Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: A Xin

Lúc Chu Trăn Trăn ra cửa, vừa vặn gặp được Chu Hiến trở về sau khi quậy phá.

Lâm nãi công đuổi theo sau Chu Hiến, bẩm báo với hắn, "Hôm nay Lục tiểu thư sẽ ra khỏi Từ Đường, Cửu thiếu gia muốn đi Kiêm Gia quán một chút hay không?"

Chu Hiến hừ lạnh, "Quỳ Từ Đường là do nàng đáng bị, nàng đánh ta một trận kia, ta còn chưa so đo cùng nàng đâu."

Chu Trăn Trăn đứng gần đó khẽ cắn răng, tiểu tử, thiếu dạy bảo mà!

Vân Phi đứng ở phía sau Chu Trăn Trăn, thở mạnh cũng không dám, sợ chủ tử nhà nàng xúc động liền lao ra ngoài đánh Cửu thiếu gia một trận.

"Lần này nữ nhân ngốc kia có bị người nâng quay về Kiêm Gia quán như lần trước không?" Xa xa truyền đến giọng Chu Hiến hỏi Lâm nãi công.

Nghe hắn khẩu thị tâm phi hỏi, ánh mắt Chu Trăn Trăn có chút nhu hòa, xem như tiểu tử còn có lương tâm.

Văn Hội lâu, vừa nghe liền biết là nơi danh nhân nhã sĩ tụ tập. Nơi này cách Chu gia phường không xa, chỉ cần dùng một khắc đi xe ngựa.

Biểu tỷ Thái Đồng đang chờ trong gian nhã, Chu Trăn Trăn trực tiếp đi lên lầu hai là được.

Hai bên gặp mặt, tự nhiên không thể thiếu hàn huyên với nhau vài câu.

"Ngày đó muội bị phạt quỳ tiểu Từ Đường, ta cùng với mẫu thân đang ở bên ngoài, nếu không cũng có thể thay muội cầu xin tổ mẫu."

Chu Trăn Trăn phủi tay, trong lòng chỉ đem những lời này coi là lời nói mở đầu câu chuyện mà thôi. Đối với mục đích Thái Đồng hẹn nàng ra đây, trong lòng Chu Trăn Trăn đã sớm có suy đoán. Nhưng địch không động, nàng cũng không động.

Thái Đồng nói, "Lần này hẹn muội đi ra, là có một việc phải cho muội biết."

"Biểu tỷ cứ nói."

Ánh mắt Biểu tiểu thư Thái Đồng dừng ở trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc của Chu Trăn Trăn, không thể phủ nhận, ba tỷ đệ Chu Trăn Trăn sinh ra đều có tướng mạo dễ nhìn. Trong đó Chu Trăn Trăn là đẹp nhất, mũi cao thẳng thanh tú, da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, mặt trứng ngỗng, nhìn có vẻ phúc khí. Nếu nói là có khuyết điểm gì, thì đó là lông mày, chính là lông mày có chút mờ nhạt.

Đối với cái này, Chu Trăn Trăn cũng biết, nhưng thứ nhất lông mày là trời sinh, khi lớn tuổi, màu sẽ đậm một chút, nhưng màu sắc cũng sẽ không từ màu rám nắng biến thành màu đen có được hay không. Còn có lông mày cũng biểu hiện lông mày vận mệnh, cũng chính là vận mệnh huynh đệ. Huynh đệ của nàng không thể trợ lực, lông mày tự nhiên liền vừa mỏng vừa nhạt. Dù sao nàng đối với lông mày của mình đã không ôm hi vọng gì.

"Là như vậy, năm năm trước, mẹ muội cùng mẹ ta lén định hạ việc hôn sự cho muội cùng Nhị đệ của ta. . . . . ."

Chu Trăn Trăn bày ra vẻ mặt thích hợp chính là vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong lòng suy nghĩ, biểu tỷ hẹn nàng đi ra, quả nhiên là muốn nói việc này.

Việc hôn sự trong miệng Biểu tỷ, là do năm năm trước mẹ nàng cùng đại cô định ra, nàng cùng nhị biểu ca chẳng hề mong muốn.

Nhị biểu ca Thái cẩn, thanh tú hiền lành, trên người mang đậm nét thư sinh, sinh thành bộ dáng Đoan Phương quân tử.

Mẹ nàng Lý thị thiên vị người đọc sách, năm năm trước, nhị biểu ca vừa mới mười một, còn nhỏ tuổi đã có tài đọc sách, lúc ấy phu tử dạy hắn đã khẳng định rằng, trong vòng năm năm, Thái cẩn chắc chắn sẽ thành tú tài, hiện nay quả nhiên ứng nghiệm .

Lúc ấy Thái gia tựa hồ gặp phải khó khăn khó có thể mở miệng, cần có một khoản bạc quay vòng, việc hôn sự này chính là tại thời điểm đó định ra. Tương đương với việc Thái gia dùng chuyện hôn sự của nhị biểu ca, mượn lấy bạc của mẹ nàng để quay vòng.

Việc hôn sự này, không khó nhìn ra mẹ nàng là bên chủ động.

Nhưng đại cô cũng đưa ra điều kiện, lấy lý do không thể ảnh hưởng việc nhị biểu ca đọc sách, trước khi nhị biểu ca thành niên, cọc hôn sự này không thể để lộ ra ngoài.

Việc này mẹ nàng đã đáp ứng rồi.

Đây là nguyên nhân đến giờ nàng cũng không biết trên người mình còn có cái hôn ước.

Nhưng mẹ nàng cũng không ngốc, chuyện hôn sự này trừ bỏ bà ra, vẫn còn một người biết, người kia không phải người khác, chính là ngoại tổ phụ của nàng.

Thích người đọc sách, mẹ nàng cùng ngoại tổ phụ là một lòng như nhau.

Hơn nữa mẹ nàng cùng đại cô còn có hiệp nghị, nếu đại cô bội ước, chỉ cần đem số bạc kia trả đủ là được.

Tình huống hiện tại, Thái gia đang phát triển không ngừng, đều nhờ biểu ca mới mười sáu tuổi đã là tú tài mà giải quyết. Sang năm liền thi thử một chút xem có thể đậu cử nhân, nếu thành công thì thật may mắn, không thành công thì xem như có thể tích lũy một chút kinh nghiệm, không ảnh hưởng toàn cục, dù sao hắn vẫn còn trẻ.

Thái gia liền có nhiều lựa chọn trong việc chọn con dâu, mà tính tình nàng lại là như vậy, thanh danh cũng không tính quá tốt, đại cô tất nhiên sẽ không vui.

Cho nên lần này bà cùng nữ nhi trở về nhà, chính là vì giải quyết cọc hôn sự làm cho nàng rất không thoải mái này.

Trong lòng đại cô nàng, nhị biểu ca là người có tiền đồ vô lượng, sao có thể có nửa điểm tỳ vết nào?

Liền vô cùng lo lắng tìm cách để giải quyết việc hôn sự không muốn người biết này.

Thái Đồng dò xét thần sắc của nàng sau liền nói tiếp, "Mấy năm nay, chúng ta cũng nhìn rõ, hai người các muội cũng chỉ có tình cảm thanh mai trúc mã. Lần này trước khi tới Chu gia, mẹ ta cố ý hỏi qua nhị biểu ca của muội, hắn cũng nói, chỉ xem muội là muội muội, không nghĩ tới tình yêu nam nữ."

"Ý của mẹ ta, vì thanh danh của muội, nên muốn cho muội cùng ngoại tổ phụ của muội thương lượng một chút, đem cọc hôn sự này lặng lẽ lui. Nhà gái các muội đưa ra từ hôn, cũng không mất mặt."

Nghe nói như thế, Chu Trăn Trăn liền muốn cười.

Kỳ thật mấy năm nay, ngoại tổ phụ cũng biết việc thành thân cần người thích hợp. Nếu Thái gia hoặc đại cô đưa ra giải trừ hôn ước, ngoại tổ phụ cho dù cảm thấy đáng tiếc, cũng sẽ đồng ý, dù sao kết thân cũng là kết hai họ.

Kể từ đó, lặng lẽ mà giải quyết, đối hai bên đều có lợi.

Nhưng là đại cô không có đi tìm tổ phụ của nàng, ngược lại tìm đến người không biết chuyện đại sự là nàng, nguyên nhân trong đó, đơn giản chỉ vì không muốn bỏ bạc.

Đại cô của nàng cũng không muốn trả lại khoản bạc kia. Cũng phải, bạc đã vào túi tiền, còn là một khoản lớn như vậy, phải bỏ ra, vậy nhất định so với cắt thịt còn đau hơn.

Kiếp trước, cuộc hôn sự này cũng là sau khi Hoằng đại thẩm tử qua đời, biểu tỷ tìm đến nói chuyện với nàng, nàng mới biết được. Mà hiện giờ sở dĩ xảy ra sớm như vậy, ước chừng là do chịu không nổi thanh danh của nàng đi? Dù sao hai ngày này nàng quả thật nháo rất lợi hại.

Lúc đó, nàng đã một lòng đối với Trần Sán, làm sao thích việc hôn sự đột nhiên xuất hiện này. Vì thế nàng tự mình tìm ngoại tổ phụ, nói nàng không đồng ý hôn sự cùng nhị biểu ca Thái gia, còn làm ầm ĩ mọi chuyện.

Sau đó ngoại tổ phụ thở dài một tiếng đi thương lượng với đại cô, đem cuộc hôn sự mà mẹ nàng vì nàng mưu đồ từ bỏ.

Hơn nữa bởi vì bọn họ là bên đưa ra bội ước, tự nhiên không tốt hỏi về số bạc kia .

Hơn nữa Thái gia đang dần dần phát triển, ý của ngoại tổ phụ, xem như giúp đỡ Thái gia, hi vọng ngày sau bọn họ có thể nhớ đến việc bọn họ từng giúp đỡ, ra tay trợ giúp lúc Tam tỷ đệ bọn họ gặp nạn.

Số bạc kia khoảng chừng ba vạn lượng, kiếp trước nàng không thiếu ăn không thiếu bạc, tiền bạc càng không thiếu quá, đầu óc lại bị phong hoa tuyết nguyệt nhồi đầy, tất nhiên sẽ không quan tâm số bạc này có bao nhiêu quan trọng.

Nhưng hiện tại, việc hôn sự này nàng cũng không thích, chỉ là bạc mà mẹ nàng bỏ ra, cũng không thể để cả nhà Thái gia hưởng lợi.

Hiện tại Thái gia không phải là muốn giống như kiếp trước? Muốn trông cậy vào việc để nàng bên này mở lời từ hôn.

Không muốn tuân thủ hứa hẹn, không muốn hy sinh hôn sự của nhi tử, còn không chịu trả lại bạc, chậc chậc, ăn cũng thật tham đi.

"Mệnh của cha mẹ, lời của người làm mối, ta đi nói, không được tốt lắm đi?" Chu Trăn Trăn chậm rì rì nói.

Thái Đồng nghĩ thầm rằng, chuyện chống đối trưởng bối, Chu Trăn Trăn ngươi cũng không phải lần đầu tiên làm, còn giả bộ làm con cháu hiếu thuận sao?

"VIệc này không có gì không tốt, biểu tỷ là người từng trải, muội nghe lời biểu tỷ, nữ nhân chúng ta a, cả đời này cần phải tìm được người nam nhân biết nóng biết lạnh biết yêu thương chính mình. Việc này sẽ ngăn cản hạnh phúc của muội, làm sao muội có thể không cố gắng tranh thủ một chút? Hơn nữa biểu tỷ biết muội có người trong lòng, Trần Sán kia xuất thân nông gia, tuổi còn trẻ đã thi đỗ tú tài, biểu tỷ nhìn thấy, đúng là đấng lang quân khó cầu."

Nàng để ý Trần Sán? Không cần nghĩ, tin tức này nhất định là do Vân Chân truyền ra đi. Dù sao ngày đó biểu hiện mê muội của nàng, nhưng không lừa được Vân Chân, người từ nhỏ cùng nàng lớn lên.

Nói như vậy, nếu nàng vẫn là nàng của trước kia, hiện tại chắc chăn sẽ đồng ý.

Chu Trăn Trăn cố ý nói, "Nhị biểu ca cũng là tú tài khó có được."

Thái Đồng lắc đầu, "Cẩn Nhị đệ thái độ làm người quá mức thanh lãnh, so ra kém Trần Sán."

Chu Trăn Trăn không nói gì, nàng muốn nhìn một chút Thái gia còn có thể đưa ra lý do gì để dỗ nàng làm theo tâm nguyện của bọn họ?

"Hiến biểu đệ làm Tằng phu tử tức giận bỏ đi, mẹ ta biết muội đánh Hiến biểu đệ liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mẹ ta đáp ứng giúp muội khuyên Tằng phu tử trở về, đợi Hiến biểu đệ lớn hơn một chút, lại mời danh sư dạy hắn."

Chu Trăn Trăn thầm than, đại cô của nàng thật sự là tâm tư tinh tế, một chút xíu khả năng cũng không buông tha, đưa ra điều kiện này thật sự là hợp ý, giúp nàng chỗ gấp a, nếu nàng vẫn là nàng lúc trước, chỉ sợ sớm đã đáp ứng rồi.

Đáng tiếc, đối với phu tử của Chu Hiến, nàng đã có tính toán.

"Biểu tỷ, ta biết ý tứ của tỷ, nhưng cha muội ít ngày nữa sẽ trở lại, việc này biểu tỷ sao không để cho cô tự mình cùng cha ta thương lượng?" Chu Trăn Trăn làm bộ như không biết nội tình đưa ra đề nghị.

Thái Đồng á khẩu, nếu có thể như vậy, hôm nay nàng cần gì làm điều thừa? Huống hồ việc này nhị cữu cữu còn không biết chuyện đâu.

Thái Đồng cho rằng đây là nàng từ chối.

Đây là không thể đồng ý? Ngón tay Thái Đồng khẽ nhúc nhích, vậy cần phải giáo huấn nàng một trận, để nàng ý thức được cự tuyệt đề nghị của nàng là quyết định ngu xuẩn cỡ nào, sau đó liền dễ nói chuyện.

Ngày đó Tằng phu tử phẩy tay áo bỏ đi, người này rất ngoan cố, hiện tại đối với Chu Hiến là chán ghét không thôi. Nếu như không có người có phân lượng ở giữa hoà giải, ông ta không có khả năng quay đầu lại dạy Chu Hiến. Không chỉ có như thế, thanh danh Chu Hiến không tôn sư trọng đạo một khi truyền ra, sẽ không có người dám dạy cho hắn.

Chu Trăn Trăn chậm chạp không chịu đáp ứng với đề nghị của nàng, Thái Đồng nhớ lại một lần cuộc trò chuyện giữa hai người, trong lòng dần dần nhận định Chu Trăn Trăn khẳng định là coi trọng Nhị đệ. Dù sao Thái Cẩn cũng thực vĩ đại không phải sao? Đó cũng là lý do hôm nay nàng hẹn nàng đi ra, nàng cùng mẫu thân đều lo lắng một chút. Nhưng cọc hôn sự này tuy rằng thực bí mật, lại không thể làm như không có phát sinh.

"Trăn biểu muội, ngươi cùng Nhị đệ căn bản là không có tình yêu nam nữ."

Chu Trăn Trăn cố ý cùng nàng làm trái lại, "Cảm tình là có thể bồi dưỡng."

Chu Trăn Trăn không có chú ý, phòng của bọn họ vừa rồi khóa kín gắt gao giờ lại khẽ hé ra một chút.

Thái Đồng nhẫn nại khuyên nhủ, "Nhưng mà dưa hái xanh không ngọt a."

Lại là một câu này! Chu Trăn Trăn thay đổi cái tư thế, không kiên nhẫn đánh gảy lời của nàng, "Muội đồng ý cách nói của tỷ, dưa hái xanh đúng là không ngọt. Nhưng chúng ta có thể thêm chút vị, muốn ngọt hay mặn đều có thể. Muội yêu cầu không cao, dù sao dưa đã là của muội, muội còn cần nó ngọt hay không làm gì, tỷ không biết như vậy là yêu cầu rất cao sao?"

Thái Đồng ngạc nhiên, sắc mặt đột nhiên rất khó nhìn, bị lời nói vô sỉ của nàng chấn kinh rồi, nghĩ đến nàng đây là còn muốn tiếp tục vô cớ gây rối, "Muội không đồng ý thì thôi, làm gì nói ra lời nói vô sỉ như vậy? Muội cũng không để ý cảm thụ của người khác sao?"

"Dưa hái xanh không ngọt, nhưng ít ra muội còn có bản sự giải quyết, có bản lĩnh thì tỷ đừng cho người khác tiến tới ruộng dưa a." Trong lời nói của Chu Trăn Trăn có ý mỉa mai.

Chu Trăn Trăn đây là châm chọc bọn họ tham số bạc kia, mới không muốn để cho nàng có cơ hội cùng Thái Cẩn kết thân.

Ngoài cửa, lúc nàng đáp lại dưa hái xanh không ngọt có thể thêm chút vị, bị đoàn người vừa mới đi ngang qua nghe được, có một số người chịu không được, cười khúc khích cười ra tiếng.

Nghe được động tĩnh, Chu Trăn Trăn cùng Thái Đồng đồng thời nhìn qua đi.

Sau đó cánh cửa lập tức đã bị mở ra, nhìn thấy người mở cửa là Chu Thần, vẻ mặt Chu Trăn Trăn có chút mộng.

Mà Thái Đồng cũng kinh ngạc há to miệng.

Bên ngoài, không chỉ có Tằng phu tử bị Thái Đồng cố ý đưa tới, còn có một nhóm tài tử.

Chu Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn vừa mới ở bên ngoài liền nhận ra người trong phòng là Chu Trăn Trăn.

Hắn đẩy cửa ra là vì nhắc nhở các nàng, cũng là vì đề phòng các nàng nói thêm nữa, tuôn ra việc ngấm ngầm xấu xa.

Tầm mắt Chu Trăn Trăn dừng trên một người phía sau Chu Thần.

Chu Thần, Trần Sán, Từ Tỉ. . . . . . Có người ở trong đám người so với mấy người còn lại đều cao hơn một cái đầu, có thể nói là hạc trong bầy gà.

Chống lại khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng so với người bình thường cao hơn nhiều, Chu Trăn Trăn hít vào một hơi, Viên Tố Minh? Hắn làm sao lại xuất hiện ở Lư Giang?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro