20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trung thu năm Càn Long thứ hai mươi sáu.

Trên trời có mây, mây tụ rồi tan. Bên trong Dưỡng Tâm Điện tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt của đàn hương, Càn Long đế đang mặc bộ long bào óng ánh. Bên cạnh là một tách trà thơm ngát. Tất Nguyên hơi cúi người, không nói tiếng nào đứng bên trong điện, đối với Càn Long yên lặng không nói hắn có chút lo lắng bất an.

Càn Long chậm rãi buông tấu chương, khi ngẩng đầu lên, khoé môi hơi hướng xuống dưới.

Càn Long mỉm cười, thấp giọng nói: "Tất Nguyên, ngươi có biết....đoán tâm ý của trẫm? Ngươi hãy nói xem trong lòng trẫm hiện như thế nào. "

Tất Nguyên khom lưng xuống thấp hơn: "Thần lo lắng. "

Càn Long cười cười : "Ngươi lo lắng cái gì? Là bởi vì cháu ruột của ngươi là đại thần nhị phẩm  tỉnh Vân Nam, lại khư khư cố chấp che giấu sự thật việc Miến Điện nhiều lần quấy rối dân chúng? Tất Nguyên, tấm gương này của ngươi cũng thật quá tốt rồi. "

Tất Nguyên vội vàng xua tay, đổ ra vài giọt mồ hôi lạnh: "Hoàng Thượng, thần thật không biết rõ tình hình, khi quân là tội chết, thần làm sao dám tự tiện lừa gạt Hoàng Thượng? Nhất định Hoàng Thượng đã sớm phát hiện, tháng trước phái 3000 tinh binh đến biên giới Vân Nam thao luyện, chắc hẳn chính là vì việc này. "

Càn Long chỉ cười mà không nói, uống hết ngụm trà cuối cùng, thời gian trôi qua, buông tách trà bằng men sứ xuống: "Có thể nói là như vậy. "

Tất Nguyên thấy Càn Long không làm khó hắn, trong lòng đầy cảm kích, đồng thời cũng có chút nghi hoặc: "Hoàng Thượng, người Miến Điện hung ác khó thuần, chúng ta chỉ phái 3000 tinh binh, chỉ sợ biên giới sẽ có một trận ác chiến. Vì sao không cho nhiều người hơn trợ giúp? "

Ngoài cửa sổ tiếng gió thổi từng cơn.

Càn Long gõ gõ lên chiếc bàn gỗ lim, liếc qua Tất Nguyên tóc trắng xoá: "Tử chiến đến cùng. 3000 tinh binh này là trẫm tự mình lựa chọn. Trẫm sớm đã phái người đem thuyền chiến trên sông Hoàng Hà đốt thành tro bụi, nếu không khiến kẻ cầm đầu chạy về Miến Điện, bọn chúng cũng không có cách sống sót trở về. Tất Nguyên, cháu trai của ngươi bị đưa ra tiền tuyến, đó là cho hắn một bài học. Sống hay chết, phải xem tạo hoá của hắn. "

Tất Nguyên đột nhiên chấn động, vừa nhìn Hoàng Đế, tuy nhiên chỉ thấy hắn trên mặt lộ vẻ mỉm cười, một nụ cười lãnh khốc vô tình.

Không thể thắng, chỉ có chết; Càn Long đế rõ ràng không quan tâm đến tính mạng chiến sĩ. Đây chính là thủ đoạn của đế vương, Tất Nguyên cho dù làm bạn với Càn Long đã lâu, nhưng mỗi khi thấy vạn tuế gia đem tính mạng của mọi người xem như quân cờ, trong lòng cũng không khỏi nguội lạnh.

Nghĩ lại, hơn phân nửa phi tần của Càn Long đều là một tặng phẩm chính trị, cũng chỉ có Hoàng Hậu là không có gia thế.

Tất Nguyên gật gù đắc ý, bất tri bất giác thơ thẩn nửa ngày, đến khi Càn Long mỉm cười nói: "Ngươi không đáp lời, trẫm cần phải trị tội. "

Tất Nguyên vội nói: "Thần sơ sẩy, xin Hoàng Thượng tha tội. "

Càn Long vuốt tấu chương trên bàn, quay đầu nhìn qua Tất Nguyên, ánh mắt dần dần rét lạnh: "Sứ giả của Chuẩn Cát Nhĩ kia, đang trên đường đến. Lặn lội đường xa, ngươi có phái người tận tình chăm sóc? "

Tất Nguyên do dự một lát: "Khởi bẩm vạn tuế gia, phái một số binh mã. Thần không rõ, rốt cuộc vạn tuế gia muốn người này sống, hay là chết? Hắn là sứ giả của Chuẩn Cát Nhĩ, vạn nhất xảy ra chuyện gì..."

Càn Long thản nhiên nói: "Bên trong Tử Cấm Thành đương nhiên không thể xảy ra chuyện, trên đường có thể có sơ xuất, có điều chuyện này cùng chúng ta không có quan hệ. Nếu hắn thật sự có năng lực bước vào Tử Cấm Thành, trẫm tạm tha hắn một mạng. "

Tất Nguyên không hiểu suy nghĩ phức tạp Hoàng Đế, đành phải gật đầu không đáp.

Càn Long đế tâm tình không tệ, gặp bộ dáng lo lắng của Tất Nguyên, thấp giọng cười cười: "Lão già ngươi, ngược lại càng muốn sống trở về, lui xuống đi. "

Tất Nguyên như trút được gánh nặng, nhanh chóng hành lễ rồi vội vàng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

_____

Từ Ninh Cung.
Rường cột chạm trổ, chu tường kim ngói, sống động lả lướt, bên trên điêu khắc Dục Hoả Phượng Hoàng giương cánh bay lượn, tất cả cho thấy cung Hoàng Thái Hậu đương triều nguy nga, tráng lệ vô cùng, nhưng cũng cho thấy Hoàng Thái Hậu lòng dạ nhân từ, ở tiền sảnh Từ Ninh cung, thờ một pho tượng phật vàng cao cỡ nửa người.

Thái Hậu Nữu Hổ Lộc nhiều năm sống một mình ở núi Võ Đang tu hành, khó có khi hứng thú hồi cung. Bà ấy cùng Càn Long đế cũng không phải mẫu tử ruột thịt, nhưng tình cảm thân thiết, Càn Long đế đối với Thái Hậu cực kỳ tôn trọng, tựa như mẹ ruột.

Dù vậy, Càn Long cũng không cho phép Thái Hậu can thiệp triều chính, vì vậy giữa hai người có hơi ngăn cách.

Thái Hậu đối với Càn Long không nhiều cũng ít có chút e ngại; đế vương trước mắt cũng không phải con ruột, huống chi, hắn là vua, tay nhuốm máu tươi không biết bao nhiêu nhân mạng.

Thái Hậu yêu thích bích loa xuân, sáng sớm Càn Long sai người đến Giang Tô mang về ít bích loa xuân, hương trà quấn quýt, lư hương lượn lờ.

Lông mày Càn Long chau lại, cùng Thái Hậu trò chuyện việc nhà nửa ngày, vấn đề cuối cùng vẫn là nói đến Hoàn Châu Cách Cách.

Thái Hậu không vui nói: "Nha đầu kia thật sự là nhi nữ của Hoàng Đế? Ai gia nhìn thế nào cũng không giống, đừng nói không giống Hoàng Đế, mà ngay cả con mắt cái mũi Hạ Vũ Hà, cũng không có một điểm tương tự. "

Càn Long đối mặt Thái Hậu, dáng ngồi anh tuấn, cười nói: "Nhưng đó là sự thật. Năm đó trẫm cũng không biết, thì ra Vũ Hà lại vì trẫm giữ lại một nhi nữ. Nếu sớm biết rõ, sẽ không để nó lưu lạc bên ngoài, chịu uỷ khuất nhiều năm như vậy. "

Thái Hậu cũng thở dài một tiếng: "Nếu như Hoàng Đế nói vậy, ai gia cũng không nhiều lời. Huyết mạch hoàng tộc, từ trước đến nay chỉ ngại ít, ai gia thích nhất nghe các tiểu cách cách tiểu a ca gọi "Hoàng tổ mẫu. "

Giọng nói Càn Long mang theo một tia hài hước: "Thái Hậu rất nhanh sẽ được ôm cháu. Lệnh phi đã mang thai hơn ba tháng, lúc đầu thể hư dẫn đến thai khí suy yếu, trẫm đã lệnh thái y điều dưỡng, cuối cùng đã có hiệu quả. "

Thái Hậu cười nói: "Lệnh phi đã có hai tiểu cách cách, cũng không biết cái thai này có thể là một a ca hay không. Ai gia sẽ vì nàng ấy thỉnh cầu Phật Tổ. "

Càn Long chỉ vào tượng Phật ánh vàng rực rỡ kia: "Bây giờ trẫm nhìn thấy thứ này liền cảm thấy đau đầu, Thái Hậu có chỗ không biết, khắp nơi trong Diên Hy cung đều là Quan Âm Tống Tử. Lệnh phi rất mê tín. "

Thái Hậu cười cười, uống một ngụm bích loa xuân, dường như nếm được mặt hồ bao la, nước xanh dao động.

Bà buông tách trà, do dự một lát, nhưng nói: "Ai gia mới từ chỗ Hoàng Hậu về. "

Càn Long bất động thanh sắc, cũng không nói gì.

Thái Hậu lắc nhẹ tách trà, lá trà trên mặt theo nước lay động: "Hoàng Đế, rất nhiều năm qua các phi tần khác đều lần lượt có tin mừng, chỉ có Hoàng Hậu từ khi sinh Thập Nhị A Ca, Thập Tam A Ca sinh non, đến nay vẫn không có tin tức. Hoàng Đế, trong hậu cung, người không phải nên ân sủng đồng đều hay sao? "

Càn Long không biết nên khóc hay nên cười: "Đây là Thái Hậu đang giáo huấn trẫm không sủng hạnh Cảnh Nhân cung? "

Thái Hậu nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Hoàng Đế muốn lật thẻ ai, ai gia không xen vào. Theo ai gia biết, thời gian Hoàng Đế ngủ lại Cảnh Nhân cung cũng không ít, Hoàng Hậu lại chậm chạp không có động tĩnh, chỉ e thứ thuốc nửa tháng dùng một lần kia không thoát khỏi liên quan. "

Càn Long ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây tụ lại tan, vô hình vô thường.

Khoé môi hắn có chút nhếch lên: "Đó là đơn thuốc đặc chế của Thường thái y, vậy mà Thái Hậu cũng có thể điều tra được, quả nhiên tai mắt không ít. "

Thái Hậu thở dài, giữa lông mày có chút đau lòng.

Bà nhìn về phía Càn Long, nghĩ lại Hoằng Lịch của nhiều năm trước, khi đó dáng vẻ của Hoàng Đế không nguội lạnh như bây giờ, luôn hiền lành ấm áp.

Hoàng Đế khi còn trẻ rất thích nắm tay Hoàng Hậu, trừ khi là chính sự, bằng không thì ngay cả những chuyện vặt vãnh như đánh cờ, Hoàng Hậu cũng phải đi theo bên cạnh.
Bà lắc đầu: "Hoàng Đế, Cảnh Nhàn phạm phải sai lầm gì, ai gia không biết, cũng không muốn hỏi đến. Bất quá người thật ác độc, thật nhẫn tâm, từ nay về sau tuyệt đường con cái của nàng ấy? Rốt cuộc là phạm phải sai lầm như thế nào, mới có thể làm cho người canh cánh trong lòng, hận ý mãnh liệt như vậy? "

Trong tay Càn Long vốn cũng đang cầm một tách trà, lúc này buông xuống, trầm mặc một lúc thản nhiên nói: "Hoàng Hậu không xứng làm mẫu thân. Tâm ý của trẫm, hài tử của chúng ta... Bất quá cũng chỉ là quân cờ trong tay nàng mà thôi. "

Thái Hậu cứng đờ, trong đầu giống như xẹt qua một đoạn kí ức ngắt quãng không liên tục.

Bà thở dài: "Mỗi lần nhắc đến Cảnh Nhàn, người nói chuyện luôn có ý tứ như vậy. Hoằng Lịch, người khác không hiểu người, nhưng ai gia nhìn người lớn lên từ nhỏ, đơn thuốc của Thường thái y, ai gia đã tìm hiểu cẩn thận, chỉ sợ không đơn giản như người nói. Thân thể Hoàng Hậu suy yếu, hoàn toàn không thích hợp hoài thai. Nếu như người đau lòng cứ việc nói thẳng. Không thừa nhận, không phải đang làm khổ chính mình? "

Càn Long nâng tách trà, không trả lời nữa, uống một mạch cạn sạch tách trà, Càn Long lúc này mới chậm rãi nói: "Thái Hậu, việc hậu cung người muốn nhúng tay vào, trẫm quyết không hỏi đến. Nhưng những việc liên quan đến Cảnh Nhàn, cái gì có thể quản, cái gì không thể, người tự mình suy nghĩ đi. "

Thái Hậu nghe ngữ khí Càn Long có vẻ bình thường, nhưng lại lộ ra hàn khí, không khỏi dấy lên chút sợ hãi.

Nghĩ lại, nếu bị một người vừa yêu vừa hận như vậy, thật sự không biết là phúc hay hoạ.

Trăm ngàn ý nghĩ trong đầu, nhưng Thái Hậu chỉ nói: "Người biết tính tình Cảnh Nhàn cực kỳ bướng bỉnh, đừng ràng buộc nàng quá chặt. "

Càn Long cười lạnh một tiếng: "Muốn trẫm ép nàng ấy, nàng ấy cũng phải có tư cách lọt vào mắt trẫm. "

Tuy là một câu lạnh lùng, nhưng nhìn kỹ, đáy mắt lại hiện lên một tia mềm mại.

Cảnh Nhàn cố chấp quật cường, Càn Long hiểu rõ, nếu có một ngày nàng không cố chấp, nàng không còn là Cảnh Nhàn.

_____

Đêm trung thu trăng tròn, vừa lúc Thái Hậu trở về, trong hậu cung tràn ngập niềm vui.

Phía Đông Nam ngự hoa viên có một góc giống Hàng Châu ở Giang Nam, núi xanh nước sâu, sương khói mênh mông, cảnh sắc thần tiên. Thái Hậu thành kính tôn thờ Phật Tổ, sau khi hồi cung mấy ngày chưa ngủ, vất vả thắp đèn cầu phúc liệt tổ liệt tông, đèn Khổng Minh dùng giấy Tuyên Thành màu vàng, nguy nga tráng lệ.

Ánh trăng đẹp và tĩnh mịch như tạo ra thanh âm của điệu nhạc.

Càn Long đế mang theo phi tần hậu cung, Thái Hậu, Hoàng Hậu đến, nhìn thấy một chiếc hoa đăng nhỏ bồng bềnh trôi trên dòng sông.

Hoa đăng kia rực rỡ muôn màu, giống với một đoá hoa sống động, lại có chút giống như một đóa liên hoa thanh nhã, sắc màu rực rỡ trôi trên sông, vô cùng xinh đẹp.

Thái Hậu nói với Càn Long và Hoàng Hậu: "Chỉ mong tổ tiên nhìn thấy đèn cầu phúc của ai gia, sẽ phù hộ Đại Thanh. "

Càn Long cùng Hoàng Hậu ngồi cạnh nhau, nghe vậy khẽ cười nói: "Khó có được tâm tư của Thái Hậu, đèn là thứ yếu, tâm ý mới quan trọng. Huống chi trong hậu cung rất ít khi mở tiệc mừng, người xem, bọn nhỏ đều chơi vui vẻ như vậy. "

Hoàng Hậu nhìn theo ánh mắt Càn Long, thấy một ánh nén lập lòe, khói nhẹ từ lồng bay ra, không khỏi có một chút mong muốn, nhưng chỉ có thể xụ mặt, thản nhiên nói: "Chơi cũng nên có chừng mực. "

Lệnh phi đang ở bên tai Càn Long nói gì đó, lúc này ngẩng đầu mỉm cười: "Hoàng Hậu nương nương, tối nay là lễ hội Trung thu, người không nên quá nghiêm khắc, bình thường bọn nhỏ học hành quá nhiều, đêm nay thư giãn một ít, thần thiếp thấy cũng không có gì không ổn. "

Hoàng Hậu nghiêng đầu, ngữ điệu có chút trêu chọc: "Ta nói không ổn sao? Lệnh phi, muội nói chuyện thật không chê vào đâu được. "

Lệnh phi lập tức xấu hổ, hơi có chút khó xử nhìn về phía Càn Long đế, lại thấy Càn Long đế vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Tiểu Yến Tử chạy loạn khắp nơi.
Tiểu Yến Tử cầm trong tay giấy bút, ngồi cùng Vĩnh Kỳ, đang tập trung viết gì đó. Hoàng Hậu cũng nhìn nửa ngày, Tiểu Yến Tử mới cẩn thận đem giấy bỏ vào bên trong hoa đăng, lại đem hoa đăng thả xuôi theo dòng nước, lúc này mới ngẩng đầu cười ngọt ngào với Vĩnh Kỳ.

Hoàng Hậu liếc qua Hạ Tử Vi, nàng ta cũng giống như vậy, đang viết gì đó.

"Tiểu Yến Tử " Càn Long cười phất tay với nàng ấy: "Con làm gì vậy? Khó khi nào nhìn thấy con chủ động cầm giấy bút, việc hiếm như vậy có lẽ phải viết vào bên trong sử ký, lưu danh hậu thế. "

Tiểu Yến Tử gãi đầu, đối với Càn Long cười nói: "Hoàng A Mã, Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu, mọi người ở trong cung nhiều năm, không biết tập tục ngoài dân gian. Ở dân gian, mọi người đem lời nói tận sâu trong trái tim ghi lên giấy, để vào bên trong hoa đăng. Nếu là nguyện vọng sẽ thực hiện được, nếu là khúc mắc, có thể cởi bỏ. Rất linh nghiệm. "

Càn Long đế mặt không thay đổi, vô tình hữu ý nhìn thoáng qua Hoàng Hậu, chỉ thấy hai mắt nàng sáng lên.

Càn Long đế nhíu mày, cười nói: "Có chuyện này thật ư? Không thể ngờ dân gian có nhiều thứ như vậy, có lẽ trẫm phải tìm thời điểm, vi phục xuất tuần một chuyến. "

Tiểu Yến Tử tự hào nói: "Đúng vậy, những thứ thú vị ở dân gian khắp nơi đều có. "

Càn Long nhìn về phía Tiểu Yến Tử, như có điều suy nghĩ, mở miệng nói: "Vậy nguyện vọng của con là gì, nói nghe một chút. "

Mặt Tiểu Yến Tử đột nhiên hồng lên như quả táo, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngũ A Ca Vĩnh Kỳ, qua loa nói: "Đây là bí mật nhỏ của con, không thể nói cho Hoàng A Mã. Nếu như Hoàng A Mã viết bí mật, Tiểu Yến Tử cũng sẽ không hỏi đến. "

Càn Long cười cười.

Hoàng Hậu chăm chú lắng nghe, có dáng vẻ rất kích động, nhưng Càn Long hết lần này đến lần khác nghe xong, lại quay đầu nói chuyện khác với Lệnh phi.

Khuôn mặt Hoàng Hậu lộ vẻ khó khăn, cuối cùng vẫn cắn cắn môi, nhỏ giọng nói với Càn Long: "Hoàng Thượng.... "

Càn Long "Ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Như thế nào, muốn thả hoa đăng? "

Hoàng Hậu vội vàng gật đầu.

Càn Long chậm rãi đối diện Hoàng Hậu, rất tự nhiên ôm nàng vào trong ngực, lông mày Hoàng Hậu lập tức nhíu lại. Vừa rồi còn ôm vai Lệnh phi, bỗng nhiên phân nửa cho mình, nội tâm Hoàng Hậu nổi lên chua xót, cúi đầu nói thầm một tiếng: "Phong lưu. "

Lông mày Càn Long chau lại, bên tai Hoàng Hậu thấp giọng nói: "Nói chuyện khó nghe như vậy, còn muốn trẫm chuẩn cho nàng? "

Đôi mắt Hoàng Hậu màu hổ phách, dưới ánh trăng sáng ngời hiện lên như ngọc lưu ly.

Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, u sầu nói: "Được, vạn tuế gia không phải phong lưu. Người khác là phong lưu, nhưng vạn tuế gia là trời sinh đa tình không thể bỏ được, đúng không? "

Ánh mắt Càn Long ôn nhu, lẳng lặng nhìn Hoàng Hậu, chỉ nói: "Đi, thả hoa đăng. "

Hoàng Hậu lập tức đứng lên, cùng Dung ma ma một trước một sau đi đến bênh cạnh sông nhỏ. Tuy hoa đăng mỗi cái riêng biệt, nhưng cơ bản giống nhau, không cẩn thận sẽ nhìn không ra khác biệt.

Hoàng Hậu thuận tay chọn hai cái hoa đăng màu trắng nhạt giống nhau như đúc, trải rộng giấy bút, cẩn thận viết lên.

Lúc nàng viết chữ, toàn thân vô cùng chăm chú. Ngọn đèn chiếu vào y phục nàng, đôi má Hoàng Hậu như ngọc, cực kỳ động lòng người.

Càn Long không nói lời nào, đôi mắt màu đen như mực chăm chú nhìn Hoàng Hậu, thật lâu không lên tiếng.

Lệnh phi kéo tay Càn Long, ngọt ngào cười nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự không rõ ngài thích nữ nhân như thế nào, là tiểu thư khuê các như Hạ Tử Vi, hay ngây ngô hồn nhiên như Tiểu Yến Tử? "

Đôi mắt Càn Long loé lên, thấp giọng nói: "Đương nhiên là có tri thức hiểu lễ nghĩa, yểu điệu thục nữ, Tiểu Yến Tử là con gái trẫm, không cần so sánh. Nhưng muốn làm phi tần của trẫm, cũng không thể quá ham chơi như Tiểu Yến Tử. "

Lệnh phi lắng nghe vô cùng cẩn thận, khẽ cười nói: "Xem ra cổ nhân nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, cũng không phải không có căn cứ. "

Càn Long không đáp, đối với Nguyễn công công nói: "Chuẩn bị giấy bút, trẫm cũng thả một chiếc hoa đăng. "
Khó có dịp long nhan vui vẻ, Nguyễn công công dáng vẻ tươi cười mang giấy bút đặt vào tay Càn Long. Càn Long nói với Lệnh phi: "Tiểu Yến Tử nói rất hay, bí mật chính là bí mật, Lệnh phi, nàng nên lánh mặt đi. "

Khuôn mặt đang mỉm cười của Lệnh phi có chút cứng đờ, nửa khắc sau mới ôn nhu nói: "Hoàng Thượng nói rất đúng. "

Đôi mắt Càn Long đế sâu thẳm, trầm mặc, tay nắm chặt bút mực không buông, nửa ngày sau mới nhấc bút viết vài chữ, vội vàng gấp trang giấy lại, bỏ vào bên trong hoa đăng, cũng không giao cho Nguyễn công công, ngược lại tự mình đứng lên.

Hắn vừa đứng dậy, lập tức các a ca, cách cách, cung nữ trong ngự hoa viên đồng loạt quỳ xuống.

Càn Long cười cười, cũng không gọi mọi người đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh dòng sông, vô cùng cẩn thận đem hoa đăng thả vào dòng nước. Ánh nến nho nhỏ chuyển động như đang múa nhẹ nhàng, Càn Long đưa mắt nhìn hoa đăng, đến khi trôi xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Hắn ngẩng đầu lên, đối với Hoàng Hậu cách đó không xa nói: "Hoàng Hậu, nàng viết gì vào hoa đăng, lấy lên cho trẫm nhìn xem. "

Hoàng Hậu vốn cúi đầu, nghe vậy cả kinh, giương mắt nhìn Càn Long: "Hoàng Thượng, rõ ràng Tiểu Yến Tử nói đó là bí mật. "

Càn Long lại trầm thấp nở nụ cười: "Trẫm nói không phải bí mật, liền không phải là bí mật. Nguyễn công công, đi lấy lên cho trẫm. "

Nguyễn công công trong lòng thở dài, thật sự gần vua như gần cọp, vừa rồi rõ ràng tâm tình còn rất tốt, nhưng lúc này dáng vẻ tươi cười lại khiến người khác sợ hãi. Hắn vội vàng mang hoa đăng trôi không xa lấy lên, cung kính đặt vào tay Càn Long đế.

Hoàng Hậu vội vàng nói: "Chẳng qua là vì Đại Thanh cầu phúc, không có gì đặc biệt... "

Trong hoa viên, cúc trắng đều đã nở, mùi hương thơm ngát khắp nơi.

Càn Long đế không chờ Hoàng Hậu nói xong, mở cánh hoa, lấy ra tờ giấy nhỏ. Quả nhiên chữ viết của Hoàng Hậu vô cùng tinh tế xinh đẹp; " Trời xanh ở trên, ngày hội Trung thu, nguyện bảo vệ Đại Thanh quốc thái dân an, Hoàng Thượng ít vất vả. "

Càn Long duỗi ra ngón tay thon dài, sờ lên trên chữ viết, lúc này mới gấp giấy bỏ lại vào bên trong, tự mình thả hoa đăng trôi theo dòng nước.

Hắn ngẩng đầu, những tia không vui vẻ lúc nãy tan biến hết, thay vào đó là một sự dịu dàng ôn nhu: "Cảnh Nhàn, cảm ơn. "

Hoàng Hậu đứng ở tại chỗ, dời ánh mắt.

Cảnh đêm dần tối hơn, nhưng đèn đuốc ở ngự hoa viên vẫn sáng rực, hương thơm quấn quýt mọi người.

Gần đến giờ hợi, Thái Hậu có hơi mệt mỏi, có ý về Từ Ninh cung nghỉ ngơi. Hoàng Đế đối với Thái Hậu thập phần hiếu thuận, tự mình cung kính đưa Thái Hậu quay về Từ Ninh cung.

Thái Hậu cùng Hoàng Đế đi khỏi, các a ca , cách cách, nhất là đám người Tiểu Yến Tử, ngược lại càng vô cùng phấn khởi.

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đêm phát ra phát hoa xinh đẹp, đủ mọi màu sắc.

Thời gian trôi qua, Hoàng Hậu đứng lên, không cho Dung ma ma đi theo, một thân một mình đi đến đoạn cuối con sông. Các hoa đăng giống nhau như đúc, Hoàng Hậu tìm nửa ngày, mới tìm thấy hoa đăng thứ hai của mình, ở ngay bên trên, có để lại một dấu hiệu nhỏ.

Hoàng Hậu đẩy cánh hoa đi, nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, chần chừ một lát, vẫn là rút ra.

Nàng đem giấy mở ra dưới ánh trăng, Hoàng Hậu đưa mắt nhìn chữ viết của mình; "Ngô đại ca... Thật xin lỗi. Thật sự, rất xin lỗi. "

Cảnh Nhàn nhìn một lúc, không biết nghĩ ngợi điều gì, hốc mắt dần dần ướt.

Cùng lúc đó, Tiểu Yến Tử lén lén lút lút tìm dưới đám hoa đăng kia, lấy lên một chiếc, lôi kéo Tử Vi nói: "Tử Vi, ta biết rõ cái này là của Hoàng A Mã. Tiểu Yến Tử ta là ai, mỗi một chiếc hoa đăng ta đều làm ký hiệu. Chờ một chút chúng ta có thể nhìn thấy bí mật của Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, còn có Ban Kiệt Minh, Kim Toả rồi, ha ha. Bất quá, chúng ta trước nhìn xem Hoàng A Mã viết cái gì đã. Được không? "

Hạ Tử Vi quan sát xung quanh, thoáng bất an: "Phỏng đoán thánh ý, không phải tội nhẹ. "

Tiểu Yến Tử bực bội nói: "Hoàng A Mã không ở nơi đây, sao có thể xem như phỏng đoán thánh ý? Muội không xem, ta xem. Ta thật sự muốn biết lời nói từ đáy lòng Hoàng A Mã. "

Nàng động tác nhanh nhẹn đem giấy mở ra, lại mở to mắt: "Ồ! Như thế nào chỉ có hai chữ? "
Hạ Tử Vi nhắm mắt lại, giọng nói êm dịu: "Nhanh đọc cho ta nghe. "

Tiểu Yến Tử không hiểu ra sao nói: "Hoàng A Mã chỉ viết hai chữ Cảnh Nhàn. "

Nàng kéo ống tay áo Tử Vi: "Cảnh Nhàn... nghe có vẻ quen tai... Giống như đã nghe ở đâu rồi... Ai vậy... Tử Vi, Tử Vi? "

Hạ Tử Vi mở to mắt, đôi mắt trong trẻo, nhưng ánh trăng lại vừa lúc không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro