Chương 5: Đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc của đối phương?

Lâm Tiểu Nghiên nhịn không được lắc đầu. "Bọn tớ khi đó ai lại dám nhìn nó trông như thế nào, sợ hãi còn không kịp."

Lúc đó, cô nhìn xuống đất và thấy bóng của Lưu Lị Lị đang di chuyển. Thời điểm muốn hỏi, lại bị Lưu Lị Lị gián đoạn bởi câu nói kia, phải nhanh chóng tiễn đũa thần đi.

Đến nỗi có tiễn đũa thần đi thật sự chưa thì cô cũng không thể chắc chắn.
Tô Mẫn nhíu mày nói, "Tớ vẫn muốn tra xem đũa tiên này là ai. Hiện tại không có cơ hội."

Lâm Nhất Nhật nói: "Tra cái gì, bứt ra mới là chính sự."

Bọn họ và Lâm Tiểu Nghiên cũng không thân thiết gì, chỉ là quan hệ đồng học, nhưng nếu có liên quan đến tính mạng, cư nhiên vẫn cần can thiệp.

Tô Mẫn lắc đầu: "Quên đi, tớ sẽ quay lại ký túc xá."

Điều này cũng sẽ không có bất kỳ tin tức nào trong một thời gian, nhưng cậu có thể lên mạng và tìm kiếm tầng thứ bảy của tòa nhà trong trường học.
Nếu xuất hiện điểm kì lạ, tất nhiên có chuyện phát sinh.

Tô Mẫn cảm thấy rằng tầng bảy có khả năng che giấu thông tin quan trọng, nhưng anh không dám đi lên bây giờ.

Đã qua buổi sáng, ký túc xá nữ cần còn khá nhiều người.

Tô Mẫn không có tâm tư vây xem. Cậu trở lại ký túc xá nam và đi ngang qua phòng quản lý ký túc xá, cậu đột nhiên dừng lại.

Dì quản lí thường ở đây quanh năm và hiếm khi thay thế người mới.
Có lẽ dì ấy biết một vài điều trước kia.
Tô Mẫn gõ cửa: "Dì có trong đó không ạ?"

Cánh cửa được mở và người dì hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Mẫn nghĩ nghĩ, sắp xếp từ ngữ sao cho hợp lí: "Cháu có vài điều muốn hỏi, dì đã làm việc ở đây được bao lâu rồi thế ạ?"

Dì quản lí nghĩ một lúc: "Chắc là sấp xin được sáu năm rồi. Dì đến đây từ năm 2012, ừm.. Hẳn là không tính sai."

Quãng thời gian này khá dài, chắc dì ấy biết.

Tô Mẫn rèn sắt khi còn nóng, đè thấp giọng hỏi:. "Dì có biết những chuyện đã xảy ra trong trường trước đây, tại sao tầng bảy của tòa nhà lại bị niêm phong?"

Lời còn chưa nói xong, đã bị dì ấy cắt ngang:"Chuyện này không phải điều cháu nên hỏi."

Quản lý kí túc xá tuy rằng sắc mặc chỉ thay đổi một chút, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra, lầu bảy đích xác có chuyện phát sinh, còn là chuyện không nhỏ.

Tô Mẫn hỏi:" Vì cái gì a? Dì không thể nói sao?

Quản lý ký túc xá nói:"Nếu cháu sinh viên thì nên chuyên tâm học. Đừng hỏi lung tung sự tình rắc rối. Nếu không có việc gì nữa dì đóng cửa đầy."
Nói rồi dì đóng cửa ngay trước mặt Tô Mẫn.

Tô Mẫn sờ sờ cái mũi, trở về phòng của mình. Ngồi trên ghế liền tra tin tức, hiện tại Internet phát triển. Thời điểm có phim kinh dị là năm 2018, hẳn là có thể tra ra điều gì đó.

Nếu đó là sinh viên hay thầy giáo đã chết. Chuyện lớn như vậy ắt hẳn một chút tin tức đều không có.

Tô Mẫn đánh mấy chứ liền nhanh chóng hiện ra vô số trang web.

Hiện tại có rất nhiều tai nạn trong trường, chúng rất phổ biến. Đủ loại nguyên nhân bao gồm nhiều sự cố khác nhau.

Trang web Tô Mẫn muốn lại không tìm thấy bất kỳ tin tức hữu ích nào sau vài trang, cuối cùng có một ít tin tức liên quan đến trường Tieba. Điểm giống nhau với trường Tieba là có nhiều sinh viên, và nhiều bài viết cũ hơn có thể thấy một số câu trả lời được tiết lộ.

Thậm chí cậu tìm thấy một vài bài đăng về các tòa nhà trong trường học, câu trả lời không rõ ràng, hơn nữa cũng chỉ là những thông tin rải rác về tầng bốn và tầng năm.

Trường học quá sạch sẽ.

Sạch đến mức không bình thường.

......

Không có thu hoạch gì trên Internet, Tô Mẫn chỉ có thể tùy ý để mọi chuyện phát triển theo cách của nó.
Buổi chiều không có giờ lên lớp. Cậu đi dạo xung quanh trường, thăm dò  cấu trúc của một số khu giảng dạy và tòa nhà ký túc xá, sau đó đến trường để hỏi một số cửa hàng.

Chẳng qua những chủ quán của cửa hàng ở đó lại có phản ứng khá giống với người quản lý trong ký xá.

Mặc dù vậy, Tô Mẫn vẫn có được một vài tin tức: tòa nhà văn phòng đã từng bị phong tỏa một lần, sau đó được tân trang lại, cuối cùng được sử dụng lại một là nữa.

Chi phí xây dựng một tòa nhà khá cao, vì vậy nó sẽ không bị hoang.
Có thể đạt đến việc cho sửa lại tòa nhà, những gì đã xảy ra chắc chắn là rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến hình ảnh của toàn bộ tòa nhà.

Tô Mẫn ẩn ẩn bắt được điểm gì đó, nhưng lại không nghĩ tới.

Mãi cho đến tận đêm khuya, cậu bị đánh thức bởi những lời nhắc nhở của rạp chiếu phim.

[Người chơi Tô Mẫn, chúc mừng ngài đã vượt qua một ngày, xin tiếp tục giữ vững. Hôm nay gợi ý là: phòng vệ sinh]

Phòng vệ sinh?

Tô Mẫn đã nghe về những tin đồn kinh khủng trong phòng vệ sinh, bởi vì nhà vệ sinh luôn là một cảnh phổ biến trong các bộ phim kinh dị.

Ai sẽ trải qua cảnh tượng này?

Ngày hôm qua phòng vệ sinh đã được Lưu Lị Lị trải nghiệm và phòng vệ sinh, hẳn sẽ tiếp đến nhóm nữ sinh đã từng chơi đũa thần bắt buộc phải trải nghiệm.

Hơn nữa, tòa nhà ký túc xá là một nhà vệ sinh riêng biệt. Như vâỵ chỉ có thể là khu giảng dạy hoặc khu văn phòng.
Tô Mẫn gửi tin nhắn cho Lâm Tiểu Nghiên biết.

Lâm Tiểu Nghiên đang ngủ trong ký túc xá bên cạnh, và không dám quay lại ký túc xá của mình. Những người khác trong ký túc xá cũng đã đi đến những nơi khác.

Mới mười hai giờ, cô còn chưa ngủ : "Được."

Sau một thời gian, Lâm Tiểu Nghiên đã gửi một tin nhắn mới: "Tôi nghe nói ai đó nói rằng Trương Viện đã đến tòa nhà văn phòng."

Trương Viện là bạn cùng phòng của cô và là một trong những thành viên tham gia chơi đũa tiên. Hiện cô đang sống với một người bạn ký túc xá khác.

Tô Mẫn lập tức xoay người xuống giường, đánh thức Lâm Nhất Nhật.
Lâm Nhất Nhật mơ mơ màng màng nói:"Làm sao vậy?"

Tô Mẫn hỏi: "Cậu muốn đến khu dạy học không? Lâm Tiểu Nghiên cũng đi."

Lâm Nhất Nhật lập tức thanh tỉnh, cảnh giác hỏi: "Chúng ta đến khu dạy học làm gì? Hơn nữa lại là nửa đêm, khu giảng dạy đã bị khóa."

Tô Mẫn hỏi: "Vậy cậu có muốn đi hay không?"

Lâm Nhất Nhật nửa muốn đi lại không muốn đi, suy nghĩ vài giây, vẫn quyết định đi và lẩm bẩm lầm rầm mà bò xuống giường.

Thời điểm mặc quần áo, cậu lại nhỏ giọng hỏi:"Chúng ta đi tìm thứ đó sao? Chúng ta có nên mang theo nước tiểu đồng tử không?"

Tô Mẫn: "..."

Cậu biết đi đến đó là nguy hiểm, nhưng không đi cũng chỉ có thể ăn no chờ chết.

Tô Mẫn tính cách không phải như thế, vạch trần bí mật sâu kín của phim kinh dị, sống đến cuối cùng mới là điều cậu muốn.

Rốt cuộc, bộ phim kinh dị đầu tiên trong đời không quá tệ.

Hai người và Lâm Tiểu Nghiên gặp nhau bên ngoài ký túc xá.

Mặc dù có rất nhiều cú đêm sinh viên đại học, nhưng lúc 12 giờ sáng lại không có nhiều người trong trường học, chỉ có thưa thớt đèn đường được bật lên.

Lâm Tiểu Nghiên nhỏ giọng nói: "Tớ đã hỏi qua bạn của cô ấy, thực sự là Trương Viện đã đi ra ngoài. Bạn cô ấy sợ cô ấy xảy ra chuyện, liền đi theo một lát, cô ấy có thể đi đâu ra ngoài vào lúc nửa đêm?"

Sau một hoặc hai phút, người bạn đó thấy Trương Viện đi về hướng khu giảng dạy, cả chặng đường đều không ngoảnh mặt lại, hướng nơi đó đi thẳng một đường.

Bạn Trương Viện nghĩ đêm đã khuya thế này không nên ra ngoài mới phải, vì vậy cô ấy đã hét gọi Trương Viện vài lần nhưng không có lời đáp lại. Cô ấy đành quay trở lại ký túc xá.

Tô Mẫn đứng ở cạnh đèn đường. "Đến đó, cậu sẽ biết."

Trương Viện đi ra ngoài hẳn là không bao lâu. Bọn họ đi đến đó có khả năng vừa vặn sẽ gặp cô ấy. Khu văn phòng không xa khu ký túc xá lắm, mất vài phút là đến nơi.

Đêm Khuya toàn bộ đền trong khu nhà văn phòng đều đã bị tắt, trông đen như mực và thập phần dọa người. Những cửa sổ đen ngòm giống như muốn nuốt chửng con người .

Tô Mẫn nhìn nhìn rồi nói: "Cửa đã bị mở."

Là bị một lực lớn tác động mà mở ra. Xem ra có thể là Trương Viện.

Lâm Tiểu Nghiên cầm điện thoại mở đèn flash chiếu sáng,theo bọn họ vào tòa nhà. Hành lang thật dài không thể nhìn thấy điểm kết thúc.

Lâm Nhất Nhật hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Đêm Khuya tòa nhà văn phòng trông thực hiu quạnh, mỗi một thứ đều lẳng lặng đặt ở yên đó. Ban ngày sẽ không ai để ý. Bạn đêm lại khủng bố vạn phần.

Tô Mẫn nói: "Đến phòng vệ sinh."
Tất nhiên là phòng vệ sinh. Chỉ là nhiều tầng lại có nhiều nhà vệ sinh như vậy. Cậu vẫn không biết nên đi tầng nào.

Lâm Nhất Nhật nói: "Đi đến đó khủng khiếp lắm a, các cậu không biết truyền thuyết về nhà vệ sinh à? Tôi nghe nói ai đó đã đi vào phòng tắm bỗng nghe thấy ai gọi tên mình và khi anh ta quay lại, thời điểm đó anh ta bị qủy vỗ đầu .. . "

Tô Mẫn nhịn không được nói: "Cậu có cần phải nói điều này bây giờ không?"
Lâm Nhất Nhật ủy khuất, là cậu sợ hãi nha.

Đang muốn mở miệng, đột nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau: "Tô Mẫn?"

Tô Mẫn và Lâm Nhất Nhật bất ngờ.
Đặc biệt là Tô Mẫn, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được chính là miệng quạ đen trong phim kinh dị là như thế nào . Vốn dĩ trời đã khuya, hiện tại còn kinh khủng hơn.

Lâm Nhất Nhật nuốt nuốt nước bọt, kéo kéo quần áo của Tô Mẫn, lắp bắp hỏi: "Sao ... làm sao bây giờ?"

Tô Mẫn nói: "Chạy!"

Vừa dứt lời, hai người nhấc chân liền chạy, cũng không quay đầu lại.
Lâm Nhất Nhật nói:"Thật con mẹ nó, có người kêu tên của tớ."

Lâm Tiểu Nghiên ngừng lại, mắt trợn trắng:"Vừa mới nãy là tớ kêu, cậu không nghe ra giọng của tớ à?."

Tô Mẫn thả chậm bước chân, cảm nhận không có chuyện gì phát sinh.
Ba người ngồi trên cầu thang nhìn nhau.

Ai biết vừa vặn Lâm Nhất Nhật vừa kết thúc câu chuyện, thất thần Lâm Tiểu Nghiên lại hô lên, làm cho hai người bọn họ bị dọa đến hồn muốn bay.

Cảnh này quá xấu hổ.

Lâm Tiểu Nghiên : "Tôi vừa mới thất thần, không biết cậu đang kể chuyện ma,  Lâm Nhất Nhật cậu thực sự có thể tại chỗ này đem kể chuyện ma cho bọn tớ nghe?."

Lâm Nhất Nhật ủy khuất than phiền: "Tớ nhịn không được ..."

Đến những chỗ như thế này, tớ đều nghĩ đến những câu chuyện ma qủy kia. Vì không cho chính mình sợ hãi, nên mới nói ra.

Lâm Tiểu Nghiên giơ ngón tay cái lên: "Tớ tôn trọng xem cậu là hán tử ."
Tô Mẫn vẫn luôn không mở miệng, bên ngoài ánh trăng chiếu lên mặt đất, mông lung chiếu ra bóng của ba người.

Cậu thấy bóng của mình dường như đang di chuyển, từ từ rút ngắn lại, cuối cùng đến gần chân cậu, một cơn ớn lạnh xuất hiện.

Tô Mẫn đột nhiên bước xuống bậc thang một bước.

Sau đó, cậu thấy cái bóng kia thoát li khỏi chân cậu.

Khi nào sẽ xuất hiện bóng và chân bị tình huống phân cách, cậu cũng chỉ có thể nghĩ đến quan hệ với con qủy kia.
Cái bóng trở nên vặn vẹo và làm thành một hình trái tim.

Tô Mẫn: "..."

Cậu quả thật cảm thấy thật thần kỳ,trong phim kinh dị  những cái bóng kia lai lợi hại như vậy, đều học được liêu hán sao?

Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Tô Mẫn cậu  đang nhìn gì vậy?"

Tô Mẫn khẽ chớp mắt, cái bóng đã trở lại trạng thái ban đầu.

Cậu đang muốn mở miệng , bên tai nghe được tiếng động di chuyển. Tựa hồ là từ trên lầu truyền xuống, và nó rất gần.

Tô Mẫn lập tức ngắt lời hai người: "Có người ở trên lầu".

Lâm Nhất Nhật chớp mắt, thì thầm: "Cũng có thể không phải là con người ..."

Lâm Tiểu Nghiên quả thực muốn bóp  chết cậu ta, uy hiếp nói: "Từ giờ trở đi cậu không được nói thêm bất cứ lời nào".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro