Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: A Xin

Đám tiểu tỷ muội kết nhóm hai, ba người đi ra ngoài, Chu Trăn Trăn chậm rãi đi ở phía sau.

Vân Phi có chút do dự.

Chu Trăn Trăn vô ý thấy liền hỏi, "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng."

Thanh âm Chu Trăn Trăn nhàn nhạt, chỉ có chính nàng trong lòng kiềm chế không kiên nhẫn, nàng cũng không nhiều tinh lực để đi cân nhắc suy nghĩ của một nha hoàn. Nếu không phải biết nàng có chút trung tâm, trên tay cũng không có người nào có thể dùng, Chu Trăn Trăn cũng sẽ không để cho nàng tiếp tục chiếm vị trí đại nha hoàn.

"Là như vậy, vừa rồi Vân Vũ báo lại, nói Hiến thiếu gia lại nghịch ngợm, không biết làm sao lại trêu cợt tiên sinh, Tằng phu tử tức giận bắt hắn phạt quỳ."

Vân Phi nhắc tới Chu Hiến, đệ đệ của nàng, Chu Trăn Trăn biến sắc, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vì thế nàng liền nhấc chân đi về viện tử của hắn.

Chu Doanh Doanh các nàng ở phía trước nói chuyện, nàng đang cùng Chu Tú Tú của lục phòng nói chuyện sáng sớm ngày mai sẽ tới vấn an mẫu thân của nàng.

Bước chân Chu Trăn Trăn dừng một chút.

Mẫu thân Chu Tú Tú là Trịnh thị, Chu Trăn Trăn gọi là Hoằng đại thẩm tử.

Trịnh thị, cũng là trưởng đương gia phu nhân lục phòng, thái độ làm người khoan dung lương thiện, thường xuyên tiếp tế tộc nhân hoặc là dân chúng nghèo khổ xung quanh. Đáng tiếc thân mình gầy yếu, lúc trước còn bị rơi thai đầu, sau lại vùng vẫy giành sự sống sinh hạ một đôi song bào thai, thân thể liền càng kém. Hiện giờ triền miên trên giường bệnh nửa năm, đã muốn nằm trên giường không dậy nổi, việc bếp núc trong nhà cùng với sản nghiệp trong tay, toàn bộ giao cho bà mẫu Mạc lão An nhân xử lý.

Bà lần này là chạy không khỏi lời gọi của Diêm vương gia, sẽ ở tháng bảy năm hai mươi bảy Khang tĩnh, cũng là tết Trung Nguyên mà buông tay nhân gian.

Chu Trăn Trăn tính thời gian một chút, khoảng cách hiện tại chỉ còn nửa tháng mà thôi .

Lại nói, Trịnh thị cùng mẫu thân nàng còn thật giống, đều là lấy thân phận thương hộ chi nữ gả vào Chu gia vọng tộc.

Mạc lão An nhân cùng Hà lão An nhân theo thứ tự là mẹ chồng của hai người, chẳng qua Mạc lão An nhân chỉ có một con trai Chu Hoằng cùng một nữ nhi, mà tổ mẫu của nàng Hà lão nhân có hai con trai cùng một nữ nhi, đại khái là tổ mẫu của nàng Hà lão An nhân nhiều hơn một người có khả năng là con lớn nhất, làm việc coi như phải giữ thể diện. Phẩm tính Mạc lão An nhân so với tổ mẫu của nàng kém hơn một ít.

Nói tóm lại, Trịnh thị cùng mẹ nàng giống nhau đều không tốt, không, số phận thậm chí so với mẹ nàng càng kém.

Ít nhất lúc mẹ nàng mất, Hà lão An nhân cũng muốn tiếp quản của hồi môn với tài sản riêng của mẹ nàng, nhưng bởi vì ngoại tổ Lý gia bỏ qua thể diện tới nhúng tay, Hà lão An nhân phải giữ thể diện, Lý gia cuối cùng vì ba người tỷ đệ bọn họ bảo vệ tài sản riêng của mẹ nàng. Chỉ là ba người tỷ đệ bọn hắn vô năng, cuối cùng cũng mất hết.

Nhưng tất cả mưu tính mà khi còn sống Trịnh thị vì hai đứa con đều rơi vào khoảng không, tất cả đều rơi vào tay người khi còn sống bà nhờ vả. . . . . .

Chỉ nghĩ một chút, Chu Trăn Trăn đã nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ chút mà thôi, mỗi người đều có vũng bùn của riêng mình, đều đang giãy dụa cầu sinh tồn.

Chu Doanh Doanh cùng Chu Tú Tú nói xong, giương mắt liền nhìn thấy Chu Trăn Trăn ở cách đó không xa, thấy nàng muốn đi về phía viện tử của Chu Hiến, nghĩ một chút liền biết nàng muốn đi nơi nào, vì thế gọi lại nàng, nói cùng đi xem Chu Hiến với nàng.

Chu Tú Tú tò mò đánh giá các nàng một chút, sau đó bắt chuyện rồi đi theo.

Đối với đề nghị của Chu Doanh Doanh, Chu Trăn Trăn không có ý kiến gì, nhưng trong lòng là không kiên nhẫn, trong lòng của nàng tất cả đều đặt trên chuyện sắp nhìn thấy đệ đệ của mình. Nàng nghĩ muốn mau chóng đi tới Bạch Lộ viện, lười tốn thời gian cùng nàng ta cải cọ. Nàng ta muốn đi liền đi theo đi.

Một đời trước, đại tỷ nàng mất trước khi nàng xuất giá. Mà chính nàng thì không đến mười năm sau khi lập gia đình nàng liền qua đời.

Nàng trước khi chết, đối với người đệ đệ duy nhất Chu Hiến này đã từng có lo lắng, nhưng đột ngột ra đi, nàng cũng không có khả năng quan tâm .

Về sau nàng cũng từ tiểu thuyết lẻ tẻ mà biết, sau khi nàng mất, Tam tỷ đệ liền còn lại hắn một người, cưới một thê tử cùng hắn cũng không tri kỷ, đứa nhỏ giống hắn hồi nhỏ không chịu quản giáo, hắn suốt ngày mua say, cuối cùng hậm hực mà chết.

Sau đó, chính là cửa hàng Thành Long dưới tên em dâu nàng, tài sản của tiểu nhị phòng bọn họ, cũng chính là tài sản mà mẹ nàng lưu lại cho đệ đệ nàng, một phần rất lớn đều lục tục rơi vào hầu bao của một nhà đại bá Chu Dung.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi liếc nhìn Chu Doanh Doanh bên cạnh một cái.

Lúc này Chu Doanh Doanh hé ra khuôn mặt ôn nhu, nhẹ giọng giao phó tỳ nữ sự tình gì đó, nhận thấy được ánh mắt của nàng liền nhìn lại đây, "Làm sao vậy?"

Chu Trăn Trăn lắc lắc đầu, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục suy nghĩ tâm sự.

Đối với người đệ đệ Chu Hiến này, kỳ thật tất cả mọi người đều ký thác kỳ vọng cao vào hắn, mọi người ở đây chính là nàng cùng đại tỷ, cùng với ngoại tổ Lý gia.

Lý gia giàu có, sau khi phát đạt, đã muốn đào tạo ra một hai cái người đọc sách, để che chở nhà mình cùng với đổi mới môn đình. Có điều con cháu Lý gia đều giỏi kinh thương, lại không phải hạt giống đọc sách, không có gì thiên phú đọc sách.

Lý gia rơi vào đường cùng không thể không đem hi vọng ký thác trên người ngoại tôn là Chu Hiến.

Chu Hiến là con trai độc nhất của mẹ nàng, nàng cùng đại tỷ đều muốn hắn đỉnh đầu mà lập hộ, trở thành chỗ dựa cho các nàng. Lý gia cũng cần hắn đứng lên, trở thành đại thụ che trời, che chở Lý gia, dựa vào lẫn nhau.

Những lời này ngoại tổ phụ của nàng chưa từng nói qua, chính là mỗi khi nhìn thấy bộ dáng Chu Hiến không học vấn không nghề nghiệp, đều lắc đầu không thôi cộng thêm vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lúc ấy nàng cũng không hiểu chuyện, không rõ ngoại tổ phụ thất vọng với Chu Hiến. Về sau nàng mới hiểu, tổ phụ chưa từng lên tiếng nói lại tha thiết chờ đợi, chính là Chu Hiến làm cho lão nhân gia thất vọng rồi. Kỳ thật đâu chỉ là Chu Hiến, tỷ tỷ của nàng cùng nàng, đều còn trẻ mà mất sớm, các nàng ngay cả mệnh cũng không bảo đảm được, đều làm cho lão nhân gia thất vọng đi.

Tâm tư thay đổi thật nhanh, đoàn người các nàng tới chỗ đường rẽ, đi qua núi giả, đi tới không lâu là có thể đến Bạch Lộ viện .

Đúng lúc này, sau núi giả truyền đến thanh âm của hai cái tỳ nữ, các nàng không hẹn mà cùng dừng bước.

"Kiêm Gia quán tháng sau muốn thả ra hai cái nha hoàn, Lục Liễu, ngươi có cơ hội phân đến Kiêm Gia quán đâu."

Trong thời thái bình, hạ nhân hầu hạ Chu thị tứ phòng cũng không phải tất cả đều là người ký khế ước sinh tử hoặc là ký văn tự bán đứt, cũng có ký văn khế cầm cố đích hạ nhân. Hai người sắp thả đi trong miệng hai nha hoàn chính là ký văn khế cầm cố. Kiêm Gia quán thiếu người, tự nhiên sẽ từ nơi khác bổ sung. Các nàng nghị luận đúng là chuyện này.

"Lục cô nương tính tình âm tình bất định, Kiêm Gia quán cũng không phải nơi tốt để đi, nếu có thể đến Quan Sư các mới tốt đâu."

Quan Sư các là viện tử của Chu Doanh Doanh.

Chu Trăn Trăn nghe xong, không khỏi lại nhìn Chu Doanh Doanh liếc mắt một cái.

"Cũng không phải sao? Nghe nói Lục cô nương vô duyên vô cớ nổi giận với Vân Chân tỷ tỷ, một chút tình cảm cũng không quan tâm, thật sự là một chút thể diện cũng không có."

"Đúng vậy a, tục ngữ nói, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, không đề cập tới tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng nên để ý mặt mũi của Phùng nhũ mẫu, sẽ không nên làm như vậy, làm cho người ta thất vọng đau khổ."

Chu Trăn Trăn cười lạnh, thể diện của nhũ mẫu cùng Vân Chân đều là nàng cho, nghe ý tứ của hai nha hoàn này, khi thể diện các nàng xung đột với uy tín chủ tử, thì nàng này làm chủ tử còn phải nhường cho các nàng đúng không?

Mà lúc này, không biết Phùng nhũ mẫu khi nào vừa vặn cũng ở đây, trong tay còn cầm cái rổ.

Chu Trăn Trăn ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, nếu nàng còn không biết dụng ý của tuồng kịch này, vậy mấy chục năm nàng liền sống uổng phí. Thật sự là lợi hại, ngay cả đường nàng sẽ đi đều có thể tính đến, sau đó chờ ở chỗ này, liền vì để cho nàng xem tuồng kịch này, thử lòng của nàng.

Phùng nhũ mẫu không có chú ý tới Chu Trăn Trăn, liền hướng về phái hai nha hoàn sau núi giả quát, "Hai cái tiện nhân này, không sống đủ có phải hay không? Hôm nào liền đem tất cả bọn ngươi đều bán ra ngoài, đỡ cho các ngươi một đám ở sau lưng nói xấu chủ tử."

Hai cái tiểu nha hoàn cả kinh, một hồi lâu, mới nơm nớp lo sợ đi ra, đợi nhìn thấy Chu Trăn Trăn cùng Phùng nhũ mẫu còn có Chu Doanh Doanh, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Đặc biệt nhìn thấy khuôn mặt hỉ nộ vô thường của Lục cô nương, các nàng kinh hoảng vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận sai, "Lục cô nương, chúng ta cũng không dám ... nữa , van cầu ngươi tha chúng ta lần này đi!"

Chu Trăn Trăn cười lạnh rũ xuống đôi mắt, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nếu nàng vẫn là nàng lúc trước, làm không tốt đã bị trò vặt trước mắt hồ lộng qua, còn trái lại đối nhũ mẫu mang ơn.

Phía trước nói, lúc nàng chừng mười tuổi, nội tâm tự ti, tính cách mẫn cảm dễ giận, còn có một chút tâm tính cầu toàn, che dấu nhân cách lấy lòng. Nàng võ trang một thân gai góc, kỳ thật bất quá là muốn đạt được thừa nhận của mọi người mà thôi.

Nhũ mẫu của nàng không phải là muốn lợi dụng dư luận, muốn nàng đem Vân Chân trở về bên người sao?

Chu Trăn Trăn nói, "Nếu biết sai lầm rồi, vậy vả miệng ba mươi cái đi! Nhũ mẫu, ngươi tới chấp hành!" Trong hai cái nha hoàn, tất có một cái là người của Phùng nhũ mẫu hoặc là bị Phùng nhũ mẫu thu mua, chính là cái dẫn đường đề tài.

Phùng nhũ mẫu cả kinh, ba mươi cái tát, mặt hai người kia đều phải đánh thũng tê rần đi? Hơn nữa phản ứng của Lục cô nương cũng không đúng, chẳng lẽ không nên xanh mặt, sau đó bỏ chạy sao?

Đang do dự muốn hay không mở miệng cầu tình, bà chợt nghe thấy Thất cô nương mở miệng , trong lòng nhất thời vui vẻ.

"Lục tỷ tỷ, đối với hạ nhân, chớ quá mức trách móc nặng nề ." Chu Doanh Doanh do dự một chút nói.

"Như thế nào, ta phạt cái hạ nhân, ngươi đau lòng ?"

Chu Doanh Doanh nhíu mày, "Lục tỷ tỷ, ngươi có thể không cần nói như ta nhắm vào tỷ như vậy hay không, thái độ đừng đâm người như vậy, ta nói này đó cũng là vì tốt cho tỷ."

"Như thế nào, Thất muội muội muốn đem ý nghĩ của chính mình áp đặt lên ta hay sao? Ta là chịu không nổi nha hoàn không quy củ ở trước mặt chủ tử, Thất muội muội một khi đã không đành lòng nhìn các nàng chịu khổ như vậy, không bằng đem các nàng lĩnh trở về đi. Dù sao vừa mới hai nha hoàn kia nói muốn đi nhất chính là viện tử của ngươi đâu. Ta cam đoan sẽ không vươn tay dài giống ngươi như vậy, cái gì cũng trông nom. Nếu không như vậy, ta sẽ nghĩ đến ngươi đây là đang ban ân với sắp trở thành nha hoàn trong viện của ta đâu."

"Lục tỷ tỷ, ngươi việc gì phải gây sự như vậy."

"Ngươi muốn nói ta nhanh mồm nhanh miệng chanh chua đi?" Chu Trăn Trăn hơi nghiêng người về phía trước, đè thấp thanh âm nói.

Nàng sẽ quái đản bất tuân, dù sao nơi này bí ẩn, lại không có người ngoài, nàng hiền lương thục đức cho ai xem đâu? Lại nói nàng trải qua ba đời , chỉ cầu sống thoải mái, cho dù ngày mai chết, nàng cũng không tiếc. Kìm nén ngột ngạt gây hại thân thể, thực dễ dàng gây ung thư vú, bộ ngực thực quý, nàng chính là rất yêu quý thân thể của mình nha.

Chu Doanh Doanh nhấp hé miệng, không nói gì.

Nha hoàn Huỳnh Ngọc bên người của nàng đang muốn mở miệng, lại bị Chu Doanh Doanh dương tay ngăn lại, "Thôi, việc này là ta lắm miệng. Nếu các nàng lắm miệng mạo phạm tỷ, tỷ muốn xử trí như thế nào liền tùy tiện đi."

Chu Trăn Trăn còn thật sự nói, "Không phải mạo phạm ta, mà là các nàng nói chuyện không thích đáng, mạo phạm chủ tử, nếu các nàng nói người là muội, ta cũng sẽ cho người đánh miệng các nàng."

Đối với việc này, Chu Doanh Doanh cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Lục tỷ tỷ, muội đột nhiên nhớ tới trong viện còn có chút việc, muội sẽ không đi Bạch Lộ viện ."

"Tùy muội." Vốn nàng cũng không muốn cùng đi với nàng ta.

"Nhũ mẫu, còn không bắt đầu sao?" Chu Trăn Trăn hỏi.

"Vâng!"

Phùng nhũ mẫu đi đến chỗ hai nha hoàn, thay đổi bàn tay liền đánh lên.

Hai nha hoàn cũng biết chạy không khỏi, thút thít chịu bị phạt.

"Nhũ mẫu, không phải bà đã lớn tuổi rồi đi?" Chu Trăn Trăn thản nhiên hỏi, lòng bàn tay đến đánh một cái tát, diễn sao lại giả như vậy?

Động tác Phùng nhũ mẫu dừng một chút, sau đó theo trực giác tăng lớn lực đạo, tâm lại loạn như ma, lời này của Lục cô nương bên trong có hai ý, một là phát hiện chính mình thả nhẹ động tác, thứ hai ý tứ đó là uy hiếp bà lớn tuổi, có thể nhường lại vị trí cho người duới mà về dưỡng lão. Chính là như vậy sao? Tâm tư Lục cô nương khi nào thì sâu như vậy ?

Chu Doanh Doanh đi ra ngoài vài bước, dừng lại cước bộ, hơi hơi nghiêng người, "Không biết muội muội đã làm sai cái gì, làm cho Lục tỷ tỷ có thành kiến với muội như thế? Hoặc là có chỗ nào không biết đắc tội Lục tỷ tỷ, mong rằng Lục tỷ tỷ bao dung."

"Thất muội muội suy nghĩ nhiều, làm sao lại như vậy đâu?" Ngươi cũng không biết chính mình sai ở nơi nào, ta là người ngoài làm sao mà biết đâu?

Chu Trăn Trăn cười nhìn xem các nàng rời đi, ý cười cũng không đạt đáy mắt, nhớ tới việc làm của đối phương sau đó, một đám các cô nương Chu gia bị gả ra ngoài. Nàng chỉ nghĩ là theo lệnh cha mẹ bình thường như vậy, chưa từng nghĩ tới là ở giữa có Chu Doanh Doanh nhúng tay vào? Cuối cùng kết cục của những người đó cũng không tính quá tốt, trong lòng Chu Trăn Trăn cười lạnh, Chu Doanh Doanh dựa vào cái gì quyết định vẫn mệnh chúng tỷ muội Chu thị bọn họ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro