Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Dư Sinh  và Tần Chỉ Ái đến được mấy phút, vú Trương đã chạy tới nói cơm tối đã chuẩn bị xong. Ăn xong cơm tối, hai người ở lại  cùng Cố lão gia trò chuyện một lúc, mới từ nhà cũ rời đi.
Xe mới vừa lái ra cửa nhà cũ Cố gia, trước  một giây cùng Cố lão gia nói lời tạm biệt thì, vẫn còn sắc mặt ôn hòa, một giây kế tiếp trên mặt liền không có biểu cảm gì. Anh ta lạnh lùng trầm mặt xuống, hùng hổ khởi động xe, gần tới hẻm nhỏ thì bỗng nhiên ra sức phanh lại kèm theo tiếng ma sát nghe chói tai, Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn  Tần Chỉ Ái rồi phất phất tay. Anh ta làm một loạt thành động quá nhanh, Tần Chỉ Ái có chút theo không kịp, một chốc không phản ứng kịp cái phất tay của anh, mở to đôi mắt đen cổ quái nhìn anh đang liếc mắt.
_"Thế nào? Cô không phải không biết, ở trước mặt ông, tôi chỉ giả vờ cho ông xem? Chẳng lẽ cô thật đã xem tôi  lái xe đưa cô về nhà?"
Nói đến những câu này giọng nói Cố Dư Sinh đầy châm biến.Tần Chỉ Ái trong nháy mắt hiểu ra anh ta vốn dĩ muốn đuổi cô xuống xe...Tần Chỉ Ái còn đang suy nghĩ trong đầu, Cố Dư Sinh lại lên tiếng thanh âm vừa ngoan độc vừa sắc nhọn:
_"Nói thật cho cô biết, nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhà kia bởi vì cô ở qua, đừng nói đưa cô về, nghĩ thôi đã thấy chán nghét!"
Chán... là ghét bỏ cô ở qua phòng đó nên chán nghét sao?
Tần Chỉ Ái lông mi run nhẹ một chút, rồi nắm chặt túi của mình. Cô không dám lộn xộn, rất sợ khẽ động nước mắt liền rơi xuống, cho nên chỉ duỗi tay ra cửa để mở cửa, lúng túng hướng về phía cửa xe sờ soạn nửa ngày chưa mở cửa được. Cố Dư Sinh đang ngồi một bên thấy cô chần chờ không chịu xuống xe, nhất thời tính nhẫn nại toàn bộ hao hết, lại lười cùng cô mở miệng nói chuyện,  liền đi vòng qua chỗ kế bên, mở cửa xe, đem Tần Chỉ Ái từ trong xe kéo ra ngoài. Vung mạnh một cái, rồi vòng qua đầu xe, đóng mạnh cửa lại, ngồi trong xe không chút do dư đạp chân ga. Nghênh ngang rời đi. Cố Dư Sinh sức lực quá lớn, hất Tần Chỉ Ái lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi đụng vào biển quảng cáo bên đường mới dừng lại được.
Quảng cáo bên đường đặc biệt cứng rắn, Tần Chỉ Ái đụng phải làm lưng cô rất đau, nước mắt suýt nữa đều rơi xuống. Cô nhắm mắt lại đảo chút, giật giật môi. Dán thân thể vào biểu quảng cáo một hồi rất lâu, đau đớn mới giảm xuống. Cô từ từ đứng thẳng người, chậm rãi đi tới ven đường, xe của Cố dư sinh đã rời đi rất lâu không thấy bóng dáng, chỉ còn hình dạng xe cộ khác nhau, lóe đèn đỏ, chợt nhanh chợt chậm từ trước mặt cô trên đường phố xẹt qua. Chẳng biết thế nào, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên liền nghĩ đến đêm nay lúc ăn cơm ở Cố gia, Cố Dư Sinh giúp cô kéo ghế ra còn thân mật gấp thức ăn cho cô, chín tay lấy món canh cô thích uống, lúc cô ăn cá còn tinh ý lấy xương cá ra cho cô. Anh ta thể hiện một hình tượng cưng chiều vợ  hoàn hảo, khiến cô nằm mơ cũng muốn anh và cô an ổn sống cùng ông. Cười nói vui vẻ. Thấy ông hài lòng, người hầu Cố gia cũng hài lòng, trên mặt cô dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, đâu ai biết trong lòng cô rốt cuộc có bao nhiêu dày vò.
Cô biết, anh ta chỉ là đang diễn trò.
Thế nhưng, cho dù cô biết anh ta chỉ là đang diễn trò, nhưng khi anh giả vờ đối tốt với cô  thì, lòng của cô vẫn không kềm chế được rung động. Bởi vì, cô thích anh. Từ rất lâu về trước, cô đã thích anh. Cho dù hai năm trước, anh không nhớ được, anh và cô thật vất vả mới gặp mặt, cô vẫn là thích anh. Cô sợ tâm tư mình biểu hiện quá rõ ràng , cả đêm, cô chỉ có thể dày vò với lòng, đối với mình một lần liền một lần nhắc nhở: Anh ta và cô chỉ là đang diễn trò.
*****_____*****
Tần Chỉ Ái cũng không biết mình đứng ngây ngô bên đường bao lâu, đợi cô bắt được taxi về đến nhà, đã gần mười một giờ khuya. Đèn của phòng khách vẫn còn sáng, Tần Chỉ Ái tưởng quản gia còn chưa ngủ, không nghĩ quá nhiều nhập mật mã vào, mở cửa vào nhà. Vào trong nhà nghe được tiếng động, Tần Chỉ Ái vẫn tưởng là quản gia, không nhìn chỗ phát ra tiếng động, trực tiếp cúi đầu đổi giày đi, đổi được một nửa thì nghe tiếng nói:
_"Thiếu phu nhân, cô đã trở về?"
Động tác thay giày của Tần Chỉ Ái chợt dừng lại, trong  chốc lát, nghiêng người về phía đang nói chuyện, không phải quản gia, mà là vú Trương ở Cố gia. Tần Chỉ Ái nghi hoặc còn chưa có trả lời, vú Trương đã nói lý do bà xuất hiện:
_"Thiếu phu nhân, lúc cô ở nhà cũ ăn cơm, lắc tay rơi ở trong phòng rửa tay."
Nói xong, vú Trương liền lấy ra một cái  lắc tay tinh xảo xinh đẹp đưa về phía Tần Chỉ Ái. Nhận lại lắc tay, Tần Chỉ Ái mới nhớ tới, trước ăn cơm tối đi rửa tay, cô thấy lắc tay bất tiện nên lấy xuống, Cố Dư Sinh lại gọi cô ra ăn cơm, liền quên cầm theo :
_"Một cái lắc tay, hôm nào về nhà cũ  đưa cho tôi thì được rồi, hà tất hơn nửa đêm đi một chuyến."
_"Là lão tiên sinh buổi tối ngủ không được, muốn đi ra ngoài đi dạo, đơn giản liền đem vòng tay đưa cho thiếu phu nhân."
Vú Trương theo tần chỉ ái đi vào phòng khách.
_"Ông cũng tới?"
Tần Chỉ Ái mi mắt khẽ nhíu một chút, không đợi vú Trương trả lời, liền thấy quản gia bưng một chén trà an thần nóng hỏi, đưa cho người ở trên ghế salon Cố lão gia. Tần chỉ ái vội vàng liền mở miệng:
_"Ông."
_"Ừ."
Cố lão gia bởi vì uống một ngụm trà, có chút ậm ờ, trà nuốt vào mới nói:
_"Tại sao trở về trễ như thế?"
Nói xong, Cố lão gia nhận ra có cái gì không đúng, nhíu mày một cái, sau đó hướng ra phía ngoài cửa sổ trong viện nhìn không thấy xe Cố Dư Sinh, lại tiếp tục hỏi:
_"Cố Dư Sinh đâu? Nó không có cùng con trở về sao?"
Cố lão gia tiếp tục hỏi, ánh mắt trở nên tức giận:
_"Nó từ trước tới giờ vẫn để con một mình ở nhà, không quan tâm, cả ngày đều không trở lại sao?"
_"Không có..."
Tần Chỉ Ái hầu như không hề do dự trả lời Cố lão gia .
Cố Dư Sinh sở dĩ đêm nay ở nhà cũ nghiêm túc diễn trò, bất quá chỉ là vì để cho ông nghĩ rằng anh ta cùng cô rất hòa thuận mà an tâm. Nếu để cho ông biết anh và cô không hề hòa hợp , chắc chắn trách cứ Cố Dư Sinh, kết quả là, chính cô chịu giày vò. Huống chi, tháng trước anh tàn nhẫn như vậy cho cô uống thuốc, đó đã là sự nhục nhã cực lớn, cô bây giờ nếu để cho ông biết sự thật, nữa thì tự rước lấy nhục nhã? Tần Chỉ Ái thật nhanh kiếm cớ có chút hoang mang lại mỉm cười:
_"Cố Dư Sinh lúc đưa cháu về nhận được điện thoại, nói là công ty xuất hiện chút vấn đề, nên đi xử lý rồi ạ. Dư Sinh vốn là muốn đưa cháu về nhà, là cháu muốn đi tản bộ một chút, nên anh ấy để cháu xuống tiểu khu, cháu tự đi về ."
Đối mặt với ánh mắt Cố lão gia, Tần Chỉ Ái không có nữa điểm khẩn chương vẻ mặt điềm tĩnh nhìn không ra dấu hiệu nói dối nào. Không nhanh không chạm lại nói :
_"Dư Sinh lúc không có chuyện gì làm, đều có về nhà, ông không tin ông cứ hỏi quản gia."
Nói xong, Tần Chỉ Ái còn hướng về phía quản gia nháy mắt một cái. Quản gia hiểu rõ ý, lập tức nói:
_"Đúng vậy, lão gia, thiếu gia không bận rộn, đều có về nhà."
_"Vậy là tốt rồi..."
Nghe được quản gia nói, Cố lão gia trên mặt trở lại bình thường, vừa nói, một bên đứng lên:
_"... Ta tới cũng không có chuyện gì, thời gian không còn sớm, ta cũng phải đi về."
Tần Chỉ Ái biết Cố lão gia đã tin lời cô rồi, mới thở dài một hơi:
_"Ông, cháu tiễn ông."
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa phòng nhìn Cố lão gia lái xe ra cửa viện hậu, mới xoay người vào nhà trở lên trên lầu. Quản gia liền pha cho Tần Chỉ Ái ly sữa, mới ra khỏi phòng đi khóa cửa chính, không nghĩ tới Cố lão gia vậy mà chưa lái xe rời đi. Quản gia sửng sốt, còn chưa định thần lai, Cố lão gia cửa sổ xe liền xuống, vú Trương thấp giọng nói: _"Tiểu Dương, lão gia tìm ngươi."
Quản gia vội vàng đi lên trước, cung kính hướng về phía trong xe nói:
_"Lão gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro