Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: A Xin

Thế là hai người lại ngồi xuống, Thái Đồng đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào.

Còn Chu Trăn Trăn thì đang suy nghĩ lời bọn họ vừa mới nói, vừa rồi Thần Thất ca hỏi mình gây sức ép như vậy có mệt hay không?

Có thể không mệt sao? Nàng trước tiên cần giải quyết Tằng phu tử, còn muốn vì tiểu đệ mời danh sư, sau đó, đại tỷ còn có thể quay về Chu gia khóc nháo đòi ly hôn. . . . . .

Từng chuyện đều sắp xếp chờ nàng đến xử lý, mệt mỏi cũng không có biện pháp.

Chỉ có thể tự trách chính mình trước kia quá ngu ngốc không chịu làm, nên không biết xử lý chuyện gì. Hiện tại trên tay là bài xấu, dù sao nàng cũng phải xem xét, sau đó hao chút tâm trí, ném vài lá bài, lừa vài người, cố tình trên tay nàng lại không có mấy người để dùng, chỉ có thể thuận thế làm, nhân cơ hội mà làm.
Cứ giống như đánh chuột đất, trước đó nàng không biết làm, rất nhiều 'chuột đất' không được xử lý. Hiện tại nàng phải ra tay liên tục, hung hăng đánh mấy gõ, sự tình mới có thể thuận lợi, mới có thể điều chỉnh tiết tấu cuộc sống lại, mà không phải bị lôi kéo vào trong cuộc.

Mấy người Thẩm Anh đặt trước Trúc nhã gian ngay bên cạnh Lan nhã gian của Chu Trăn Trăn.

Đoàn người sau khi đi vào, không khỏi nhắc đến việc vừa rồi.

Thư sinh trong Huyện học chưa từng thấy qua Chu Lục tò mò hỏi han, "Đó là Lục cô nương của tứ phòng Chu gia sao? Tính tình thật là ranh mãnh."

"Đâu chỉ ranh mãnh, lời nói cũng rất sắc bén." Từ Tỉ nói.

Trần Sán ngồi ở bên cạnh hắn, không nói.

"Không giống với lời đồn, nghe đồn Lục cô nương của tứ phòng Chu gia từ nhỏ đã mất chỗ dựa, tính tình quái đản, nhưng hiện tại nhìn, hung thì hung, cũng không phải người vô lý gây chuyện."

Thẩm Hoàng cười cười, trả lời, "Cung huynh, huynh cũng nói là lời đồn, lời đồn thì phần lớn cũng không thể tin."

"Chỉ không biết sau đó có còn chuyện vui, ngẫu nhiên nhìn xem chuyện của mấy cô nương cãi nhau cũng thật thú vị."

Viên Tố Minh chọn lấy một góc ngồi xuống, không hiểu vì sao, hắn không thích những người này nghị luận không ngớt về Chu Trăn Trăn. Vừa rồi biểu hiện của nàng không có sai, nhanh nhẹn ứng biến, đáng giá tôn trọng.

Phạm Thái Thịnh là con trai ông chủ Văn Hội lâu, lúc này thấy mọi người có hứng thú với người ở Lan nhã gian cách vách, vội vàng a dua nói, "Chư vị công tử tò mò chuyện ở cách vách sao?"

"Chúng ta chỉ là tò mò Chu Lục có xuất khẩu mấy lời kinh người hay không thôi."

"Chuyện này có đáng gì?"

"Ngươi có biện pháp?"

"Chỉ cần chư vị công tử muốn biết, tại hạ liền làm cho chư vị toại nguyện."

Viên tố Minh liếc nhìn Phạm Thái Thịnh một cái, ngu xuẩn, Văn Hội lâu chỉ sợ là phải hủy do hành động này của hắn.

Tuy rằng đại ngạch chân chính cũng sẽ không ở Văn Hội lâu bàn việc cơ mật, nhưng Văn Hội lâu làm như vậy là phạm vào tối kỵ

Bất quá vừa rồi hắn không lên tiếng, giờ phút này cũng không tính toán lên tiếng, ngu xuẩn thì lúc nào cũng có thể phạm xuẩn, hắn quản được tới sao?

"Này ——" có người cảm thấy việc này không quá thỏa đáng.

"Có biện pháp ngươi nhanh xử lí, lề mề cái gì?" Thẩm Anh cười mắng Phạm Thái Thịnh một câu.

Lúc này Chu Thần chưa quay về, mọi người đều lấy Thẩm Anh cầm đầu.

Thẩm Anh nhìn chung quanh bốn phía, cười nói, "Hai cái cô nương thì có thể nói chuyện cơ mật gì, nghe một chút cũng không sao."

Phạm Thái Thịnh được lệnh, sau đó chuyển hướng bình phong, không biết làm như thế nào, thanh âm ở cách vách liền truyền tới.

Bên trong Lan nhã gian trang nhã

"Trăn biểu muội?"

Thái Đồng khẽ gọi làm cho Chu Trăn Trăn phục hồi tinh thần lại.

"Trăn biểu muội, đây chỉ là một chuyện rất đơn giản, chúng ta cần gì biến thành phức tạp như vậy?"

"Đúng vậy a, muội cũng cảm thấy rất đơn giản, nếu Cẩn biểu ca không có ý gì với muội, vậy tỷ hay đại cô trực tiếp tìm trưởng bối thương lượng lặng lẽ giải trừ hôn ước là được rồi, làm gì bắt buộc phải tìm muội, làm cho muội tìm trưởng bối nói chuyện? Không phải là làm điều thừa hay sao? Hay là trong đó có ẩn tình gì?"

Thái Đồng nhảy dựng, sợ nàng đoán ra cái gì, vội vàng nói, "Muội suy nghĩ nhiều, đại cô chủ yếu là cảm động và nhớ ơn nương muội lúc trước đã ra tay giúp đỡ, muốn bên muội đưa ra từ hôn, cũng không sợ bị mất mặt, vạn nhất để lộ tin tức, mang lên thanh danh bị người từ."

Chu Trăn Trăn ồ một tiếng, phát hiện nàng ta vẫn nói chuyện nhàm tai, "Một khi đã như vậy, nếu như thật sự cảm động và nhớ ơn, liền thực hiện ước định đi. Nghe muội nói, cảm tình vẫn có thể chậm rãi bồi dưỡng, Cẩn biểu ca là như ý lang quân, muội biết muội tính tình không tốt, hiện tại không xứng với hắn, nhưng muội sẽ sửa."

Việc này, xem là ai kéo ai!

Thái Đồng cắn môi, thực hiện ước định? Để ngươi gả tới? Ngươi nghĩ thật hay.

"Trăn biểu muội, ngươi hãy nghe ta nói, nữ nhân gia vẫn nên tìm người lớn tuổi một chút, nếu không, cũng phải tìm một người tư tưởng thành thục một chút, nam nhân như vậy mới có thể thương muội. Cẩn biểu ca của muội đọc sách không tồi, nhưng vẫn còn tâm tính trẻ con đâu. Muội cùng Nhị đệ đối với đại cô mà nói, trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà hi vọng các muội đều có thể tìm được một nửa như ý của mình mới tốt. Hơn nữa ý tứ của mẹ ta, vạn vạn lấy hạnh phúc của muội phải do muội chọn lấy."

Hừ, làm việc xấu mà tỏ ra người tốt, thật sự rất vô sỉ.

"Có điều, muội thực sự cảm thấy Cẩn biểu ca rất tốt."

Mấy năm nay Thái gia cỡi lừa tìm ngựa, mà nàng thì sao, mấy năm nay bởi vì có cọc đính ước bí mật này, các trưởng bối không hẹn mà không cho nàng đính hôn, thậm chí xem mặt cũng không có.

Chu Trăn Trăn không vội, bởi vì nàng có thể chờ được, Nhị biểu ca Thái Cẩn chờ không nổi, đại cô càng chờ không nổi.

Bởi vì sang năm, Thái Cẩn sẽ cưới con gái rượu của Quốc Tử Tế là Dương Phương.

Chu Trăn Trăn tính toán thời gian, sang năm cưới vợ, vậy hiện tại ít nhất hai nhà Thái Dương cũng phải sơ nghị bàn tới việc hôn nhân .

Chờ xem, số bạc kia, cả gốc lẫn lãi nàng phải làm cho Thái gia không thể không nhổ ra

Chu Trăn Trăn quá ranh mãnh, Thái Đồng cảm thấy không thể đàm phán được.

Chu Trăn Trăn nghĩ Thái Đồng sẽ thức thời đưa lý do rời đi, dù sao ý nguyện của nàng đã rõ ràng, nàng ta không có khả năng thay đổi được ý tưởng của nàng, rời đi mới là bình thường.

Không chỉ có Chu Trăn Trăn nghĩ như vậy, các thư sinh ở sương phòng cách vách nghe lén cũng nghĩ như vậy.

Xem vẻ mặt nàng ta buồn rầu ngồi ở một bên vắt hết óc nghĩ cách, đây là vẫn còn muốn thuyết phục mình? Ánh mắt Chu Trăn Trăn lạnh xuống, chẳng lẽ chính mình thoạt nhìn rất ngu ngốc sao? Bằng không các nàng làm sao lại xem nàng như ngốc tử mà đùa giỡn? Chuyện liên quan đến lợi ích, sẽ bị hai câu nói của người khác liền dễ dàng bị thuyết phục?

Chu Trăn Trăn đột nhiên liền nghĩ rõ ràng, nàng nguyện ý giữ lại mặt mũi cho đối phương, chậm chạp không muốn xé rách tấm màn che kia, trong lòng kỳ thật là muốn lưu lại một cái đường lui, trông cậy ngày nào đó gặp phải khó khăn, đối phương xem ở thân thích có thể giúp tỷ đệ bọn hắn một phen, là nàng hy vọng xa vời .

Đối phương không biết tiến thối như thế, làm sao băn khoăn đến cô họ thân tình?

Là nàng nghĩ sai, việc này cha nàng không biết, ở ngoài chỉ còn có ngoại tổ phụ biết việc này, Chu gia còn có một người có thể biết được nội tình, người này là tổ mẫu Hà lão an nhân, nhưng tổ mẫu của nàng khẳng định sẽ không đứng về phía nàng.

Nàng không vạch mặt, vậy thì phải từ ngoại tổ phụ đến. Vậy không phải nàng đem phẫn nộ từ Thái gia chuyển tới trên đầu ngoại tổ phụ sao? Tổ phụ nàng năm nay sáu mươi tám, hai năm nữa đã bảy mươi, đều nói đời người bảy mươi tuổi xưa nay hiếm, nàng còn muốn để ông quan tâm bao lâu nữa?

"Biểu tỷ, không cần moi ruột gan tìm lý do thuyết phục ta, lúc trước đại cô cùng mẹ ta ước định như thế nào, liền tuân theo ước định là được. Ước định cũng không quá đáng không phải sao?"

Nàng, nàng biết? Thái Đồng giương mắt, kinh hãi nhìn về phía nàng. Nàng biết mọi việc, vậy những lời nàng nói trước đó, là xem nàng ta như khỉ mà đùa giỡn ?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Thái Đồng lúc xanh lúc trắng, rất là khó coi. Nhưng nàng ta vẫn khắc chế xúc động muốn bão nổi, nàng ta hít sâu một hơi, nói, "Suy nghĩ của ngươi biểu tỷ đã biết, để biểu tỷ trở về cùng đại cô thương lượng một chút rồi nói sau."

"Ta đi rồi, ngươi muốn cùng nhau sao?"

Chu Trăn Trăn lắc đầu, "Biểu tỷ về trước đi, ta tối nay liền trở về."

"Ta đây đi trước, ngươi chú ý an toàn."

Thái Đồng được nha hoàn hầu hạ, đội mũ mạng che mặt, sau đó vây quanh xuống lầu.

Trong Trúc nhã gian, lúc Chu Thần trở lại, phát hiện sắc mặt mọi người có chút quái dị, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này, ai cũng không ở trươc mặt Chu Thần nói chuyện bọn họ nghe lén, chờ tan liền khó nói. Chu thần sớm hay muộn sẽ biết việc này.

Thái Đồng xuống lầu không bao lâu, Chu Trăn Trăn cũng rời đi. So với Thái Đồng, nàng tuổi tác nhỏ hơn, không mang mũ mạng che mặt cũng không có việc gì.

"Hoan nghênh lần sau lại đến." Tiểu nhị Văn Hội lâu khách khí đưa các nàng ra cửa.

Chu Trăn Trăn đi ra ngoài vài bước, đột nhiên xoay người quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Văn Hội lâu, đời trước là Tụ Hiền quán a. Hiện tại nên nhìn nhiều một chút, kiếp trước, không biết Văn Hội lâu đắc tội đại nhân vật nào, cơ hồ trong một đêm bị niêm phong, sau đó đổi chủ, sau đó khai trương xuất hiện ở trước mắt mọi người, đã là Tụ Hiền quán một thân văn phong nhã khí ở Lư Giang.

Viên Tố Minh đứng ở bên cửa sổ lầu hai, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nàng tiếc nuối, đây là cái gì ánh mắt, tựa hồ là lần cuối cùng đang nhìn một vật sắp bị hủy? Chẳng lẽ nàng nhận thấy được cái gì sao?

"Lục cô nương, chúng ta trực tiếp về nhà sao?" Vân Phi hỏi.

"Trước đi đường vòng đến Hồi Xuân đường đi." Hồi Xuân đường là một y quán có thể xem bệnh cùng bốc thuốc, nơi đó mỗi ngày đều có thầy thuốc ngồi tại đó xem bệnh cho người khác.

Vân Phi cho là nàng nơi nào không thoải mái, nhưng gần đây chủ tử nhà nàng xây dựng uy thế rất nặng, nàng không dám hỏi.

Ở hậu thế, lúc học đại học ngành nàng học là Đông y.

Tới Hồi Xuân đường, Chu Trăn Trăn đưa ra các loại dược liệu, một hơi muốn mua hai ba mươi loại dược liệu, tất cả đều khoảng nửa cân trở lên, làm cho dược đồng bốc thuốc ghé mắt, còn làm kinh động đến chưởng quầy trong phòng đang dùng bữa.

"Cô nương, ngươi mua rất nhiều dược liệu, có phương thuốc sao?"

Trương chưởng quỹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chu Trăn Trăn, nhưng vẫn mang tính trẻ con, lại nhìn dáng người liền biết nàng tuổi tác không lớn, lại một lúc mua nhiều dược liệu như vậy, sợ có chuyện không ổn.

Chu Trăn Trăn lắc lắc đầu.

Trương chưởng quỹ kiên nhẫn nói, "Các loại dược liệu trong này, là phi thường chú ý pha thuốc, hơn nữa pha thuốc phải có quy tắc, không thể xằng bậy."

Chu Trăn Trăn bật cười, chưởng quầy đây là xem nàng là tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu mua thuốc trở về để chơi đùa sao.

"Trương chưởng quỹ, ngươi yên tâm đi, ta biết chừng mực, sẽ không xằng bậy."

"Ngươi biết ta?"

Chu Trăn Trăn cười, "Ngươi ở Hồi Xuân đường làm chưởng quầy nhiều năm như vậy, biết ngài cũng không kỳ quái đi?" Sau đó nàng nói tiếp, "Trương chưởng quỹ, ngươi để cho bọn họ mau chóng lấy dược liệu cho ta nha, hôm nay trời cũng sắp mưa, chúng ta còn phải vội vàng trở về."

Trương chưởng quỹ thấy ngôn hành cử chỉ của nàng đều thực trầm ổn, lại nhìn phía sau nàng còn mang theo nha hoàn, nghĩ thầm, người nhà Tiểu cô nương này xác nhận sẽ không để cho nàng xằng bậy, hơn nữa Hồi Xuân đường cũng không quy định người ta không có phương thuốc sẽ không bán dược liệu cho đối phương. Vì thế nhìn về phía dược đồng gật gật đầu.

Chu sa, hoàng cầm, băng phiến, hậu phác, phục linh. . . . . . .

Chu Trăn Trăn đều lần lượt bắt đầu kiểm tra qua, xem phẩm chất của bọn nó, cùng với có thích hợp bào chế hay không.

Nàng đặc biệt mua vài loại dược liệu đã gần như tuyệt chủng hoặc là cấm mua bán ở đời sau, tỷ như sừng tê giác, đời sau vào năm 93 sau đó dược liệu này liền bị cấm bán trên thị trường, làm cho rất nhiều phương thuốc cần dùng đến sừng tê giác cũng không thể không đổi mới phương thuốc, chọn dùng dược liệu thay thế, tỷ như an cung Ngưu Hoàng hay dùng sừng trâu thay thế sừng tê giác, cho nên vào năm 93 trước đó, an cung Ngưu Hoàng đều lên tới gần hai vạn khối giá trên trời.

Bộ dáng nàng như vậy thật có vẻ như một tay có kinh nghiệm, làm cho Trương chưởng quỹ bật cười, "Tiểu cô nương ngươi yên tâm đi, Hồi Xuân đường của chúng ta là cửa hiệu trăm năm lâu đời, đưa ra dược liệu phẩm chất chắc chắn rất tốt, ngươi cứ yên tâm."

Chu Trăn Trăn gật gật đầu, ý bảo Vân Phi thanh toán.

Bên ngoài cửa hàng, gió xoáy cuốn bụi đất cùng lá rụng trên ngã tư đường, người đi đường đều trở nên vội vàng, trời sắp đổ mưa .

Vân Phi đem dược liệu giao cho một vú già ở một bên, vịn nàng ra cửa lớn Hồi Xuân đường, bước nhanh về phía xe ngựa của bọn họ.

"Lục cô nương, chúng ta đi nhanh lên đi, khí trời tháng sáu thật như đứa nhỏ, thay đổi bất thường."

Lúc này Viên Tố Minh mang theo gã sai vặt từ đối diện đi tới, dáng người cao gầy so với ba cái khuôn mặt tái nhợt tầm thường bên cạnh, còn có toàn thân lạnh lùng tới cực điểm áp suất thấp, làm cho người ta muốn bỏ qua cũng khó khăn.

Nghênh diện mà qua, toàn thân Chu Trăn Trăn hơi hơi cứng đờ, nàng không nghĩ tới lần thứ hai cùng hắn đối mặt lại nhanh như vậy.

Sát bên người mà qua chỉ là trong nháy mắt, Chu Trăn Trăn cơ hồ là dùng cả tay lẫn chân mà chạy lên xe ngựa.

Mà Viên Tố Minh cùng gã sai vặt cũng xoay người vào Hồi Xuân đường.

Gã sai vặt A Dự nói, "Công tử, là Chu Lục cô nương, nha hoàn bên người nàng, tiểu nhân nhận ra được."

Viên Tố Minh nghiền ngẫm cười, xem ra nàng thật sự biết chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro