Chap 1,2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ho lao quỷ ho khan hai tiếng, thanh âm khàn khàn nói: “Trên đời chỉ có một người, hắn tuyệt sẽ không đi quá giới hạn mà mạo phạm ngươi. Ta sẽ đem thân xác hắn cho ngươi.

Từ Bình càng cảm thấy buồn cười: “Kia vì sao không trực tiếp kêu người nọ tiến đến giết chết Mạnh Trọng Quang?”
Ho lao quỷ trả lời: “Hắn là sư huynh của Mạnh Trọng Quang, bởi vì Mạnh Trọng Quang bất hiếu đáng giận, tàn sát người cùng thế hệ, cướp đoạt đan dược Bảo Khí, hắn bị phán không biết giáo dưỡng. Hiện nay, hắn đã bị triệt bỏ tiên cốt, phạt nhập phàm trần, trở thành người phàm tục, chết ở ngoại giới.”

Từ Bình: “……”
Ho lao quỷ thấy hắn trầm mặc, liền truy vấn nói: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Từ Bình dứt khoát đáp: “Ta cảm thấy không được.”
Lần này đến phiên ho lao quỷ trầm mặc: “……”
Sau một lúc lâu, một cổ lực đạo bỗng nhiên đánh úp lại, Từ Bình chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hơn một ít, mắt hướng ngửa ra sau đảo qua.

Bạch quang biến mất, sau gáy lạnh tê tê, hắn căn bản không kịp phản ứng, liền lại lần nữa rơi vào u trầm trong hư không.
Quỷ ho lao thanh âm giảm xuống cực nhanh, cách Từ Bình càng ngày càng xa, nhưng thanh âm suy yếu kia lại như là xao chuông vậy, từng tiếng từng tiếng đâm vào tai Từ Bình: “Nếu ngươi giết không được hắn, ngươi liền vĩnh viễn bị kẹt mãi ở bãi Man Hoang này.”
Nói xong liền biến mất, không còn nghe thấy một am thánh nào nữa, Từ Bình dùng hết toàn lực, mắng một tiếng " Ông nội mài ".

(( A..Ha..Ha... Thụ biết mắn người kìa
( ̄ω ̄). ))

Không biết được đã ngã xuống bao lâu, mà ngực Từ Bình đều đã tê rần, thân thể mới ngã vào một mảnh mềm mại bên trong.
Hắn căn bản không đứng dậy được.
Thô sơ giản lược phỏng chừng được một chút, Từ Bình ít nhất ở không trung bay có nửa canh giờ, trong lúc xuyên qua một cánh cửa cực lớn, thì từng đạo huyễn màu vàng kim lượn từng vòng quay chung quanh hắn, dày đặt đến nỗi  làm cho hắn hoa hết cả hai mắt.

Vừa lúc đó thì rơi xuống đất một cái *bụp*, hắn vừa xoa mông vừa kêu:" Ui!! Chu cha mợ ơi!!! Đau quéeeeee!!! Ông nội mài quỷ ho laooo  凸(`0´)凸 !!!".

Aizzzz... tai không thể nghe, mắt không thể nhìn, chỉ có nước nằm yên.
Đột nhiên, vô số hỗn độn tin tức lóe nhập vào trong đầu Từ Bình . Hắn chỉ thoáng xem một chút, liền kêu đau một tiếng.

Đoạn kí ức này hình như là thuộc về sư huynh của Mạnh Trọng Quang, nhưng kỳ quái chính là, hắn thế nhưng cùng họ với chính mình, đều họ Từ, tự là Từ Hành Chi.
Đoạn kí ức tương đối lộn xộn, chỉ xem được một ít tin tức cơ bản, Từ Bình sắp xếp nửa ngày, cũng chỉ miễn cưỡng quy kết ra vài đoạn.

Từ Hành Chi là tiên sơn chính phái của Phong Lăng Sơn, Mạnh Trọng Quang là bị Từ Hành Chi nhặt về và đưa vào Phong Lăng Sơn, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Từ Hành Chi, linh lực thấp kém, thường thường bị khi dễ, nếu không phải Từ Hành Chi che chở y, chỉ sợ y đã bị những đệ tử khác khi dễ đến chết.

Nhưng thật ra thân phận thật sự của Mạnh Trọng Quang là thiên yêu, linh lực quỷ quyệt, hắn ra vẻ nhu nhược, ẩn núp ở Phong Lăng Sơn nhiều năm, chỉ vì nhân cơ hội đoạt đi tứ đại Thần Khí của tiên môn.
Nhiều năm chịu gian nan, y khổ tâm gây dựng mưu kế, ở các đại tiên môn mượn sức nhân mạch, vận dụng âm mưu dương mưu, xúi giục kích động, thế nhưng mượn sức được một đệ tử  chính đạo, vì mình sử dụng.

Bất quá, lúc y sắp trộm thành công Thần Khí, thì âm mưu của y bị bại lộ, y thế nhưng thừa lúc đêm giao thừa bỏ trốn, mà Từ Hành Chi lại trời xui đất khiến là người đã đem y về nên đành phải gánh tội danh này, bị hàm oan bỏ tù, chịu đủ mọi tra tấn.

Lại về sau, bị chính đạo thanh lý môn hộ, và những đệ tử liên quan đến Mạnh Trọng Quang đều bị phán tội phản lại môn phái, bị lưu đày đến Man Hoang.

Man Hoang là một chỗ thế ngoại quỷ vực, cũng là một tòa lao ngục không thể phá. Từ Hành Chi cũng bị coi là đồng đảng, bị phế làm phàm nhân và bị lưu đày ở Man Hoang.
Mà muốn giết chết Mạnh Trọng Quang, thì lại không khó, chỉ cần dùng chuôi chùy thủy phủ đầy thiên địa linh khí này, nhắm ngay chính giữa mi tâm y là có thể chấm dứt tánh mạng của y.

Từ Bình tuyệt vọng mà nằm trên mặt đất, lúc, ta, viết, đâu, có, tưởng, tượng, nhiều, như, vậy, đâu, a.....
Từ Bình đối với tài tử giai nhân, anh hùng mỹ nhân, tiên môn tình sử đều không hứng thú, hắn chỉ là đơn thuần viết một cái bản thảo bất đồng với tiếng phổ thông, lấy vai ác là vai chính mà thôi.

Hắn thậm chí không có nghĩ tới chỉ vì hắn viết loạn một cái thoại bản “Mạnh Trọng Quang”. Mà hiện tại xem ra, tên vai ác mà hắn viết lại ngoài ý muốn cùng tên với Mạnh Trọng Quang ở thế giới này, giống như là hai căn cầm huyền, bổn vô giao thoa, chỉ vì chính mình kích thích một cây trong đó, mới khiến cho một cây khác chấn động, nhiễu loạn trật tự của thế giới này.

Lại đúng lúc là bởi vì chính mình cùng tiên cốt mất hết “Từ Hành Chi” đều là phàm nhân, nên cái gọi là “Tam giới chi thức” mới có thể đá chính mình đến thế giới này và mượn tay mình diệt trừ Mạnh Trọng Quang.
Từ Bình, cũng tức hiện tại Từ Hành Chi hoãn thần một chốc, rồi xoay người ngồi dậy, tiện tay sờ một cái, ai ngờ sờ đến một vật gì đó tròn tròn.

Hắn cúi đầu nhìn, thì phát hiện đó là đầu người chứ hổng phải cái gì tròn tròn. Từ Hành Chi đột nhiên nhảy dựng lên, lúc này mới hoảng sợ phát hiện, nơi đây phạm vi một dặm, toàn là thi thể hài cốt, phần lớn đều bị xé rách tung toé, máu tươi rải rác đầy đất. Thế mà khứu giác đã mất từ đời nào tự nhiên lại hoạt động, một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, xông thẳng đến não hắn, dây thần kinh căng cứng làm nổi lên từng trận đau điếng, dạ dày một mảnh sông cuộn biển gầm muốn chựt trào ra.

Cũng may hắn ở hiện thực đã từng vì một lần đánh cuộc, mà ở nghĩa trang ngây người suốt ba ngày ba đêm, cùng lão nhân thủ ở nghĩa trang cùng ăn cùng ở, vậy nên đối với thi thể cũng không sợ mấy. Chỉ là, thi thể rải rác đầy như vậy, là lần đầu tiên hắn thấy, làm cho Từ Hành Chi đã từng sống ở nghĩa trang xem qua thi thể cũng phải sinh ra kích thích quá lớn.

Từ Hành Chi ở trong sách cũng có miêu tả qua Man Hoang người ăn thịt người, cái gọi là “Người gân như bạc, đầu người làm đèn”, giấy trắng mực đen xem qua không có cảm giác gì, nhưng trần trụi mà hóa thành hiện thực, vẫn làm hắn không nhịn được mà cười khổ. Hắn nhịn xuống ghê tởm, tận lực đẩy thi thể cùng hắn cách ra một khoảng lớn, nghĩ mau chóng nhanh thoát khỏi nơi đầy hài cốt này.

Từ Hành Chi bổn vương ta không muốn  xem những cái thi thể không đầy đủ bộ vị đó đâu à nha  (( ( º言º) )), nhưng lại không được bao lâu, hắn liền ngồi xổm xuống đối mặt với khối thi thể nằm sát ở dưới chân hắn.

Khoảnh một lúc sau, hắn đứng dậy, lại không do dự, cất bước liền chạy như bay. Từ Hành Chi đã nhìn ra, thi thể xé rách chỗ này không phải là bị thú gặm, thì chỗ kia lại có dấu răng người.
Nói cách khác, chỗ đống thi thể này nằm thế mà lại là phòng bếp của người nào đó ở Man Hoang.

Từ Hành Chi cảm giác chính mình nếu không mau rời đi, thì đừng nói chi là còn sống mà ra khỏi nơi này. Nhưng Man Hoang này rộng lớn như vậy, hắn biết đi đâu mà tìm Mạnh Trọng Quang đây??? "Aizzz.......sao tui khổ thế này!!!(*꒦ິ꒳꒦ີ)  ".
Vừa chạy vừa nghĩ đến vấn đề này, lúc  chạy ra được vài bước thì Từ Hành Chi đột nhiên nghe được một tiếng rít gào.
Hắn vừa mới quay đầu lại, thì chỉ thấy một con quái vật hình người ở đằng sau hắn, như nổi cơn điên mà hướng hắn chạy đến.

Trừ bỏ hai tay là cấm hai thanh dao sắc nhọn, cổ nó còn tính là bình thường, nhưng...... A.A.A.... khuôn mặt nó lại như là bị người xé xuống, lại như qua loa một lần nữa may lại, cái mũi thì ở dưới cái trán, đôi mắt thì một con ở vị trí cái môi, một khác thì ở trên cổ, thoạt nhìn giống như một ngọn nến bị hòa tan chảy ra sền sệt sáp. Ghê tởm đến không nói nên lời.

Hắn xuyên qua từng đợt xác chết, vắt chân lên cổ chạy hết sức bình sinh mà từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chạy bỏ mợ về phía trước, vô số thi thể bị lòng bàn chân hắn dẫm qua đều nứt tạc thành từng mảnh huyết mạt. Từ Hành Chi mắng to một tiếng, nhanh chân chạy như điên. Trong lòng còn nghĩ """ Ông trời diệt tui mà... Á.á.á (●__●) """

Một chân thâm một chân thiển xuyên qua thây sơn biển máu, đi vào khoảng đất trống, hắn tùy tiện chọn một phương hướng, liều mạng phóng tới.
Và hiển nhiên con quái vật kia không chỉ  tính toán đem Từ Hành Chi xua đuổi ra khỏi lãnh địa mà thôi.

Từ Hành Chi đã chạy xa gần một dặm, nó vẫn là truy ở phía sau. Một người một quái khoảng cách càng kéo càng gần.
Từ Hành Chi mệt đến muốn mắc luôn bệnh hen suyễn, không ngừng chú ý tình huống ở phía sau mình, chờ hắn xoay chuyển ánh mắt về lại phía trước, thế nhưng xui cho hắn là còn có một khối hình người bị thiêu đến cháy đen từ mặt bên xuất hiện, nghiêng ngả lảo đảo mà hướng hắn chạy đến.

Đồng thời bị hai con quái vật rượt đuổi, mệt đến muốn biến thành cẩu mà chạy, tuyệt vọng mà muốn dứt khoát đem chính mình cho quái vật ăn cho rồi, ít nhất là chính mình tự dân mình, bị chết tương đối có khí chất. Từ Hành Chi không chú ý tới, quái vật phía sau hắn đột nhiên thả chậm bước chân, vị trí ngũ quan bị lệch lạc hơi vặn vẹo run rẩy, nhìn chăm chú vào bóng người người thon thả nhưng bị cháy đen kia, như là nhìn thấy cái đồ vật đáng sợ, phẫn nộ, lại như là sợ hãi tới cực điểm.

Nhưng chỉ hoảng sợ một lúc thì nó như là hạ định một cái quyết tâm, gầm nhẹ một tiếng, thay đổi mục tiêu, hướng hình người cháy đen đánh tới. Mới nháy mắt một cái, Từ Hành Chi đã lựa chọn để cái kia bóng người cháy đen ăn chính mình.

—— Nếu là bị quái vật phía sau bắt được, bị hai thanh dao cạo xuyên qua người, coi chừng đầu ở chỗ này, mông ở nơi đó, ngẫm thôi đã thấy thê thảm. Hắn mới vừa hướng bóng người cháy đen chạy hai bước, liền cùng người nọ bốn mắt giao nhau.
Không hiểu được có phải Từ Hành Chi ảo giác hay không, mà người nọ bị thiêu đến chỉ còn lại có một bộ xương khô, hai mắt thế nhưng hơi hơi toả sáng, có kinh hoảng, cũng có lo lắng, còn có sự ôn nhu trong mắt người nọ mà Từ Hành Chi không thể hiểu nổi.

Nó hé miệng, trên cằm cháy đen có li ti mảnh vụn rơi xuống: “…… Chạy mau……”
Từ Hành Chi đột nhiên ngừng bước chân. Đó là thanh âm của người mà.
Cứ việc bị thiêu đến thân thể biến hình, nhưng Từ Hành Chi ý thức được, đó là nó có ý thức, và đang rất thanh tỉnh.

Là bị lưu đày ở Man Hoang? Rồi bị trọng thương sao?
Từ Hành Chi một bên suy nghĩ, một bên từ bỏ ý nghĩ tới cửa chịu chết, thay đổi phương hướng, lại lần nữa chạy như điên về hướng khác.
Bóng người bị thiêu đến cháy đen khí lực cũng chống đỡ hết nổi, trong nháy mắt đã bị Từ Hành Chi ném ra rìa ở phía sau, nó tập tễnh truy theo bóng dáng Từ Hành Chi được vài bước, thì lại ra tiếng kêu gọi nói: “…… Mau, ngươi chạy mau……”

Dứt lời, nó đứng lại, xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về phía quái vật hai tay có 2 thanh dao sắc bén mà triều đến, khẩu môi khẽ nhếch. Thân ảnh nó nhìn qua hiu quạnh vô cùng.
Nhưng là, xem bộ cơ bắp còn sót lại trên mặt thế nhưng giống như là đang cười lạnh. Lúc cùng đối mặt với Từ Hành Chi bộ dáng nhu thiện bất đồng, nó hơi hơi nâng cằm lên, đối mặt quái vật, phảng phất như là một con hắc báo thành niên đang đánh giá một con mồi.

Tựa như Từ Hành Chi nhìn không tới động tác của quái nhân giờ phút này, cũng như quái nhân nhìn không tới động tác củaTừ Hành Chi.
Từ Hành Chi không nghe được tiếng bước chân của hắc ảnh đuổi theo, liền ngừng bước chân, quay đầu về phía sau nhìn lại.
Bóng người cháy đen đưa lưng về phía hắn, trực diện với quái vật, giống như là tính toán hy sinh chính mình, thay Từ Hành Chi chắn một mạng.

Bóng dáng nó thoạt nhìn thực bi tráng, đồng dạng, cũng lung lay sắp đổ, cơ hồ chỉ một trận gió lại đây là có thể đem nó thổi bay.
Từ Hành Chi tàn nhẫn cắn chặt răng, sờ hướng ngực mình, nơi đó êm đẹp mà nằm một cái chủy thủy, hẳn là vừa rồi cái quỷ ho lao kia đem chính mình đá xuống đây nhét ở trên người.
Hắn dùng tay trái rút ra chủy thủ, trở tay giấu ở sau lưng, lập tức hướng quái vật chạy đến.

Lướt qua bóng người cháy đen bên cạnh, hắn không chỉ không có dừng lại, ngược lại nhanh hơn vài bước.
Hắc ảnh kinh ngạc, bật thốt lên kêu: “…… Sư huynh??”
Thế nhưng Từ Hành Chi đã chạy lên, tiếng gió vù vù bên tai  đem âm thanh của hắc ảnh bao phủ hầu như không còn.

Bởi vậy, hắn không nghe được hắc ảnh kêu chính mình là cái gì.
Quái vật vốn dĩ đã đem mục tiêu chỉ định ở  trên người hắc ảnh, ai ngờ nửa đường con mồi đào tẩu lại lần nữa phản hồi, làm nó táo bạo đến cực điểm, điên cuồng hét lên một tiếng, nâng lên dao cạo biến thành cánh tay trái, đối phương hướng của Từ Hành Chi mà triều đến, muốn đem hắn mau chóng giải quyết.

Từ Hành Chi nâng lên tay phải đỡ một đòn của quái vật. Một tiếng vật thể bị đâm thủng vang lên. Từ Hành Chi nhìn về phía cánh tay hoa lê mộc bị xuyên thủng, rất hưng phấn mà thổi một tiếng huýt sáo. Trước lúc quái vật chưa kịp phản ứng, hắn nhấc một chân lên, đem quái vật đang muốn đem lưỡi dao dứt khỏi cánh tay phải của hắn đạp ở dưới chân, huy động sức lực toàn thân, đem tay phải nâng lên cùng theo tay trái đang dính chặt của quái vật.

Dùng chùy thủy mà quỷ ho lao đưa để đâm vào ngực Mạnh Trọng Quang, đâm thật mạnh vào trái tim quái vật. Từ Hành Chi nhanh chóng rút ra chủy thủ, né ra khoảng một trượng. Quái vật ngã trên mặt đất, run rẩy một trận. Trên người Từ Hành Chi bị bắn đầy huyết dịch, hắn cố nén ghê tởm, bước nhanh tiến lên, dẫm vào cánh tay quái vật, đem chủy thủ dính đầy máu lại lần nữa thọc vào giữa trán quái vật.

Quái vật bị bổ một đao, run rẩy một trận, cuối cùng là khí tuyệt bỏ mình.
Từ Hành Chi quanh thân căng chặt cơ bắp còn chưa kịp thả lỏng, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng vật nặng nề ngã xuống đất.
Từ Hành Chi vừa quay đầu lại, phát hiện bóng người hắc ảnh thế nhưng đã ngã trên mặt đất.
Hắn trong lòng vừa kéo, vài bước tiến lên, đem bóng người ôm vào trong ngực: “Uy! Ngươi có sao không?”
Người nọ suy yếu nói: “Phía đông nam hướng ba mươi dặm, mang ta đi nơi đó……”
Nói xong, hắn nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.
Đối mặt người xa lạ không quen biết, Từ Hành Chi cơ hồ không có nghĩ nhiều, liền nhặt lên chủy thủy, ở trên vạt áo tùy tiện lau một lần, cũng mặc kệ người nọ trên người hỗn độn, đem hắn nhấc lên, cõng ở sau lưng, gian nan dùng tay trái còn lành lặn cùng tay phải đã hỏng, đem hai tay người nọ vòng lên cổ chính mình.

Xác định đã xử lí ổn thỏa, Từ Hành Chi mới hướng phía đông nam đi đến.
Đưa người này đến địa phương đó, sau này cũng coi như là kiếm được một cái ân huệ...



((## Lộ Ân:: ôi chap này dài vãi luôn,, cuối cùng em thụ cũng gặp được anh công rồi. A..ha.ha.ha))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro