Chương 10 - Đừng ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trần Vũ sợ cái chân bị thương của mình ngày hôm sau không có lực, cho Cố Ngụy cơ hội đổi ý, đêm đó ở nhà đầu tiên là lấy túi chườm đá đắp vào, lại dùng dầu thuốc xoa bóp, cuối cùng dán thuốc dán mới lên, nghiêm túc làm theo lời dặn của bác sĩ, cũng coi như lớn như vậy rồi mới lần đầu tiên nghiêm túc đối đãi với bản thân mình lúc bị thương.

Ngày hôm sau dậy sớm, quả nhiên dễ chịu đi không ít. Cậu biết ở phụ cận có một cửa hàng IKEA, không ít người trẻ tuổi đều đến đó mua đồ dùng gia đình, thế là nhắn cho Cố Ngụy hỏi: "Buổi tối đi IKEA mua giường được không?" Lại nói: "Em còn muốn đi một cái giá để đồ, sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng một chút, cứ vứt các thứ vào với nhau như thế có hơi loạn."

Câu đầu tiên là một câu hỏi yes-no, Cố Ngụy chỉ có thể trả lời "Được" hoặc "Không", "Được" đương nhiên là tốt, "Không" tức là phải đưa ra lựa chọn khác, nhưng đi đâu mua giường không quan trọng, cho nên dù Cố Ngụy có đáp lại như thế nào, đều sẽ là một đáp án mà cậu muốn nghe.

Đương nhiên, Cố Ngụy cũng có thể nhảy ra khỏi cái khung tư duy này, trực tiếp nói anh không muốn đi, cho nên phải chêm thêm câu thứ hai, tỏ vẻ lần này không chỉ là mua giường "ở chung", mà trong danh sách mua đồ còn có một ít đồ khác, sự thật "ở chung" này trong nháy mắt bị làm loãng đi, biến thành muốn giúp anh sửa sang dọn dẹp lại đồ đạc trong nhà, mà cái này vừa vặn đánh vào thói quen ở sạch nho nhỏ mà Cố Ngụy rất để ý.

"Em cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện mua giá để đồ, còn phải mua rất nhiều hộp đựng mới được, mấy cái Lego xếp xong xếp chưa xong của em đều phải cất gọn vào một chút." Cố Ngụy quả nhiên cắn câu, lập tức nói tiếp: "Còn phải mua đồ làm bếp, dao thái thịt và gọt hoa quả phải tách riêng, thớt cũng phải riêng, em có biết không đấy?"

Trần Vũ không nhìn gương cũng biết mình đang cười ngốc tới cỡ nào, vẫn may là không ai nhìn thấy, mà giọng cậu cũng khống chế cực tốt, chỉ nói: "Em ít khi thái đồ lắm..."

"Chờ đến lúc sán heo chui vô bụng em thì em sẽ check it out."

Trần Vũ cười thành tiếng rồi, "Thế tan tầm em qua đón anh?"

"Cánh tay em bị thương thành như vậy, không định lại xe đấy chứ?"

"Đã không thành vấn đề rồi."

"No! Da-me! Không được!" Nghệ thuật gia ngôn từ Cố Ngụy dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt cậu, "Em đợi trước cửa IKEA, anh lái xe qua, sau đó đưa em về nhà."

Là đang đau lòng mình sao? Tuy rằng làm bác sĩ, thay bằng ai khác thì Cố Ngụy chắc cũng sẽ thế thôi, nhưng cũng làm Trần Vũ tâm tình đang cực kì tốt tự mình đa tình một tẹo tèo teo, "Được. Vậy hẹn nhau sáu rưỡi? Hay là 7 giờ?"

"Sáu rưỡi được đấy." Cố Ngụy nói, "Gọi San San đi, đã lâu không gặp con bé, anh vẫn nhớ nó thích ăn kem IKEA, anh mời bọn em ăn cơm."

Trần Vũ nói được.

Cậu biết Trần San nhất định sẽ không tới, cho nên vừa quay đầu liền gọi điện thoại cho em gái. Trần San sáng nay không có tiết, đang nằm ăn vạ trên giường ký túc xem phim.

Trần Vũ hỏi: "Xem phim gì đấy?"

"《 quãng đời còn lại xin đừng chỉ giáo 》. Nữ chính tuyệt con mẹ nó vời, em muốn phi vào màn hình đi một bài quyền quân đội trên mặt bả."

"Thế mà em còn xem?"

"Nam chính đẹp á, lớn lên nhìn giống Cố Ngụy ca." Trần San nói chuyện phiếm xong mới lười nhác hỏi: "Tìm em có chuyện gì thế Trần Đại Vũ?"

"Cố Ngụy nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, bảo anh kêu em tới."

Trần San thở dài thật mạnh, "Anh cái người này đúng là quá thật thà, thật sự còn gọi điện cho em, tùy tiện tìm lí do thoái thác không phải được rồi à?"

"Em không đi hả?"

"Anh muốn em đi hả?"

"Anh không sao hết." Trần Vũ nói, "Nếu em không đi được thì tự nói với Cố Ngụy một tiếng, người ta nhớ thương em đó."

"Anh đủ rồi nha Trần Đại Vũ, đến dấm của em gái ruột anh anh cũng ăn."

"Tự đi mà gọi." Trần Vũ không để ý cô, nói xong liền cúp máy.

Cậu còn thích ăn thịt viên IKEA nữa đây này, sao không ai nhớ?

Gọi xong hai cuộc điện thoại, cháo đậu đỏ cũng có thể ăn rồi. Trần Vũ húp món cháo ấm áp ngọt ngào, cũng tạm quên nỗi uất ức mang tên thịt viên, bắt đầu kế hoạch thăm hỏi hôm nay.

Vốn cậu định đi tìm cô gái báo án hai ngày trước, nhưng giờ phút này lại có ý tưởng khác.

Nếu Ninh Minh Xuyên thật sự đúng như suy đoán của cậu, là một tên ác ma cực kì tàn bạo, thế thì chỗ đột phá của vụ án không thể ở chỗ Ninh Minh Xuyên, ác ma sở dĩ ác ma, là vì bọn chúng rất khó dao động.

Thế nên trừ Ninh Minh Xuyên ra, còn có thể tìm ai để đào ra chân tướng? Ai sẽ khao khát mang lại công bằng cho người bị hại nhất?

Đương nhiên là người nhà người bị hại.

Con gái ruột nhảy lầu tự sát, nếu nguyên nhân không đơn giản, mẹ ruột chẳng lẽ không nghi ngờ?

Máu mủ tình thâm, giữa mẹ con có lẽ sẽ có khoảng cách, nhưng khi tai họa xảy ra, vẫn là đối tượng thân cận nhất, đáng tin nhất để đến xin giúp đỡ. Cô ấy có mang nỗi khổ của mình nói với mẹ không?

Trần Vũ quyết định đến tìm mẹ ruột của cô gái nhảy lầu tán gẫu một chút.

Cậu đến đơn vị trước, trong kho thông tin tra được họ tên và địa chỉ của người mẹ đáng thương kia, phát hiện hai ngày trước bà vừa bán căn nhà cũ duy nhất trên danh nghĩa, trước mắt đang ở một mình tại trung tâm dưỡng lão.

Trần Vũ định lái xe máy đi qua, lại sợ Cố Ngụy biết rồi mắng cho, vạn nhất bác sĩ Cố tức mình kệ xừ cậu, thế thì biết làm sao? Trung tâm an dưỡng ở ngoại ô thành phố, đi taxi tốn ít nhất một trăm tệ, đi đi về về mất hơn hai trăm, Trần Vũ ngẫm lại đồng lương vốn không lấy gì làm nhiều nhặn của mình, cuối cùng quyết định ngồi phương tiện công cộng.

Trước nay cậu tiêu tiền luôn là ăn xài phung phí, bây giờ đột nhiên có cảm xúc gấp gáp muốn tích tiền, ở trước mặt Cố Ngụy, gia thế cậu không so nổi, bằng cấp cũng không bì kịp, lịch duyệt nhân sinh cũng kém, thậm chí đến cả chiều cao cũng thua người ta hai cm, trong túi nếu mà còn không có cả tiền tiết kiệm... Cứ cho là Cố Ngụy bị cà rốt đập vào đầu có thể coi trọng cậu đi, thì ba mẹ Cố Ngụy cũng không có khả năng đồng ý, mà cậu vô cùng biết tính Cố Ngụy, đấy là tuyệt đối sẽ không làm trái ý ba mẹ để trải qua quãng đời còn lại với một người mà bọn họ không duyệt.

Trần Vũ đổi hai lần tàu điện ngầm, cuối cùng trong quãng hành trình ngắn ngủi ngồi phương tiện công cộng mới cảm thấy mình buồn cười. Cậu lại còn đang mơ giấc xuân thu đại mộng cơ đấy, cực kỳ giống hồi nhỏ đau đầu nghĩ mình tương lai tột cùng là muốn thi Bắc Đại hay Thanh Hoa.

Trung tâm an dưỡng vẻ ngoài thoạt nhìn rất xa hoa, trang trí bên trong cũng mười phần hoa mỹ thoải mái, Trần Vũ chưa đưa ID cảnh sát, chỉ nói muốn tìm cô Điền Linh, tự xưng là bạn của con gái bà.

Một cô gái tươi cười xinh đẹp điềm đạm mặc đồ y tá đứng quầy lễ tân gọi điện thoại, tiện thể nói với cậu: "Dì Điền hôm nay có người nhà đến thăm, tôi đưa anh sang, mời qua bên này."

Người nhà? Trần Vũ đi theo sau cô vừa đi vừa nghĩ, tài liệu nói chồng bà hai mấy năm trước đã qua đời, cha mẹ đều không còn, sau khi con gái tự sát, hẳn là không có người thân nữa chứ?

Mãi đến khi vào phòng Trần Vũ mới ngộ ra, con gái không có thì còn có con rể, chỉ là cậu không lường được là Ninh Minh Xuyên sẽ đến, cho nên nhất thời không nghĩ ra.

Cô gái lễ tân giới thiệu, bảo dì Điền ở tầng VIP, hai phòng ngủ một phòng khách có ban công, có hai y tá cao cấp hỗ trợ 24/24. Điều này Trần Vũ tận mắt chứng kiến, mà việc Điền Linh ngồi xe lăn cũng hợp lý hóa việc vì sao bà phải cần tới hai người hỗ trợ.

Ninh Minh Xuyên ngồi trên sô pha cạnh Điền Linh, nhìn về phía cậu ánh mắt mù mờ, nói vậy hôm đó ở khách sạn anh ta chưa từng để ý cậu. Điền Linh lại hỏi trước: "Cậu là bạn của Tiểu Thơ? Tôi hình như chưa từng gặp cậu..."

Cô gái tự sát tên là Triệu Ý Thơ. Trần Vũ tiến lên một bước, rất lễ phép nói: "Dì Điền, chào dì, cháu là Trần Vũ, đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố."

Cậu đưa giấy chứng nhận, mắt nhìn Điền Linh, dư quang lại hướng về Ninh Minh Xuyên, đồng tử tên kia kịch liệt co rút, nhưng nỗi khiếp sợ chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã thay thế bởi vẻ cảnh giác không dễ phát hiện. Trần Vũ đột ngột tập kích, chính là muốn nhìn thấy phản ứng đó của hắn, nếu nói lúc trước Ninh Minh Xuyên có 5 điểm nghi ngờ, thì bây giờ đã là 7 điểm.

"Chào cậu," Điền Linh biểu cảm đau thương, giọng điệu cũng rất kém: "Tiểu Thơ đã mồ yên mả đẹp."

"Cháu biết. Mong dì nén bi thương." Trần Vũ nhìn mắt Ninh Minh Xuyên, nói: "Chuyện này quả thật cháu còn có một số nghi vấn, không biết có tiện cùng dì trao đổi riêng trong chốc lát không?"

Ninh Minh Xuyên đứng lên, "Con đi trước đây mẹ, mẹ bảo trọng, tuần sau con lại tới."

"Con công việc bận rộn, cũng không cần lúc nào cũng qua đây." Điền Linh vỗ vỗ cánh tay con rể, không những không giống sợ hãi, trên mặt ngược lại tràn đầy vẻ tín nhiệm và cảm kích, "Mau đi đi, đi đường lái xe cẩn thận."

Sau khi Ninh Minh Xuyên rời đi, Điền Linh mời Trần Vũ vào ngồi, lại mời hai vị y tá rời đi, Trần Vũ mới hỏi: "Chân của dì..."

"Trúng phong, bị liệt đã mười năm nay." Điền Linh thở dài nói, "Ít nhiều còn có Minh Xuyên, vẫn luôn tốn tiền tốn sức chăm sóc kẻ tàn phế là tôi đây."

Tài liệu ghi Điền Linh năm nay 53 tuổi, Trần Vũ cảm giác nhìn bà chỉ khoảng 45, có lẽ vì chăm sóc đúng cách, da dẻ rất săn chắc. Bà không trang điểm, mặt và môi tái nhợt, nhưng theo Trần Vũ cẩn thận quan sát, bà vừa tỉa lông mày cách đây không lâu.

"Đối với bất hạnh mà con gái dì vừa gặp, bọn cháu rất lấy làm tiếc. Vốn chuyện đã rồi, nhưng cách đây hai ngày đã xảy ra một việc khác, mà hai việc này đều liên quan đến Ninh Minh Xuyên tiên sinh, làm người ta rất khó mà không xâu chuỗi chúng lại với nhau." Trần Vũ đơn giản tường thuật lại chuyện có người dùng tên thật tố cáo Ninh Minh Xuyên nuôi nhốt nô lệ tình dục, bán trứng, nhưng mà Điền Linh tỏ thái độ kiên định cho rằng đây hoàn toàn chính là bôi nhọ, bà đối với nhân phẩm của con rể vô cùng tín nhiệm, cũng đề cập đến việc cách đây mấy năm có một cô gái lạ tìm tới tận cửa, nói mang thai con của Ninh Minh Xuyên, sau chính Ninh Minh Xuyên tìm người đưa cô ta đi Hồng Kông đo lường kiểm tra thời điểm mang thai, mới chứng minh mình trong sạch.

"Nó là thương nhân, hơn nữa còn là một thương nhân vô cùng thành công, các loại ý đồ bôi nhọ phỉ báng hòng giành tư lợi từ trên người nó mấy năm nay từng có rất nhiều." Điền Linh nói, "Tôi không dám nói nó hoàn toàn chung thủy với Tiểu Thơ, nhưng nó không phải là người không biết điểm dừng."

Trần Vũ hỏi: "Cho nên dì không nghi ngờ gì về nguyên nhân chính khiến con gái dì bị tích dịch khoang bụng ạ?"

"Cảnh sát Trần, cậu là muốn tôi nghi ngờ Tiểu Thơ bị chồng nó ép buộc lấy trứng đem bán lấy tiền sao?" Điền Linh nhìn cậu vẻ không thể tin nổi, khó nén kích động, "Bây giờ là năm 2022! Đây là Tân Giang! Tiểu Thơ cũng không phải bị câm, nếu thật sự bị đối đãi như thế nó sẽ không nói với tôi sao? Sẽ không nghĩ cách cầu cứu sao?! Ninh Minh Xuyên đối với Tiểu Thơ như thế nào, tôi là mẹ vợ đều nhìn tận mắt, tôi tuy bị liệt, nhưng còn chưa có mù. Nếu thật sự nó làm những chuyện như cậu nói, giấy không thể gói được lửa, cảnh sát sẽ tra được ngay, nhưng nếu cậu đến hỏi tôi, tức là các cậu không có bằng chứng, không phải sao? Không có bằng chứng, có những lời không thể hàm hồ."

Cố Ngụy ăn xong bữa trưa, theo thường lệ định lên sân thượng phơi nắng hứng gió, nếu ít người, còn có thể đi một bài quyền rèn luyện sức khỏe.

Lúc đi ngang lầu sáu, nhìn thấy một người đàn ông đang gõ ầm ầm cái máy tự động in kết quả kiểm tra trên hành lang, vừa gõ vừa mắng: "Cái cục cứt gì thế này, đệch!" Cô gái nho nhỏ gầy gầy đứng bên cạnh, có thể nhìn rõ nước mắt trên mặt.

Chồng phẫn nộ, vợ thương tâm, combo này ở khoa phụ sản tầng sáu đúng là rất hay gặp. Cố Ngụy đi qua hỏi: "Chào anh, cần hỗ trợ sao?"

Nam nhân quay đầu nhìn anh một cái, nói: "Máy này hỏng rồi, quẹt thẻ không có phản ứng."

"Thẻ y tế, tôi giúp anh quẹt."

Nam nhân trong tay cầm một đống báo cáo xét nghiệm và đơn thuốc, Cố Ngụy liếc mắt một cái nhìn tờ trên cùng, kết luận chẩn bệnh ghi sáu chữ: Tích dịch khoang bụng nghiêm trọng.

Anh nhận tấm card đối phương đưa sang, quẹt nhanh vào khe thẻ từ trên xuống dưới, trên màn hình liền hiển thị tên họ người bệnh cùng một tờ kết quả để in, Cố Ngụy ấn nút 'In', tờ giấy hình chữ nhật liền thong thả phun ra bên dưới.

"Có lẽ anh quẹt ngược thẻ," Cố Ngụy nói, "Có vấn đề có thể đến quầy tư vấn, hoặc đổi một máy khác thử xem, nhưng vui lòng đừng dùng bạo lực với nó."

Người đàn ông nhận giấy tờ, không tình nguyện thả nhẹ câu cảm ơn, dẫn vợ vòng qua anh, rời đi.

Trần Vũ từ ngoại ô thành phố trở về, vốn tính trước đi gặp cô gái mới cách đây hai ngày đến tố cáo ở cục Chu Nhạc Điềm, nhưng trong nhà cô không có ai, gọi điện thoại thì chồng cô nghe máy, nói cô đang ở bệnh viện kiểm tra sức khỏe, đối với chuyện lần trước đã biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ không có chuyện gì mà làm phiền cảnh sát nữa. Đối phương thao thao bất tuyệt nói một đống lời khách sáo, Trần Vũ chưa kịp hỏi câu nào, điện thoại đã cắt.

Đến chiều gọi lại thì đã tắt máy. Mà cậu trở về cục lại bị xếp cho ít việc giấy tờ, tạm thời chưa có lúc nào đến nhà đối phương, thế là đành ghi tên Chu Nhạc Điềm lên quyển sổ tay mang theo, lỡ đâu nhiều việc lại quên mất.

Sáu giờ hai mươi phút chiều, Trần Vũ ngồi tàu điện ngầm đúng giờ đến cửa IKEA, chưa đến hai phút sau đã thấy xe của Cố Ngụy, bác sĩ Cố mở cửa sổ xe vẫy tay với cậu. Trời đã hơi tối, Trần Vũ không để ý đến người ngồi ghế phụ, mãi cho đến khi đối phương đi theo sau Cố Ngụy, tung tăng xuất hiện trước mặt cậu.

"Anh tan làm sớm liền đến cổng trường đón San San." Cố Ngụy nói, "Chúng ta đi nhà hàng ăn cơm trước đã."

Trần Vũ ở trong thang máy lùi về sau một bước, dán bên cạnh người em gái, dùng biên độ đóng mở môi nhỏ nhất hỏi: "Em ưm ải ưm ới sao?"

--- em không phải không tới sao?

Trần San cũng không động môi, "Đó là ì anh ưm ói uốn ới ua ường ới ố ụy a."

--- đó là vì anh không nói muốn tới mua giường với Cố Ngụy ca.

"Ọn anh ua ường iên an gì em?"

--- bọn anh mua giường liên quan gì em?

"Ạnh úc của anh là ơi ở của em."

--- hạnh phúc của anh là hơi thở của em.

"Em ừng ó ói ậy ước ặt ố ụy!"

--- em đừng có nói bậy trước mặt Cố Ngụy!

"Út út út."

--- cút cút cút.

Cố Ngụy quay đầu, vẻ không hiểu nối, "Hai người nói cái tiếng mán gì đấy?"

"Bàn xem lát nữa ăn gì!" Trần San tiến một bước níu lấy tay Cố Ngụy, "Cố Ngụy ca, anh đoán xem anh trai em muốn ăn gì?"

"Còn phải đoán," Cố Ngụy cười nói, "Lúc nhỏ mỗi lần tới đây cậu ấy đều ăn cái món thịt viên Thụy Điển đó."

"Anh nghe thấy chưa?" Trần San trở tay đập cậu một phát, môi lại đơ ra, "Ăn giấm cái gì chứ!"

--- đừng có mà ghen với em!

"Pxì."

--- câm mồm!

---//—-

Tuy tuyến tình cảm là chủ đạo, nhưng dạo này tôi ngứa tay rất muốn viết truyện trinh thám, cho nên tình tiết vụ án có tăng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#vcct