Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: A Xin

Bên ngoài Huyên Bắc Đường, Trần ma ma chuẩn bị đưa Chu Trăn Trăn đi Từ Đường, thật ra nói là đưa, nhưng không khác gì giám thị.

"Lục tiểu thư, ban đêm, Từ Đường bên kia rất lạnh, Vân Phi không có kinh nghiệm, tiểu thư có muốn để Vân Chân đi cùng hay không?" Phùng nhũ mẫu nhỏ giọng đề nghị, trong lòng bà tính toán, lần này Vân Chân cùng Lục tiểu thư quỳ ba ngày ở Từ Đường, làm cho Vân Chân đảm đương một chút, chuyện lần này liền có thể cho qua đi?

Chu Trăn Trăn thản nhiên nói, "Nhũ mẫu, ta thấy trí nhớ của bà thật không tốt."

Ngay cả bây giờ, bà ta vẫn còn thầm nghĩ việc này. Chu Trăn Trăn khẽ cười lạnh, xem ra cho dù nàng cảnh cáo như thế nào bà ta cũng không để trong lòng đúng không?

"Ta là chủ tử, lời nói đã nói ra, chắc như đinh đóng cột, chuyện phải gắng chịu nhục, tuyệt đối không làm." Nàng thật sự buồn nôn với hai mẹ con nhũ mẫu.

Phùng nhũ mẫu biến sắc, "Làm sao đến mức này, làm sao đến mức này?"

"Đi thôi, chúng ta đi Từ Đường."

Trần ma ma đứng ở cách đó ba trượng, cho nàng mặt mũi để nàng sắp xếp mọi việc rồi mới đi Từ Đường.

Nghe Chu Trăn Trăn cùng Phùng nhũ mẫu nói chuyện, bà lờ mờ nghe được một ít, lại nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay, không khỏi nghĩ ở trong lòng, quan hệ giữa Lục tiểu thư cùng nhũ mẫu của nàng có chút xa cách a.

Sau khi Chu Trăn Trăn tới, liền lập tức quỳ gối trước Từ Đường.

Trần ma ma đưa Chu Trăn Trăn vào Từ Đường liền quay người bước đi, xét thấy biểu hiện của Chu Trăn Trăn trước giờ, bà thật sự không sợ nàng dối gạt.... Lục tiểu thư thật sự rất ngay thẳng, nàng sẽ không giở trò gì đâu.

Sau khi bà đi khỏi, Chu Trăn Trăn phân phó Vân Phi đi lấy gối đệm tới.

Ba ngày, giả bộ làm là được rồi, nếu thật sự quỳ gối trên phiến đá này ba ngày, chân cũng phải phế đi.

Đối với phân phó của nàng, Vân Phi thật sự rất bất ngờ, Lục tiểu thư quật cường, lúc trước quỳ Từ Đường đều là thật, khi nào thì biết dối gạt... rồi?

Chu Trăn Trăn đương nhiên không có quên chuyện ngu xuẩn trước kia nàng đã làm, kia quả thực là tự ngược, tự cho là nàng quỳ một thân vết thương, có thể đổi lấy sự áy náy cùng thương tiếc của người nhà, nhưng trước kia nàng không biết chính là, còn đổi lấy một tiếng "ngu xuẩn" của tổ mẫu.

Vân Phi rất nhanh liền lấy ra một cái gối đệm, Chu Trăn Trăn quỳ trên gối nhớ lại chính mình ngày xưa.

Một đời trước kia, tính cách của nàng thật sự không tốt. Có thể nói, ngay cả chính nàng cũng chán ghét tính tình mình như vậy.

Vì Trần Sán, nàng cũng từng cố gắng làm cho mình trở nên vĩ đại hơn. Nhưng khi chuyện nàng mạo danh công lao bị vạch trần, việc thành thân cùng Trần Sán không giải quyết được gì, hết thảy mọi cố gắng đều có vẻ thật buồn cười. Vì thế nàng bắt đầu cam chịu, sau khi lập gia vẫn không tỉnh ngộ như cũ, cuối cùng gặp cảnh đầu rơi máu chảy, nàng không đến ba mươi đã chết, chỉ lưu lại một hài tử, tự phải tìm cách tồn tại trên thế giới gian nan này.

Mang theo trí nhớ trọng sinh ở kiếp sau, chính là niềm vui ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới mình còn có được cơ duyên như vậy. Nàng sinh ra ở một gia đình nhỏ nhưng giàu có, nhà có ba huynh đệ tỷ muội, cha mẹ đối với bọn họ rất tốt. Nàng ở kiếp sau sinh sống hơn hai mươi năm, học đại học ngành y học chuyên nghiệp, các loại tri thức hun đúc cùng với thời gian lắng đọng lại làm cho nàng dần dần có vẻ trầm lắng, quan trọng nhất là tính cách dần dần được hoàn thiện. Trước đây, khi nàng vừa mới từ trong sự dây dưa của kiếp trước đi ra, đang chuẩn bị chấp nhận lời tỏ tình của bạn học chung trường đại học, sống cuộc sống mới.

Nào đâu biết được đảo mắt nàng lại trở về kiếp thứ nhất ở Chu gia.

Nói thật, nàng cũng không muốn trở về. Cả đời này của nàng toàn là thống khổ, quá ít niềm vui. Trói buộc cũng nhiều, nào có được tự do như ở kiếp sau.

Nhưng nếu như đã trở lại, nàng sẽ không tiếp tục ngang ngược. Chỉ tiếc trở về có chút trễ, nếu sớm hơn một năm, mẹ nàng còn ở đó, nàng còn có thể suy nghĩ biện pháp kéo dài thời gian rồi mời danh y tới cứu bà.

Chuyện ngày hôm nay đều do chủ ý của nàng, cũng do nàng toàn tâm toàn ý thực hiện, thu thập thị nữ là thật, đối với Chu Hiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng là thực. Đương nhiên, nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên có mục đích của nàng, một trong số đó là tìm kiếm Trịnh thị, sau này sẽ là đương gia chủ mẫu Hoằng đại thẩm.

Bất quá hành vi của nàng trong mắt người khác từ trước đến nay đều rất quái đản, cảm xúc âm tình bất định, chắc chắn không ai sẽ nghĩ tới nàng có mục đích khác.

Chu gia có bảy phòng, mỗi một phòng lại có bảy tám hộ thậm chí hơn mười hộ, tụ tập thành Chu gia phường đến ba bốn trăm người. Trong đó, nếu tính về tài sản riêng của nữ nhân, thì mẹ nàng Lý thị cùng Hoằng đại thẩm Trịnh thị ở lục phòng, trong tay nắm nhiều tiền tài nhất.

Ở trong trí nhớ, Hoằng đại thẩm tử, cũng chính là mẹ ruột của Chu Tú Tú, mất lúc tết Trung Nguyên năm hai mươi bảy Khang Tĩnh. Người bình thường đã chết thì hết, nhưng nghe nói bà không giống. Khi bà còn sống đã bố trí cục diện làm cho Chu gia phường nhấc lên một hồi phong ba sau khi bà mất.

Nguyên nhân gây ra trận phong ba này, ở bên ngoài nhìn thấy, là do lão An nhân thừa dịp Trịnh thị ốm đau ở giường, để cho nhà mẹ đẻ là cữu cữu Mạc Hưng Gia nhúng tay tiếp quản sản nghiệp của Trịnh thị, bản thân Mạc Hưng Gia không biết kinh doanh, lại có cô con dâu am hiểu kinh thương là Hoàng Khuê, Hoàng Khuê lợi dụng chức vụ liền đem mười hai sản nghiệp toàn bộ lấy nửa giá thay chủ, giả như ruộng tốt mười hai lượng một mẫu lại định giá sáu lượng. Hai nơi lớn nhất trong số sản nghiệp này bán cho Thẩm gia, bảy chỗ bán cho người ngoài, những người này không phải xuất thân thế gia thì là xuất thân vọng tộc, còn thừa ba chỗ bán cho bổn nhà, phòng chính, tam phòng, thất phòng đều có tham dự. Hơn mười chỗ sản nghiệp một chỗ cũng không lưu lại cho lão An cùng với Chu cử nhân Chu Hoằng ở lục phòng.

Việc này nhìn như ngẫu nhiên, thực ra là hiển nhiên. Bởi vì sau việc này, Hoàng Khuê mất tích, đem bán của cải lấy tiền mặt hơn mười vạn lượng bạc, còn người thì mất tích.

Sau đó, nàng tới đời sau thấy được cuốn tiểu thuyết kia, trong sách đối với việc này có lờ mờ đề cập tới một ít, nàng kết hợp tình huống, phỏng đoán ra một cái kết quả ngoài dự đoán mọi người.

Trận phong ba này là do Trịnh thị bày ra, bà lợi dụng mười hai chỗ sản nghiệp trong tay, đem vài cái thế gia đại tộc ở Lô Châu cùng với vài phòng Chu gia kéo xuống nước. Một ván này, Trịnh thị đã tiêu hao hết của cải mà nửa đời kinh doanh đạt được, lấy mười hai chỗ sản nghiệp làm tiền đặt cược, dựa vào nhân mạch nửa đời người kinh doanh, đem việc Chu Hoằng Vi sủng con thứ của thiếp thất không yêu thương con đích tử, đích nữ, còn có việc lão An Nhân nhúng tay mưu đoạt tài sản riêng của con dâu, ngay tại trước mặt Tri Phủ phu nhân, chư vị tộc lão thái gia thậm chí dân chúng Lư Giang, bóc ra rành mạch.

Trong toàn bộ mọi chuyện, có một nhân vật mấu chốt, là người khơi mào, cũng là người khi huynh đệ bà giương mắt nhìn thay Trịnh thị vạch trần Chu gia mua bán tài sản riêng của người khác. Người này không phải ai khác, chính là Trạng Nguyên lang năm hai mươi lăm Khang Tĩnh, thanh mai trúc mã của Trịnh thị, nghĩa tử của Bùi Châm, nay là bí thư lang Bùi Hoa của Hàn Lâm viện.

Cha mẹ Trịnh thị sớm qua đời, lại không có huynh đệ để dựa vào, nếu không có người này, chuyện tài sản riêng của Trịnh thị bị âm mưu chiếm đoạt sau đó cũng không ai biết chắc, bởi vì liên lụy đến rất nhiều người, vả lại đây cũng không phải việc vẻ vang gì. Thậm chí ngay cả chính phòng Chu thị cũng bị cuốn đi vào, là một vụ bê bối lớn.

Tất cả mọi người, không ai tránh khỏi tính toán của Trịnh thị.

Chuyện người Mạc gia bỏ đầy túi tiền riêng còn to gan lớn mật bán sản nghiệp của Trịnh thị lấy tiền mặt, nhìn như do Mạc lão An nhân thiên vị người nhà mẹ đẻ, nhìn xa hơn nó như một vụ đen ăn đen, cuối cùng lại do Trịnh thị dùng kế kim thiền thoát xác, muốn vì nữ nhi giữ lại một số tiền bạc.

Trịnh thị phí hết tâm huyết mưu tính ván cờ này, đem bộ mặt giả dối ác độc của Chu Hoằng Vi, còn có Mạc lão An nhân ngu xuẩn ích kỷ tham lam bày ra cho mọi người thấy. Bà làm những việc này, chỉ nhằm để lại đường sống cho nữ nhi, cùng với giữ lại nhiều một chút của cải phòng thân, để cho bọn họ có thể giàu có sống an nhàn.

Không làm lớn chuyện như vậy, những sản nghiệp này cũng không giữ được, dù sao Chu Đãng cùng Chu Tú Tú vẫn còn nhỏ, tài sản của mẫu thân tự nhiên là giao cho tổ mẫu phụ thân đến xử lý. Chờ bọn hắn trưởng thành, còn có bao nhiêu có thể giao cho bọn họ, liền không biết được. Thậm chí có thể bình an lớn lên hay không, cũng khó nói.

Làm người giàu có sống an nhàn, đã là kết quả tốt nhất mà Trịnh thị có thể suy tính vì Chu Đãng.

Ở nhiều năm của kiếp sau Chu Trăn Trăn đã suy nghĩ thấu đáo không thể không cảm thán tình thương của mẹ giống như biển cả. Mà nàng sở dĩ coi trọng chuyện này, là bởi vì Chu Doanh Doanh. Trong trận phong ba này, Trịnh thị một đời hao tổn tâm cơ mưu tính, lại như vì người khác may giá y, mà người này không ai khác chính là Chu Doanh Doanh.

Bởi vì Trịnh thị mưu tính nhiều như vậy, Chu Đãng lại bị Mạc lão An nhân tận lực lãnh đạm cùng Chu Hoằng coi thường, một hồi bệnh nặng bộc phát cướp đi tính mạng của hắn, ngay sau khi Trịnh thị mất không lâu, còn chưa đưa tang. Có thể nói là giỏ trúc múc nước công dã tràng. Cho nên Bùi Hoa mới phẫn nộ, vạch trần vụ bê bối này của gia tộc Chu thị.

Trong ván cược này, thu lợi nhiều nhất không phải hai người con của Trịnh thị, mà là Thất đường muội của nàng Chu Doanh Doanh. Nàng ta là người trong cuộc, không biết nàng ta đã làm cái gì, lại được Trịnh thị ưu ái, sau đó thu được thù lao hơn mười vạn lượng bạc.

Đúng vậy, toàn bộ vàng bạc mà Hoàng Khuê bán sản nghiệp mà có đều rơi vào tay Chu Doanh Doanh, ai cũng không biết Thất đường muội là người chiếm được. Cũng nhờ tới kiếp sau, kiến thức nhiều, Chu Trăn Trăn nghiên cứu nhiều lần việc này, mới suy nghĩ ra được.

Bởi vì hết thảy đều có dấu vết, đó cũng là nguyên nhân mà rất nhiều năm sau một phòng của đại bá không thiếu bạc. Có được một số của cải phi nghĩa, cùng với việc lợi dụng Chu Hiến hay tìm rắc rối vơ vét hết của cải từ ngân hàng dự bị là nhà nàng, đại bá của nàng làm quan, vận mệnh cả nhà cực kì tốt. Phải biết rằng đây là trong khi đại bá chưa từng mưu tính, cũng chưa từng vơ vét đất của Trịnh thị.

Kỳ thật nàng còn có phán đoán to gan hơn nữa, thật ra hơn mười vạn lượng này cũng không phải tất cả đều là thù lao của Chu Doanh Doanh, mà là Trịnh thị giao hẹn để cho nàng ta bảo quản thay Chu Đãng Chu Tú Tú?

Nhưng hết thảy mọi chuyện Bùi Hoa đều biết rõ, sau này, hắn còn nhiều lần ra tay trợ giúp Chu Doanh Doanh. Chỉ không biết bọn họ quen biết nhau khi nào?

Chu Trăn Trăn tính toán một chút, Trịnh thị hẳn là đã đang tiến hành kế hoạch của mình đi?

Chu Doanh Doanh ở trong đó làm cái gì, lấy sự tín nhiệm của bà, Chu Trăn Trăn không biết, nhưng nàng cảm thấy được tám chín phần mười là có liên quan tới Chu Đãng.

Nghĩ đến đây, Chu Trăn Trăn có chút u sầu.

Lúc này, trước khi Trịnh thị qua đời, bà lo lắng nhất chính là huynh muội Chu Đãng cùng Chu Tú Tú?

Hôm nay việc nàng đánh Chu Hiến, có thể nói có một nửa là thật sự hận sắt không thành thép, một nửa khác còn lại là nhắc nhở Hoằng đại thẩm tử, nếu như trẻ con không được trưởng bối thiệt tình yêu thương phù hộ, vậy thực dễ dàng bị người níu lại chà xát bóp nghiến.

Nàng làm hết thảy, kỳ thật phần lớn chính là hướng về phía Chu Doanh Doanh. Đúng vậy, nàng không muốn Chu Doanh Doanh được hưởng số bạc kia. Bởi vì nàng không muốn rơi vào vận mệnh bị người sắp đặt giống như kiếp trước, không muốn trở thành đá kê chân của Chu Doanh Doanh, nàng muốn thay đổi vận mệnh của mình và người thân. Vậy trước tiên, chính là quấy rầy tiết tấu của đối phương. Dù sao đường muội đã cùng nhiều thế lực tranh đấu, nàng chỉ mới gia nhập vào một phía trong đó mà thôi. Thủ đoạn của đường muội cao như vậy, hẳn sẽ không để ý đâu nhỉ?

Chu Trăn Trăn đăm chiêu không sai, chuyện nàng lấy thước đánh Chu Hiến sau đó bị phạt quỳ Từ Đường, rất nhanh liền từ tứ phòng truyền ra bên ngoài.

Phùng ma ma trải qua mấy lần bị Chu Trăn Trăn vả mặt, sẽ không che giấu giúp nàng đâu, chỉ hận không thể để tất cả mọi người Chu gia biết nàng đã làm sai chuyện gì mà bị phạt.

Cho nên tin tức rất nhanh liền truyền đi ra ngoài.

Lục phòng, Chu Tú Tú sau khi trở về từ chỗ Chu Doanh Doanh, thay đổi xiêm y xong liền nhìn về phía mẫu thân là Trịnh thị.

Trịnh thị mới vừa uống thuốc xong, nhìn nàng dịu dàng hỏi, "Làm sao trở về muộn như vậy?"

"Cùng Doanh Doanh tỷ nói chuyện một lát."

Lúc hai người nghe được tin này, Chu Tú Tú đang cùng Trịnh thị nói chuyện sáng mai Chu Doanh Doanh sẽ đến thăm bà.

Nghe được câu 'nếu như ngươi vẫn tiếp tục như vậy, làm sao xứng đáng với mong đợi của mẫu thân?' Trịnh thị kinh ngạc.

Tâm tư bà thông minh, người khác chú ý đến Chu Trăn Trăn vô cớ giận dữ với đệ đệ, nàng lại nghĩ đến dụng ý Chu Trăn Trăn đánh đệ đệ.

Chu Hiến ngang bướng, bà cũng biết, cùng Chu Đãng nhà bà giống nhau, ở Chu gia phường là người ngại chó ghét. Nhưng bởi vì ở Chu gia phường, rất nhiều người chịu ân huệ cùng tiếp tế của bà, đối với Chu Đãng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng nhẫn nại con người là có hạn, hơn nữa dù có nhiều ân nghĩa đến đâu cũng có ngày tiêu hao hết, nữ nhi còn có thể gả ra ngoài, cũng không cần e ngại cái gì, nhưng còn nhi tử thì sao? Làm thế nào hắn có thể bình an lớn lên trong sự đối đãi ác ý của bà nội cùng với sự cổ hủ coi thường của trượng phu, đây mới là việc làm bà lo lắng.

"Chu Hiến có một tỷ tỷ tốt." Trịnh thị mỉm cười thở dài.

Đối với câu này, Chu Tú Tú cũng không đủ lớn để có thể hiểu được.

"Tú Tú, mấy ngày nay, ngươi thay vi nương chú ý động tĩnh của Lục Trăn tỷ đi." Đáng tiếc, vì bảo đảm kế hoạch, rất nhiều tâm phúc của nàng ở chỗ bà bà đưa ra ngoài. Làm cho nữ nhi đến làm việc này, cũng là cách tốt nhất sẽ không khiến cho bà bà nghi ngờ.

Hiện tại Chu Trăn Trăn học xong một cái kỹ năng, chính là quỳ cũng có thể ngủ.

Bởi vì lúc trước Chu Trăn Trăn quỳ Từ Đường chưa từng gian dối, người ở Huyên Bắc Đường rất an tâm đối với nàng, mỗi ngày chỉ phái Trần ma ma lại đây xem liếc mắt một cái rồi trở về.

Cho nên ba ngày nay đối với nàng mà nói, chỉ cần làm rõ suy nghĩ, là ba ngày tạm nghỉ ngơi. Từ Từ Đường đi ra, nàng đã làm rõ tất cả, biết rõ mình muốn cái gì.

Trần ma ma cũng phát hiện, khi Chu Trăn Trăn từ Từ Đường đi ra, chỉ là tinh thần không tốt một chút, không giống quá khứ nửa chết nửa sống, ngay cả đi đường cũng không cần người nâng đỡ.

Ngược lại làm Trần ma ma phải liếc nhìn một chút.

Đối với nàng, Chu Trăn Trăn chỉ cười cười, sau đó đi một chuyến đến Huyên Bắc lâu, Hà lão an nhân không muốn gặp nàng.

Mấy ngày này cha nàng không ở nhà, đi ra bên ngoài kết bạn. Bằng không còn phải đi tới chỗ cha nàng, hiện tại không phải đi lại nhiều, vì thế nàng trở về Kiêm Gia quán.

Chu Trăn Trăn trở lại Kiêm Gia quán, hạ nhân lập tức đưa lên mấy món ăn tinh mỹ nóng hổi, sau đó tắm rửa ngâm mình, nàng liền ngủ một giấc.

Tỉnh ngủ, nàng thu được một phong thơ, thư là biểu tỷ viết, hẹn nàng buổi chiều gặp mặt ở Văn Hội lâu.

Nhìn thấy bức thư này, Chu Trăn Trăn lộ ra một chút ý tứ hàm xúc không rõ ý cười, nàng đi tính thời gian một chút, phong thư này so với kiếp trước còn đến sớm hơn một chút, phỏng chừng là do hành vi gần đây của nàng làm cho gia đình cô cô nàng rất bất mãn đi? Hơn nữa thời gian liền hẹn vào buổi chiều, nóng lòng như vậy, có lẽ rất khẩn cấp đi?

"Vân Phi, chuẩn bị giúp ta trang điểm thay quần áo, buổi chiều biểu tỷ hẹn ta gặp mặt ở Văn Hội lâu." Dù thế nào cũng không thể thua khí thế không phải sao?

Sắc mặt Vân Phi rất quái lạ, biểu tiểu thư không phải ở trong phủ sao, có chuyện gì không thể nói ở trong phủ?

Chu Trăn Trăn ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, cái này cũng không hiểu sao? Nàng ta sao có thể không biết xấu hổ ở trong phủ nói sự kiện kia nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro