Chương 3: Thang máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian bị trì hoãn một lúc lâu. Lâm Tiểu Nghiên nhịn không được hỏi: "Tô Mẫn, cậu đi vào bên trong có thấy ...  Cái gì di chuyển không?"

Tô Mẫn cảm thấy hơi lạnh phía sau mình biến mất.

Anh xoa mặt và bình tĩnh rời khỏi phòng vệ sinh, nói: "Di chuyển."

Nhưng là di chuyển tương đối qủy dị.
Biểu hiện của thi thể Lưu Lị Lị lần trước rõ ràng là bị kinh hãi, mà có thể làm cho thi thể Lưu Lị Lị sinh ra kinh hãi vốn là rất hiếm.

Tô Mẫn hoài nghi là bởi vì con qủy kia.

Lưu Lị Lị bị chết đuối trong bồn tắm. Tình huống này có chút đáng sợ làm mọi người hít thở không thông.

Cũng không phải nói chưa từng có, chỉ là quá ít thấy, hơn nữa tư thế này lại có chút kì quái.

Lâm Tiểu Nghiên khẩn trương nói: "Chúng ta nên chờ cảnh sát đến."

Tô Mẫn nhìn Lâm Tiểu Nghiên. Khuôn mặt cô trắng bệch và kinh hoảng. Trên môi cô không có chút huyết sắc. Hình như cô đã quá sợ hãi.

Nhân vật nữ chính của một bộ phim kinh dị sẽ rất sợ hãi?

Tô Mẫn hỏi: "Có ai trong phòng tắm khi Lưu Lị Lị chết không?"

Cả ba cô gái đều lắc đầu.

Tất cả bọn họ đang ngủ trên giường, không cùng Lưu Lị Lị vào nhà vệ sinh, nếu không phải Lâm Tiểu Nghiên thấy được, sợ rằng vẫn không biết việc này.

Tô Mẫn ngập ngừng: "Dáng vẻ của cô ấy giống như đang bị ấn xuống nước."
Người bình thường không thể chết như thế này trong phòng tắm.

Nhưng đây là phim kinh dị. Vào thời điểm đó, phòng tắm có qủy, mọi thứ có thể tin được.

Lâm Tiểu Nghiên sắc mặt lại trắng đi một phần.

Không đợi để nói bất cứ điều gì. Tiếng xe cảnh sát đã vang lên bên ngoài. Một lúc sau, một vài cảnh sát bước vào.

Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Mẫn còn ngây người một giây.

Mặc dù đến sau, nhưng những người có liên quan, phải được đưa trở lại để hỏi một số vấn đề, và bọn họ sẽ được thả ra sau khi đã thẩm tra.

Tô Mẫn không sợ hãi như những người khác, dù sao cùng lắm thì rời đi khỏi chỗ này.

Sau một thời gian dài lúc rạng sáng, trường học đã trở lại bình thường vào ngày hôm sau.

Một giấc ngủ tỉnh dậy đã hơn mười giờ.

Tô Mẫn rời giường, nhanh chóng thay đồ ngủ, ban đầu chuẩn bị muốn ném nó đi, sau đó nghĩ lại, cuối cùng vẫn đặt nó ở đầu giường.

Cậu vẫn lưỡng lự khi vào nhà vệ sinh.
Đêm qua, có một con qủy không biết là nam hay nữ. Nó còn chạm vào mông mình. Bây giờ nó có thể vẫn ở trong đó, liền chờ cậu chui đầu vô lưới.

Nhưng cứ nghĩ như thế, mặt cậu vẫn cần được rửa sạch. Hiện tại bây giờ là ban ngày, mặt trời chiếu sáng, tóm lại  luôn tốt hơn đêm qua.

Khi Tô Mẫn bước vào, cậu thấy cây nến đã bị ném vào thùng rác. Đến nỗi quả táo và vỏ đều đã được vứt đi.
Còn may bạn cùng phòng đã giúp cậu dọn dẹp.

Tô Mẫn có điểm chột dạ, bôi kem đánh răng, nhìn vào gương bắt đầu chải răng.

Cậu thường nhìn vào gương khi đánh răng, nhưng hôm nay hình ảnh tối qua một lần nữa lặp lại trước mặt cậu, con qủy đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu. Mặt đối mặt.

Khi Tô Mẫn nhìn xuống lần nữa, nước trong vòi biến thành máu.

Tô Mẫn: "..."

Phim kinh dị có thể loại này .

Cậu đưa đôi mắt lên , máu loãng biến mất và trở thành nước máy bình thường. Cậu thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh bắt đầu súc miệng.

Không có gì xảy ra cho đến khi cậu rời khỏi phòng vệ sinh, như thể cậu đã bị hoa mắt.

Rửa mặt xong, cậu cùng vài người đi đến nhà ăn.

Vừa ra khỏi ký túc xá, Tô Mẫn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, bên kia là ký túc xá nữ, và cửa được giăng giới tuyến rào lại.

Phỏng chừng sẽ là một khoảng thời gian náo nhiệt.

Tô Mẫn thu hồi tầm mắt. Dọc theo đường đi nghe thấy mọi người đang bàn luận về cái chết của Lưu Lị Lị trong nhà vệ sinh. Ngay cả trường học cũng đăng tải những hình ảnh tại hiện trường.

Không ai biết có một sự kiện thần quái đã xảy ra trong ngôi trường này.
"Đại học kinh hoàng" xứng đáng với tên của nó.

Tô Mẫn đột nhiên nhớ đến một người bạn cùng phòng khác của mình và hỏi: "Cậu bạn kia ngày hôm qua đi ra ngoài lại không thấy quay lại?"

Lâm Nhất Nhật thuận miệng nói: "Hắn a, trong nhà xảy ra chuyện nên phải về nhà, cũng một khoảng thời gian dài mới trở lại."

Tô Mẫn không hỏi lại.

Sau khi đến lớp, anh thấy Lâm Tiểu Nghiên.

Lâm Tiểu Nghiên chắc hẳn đã chịu nhiều đã kích, cả người đều trì độn, nhưng thân là nữ chính, giá trị nhan sắc vẫn rất cao, tất cả nam sinh đều hỏi han ân cần.

Nhìn thấy cả hai bọn họ, đôi mắt của Lâm Tiểu Nghiên sáng lên, cô đi tới.
Ba người ngồi cùng nhau.

Lâm Tiểu Nghiên nhỏ giọng nói: "Tớ từ bên ngoài mua được một cái bùa hộ mệnh, ngươi muốn mang một cái hay không?"

Cô không thể quên được hành động của cái xác kia.

Tô Mẫn: "..."

Lâm Nhất Nhật muốn một cái, cậu không cần.

Nếu bùa hộ mệnh có ích, bộ phim này đã không tiếp diễn được nữa.

Chuyên ngành của họ là chuyên ngành tiếng Anh. Trong bốn mươi lăm phút, giáo sư cơ hồ đang thao thao bất tuyệt ngay cả nước bọt cũng muốn văng hết cả ra, thế nhưng không một sinh viên nào có thể lắng nghe.

Sau khi tiếng chuông của lớp vang lên, giáo sư nói: "Bài tập về nhà lần trước còn có người chưa nộp, nhanh chóng đến văn phòng của tôi, nếu không cuối kỳ đừng hòng có thể thi được qua môn."

Trong lớp học học sinh bắt đầu giải tán.

Lâm Nhất Nhật kêu lên: "Hôm nay tớ quên mang theo, Tô Mẫn cũng không mang, cả hai chúng ta phải sớm nộp."

"Tớ cũng không mang." Lâm Tiểu Nghiên nói: "Tớ sẽ quay lại và lấy nó, sau đó chúng ta cùng nhau đem đi nộp."

Cô là bởi vì sợ hãi nên không dám quay lại ký túc xá một mình.

Tô Mẫn và Lâm Nhất Nhật theo sau Lâm Tiểu Nghiên cùng quay lại ký túc xá. Rồi cô nhìn Lâm Tiểu Nghiên chạy cả trăm mét. Vì hành lang khá ngắn nên cô chỉ chạy ra trong vài giây.
Sau khi chạy ra ngoài, cô vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của mình: "Chúng ta đi thôi".

Đi chưa được xa, bỗng một nam sinh từ đâu đột nhiên nhảy ra nói : "Tô Mẫn, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Tô Mẫn không nhớ người này.

Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật nói: "Bọn tớ đi trước đây, lát nữa cậu nhớ đến."

Sau khi hai người rời đi, nam sinh lấy điện thoại di động ra: "Tô Mẫn, người  mặc váy ngủ trong ký túc xá nam tối qua ..."

Tô Mẫn đáp: "Không phải tôi!"

Nam sinh: "... Tôi còn chưa hỏi."

Tô Mẫn nói: "Tôi phải đi nộp bài tập, không nóc chuyện với cậu được, tôi đi đây. Tạm biệt."

Trang phục của nữ nhân không thể thừa nhận. Cậu cũng không quan tâm đến biểu tình trên mặt nam sinh kia, chân dài cứ một mạch chạy đi mất.
Sau khi đến tòa nhà văn phòng, Tô Mẫn gửi một tin nhắn qua WeChat: "Tớ đến rồi, các cậu đang ở đâu?"

Ngay sau đó, bạn cùng phòng Lâm Nhất Nhật đã trả lời: "Chúng tớ đã vào thang máy rồi, cậu đợi thang máy tiếp theo."

Trường học này cũng thật có tiền, còn có thang máy?

Trường trước đây của Tô Mẫn chỉ là cầu thang thường và không có phòng tắm trong nhà vệ sinh. Có thể nói là phi thường nghèo.

Sau khi đến với bộ phim kinh dị "Đại học kinh hoàng", anh nhận ra rằng trên thế giới vẫn còn những ngôi trường như vậy.

Toàn bộ tòa nhà văn phòng có bảy tầng.

Thời điểm Tô Mẫn vừa đến trước cửa thang máy, cửa thang máy đóng lại.
Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên đang vẫy tay với cậu.

Trong thang máy.

Lâm Tiểu Nghiên thản nhiên nói: "Chỉ cần đợi thêm một phút nữa , Tô Mẫn sẽ đến kịp lúc."

Lâm Nhất Nhật xua tay: "Không đi vào, tớ sợ đợi lát nữa đi lên, biết chúng ta chờ cậu ấy, Tô Mẫn sẽ tức giận."

Là bạn cùng phòng, anh hiểu rõ Tô Mẫn nhất.

Đang nói chuyện, thang máy đột nhiên lắc lư.

Lâm Tiểu Nghiên gọi to: "Có chuyện gì vậy? Thang máy bị hỏng?"

Vừa dứt lời, thang máy đột nhiên lắc lư rồi lại tĩnh lặng, chậm rãi bắt đầu đi lên.

Lâm Tiểu Nghiên đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện số trên thang máy thực sự đã nhảy từ tầng ba lên tầng bảy.

Cô  "a"  một tiếng trách cứ nói: "Chúng tôi muốn lên tầng ba. Sao cậu lại nhấn tầng bảy?"

Lâm Nhất Nhật sắc mặt cổ quái:" Tớ không ấn a.

Từ đầu đến cuối, cậu trừ bỏ lúc đầu ấn nút tầng ba ở bên ngoài thì vẫn chưa chạm vào nút trong thang máy, huống chi là ấn tầng bảy.

Tầng thứ bảy luôn cấm học sinh đi lên
Lâm Tiểu Nghiên bất an nói: "Vậy ai ấn a?"

Trong nháy mắt, cô ấy nghĩ về những điều kỳ quái đã xảy ra trong hai ngày này, trong lòng ẩn ẩn nổi lên một cỗ lo lắng.

Thang máy đi qua tầng ba.

Hai người nhìn nhau hoảng sợ.

Toàn bộ thang máy đột nhiên trở thành một hình dạng khác, và bức tường màu bạc bị trên bị gỉ sẽ loang lổ, nguyên bản bức tường thang máy có thể nhìn thấy hình ảnh của mình, nhưng lúc này lại rất mơ hồ.

Lâm Tiểu Nghiên nghĩ chính mình bị hoa mắt, không đợi cô hỏi, một giọt nhỏ xuống trên đầu cô, cô hét lên: "Có nước!"

Cô đưa tay chạm vào, máu vây đầy tay.

Lâm Nhất Nhật kinh ngạc nói: "Này, này, này ..."

Ánh sáng trong thang máy chuyển sang màu đỏ.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật đối diện ngẩng đầu, hai người đồng thanh hét lên: "Aaaaaa..."

Đèn phía trên thang máy tất cả đều là máu.

Nó giống như một cái bát thủy tinh chứa đầy máu, khi nó đong đưa, máu dần dần chảy ra bên ngoài.

Một tiếng "đinh" thanh thúy vang lên.
Thang máy dừng ở tầng thứ bảy, cánh cửa được mở ra.

Âm thanh leng keng, tầng bảy xuất hiện trước mặt hai người đang hoảng loạn.

Toàn bộ tầng thứ bảy đều không có đèn, cuối hành lang là một màu đen kịt. Giống như màu đen sương mù, rèm cửa đang rung rinh.

Lâm Nhất Nhật hỏi: "Đây có phải là tầng thứ bảy không?"

Lâm Tiểu Nghiêu không biết.

Hai người đi ra ngoài đang chuẩn bị xem rốt cuộc tầng bảy có cái gì.
Phía trước là bóng tối vô tận giống như đôi mắt của một con quái vật đang lăm le theo dõi họ, nhanh chóng tràn đến phía họ. Hai người thậm chí có thể nhìn thấy bên trong bóng tối còn có nhiều thứ gì đó.

Giống như có một đám vật thể lơ lửng trong không trung, bóng tối từ từ lan đến bên này, tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật nào dám lại xem, quay đầu lại liền hướng thang máy chạy, phía sau dường như có qủy đuổi theo bọn họ.
Một bên chạy một bên quay đầu lại, phát hiện những cái bóng đó càng ngày càng gần.

Sau khi vào trong thang máy, họ lại sợ hãi, vì cửa thang máy luôn mở và hai người trong thang máy trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Bóng tối đã lan tới trước mặt,  bóng một người bước vào thang máy.
Nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim hai người.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật hô hấp trở nên xúc động, bọn họ đều có cảm giác nếu họ bước vào, chỉ sợ họ sẽ chết mà không có chỗ chôn.

Bọn họ bất chấp cảnh báo của thang máy, chụp tới nút thang máy , nhấn liên tục xuống tầng một, chỉ muốn rời khỏi đây.

Cánh cửa thang máy đột nhiên đóng sầm lại, đem bóng tối đều chặn bên ngoài.

Một trong hai người siết chặt cơ thể lại, ánh sáng đèn đẫm máu, âm thanh quái dị vang lên giống như những hạt cát thi nhau vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Một khắc kia, Lâm Tiểu Nghiên đã thấy được mặt của Lưu Lị Lị.

Cô theo bản năng lui đến vách tường  thang máy lạnh lẽo.

Chẳng mấy chốc Lâm Tiểu Nghiên sững sờ.

Nàng vô thức chạm đến Lâm Nhất Nhật, bắt đầu nói lắp:"Cậu...Cậu...ngẩng đầu lên xem."

Lâm Nhất Nhật vốn đang cúi người thở dốc, nghe những lời của cô, cậu ngẩng đầu lên rồi sợ hãi ngã xuống đất.

Các bức tường phía trên của thang máy dày đặt các dấu bàn tay!

Từ thấy đến cao, từ phía vách trong tất cả các mặt đều là dấu tay,  những vết trầy xước của móng tay để lại trong thang máy rỉ sét.

Giống như có vô số người bị mắc kẹt bên trong giãy dọa muốn trốn thoát ra ngoài.

Bọn họ tuyệt vọng cứ nhằm cửa thang máy gõ xuống muốn từ nơi này đi ra khỏi đây. Thậm chí móng tay cào lên vách tường để lại những vệt dài trên vật liệu cứng.

Ánh sáng từ đèn phía trên vẫn đang rỉ máu.

......

Tôẫn nhìn thang máy dừng lại ở tầng bảy. Anh ấn nút.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật bị kẹt trong thang máy gần như muốn sụp đổ.

Tuy nhiên, lúc này, thang máy lắc lư một cách kỳ lạ, con số hiển thị bắt đầu di chuyển thang máy từ từ hạ xuống, từ tầng bảy xuống tầng ba, và cuối cùng dừng lại ở tầng một.

Cửa thang máy mở ra.

Hai người ngồi dưới đất, nhìn Tô Mẫn  cầm bài nộp ngoài cửa, bọn họ nhìn đến chính là chân người chứ không phải qủy kia nữa.

Lâm Nhất Nhật sợ hãi hét lên: "Tớ thiếu chút nữa là không thể nhìn thấy cậu được nữa!"

Tô Mẫn kinh ngạc: "Làm thế nào các cậu vẫn còn ở bên trong?"

Anh nhớ thang máy không dừng ở tầng ba.

--------------------------------------

Trước khi đọc phần tiếp theo chủ thớt hóng hớt xíu..
E hèm phần dưới chủ thớt thỉnh không dịch cho mọi người được. Bởi vì 1 từ thôi «lười» nên ta sẽ để bản QT cho mọi người đọc.
Nên mí bợn đừng nên ném đá chủ thớt này a. Xiexie^^
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Tô Mẫn: Đây là không mang theo thượng ta kết cục
Kỳ thật hẳn là kêu vạn quỷ mê mới đúng, nhưng là vạn quỷ mê không có vạn nhân mê dễ nghe, thi thể cũng miễn cưỡng xem như người đi, ở phim kinh dị đương vạn quỷ mê, tên này hảo kỳ quái ha ha ha

Tân văn dự thu 《 hệ thống bức ta đi liêu hán 》

Niên cấp đếm ngược đệ nhất lục hành tàu xe họa tử vong ngày đó, được đến một cái học bá luyến ái hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ liền thêm thọ mệnh.

Hệ thống: “Liêu các ngươi niên cấp đệ nhất đệ tử tốt giang lâm thần.”

Lục hành thuyền tỉ mỉ kế hoạch các loại ngẫu nhiên gặp được, kết quả hảo cảm độ một hàng lại hàng.

【 hảo cảm độ -1, trừng phạt: Cùng giang lâm thần cùng giường ngủ 】

【 hảo cảm độ -1, trừng phạt: Cùng giang lâm thần cùng nhau tắm rửa 】

Thẳng đến có một ngày, lục hành thuyền nản lòng thoái chí quyết định hảo hảo hoàn thành tác nghiệp.

【 hệ thống: Hảo cảm độ +1】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro