Chương 15 - Cửu lý hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngày đầu tiên đi làm sau khi kết thúc nghỉ ốm, Trần Vũ đã được các đồng nghiệp hoan nghênh nhiệt liệt, một nửa là chúc mừng vết thương cậu khỏi hẳn, một nửa là vui mừng vì rốt cuộc có thêm một người đến làm. Vụ án "Cửu lý hương" đã tiếp cận giai đoạn thu lưới, mọi người đều bận đến chân không chạm đất, Trần Vũ cũng không muốn lãng phí thời gian, chủ động tiến vào trạng thái làm việc, xin đội trưởng Giang Dương cho mình đích thân đi làm.

Nhưng Giang Dương chỉ vỗ vỗ bả vai cậu, như có thâm ý mà nói: "Dương cục tìm cậu, đi lên trước đi."

Dương cục? Trần Vũ rất kinh ngạc, cậu từng ở hội nghị công tác toàn cục gặp Dương Trường Thanh, còn đứng cách rất xa. Cậu không quá quan tâm chuyện quan trường, nhưng cũng biết vị cục trưởng này là người sinh ra và lớn lên ở Tân Giang, bởi vậy cũng đã trở thành hồng nhân trong mắt lãnh đạo thành phố, bởi vì để bồi dưỡng được một cán bộ bản địa thật sự không dễ dàng. Từ lúc Dương Trường Thanh được bổ nhiệm đến giờ, tỷ suất phá án đối với án giết người của thành phố Tân Giang một đường đi lên, chỉ mới nửa năm đã đạt đến đỉnh điểm lịch sử 99.8%, tỷ suất phá án "cướp giật" còn đạt 100%, hung hăng soát độ tồn tại trên toàn tỉnh thậm chí trong cả nước.

Trần Vũ thật sự thích phong cách làm việc sấm rền gió cuốn của vị cục trưởng này, cũng rất rõ tương lai ông không chỉ lên tỉnh, mà thậm chí còn rất có khả năng tiến vào trung ương, rốt cuộc Dương Trường Thanh năm nay chỉ mới 39 tuổi, là cán bộ cấp cục trưởng trẻ nhất toàn tỉnh.

Mà Trần Vũ cậu chỉ là một cảnh sát bậc hai mới tốt nghiệp được hai năm, nếu không phạm sai lầm gì phải cõng phạt, sang năm có thể lên một bậc. Cho nên cậu không hiểu lắm vì sao Dương cục trưởng lại điểm danh lôi cậu lên.

Không phải vì Ninh Minh Xuyên chứ? Trần Vũ khó tránh lo sợ bất an, chẳng lẽ Dương Trường Thanh cũng là một người số các quan chức bị mua chuộc? Nhưng Lữ Lệ đã gọi Giang Dương đến tìm mình cảnh cáo rồi, chính mình nửa tháng nay cũng chỉ ở nhà dưỡng thương, cũng không "quấy rầy" gì Ninh Minh Xuyên, Dương Trường Thanh vì sao phải làm chuyện thừa thãi như vậy?

Mang theo một bụng tâm tư, Trần Vũ đứng ở trước cửa văn phòng cục trưởng, sửa sang đồng phục một chút, nâng tay, gõ vang cửa phòng.

"Mời vào."

Trần Vũ đẩy cửa bước vào phòng, đối mặt lãnh đạo giơ tay chào, "Dương cục," cậu nói, "Buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng." Dương Trường Thanh có hơi buồn cười chỉ vào ghế đối diện, "Đừng câu nệ, ngồi đi."

Trần Vũ liền ngồi xuống, tư thế rất đoan chính.

Dương Trường Thanh lại thả lỏng mà dựa lưng vào ghế, hai tay mười ngón giao nhau, nét mặt tươi cười làm anh có vẻ rất gần gũi, bình dị, càng thêm trẻ trung hiền lành.

"Vết thương của cậu thế nào, đã lành hết chưa?"

"Cơ bản đã lành hết." Trần Vũ nói, "Cảm ơn cục trưởng quan tâm."

"Tôi xem video hôm đó, quả thực rất nguy hiểm. Tên tài xế kia xét nghiệm nồng độ cồn vượt mức, trong xe có hơn một trăm bộ iphone, hắn chủ động khai nhận tất cả đều là trộm được, đồng lõa cũng cung khai hết. Vụ án này có thể kết thúc nhanh chóng như vậy, đều là công lao của cậu đấy."

"Anh quá khen rồi Dương cục, đồng sự trong đội đều rất vất vả." Trần Vũ phát hiện bản thân rất không biết cách ứng phó khích lệ của lãnh đạo, cứng đờ nói, "Tôi chỉ vừa vặn xuất hiện ở đó mà thôi."

Dương Trường Thanh gật đầu, như thể khen ngợi, tiện đà chuyển đề tài, hỏi: "Nghe nói cậu gần đây có điều tra Ninh Minh Xuyên?"

Tới rồi, quả nhiên tới rồi, chuông cảnh báo trong tai Trần Vũ kêu vang, mặt lại cố bảo trì trấn tĩnh: "Đã từng tra ạ, chủ yếu là nguyên nhân Triệu Ý Thơ tự sát có chút khả nghi, hơn nữa lần trước có một cô gái tên Chu Nhạc Điềm đến báo án, cũng tố cáo Ninh Minh Xuyên."

"Cậu tra được cái gì không?"

Trần Vũ nói không có, "Giang đội khuyên tôi không nên lãng phí thời gian trên người Ninh Minh Xuyên, cho nên về sau tôi không tra nữa."

Dương Trường Thanh cười nhạt hỏi: "Cậu cảm thấy đang lãng phí thời gian sao?"

Trần Vũ không lập tức trả lời, Dương Trường Thanh hỏi: "Hoặc là tôi hỏi cách khác, cả thượng cấp của cậu lẫn thượng cấp của thượng cấp cậu đều nói với cậu là chuyện này lãng phí thời gian, cậu vẫn sẽ làm sao?"

Thượng cấp tất nhiên là chỉ Giang Dương, còn thượng cấp của thượng cấp chính là Dương Trường Thanh sao? Trần Vũ tâm tình càng thêm trầm trọng, nhưng bình sinh công lực nói dối của cậu chỉ dùng lên người Cố Ngụy, làm trò trước mặt người khác, thật sự không thể nói lời trái với lương tâm, cho nên nghĩ một lát rồi lại ăn ngay nói thật.

"Tôi biết kỷ luật yêu cầu phải tuyệt đối phục tùng chỉ huy, nhưng quốc gia sở dĩ chiêu mộ người sống chứ không phải người máy đến làm công việc cảnh sát cơ bản, hẳn đã chứng minh việc con người căn cứ vào đạo đức và quy chuẩn pháp luật để đưa ra phán đoán cũng rất quan trọng."

Ý cười của Dương Trường Thanh phảng phấp lại càng sâu, "Như thế đối với Ninh Minh Xuyên người này, cậu căn cứ vào đạo đức và quy chuẩn pháp luật, đưa ra phán đoán gì?"

"Hắn ta có vấn đề." Trần Vũ nói.

"Vấn đề gì?"

"Hối lộ quan chức chính phủ, xâm hại phụ nữ, cầm tù phi pháp."

Dương Trường Thanh nhướng mày hỏi: "Cậu có chứng cứ ư?"

"Không có." Trần Vũ nói, "Đây chỉ là phỏng đoán của tôi, tôi sở dĩ đi tra là vì muốn tìm ra chứng cứ, nhưng trong cục không ủng hộ."

"Trong cục? À," Dương Trường Thanh hiểu rõ mà nói: "Ý cậu là Giang Dương đội trưởng và Lữ phó cục trưởng?" Tiện đà thở dài, nói: "Đáng tiếc nha."

Trần Vũ hỏi: "Đáng tiếc cái gì ạ?"

"Đáng tiếc trong cục là do tôi định đoạt," Dương Trường Thanh cười nhìn cậu, "Tôi ủng hộ cậu là đủ rồi."

Mức độ chấn động này tuyệt đối chỉ sau cảnh Cố Ngụy nói với cậu "Anh thích em", Trần Vũ mở to hai mắt, miệng nửa há ra, "Cục trưởng..."

"Tôi muốn tìm cậu hỗ trợ, không cần che giấu. Cậu cũng biết trước mắt quét hắc trừ gian trong phạm vi cả nước là công tác trọng điểm của công an, phía trên đã sớm theo dõi Ninh Minh Xuyên, theo tôi được biết, tổ quét hắc trung ương sẽ sớm phái người đến đây. Nhưng người của trung ương tới đều là phá án chìm, đến lúc đó chúng ta chỉ có mỗi việc phối hợp điều tra rồi bị người ta vả mặt, cho nên trước đó, tôi muốn dùng hết khả năng nắm giữ một chút quyền chủ động."

Dương Trường Thanh hơi nghiêng về phía trước, tay đặt lên bàn, thần sắc chắc chắn mà trầm ổn, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Tôi muốn thành lập một đội điều tra lâm thời nhỏ, nhắm vào Ninh Minh Xuyên mà triển khai điều tra bí mật. Đồng chí Trần Vũ, cậu có bằng lòng tham gia nhiệm vụ này không?"

Trần Vũ không chút do đự đứng lên, "Tôi bằng lòng!"

Dương Trường Thanh như bị cậu chọc cười, "Đừng đáp ứng vội, tôi còn chưa có nói xong." Nam nhân xua xua tay, lại bảo cậu ngồi trở về, nói tiếp: "Sở dĩ điều tra bí mật, bởi vì trước mắt còn chưa chính thức lập án, tôi cũng không muốn rút dây động rừng, cho nên cậu không thể nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, cần thiết bảo mật cao độ, tôi sẽ nói Giang Dương an bài nhiệm vụ khác cho cậu làm, anh ta tạm thời sẽ không quản cậu nữa. Mặt khác, trong lúc bí mật điều tra, toàn bộ quá trình cậu không được giơ thẻ ngành ra. Có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề."

"Ninh Minh Xuyên hắc bạch đều ăn, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, cậu không sợ?"

"Nếu sợ đã không thi vào cảnh sát." Trần Vũ nói, "Tôi muốn điều tra rõ chân tướng, còn mang lại công bằng cho người bị hại."

"Không tồi nhỉ." Dương Trường Thanh cười nói, "Thế nếu tôi bảo cậu tiến cử một vị đồng nghiệp gia nhập nhóm nhiệm vụ, cậu sẽ chọn ai?"

Trần Vũ nghĩ một hồi, đề cử Từ Dĩ Triết.





Cố Ngụy cảm thấy Trần Vũ sau khi đi làm liền trở nên hơi kỳ quái.

Mỗi ngày số lần liên hệ với anh đều giảm hẳn, mà chính mình gửi tin nhắn sang, từ trước đến giờ đều là trả lời trong tích tắc, giờ cảnh sát Trần phải một hai tiếng sau mới có thể trả lời, hơn nữa còn trả lời rất là ngắn gọn, rõ ràng không muốn nói thêm gì với anh.

Đến cả thời gian tan tầm cũng càng ngày càng muộn, ban đầu anh còn vừa đọc sách vừa chờ cậu về, sau thật sự chịu không nổi, dứt khoát tắt đèn ngủ trước, Trần Vũ mấy giờ về, anh thậm chí còn không biết.

Ngày thường bận như thế thì không nói, cuối tuần thế mà cũng có đến một nửa thời gian là không ló mặt về nhà, tự Cố Ngụy cũng ngồi nửa ngày ở phòng khám, cho nên làm tròn lên thì hai người cùng phòng, thế mà chỉ đối mặt cùng nhau ăn một bữa cơm cũng thành viễn cảnh xa vời.

Anh hỏi Trần Vũ dạo này bận gì thế, thanh niên nói là chuyện công tác, bí mật không thể nói, sau đó liền chạy đến thư phòng, vẽ vẽ dán dán lên bức tường trắng kia. Cố Ngụy đoán được nhất định là có liên quan đến Ninh Minh Xuyên, anh rất tò mò, tuy biết là kỷ luật nhưng vẫn thấy hơi bất mãn như cũ.

Chính mình cung cấp manh mối nhiệt tình như vậy, rõ ràng là mắt cận, đến cả bút bi của Tiết Bình có chữ gì cũng cố mà dòm rồi báo cáo cho Trần Vũ, sao bây giờ vụ án có đột phá mà mình thì đến một xó xỉnh tin tức cũng không đáng được biết? Lúc trước khi chuyển đến còn bảo mỗi đêm đều có thể làm thám tử lừng danh Conan cho đã nghiện một phen, kết quả hàng hóa hoàn toàn không như quảng cáo, mình chỉ là Ran Mori phụ trách nấu cơm cho Conan mà thôi!

Cố Ngụy cảm thấy như bị lừa, thêm việc Trần Vũ đêm đó trước khi đi làm lại che mắt anh rồi còn dí sát lại gần mà nói, tối lửa tắt đèn làm anh tưởng Trần Vũ muốn lấy mình làm thế thân cho bạch nguyệt quang của cậu, đến nắm đấm cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, cuối cùng Trần Vũ chả hôn. Tuy rằng không hôn, nhưng mà lại nói, tưởng anh chỉ có IQ không có EQ À? Tưởng anh là thứ ngốc xít không phân biệt được đùa giỡn và trêu chọc chắc?

Ha hả.

Nói tóm lại, có thêm những việc này, hình tượng đại móng heo của Trần Vũ trong lòng bác sĩ Cố càng ăn sâu bén rễ.

Cho nên khi Tiết Bình lại tìm anh lấy thuốc, anh cũng không thèm nói với Trần Vũ, thị dân lòng mang nhiệt tâm mơ mộng đấu trí với quan tham anh dũng phá kỳ án, Cố Ngụy bắt đầu tiếp cận Tiết Bình một cách có mục đích, trong lúc ân cần hỏi han cố kéo gần khoảng cách tranh thủ tín nhiệm.

Sự thật chứng minh, kế hoạch của anh rất có hiệu quả, Tiết Bình bắt đầu thông qua anh nhờ xem hộ phim chụp của bạn bè, tìm giường bệnh, để cảm ơn, Tiết Bình mời anh tham dự một vài bữa liên hoan.

Hai lần trước cũng bình thường, bữa tiệc đơn giản có bác sĩ, dược sĩ, quan chức chính phủ, uống chút rượu rồi nói khoác, không có gì đặc biệt. Cố Ngụy lần nào cũng lấy cớ hôm sau có phẫu thuật mà từ chối uống rượu, cũng may không ai nhất nhất bắt anh phải uống.

Tới lần thứ ba, cục diện bắt đầu trở nên quỷ dị. Xuất hiện một vài vị nam nhân lời nói cử chỉ cực kỳ thô tục, bọn họ cung kính gọi Tiết Bình là "đại ca", mà Tiết Bình cũng rất thân thiết gọi họ là "Lão tam", "Lão ngũ", "Lục đệ", như kiểu kết giao trước tượng Quan Công từ ba đời tám hoánh ấy. Bọn họ ngồi phòng bao, trong sương khói lượn lờ kể những chuyện thô bỉ, cười rất chi là đáng khinh.

9 giờ hơn tan tiệc, một đám người lại lục tục muốn đi KTV, Cố Ngụy đang định tìm lý do từ chối khéo, bỗng nghe có người nói: "Tôi gọi điện rồi, bảo gọi Ninh ca của chúng ta tới."

Tiết Bình vừa lúc cũng quay đầu nói: "Bác sĩ Cố cũng đi cùng đi, chẳng mấy khi."

Cố Ngụy cười nói được.

Nhưng Ninh Minh Xuyên trước sau không xuất hiện, trong phòng bao siêu rộng lại có thêm năm sáu mỹ nữ dáng người yểu điệu, váy ngắn đến mức Cố Ngụy không dám nhìn nhiều, chỉ có thể trốn vào góc phòng, làm bộ đang nhắn tin, âm thầm chụp mấy tấm ảnh.

10 giờ hơn, Trần Vũ gọi điện, hỏi anh đang ở đâu.

Cố Ngụy ra hành lang nghe, báo địa chỉ cho Trần Vũ. Thanh niên quả nhiên kinh ngạc: "Anh đang KTV? Anh có bao giờ đến những chỗ như thế đâu."

"Ừ, bây giờ sắp về rồi." Cố Ngụy nói. Ninh Minh Xuyên hôm nay chắc sẽ không tới.

"Em vừa tan tầm, em qua đón anh."

"Em đi ăn cơm trước đi, anh bắt xe về là được."

Trần Vũ ngữ khí rất tự nhiên, "Nhưng em muốn ăn cơm anh nấu."

Cố Ngụy trong lòng mềm nhũn, cơ hồ trong nháy mắt liền tiêu tan chuyện hàng không như quảng cáo. Ran Mori thì Ran Mori, vẫn mạnh hơn Kogoro Mori nha! Về sẽ đưa ảnh chụp cho Trần Vũ, nói không chừng có thể hỗ trợ vụ án.

"Anh ở đây chờ em."

"Mười phút." Trần Vũ nói.

Cố Ngụy trở lại phòng bao, người còn chưa ngồi xuống, đã bị nam nhân mà Tiết Bình kêu là "Lục đệ" hay là "Thất đệ" gì đó bưng một cái ly đến kính rượu, Cố Ngụy chỉ có nước soda, đối phương cũng không ép anh, ngửa cổ một cái nốc hết nửa ly Mao Đài.

Nước giải khát mang theo bọt khí từ khoang miệng chảy vào yết hầu, nổi lên một tia vị ngọt, nhưng anh rõ ràng gọi soda không đường mà.

Cố Ngụy chỉ uống một ngụm, liền buông ly, lộ ra biểu cảm khó nhịn, "Xin lỗi, bụng tự nhiên không thoải mái, tôi đi toilet trước."

Nam nhân nhìn anh cười cười, mời anh tự nhiên. Cố Ngụy cầm lấy điện thoại, bước nhanh khỏi phòng, trong nháy mắt anh đẩy cửa phòng, tầm mắt đã xuất hiện đạo bóng chồng thứ nhất.





Trần Vũ thay quần áo xong, tắt máy tính và đèn văn phòng, bước nhanh ra bãi đỗ xe.

Trên đường nhận được điện thoại của Từ Dĩ Triết, đối phương hai ngày nay đều đang giả dạng nhân viên chuyển phát nhanh, lảng vảng quanh cao ốc Phú Thông, chuyển phát đương nhiên cũng là giả, bên trong chỉ có một ít đồ đạc không đáng bao tiền. Tiểu tổ còn bố trí một đồng nghiệp khác sắm vai tiểu ca đưa cơm, mọi người nhất trí mục tiêu, mau chóng thăm dò bố trí bên trong của tòa kiến trúc thần bí này.

Chưa nói được hai câu, lại đã có điện thoại gọi đến, Trần Vũ liếc màn hình, liền tạm dừng cuộc gọi với Từ Dĩ Triết, tiếp điện thoại bên kia: "Bác sĩ Cố, mới ba phút đã không chờ được?"

"Trần Vũ ...."

Giọng khàn khàn, mang theo tiếng thở dốc.

Trần Vũ yết hầu căng thẳng, "Cố Ngụy?"

"Mau đến đón anh.... " Phảng phất đang cực lực đè nén cái gì đó, "Anh ở phòng bao số 1283... toilet phía trước..."

"Anh làm sao thế?" Trần Vũ một tay đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn đã quên mất còn đang nói chuyện điện thoại với Từ Dĩ Triết, "Em đến ngay lập tức!"

"Anh khó chịu.... Nhìn không rõ..." Cố Ngụy không khống chế được mà nức nở một tiếng, giọng nói trở nên vừa mềm mại vừa bất lực, lại như tràn ra từ kẽ răng cắn chặt, "Ly của anh... có gì đó...."


----Chương sau phải vào weibo xem, tôi phải convert image nên hơi bị lâu. Nhức mắt vl.

Au bảo: phải xem weibo, nhưng không có cái mà các cô tưởng đâu (bình thường Lofter không có đăng chương H, chương H phải vào weibo xem.)

Bàn phím laptop sửa rồi, gõ như rồng bay phượng múa =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#vcct