Thế giới 1: Tân nương gả thay - Gả chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

═ ๖ۣۜTruyện được convert bởi ═

‎꧁༺ Kanaka & Cacty ༻꧂

‎═══ ︻╦╤── ҉ ➻❥ ════

【 Người chơi đăng nhập, phó bản lần này: Tân Nương gả thay. 】

【 Nhân vật cậu sắm vai là một vị tân nương đi gả thay. Cậu là thứ "nữ" trong phủ, mẫu thân qua đời từ sớm, bị người hầu trong phủ chén ép, sống ở nơi hẻo lánh trong phủ. Chị của cậu phải đính hôn với một vị tướng quân mới xuất chinh trở về, nghe nói vị này sát phạt quyết đoán, trong tay dính nhiều mạng người, là một người tàn bạo, hung ác. Chị của cậu đã có người trong lòng, đương nhiên là không muốn, nàng ta nhớ tới một người không được yêu thương là cậu, còn cậu vì muốn thoát khỏi việc cam chịu bắt nạt, đồng ý đi gả thay. 】

【 Nhiệm vụ: Sống quá bảy ngày. 】

Vân Trì chớp chớp mắt, trước mắt là một mảnh đỏ rực, ngồi trên cỗ kiệu lung lay, bên ngoài truyền đến tiếng bà mối thét to.

Cậu do dự trong chốc lát, mở miệng: "Nhưng tôi là nam."

【 Vì vậy cậu phải sống sót qua nha ~】

Nghe âm thanh cố tỏ vẻ đáng yêu của hệ thống, Vân Trì trầm mặc.

Cậu không thể hiểu được vì sao bị kéo vào thế giới này, nghe hệ thống giới thiệu trước đó, đây tương tự với thế giới tiểu thuyết vô hạn lưu, tân nương gả thay bây giờ là phó bản đầu tiên.

Nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, là phải sống sót.

Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng cậu là một người phụ nữ, nhưng thực tế cậu lại là đàn ông, người này rốt cuộc không được yêu thươnh đến mức nào mới có thể bị nhầm thành phụ nữ suốt bao năm như vậy

Vân Trì ngồi trên kiệu hơi lung lay, có chút mệt mỏi, trang trí trên đầu rất nặng, lại còn đội khăn voan nữa nên cậu không thể thấy rõ tình hình bên ngoài như thế nào.

Câu thả lỏng cơ thể, dựa vào trường kỷ phía sau, bấy giờ đầu mới nhẹ nhàng hơn một chút.

Bên ngoài thanh âm dần xa, Vân Trì đã ngủ.

Kiệu bỗng chốc rung kịch liệt làm cậu thức giấc, Vân Trì dụi dụi đôi mắt có chút chua xót, tay đụng vào vải voan mềm mại, lúc này mới thanh tỉnh lại được đôi chút.

Cậu phải gả cho người khác rồi.

Cuộc sống ở hiện thực của cậu còn chưa có lấy một đối tượng, kết quả vừa đến thế giới này đã phải gả cho một người đàn ông chưa từng thấy mặt, mà người đàn ông này có thể tuỳ thời điểm giết chết cậu.

Vân Trì muốn khóc.

Cậu vẫn luôn không có động tĩnh gì, bà mối bên ngoài hơi vén mành kiệu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Phu nhân, nên hạ kiệu rồi, lão gia đã đá kiệu."

Động tĩnh kịch liệt vừa mới xảy ra kia hoá ra là do vị phu quân chưa từng gặp mặt của câu đá kiệu, mạnh mẽ như vậy, muốn sống sót nhất định là rất khó.

Vân Trì rất tủi thân, nhưng vì sống sót, cậu không thể không sờ soạng hạ kiệu.

Cậu cúi đầu, miễn cưỡng có thể thấy chân lộ ra.

Khăn voan rất dày, Vân Trì bị người ta đè nặng hành lễ, đưa vào động phòng, chờ vị phu quân chưa từng gặp mặt của cậu đến.

"Tôi muốn ngủ." Vân Trì vì tủi thân, giọng nói có chút mềm mại, nghe mười phần câu dẫn.

【 Không thể. 】

"Tôi có thể gỡ đống đồ trên đầu xuống không, nặng quá." Vân Trì tiếp tục hỏi.

【 Không được. 】

"Vậy có thể đổi một phó bản khác không? Tôi không muốn gả chồng."

【 Sau này cậu sẽ phải sắm vai các thể loại nhân vật, tân nương gả thay này chỉ là phó bản người mới, sẽ không quá khó đâu. 】 Hệ thống kiên nhẫn mười phần khuyên nhủ cậu.

Vân Trì ngồi trên giường, cổ vì phải đỡ lượng lớn trang sức thượng phẩm nên rất đau, trong lòng cũng hi vọng vị phu quân của mình mau quay lại, cậu buồn ngủ lắm rồi.

Không biết qua bao lâu, cửa kẽo kẹt một tiếng thong thả mở ra, một người đi đến.

Hắn đi tới trước mặt Vân Trì.

Vân Trì nghe tiếng bước chân, nhìn thấy đôi giày quen thuộc, biết là phu quân của cậu đã quay lại.

Tinh thần cậu bỗng rung lên, rất nhanh là có thể gỡ vật trên đầu xuống rồi.

"Thiên Kiều?" Người đàn mở miệng hỏi.

Thiên Kiều là tên của chị cậu, Vân Trì nhất thời không phản ứng lại, cũng không trả lời.

Người đàn ông có chút mất kiên nhẫn, bàn tay to lớn chui vào trong khăn voan, nắm lấy cằm cậu, nâng đầu Vân Trì lên, cách khăn voan đỏ đối diện cậu.

Vân Trì chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng người đàn ông, nhưng động tác hắn thô lỗ như vậy, chắc chắn không phải người tốt lành gì.

Muốn mình cùng hắn chung chăn chung gối trong vòng bảy ngày, lại còn muốn sống sót, rất khó nha, đây thật sự là nhiệm vụ của người mới à?

Cằm cậu bị hắn nắm có chút đau, nước mắt từ khoé mắt chảy ra, không đợi cậu mở miệng oán giận, khăn voan ở trên đầu cậu đã bị xốc lên.

Bộ dạng của người đàn ông trước mặt lọt vào tầm mắt cậu, làm Vân Trì không thể nói thành lời.

Vị tướng quân sát phạt quyết đoán trong lời đồn, không ngờ lại đẹp như thế!

Mày kiếm mắt sáng, môi mỏng nhấp nhẹ, mặt hiện lên nét không kiên nhẫn cùng kinh ngạc.

"Không phải Thiên Kiều, ngươi là ai?"

Vân Trì hốc mắt phiếm hồng, cằm vừa bị nam nhân nắm có chút đỏ, vừa rát vừa đau.

"Đau." Cậu lẩm bẩm một tiếng, bàn tay từ áo cưới to rộng vươn ra, muốn bắt lấy tay người đàn ông, lại nghĩ tới nhiệm vụ của mình, nhịn xuống.

Liễu Ngọc Bạch theo bản năng buông ra tay, trên khuôn mặt trắng nõn có thể thấy rõ được dấu tay đỏ ửng.

Vân Trì cũng không nghĩ hắn sẽ bông tha mình dẽ dàng như vậy, có chút kinh ngạc.

Liễu Ngọc Bạch đổ hai ly rượu, đưa cho Vân Trì một ly: "Uống rượu giao bôi, động phòng sớm một chút."

Vân Trì tiếp nhận chén rượu.

Liễu Ngọc Bạch nửa ngồi xổm, nhìn thẳng cậu, cánh tay vòng qua nhau, uống hết ly rượu.

Rượu cay chảy xuống cổ họng, Vân Trì bị kích thích đến mức ho khan hai tiếng, gương mặt rất nhanh liền phiếm hồng, đôi mắt ngập nước câu người không thôi.

"Ngươi là ai?" Liễu Ngọc Bạch lại hỏi, ngữ khí so với lúc trước dịu dàng hơn một chút.

Vân Trì cũng không chú ý, cậu lo lắng việc động phòng kìa, đến lúc đó hai người đến quần cũng cởi, phu quân của cậu biết cậu là đàn ông, có phải sẽ rút kiếm đâm chết cậu không?

"Không muốn nói? Vậy thì trực tiếp động phòng đi." Liễu Ngọc Bạch không chờ Vân Trì hồi phục, liền nói.

Hắn định cởi bỏ áo cưới của Vân Trì, Vân Trì động một chút, thầm kêu không tốt rồi, lại trấn định kiên cường nói: "Tướng quân cùng Thiên Kiều định hôn mặc dù chỉ là hứa miệng, nhưng Vân gia lại đưa ta tới, tướng quân không định tra rõ thân phận của ta trước sao?"

Liễu Ngọc Bạch: "Lúc đấy ta tất nhiên sẽ tính sổ với Vân gia, hiện giờ ngươi đã gả tới rồi, thì ngươi chính là tân nương của ta."

Hắn duỗi tay tiếp tục cởi bỏ áo cưới Vân Trì.

Lần này Vân Trì không thể né tránh, nếu trốn tiếp thì quá rõ ràng rồi.

Nhưng mà! Chẳng lẽ hắn muốn ở đêm động phòng hoa chúc này phát hiện việc cậu là đàn ông, sau đó bị tướng quân chém chết sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro