Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: A Xin

Ba mươi cái tát đánh xong .

Phùng nhũ mẫu cúi đầu mà đứng, hai người nha hoàn lạnh run.

Chu Trăn Trăn nhìn mấy người Chu Doanh Doanh càng đi càng xa, đối việc này cũng không lên tiếng.

Mấy người Phùng nhũ mẫu cũng không dám thúc giục, chậm rãi đợi nàng chỉ thị.

Chu Trăn Trăn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Phùng nhũ mẫu đang đứng một bên, nhìn nàng rất ngốc sao? Ăn của nàng uống của nàng dùng của nàng, cuối cùng còn phản bội nàng. Hiện giờ một người đắc đạo, gà chó lên trời , còn cảm thấy không đủ, thế nào không lên trời đâu?

Ánh mắt Chu Trăn Trăn có chút khiếp người. Phùng nhũ mẫu không hiểu vì sao, trong lòng lo sợ.

"Nhũ mẫu, bà có phải rất bất mãn với ta chuyện ta xử trí Vân Chân?" Cho nên mới thiết kế một màn như vậy?

Vân Chân bị phạt đi phòng bếp, chỉ là bước đầu tiên. Kết quả như thế cũng không thể chấp nhận, vậy về sau phải làm sao bây giờ.

Phùng nhũ mẫu cả kinh, "Nô tỳ không dám, ngàn sai vạn sai nhất định là do Vân Chân sai."

Lục cô nương lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nàng đã biết cái gì hay sao? Phải biết rằng màn diễn này, bà an bài thông qua các bà tử khác, ngay cả hai cái nha đầu Lục Liễu cũng không biết chuyện đâu.

Chu Trăn Trăn rất không khách khí nói, "Bà có thể tự mình hiểu lấy thì tốt rồi."

Trong lòng Phùng nhũ mẫu nghi ngờ lo sợ, giờ phút này ngược lại trầm mặc.

"Thân phận này của nhũ mẫu, hãy cố mà quý trọng đi, xem qua phân tình bà từng là nhũ mẫu của ta, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi bà."

Điều mà Chu Trăn Trăn chưa nói là, nhưng chỉ giới hạn đối với bà mà thôi, còn muốn làm cho cả nhà đều ở trên người nàng hút huyết, không có cửa đâu.

"Nhưng nếu bà muốn tác oai tác quái, thân phận nhũ mẫu này nhất định không đủ bà ăn cả đời ."

Chu Trăn Trăn vừa nói xong, sắc mặt Phùng nhũ mẫu rất không tốt. Lời nói của Chu Trăn Trăn nghe sơ qua thực mịt mờ, nhưng Phùng nhũ mẫu nghe hiểu được, kia rõ ràng là. Đây là làm cho bà tiếp nhận sự thật, đừng nghĩ muốn cứu Vân Chân, không cần lại có động tác nhỏ, nếu không nàng quyết không nhân nhượng.

Chu Trăn Trăn cũng mặc kệ bà, lời nên nói nàng đã nói, nếu như bà còn vì Vân Chân tính kế lên đầu chủ tử là nàng, cũng đừng trách nàng không niệm tình cũ!

Chu Trăn Trăn cũng biết thủ đoạn nàng bắt đầu xử lý Vân Chân cùng nhũ mẫu quá mức đơn giản thô bạo. Nhưng lúc nàng ra tay, cũng đã nghĩ tới kết quả xấu nhất, trong lòng cũng đã có chuẩn bị.

Đương nhiên Chu Trăn Trăn hoàn toàn có thể chậm chậm mưu toan, nhưng các nàng có tài đức gì? Vân Chân có năng lực gì, trong tương lai thậm chí ngay cả việc cơ bản nhất là trung tâm hộ chủ cũng làm không được, căn bản không có giá trị để trọng dụng, không đáng làm chính mình lãng phí tế bào não. Nàng ta ở nơi này đã trở thành đứa con bị bỏ rơi, không cần lo lắng?

Có lẽ thấy được Chu Trăn Trăn cường ngạnh, Phùng nhũ mẫu kinh hãi rất nhiều, thái độ lập tức mềm xuống, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư thật sự đã trưởng thành, có chủ ý của riêng mình. Nhũ mẫu già rồi, có lẽ làm việc rất không hợp tâm ý tiểu thư. Nhưng cầu xin tiểu thư xem ở phân tình ta từng hầu hạ người, còn có nha đầu Vân Chân kia vẫn còn nhỏ tính tình cũng không ổn định, tiểu thư tha thứ nàng cũng tha thứ cho ta một lần, ta nhất định dạy bảo nàng thật tốt, để ngày sau nàng trở thành cánh tay trái, bờ vai phải của tiểu thư. Tiểu thư, ngươi liền cho nàng một cơ hội đi, dù sao hai người cũng là từ nhỏ cùng lớn lên."

Ha hả, cánh tay trái bờ vai phải? Nàng cũng không dám. Đời trước, ở sau lưng đâm nàng nhiều nhất chính là nha hoàn Vân Chântình như tỷ muội từ nhỏ lớn lên này.

Có lẽ có người sẽ nói, nhất đẳng nha hoàn phản bội, một cây làm chẳng nên non, chủ tử cũng có chỗ sai và vân vân.

Đúng, Vân Chân phản bội thậm chí bán đứng chủ tử là nàng, đều bởi vì nàng không có tiền đồ, nhưng đây cũng không phải lý do để người hầu phản bội chủ tử. Bởi vì cho dù tình cảnh của nàng có khó khăn, tiền tiêu hàng tháng nên phát cho bọn họ, một chút cũng không thiếu. Trong lúc đó, yêu cầu đối phương trung thành, có gì sai sao?

Đợi bà dạy dỗ? Nàng cũng không hiếm lạ! Vân Chân sớm bị Phùng nhũ mẫu dưỡng phế đi, dưỡng thành một nha hoàn tâm tính nhỏ nhen. Hơi có chút sơ suất hoặc là không quan tâm, có thể làm trong lòng nàng ta sinh oán hận. Có tinh lực, còn không bằng nàng bồi dưỡng một người mới đâu, ít nhất xác suất người mới trung thành với nàng còn có năm phần không phải sao? Mà Vân Chân, xác suất nàng ta phản bội chắc chắn cao hơn năm phần.

Dù sao nàng chắc chắn sẽ không lại dùng Vân Chân ở bên người. Về phần Phùng nhũ mẫu, đúng là nuôi lớn nàng đúng, nhưng mấy năm nay, bà cũng nhờ thân phận này mà được không ít ưu đãi. Nếu an phận thủ thường cũng không sao, nếu như bằng không. . . . . . Ha hả. . . . . .

Chỉ là Phùng nhũ mẫu là người của tổ mẫu, thu thập có chút phiền toái, bất quá nàng đã sắp đặt, giữ lại bà vài ngày.

Sự tình một khi quyết định xong, Chu Trăn Trăn sẽ không tiếp tục do dự giữa chừng.

Muốn giải quyết chuyện bên ngoài trước hết phải an nội, kế tiếp nàng có chuyện trọng yếu hơn phải làm, thật sự không có nhiều tinh lực như vậy để lãng phí vào việc này.

Thân là tiểu thư khuê các, bên người nàng lại chỉ có hai nhất đẳng nha hoàn, hai nhị đẳng nha hoàn, còn có một số thô sử người hầu.

Nhân tài bên ngoài có thể thu nạp, số lượng có hạn, nàng không có khả năng bởi vì Phùng nhũ mẫu, làm cho Vân Chân chiếm hầm cầu không thả phân. A phi, nàng mới không phải hầm cầu đâu, tóm lại chính là có ý tứ như vậy.

Chu Trăn Trăn đi vào Bạch Lộ viện, nơi ngày thường Chu Hiến thường hay học tập, nàng tới liền đứng ở ngoài cửa, không có lập tức đi vào.

Trong phòng, mực nước rơi vãi dưới đất, cái bàn còn có chút sai lệch, xem ra lần này Tằng lão phu tử tức giận cũng không nhẹ.

Mà Chu Hiến, ngẩng cao đầu giống con nghé nhỏ giằng co cùng Tằng lão phu tử.

Bọn hạ nhân câm như hến, thấy nàng giống như thấy cứu tinh, đều yên lặng cúi đầu hành lễ.

Chu Trăn Trăn không có lập tức đi vào.

"Phản phản, ta dạy ngươi không được , tranh thủ thời gian, đi mời chủ tử của các ngươi lại đây!" Tằng phu tử tức giận đến run lên.

"Bài văn kia ta không thuộc được, ngài vì cái gì hơi một tí lại phạt ta quỳ? Ta đã quỳ ba ngày, đầu gối ta đau, quỳ không nổi nữa." Thanh âm Chu Hiến non nớt kháng nghị truyền tới, trong lòng Chu Trăn Trăn nhịn không được đau xót, đây là đệ đệ ruột của nàng a, không quan tâm hắn có tiền đồ hay không, cũng là đệ đệ cùng một mẫu thân sinh ra, liền bị gã phu tử gà mờ này làm nhục, nàng thế nhưng chưa bao giờ phát hiện!

Chu Trăn Trăn vĩnh viễn nhớ rõ, Tằng lão phu tử này, là do đại bá nương Tạ Thị mời đến!

Tằng lão phu tử cười lạnh, "Thuộc không được bài văn mà người còn lý luận?"

Thuộc không được bài sẽ quỳ sao? Chu Trăn Trăn giận.

Chu Trăn Trăn điểu chỉnh lại cảm xúc, phủi ống tay áo, chuẩn bị đi vào.

Bầu không khí không đúng làm cho Chu Hiến cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, thấy Chu Trăn Trăn, hắn cũng chỉ là giật giật mí mắt, "Ngươi tới rồi?" Tằng lão nhân kêu gào phải mời trưởng bối, người trong Bạch Lộ viện phỏng chừng gánh chịu không được, không dám đi mời tổ mẫu, ngược lại thông báo cho tỷ hắn lại đây.

Chu Trăn Trăn một câu cũng không nói, bước qua cánh cửa, tùy tay lấy thước Tằng lão phu tử hạ xuống, ở góc độ Tằng lão phu tử nhìn không tới, nàng liếc mắt ra hiệu với hắn một chút. Ngốc tử này liền sửng sốt, đoán chừng không hiểu nổi, Chu Trăn Trăn bất đắc dĩ, giơ thước lên liền đánh lên đùi hắn, ba ba ba!

Ngoài miệng mắng, "Tằng phu tử nói đúng, học không thuộc bài bắt ngươi quỳ một chút, người còn lý luận ?"

Chu Hiến ngao một tiếng, nhảy dựng lên, "Ngươi nổi điên làm gì?"

Chu Trăn Trăn lại liếc mắt ra hiệu với hắn, nàng tiếp tục đánh lên, động tác nhìn như không lưu tình chút nào, "Ta cho ngươi lười biếng công khóa, còn chống đối phu tử!" Nàng ép Chu Hiến hướng về bên người Tằng phu tử càng ép càng gần.

Tằng phu tử vuốt râu, thoải mái nhìn một màn này, tiểu súc sinh này, nên hung hăng giáo huấn!

Chu Hiến một bên trốn một bên trách móc, "Việc này liên quan gì tới ngươi?"

Chu Trăn Trăn tiếp tục, "Cho ngươi làm Tằng phu tử tức giận này, văn dốt vũ nát!"

Đột nhiên, thước trong tay Chu Trăn Trăn đánh trật, ba một tiếng, đánh trên ngực Tằng phu tử.

"A, đau chết mất!" Tằng phu tử đau đến mức chảy nước mắt, hắn lúc này rống lên với Chu Trăn Trăn, "Ngươi ngươi làm gì? !"

Vẻ mặt Chu Trăn Trăn đầy áy náy, "Thật có lỗi a, Tằng phu tử, trượt tay trượt tay. Ngài cũng trốn tránh một chút a, ta đang dạy bảo Chu Hiến, cũng không để ý đến ngài."

"Chu Hiến, ngươi xem xem, đều tại ngươi, trốn cái gì trốn, hại ta đánh phải Tằng phu tử !" Chu Trăn Trăn cầm thước lại đánh về phía Chu Hiến.

Lúc này, Chu Hiến cũng nhìn ra được một chút, liền hung hăn chạy trốn bên người Tằng phu tử.

Ba! Một thước của Chu Trăn Trăn liền mạnh mẽ đánh lên mông của Tằng phu tử. Đáng tiếc a, không thể đánh mặt. Nàng đánh phải hai nơi kia, lấy tính cách của Tằng phu tử chắc chắn sẽ xấu hổ nói với người ngoài đi?

Lại là một tiếng ngao kêu, "A!" Lần này thật sự đau chảy nước mắt, Tằng phu tử chỉ cảm thấy cái mông đau đến thiếu chút nữa mất đi tri giác, từ lúc hắn trở thành tiên sinh dạy học, chưa từng nếm qua đau đớn như vậy, cái mông chịu không nổi .

"Ngươi có mắt hay không? Lại đánh lên người của ta, ngươi cố ý đi!" Tằng lão phu tử nghi ngờ.

Ánh mắt Chu Trăn Trăn lập tức hồng hồng, bộ dáng như bị oan uổng muốn chết, "Tằng phu tử, ta không có, thật sự do trượt tay."

Nàng lại nhìn về phía Chu Hiến, "Chu Hiến, ngươi lần này đừng chạy, ngoan ngoãn để ta đánh vài cái!"

Chu Hiến vẻ mặt trào phúng, "Ta ngu hay sao mà không chạy!"

"Ngươi ——" Chu Trăn Trăn tức giận đến mức muốn tiến lên.

Chu Hiến lại đi trốn bên người Tằng phu tử, Tằng phu tử lúc này liền sợ hãi, vội vàng gọi Chu Trăn Trăn, "Dừng tay, đừng đánh nữa!"

Chu Trăn Trăn nghe lời dừng bước, vẻ mặt lại chần chờ, "Có điều Chu Hiến không thuộc bài, còn chống đối ngài. . . . . ."

"Quên đi, lần này bỏ qua đi!" Tằng phu tử thật sự sợ, thước này đánh người cũng thật đau a, hắn hiện tại thầm nghĩ chạy nhanh về nhà, lấy rượu thuốc thoa một chút, khẳng định đã sưng đỏ .

Chu Trăn Trăn cự tuyệt, "Không được! Hôm nay Chu Hiến nhất định phải bị giáo huấn một chút. Tằng phu tử, để tránh ngài lại bị ngộ thương, mời ngài đi ra ngoài đi?" Thật đáng tiếc, không thể lại nhân cơ hội đánh hắn .

Nàng biết rõ đã diễn trò, phải làm cho ra dáng. Nếu dừng tay như vậy, tất nhiên là bọn hắn chiếm tiện nghi, nhưng Tằng phu tử một khi bình tĩnh lại, sẽ phát hiện trong đó có điểm kỳ quái. Hiện tại nàng đã thu một chút lợi tức, trước phải trấn an hắn một chút, đợi ngày sau. . . . . . trong mắt Chu Trăn Trăn toát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tằng phu tử vội vã chạy nhanh ra cửa, cũng không rảnh quan tâm thật giả lời nói của nàng. Nhưng ra khỏi cửa, động tác của hắn liền chậm lại.

Ánh mắt Chu Trăn Trăn liếc qua chú ý đến điểm ấy, trong lòng cười lạnh.

Chu Hiến nhìn nàng, cũng không trốn, hắn nghĩ hai tỷ đệ đã có ăn ý. Đáng tiếc a, thiếu niên còn quá trẻ tuổi.

Chu Trăn Trăn thở sâu, thời điểm khảo nghiệm kỹ xảo tới rồi.

Ba!

Chu Hiến không dám tin, nàng thật sự đánh hắn? !

"Ngươi uống lộn thuốc đi?"

"Không có, ta muốn đánh chính là ngươi!" Chu Trăn Trăn nhắm mắt, làm bản thân ngoan tâm một chút. Nếu lúc trước hắn có tiền đồ một chút, nàng cùng đại tỷ cũng không đến nỗi không có chỗ dựa! Nhóm người Ngoại tổ phụ cũng không thất vọng cực độ, hắn cũng sẽ không đến nỗi đến tuổi trung niên vẫn ngày đêm mua say! Đánh hắn!

Ba ba ba!

Liên tiếp đã trúng vài thước, Chu Hiến liền biết tỷ hắn là thực sự, hắn một bên trốn một bên nói, "Chu Trăn Trăn, ngươi lại đánh ta, tổ mẫu cùng cha sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Chu Trăn Trăn mặt không chút thay đổi, tiếp tục đánh về phía chân hắn, "Không biết lớn nhỏ, không triển vọng! Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, như thế nào xứng với... mong mỏi của mẫu thân?"

Đúng lúc này, nhũ mẫu của Chu Hiến vội vàng chạy tới, nhìn thấy trường hợp này, sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức không quan tâm che lên người Chu Hiến, thay hắn ngăn trở thước trên tay Chu Trăn Trăn đánh tới.

Chu Trăn Trăn nắm thước trong tay.

"Ngươi tránh ra, để cho nàng đánh, đánh chết ta, đánh không chết ta, chờ ta lớn lên ta giết chết nàng!" Chu Hiến nhìn Chu Trăn Trăn, hung tợn nói, lúc này hắn cũng bị đánh đến nổi giận.

Vân Phi ở một bên nghe thấy, còn có bọn hạ nhân ở đây, thật sự thở mạnh cũng không dám, không dám nói nhiều, Lục cô nương thật sự thay đổi.

Chu Trăn Trăn hừ hắn một tiếng, "Hôm nay nhất định phải dạy cho ngươi một bài học, đỡ phải sau này ngươi đi ra ngoài làm hại thôn, làm hỏng thanh danh của các vị trưởng bối." Lời này chủ yếu không phải nói với hắn, đây là nói hắn khi về sau, hắn trước gánh chịu đi.

Chu Hiến chịu đựng đau đớn, một tay nắm lấy thước, rống lên với nàng, "Ngươi quản ta? Phụ thân cũng chưa quản ta, ngươi muốn quản ta? !"

Trong lòng hắn vô hạn ủy khuất, làm hại thôn? Hắn làm sao sẽ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Hiến đỏ lên, "Ngươi nói sau khi lớn lên ta sẽ gây họa cho thôn, chính ngươi lại có chỗ nào tốt hơn ta?" Hắt nước bẩn lẫn nhau, thương tổn lẫn nhau đúng không? Ai mà không biết?

Nghĩ đến việc đời trước hắn phạm phải, Chu Trăn Trăn cười lạnh, vì nhờ đại bá hỗ trợ giải quyết mấy chuyện không lớn không nhỏ mà hắn gây ra, tiền bạc của nhị phòng bọn họ đều chuyển cho cho đại bá nương. . . . . . . Cho dù nguyên nhân là do người khác thiết kế, nhưng làm sao không phải do hắn ngu xuẩn vì không học vấn không nghề nghiệp?

Chu Trăn Trăn mặt không chút thay đổi dùng sức rút thước, sau đó lại bị hắn cầm lấy.

"Ta nói ngươi đủ rồi a! Ngươi lại dám đánh ta? Ta giết chết ngươi!" Chu Hiến giận dữ, trừng mắt, giống như hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi, không thể nghi ngờ tính tình ngang bướng không chịu nổi liền hiện rõ.

"Vậy ngươi tới, ngươi tới giết chết ta đi!" Chu Trăn Trăn không cam lòng yếu thế, hung ác nhìn thẳng hắn , "Ta liền đứng ở nơi này, đánh không chết ta ta theo họ người!" Áp lực cùng lệ khí sau khi trọng sinh tất cả đều phát ra đi , giờ phút này, Chu Trăn Trăn cảm thấy được nếu kết cục còn giống đời trước như vậy còn không bằng đều chết hết đi, đỡ phải còn sống làm liên lụy người khác còn mệt mình!

Hai tỷ đệ đối mặt nhìn nhau, tên nhãi này, lần này nếu khí thế nàng yếu đi, về sau liền không trị được hắn.

Dần dần, Chu Hiến không địch lại, hắn phát hiện, tỷ hắn là thật tâm! Mẹ ôi, tỷ hắn là người đánh mà so với người bị đánh là hắn còn hung ác hơn!

Dĩ vãng hai tỷ đệ đều chướng mắt lẫn nhau, nhưng lúc trước đều là nước giếng không phạm nước sông. Trời mới biết hôm nay nàng nổi điên gì, bắt đầu còn giúp hắn, sau lại không giáo huấn hắn một chút liền không thể. Trận này hắn bị đánh, thật sự là bị đánh vô ích, hắn liền không thể đòi trở lại, đáng hận nhất chính là ngay cả một câu giải thích cũng đòi không đến!

Hắn cắn răng, bỏ đi, ngươi hung ác ngươi lợi hại, ta sợ, không thể trêu vào liền không cần trêu vào đi.

"Được rồi, ngươi đánh cũng đánh rồi, nên ngừng lại đi? !" Chu Hiến một phen đẩy nàng ra, sau đó lại lui về phía sau vài bước, cách nàng hơn hai thước, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng.

Chu Trăn Trăn cũng hết tức giận, lúc này thật sự không có ý muốn tiếp tục đánh hắn. Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn thật giống một tên nhóc đáng thương. Nhưng Chu Trăn Trăn một chút cũng không lo lắng, kiếp trước liền luyện ra một tay hảo roi da, hiểu như thế nào đánh ra một thân nhìn thấy ghê người, kì thực một chút rắm cũng không có việc gì.

Thương thế của hắn nhìn như nghiêm trọng, kỳ thật da thịt chỉ bị một chút đau khổ.

Tằng phu tử liền đứng ở ngoài cửa, xem xong màn diễn này, mới lặng yên rời đi, xem ra vừa rồi thật sự là trượt tay, đau, thực đau, thua thiệt lớn.

Cho đến khi xác định Tằng phu tử đi rồi, Chu Trăn Trăn cho người quay về phòng của nàng lấy thuốc dán trị ngoại thương nàng thường dùng, kỳ thật nàng đối với thuốc dán cũng không phải quá vừa lòng, bởi vì nàng có thể phối ra thuốc dán còn tốt hơn so với nó, chỉ là hiện tại thời gian không kịp, chỉ có thể chấp nhận dùng tạm.

Nàng lấy thuốc dán đến, vừa tới cánh cửa chợt nghe đến thanh âm Lâm nãi công ngạc nhiên gào to.

"Ôi uy, Lục tiểu thư là tỷ tỷ mà lại ra tay nặng như vậy? Cửu thiếu gia, có đau hay không?" Nãi công của Chu Hiến nhìn vết thương bị thước đánh vừa đỏ vừa sưng của Chu Hiến, đau lòng đến mức kêu to.

Sắc mặt Chu Hiến có chút quái dị, đau thì một chút cũng không đau, liền đau cũng không tính, hắn chỉ cảm thấy ngứa ngáy.

Nhưng hắn mạnh miệng, lại bị quất một cái, thiếu niên mới mười tuổi không chịu nổi tự tôn bị bỏ qua, "Nàng mới không phải tỷ của ta, Tằng lão đầu kia làm nhục ta mắng ta, ba ngày thì hai ngày bắt phạt quỳ, nàng cũng không quan tâm, chỉ biết không hỏi đầu đuôi liền đánh ta!" Nhưng nói xong nói xong, không khỏi liền đỏ hốc mắt, hắn thực thương tâm .

Nghe Chu Hiến nhắc tới việc này, Lâm nãi công liền cảm thấy đau lòng, "Cửu thiếu gia, đầu gối còn đau không? Bằng không để nãi công xoa xoa cho ngươi?"

Chu Trăn Trăn dừng lại một chút, làm như nàng không biết Tằng phu tử chính là hạng người mua danh chuộc tiếng sao? Nhưng xú tiểu tử, thu thập người khác không phải thu thập như vậy.

Hắn lần này chống đối Tằng phu tử, người ngoài chỉ cảm thấy hắn như thế là ngỗ nghịch sư trưởng, không tôn sư trọng đạo. Đợi Tằng phu tử đi ra ngoài nói, càng sẽ làm người ngoài cảm thấy được hắn còn nhỏ tuổi mà phẩm tính đã không tốt, không chịu dạy bảo.

Kiếp trước không phải như thế này sao? Tằng phu tử dựa vào chuyện lần này bị chọc tức, tư thái liền được đề đến cao cao.

Trước sau Chu gia bọn họ cùng ngoại tổ Lý gia bồi lễ ít nhiều, làm cho hắn được thể diện.

Nhưng cuối cùng thì sao, lễ thì vẫn nhận, nhưng đối với chuyện trở về dạy dỗ Chu Hiến liền cự tuyệt không chịu.

Từ xưa đến nay chú ý tới thiên địa quân thân sư (trời đất,vua, cha mẹ, phu tử), có Tằng phu tử này ví dụ điển hình, đến nỗi sau này bọn họ rốt cuộc không thể mời phu tử giỏi nào đến dạy Chu Hiến. Người ta vừa nghe tên của hắn, liền ngừng bỏ đi, cự tuyệt không chịu.

Lần này có thể nói Tằng phu tử đạp lên Chu Hiến mà thượng vị. Nhưng bởi vì ông ta có danh đạo đức cao một chút, đối với việc này, bọn họ nếu cùng ông ta giảng đạo lý thì nhất định chịu thiệt, cho dù thắng cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Đánh hắn trận này, thật sự cũng là tình thế bắt buộc. Cái gọi là trưởng tỷ như mẹ, nàng tuy không phải trưởng tả, nhưng thân là tỷ tỷ của hắn, cũng là có thể quản giáo hắn. Ở trong mắt người khác, đánh hắn trận này, coi như là quản thúc hoặc là trừng phạt hắn.

Đương nhiên Chu Trăn Trăn cũng không tính toán liền bỏ qua như vậy, nàng còn nhớ rõ kiếp trước đã xảy ra một sự kiện, sau đó không lâu Tằng phu tử liền bị người khác lật tẩy.

Hắn bị đánh trận này, chính mắt Tằng phu tử nhìn thấy, có thể làm cho ông ta hả giận. Hiện tại nàng chỉ cần ông ta tạm thời câm miệng, không cố ý ở trước mặt người bên ngoài bại hoại hãm hại thanh danh của Chu Hiến là tốt rồi.

Hiện tại chịu đựng ông ta một chút, chịu chút thiệt thòi che kín miệng của ông ta, tránh cho ông ta hãm hại Chu Hiến quá mức. Nếu ông ta còn muốn bày ra tư thái cao cao tại thượng, chờ phụ thân nàng hoặc là ngoại tổ phụ ăn nói khép nép đi thỉnh cầu ông ta, vậy thì ông ta đánh bàn tính nhầm rồi. Tốt nhất là có thể tìm cho ông ta chút việc để bận rộn, đến lúc đó ra sức đánh chó rơi xuống nước bổ thêm một đao là được rồi.

Chu Trăn Trăn âm thầm tính toán.

Lúc này, Chu Hiến nhìn thấy nàng, còn mắt sắc nhìn thấy lọ dược nàng cầm trên tay, lập tức lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Ngược lại Lâm nãi công, nhìn thấy dược trên tay nàng, trên mặt cười thành một đóa hoa, "Ôi, trên tay Lục tiểu thư là dược trị ngoại thương đi? Để nô tài thoa cho Cửu thiếu gia, tục ngữ có nói, đánh là đau mắng là yêu, hai tỷ đệ có cái gì không giải quyết được, có điều Lục tiểu thư, về sau nếu có việc chỉ cần động khẩu không cần động thủ a. . . . . ."

Chu Trăn Trăn liếc mắt nhìn tiểu tử kia một cái, "Vết thương trên đầu gối hắn mới nghiêm trọng, nhớ rõ thoa nước thuốc, sau đó thay hắn xoa bóp một chút."

Chu Hiến vẫn không lên tiếng.

Chu Trăn Trăn cười khổ, tiểu tử này còn không biết lòng tốt của nàng đâu, việc này qua đi, chính mình nhất định phải bị phạt quỳ Từ Đường. Nhưng không có biện pháp, ai bảo nàng lại là tỷ tỷ đâu.

Nếu là hắn không chịu trận đánh này, vậy thì không phải chỉ một chuyện là làm Tằng phu tử tức giận, mà còn bị tổ mẫu trừng phạt, để làm Tằng phu tử bớt giận, mà trận phạt này chỉ có nặng sẽ không nhẹ.

Hiện tại, hắn bị đánh một chút, tổ mẫu chắc sẽ không nghiêm khắc xử phạt hắn. Bà sẽ đem hình phạt của hắn chuyển dời đến trên người nàng. Kiếp trước nàng không có nghĩ đến điều này, cũng không quan tâm đến đệ đệ là Chu Hiến, không trách được tình cảm tỷ đệ bọn lại lạnh nhạt như vậy.

Trước khi đi, Chu Trăn Trăn giao phó cho Lâm nãi công dặn dò hạ nhân trong Bạch Lộ viện một chút, tận lực phong tỏa chuyện hôm nay.

Rời khỏi Bạch Lộ viện của Chu Hiến, Chu Trăn Trăn biết, Chu Hiến dù sao cũng không thể lại tiếp tục như vậy, nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ lại lớn lên thành một kẻ phế vật như đời trước.

Hiện tại hắn còn nhỏ, hao chút tâm tư hẳn liền có thể thay đổi, một khi lớn chút nữa, liền khó khăn.

Nhưng nếu nàng muốn được trực tiếp dạy bảo Chu Hiến, cũng không phải là chuyện đơn giản, nàng trước tiên phải bước qua cửa của tổ mẫu cùng phụ thân nàng.

Phụ thân nàng thì đơn giản, còn tổ mẫu liền rất khó khăn.

Việc này nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nàng đã chuẩn bị từ lâu. Dù sao Tam tỷ đệ bọn họ, cũng không phải đứa nhỏ làm cho người ta bớt lo.

Vân Phi đi theo sau Chu Trăn Trăn có chút lo lắng, Lục tiểu thư ra tay với Cửu thiếu gia nặng như vậy, Hà lão An Nhân nếu biết nhất định sẽ không bỏ qua cho chủ tử.

Mà Phùng nhũ mẫu lại thở phào nhẹ nhõm.

Vân Phi nhắc nhở Chu Trăn Trăn một câu, nàng gật gật đầu, nói mình đã biết, sau đó ánh mắt không dấu vết nhìn về phía Phùng nhũ mẫu liếc mắt một cái, ngay cả Vân phi cũng có thể suy nghĩ được như vậy, nhũ mẫu của nàng sẽ không thể nghĩ được như vậy sao? Chẳng qua là trong lòng có oán giận với nàng mà thôi.

Hiểu được như vậy, khi quay về Kiêm Gia quán, Chu Trăn Trăn cố ý đi rất chậm.

Quả nhiên, nàng ở giữa đường đã bị người của Bắc Đường gọi quay lại. Sau khi bị tổ mẫu Hà lão An Nhân mắng cho một trận, bị lệnh cưỡng chế phạt quỳ ba ngày ở Từ Đường.

Lúc Chu Doanh Doanh trở lại sân của mình, mẹ nàng Tạ Thị mới vừa cùng chưởng quầy của cửa hàng đối chiếu xong sổ sách, mày khẽ nhíu, lợi nhuận của những cửa hàng này vẫn là thiếu chút, cũng không biết khi nào thì bà mới có thể không cần phát sầu vì ngân lượng. Bà thấy Chu Doanh Doanh tiến vào, bà hướng về phía các chưởng quầy gật đầu, sau đó để cho bọn họ đi trở về.

Tạ Thị tâm tư tiwr mỉ, nữ nhi vừa vào cửa, bà liền phát hiện cảm xúc của nàng có chút không đúng, không giống vẻ mặt sau khi đi Huyên Bắc Đường tẫn hiếu trở về.

Dĩ nhiên bà cũng hỏi một chút, Chu Doanh Doanh chỉ nói không có gì.

Nhưng Huỳnh Ngọc bên cạnh nàng lại một mặt tức giận.

Tạ Thị biết từ miệng nữ nhi sẽ không nghe được cái gì, bà cũng không để ý, nữ nhi không nói không cáo trạng như vậy mới phù hợp với khí độ của nữ tử đâu. Huống hồ nếu bà muốn biết cái gì, không phải còn có sẵn một người sao? Tội gì làm cho nữ nhi làm mấy việc võ mồm này?

"Huỳnh Ngọc, ngươi nói." Tạ Thị gọi.

Không bao lâu, Tạ Thị từ lời nói của của Huỳnh Ngọc liền biết được mọi chuyện xảy ra ở Huyên Bắc Đường cũng như chuyện sau khi rời khỏi, nghe thấy có liên quan đến Chu Trăn Trăn, bà liền nói với nữ nhi, "Con so đo với nàng ta làm gì? Nàng ta chỉ là một kẻ ngốc, con nói đạo lý với nàng ta có thể nói thông sao?"

"Nữ nhi thành tâm muốn tốt cho nàng mới nói những lời kia ——"

"Nhưng nàng ta không cảm kích đúng không?"

Chu Doanh Doanh không nói lời nào, cũng không phải là không cảm kích sao?

"Hài tử ngốc, đừng so đo với nàng ta, con cùng nàng ta không giống nhau. . . . ." Tạ Thị cũng không nói gì nữa.

Được mẹ ruột an ủi, Chu Doanh Doanh nằm trong lòng bà, "Nương, lúc trước tổ mẫu để nương dạy Lục tỷ tỷ, nếu nương tiếp nhận, dưới sự dạy bảo của mẫu thân nàng nhất định trưởng thành thành bộ dáng có tri thức hiểu lễ nghĩa." Mà không phải không có văn hóa, trưởng thành bộ dáng chanh chua không phân biệt được tốt xấu như hiện tại.

Sau khi thẩm của nàng là Lý thị qua đời không lâu, tổ mẫu cảm thấy dạy một đứa trẻ là dạy, dạy một đám trẻ cũng là dạy, cho nên làm cho nương nàng thuận thế tiếp nhận quản giáo Lục Đường tỷ cùng Cửu đường đệ.

Nữ nhi nhà mình khó được thể hiện bộ dáng tiểu nữ nhi,Tạ Thị yêu thương sờ sờ đầu của nàng, cười mắng, "Tiểu không lương tâm, con đây là muốn vi nương mệt chết a. Vi nương muốn dạy dỗ con, còn phải quản hai ca ca của con, làm sao còn có tinh lực trông nom bọn họ a."

Mẹ chồng bà không kiên nhẫn dốc lòng giáo dưỡng ba đứa nhỏ của Nhị đệ muội Lý thị, liền để cho bà tiếp nhận, bà đâu chịu. Chuyện như thế này tốn công mà không có kết quả, làm tốt thì là bổn phận của ngươi, làm không tốt chính là lỗi của bà, bà cũng không phải không có đứa nhỏ, có tinh lực dư thừa còn không bằng dùng nhiều chút tâm tư trên người đứa nhỏ của chính mình đâu.

Chu Doanh Doanh bị mẹ nàng nói liền có chút ngượng ngùng.

Đúng lúc này, bên ngoài có nha hoàn ở ngoài thò đầu vào nhìn, bộ dáng này vừa thấy chỉ biết có việc.

Huỳnh Ngọc đi ra ngoài.

Dợi khi nàng trở về, biểu tình rất kỳ quái.

"Chuyện gì?"

Vẻ mặt Huỳnh Ngọc có chút hoảng hốt,

"Lục cô nương vô duyên vô cớ dùng thước đánh Cửu thiếu gia. . . . . ." Chuyện Chu Hiến đọc không được bài khoá chống đối Tằng phu tử không chịu bị phạt quỳ còn chưa rơi vào tai bọn họ.

Chu Doanh Doanh sửng sốt, Lục Đường tỷ đây là nổi điên gì?

Khóe miệng Tạ Thị khẽ cong lên, thật sự là xấu mặt, nghĩ đến vừa rồi nữ nhi bị nàng ta làm tức giận, Tạ Thị nhất thời vui sướng .

Cho dù Chu Hiến là đệ đệ ruột của nàng, nhưng cũng là nam đinh có huyết mạch Chu gia, làm sao có thể để nàng vô duyên vô cớ đánh được?

Trên mặt Tạ Thị lộ ý tứ hàm xúc, khẽ cười, "Nương đã nói, tính tình Lục Đường tỷ kia của con, tự mình cũng có thể đem chính mình gây sức ép đến chết đi sống lại. Chuyện của nàng, về sau con tránh xa một chút, đỡ phải rước họa vào người."

Quả nhiên không bao lâu, liền truyền đến tin Chu Trăn Trăn bị Hà lão An Nhân mắng chửi cũng bị phạt quỳ Từ Đường, ngay cả nguyên nhân hậu quả đều rõ ràng.

Nghe thấy nguyên nhân, Chu Doanh Doanh sửng sốt, do dự hỏi han, "Nương, người nói có phải Lục Đường tỷ cố ý?"

Tạ Thị lơ đểnh nói, "Nàng làm sao có đầu óc như vậy a, phỏng chừng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi." Bất quá thật sự may mắn, Chu Hiến lại tránh thoát một kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro