1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Fic chỉ là do tôi viết tùy tiện, đừng nên đối chiếu lịch sử- Tác giả)

Năm Ung Chính thứ 10.

Cuối mùa thu, hoa lá rơi rụng chỉ còn lưu lại những khóm cúc sắp úa tàn. Ung Chính hoàng triều sắp nghênh tiếp mùa đông, cỏ khô bên ngoài sớm đã tràn lan đến dưới chân hoàng thành. Vương phủ của Ái Tân Giác La Hoằng Lịch- Con trai thứ tư của Ung Chính đế tường đỏ ngói kim, xa hoa tráng lệ. Đứng từ trên cao quan sát, chỉ cảm thấy những bức từng đỏ ngói kim kia vô cùng chắc chắn, bên trên còn có những những hoa văn long lân được chạm trổ tỉ mỉ, cung điện nằm quanh chân núi, kim long phủ phục xung quanh, khí thế bộc phát khiến cho người ta vừa nhìn qua đã sinh lòng ngưỡng mộ.

Xuyên qua từng cánh cửa lớn, trong vương phủ hiện ra một sương phòng, có một vị ma ma tuổi trạt trung niên ánh mắt u lãnh, bà ta đang giáo huấn những cô nương xem chừng vừa qua mười sáu tuổi. Những vị cô nương này chẳng những có nhan sắc xinh đẹp mà còn có khí chất cao nhã, xuất thân danh giá. Nhưng giờ phút này, khi đứng trước mặt vị ma ma kia, trông vẻ mặt của các nàng có vẻ lo lắng không yên, phảng phất vài phần khiếp sợ.

Người ma ma họ Lý kia cất giọng lạnh lùng, nói: "Eo nhất định phải mềm mại. Tứ a ca là vương gia, là con của thiên tử. Bất luận gia tộc của các ngươi cao quý như thế nào, đến nơi này cũng chỉ có một chủ tử là Tứ a ca. Eo không đủ mềm, các ngươi hầu hạ Tứ a ca hay là Tứ a ca hầu hạ các ngươi?"

Lý ma ma ở trong vương phủ đã nhìu năm, là vú nuôi của Tứ a ca cho nên Hoằng Lịch đối với bà có phần kính trọng, trừ quyền lợi của đích phúc tấn ra thì mọi chuyện nữ quyến trong vương phủ đều giao cho bà quản lí. Chỉ thấy Lý ma ma vừa nói vừa đi đến trước mặt một nữ tử có dáng vẻ yêu kiều. Nàng ta so với các cô nương mười sáu tuổi khác tuổi tác có phần lớn hơn một chút nhưng ngũ quan thanh tú, phiêu nhiên xuất trần vô cùng xinh đẹp.

Lý ma ma nói:" Cảnh Nhàn, ta biết gia tộc của ngươi là Tương Hoàng Kỳ, xuất thân cao quý. Ta là nô tài cũng không tiện quở trách ngươi, nhưng những người đứng ở đây, ai mà không có xuất thân cao quý? Nói cho cùng, nếu như các ngươi có chỗ dựa vững chắc đã sớm được Hoàng thượng tứ hôn rồi. Không cần đứng ở đây bị ta dạy dỗ, mong ngóng Tứ a ca để mắt tới."

Ô Lạp Na Lạp · Cảnh Nhàn ngẩng đầu, nói với Lý ma ma:" Đứng ở chỗ này tôi đã không còn lựa chọn khác. Tôi không mong Tứ a ca để ý tới tôi. Nhà của tôi đã sa sút từ vài năm trước, xuất thân cao quý thì làm được gì? Huống hồ tôi cũng không phải là nữ tử thanh lâu, chẳng lẻ eo không đủ mềm, sợ gã không được?"

Lý ma ma nghẹn lời liền vung tay định đánh nàng, miệng quát: " Quá cứng đầu cứng cổ, lão nô ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi một bài học!"

Bàn tay của Lý ma ma vừa định đánh xuống thì liền có một cô nương xinh đẹp khác vội vàng quỳ xuống, nhẹ nhàng nói:" Lý ma ma, gia thế của Cảnh Nhàn tốt hơn chúng tôi, nhất thời khó thể tiếp nhận, xin bà tha cho tỷ ấy."

Lý ma ma quay đầu lại, nhìn thấy người đang quỳ chính là Đổng Giai Thị Anh Lạc (Truyện này có trước Diên Hy, trùng tên thôi nha m.n :D ), người mà bà ta có lòng chiếu cố. Liền hừ lạnh một tiếng làm cho tất cả vết nhăn đều hiện rõ trên gương mặt, nói với Cảnh Nhàn:" Ngươi đã quen làm chủ tử, lần này ta tha cho ngươi, lần sau tốt nhất đừng để ta bắt được sai phạm."

Bà ta dạy dỗ hơn nửa ngày, lúc này cũng đã mệt mỏi liền đi uống trà. Anh Lạc lặng lẽ bước đến bên cạnh Cảnh Nhàn, cười nói:" Tỷ không sao chứ, nếu Lý ma ma thật sự tát tỷ, mặt của tỷ sẽ sưng lên cho mà xem."

Ô Lạp Na Lạp · Cảnh Nhàn mặc dù lúc ở trước mặt Lý ma ma kiêu ngạo không nhún nhường suy cho cùng cũng chỉ là tâm tính thiếu niên, nhưng khi đứng trước mặt Anh Lạc thì lại khác, nàng vô cùng cảm kích nói:" Không sao, ta cũng không phải là cành vàng lá ngọc gì, còn sợ bị bà ta đánh sao?"

Anh Lạc thở dài. đôi mày xinh đẹp nhíu chặt:" Tỷ lúc nào cũng đối nghịch với Lý ma ma, cẩn thận bà ấy xếp thành tỳ nữ làm công việc nặng nhọc nhất cho xem."

Nào ngờ Cảnh Nhàn lại mặt mày hớn hở:" Làm tỳ nữ thì có gì không tốt, ít nhất có thể sớm ra ngoài, còn không cần tuân theo nhiều quy cũ. Tuy ta là Tương Hoàng Kỳ, nhưng mà quy cũ trong nhà thật không có nhiều như vậy, đến đây ngay cả thở cũng khó khăn."

Nàng vừa nói vừa mỉm cười với Anh Lạc, đôi mắt màu hổ phách phát ra từng tia sáng lung linh.

Đã đến giờ ăn trưa, Lý ma ma vẫn còn răn dạy:" Trước kia các ngươi được người khác hầu hạ, bây giờ phải biết cách hầu hạ vương gia. Ngoại trừ nghi lễ trên bàn không thể thiếu, trong lòng muốn cái gì cũng tuyệt đối không được nhìn chòng chọc vào cái đó, chỉ có thể nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thưởng thức."

Bà ta nói xong chớp chớp hai mắt, đã nhìn thấy Cảnh Nhàn nhìn chằm chằm vào dĩa cá hấp trên bàn, cả giận mắng:" Cảnh Nhàn, ngươi có nghe ta nói hay không?"

Cảnh Nhàn ngẩng đầu, ngữ khí ôn hòa:" Dạ có, Lý ma ma."

Lý ma ma hừ lạnh: " Vậy tại sao ngươi còn nhìn chằm chằm vào con cá kia làm gì?"

Ô Lạp Na Lạp · Cảnh Nhàn cười khẽ, thật không có cố ý trêu chọc chỉ là chân thành nói:" Lý ma ma, tôi cảm thấy con cá này hấp chín không đều. Bà xem, đầu cá quá chín, đuôi cá loại tanh. Chẳng lẽ đầu bếp trong vương phủ biết rõ chúng tôi đã không còn là quý tộc, cho nên cũng cố ý lười biếng?"

Trong thoáng chốc gương mặt Lý ma ma giận đỏ đến mang tai.

Cảnh Nhàn da thịt trắng trẽo, tướng mạo xuất chúng quả thật không tệ, Tứ a ca sớm đã trưởng thành, nữ nhân bên cạnh nhiều như mây, những cô gái đã qua thời quý tộc này không nhất định có thể rơi vào mắt xanh của hắn. Quan trọng là... Trong mấy hôm nay, bà ta luôn muốn thị uy với các nàng. Nhưng mà ý định này của bà ta lại hết lần này đến lần khác bị Cảnh Nhàn phá hỏng. Lý ma ma đột ngột đứng lên, vừa định bước đến gần Cảnh Nhàn đã nghe thấy có người vội vàng chạy vào thông báo:" Nhanh lên, Tứ vương gia đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro