Chương 9 - Đừng trốn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trần Vũ chạy đến khoảng tầng 3 thì Cố Ngụy đã nghe thấy tiếng, bởi vì cậu bước chân rất gấp, bốt Martin nện trên mặt đất rất nặng, thế là anh nói vọng từ cửa cầu thang xuống: "Em chậm một chút, đừng có chạy!"

Trần Vũ liền chậm một chút, nhưng mà vẫn rất là nhanh, vài giây đã xuất hiện trước mặt anh, đôi mắt sáng ngời nhìn anh cười cười, có điều góc nghiêng cơ thể có hơi kì cục, đương nhiên là vì trọng tâm dồn hết vào chân trái, bởi vì mắt cá chân phải còn bị thương.

"Em lại chạy, em lại nhảy, em lại còn nhảy nhót," bác sĩ Cố há mồm là dạy dỗ, "Lăn lộn quen thói rồi bị thương thì về sau đừng nói là làm việc bên ngoài, nhón chân hôn hôn thôi cũng lao lực!"

Trần Vũ đỡ lan can cầu thang cười đến nỗi đèn cảm ứng âm thanh cũng bật, như thể thật sự sắp kết hôn, vợ cao hai mét hai.

"Cười cái gì mà cười," Cố Ngụy ôm một túi đồ, trừng mắt, "Mau mở cửa!"

Vào phòng, Cố Ngụy mang nguyên liệu nấu ăn cho vào bếp, đi ra bảo: "Đưa anh xem chân em."

Trần Vũ kéo tất xuống một nửa, cũng không quá để ý: "Không có việc gì, đã tiêu sưng nhiều so với hôm qua."

Cố Ngụy ngồi xuống sô pha, đặt chân cậu lên đầu gối mình cẩn thận xem xét, trái bóp, phải xoa, thuận tay cầm điều khiển TV làm một cái chùy nhỏ, vừa đấm vừa hỏi: "Chỗ này đau không?"

"Chỉ có lúc đi đường mới đau." Trần Vũ nói.

"Bởi mới nói em phải bớt đi đường, nghỉ ngơi nhiều, càng không thể chạy."

"Cả ngày em xãi lai ở văn phòng, chỉ mới chạy có tí, không quan trọng." Trần Vũ thu chân, bắt đầu vỗ mông ngựa: "Bác sĩ Cố còn biết khám chỉnh hình, mười môn phối hợp toàn năng chính là bác sĩ Cố."

Kỳ thực Cố Ngụy là một người tính cách điệu thấp khiêm tốn, chỉ duy lúc bị Trần Vũ nịnh bợ thổi phồng mới nhịn không được mà nội tâm có chút hư vinh, đắc ý nói: "Giỡn hoài, lúc kết thúc thực tập anh thiếu chút nữa đã định vào khoa chỉnh hình đó, lúc ấy khoa tiêu hóa thiếu người nên anh mới đi." Anh đứng lên, lập tức lại ngồi xuống, "À đúng rồi, có một tin nói cho em!"

Anh đem chuyện giường 15 bị mất hai vạn tệ rồi tìm lại được kể cho Trần Vũ, "Đồng chí cảnh sát nhân dân cũng cũng cảm ơn anh, nhưng anh biết người bọn họ nên cảm ơn là em, anh đâu có làm gì đâu."

"Nếu anh không gọi cho em vì chuyện đó, em cũng đâu có giúp được gì." Trần Vũ nói, "Anh làm được rất nhiều, cả bạn gái cũng không cẩn thận đắc tội rồi."

Mới đầu anh không nói gì, Trần Vũ lại cúi đầu chủ động nói: "Buổi sáng thái độ của em không tốt, làm anh mất mặt. Cô ấy không trách anh chứ?"

Cố Ngụy cười cười, đứng dậy đi vào bếp, ra tay sửa soạn nguyên liệu nấu ăn, "Lại nói, anh hình như rất ít khi thấy em bực mình, hôm nay đến kỳ rụng dâu hả?"

"Xin lỗi, em chỉ là..." Trần Vũ cũng đi qua dựa cửa, tựa hồ rất nghiêm túc cân nhắc rồi mới nói: "Cô ấy bảo anh là 'lão già 30 tuổi', em thấy không hay. Ai rồi cũng 30 tuổi, trừ những người không sống được đến tuổi đó, hơn nữa 30 tuổi căn bản không tính là già, Cố Ngụy 30 tuổi..."

Anh không đợi được đoạn sau, quay đầu lại hỏi: "Cố Ngụy 30 tuổi thì thế nào?"

"Rất ấm áp, rất lương thiện, có tinh thần phấn đấu, lúc cười rộ lên..."

Trần Vũ lại ngừng, trong lòng anh tự động nối tiếp, "Cười rộ lên trông rất trẻ," cho nên chỉ cười rồi quay đi, chuẩn bị nói cảm ơn.

Trần Vũ lại không đầu không đuôi bồi thêm một câu, "Cười rộ lên giống một bảo bảo."

Động tác trên tay anh đình trệ, lập tức cười, ngay sau đó mới thấy ngượng ngùng, bị đệ đệ nhỏ hơn mình sáu tuổi kêu "Bảo bảo", cái này thật sự là....

"Anh mà là bảo bảo, thì cảnh sát Trần là trẻ sơ sinh à? Lát ăn cơm nhớ đeo yếm."

... thật sự là không biết lớn nhỏ...

Nghĩ đến đây lại thấy không phục, lại quay đầu chất vấn: "Em nếu không thích cô ấy, vì sao lại phải xin lỗi?"

Trần Vũ cười cười nhún vai, "Bởi vì sau đó em nghĩ, tình lữ với nhau hình như sẽ có những xưng hô khác nhau, nghe thì có vẻ hạ thấp nhưng thực chất lại là một dạng cưng chiều. Cô ấy nói như thế, biết đâu lại là tình thú giữa hai người thì sao? Em chỉ là người ngoài, không có tư cách hoa chân múa tay."

"Anh cũng không thích bị gọi là 'ông chú già', cái từ này làm anh có hơi lo âu, nhưng trước đó lúc cô ấy nói, anh không mở miệng, lo lắng sẽ làm mình trông rất là ra vẻ." Cố Ngụy nói  xong mới thở ra một hơi, "Giờ thì tốt rồi, không phải nhịn nữa."

Trần Vũ hỏi: "Gì cơ?"

"Buổi sáng sau khi em đi, anh đã nói rõ với cô ấy rồi, không hợp."

Anh bắt đầu cắt miếng gan heo, chờ đến khi cắt xong xuôi, mới lại nghe được Trần Vũ nói: "Nhưng không phải anh nói... đóa hoa tình yêu..."

Vẻ khó tin trong giọng nói của cậu làm chính Cố Ngụy cũng buồn cười.

"Anh cũng không có nói sai a, sinh mệnh ngắn ngủi tựa đóa hoa. Kỳ thực bây giờ ngẫm lại, cùng nhau đi xem phim dạo triển lãm nghe concert chính là tình yêu sao? Thế thì tình lữ với bạn bè khác nhau chỗ nào?" Đổ nước vào nồi, bật bếp, anh nói: "Thế hành vi như anh chịu thương chịu khó chăm sóc bệnh nhân, không phải càng giống yêu đương à?" Cố Ngụy bất đắc dĩ cười cười, ôm cánh tay thở dài: "Anh không rõ ràng, hỏi em cũng vô ích, ai bảo em chỉ biết yêu thầm. Phiền lòng anh lắm nha Trần Tiểu Vũ, em sao chẳng giúp được anh gì cả?"

Anh quay đầu lại định lườm cậu một cái, Trần Vũ lại né tránh, lộ ra sườn mặt rõ là lạnh lùng, chỉ là vành tai hơi đỏ hồng làm hình ảnh này lại có thêm một chút kiều diễm ấm áp.

Hứ, Cố Ngụy ở trong lòng tám biến coi thường, cực kì coi thường mà nghĩ, thằng nhóc ngốc này chắc lại nhớ đến bạch nguyệt quang ma quỷ của nó rồi đây!

Mì gan heo rau xanh làm bữa tối, trong nồi cơm điện có cháo đậu đỏ hồng táo, là để Trần Vũ sáng mai dậy ăn.

Cố Ngụy chỉ xới cho mình một chén mì nhỏ, ban ngày ngồi nhiều, buổi tối cũng không có thời gian vận động, ăn cơm đương nhiên phải giảm đi tương đối, anh không muốn mình béo.

"Tuổi thì không khống chế được, nhưng dáng người thì chắc là được đi." Anh nói, "Nếu không, 'ông chú già' lại thêm hai chữ 'dầu mỡ' đằng sau nữa, thêm mấy năm lại trụi cả mép tóc, thêm hai chữ 'hói đầu'."

Anh dùng giọng điệu tự giễu, cho rằng đã che giấu chút không cam lòng từ tận đáy lòng rất khá, nhưng Trần Vũ lại buông đũa nhìn anh thật chân thành mà nói: "Người thích anh chỉ biết trông anh vừa đẹp trai vừa đáng yêu, người khác nói như thế nào, có quan hệ gì?"

"Cảm ơn cảnh sát Trần cổ vũ." Cố Ngụy một lần nữa cười rộ lên, "Em không chê anh già là được."

Trần Vũ lại nói: "Em còn sợ anh chê em không thú vị đây."

"Con người này của em đúng là có chút lão thành, nhưng trong bụng em toàn là chuyện thú vị thôi." Kết thúc một đoạn tình cảm mà mình vốn rất xem trọng cùng với bị trào phúng mình là 'ông chú già' bỗng trở nên chẳng có gì ghê gớm, Cố Ngụy khom người hỏi: "Gần đây có vụ án gì hay, có thể tiết lộ một chút không cảnh sát Trần?"

Trần Vũ nói: "Em đang dò la Ninh Minh Xuyên."

Cố Ngụy rất nhanh nhớ lại cái tên này, "Hắn thật sự có vấn đề?"

"Hoàn toàn không. Bối cảnh cực kì sạch sẽ, cũng không có tiền án, kinh doanh lớn như vậy, đương nhiên đến cả trốn thuế cũng không tra được. Đúng rồi," Trần Vũ giương mắt nhìn anh, "Hắn với Ninh Giáo còn có chút quan hệ đấy, xem như là chú họ của cô ấy."

"Quao em tra đến thật đúng là... đào ba thước đất ấy nhỉ."

"Cho nên cô họ của cô ấy qua đời, anh cũng không biết?"

Cố Ngụy nghĩ nghĩ rồi bảo: "Cô ấy không kể với anh, cũng không thể hiện buồn thương gì, chắc là nhà cô ấy với Ninh Minh Xuyên không hay qua lại?"

"Nhà ai mà có một người thân thích có tiền có thế như vậy, đều sẽ không có chuyện không qua lại."

"Thế anh giúp em đi hỏi cô ấy một chút?"

"Không cần." Trần Vũ rất nhanh nói, "Càng muốn che giấu, càng chứng minh có vấn đề, càng không thể báo với người ngoài. Em sẽ tra ra."

Cố Ngụy ăn xong mì của mình trước, liền dựa vào đó mà nói: "Trần Tiểu Vũ, phần tự tin này trong công việc nếu có thể dùng trong tình cảm, có phải đã sớm tóm được cái bạch nguyệt quang kia rồi không?"

Thanh niên cười một chút, cũng không ngẩng đầu, "Tự tin chẳng giúp được gì em cả, việc này với tự tin hay không tự tin không liên quan."

"Tại sao lại không liên quan? Em chính là không tin tưởng một khi cô ấy biết thì sẽ tiếp nhận em nên mới không dám ngỏ, rõ ràng là một nam thanh niên chất lượng cao, nói không chừng cô ấy cân nhắc một thời gian, sẽ lại thích em thì sao."

"Anh ấy thích chính là con gái."

Cố Ngụy không cảm giác được mình vốn đang hoàn toàn thả lỏng dựa nửa người trên vào lưng ghế  giờ đang dần dần ngồi thẳng dậy, chỉ cảm thấy tư duy phảng phất như chết đi vài giây, tiếp theo trực tiếp trong một giây loại trừ lựa chọn 'Cô ấy thích chính là con gái', cuối cùng sau ba giây đưa ra kết luận: bạch nguyệt quang ma quỷ của Trần Vũ hóa ra là đàn ông.

"Dọa anh rồi?" Trần Vũ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn siết lấy anh, "Răng thỏ cũng hở ra rồi kìa."

Cố Ngụy nhanh chóng ngậm miệng, nói: "Anh cũng không phải xuyên từ thời Hàm Phong tới, xu hướng giới tính là tự do của mỗi người, cùng với tình yêu không có liên hệ tất yếu. Anh chỉ là có hơi bất ngờ, bởi vì em thoạt nhìn không giống..."

"Đến cả em cũng hoang mang," Trần Vũ nói, "Em chưa từng thích bất kỳ nam sinh nào khác."

Anh đột nhiên cảm thấy kỳ quái, câu chuyện bạch nguyệt quang này quả thật đã là tin nóng của Trần San từ nhiều năm trước, Trần Vũ lại có thái độ hoàn toàn cam chịu, mới đầu anh còn tưởng là bạn học tiểu học hoặc trung học của Trần Vũ, sau khi thi đại học thì rời thành phố này đi, gần đây mới biết bọn họ thật sự vẫn thường xuyên gặp mặt, như vậy... nhưng mà...

"Anh quen em lâu như vậy, vì sao trước giờ chưa từng gặp qua người này?"

Trần Vũ ăn xong miếng mì cuối cùng, không trả lời.

Cố Ngụy ngồi đó, chờ bát mì bị đặt lên bàn cơm vang lên một tiếng cạch nhỏ, tiếp theo là chiếc đũa, sau khi tất cả tạp âm đều chấm dứt, anh với Trần Vũ cách một chiếc bàn vuông diện tích không tính là lớn, bốn mắt nhìn nhau.

Khí vị, tĩnh lặng, ánh đèn treo thả ánh sáng xuống bàn ăn, còn có đôi mắt chàng trai, tất cả mọi thứ trong căn phòng dường như đều đang thầm thì với anh, dẫn anh chìm vào kí ức dưới đáy ao. Anh nghĩ đến thời kỳ cao trung mỗi lần đến ở nhờ nhà Trần gia, mẹ Trần lúc nào cũng làm những món ăn và điểm tâm anh thích, bởi vì "Tiểu Vũ nói con thích ăn cái này cái đó". Anh nghĩ đến những kỳ nghỉ đông thời đại học và mỗi lần nghỉ hè về nhà, Trần Vũ luôn đúng giờ đứng canh ở lối ra trạm xe, bởi vì "Sợ anh nhiều hành lý, qua giúp anh khuân." Anh nghĩ đến lúc thực tập ở bệnh viện, có lần bị nghi nhiễm phải một loại virus có khả năng gây tử vong cao, toàn bộ phòng cấp cứu bị cách ly tạm thời để phòng dịch, một đêm qua đi tất cả kết quả kiểm tra chứng minh chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, lúc anh ra đến cổng bệnh viện, cái nhìn đầu tiên nhìn thấy chính là mặt trời vừa trọng sinh thêm kiếp nữa, cái nhìn thứ hai chính là Trần Vũ râu ria xồm xoàm, bởi vì "Nghe nói bệnh viện của các anh có tình huống khẩn cấp, sáng sớm đi ngang qua liền tới xem."

Rõ ràng Trần Vũ không thích nghe nhạc cổ điển, không khoái xem phim nghệ thuật, thậm chí cũng không mua sách, thời gian yên tĩnh chỉ có thói quen chơi Lego, những lúc nhàn nhã khác đều ở ngoài chơi ván trượt đánh bóng rổ, rõ ràng sở thích của bọn họ không có điểm nào giao thoa, nhưng vì sao trong hồi ức của anh đều có Trần Vũ và những kí ức có liên quan đến Trần Vũ, thật sự gần như không có lúc nào gián đoạn?

Anh thậm chí đã bỏ qua rất nhiều chuyện, mãi đến gần đây nhất, nghĩ đến mình một lần ngẫu nhiên quay đầu, thấy bóng dáng Trần Vũ đứng cạnh xe máy nhìn theo mình; nghĩ đến cảm xúc cái đêm được Trần Vũ mang lên 45 tầng lầu ngắm cầu vồng đêm; nghĩ đến mình mỗi lần hỏi về bạch nguyệt quang kia thanh niên đều trầm mặc cùng bất đắc dĩ; nghĩ đến thanh niên trong phòng truyền dịch nói đùa "Em thích anh anh phát hiện được không?"

Trần Vũ nhìn anh cười cười, "Mì ăn rất ngon, cảm ơn bác sĩ Cố." Lại hỏi: "Đêm nay anh có ở lại đây không?"

Ba lô của mình nhét mấy món quần áo đồ tắm giặt đã trở nên căng phồng, Cố Ngụy hy vọng chi tiết này còn chưa bị phát hiện.

"Qua 24 giờ rồi, đầu em hẳn là không việc gì, thế nên anh về đây." Anh giấu đầu lòi đuôi mà giải thích, "Anh thật sự không quen ngủ cái giường kia, ồn quá ha ha."

Trần Vũ nói được, nhưng vẫn không động đậy, nhìn anh, đột ngột gọi: "Cố Ngụy."

Anh đứng lên thu dọn chén đũa, miệng cứ nhắc mãi: "Nồi cơm điện có cháo, sáng mai nhớ ăn."

Trần Vũ cũng đứng lên, biểu cảm có chút nôn nóng, lại gọi: "Cố Ngụy."

Anh cầm chén đũa xoay người đi vào bếp, "Táo đỏ còn dư với đậu đỏ anh để trong tủ bếp, sáng em lấy ra ngâm, đến tối tan tầm là có thể tự mình..."

"Cố Ngụy." Trần Vũ đuổi kịp bắt lấy cánh tay anh, ép anh quay đầu lại, khiến anh nhìn ra đôi mắt đã hơi đỏ, nhưng giọng thanh niên vẫn rất bình tĩnh, "Người đó không phải là anh, anh không việc gì phải căng thẳng, càng không cần trốn em. Em đã nói rồi, chưa từng thích nam sinh nào khác."

Cố Ngụy rất thích môn toán, đặc biệt thích làm bài cuối cùng trong một bộ đề, bây giờ anh lại có cảm giác này. Đề có hơi khó, manh mối thì hơi nhiều, không có cách nào nhanh chóng tìm ra đáp án, nhưng trực giác nói cho anh biết anh có thể giải được, chỉ cần suy nghĩ thêm chút nữa, nhưng đúng lúc anh đang hứng thú bừng bừng chuẩn bị giải ra nghiệm, thì thầy giáo lại cầm đáp án chính xác ném vào mặt anh.

Điều châm chọc nhất chính là, đáp án chính xác và phỏng đoán của anh hoàn toàn ngược nhau.

Bất quá như vậy cũng tốt, Cố Ngụy tự mình an ủi mà nghĩ, đỡ cho anh phải cực cực khổ khổ giải ra, cuối cùng cũng chỉ được 0 điểm.

"Anh căng thẳng á?" Anh lại hỏi Trần Vũ, "Anh cũng đâu đến mức tự mình đa tình thế? Trốn em thì càng chưa nói, anh thuần túy chỉ không thích cái giường nhà em, kẽo cà kẽo kẹt ồn hơn cả chuông báo thức của anh."

Cái tay kia vẫn chưa hề buông lỏng lực đạo, Trần Vũ nói: "Mai tan làm em sẽ đi mua giường, anh dọn tới nhà em ở, dù sao anh cũng đang muốn chuyển nhà, đúng không?"

Đề tài chuyển quá nhanh, Cố Ngụy có chút ngốc, "Anh muốn chuyển nhà không sai, nhưng vì sao lại phải dọn đến nhà em?"

"Em trường kỳ ăn mì gói bị suy dinh dưỡng, cần ăn chút đồ ăn của người." Trần Vũ nói, "Em không thu tiền nhà của anh, đổi lại anh nấu cơm cho em, vệ sinh chúng ta thay phiên nhau quét tước."

"Em suy dinh dưỡng?"

"Đúng, canxi thiếc kẽm selen vitamin, đều thiếu."

Cố Ngụy: "....."

"Anh còn nói anh không trốn em? Nếu mà như trước thì anh đã sớm đồng ý rồi." Trần Vũ buông tay, bộ dạng có chút thương tâm, "Vì em thích con trai đúng không?"

Anh tự nhận mình là một cao thủ logic, nhưng Trần Vũ hiển nhiên là một tay ngụy biện hạng nặng có thể mang cao thủ logic xoay thành ngốc tử, trọng tâm của vấn đề này đã bị đưa chạy xa đến vạn dặm, trong một vài phút ngắn ngủi từ "Bạch nguyệt quang của Trần Vũ là ai?" di cư thành "Cố Ngụy có kỳ thị người đồng tính luyến ái hay không?".

"Trần Vũ," anh nghiêm túc tỏ thái độ, "Dù em thích nam hay nữ, hay là không phải nam chẳng phải nữ, anh cũng đều không trốn em, em nghe rõ chưa?"

Thanh niên công khai hỏi: "Cho nên sao?"

"Cho nên?"

Sự thật chứng mình, người bị kẻ giỏi ngụy biện chà đạp xong, hình như đều sẽ ngoan ngoãn đi theo hướng đối phương dẫn dắt, hơn nữa bản thân còn không hề phát hiện.

"Cho nên anh sẽ dọn đến nhà em nhưng anh muốn ngủ cái giường anh thấy hài lòng." Cố Ngụy nói, "Hay là ngày mai cùng nhau đi mua?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#vcct