Chương 02: Nàng là đường tỷ của nữ chính Chu Doanh Doanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: A Xin

Chu Trăn Trăn không quá để ý tới, nhưng vẫn dọc theo Kiêm Gia quán đi dạo hai vòng, thỉnh thoảng lại sờ cái này một chút nhớ lại cái kia, tâm thần đều đắm chìm trong hồi ức.

Kỳ thật nàng như vậy, là có chút dị thường.

Nhưng hạ nhân đều trốn tránh nàng, dù cảm thấy cử chỉ của nàng có chút kì lạ, cũng không dám thể hiện ra.

Tính khí người chủ nhân này của bọn họ trước kia mẫn cảm dễ giận, hơn nữa vừa rồi ngay cả tỳ nữ Vân Chân thân cận nhất đều bị phát giận, không dám chọc liền không thể trêu vào.

"Tiểu thư, ngươi đây là đang tìm cái gì? Nói cho lão nô, lão nô giúp ngươi --" Phùng nhũ mẫu thử thăm dò mở miệng.

Chu Trăn Trăn nhìn bà một cái, trả lời một câu không có gì, sau đó đuổi bà về liền trực tiếp ngồi xuống xích đu trong sân, nhìn xem tường cũ kỹ cùng hoa tường vi bò khắp tường đến thẫn thờ.

Sau khi mỗi một ngọn cây cọng cỏ nàng đều vuốt ve xác nhận qua, nàng mới dần dần lấy lại tinh thần cũng xác định nàng lại trở về Chu gia trong kiếp trước là sự thực.

Trong những năm Khang Tĩnh, phủ An Khánh Lư Giang quận Tung Dương huyện Chu gia phường, ở đây đa số là tộc nhân Chu thị.

Chu gia tại phủ An Khánh là thế gia vọng tộc, vừa làm ruộng vừa có truyền thống thư gia, trong tộc đưa đi học tập, hạt giống đọc sách không dứt, con cháu lần lượt dấn thân vào thi cử, kinh doanh hơn trăm năm, tại Lư Giang danh vọng không thấp.

Người thông hiểu lịch sử, đại khái đều sẽ biết, vọng tộc ra Nhữ Nam -- họ nổi danh trong thiên hạ ắt là Chu thị.

Chu thị ở Nhữ Nam An thành đều là hậu duệ của Tây Hán Nhữ Văn hầu, Nhữ Văn hầu sinh mười đứa con, đều tại An thành.

Ở đời sau, Chu thị ở Nhữ Nam cùng Thẩm thị ở Ngô Hưng, Cố thị ở Hội Kê, Lý thị ở Lũng Tây, Trần thị ở Đông Hải, Trương thị ở Trung Sơn gộp lại xưng lục đại thế gia của Trung Quốc.

Mà có một chi, bởi vì chiến loạn mà di chuyển đến quận Lư Giang phủ An Khánh, hình thành Vượng tộc.

Ở đời sau, Chu Trăn Trăn xem qua chính sử dã sử, đều cảm thấy Chu gia bọn họ tại quận Lư Giang phủ An Khánh rất giống Chu gia trong lịch sử, mà Nhữ Nam xác thực cũng có vọng tộc Chu thị, là tộc của bọn họ.

Nhưng rất đáng tiếc chính là, Khang Tĩnh cũng không phải một trong những triều đại trong nền văn minh năm ngàn năm ở đời sau. Tộc Chu thị của bọn họ, dù là chi bản tông ở Nhữ Nam hay là chi của bọn họ ở phủ An Khánh, cũng không lừng lẫy bằng chi mà nàng đọc trong sử sach ở đời sau.

Triều đại mà nàng biết cùng với triều đại trong lịch sử đời sau có nhiều điểm khác nhau, việc này từng làm cho nàng phi thường nghi hoặc, thậm chí đã từng hoài nghi đời thứ nhất của mình chỉ do nàng tưởng tượng ra.

Sau dó tiếp xúc nhiều tin tức hơn, nàng cũng dần dần tiêu tan, nàng ở đời thứ nhất, đại khái như không gian song song đồng dạng tồn tại mà đời sau nhắc tới đi.

Cho đến về sau trong lúc vô tình nàng đọc được một bản thoại, không, đời sau gọi là tiểu thuyết mới đúng, đọc xong cuốn tiểu thuyết kia nàng mới bừng tỉnh đại ngộ hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Lúc này, chính là thời gian quyển tiểu thuyết kia bắt đầu không lâu.

Trong tiểu thuyết không khó để nhìn ra, tác giả thiết kế bối cảnh đúng là Chu gia ở huyện Tung Dương quận Lư Giang phủ An Khánh trong lịch sử, chỉ là dùng ít thủ pháp nhỏ, thay đổi một số chi tiết nhỏ để trở thành bối cảnh trong tiểu thuyết.

Quận Lư Giang ở Giang Chiết mà nói, danh nhân hội tụ, gia tộc lớn nhỏ san sát, có thể nói là ngọa hổ tàng long.

Chu gia tại Lư Giang coi là tầng lớp nhất lưu, nhưng những năm gần đây, Chu gia của bọn họ tao ngộ rất nhiều tai nạn, mơ hồ có xu thế trược xuống tầng lớp nhị lưu.

Trong tiểu thuyết nữ chủ cũng theo thời thế mà sinh, nữ chính không là ai khác, chính là Thất đường muội Chu Doanh Doanh của nàng, tiểu thuyết viết về cuộc đời tráng lệ của nàng.

Nam chính không phải ai khác, chính là Trần Sán, thân phận của Trần Sán không phải đơn giản chỉ là con nhà nông gia như vậy.

Lúc này, tất cả mọi người không biết hắn còn có một thân phận khác, ngay cả chính hắn.

Mà nàng là đường tỷ của nữ chính Chu Doanh Doanh, tại trong tiểu thuyết bất quá chỉ là một vai phụ nhỏ, bình thường không có cảm giác tồn tại, chỉ khi cần xúc tiến cốt truyện, là lúc gia tăng gạch ngói trong chuyện tình cảm của nam nữ chủ, nàng mới có thể xuất hiện.

Mà trong quyển tiểu thuyết kia, tổng cộng số lần nàng xuất hiện cũng không vượt qua năm lần.

Không lâu sau ngày hôm nay, Thất đường muội kia của nàng liền đã biết chuyện nàng mạo nhận công lao của nàng ta, chỉ là vẫn luôn ẩn nhẫn mà không phát.

Về sau Trần Sán càng ngày càng ưu tú, mắt thấy Trần Sán cùng nàng sắp thành thân.

Lúc đó Chu Doanh Doanh cũng trải qua một chút sự tình, cũng đang sầu não uất ức.

Cuối cùng nha hòa thiếp thân của Chu Doanh Doanh nhìn không được, chạy đến trước mặt Trần Sán vạch trần sự thật nàng mạo nhận công lao của đường muội, sau đó mới xảy ra một loạt sự tình đằng sau.

Hết thảy lúc sau liền thuận lý thành chương, Chu Doanh Doanh sớm đã vang danh bên ngoài, mang danh tài nữ tài sắc vẹn toàn ở Lư Giang, giá trị cao hơn nhiều so với con gái Chu thị không có tiếng tăm gì như nàng, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng, hai người về sau kết thành phu thê.

Mà thanh danh của nàng bị hủy, chỉ có thể làm kế thê của tên huyện lệnh hơn 40 tuổi ở nơi xa.

Khi nàng qua đời, vẫn chưa tới ba mươi, dưới gối có một con trai, trời mới biết nàng trải qua chuyện gì. Tin tức truyền về Chu thị, chỉ đổi lấy vài tiếng thở dài.

Lúc này, Chu Doanh Doanh đã là Cửu khanh phu nhân cảm thấy rất là áy náy.

Nghĩ tới những thứ này, Chu Trăn Trăn một lần nữa không có gì để nói.

Tại trong tiểu thuyết, cuộc đời của Chu Doanh Doanh, thật sự có thể xem như tráng lệ. Trong tiểu thuyết, đường muội của nàng trước tiên bình ổn nội loạn trong tộc, sau đó chiến đấu với kẻ địch, để tộc Chu thị tránh khỏi nguy cơ bị chúng gia tộc chia cắt từng bước xâm chiếm. Cũng được tộc nhân Chu thị cùng tộc trưởng công nhận, lúc tế bái từ đường, nàng ta là nữ tử duy nhất bên trong, trong từ đường có một chỗ của nàng ta: Thậm chí có thể ra vào Minh Đức đường, cùng nghị sự với nam đinh Chu thị. Tỷ muội Chu thị thành thân, nàng ta cũng có thể có tiếng nói.

Vinh hạnh đặc biệt như vậy, trong nhóm nữ tử, trong hơn 200 năm từ khi bọn họ dời tộc đến tận giờ, cũng ít khi thấy.

Cố tình, một kỳ nữ như vậy, liền sinh ra ở tứ phòng Chu gia bọn họ, làm sao trưởng bối trong tứ phòng không vui mừng khôn xiết? Đáng tiếc a, Chu Trăn Trăn vĩnh viễn nhớ kỹ, nhân duyên mà Chu Doanh Doanh can thiệp, gả thật tốt không nhiều, đại đa số đều không tốt.

Đối với chiến công của nàng ta mà trong sách viết, Chu Trăn Trăn từ chối cho ý kiến, tiểu thuyết dù sao chỉ là tiểu thuyết, theo kinh nghiệm của nàng, công lao của Chu Doanh Doanh là bị phóng đại. Thử nghĩ, nếu như một cái gia tộc, luân lạc tới mức dựa vào một nữ nhân để ngăn cơn sóng dữ, mà không có các tộc nhân khác ứng phó, vậy thì thật đáng buồn. Nhưng Chu gia rõ ràng cũng không phải như vậy.

Không thể phủ nhận, thân là nam nữ chính, đã chú định sẽ có cuộc sống bất phàm, trải qua gặp trắc nhiều hơn một chút trở so với người khác, đương nhiên cũng gặp không ít kỳ ngộ, đồng thời sử dụng sẽ có được kết cục tốt đẹp.

Nhưng hiện tại Chu Trăn Trăn nàng lại trở về Chu gia, cái gì mà nam chính nữ chính nàng cũng mặc kệ, để cho bọn họ lăn qua lăn lại đi. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là thay đổi vận mệnh của ba tỷ đệ bọn họ! Thay đổi trưởng tỷ cùng mình mất sớm, dạy bảo đệ đệ Chu Hiến thành tài.

Đúng lúc này, hạ nhân nhỏ giọng nhắc nhở, "Lục cô nương, người của Huyên Bắc đường đến."

Chu Trăn Trăn ngồi ở trong viện ngẩn người, Phùng nhũ mẫu không dám để người hầu rời nàng, cho nên an bài người ở bên cạnh.

Chu Trăn Trăn lấy lại tinh thần. "Lục cô nương, Thất cô nương trở về, lão An Nhân gọi người đi qua trò chuyện, góp thú một phen." Người tới là Trần ma ma khom người cẩn thận nói.

Chu Trăn Trăn quét mắt nhìn Trần ma ma một chút, sau đó đứng lên, "Đi thôi."

Người gọi nàng đến lão An Nhân chính là tổ mẫu của nàng, tổ phụ nàng mất sớm, tổ mẫu của nàng bởi vì phụ thân của Chu Doanh Doanh cũng chính là Đại bá của nàng thỉnh phong mới có phong hào An Nhân.

Trần ma ma sợ nhảy dựng, chuyện trước đó ở trước mặt Thất Ca nhi bà cũng có nghe thấy, Lục cô nương hung hăng trừng phạt Vân Chân, mới vừa vào Kiêm Gia quán, bầu không khí trong viện cũng là một mảnh ngưng trệ, bà còn nghĩ rằng lần này nhiều ít cũng phải chịu Lục cô nương quở trách, nhưng không ngờ nàng sảng khoái như vậy.

Ngay khi nàng ra khỏi cửa, Phùng nhũ mẫu ra hiệu cho nha hoàn nhất đẳng Vân Phi của nàng lập tức đi theo, mà không phải là Vân Hỉ mà nàng vừa mới cất nhắc lên.

Chu Trăn Trăn nhìn lướt qua, không có lên tiếng, nhưng trong lòng cười lạnh, đây là muốn dỗ dành nàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Đối với vận mệnh của nhũ mẫu cùng Vân Chân, trong nội tâm nàng đã có quyết đoán.

Giờ phút này tinh thần của nàng chủ yếu quan tâm tới tổ mẫu cùng với Chu Doanh Doanh mà nàng sắp đối mặt.

Chu Trăn Trăn tới nơi này chính là nhà chính của Chu gia tứ phòng, trong bảy phòng Chu gia, tứ phòng xem như không bằng so với bên trên nhưng so với bên dưới thì có thừa.

Mẹ nàng đã qua đời ba năm trước, để lại nàng cừng với một người tỷ tỷ một người đệ đệ, tỷ tỷ đã xuất giá, đệ đệ đang đi học, phụ thân chưa lấy kế thê.

Hiện tại, Chu Doanh Doanh vừa mới cùng với đích nữ Thẩm Du Quân của Thẩm thị được người tặng cho danh xưng song xu Lư Giang, tại Lư Giang cũng hơi có chút danh tiếng.

Chu Trăn Trăn tính toán thời gian một chút, bây giờ là Khang Tĩnh hai mươi bảy năm, hết thảy đều vừa mới bắt đầu không lâu, có chút tiếc nuối còn kịp phòng tránh.

Các nàng vừa đến gần Huyên Bắc đường, bên trong liền truyền đến trận trận tiếng cười.

Trần ma ma dò xét Chu Trăn Trăn một chút, nhìn thấy nàng không chút biểu tình, cũng không dừng lại, trực tiếp liền đi vào.

Chu Trăn Trăn đến Huyên Bắc đường, liền có nha hoàn đi vào thông báo.

Nghe nói nàng ở ngoài cửa, động tĩnh trong phòng liền nhỏ một chút. "Để cho nàng đi vào."

Đây là thanh âm tổ mẫu Hà Lão An trong trí nhớ của nàng.

Nha hoàn treo lên tấm màng lụa mòng, mời nàng đi vào.

Chu Trăn Trăn đi vào liền mượn cơ hội nhìn qua hai lần, ngồi ở phía trên là tổ mẫu của nàng, những người còn lại đều là người của tứ phòng hoặc là các cô nương chưa xuất giá ở các phòng khác, cũng không ngoại lệ chính là, các nàng đều có quan hệ không tệ với Chu Doanh Doanh.

"Lục đường tỷ, ngươi đã đến, mau mời ngồi."

Chu Doanh Doanh nói xong liền muốn đứng dậy đem vị trí của mình tặng cho nàng. Chu Trăn Trăn ngăn lại nàng, "Không cần, ta ngồi bên cạnh là được rồi."

Vị trí của Chu Doanh Doanh đương nhiên vô cùng tốt, gần cửa sổ rộng mở, bọn tỷ muội đều ngồi ở chỗ đó.

Nhưng nếu như nàng thật sự ngồi ở chỗ của nàng ta, người ở chỗ này trừ nàng ra chỉ sợ không có một ai dễ chịu trong lòng. May mà nàng cũng không quen chúng tinh phủng nguyệt, huống hồ trong phòng bốn góc đều thả khối băng, mấy chỗ cửa sổ đều mở rộng, hơn nữa cây cối bên ngoài phòng che mát, trong phòng cho dù không ít người, vẫn cảm thấy rất mát mẻ.

Lời nói của nàng làm mọi người chú ý, quá khứ chỉ có chút sơ sót, nàng không phải không bỏ qua thì là sinh hờn dỗi, ngày hôm nay ngược lại lại có thể nhượng bộ?

Sau khi Chu Trăn Trăn ngồi xuống, chúng tỷ muội tiếp tục đề tài mới nói, cũng không ai tận lực cùng nàng nói về chủ đề của bọn họ.

Chu Trăn Trăn dựa vào thành ghế, lẳng lặng nghe, ánh mắt hư vô dừng ở bên cạnh Bát Bảo Linh Lung đỉnh bên trên, xuyên thấu qua làn khói mờ của hương liệu trong lư hương, thỉnh thoảng lại quét hai mắt.

Các nàng chủ yếu vẫn rất hiếu kì đoạn thời gian này Chu Doanh Doanh sống ở ngoại tổ gia như thế nào, mà Chu Doanh Doanh tất nhiên là biết gì nói nấy.

Lúc này Chu Doanh Doanh mắt ngọc mày ngài, cử chỉ đoan trang, khuôn mặt tươi cười nói chuyện với người khác, tuổi còn nhỏ, cũng đã nổi danh dáng vẻ của đương gia chủ mẫu.

Ngoại tổ gia của Chu Doanh Doanh a. . . trong lòng Chu Trăn Trăn thở dài, trước kia nàng sẽ không nghe được những lời này, nghe xong liền khó chịu.

Hơn nữa tuổi còn nhỏ, một khi khó chịu liền khó tránh khỏi biểu lộ rõ ràng, cho nên làm người khác cảm nhận nàng là người lòng dạ nhỏ mọn, không chịu được người khác tốt hơn mình.

Mẫu thân nàng xuất thân là thương nhân, so sánh với nhà ngoại của Chu Doanh Doanh, thật sự là không đáng nhắc đến.

Việc thành hôn của phụ mẫu nàng, nói đến, cũng là mẹ nàng trèo cao. Một bên là con gái thương nhân, một bên là công tử tiền đồ như gấm nhà danh môn vọng tộc có công danh trên người, môn không đăng hộ không đối. Có thể trong đó có gút mắc, lại để cho hai người về chung một nhà.

Mẹ nàng dù gả vào Chu gia, nhưng tổ mẫu Hà Lão An Nhân của nàng vẫn luôn không thế nào chào đón mẹ nàng, cho nên cũng không thế nào yêu thương tỷ đệ ba người bọn họ.

Kỳ thật so với Đại bá có thể mang đến phong hào mệnh phụ cho bà, yêu ai yêu cả đường đi, tổ mẫu của nàng liền yêu thương Chu Doanh Doanh nhiều một chút cũng là chuyện thường tình.

Cố tình nàng cùng Chu Doanh Doanh tuổi tác lại xấp xỉ, mọi người đều thích so sánh nàng cùng Chu Doanh Doanh, từ điều kiện bên ngoài đến tu dưỡng bên trong vân vân. Nói thật, năm đó Chu Doanh Doanh mang đến cho nàng áp lực rất lớn. Mà nàng chỉ là một cô nương chưa đến tuổi cấp kê, đối mặt với ánh mắt thất vọng của nhiều người như vậy, hơn nữa lại không có ai dạy cho nàng, nếu không nàng cũng không phải đi vào ngõ cụt như vậy đi?

Ở trong trí nhớ, nàng là một người nóng tính, lòng dạ nhỏ mọn, mẫn cảm hay cáu kỉnh. Xét đến cùng, hết thảy cũng bởi vì trong lòng nàng tự ti.

Các tỷ muội Chu gia phát hiện, Chu Trăn Trăn rất yên tĩnh mà đắm chìm trong suy nghĩ của mình, an tĩnh làm người khác kinh ngạc, trước đây nàng toàn sáp lại gần, hoặc là khoe khoang đồ mà nhà ngoại nàng đưa tới cho nàng chơi, hoặc là chen vào phát biểu quan điểm mà nàng mình tự cho là mới lạ độc đáo, khiến người khác cảm thấy chán ghét phiền toái.

An tĩnh như vậy thực sự không giống nàng chút nào, cho nên các tỷ muội liên tiếp nhìn về phía nàng.

Các nàng cũng không biết, ở trong mắt Chu Trăn Trăn mà nói, các nàng đã là người mấy chục năm không thấy, nàng cần chút thời gian để sắp xếp lại trí nhớ.

"Trăn Tỷ Nhi, Thất đường muội mới từ nhà ngoại nàng trở về, mang theo lễ vật cho các ngươi, đây là của ngươi, còn không nói tiếng cảm ơn với Thất nhi?"

Tổ mẫu giống như vừa mới nhớ tới, bà ra hiệu một tiếng, nha hoàn liền đưa qua một chiếc hộp gỗ.

Chu Trăn Trăn nhận lấy nhìn thoát qua, là một bộ cờ không biết dùng tài liệu gì mài chế thành, không thú vị, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, nàng xem qua một chút sau đó liền đưa cho Vân Phi ở sau lưng.

Mẹ nàng là con nhà thương nhân, nhà ngoại là kiểu gia đình giàu có, lễ vật Chu Doanh Doanh cầm từ nhà ngoại của nàng ta về còn không lọt nổi mắt xanh của nàng.

Trong lúc vô tình Chu Doanh Doanh nhìn thấy, nụ cười trên mặt liền phai nhạt chút.

Qua ba khắc đồng hồ, Hà Lão An Nhân cảm thấy mệt mỏi, liền đuổi các nàng đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro