Chương 4: Chiêu qủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thang máy bên trong đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, giống như mới nãy những dấu bàn tay và hoa tay tất cả đều chỉ là hoa mắt.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật liền một giây đồng hồ lập tức bước ra khỏi thang máy.

Tô Mẫn thời điểm họ bước ra thì cũng nhấc chân bước vào thang máy.

Lâm Tiểu Nghiên nhanh chóng nói: "Đừng đi thang máy!"

Chính là, lời nói ra đã muộn, cửa thang máy bắt đầu đóng lại và đi lên. Lâm Nhất Nhật ở một bên nhấn liên tục nhưng đều vô dụng.

Khi Tô Mẫn nghe được giọng nói của Lâm Tiểu Nghiên trong lòng cơ hồ chợt căng thẳng.

Cậu nhấn nút hủy lên tầng ba và nhấn nút xuống tầng hai lần nữa. Khi thang máy mở lập tức liền xông ra ngoài, dùng thang bộ để đi lên.

Tô Mẫn không nghĩ lại muốn trải nghiệm tình tiết của phim kinh dị nữa.

Tuy nhiên, thật bất ngờ, thang máy thực sự đã đưa cậu trực tiếp lên tầng ba, "Đinh" một tiếng cửa bắt đầu mở ra.

Tô Mẫn:"......"

Thang máy này hẳn là có một chút vấn đề.

Tô Mẫn rời khỏi thang máy và quay lại, ngập ngừng khi thấy thang máy vẫn bình thường bắt đầu đóng cửa lại.
Ở tầng dưới Lâm Nhất Nhật đã gửi một tin nhắn từ WeChat: "Tô Mẫn? Mau ra khỏi thang máy? Bây giờ cậu đang ở tầng mấy?"

Tô Mẫn trả lời: "Tớ đang ở tầng ba."
Lâm Nhất Nhật: "???"

Điều này có vẻ hơi khác với dự đoán của cậu.

Hai người họ trực tiếp đi thẳng lên tầng ba bằng thang bộ, vừa đi vừa nhớ lại những gì họ đã thấy trong thang máy lúc nãy.

Sau khi nộp bài tập về nhà xong, ba người mặt đối mặt không có gì để nói.
Sau một lúc lâu, Tô Mẫn phá vỡ sự trầm mặt: "Các cậu đã thấy gì trong thang máy rồi?"

Lâm Tiểu Xuyên và Lâm Nhất Nhật  đều cùng gật đầu .

Cô nuốt nước bọt và nói, "Chúng tớ không lên tầng ba được, thang máy trực tiếp đưa chúng tớ lên tầng bảy!"

Tô Mẫn nghi hoặc: "Tầng bảy?"

Tầng bảy của ký ức đã được niêm phong từ nhiều năm trước, cầu thang đã bị khóa từ tầng sáu đến tầng bảy.
Lâm Nhất Nhật nói: "Điều quan trọng là thang máy trong trường không thể nào lên được tầng bảy."

Tô Mẫn hỏi: "Ý cậu là gì?"

Lâm Nhất Nhật đưa di động cho cậu xem. Trên màn hình là một bài đăng cũ của trường Tieba. Cuộc thảo luận chính là sự việc tầng bảy.

Chính chủ bài đăng và các bình luận phía dưới đều cùng nói về chủ đề, cụ thể là -Thang máy chỉ đi lên tầng sáu.
Nói cách khác, họ chỉ đến tầng thứ sáu, nhưng bây giờ lại có một sự kiện qủy dị, thang máy đã tự phá vỡ quy luật của nó và đi lên tầng bảy.

Tô Mẫn nói: "Thang máy naỳ có điểm lợi hại."

Cư nhiên có thể đột phá kiến trúc Thiên triều, có thể nói phim kinh dị là một dự án bã đậu.

Lâm Tiểu Nghiên nói: "Quả thực cái này đã thành tinh rồi."

"Có rất nhiều điều đồn đãi qủy dị về trường học. Trong đó còn có lời đồn về thang máy." Lâm Nhất Nhật thở dài nói: "Có một cái lỗ bên trong thang máy, ai đó nắm lấy quần áo của cậu ta."

Bọn họ thật ra không bị như vậy, nhưng chung quy là gần như giống thế.

Tô Mẫn nói: "Có camera trong thang máy của trường mà."

Lâm Tiểu Nghiên ánh mắt sáng lên:" Có, chúng ta đi tra khẳng định có thể xem được, bên trong thang máy cũng có theo dõi."

Ba người cùng nhau đi tìm người giám sát camera.

Người quản lý giám sát nói: "Không, ở đây mọi thứ đều bình thường, thang máy không thể lên tầng bảy, không có khả năng xảy ra như mấy cậu nói."

Mặc dù vậy, quản lí vẫn tìm lại thời điểm băng ghi hình quay lại lúc đó.
Màn hình theo dõi bắt đầu từ khi Tô Mẫn đi vào tòa nhà. Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên vừa bước vào thang máy và cánh cửa thang máy đóng lại.

Theo sau liền một đường thang máy đi thẳng lên, các con số trên thang máy biến đổi.

Trên một màn hình khác, Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật đang trò chuyện, sau đó lộ ra biểu tình kì quái.
Con số hiển thị trên màn hình là tầng 3.

Sau khi cửa thang máy mở ra, hai người đi ra ngoài, sau đó lại chạy về phía thang máy, thậm chí gõ lên vách thang máy, cuối cùng ngã xuống đất.

Giám sát nói: "Tất cả các cậu đều sinh viên đại học. Hẳn là biết trong thang máy không nên nhảy lên nhảy xuống , cũng không thể gõ. Như vậy rất dễ xảy ra tai nạn."

Mặt Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên tái nhợt .

Rõ ràng là bọn họ đã lên đến tận tầng bảy, nhưng trên màn hình giám sát chỉ hiển thị ở tầng ba.

Tô Mẫn nhìn hai người nói, "Tôi xin lỗi, sáng này họ thức dậy muộn nên không tỉnh táo hẳn. Chúng tôi sẽ rời đi liền, không có lần sau."

Anh kéo hai người ra khỏi phòng giám sát.

Bên ngoài nắng gay gắt, mùa hè nóng bức, nhưng ngoài Tô Mẫn, hai người còn lại vẫn còn đang cảm thấy như đang ở trong mùa đông.
"Tầng thứ bảy thật khủng khiếp.
"Lần sau tớ sẽ không đi thang máy nữa."

Bởi vì buổi sáng bọn họ chỉ có hai tiết học, Tô Mẫn cảm thấy đói bụng, mang theo hai người họ kéo đến căn tin.
Hai người vẫn còn trì độn.

Ngay sau khi tới cửa căn tin, họ liền kiếm chỗ ngồi rồi nhanh chóng mua đồ ăn. Thậm chí Lâm Tiểu Nghiên mang khay thức ăn còn to gấp đôi của Tô Mẫn.

Tô Mẫn thực sự khiếp sợ.

Thấy cậu nhìn thấy mình, Lâm Tiểu Nghiên tỏ vẻ bối rối: "Tớ chỉ ăn tương đối nhiều chút thôi."

Tô Mẫn thu hồi ánh mắt: "Không nhiều lắm không nhiều lắm."

Khi con người bị điều gì đó kinh động đến thì ăn chính là giải pháp tốt nhất, cậu biết cũng hiểu điều đó.

Chỉ là cậu ăn ít mà thôi.

So với hai người bạn cùng lớp vẫn còn đang sợ hãi, Tô Mẫn lại phi thường bình tĩnh, thậm chí còn chọn gà Cung Bảo hoa tiêu .

Lâm Tiểu Nghiên sâu kín mà nhìn cậu.

Cho đến khi cơm ăn gần hết, trong quán ăn người vơi đi hơn phân nửa, dần dần không khí náo nhiệt dần giảm xuống.

Tô Mẫn đưa khăn giấy cho hai người nói: "Được rồi,  Hai cậu hãy kể lại những gì đã xảy ra trong trường."
Lâm Tiểu Nghiên đáp: "... Tớ không muốn thảo luận."

Tô Mẫn nói: "Không được, Lưu Lị Li là bạn cùng phòng của cậu. Rõ ràng là chết có điểm không thích hợp. Cậu lại là người đầu tiên thấy được. Cậu nói trước đi."
Lâm Tiểu Nghiên hỏi: " Tớ nên nói gì bây giờ, tớ không biết cô ấy đã chết như thế nào. Thời điểm cô ấy đi vệ sinh tớ vẫn còn đang nằm trên giường ngủ."

Tô Mẫn hỏi: "Trước đó các cậu đã làm gì?"

Nói chung, loại phim kinh dị vườn trường này, cậu đã nghe qua đều là chơi bút tiên, và sau đó bút tiên bắt đầu giết người.

Cậu chống cằm: "Ví dụ, chơi bút tiên?"
Lâm Tiểu Nghiên đóng băng.

Biến hóa của cô được Tô Mẫn thu hết vào trong mắt, nhìn không được hỏi:
: " Các cậu có thực sự chơi trò bút tiên không? Không thể nào?"

Nữ chính như vậy là tự tìm đường chết sao?

Lâm Tiểu Nghiên nói: "Không có, bọn tớ không có chơi bút tiên..."

Tô Mẫn vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe câu tiếp theo của cô thiếu chút nữa khuỷu tay trượt khỏi bàn.
"Chúng tớ chơi ... đũa tiên."

Tô Mẫn xoa xoa cánh tay, "Nói tiếp đi."

Lâm Tiểu Nghiên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói về tình huống tối qua.

***

Thời gian quay trở lại đêm qua.
Bốn cô gái đứng đối mặt, trên mặt tất cả là nét khẩn trương. Có vài chiếc đũa gỗ trên bàn trước mặt họ, trông thật tồi tàn. Cứ hai chiếc đũa được buộc lại bằng dây thừng màu đỏ để tạo thành hình chữ thập, giống như trong nhà thờ.

Trò chơi này quy định cần thiết phải tham gia.

Trò chơi đũa tiên trênajng cũng không được mô tả nhiêù, thậm chí cách chơi cũng rất đơn điệu, xơ xài, vì vậy họ không biết điều gì sẽ xảy ra.
Bốn người cùng cầm đũa và đọc một cậu.

"Đũa tiên đũa tiên mau xuất hiện, xin hãy đến đây và ngồi xuống ..."

Mỗi người niệm một lần, tiếp theo ngồi xuống vị trí của chính mình, sau đó đọc nó với những người còn lại.
Sau khi đọc nó ba lần liên tiếp, không có phản ứng gì xảy ra.

Lưu Lị Lị có chút sợ hãi. Nhìn bộ dạng này có thể không muốn  tiếp tục chơi. Vốn dĩ cô nghe bọn họ nói nên mới thử.

Hơn nữa cô xem qua nhiều phim kinh dị như vậy, nói không sợ hãi là không có khả năng.

Cô đang muốn rút tay ra, nhưng đôi đũa đột nhiên di chuyển.

Lâm Tiểu Nghiên đối diện thì thầm: "Di chuyển!? Các cậu không di chuyển?"

Bốn người nhìn nhau và khẽ lắc đầu, họ thấy được sự hoảng loạn và phấn khích trong mắt nhau. Lưu Lị Lị im lặng nuốt nước bọt, lòng bàn chân bắt đầu lạnh dần.

Cây đũa hình chữ thập trông thật bình thường đang nằm trong tay, theo tay bọn họ mà di chuyển chậm chạp, được buộc bằng một sợi dây màu đỏ, thoạt nhìn có một tia qủy dị.

Cuối cùng, Lâm Tiểu Nghiên phá vỡ sự im lặng: "Đũa tiên đũa tiên, học kì này tôi có bị rớt môn không? Có thì gõ một lần, không thì gõ hai lần."

Cô đã rớt sáu môn.

Trường đại học quy định chỉ được rớt bảy môn trong tổng bốn năm. Nếu kỳ thi cuối cùng chưa hoàn thành câu môn đó, bằng tốt nghiệp và chứng chỉ văn bằng sẽ không được lấy.

Lâm Tiểu Nghiên nếu không hoàn thành, xem như mất tất cả.

Dưới con mắt của ba người, đôi đũa chậm chạp gõ hai lần.

Lâm Tiểu Nghiên muốn nhảy dựng lại, nhưng thấy đôi đũa vẫn còn trên tay, lập tức ngừng lại: "Điều này quả nhiên chính xác, các cậu mau hỏi đi, thời gian không còn sớm."

Ba người khác cũng hỏi một vài câu.
Đũa tiên đưa ra câu trả lời, mỗi câu đều khác nhau, gõ và gõ, giống như gõ vào trái tim của mọi người.

Nửa tiếng trôi qua.

Lâm Tiểu Nghiên đánh giá thời gian không sai biệt lắm, thấp giọng nói:"Chúng ta nên đưa đũa tiên rời đi, chuẩn bị."

Đây là một phần không thể thiếu của trò chơi. Một khi bạn không gửi đũa đi, mọi thứ sẽ trở nên rắc rối và thậm chí có thể bị mất mạng.

Lưu Lị Lị đột nhiên kêu lên: "Không xong, sợi dây bị đứt!"

Lâm Tiểu Nghiên thay đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn thấy, sợi dây đã bị đứt một nửa và nửa còn lại vẫn còn đang lủng lẳng.

Cô nhanh chóng nói: "Nhanh lên nhanh lên, đũa thần đũa thần, xin hãy quay lại ..."

Người khác cũng theo sau mà đọc.
Tất cả bốn người đã quên mất thời gian, đũa tiên được gửi đi yêu cầu cửa vẫn còn được mở. Cửa ký túc xá sáng sớm được đóng chặt lại.

Mãi cho đến một phút sau, bốn người mồ hôi đầy đầu.

Sau sự việc đó, không ai dám nói chuyện vô nghĩa, mỗi người trở về giường với khuôn mặt vô hồn, che đầu đi ngủ.

......

Lâm Tiểu Nghiên cúi đầu: "Mọi thứ chính là như thế."

Sau khi gửi đũa đi, họ đi thẳng vào giấc ngủ, và không làm gì nữa, cho đến sáng sớm, cô phát hiện ra rằng Lưu Lị Lị đã chết trong bồn tắm.
Tô Mẫn chỉ có thể nói: "... Các cậu cũng thực sự lợi hại a." Lâm Nhất Nhật hỏi: "Lâm đại tiểu thư, cậu rớt sáu môn à? Thật lợi hại, tớ chỉ rớt ba môn."

Tô Mẫn: "..."

Lâm Tiểu Nghiên trừng mắt liếc cậu ta. "Cậu chú ý điểm này ư? Tớ rớt môn không phải là trọng điểm, quan trọng là Lưu Lị Lị đã chết."

Tối hôm qua cô có điểm nhớ tới phương diện này, nhưng lại không nói ra.

Rốt cuộc, cảnh sát đã đến, họ sẽ không tin rằng bọn họ  đã chơi loại trò chơi đùa chỉ người này, không chừng họ sẽ được gửi đến một bệnh viện tâm thần cũng nên.

Lâm Nhất Nhật vò đầu: "Ai cho phép các cậu làm loại sự tình này, mọi người khác đều chiêu bút, các cậu lại  trực tiếp chiêu đũa tiên, đây không phải là cách chiêu qủy tốt."

Loại này nửa đêm nếu chiêu qủy sẽ không phải là một điều tốt.

Đương nhiên, cậu xúi giục Tô Mẫn chiêu kính tiên tới lại không thấy đâu.

*Chiêu: kêu, gọi hồn qủy hoặc ma tới.

Tô Mẫn suy tư một lúc rồi hỏi: "Tớ  hỏi cậu cái này, cuối cùng cậu có gửi đũa tiên đi không?"

Sau khi nói xong cậu lại xua tay nói:"Vấn đề này quá dư thừa."

Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Tại sao?"

Tô Mẫn nói:" Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết khẳng định là chưa tiễn đi."

Lâm Tiểu Nghiên:"..." Vậy đầu ngón chân của cậu cũng thật lợi hại đi.

Tô Mẫn cuối cùng một lần nữa hỏi:"Các ngươi khẳng định chưa tiễn đi, nếu tiễn đi rồi sẽ không gặp người chết. Cái đũa tiên kia các ngươi có gặp qua mặt nó không?"

Quy luật của phim kinh dị vườn trường, thường thấy sẽ chỉ chết trong trường học.

Nhưng là hẳn sẽ không đơn giản như vậy. Bởi vì bộ phim này là "Đại học kinh hoàng", chứ không phải "Đũa tiên", trên mạng đạo diễn nói tựa hồ sẽ có những thể loại như thế này.
"Đũa tiên" chỉ là một nguyên nhân dẫn đến, thậm chí trong đó chỉ có một con qủy.

-----------------\\\\\\\------------

Tác giả có lời muốn nói: Thang máy: Mau ~ tới ~ thượng ~ ta ~ a

Lâm Tiểu Nghiên: Người là thiết cơm là cương, một đốn không ăn đói đến hoảng

Sản phẩm trong nước vườn trường phim kinh dị cơ bản đều là bút tiên đĩa tiên…… Ta phía trước nhìn một bộ, cuối cùng còn có thủ vệ đại gia chính mình nam giả nữ trang gợi cảm tại tuyến dọa người tao thao tác
Đại gia ngẩng đầu xem, đây là một quyển thần quái tiểu thuyết, ta một chút bình luận, tiền tam chương tất cả đều là ha ha ha ha

Thất Tịch vui sướng, này chương cho đại gia phát tiểu bao lì xì ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro