Chương 7+8+9+10: Khách không mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Quân Vô Tà không muốn cùng mình nhiều lời, Quân Vô Dược hiểu rằng nàng đã tiếp nhận "thỉnh cầu" của mình.

Lại có được tự do chính là việc ngoài dự đoán của hắn, bất quá nếu hắn đã trở về thì tự nhiên sẽ đoạt lại những thứ vốn thuộc về hắn. Ngày để hắn báo thù không còn xa, tuy nhiên trước đó, hắn cần có đầy đủ thời gian để lấy lại sức mạnh đỉnh phong. Còn tiểu gia hỏa vô tình đi vào hang động giam cầm hắn thực sự rất thú vị, khác hẳn với những người hắn đã gặp qua. Nếu hắn ở đây, thiết nghĩ có lẽ sẽ tìm được một ít niềm vui nho nhỏ.

Hai ngày sau, ở bên trong Vương phủ, Quân Vô Tà đều nằm trong phòng để dưỡng thương, tất cả linh đan diệu dược trong phủ đều được đưa đến phòng nàng, toàn bộ những đại phu giỏi nhất trong thành cũng đều bị bắt đến trong phủ để trị liệu cho nàng.

Thế nhưng nếu có thể, Quân Vô Tà thực sự muốn tự mình chữa thương.

Nhìn những lão phu đầu tóc bạc trắng dưới ánh mắt nhìn chăm chú không giận mà uy của Quân Tiển, hai tay phát run kiểm tra thương thế cho nàng, Quân Vô Tà chỉ muốn thốt ra hai chữ - lang băm.

Loại thương thế này nếu là nàng chữa trị, không đến mười ngày liền có thể khỏi hẳn. Thế nhưng đến trên tay của những đại phu này, ai cũng nói thương thế của nàng muốn khỏi hẳn đều không dưới một tháng.

Chính là vết thương của nàng quá nặng, dù muốn cũng không thể tự mình chữa trị.

Trong vòng một tháng, Quân Vô Tà bị nhốt trong phòng, ngoại trừ Quân Tiển ngày ngày đến thăm, ngược lại Quân Vô Dược rất ít xuất hiện.

Chịu đựng được đến lúc có thể xuống giường đi lại, thân ảnh Quân Vô Dược đã xuất hiện ở trước cửa phòng.

"Thân thể của Vô Tà đã tốt lên chút ít rồi nha." Nam tử tuấn mỹ tựa ở cửa ra vào, mỉm cười nhìn xem dáng vẻ miễn cưỡng xuống giường của Quân Vô Tà, híp lại đôi mắt đầy tà mị.

"Ta muốn thay quần áo." Quân Vô Tà mặt không đổi sắc quét mắt nhìn hắn một cái, ý tứ đơn giản rõ ràng, một chữ - lăn.

(Lăn nghĩa là cút ý, mà để chữ cút thấy nó thô thô nên mình viết là lăn nha :3)

Đáng tiếc, có người nào đó nghe không hiểu.

Quân Vô Dược đứng tại cửa ra vào nhanh chân đi đến bên cạnh Quân Vô Tà, đôi cánh tay hữu lực duỗi ra, trực tiếp ôm ngang Quân Vô Tà.

Tiểu hắc miêu ở một bên lần nữa xù lông.

Buông chủ nhân của nó ra a, tên cầm thú này.

"Thương thế của muội muội còn chưa khỏi hẳn, loại chuyện này dĩ nhiên là vi huynh làm thay a." Dứt lời, Quân Vô Dược không quan tâm đến đôi mắt bốc hỏa của Hắc miêu, một tay ôm thân thể mảnh khảnh của Quân Vô Tà, một tay cầm lấy áo quần sạch Quân Vô Tà để ở một bên bắt đầu giúp Quân Vô Tà thay quần áo.

"..." Trong toàn bộ quá trình, Quân Vô Tà mặt không đổi sắc nhìn Quân Vô Dược đem y phục của mình cởi xuống, chỉ lưu lại một cái yếm hồng nhỏ cùng lý khố.

Kiếp trước cùng kiếp này Quân Vô Tà đều chưa từng cùng người khác giới tiếp xúc thân mật, tại thời điểm bị người nào đó không chút che giấu "khinh bạc" , đại não luôn tỉnh táo xuất hiện tình huống chết máy.

Hiện tại hắn đang hầu hạ nàng? 

Quân Vô Tà nhíu mày nhìn một bên mặt Quân Vô Dược.

Quân Vô Tà đối với chuyện nam nữ không có một chút xíu nào kinh nghiệm, theo bản năng đem hành vi của người nào đó xem như - báo ân.

Chỉ có Hắc miêu ở một bên lo lắng đến muốn chết luôn rồi, trơ mắt nhìn chủ nhân nhà mình bị người khác ăn đậu hũ mà không có bất kì phản kháng gì , chủ nhân ngươi thật tỉnh a! Ngươi đáng nhẽ phải cho tên đăng đồ tử này một bàn tay a!

...

Yên lặng để cho người ta hầu hạ mặc quần áo tử tế?

Quân Vô Tà một mặt bình tĩnh, ngược lại Quân Vô Dược ôm Quân Vô Tà ánh mắt tràn đầy ý cười. Không cần đợi Quân Vô Tà có động tác tiếp theo, Quân Vô Dược đã tự nhiên mà ôm nàng ra ngoài cửa.

"Đi đâu?" Quân Vô Tà ngoắc tay với Hắc miêu, Hắc miêu buồn rầu đến mức muốn chết hóa thành sương mù màu đen nhập vào thân thể Quân Vô Tà.

"Có khách." Quân Vô Dược trả lời.

Trong đại sảnh của Lân Vương Phủ, có hai nam một nữ đang ngồi thưởng thức trà.

Nam tử ngồi tại chủ vị, tuổi chừng ngoài ba mươi, có một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, thân hình vốn hoàn hảo được bao bọc trong bộ y phục màu xanh nhạt càng làm tôn lên bội phần. Người nam nhân như vậy nhưng lại ngồi trên xe lăn thực sự làm cho người ta thấy thập phần chướng mắt. Người nam nhân ưu tú như vậy, thế nhưng lại là người tàn phế.

Ngồi ở bên phải cũng là một đôi nam nữ ưu tú, người nam tử một thân nguyệt sam, gương mặt tuấn mỹ mang theo một tia lạnh lùng, mà ngồi bên cạnh hắn là một nữ tử dung mạo cực kì thanh lệ, toàn thân bạch y lộ ra vẻ cao lãnh.

"Mời Nhị hoàng tử ngồi đợi một lát, thân thể của Vô Tà chưa khỏi hẳn, có lẽ sẽ đến chậm một chút." Nam tử ngồi trên xe lăn nói, hắn là nhi tử thứ hai của Quân Tiển, tên là Quân Khanh.

Nhị hoàng tử Mặc Huyễn Phỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng không có một tia biến hóa, hắn là vị hôn phu của Quân Vô Tà, thế nhưng sau khi Quân Vô Tà xảy ra biến cố tới một tháng hắn mới lần đầu tiên xuất hiện, đã vậy lúc đến còn đi cùng với một tuyệt sắc giai nhân.

Sắc mặt của Quân Khanh tất nhiên sẽ không quá tốt.

Chỉ một lát sau, Quân Vô Dược đã đến đại sảnh.

Mặc Huyễn Phỉ hờ hững nhìn nguời đang đi tới, thế nhưng trong nháy mắt mi tâm của hắn liền nhíu lại.

Xét về dung mạo, trên toàn bộ Thích Quốc này, Mặc Huyễn Phỉ không đứng nhất cũng sẽ là thứ hai. Thế nhưng dung mạo của người nam nhân đang ôm vị hôn thê của hắn lại hơn hắn tới mấy con phố.

Quân Vô Tà thân thể vốn nhỏ gầy, nay lại bởi vì bị bệnh lâu ngày nên đã mất đi vẻ hồng nhuận ngày xưa, nhìn có vẻ hơi tái nhợt. Điều này làm cho ngũ quan vốn xinh đẹp của nàng mang đến một loại cảm giác như tuyết liên trên thiên sơn, nàng an tĩnh tựa vào lồng ngực của nam tử xa lạ kia, không còn chút cảm giác ương ngạnh năm xưa, chỉ còn lại nét điềm đạm đáng yêu.

Mặc Huyễn Phỉ vốn không thích Quân Vô Tà, điều này tất cả mọi người ở Thích Quốc đều biết, hắn đáp ứng hôn sự với nàng, bất quá là vì e ngại binh lực của Lân Vương Phủ.

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là Mặc Huyễn Phỉ sẽ vui lòng nhìn vị hôn thê ngay trước mặt cho mình đội nón xanh.

"Vị này là?" Mặc Huyễn Phỉ nhíu mày hỏi.

Quân Khanh nói:"Đây là Quân Vô Dược, ca ca của Vô Tà." Dưới ảnh hưởng của hắc xà, Quân Khanh theo bản năng nhận định Quân Vô Dược là ca ca của Quân Vô Tà.

"Cái gì?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Huyễn Phỉ rốt cuộc xuất hiện một tia chấn kinh.

Đời thứ ba của Lân Vương Phủ chỉ có một người là Quân Vô Tà, cái người gọi là Quân Vô Dược này từ đâu mà tới?

Chẳng lẽ nói, Lân Vương đã sớm đối với Hoàng gia có lòng phòng bị nên mới che giấu sự tồn tại của Quân Vô Dược.

Đôi mắt của Mặc Huyễn Phỉ có chút nheo lại.

"Vô Dược là cô nhi, lúc nhỏ được phụ thân thần nhặt được, vốn được nuôi dưỡng ở bên ngoài. Trong khoảng thời gian này Vô Tà bị thương, sức khỏe của phụ thân không được tốt, thần thì không thể hoạt động bình thường nên mới gọi Vô Dược trở về để chăm sóc cho Vô Tà." Quân Khanh dựa vào ám chỉ của hắc xà, đem lai lịch của Quân Vô Dược nói ra.

Nguyên lai không có quan hệ huyết thống.

Lúc này Mặc Huyễn Phỉ mới thở dài một hơi.

Từ đầu đến cuối, Mặc Huyễn Phỉ không quan tâm Quân Vô Tà lấy một câu. 

Quân Vô Dược cùng Quân Vô Tà ngồi xuống, đúng lúc ngồi đối diện với Mặc Huyễn Phỉ cùng vị bạch y nữ tử nọ.

Tùy ý nhìn lướt qua một nam một nữ ở trước mặt, Quân Vô Tà âm thầm cười lạnh.

Nguyên chủ của thân thể này chính là bị cái vỏ bọc đẹp đẽ của Nhị hoàng tử này mê luyến đến muốn sống muốn chết a, còn phần nữ tử ngồi bên cạnh hắn, Quân Vô Tà không có chút kí ức nào liên quan đến nàng ta. 

"Phụ hoàng biết được Vô Tà thụ thương nên để ta đến đưa chút thuốc bổ. Đúng lúc Vân Tiên cũng ở đây, ta liền mời nàng đến xem thương thế của Vô Tà. Vân Tiên y thuật cao siêu, không phải đại phu bình thường có thể so sánh, để Vân Tiên nhìn một chút cũng tốt, đỡ phải để lại di chứng gì." Nguyên bản gương mặt Mặc Huyễn Phỉ lạnh lùng, lúc nhắc đến nữ tử ngồi bên cạnh, bên trong ánh mắt lại xuất hiện một tia tình cảm khác thường. 

Ánh mắt kia, rõ ràng giống như là nhìn người trong lòng của mình.

"Tra nam." Hắc miêu ngồi xổm trong thân thể Quân Vô Tà nhìn thấy tất cả, nhịn không được nói thầm.

Ngay trước mặt vị hôn thê của mình lại cùng nữ nhân khác liếc mắt đưa tình, tên Mặc Huyễn Phỉ này căn bản chính là một tên tra nam.

Quân Vô Tà từ khi bắt đầu vào vẫn chưa mở miệng bỗng nhiên lên tiếng.

"Không cần thiết."

Nàng đã bị những lang băm ở thời đại này tra tấn đủ rồi.

Quân Vô Tà cự tuyệt làm cho sắc mặt của Mặc Huyễn Phỉ và nữ tử ngồi bên cạnh hắn hơi thay đổi.

Mặc Huyễn Phỉ có chút không vui nói: "Vân Tiên là đệ tử của Tông chủ Khuynh Vân Tông."

Khuynh Vân Tông?

Quân Vô Tà có chút nhíu mày, ngay cả sắc mặt của Quân Khanh cũng xuất hiện một vòng kinh ngạc.

Trên phiến đại lục này, ngoài thế lực của các chư quốc còn có mấy thế lực lớn để các quốc gia này phải kính sợ, trong số đó có Khuynh Vân Tông. Khuynh Vân Tông lấy y thuật để nổi danh, tất cả thần y trong thiên hạ đều có xuất thân từ Khuynh Vân Tông. Nghe nói Tông chủ Khuynh Vân Tông thậm chí còn có được khả năng hoạt tử nhân nhục bạch cốt khiến Quân Vương của các chư quốc đều phải thập phần tôn kính. Đối với loại Quốc gia như Thích quốc tuyệt đối không dám đối đầu cùng với Khuynh Vân Tông. Nếu dám chọc giận Khuynh Vân Tông, Thích quốc liền gặp xui xẻo.

(Hoạt tử nhân nhục bạch cốt: Làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt)

Thân phận đệ tử của Tông chủ Khuynh Vân Tông cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.

Sau khi Mặc Huyễn Phỉ mở miệng, Bạch Vân Tiên liền hơi khẽ nâng lên hàm dưới, thần sắc trên mặt càng phát ra cao lãnh, chính là một bộ dáng không nhuốm bụi trần.

"Vân Tiên rất ít khi xuất thủ cứu người, lần này để mời được Vân Tiên ta đã phải hao tốn rất nhiều sức lực. Vô Tà vốn là vô duyên với Giới linh, nếu như thân thể còn xảy ra vấn đề gì thì ngày sau phải làm sao. Tuy nói ta với Vô Tà không có duyên nhưng tốt xấu gì cũng quen biết, dù chỉ là bằng hữu, ta cũng nên giúp nàng một tay." Thấy Quân Khanh đã tiếp nhận, trên mặt của Mặc Huyễn Phỉ rốt cục cũng hiện lên mỉm cười.

Sắc mặt của Quân Khanh đã khó coi tới cực điểm. Ngay tại lúc thấy Mặc Huyễn Phỉ dẫn theo Bạch Vân Tiên tới cửa, hắn đã cảm thấy sự tình không ổn.

Ngày trước Mặc Huyễn Phỉ nguyện ý tiếp nhận chuyện hôn sự với Quân Vô Tà hoàn toàn là vì kiêng kị quân quyền của Lân Vương Phủ. Bây giờ hắn với Khuynh Vân Tông có liên hệ, đương nhiên liền xem Lân Vương Phủ không ra gì.

Coi như binh quyền của Quân Tiển tại Thích quốc có lớn như thế nào, cũng không thể đối đầu cùng Khuynh Vân Tông.

Mục đích chuyến này đến Lân Vương Phủ của Mặc Huyễn Phỉ rất rõ ràng, đó là cùng Quân Vô Tà giải trừ hôn ước.

"Ý tứ của Nhị hoàng tử là cùng Vô Tà giải trừ hôn ước?" Hai tay Quân Khanh nắm trên xe lăn sớm đã trắng bệch.

"Việc này là bất đắc dĩ a. Ta đối Vô Tà vốn cũng không có tình cảm, chỉ bất quá được Vô Tà ái mộ, ta mới muốn thử tiếp xúc một chút, thế nhưng là lâu như vậy rồi ta vẫn không thể nảy sinh chút cảm tình gì với nàng. Mà nay Giới linh của Vô Tà đã được xác định là tử linh. Ta cùng nàng duyên phận đã hết." Mặc Huyễn Phỉ xem thường nói.

Một nữ nhân bốc đồng, ngang ngược, ngay cả Giới linh cũng không có thì sao có thể trở thành bạn lữ của hắn?

Không thể nghi ngờ, Mặc Huyễn Phỉ đã đem toàn bộ mặt mũi và tôn nghiêm của Quân Vô Tà giẫm ở dưới chân.

Ám chỉ Quân Vô Tà cố tình dây dưa với hắn, cùng với tử linh vô dụng của nàng.

Đem trách nhiệm của hắn toàn bộ phủi sạch không còn một mảnh.

Sắc mặt Quân Khanh đã xanh mét, hắn thầm hận hai chân mình tàn tật, bị người coi là phế vật. Bây giờ người khác đã tới tận cửa khi dễ, mà hắn ngay cả năng lực thay cháu gái mình ra mặt cũng không có. 

Chẳng lẽ Lân Vương Phủ phải thật sự xuống dốc sao?

Quân Khanh không đành lòng nhìn về phía Quân Vô Tà. Cháu gái này của mình đối với Mặc Huyễn Phỉ một mảnh si tình, tính tình nàng vốn cao ngạo, bây giờ bị khi nhục như vậy, làm sao nàng có thể chịu được đây?

Thế nhưng khi nhìn sang Quân Vô Tà, Quân Khanh lại ngây ngẩn cả người.

Vốn cho rằng Quân Vô Tà sẽ rất xấu hổ giận dữ, thế nhưng lúc này nàng lại rất bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có đôi con ngươi nhàn nhạt không chút rung động đảo qua Mặc Huyễn Phỉ và Bạch Vân Tiên.

Nàng không tức giận?

"Nói xong rồi?" Quân Vô Tà quạnh quẽ nhìn về phía đôi cẩu nam nữ này.

Quân Vô Tà bình tĩnh không chỉ khiến cho Quân Khanh rất ngạc nhiên mà còn khiến Mặc Huyễn Phỉ có cảm giác rất ngoài dự đoán.

Phải biết rằng, lúc trước để có thể cùng hắn ở một chỗ, có thể nói Quân Vô Tà không từ bất kì thủ đoạn nào. Bây giờ nàng bị hắn tới cửa từ hôn, tại sao lại không có nửa điểm thẹn quá hóa giận?

"Quân Vô Tà, người có lúc hợp lúc tan, để Vân Tiên xuất thủ cứu ngươi một mạng, xem như hai chúng ta không ai nợ ai." Không nhìn ra được ý tứ của Quân Vô Tà, Mặc Huyễn Phỉ cau mày nói.

Quân Vô Tà có chút nhíu mày, con ngươi đạm mạc đảo qua Bạch Vân Tiên đánh giá một phen.

"Thiên hạ lớn như thế, ngươi không có ý định đi xem một chút sao?" Quân Vô Tà híp mắt.

"Có ý tứ gì?" Mặc Huyễn Phỉ hơi sững sờ.

Từ trong miệng Quân Vô Dược truyền ra một tiếng cười khẽ.

"Ý tứ của Vô Tà là kêu các ngươi lăn." Quân Vô Dược "hảo tâm" giải thích.

Sắc mặt Mặc Huyễn Phỉ trong nháy mắt trở nên xanh mét:"Quân Vô Tà, việc giải trừ hôn ước, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý. Phụ hoàng đã viết xong thánh chỉ, ngày mai sẽ chiêu cáo thiên hạ. Ta khuyên ngươi nên tự giải quyết cho tốt."

Vẫn từ đầu đến cuối không mở miệng, thanh âm nhu hòa mang theo một tia cao ngạo của Bạch Vân Tiên vang lên:"Quân tiểu thư, sư phụ của ta từng nói qua, trong số mệnh cái gì là của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải thì chớ cưỡng cầu. Lấy tình hình của Quân tiểu thư hiện tại, lại muốn giữ mối hôn sự này, thực sự là quá sức."

Nói ngắn gọn chính là khuyên Quân Vô Tà đừng lại mặt dày mày dạn đeo bám lấy Mặc Huyễn Phỉ. 

"Chủ nhân, nữ nhân này dám mắng ngươi." Tiểu hắc miêu thực phẫn nộ, đôi cẩu nam nữ này quá không biết xấu hổ đi.

"Ta mệt mỏi." Quân Vô Tà mắt cũng không thèm liếc đôi cẩu nam nữ này, nhìn về phía Quân Vô Dược nói.

Quân Vô Dược tự nhiên mà đứng dậy, duỗi hai tay đem thân thể nho nhỏ của Quân Vô Tà ôm vào trong ngực, đầu cũng không quay lại rời khỏi đại sảnh.

Sắc mặt của Mặc Huyễn Phỉ càng phát khó coi, Quân Vô Tà chưa từng như vậy không nhìn hắn. Thế mà hôm nay, Quân Vô Tà ngay cả một con mắt cũng không nhìn đến hắn, từ đầu đến cuối đều triệt để không thèm để ý.

"Thời gian không còn sớm, mời hai vị trở về đi." Quân Khanh sắc mặt không vui hạ lệnh trục khách. Nếu không phải vì thân phận hai người này đặc thù, hắn đã để Thụy Lân Quân đem đôi cẩu nam nữ này ném ra ngoài.

Mặc Huyễn Phỉ còn muốn nói gì đó, Bạch Vân Tiên đã đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy bất mãn.

"Vân Tiên, đã để nàng chịu ủy khuất rồi." Mặc Huyễn Phỉ nào còn tâm tư đi quản chuyện Lân Vương Phủ, hắn thương tiếc nhìn Bạch Vân Tiên, thực sự cảm thấy Quân Vô Tà không biết tốt xấu.

Bạch Vân Tiên trên mặt khó chịu, không nói một lời liền rời đi Lân Vương Phủ. Mặc Huyễn Phỉ liền đi theo bên nàng, hai người rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Quân Khanh.

Trong đại sảnh yên tĩnh, Quân Khanh mặt trắng như tờ giấy. Lân Vương Phủ đã bao giờ từng phải chịu nhục như vậy? Bây giờ phụ thân già đi, trong phủ không còn người thích hợp để thống lĩnh Thụy Lân Quân, Hoàng thất đã ngày càng không xem bọn hắn ra gì. Nhìn biểu hiện hôm nay của Mặc Huyễn Phỉ, chỉ sợ có chỗ dựa là Khuynh Vân Tông, Thích quốc liền thật sự không cần đến Lân Vương Phủ nữa.

Ôm Quân Vô Tà rời khỏi đại sảnh, trên mặt Quân Vô Dược vẫn luôn treo một nụ cười nhạt.

"Ngươi không tức giận?" Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà. Lúc nãy hắn nhìn thấy rõ ràng là Mặc Huyền Phỉ đem theo tình mới đến tận cửa đánh mặt nàng.

Khó có được chính là Quân Vô Tà vậy mà không có vẻ tức giận.

Quân Vô Tà khẽ ngẩng đầu, đáy mắt bình tĩnh tràn đầy ý hỏi.

Ý cười tại đáy mắt của Quân Vô Dược không khỏi càng sâu thêm. Nhưng tại dưới ý cười đó, lại ẩn ẩn lộ ra một tia thâm trầm.

"Vô Tà thật sự là tốt tính a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro