Chương 4+5+6: Lân Vương Phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử mắt tím khẽ nhíu mày, nhìn xem cặp mắt như băng sơn của Quân Vô Tà, biểu tình bình tĩnh của nàng làm hắn có chút xúc động muốn xóa bỏ cái biểu tình kia.

Dù cho có đối mặt với tử vong, thiếu nữ yếu đuối này cũng có thể bình tĩnh như vậy, tỉnh táo như vậy thật làm cho người ta càng muốn xé bỏ vẻ an bình đó trên gương mặt của nàng.

"Ta sẽ không để cho ngươi chết." Nam tử mắt tím nhẹ nhàng mở miệng.

"Đưa ta về nhà." Nàng nói

Người nam nhân trước mặt này không thể chữa trị thương thế trên thân thể của nàng. Việc duy nhất mà hắn có thể làm chính là đưa nàng về nhà của chính thân xác này.

Nam tử mắt tím có chút nhíu mày, bỗng dưng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán của nàng.

"Như ngươi mong muốn."

Hắc miêu tại trong thân thể của Quân Vô Tà ngay lập tức hóa đá.

Meo meo, chủ nhân của nó bị nam nhân đáng sợ này khinh bạc.

...

Quân Vô Tà không biết mình bất tỉnh khi nào, khi nàng lần nữa tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm ở trong một gian phòng hoa lệ.

Một lão giả đầu tóc trắng xóa đang ngồi ở bên giường, ngay khi nhìn thấy Quân Vô Tà tỉnh lại, trên khuôn mặt già nua liền nở một nụ cười hòa ái:

"Nha đầu ngươi cuối cùng cũng tỉnh a, ngươi đây chính là muốn hù chết gia gia mà. Nha đầu ngốc ngươi không phải chỉ là không có Giới linh thôi sao? Không có thì không có đi, cháu gái của Lân vương ta cho dù không có Giới linh thì cũng đâu phải chuyện gì lớn. Có gia gia ở đây, ngươi có gì mà phải sợ a." Quân Tiển  nhìn đứa cháu gái suýt nữa thì mất đi của mình, đau lòng nói.

Gia gia?

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, kí ức của cỗ thân thể này bỗng chốc hiện lên trong đầu cho nàng biết, lão giả ngồi ở bên giường của nàng chính là Lân vương Thích quốc, cũng chính là gia gia của khối thân thể này - Quân Tiển.

Giới linh mà Quân Tiển nói tới chính là sức mạnh đặc thù của thế giới này.

Giới linh ngay khi mọi người sinh ra liền đã ở tại linh hồn mỗi người. Cho đến năm mười bốn tuổi, Giới linh mới thức tỉnh, lấy hình dáng của chiếc nhẫn xuất hiện ở trên ngón áp út tay phải. Giới linh cũng không phải là thực thể mà giống như là một dạng tồn tại của linh hồn, tuy nhiên có thể thông qua ngưng tụ linh lực để hóa thành thực thể.

Có Giới linh có thể biến hóa thành vũ khí cường đại, có Giới linh có thể huyễn hóa thành thú hình uy mãnh.

Mà mấy ngày trước vừa vặn là sinh nhật tròn mười bốn tuổi của Quân Vô Tà, vốn dĩ Giới linh của nàng phải thức tỉnh. Thế nhưng vào ngày đó, thân thể của nàng lại không xuất hiện bất kì cái gì dị thường.

Giới linh của Quân Vô Tà không thức tỉnh, nói thẳng ra có nghĩa rằng Quân Vô Tà là tử linh.

Ở thế giới này, Giới linh mạnh hay yếu quyết định đến thực lực của chủ nhân Giới linh. Tình huống xuất hiện tử linh thực sự rất hiếm. Thế nhưng một khi có người là tử linh, cũng có ý nghĩa rằng đó là một phế vật.

Một phế vật không có Giới linh.

Quân Vô Tà khi biết Giới linh của mình chính là một tử linh liền chịu đả kích rất lớn. Nàng tại hai ngày trước rời nhà trốn đi, khi trở về lại chỉ còn hơi thở mỏng manh, quả thật là dọa Quân Tiển giật nảy mình. Làm cho hắn nghĩ cháu gái tâm cao khí ngạo nhà hắn bởi vì không có Giới linh mà nghĩ quẩn, xuất hiện suy nghĩ nông cạn.

Quân Vô Tà nằm ở trên giường không nói gì.

Tự sát?

Sự thật cũng không phải như thế.

Nàng nhận lấy kí ức của khối thân thể này, Quân Vô Tà hiểu rõ rằng, chủ nhân của thân thể này vốn không có ý nghĩ tự sát. Nàng rời đi Lân Vương phủ là bởi vì ba ngày trước đó, nàng cùng Nhị hoàng tử ước hẹn gặp nhau.

Từ sau khi biết được mình không có Giới linh, chủ nhân của khối thân thể này thực sự chịu đả kích. Ngay tại lúc đó, Nhị hoàng tử mà nàng luôn ái mộ lại ra mặt an ủi nàng, sau đó liền cùng nàng ước định tại hai ngày trước cùng nhau ra khỏi thành, giúp nàng giải sầu một chút.

Nàng liền mang cõi lòng đầy mong chờ rời khỏi Lân Vương phủ đến gặp mặt Nhị hoàng tử. Chỉ là lúc đến địa điểm trong ước định, nàng chờ được không phải là ái nhân tuấn mĩ ưu nhã mà lại là một hắc y nhân thần bí.

Chính là hắc y nhân này đả thương nàng, sau đó đẩy nàng vào vực sâu vạn trượng. Nếu không phải dưới vách núi có những cây cối kia che chắn, chỉ sợ khi nàng ngã xuống đã thịt nát xương tan.

Không phải nàng tự sát, nàng chính là bị người giết hại.

Trong đầu Quân Vô Tà nhanh chóng suy đoán tình cảnh hiện tại, bất luận người áo đen kia có phải là Nhị hoàng tử hay không thì chuyện này cũng chắc chắn có liên quan đến hắn.

Quân Tiển đã từng phò tá Đế quân mở mang bờ cõi, Thụy Lân quân của Lân Vương chính là đội quân tinh nhuệ nhất của Thích quốc, lệ thuộc trực tiếp vào Lân vương nhất mạch. Chính là một đội quân cuồng chiến để các chư quốc e ngại. Cho dù là Đương kim Thánh thượng cũng muốn nhường nhịn Quân Tiển ba phần. Hiện nay dù Thánh thượng đối với Lân vương phủ phá lệ hậu ái, nhưng hai người con trai của Quân Tiển một chết một tàn phế, không có khả năng lãnh quân chinh chiến, cháu gái Quân Vô Tà kiêu căng ngạo mạn, lại không có Giới linh dựa vào. Do đó một khi Quân Tiển mất đi, Lân vương phủ chỉ sợ sẽ lưu lạc tới hoàn cảnh giảo thố tử, tẩu cẩu phanh.

"Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh": ý tứ là Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt, nói đơn giản là dùng xong rồi thì giết ý (kiểu ông vua ổng sợ Quân Tiển dấy binh tạo phản á kìa)

Có thể nói, bây giờ Lân vương phủ chỉ là một con hổ giấy, duy nhất có thể chống đỡ cũng chỉ có mình Quân Tiễn, một lão nhân đã qua thất tuần (đã qua 70 tuổi).

Thân thể Quân Tiển đã càng ngày càng tệ. Gần một năm nay bệnh nặng không ngừng, mắt thấy đã không còn sống lâu trên đời, làm cho hành động của Hoàng gia càng ngày càng không chút kiêng kỵ.

Quân Vô Tà gặp nạn, rất có thể là dấu hiệu Hoàng gia muốn đối phó với Lân vương phủ.

"Rõ ràng là Nhị hoàng tử thấy Lân vương phủ sắp sụp đổ, mới dám đối với nữ thổ phỉ Quân Vô Tà hạ độc thủ." Hắc miêu nhỏ giọng thầm nói. Vốn nó còn cho rằng chủ nhân nhà mình trọng sinh đến một nơi tốt đẹp, nào ngờ phồn hoa bên ngoài cũng chỉ mong manh như mây khói, tùy nơi tùy lúc đều có thể gặp nguy hiểm.

Quân Vô Tà có chút nhíu mày.

Tiểu hắc miêu ở trong linh hồn của nàng liền đem đầu chôn vào đôi chân lông xù.

Nó sai rồi, nó không nên quên chủ nhân của nó hiện tại chính là Quân Vô Tà.

Thấy cháu gái bảo bối của mình vẫn không mở miệng, có lẽ là bị dọa rồi, Quân Tiển cũng không dám nhắc lại, hắn nhìn Quân Vô Tà đầy trìu mến nói: "Thôi, người trở về là tốt rồi. Bây giờ ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu có chuyện gì liền gọi ca ca ngươi."

Ca ca?

Trong trí nhớ của khối thân thể này cũng không có bất kì cái gì liên quan đến nhân vật gọi là "Ca ca". Người ở Lân vương phủ vốn ít, Quân Tiển hết thảy chỉ có hai người con trai. Đại nhi tử là phụ thân của Quân Vô Tà, đã hi sinh trên chiến trường giết địch, mẫu thân của nàng vì khó sinh mà chết. Ngoại trừ Quân Tiển, Quân Vô Tà chỉ còn một tiểu thúc, mà tiểu thúc của nàng cũng tại trên chiến trường khi phụ thân nàng hi sinh mà bị thương, hai chân đều bị liệt.

Trừ bỏ cái đó ra, Quân Vô Tà cũng không tìm được ai gọi là "Ca ca".

"Vô Dược, ngươi đến đây chăm sóc cho muội muội của ngươi, ta phải ra ngoài có chút chuyện." Quân Tiển thu liễm nụ cười trên mặt, đối ngoài cửa kêu một tiếng.

Ngay sau đó cửa phòng đang đóng chặt bị người đẩy ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước cửa.

Trong nháy mắt khi Quân Vô Tà nhìn đến bộ dáng của "Ca ca" liền ngây ngẩn cả người.

Gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của trời cao. Đôi con ngươi vốn màu tím nay đã được thay bằng một màu đen tà mị đến tận xương tủy, giống như được khảm nạm kim cương, thật làm say lòng người.

"Vâng." Tà mị nam tử mỉm cười.

Quân Tiển nhẹ gật đầu hài lòng, liên tục căn dặn Quân Vô Tà nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền rời đi.

Bên trong gian phòng, bây giờ cũng chỉ còn lại hai người là Quân Vô Tà cùng Quân Vô Dược.

Sau một khắc, một đạo hắc ảnh từ trên người Quân Vô Tà liền hiện ra. Tiểu hắc miêu đề phòng đứng chắn trước giường, mở ra cái miệng nhỏ nhắn đầy răng nanh sắc nhọn.

Quân Vô Dược nhìn xem Hắc miêu đề phòng hắn, không nhanh không chậm đi đến cái ghế ở một bên ngồi xuống, bắt chéo hai chân thon dài. Dù bận vẫn ung dung nhìn xem Quân Vô Tà mặt đầy bình tĩnh nằm ở trên giường.

Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn nam nhân tràn ngập khí tức nguy hiểm ở trước mặt, căn bản Lân vương phủ không có ai gọi là Quân Vô Dược, Quân Vô Tà cũng không có huynh trưởng. Nam nhân ngồi ở chỗ đó rõ ràng chính là người  được nàng thả ra ở huyệt động. Chỉ là bây giờ, đôi đồng tử màu tím yêu dị kia đã biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là một đôi mắt đen đầy thâm thúy.

"Ngươi đang làm cái gì?" Quân Vô Tà nhìn chằm chằm người nam nhân thần bí trước mặt.

Quân Vô Dược một tay chống cằm, khóe mắt hơi nhướng lên, ánh mắt tà tứ, có chút quá phận nhìn thiếu nữ trước mắt từ trên xuống dưới.

"Báo ân."

"Không cần."

"Thật đáng tiếc, ta đây là đơn phương a."

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, người nam nhân này rất nguy hiểm. Nàng không biết hắn đã dùng phương pháp gì mà có thể làm cho Quân Tiển coi hắn như cháu trai của mình.

"Ngươi đã làm gì với những người ở nơi này?"

Quân Vô Dược tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Vô Tà, hắn giơ tay lên, một sợi tóc như tiểu xà quay quanh trên đầu ngón tay của hắn "Không cần sợ, ta chỉ để những vật nhỏ này đi vào thân thể của bọn hắn, tạm thời làm thay đổi trí nhớ của bọn hắn một chút. Ta sẽ không làm hại bất kì ai ở đây, ngươi có thể yên tâm."

Hắc miêu hoàn toàn chấn kinh.

Cuối cùng là chủ nhân của nó đã cứu loại quái vật gì a! Con tiểu xà kia thế mà khiến cho nó theo bản năng cảm thấy thập phần nguy hiểm.

Có thể tiến vào bên trong thân thể của con người, còn có thể thay đổi kí ức của người nó kí sinh, cũng quá đáng sợ đi.

"Tiểu hắc miêu này là Giới linh của ngươi?" Quân Vô Dược nhìn Tiểu hắc miêu ngốc nghếch ngồi ở đó hỏi.

"Không liên quan đến ngươi." Quân Vô Tà nói.

"Muội muội thật là lãnh đạm a." Quân Vô Dược cười đầy khoái trá.

"Nơi ngày không phải là nơi ngươi nên ở, ngươi có thể đi." Quân Vô Tà cau mày nói, nam nhân này quá nguy hiểm, để hắn ở lại Lân vương phủ không phải là chuyện tốt.

Quân Vô Dược thấp giọng cười, tiểu xà quay quanh tại đầu ngón tay hắn bỗng nhiên nổ tung, "Đừng vô tình như thế a, ngươi đã cứu ta, ta chỉ là muốn báo ân thôi. Nếu như ngay cả một yêu cầu nhỏ bé này của ta mà ngươi cũng không thể thỏa mãn được thì ta cũng chỉ có thể đau lòng hủy đi những thứ đang kí sinh trong thân thể của những người ở Lân vương phủ này. Thế nhưng nếu như những vật nhỏ này bị phá hủy thô bạo như vậy, chỉ sợ sẽ gây thương tổn rất lớn cho những người bị chúng kí sinh a."

"Ngươi đang uy hiếp ta?" Quân Vô Tà híp mắt.

"Không, ta là đang thỉnh cầu ngươi a." Quân Vô Dược nụ cười vẫn như cũ trả lời.

Thỉnh cầu? Nàng nếu như không đồng ý, hắn liền giết hết toàn bộ người ở trong Lân vương phủ, thế mà gọi là thỉnh cầu?

"Không cần khẩn trương như vậy, ta chỉ là tạm thời không có nơi để đi, ta sẽ rời đi ngay khi có thể. Trước khi đó, mong ngươi hãy cho ta ở lại nơi này để báo đáp ân tình của ngươi. Ta có thể cam đoan sẽ không làm hại bất kì người nào ở đây." Quân Vô Dược cười nói.

"Sau đó khi ngươi đi, liền giết sạch bọn họ?" Quân Vô Tà hừ lạnh.

"Sẽ không. Ta cam đoan lúc ta rời đi sẽ không có một ai bị tổn thương." Quân Vô Dược nói.

"Ta không có sự lựa chọn khác." Quân Vô Tà cắn răng nói.

Quân Vô Dược nhún vai.

Quân Vô Tà tự biết mình không có khả năng đuổi được người nam nhân nguy hiểm này liền dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến hắn nữa.

Tiểu hắc miêu thấy Quân Vô Dược cũng không tính làm điều gì bất lợi đối với chủ nhân nhà mình mới thoáng thu liễm khí thế. Tứ chi nho nhỏ chạy đến trên gối Quân Vô Tà nằm xuống. Thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn dùng đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Quân Vô Dược không chút nào buông lỏng.

Người nam nhân này rất nguy hiểm. So với bất luận người nào nó từng gặp qua đều nguy hiểm hơn. Hắc miêu cho ra kết luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro