Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bunnies

_______.

Cảnh quay đầu tiên được quay trước liên hoan, nhưng Lâm Đồng không có tới.

Tiết Tiết ra hết phong đầu.

Hệ thống: “Oa, ký chủ người thật là lợi hại nga.”

Tiết Tiết hất nước lạnh lên mặt.

“Lợi hại như thế nào?”

Hệ thống: “Hảo cảm của Diệp Thanh Thần với ký chủ là 25℅, oán khí của người ủy thác cũng giảm xuống 70℅ rồi nha.”

Tiết Tiết: “Chậm như vậy sao?”

Hệ thống: “…”

Tiết Tiết: “Ngươi có thể cảm ứng được hiện tại Diệp Thanh Thần đang ở chỗ nào không?”

Hệ thống: “… Bãi đỗ xe?”

Tiết Tiết gật gật đầu, trang điểm hoàn hảo sau đó gọi một cuộc điện thoại với Trần Chân Thuần.

“Tiết Tiết, cô đã khỏe chưa? Tôi chuẩn bị đi đón…”

“Trần tỷ, chị đi về trước đi.”

“Hả? Cô nói cái gì?”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, còn có thể nghe được vài âm thanh người nói chuyện. Hiện tại Trần Chân Thuần còn ở trên bàn cơm, chưa có rời khỏi tiệc rượu, nên xung quanh có hơi ầm ĩ.

“Em nói là chị không cần chờ em, em còn có chút việc, em đi trước đây.”

“Cái gì? Tiết Tiết, cô sẽ không…”

“Alo? Alo? Hình như tín hiệu nơi này không tốt lắm, Thật Thuần tỷ, em cúp điện thoại trước nhé.”

Cô nói xong, không chút do dự nào ấn xuống nút tắt, đồng thời tắt máy luôn cả điện thoại.

Cô ngước mắt, đối diện gương là một khuôn mặt phong tình vạn chủng xinh đẹp đang hơi hơi mỉm cười.

Khuynh thành tuyệt sắc, những từ ngữ có thể miêu tả vẻ đẹp của cô lúc này.

Tiết Tiết vừa lòng cười.

Nhưng mà khi hệ thống nhìn thấy nụ cười kia, nó bất giác rùng mình, nó có thể ngửi ra một tia âm mưu trong nụ cười đó.

Hệ thống: “Tiết Tiết, cô muốn làm gì?”

“Làm cái gì?” Tiết Tiết nháy mắt với đại mỹ nữ trong gương “Ngươi đoán xem?”

Khẳng định không phải là chuyện tốt.

Hệ thống run bần bật mà nghĩ.

Diệp Thanh Thần ra tới xe, hắn muốn chìa khóa, liền để cho Tiểu Trương bắt xe đi về trước.

Hắn từ trước đến nay không thích những trường hợp xã giao, mỗi khi kết thúc, hắn thường lái xe đi vòng vòng, để hít thở không khí trong lành.

Tiểu Trương là trợ lý lâu nhất của Diệp Thanh Thần nên đối với cái thói quen này của hắn cũng vô cùng quen thuộc.

“Sáng mai là phải tiến tổ, đừng ở bên ngoài đến quá muộn.”

“Đã biết.”

Chờ Tiểu Trương đi rồi, Diệp Thanh Thần lên xe, khởi động xe, chân ga đang chuẩn bị dẫm xuống thì đột nhiên có người vỗ vỗ cửa sổ xe của hắn.

Diệp Thanh Thần quay đầu, thấy người tới là Tiết Oánh, ngoài ý muốn nhướng mày.

Hắn hạ cửa kính xe xuống.

“Có chuyện gì sao?”

Tiết Tiết nhìn Diệp Thanh Thần, nam nhân lúc này đã đem sơ mi trắng xắn lên tới khuỷu tay, lộ ra đường cong tuyệt đẹp rắn chắc của cánh tay, đôi bàn tay đang để ở tay lái, những ngón tay xinh đẹp thật giống với một dương cầm gia, thập phần quyến rũ.

Tiết Tiết biết Diệp Thanh Thần là một nam nhân rất có thực lực.

Chính là so thực lực, thứ làm cho Tiết Tiết yêu thích chính là vẻ bề ngoài tràn ngập nam tính của hắn.

Diệp Thanh Thần thấy Tiết Oánh không nói lời nào, chỉ lo nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.

“Cô có chuyện gì sao?”

Diệp Thanh Thần lại hỏi một lần, lần này trong thanh âm mang theo tia không kiên nhẫn.

Hắn quyết định nếu đối phương không trả lời khi hắn đếm xong ba giây trong lòng, hắn sẽ trực tiếp đóng cửa xe lại.

Phảng phất là đoán được ý nghĩ của Diệp Thanh Thần, ở lúc trong lòng nam nhân đã đếm đến "ba", Tiết Tiết mới mở miệng.

Thanh âm hơi khàn, kiều mị lại gợi cảm.

“Có thể thuận đường đưa em về nhà được không?”

Diệp Thanh Thần thập phần không thể lý giải chính mình, sao hắn lại có thể đồng ý ba cái câu hỏi của cô chứ.

Câu thứ nhất là, ở thời điểm Tiết Oánh hỏi chính mình “Có thể thuận đường đưa em về nhà được không?” lúc đó hắn không có do dự mà đáp ứng rồi.

Câu thứ hai còn lại là, ở lúc Tiết Oánh hỏi chính mình, mời hắn lên nhà uống ly trà rồi đi, hắn do dự mười giây, cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Cái thứ ba, cũng chính là cuối cùng, là ở lúc tay Tiết Oánh đột nhiên ôm lấy cổ chính mình, hỏi hắn đêm nay muốn hay không ở lại, hắn thế nhưng không có trực tiếp đẩy đối phương ra, mà lại mặc kệ cô dựa vào thân mình.

Kết quả cuối cùng chính là, hắn cùng Tiết Oánh song song ngã xuống giường.

Diệp Thanh Thần ngước mắt, nhìn về phía Tiết Oánh.

Cô cũng đang nhìn hắn.

“Nếu hiện tại cô rời đi.” Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn. “Tôi sẽ không cùng cô so đo.”

Không cùng cô so đo?

Tiết Tiết bật cười.

Tiếng cười của cô gái như tiếng lục lạc, lúm đồng tiền như kiều hoa, cô dang hai chân ra, ngồi lên bụng của Diệp Thanh Thần, tự nhiên có thể cảm giác được địa phương kia của hắn đã nổi lên phản ứng, vừa ngạnh vừa nóng.

Tiết Tiết đột nhiên giật giật mông nhỏ.

“A…”

Thình lình xảy ra kích thích, làm Diệp Thanh Thần đột nhiên không kịp phòng ngừa rên rỉ ra tiếng.

Nam nhân trong nháy mắt dời ánh mắt xuống dưới, đồng thời, còn có hô hấp trầm suyễn, tiết lộ trong lòng bất đồng với vẻ ngoài bình tĩnh phập phồng không gợn sóng.

Tiết Tiết tự tin mỉm cười, ngón tay linh hoạt mà cởi bỏ nút thắt áo sơmi của nam nhân.

“Diệp ảnh đế cảm thấy, anh như bây giờ, còn có thể cùng em so đo cái gì sao?”

_________.

Editor: Bunnies_965

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro