Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: A Xin

Dường như cảm thấy ánh mắt của nàng, Viên Tố Minh nhìn lại đây.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Trăn Trăn có chút bị dọa tới rồi, vội vàng thu hồi ánh mắt, mắt xem mũi, lỗ mũi nhìn tim, đại lão không nhìn thấy mình, đại lão không nhìn thấy mình. . . . .

Thấy phản ứng của nàng, Viên Tố Minh liền nhíu mày, nàng biết hắn sao?

Đây là lần đầu tiên hắn đến Lư Giang, cũng không cho người ngoài biết, cũng bởi vì không muốn bị làm phiền, hắn dùng vẫn là họ mẹ. Viên Tố Minh không nhớ rõ bọn họ đã từng quen biết.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, mặt Thái Đồng nhất thời trắng bệch. Đối với Tằng phu tử, nàng biết hai ngày này ngoại tổ mẫu đã cho người chuẩn bị lễ tạ lỗi cho ông ta, chờ nhị cữu trở về, lại đi qua mời, việc này cơ bản liền có thể giải quyết.

Nàng chơi ván này, thậm chí phía sau cố ý dùng lời nói dẫm vào chỗ đau của Chu Trăn Trăn, chính là muốn chọc giận nàng ta. Biểu muội này của nàng cực kì mẫn cảm dễ giận, khuyết điểm rõ ràng như vậy, nàng không muốn lợi dụng cũng không được.

Nàng chỉ là muốn làm cho Tằng phu tử nhìn thấy Chu Trăn Trăn cố tình gây sự, sau đó thuận tiện, càng thêm chán ghét Chu Hiến, sau đó gây áp lực cho biểu muội này mà thôi.

Nhưng không ngờ biểu muội không bị chọc giận, ngược lại càn quấy nói ra lời nói ngụy biện như vậy.

Tình huống hiện tại nàng rõ ràng quá khinh suất, nghĩ vậy, nàng không khỏi bực mình liếc mắt trừng tâm phúc nha hoàn phụ trách mở một cánh cửa, sao lại ngu xuẩn như vậy?

Tằng phu tử đứng ở ngoài cửa nhịn không được hừ lạnh, "Cố chấp ngụy biện, thật là làm nhục văn nhã!"

Chu Trăn Trăn : . . . . . .

Xem ra Tằng phu tử có ý kiến rất lớn đối với tỷ đệ bọn họ, tĩnh dưỡng vài ngày, vết thương trên người ông ta đã tốt rồi sao? Không thể nào, nàng ra tay nặng nhẹ nàng biết đến, không phải mười ngày tám ngày thực sự không tốt lên được. Cũng thật sự là buồn cười, nàng không đi tìm ông ta tính sổ, ông ta ngược lại mang thương tích ra trận tới tìm nàng phải không.

Đối với việc Tằng phu tử sẽ bị lật đổ, Chu Trăn Trăn không có nửa điểm đồng tình, hết thảy đều do ông ta gieo gió gặt bảo.

Ngày ấy ông ta bị thương rời đi, sau đó liền không trở lại lên lớp, sợ là muốn chờ nhà nàng làm đủ lễ tiết, ông ta mới bằng lòng trở lại.

Nhưng Chu Trăn Trăn đã quyết định muốn thay phu tử cho Chu Hiến. Ông ta không trở lại càng tốt, có thể nói, không dạy Chu Hiến, người tổn thất chắc chắn không phải nhà nàng!

Nàng biết, dạy Chu Hiến, Tằng phu tử không chỉ có thể có được tiền trả công cho phu tử, ngày lễ ngày tết, còn có tạ lễ. Đặc biệt mỗi khi đến cuối năm, ngoại tổ của nàng còn có thể lặng lẽ đưa một số bạc cho ông ta làm tạ lễ.

Còn Tằng phu tử, làm việc ở nhà nàng, lại hếch mũi trừng mắt với Chu Hiến, nhẹ thì làm nhục bằng lời nói, nặng thì phạt quỳ đánh bằng roi. Cái trước thì bình thường cái sau lại ít, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy được có cái gì không đúng.

Chu Hiến lại là đứa nhỏ mẫn cảm cần người dẫn đường. Dưới tình huống đó, liền nói một đằng làm một nẻo đối địch ông ta, thậm chí cùng ông ta đối nghịch không phải sao?

Thánh nhân nói giảng dạy thì không nên phân biệt, phu tử tốt, có thể làm được tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó, nhưng Tằng phu tử là người ngoan cố, tính tình cực đoan. Chỉ có thể nói, chỉ có đệ tử thiên tư thông minh cộng thêm nhu thuận nghe lời mới có thể làm ông ta vừa lòng.

Chu Trăn Trăn rất khó bỏ qua ánh mắt nghĩa chánh từ nghiêm của Tằng phu tử nhìn chằm chằm nàng, nhìn ông ta như vậy, hôm nay sợ là muốn gây khó dễ cho nàng? Ha hả, thực cho mình là người nào ở bề trên rồi sao. Nếu không phải năm đó ông ta may mắn dạy dỗ một cái bảng nhãn, nói đúng ra, ông ta là nhờ bám vào danh tiếng bảng nhãn đại nhân, bám chính là mười mấy hai mươi năm.

Nhưng mấy năm nay, ông ta cũng không ít lần dựa vào danh tiếng người ta để làm việc, hiện giờ ông ta cũng đã ăn đủ đi , người nhà của bảng nhãn đại nhân cũng đã sớm không kiên nhẫn bị ông ta hút máu, đang chuẩn bị thu thập ông ta đâu.

Thôi, thấy ông ta một bộ gần đất xa trời lại sắp gặp đại họa, Chu Trăn Trăn hào phóng sẽ không so đo cùng ông ta.

Còn nữa, ở trước mặt một nhóm tài tử, nàng cảm thấy được hình tượng của nàng còn có thể cứu lại một chút đi.

Kỳ thật ý tưởng thực sự trong lòng Chu Trăn Trăn là, sao có thể ngay từ đầu liền tỏ ra mình ở trên đâu? Như vậy có lý cũng biến thành vô lý. Chỉ hy vọng ông ta không cần thấy nàng không lên tiếng liền phất tay áo mà đi nha.

Ông ta quả nhiên không làm cho Chu Trăn Trăn thất vọng, Tằng phu tử tiếp tục quở trách nàng, "Uổng phí ngươi đã đọc qua một ít khuê huấn răn dạy, lại vì tư tưởng của bản thân, miệng lưỡi lắc léo, quỷ biện đoạt lí, thực sự là làm nhục thánh hiền."

Ha hả, nàng chỉ là tìm niềm vui trong nỗi đau, liền bị xuyên tạc thành như vậy? Còn làm nhục thánh hiền.

Chu Trăn Trăn cảm giác mình còn oan hơn Hạo Thiên Khuyển.

Nhưng lập tức nàng nở nụ cười, nàng làm nhục thánh hiền, vậy hành vi của ông ta tính là gì?

"Tằng phu tử, vậy ta hỏi ông, quân tử chi đạo là như thế nào? Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, lại giải thích thế nào? Ngài như vậy, cũng là hành vi của quân tử sao?"

Chu Trăn Trăn vừa dứt lời, không chỉ có Tằng phu tử, ngay cả mấy người trước mắt cũng bị mắng đi vào.

"Là do cánh cửa chính mình mở ra, cũng không phải chúng ta cố ý mở cửa muốn nghe." Có thư sinh lẩm bẩm.

Nhưng ở đây đại đa số là người đọc sách thánh hiền biết liêm sỉ, liền không khỏi sờ sờ cái mũi.

Lời nói của Chu Trăn Trăn, làm Tằng phu tử trừng lớn mắt, ông ta khó mà nói mình là bị người mời tới.

"Gặp chuyện bất bình mọi người mới ra tay, thực sự là trúc tốt sinh ra măng xấu, ngươi cùng đệ đệ không học vấn không nghề nghiệp không hiểu tôn sư trọng đạo của ngươi là giống nhau, chính là sỉ nhục Chu gia tứ phòng!"

Chu Trăn Trăn nháy mắt mấy cái, mắng chửi đi mắng chửi đi, mắng đến nàng không thể không cãi lại, xem nàng có lột một tầng da của ông ta xuống không!

Mấy đệ tử phía sau ông ta cũng nhíu mày, cảm thấy được Tằng phu tử có chút quá lời.

"Lão tiên sinh, ngài ăn dưa không chấm tương, đó là chuyện của ngài, nhưng người khác muốn ăn như thế nào, ngươi cũng không cần xen vào đúng không?"

"Ngươi ăn như thế nào ta sẽ không xen vào, nhưng ngươi dựa vào cách ăn dưa mà tranh luận! Cố ý vặn vẹo, ta không thể để một mầm tốt như vậy bị hủy trong tay một nữ tử thô bỉ như ngươi!"

Nha, biết được còn thật nhiều. Thì ra là thế a, nàng có làm cái gì đâu, Tằng phu tử liền hung hăng đuổi theo nàng kêu đánh kêu giết, ngoài việc ông ta xem nàng không vừa mắt, nguyên lai bên trong còn có giúp Thái gia xuất đầu.

Nhưng là vì cái gì đâu? Chu Trăn Trăn cân nhắc, Tằng phu tử là một người bảo thủ, muốn mời ông ta hỗ trợ cũng không dễ dàng. Hơn nữa, có Chu gia cùng ngoại tổ của nàng nhiều năm như vậy chu cấp, Tằng phu tử không thiếu tiền bạc, xác suất dùng tiền thu mua ông ta rất thấp.

Không vì tiền, thì phải là vì danh. Người ta một khi ở nơi nào đó đạt được quá ưu việt, liền dễ dàng lại đi lại nơi đó. Chuyện làm Tằng phu tử đắc ý nhất, không phải là dạy dỗ một cái bảng nhãn sao? Bởi vậy liền phong quang bao nhiêu năm a. Thái Cẩn lại là một mầm đọc sách, ngươi nói ông ta sao có thể không động tâm?

Chu Trăn Trăn đoán không sai, đại cô đúng là lấy điều kiện để cho Thái Cẩn bái Tằng phu tử vi sư, mới nói động được Tằng phu tử.

Nếu hôm nay hết thảy thuận lợi, Thái Đồng có thể lấy hai cái điều kiện vừa rồi làm cho Chu Trăn Trăn chủ động từ hôn, như vậy làm cho Thái Cẩn bái Tằng phu tử vi sư cũng không phải không thể, dù sao chỉ là sư phụ trên danh nghĩa. Tằng phu tử muốn hút máu của Thái Cẩn, còn phải từ từ đâu, huống hồ phía trước còn có cái bảng nhãn đại nhân. Việc này thấy thế nào đều có lời.

"Tằng phu tử, ngươi thật sự hoàn toàn hiểu biết nội tình trong đó đích sao? Liền xằng bậy bình phán?"

"Có nội tình gì, cũng không qua được là người ta không muốn! Không phải chỉ với vài câu quỷ biện của ngươi liền có thể giải quyết. Tâm tính ngươi như vậy, Chu gia cho ngươi biết chữ chính là sai lầm, chẳng bằng dốt đặc cán mai cả đời liền tốt, đỡ phải lợi dụng tri thức sách thánh hiền làm xằng làm bậy."

Sắc mặt Chu Thần rất khó xem, Tằng phu tử quở trách một cô nương như vậy có chút quá mức, càng miễn bàn người bị quở trách lại là đường muội của hắn!

"Ngươi nói ta quỷ biện, vì tư lợi bản thân, lươn lẹo, quỷ biện đoạt lí, làm nhục thánh hiền. Vậy hiện tại ngươi không phải vì thành kiến của mình dùng ngôn ngữ đến nhục nhã ta, hận ta không phải chết đi?"

Tằng phu tử bị lời của nàng tức giận đến mở to hai mắt nhìn.

Đôi mắt chó, trừng nàng làm cái gì, chẳng lẽ nàng nói sai rồi sao?

"Ngài như vậy, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, nguyên lai Tằng phu tử ngài là người nghiêm khắc với người ngoài lại khoan dung với mình như thế này."

Nàng cố chấp ngụy biện, thì sao nào? Ngôn ngữ vốn là lợi khí, dùng ngôn ngữ bảo vệ quyền lực ích lợi của mình, ai có bản lĩnh liền dùng thôi.

Thậm chí, thư sinh phu tử, không phải dựa vào một cái cán bút cùng há miệng sao, lời này ông ta nói giống như bản thân ông ta không có vì đạt được đến mục đích của mình mà lợi dụng ngôn ngữ văn tự vậy.

"Ngươi ngươi ngươi ——"

Nét mặt già nua của Tằng phu tử đỏ lên, ông ta chưa từng bị người chế nhạo như vậy? Hiện giờ bị một nhóc con như Chu Trăn Trăn làm mất mặt như vậy. Nhưng ông ta lại không biết phản bác lại như thế nào . . . . .

"Chậc chậc, tính tình này, cũng thật quá dữ." Có thư sinh nhỏ giọng than thở.

Cuộc biện luận này kỳ thật Tằng phu tử sẽ không chiếm ưu thế, nhưng Chu Trăn Trăn lại có thể bác bỏ những việc chiếm lý của ông ta, cũng thực ngoài dự đoán mọi người .

Trong lúc nhất thời, rất nhiều tầm mắt dừng ở trên người nàng đánh gía.

Chu Trăn Trăn phát hiện mình giống như ra tay quá mạnh rồi? Không khỏi trong lòng lo sợ.

"Trăn trăn, ngươi bớt tranh cãi!" Chu Thần quát khẽ.

Dạy bảo Chu Trăn Trăn, hắn nhìn về phía Tằng phu tử, "Đệ tử mở phòng bao, Tằng lão tiên sinh chắc đến một mình đi? Uống chén nước chè xanh chậm rãi hòa hoãn cơn tức một chút."

Đây là muốn giảng hòa.

Tằng phu tử dồn một cổ tức giận trong lòng, ông ta không muốn nói chuyện. Chu Trăn Trăn chiếm thượng phong hắn mới đi ra hoà giải, sao không ra sớm một chút? Nhóm con cháu Chu gia này thật sự quá phận, Chu Hiến như vậy, Chu Trăn Trăn như vậy, còn có Chu Thần trước mắt này cũng như vậy! Cũng cố ý tức chết ông!

Thái Đồng ở một bên có lời muốn nói.

Nghe xong lời này, Thái Đồng thực sự nóng lòng.

Không được, không thể như vậy, việc này truyền ra đi, thanh danh Tằng phu tử khẳng định sẽ có tỳ vết, như vậy không phải sẽ ảnh hưởng đến Thái Cẩn không phải sao? Đương nhiên, bọn họ có thể không bái sư, như vậy phải đắc tội Tằng phu tử. Tằng phu tử thật sự không đáng lo, nhưng còn bảng nhãn đại nhân mà ông ta dạy dỗ thì sao?

Thái Đồng một bộ muốn nói lại thôi, "Sao có thể chống đối phu tử như vậy đâu? Ngươi như vậy, người khác còn tưởng rằng cô nương Chu gia đều không biết lễ như vậy đâu."

Chu Trăn Trăn muốn mở miệng lại bị nàng ngăn nói, "Trăn biểu muội, muội đừng nói, việc hôm nay nếu rơi vào tai ngoại tổ mẫu, khẳng định lại bị mắng. Muội mới từ tiểu Từ Đường đi ra, biểu tỷ không muốn muội mới đi ra một ngày lại phải đi vào quỳ liệt tổ liệt tông."

Tằng phu tử cũng rất biết cơ, lập tức nói, "Lão phu nhất định phải hỏi một chút Hà lão an nhân, là như thế nào dạy tiểu bối."

Lúc này Chu Trăn Trăn mới chậm rãi suy nghĩ nói, "Tại sao có thể nói là chống đối đâu, chỉ có tranh luận mới có thể làm rõ sự việc, vừa rồi không phải chúng ta đang tranh luận sao?" Nói xong, nàng còn nhìn lướt qua đoàn người đứng ngoài cửa, nhưng khi chống lại hai mắt như nhìn rõ lòng người của Viên Tố Minh, nàng liền vội vàng thu hồi tầm mắt.

Việc này mọi người ở đây cơ hồ nhìn từ đầu tới đuôi, thư sinh khí phách, bọn họ tự nhiên là đứng về phía Chu Trăn Trăn, vì thế đối với lời của nàng đều vuốt cằm phụ họa.

Ánh mắt Chu thần lạnh lùng, mặt của hắn vừa rồi liền vẫn buộc chặt, "Trăn Trăn nói đúng, có tranh luận mới làm rõ được sự việc, dùng lời nói để phản biện, tài năng thì đến trước, chẳng phân biệt già trẻ thầy trò. Thái biểu tỷ đem biện luận định nghĩa thành chống đối, có phải quá nhỏ nhen không."

"Ta không phải ý tứ này." Thái Đồng có chút vô lực biện giải.

Chu Thần đối với lời nói vừa rồi của Thái Đồng rất không vui, "Hơn nữa Thái biểu tỷ, cấp bậc lễ nghĩa của cô nương Chu gia không nhọc tỷ lo lắng." Mặc cho ai bị chỉ trích gia giáo cấp bậc lễ nghĩa cũng sẽ rất khó chịu.

Lời này trắng ra liền cùng 'ngươi họ Thái ta họ Chu nên ngươi đừng quan tâm chuyện nhà của ta' giống nhau, Thái Đồng không khỏi bực mình.

Nhưng việc này vẫn chưa xong, Chu Trăn Trăn thừa thắng xông lên, ra sức đánh chó rơi xuống nước, "Đúng vậy a, chuyện biểu tỷ quan tâm cũng thật nhiều, Thần thất ca cũng không quan tâm thanh danh của Chu gia như tỷ đâu."

Ở đây, Thần thất ca là con nối dòng Chu gia, còn là con trai của Đại lão gia tông phong, có thể danh chính ngôn thuận quan tâm thanh danh Chu gia.

Tằng phu tử tìm một cái bậc thang, lung tung tìm một cái lấy cớ liền cáo từ.

Chu Trăn Trăn không nói thêm gì, dù sao lại không thể tại đây đánh giết ông ta, không để ông ta đi thì như thế nào? Chuyển biến tốt liền dừng lại, mọi người đều là đồng tình kẻ yếu, nàng nếu lại công kích ông ta thêm vài câu, liền quá phận. Lúc này mọi người chỉ cảm thấy ông ta gieo gió gặt bảo còn cảm thấy đáng đời, đã rất tốt.

"Anh biểu ca, mọi người vào nhã giang trước đi, chút tiểu đệ liền qua sau." Chu Thần nói với thư sinh đi đầu.

Thẩm Anh, là người nổi bật trong nhóm người trẻ tuổi Thẩm gia, vừa rồi Chu Trăn Trăn liền thấy được.

Thẩm gia là vọng tộc ở Lư Giang, cùng Chu gia đồng thời là địa đầu xà ở Lư Giang, đệ tử lẫn nhau lui tới, thực bình thường.

Thẩm Anh gật gật đầu, đáp ứng một tiếng, trước khi đi chẳng biết tại sao còn cố ý liếc nhìn Chu Trăn Trăn một cái.

Không chỉ hắn, đám người Trần Sán, Từ Tỉ cũng như vậy, chỉ có một người ngoại lệ, người nọ chính là Viên tố Minh.

Chu Thần muốn cùng Chu Trăn Trăn trò chuyện, nhưng trong gian nhã không phải còn có người sao? Chu Thần nhìn thoáng qua Thái Đồng, Thái Đồng cũng biết, lấy cái cớ đi ra ngoài, để lại hai người trong nhã giang.

Chu Thần hỏi nàng, "Chu Lục, mấy ngày nay là chuyện gì xảy ra với muội?" Mấy ngày nay tất cả đều là tin tức của nàng. Hắn biết nàng thực có thể gây chuyện, nhưng hắn không biết nàng có thể gây sức ép đến như vậy.

Chu Lục, vẻ mặt Chu Trăn Trăn hắc tuyến.

Chỉ có lúc Chu Thần buồn bực nàng, không có biện pháp với nàng, mới có thể gọi nàng như vậy.

Nhưng là không thể nhẫn nhịn, đặc biệt là sau khi nàng trải qua đời sau, "Đã nói không được gọi muội là Chu Lục, bằng không muội sẽ trả thù đó."

Hắn buồn cười xoa xoa tóc trên đầu nàng, "Muội muốn trả thù như thế nào?"

Chu Trăn Trăn cắn răng, "Muội sẽ gọi huynh là Chu Nhật!"

Chu thần nghi hoặc, "Đây là có ý gì ??"

Chu Trăn Trăn cảm thấy tâm mệt.

Nàng do dự một chút nói, "Thất ca, huynh có thể giúp ta một chuyện được hay không?"

"Chuyện gì?"

Chu Trăn Trăn đi về phía trước vài bước, ý bảo hắn đưa lổ tai lại đây.

Chu Thần nghe nàng nói cúi đầu, Chu Trăn Trăn để sát vào hắn thì thầm một phen, "Là một nhà Phùng nhũ mẫu trong viện, huynh giúp muội. . . . . ."

Nghe xong lời của nàng, Chu Thần mày đều nhíu lại, "Bọn họ, thật sự quá phận như thế sao? Việc này muội đừng quản, huynh sẽ giải quyết thỏa đáng cho muội!"

Chu Trăn Trăn suy nghĩ cần phải bồi dưỡng một chút thế lực của mình, nếu không làm chuyện gì cũng phải bó tay bó chân.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dần dần tới gần, hai người xem qua đi, phát hiện là Thái Đồng đã trở lại.

Chu Trăn Trăn không nói gì, hai huynh muội bọn họ còn chưa nói nói mấy câu đâu.

Chu Thần lại sờ sờ đầu của nàng, liếc mắt nhìn Thái Đồng một chút, "Không có việc gì liền sớm trở về một chút. Trong khoảng thời gian này tận lực an phận một chút đi, gây chuyện nhiều như vậy, muội không cảm thấy mệt hay sao?"

Có thể không mệt sao? Nhưng việc này sớm hay muộn đều do nàng xử lý, mệt cũng không có biện pháp.

Chu Trăn Trăn hỏi, "Biểu tỷ, chúng ta còn muốn tiếp tục bàn tiếp sao?"

Thái Đồng gật gật đầu.

Chu Trăn Trăn cảm thấy ngoài ý muốn với độ mặt dày của nàng ta. Người bình thường đã nhịn được mất mặt mà đi rồi đi? Không hổ là người đã thành thân, da mặt chính là so với Tiểu cô nương như nàng còn dày hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro