#11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên  sau khi xuống xe thì đuổi theo Vương Tuấn Khải, nhưng cậu không thấy hắn  đâu nữa. Cậu ỉu xìu lết thân lại ghế đá ngồi thu lu một góc, miệng lẩm bẩm: " Cậu chủ ki bo ki bo đáng ghét. Đi cũng không thèm đợi mình nữa. Bây giờ mình biết đi đâu đây ".
Cậu không hay biết rằng câu nói của cậu đã bị ai đó nghe thấy. Thật ra Vương Tuấn Khải chỉ giả vờ không để ý đến cậu thôi. Nãy giờ ngồi trong lớp, hắn cứ thấy bồn chồn, khó chịu làm sao đó. Biết chắc tên  ngốc này sẽ không tìm được lớp học nên hắn mới đích thân đi tìm nó để dẫn nó về lớp. Vậy mà...... Nó dám ngồi đây mắng hắn.
Vương Tuấn Khải mặt tràn đầy hắc tuyến, tay đút vào túi quần tiến lại gần cậu. Vương Nguyên  vẫn không hay biết, cậu cứ thao thao bất tuyệt về chuyện cậu chủ bỏ rơi mình. Còn làm vài hành động thể hiện sự tức giận của mình như là đạp lá cây. Cậu nhóc lấy bàn chân trắng trẻo của mình dẫm dẫm lên vài chiếc lá rồi ngước mặt lên trời :" Sẽ có ngày cậu chủ bị em dẫm bẹp ".( tác giả :khổ rồi khổ rồi Vương Nguyên  à . Vương Nguyên  : là bà kêu tui nói vậy mà ).

Vương Tuân Khải hiện tại đang đứng ngay sau lưng cậu, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ, hắn hừ lạnh :
-" Mắng..... đủ chưa ?".
Nghe giọng nói đằng sau lưng mình, Vương Nguyên  dựng tóc gáy. Không lẽ trong lúc cậu mắng cậu chủ đã làm kinh động đến thổ địa dưới đất hay sao? Không phải chứ? Sao số cậu   xui dữ vậy trời? Cậu không dám quay ra đằng sau nhìn nữa. Người cậu run run, mặt toát mồ hôi. Cậu quỳ hai chân xuống đất rồi chắp hai tay lại như khấn vái. Đầu cúi xuống đất liên tục, miệng thì lẩm bẩm:
-" Con xin chào bác thổ địa xinh đẹp. Con là Vương Nguyên . Hôm nay con tới đây không phải để mắng bác đâu ạ. Con chỉ là thuận miệng mắng cậu chủ con vài tiếng thôi. Mong bác lượng thứ . Thật ra con đã ái mộ bác từ rất lâu rồi ạ. Không ngờ lần này bác lại xuất hiện trước mặt con. Nếu bác đã có lòng tốt xuất hiện vậy mong bác chỉ đường cho con đến lớp được không ạ. Con biết bác là một thổ địa vừa xinh trai lại vừa tốt bụng a~ nên bác làm ơn giúp con đi".

Vương Tuấn Khải nhìn hành động của cậu mà cố nén cười. Được thôi, nếu cậu đã muốn như vậy thì hắn đây cũng sẽ cho cậu đạt được ước nguyện của mình. Vương Tuấn Khải  cố không bật cười, nói :
-" Con ái mộ ta, ta cám ơn lòng tốt của con. Nhưng ta chỉ giúp những đứa trẻ ngoan không giúp đỡ những đứa trẻ hay mắng người ".
Vương Nguyên  nghe vậy liền xua xua tay :
-" Không có, con không có mắng người đâu. Lúc nãy là bác nghe nhầm á. Cậu chủ của con là một người cực kì xinh trai. Cậu ấy vừa dễ thương lại vừa tốt bụng. Cậu ấy là hảo soái ca ạ. Bác nghe rõ chưa ạ con không mắng người đâu ".
Vương Tuấn Khải mặt hầm hầm, rõ ràng là lúc nãy mắng hắn  ki bo. Bây giờ cái miệng lại dẻo như vậy.  Thằng nhóc này muốn chọc tức hắn đây mà. Lấy lại phong độ, hắn hừ lạnh :
-" Chẳng phải lúc nãy con ước mong được dẫm bẹp cậu chủ con hay sao? ".
Vương Nguyên  lúc này đã toát mồ hôi hột, miệng cười méo xệch :
-" Dạ.... lúc nãy là con ước mong được cậu chủ dẫm bẹp ạ. Con còn nói với trời là * cậu chủ hãy tới đây dẫm bẹp em đi * Không phải là mắng đâu ạ ".
Lần này thì Vương Tuấn Khải không muốn chọc cậu nữa, hắn thật sự bị cậu nhóc này làm cho buồn cười chết rồi. Hắn không nói gì mà bật cười thành tiếng.
Nghe giọng cười, Vương Nguyên  tò mò quay ra đằng sau mình. Cậu  ngây ngốc nhìn con người trước mặt. Không phải chứ, cậu là bị cậu chủ lừa sao?
Cậu ủy khuất nhìn cậu chủ của mình :
-" Cậu.... sao cậu không nói sớm, làm em sợ muốn chết ".
Vương Tuấn Khải không cười nữa, hắ. quay về nét mặt lạnh lùng :
-" Chẳng phải em vừa mắng tôi hay sao? ".
Vương Nguyên  biết hắn giận bèn xuống nước năn nỉ :
-" Em xin lỗi..... tại cậu không đợi em nên em mới mắng cậu ki bo. Nhưng mà em chỉ nói vậy thôi chứ trong lòng em cậu tốt lắm. Cậu giống như là mặt trời vậy a~ ".
Nghe con nhóc nịnh hót mình, trong lòng hắn thoáng chốc vui vẻ nhưng bên ngoài thì vẫn làm mặt lạnh :
-" Vậy sao? ".
Vương Nguyên  gật gật đầu :
-" Thật.... thật mà ".
Vương Tuấn Khải nhếch mép :
-" Chắc cũng vì tôi là mặt trời nên em mới có ước nguyện muốn tôi dẫm bẹp ".
Nghe đến đây, Vương Nguyên  biết mình bị hắn trêu chọc nên mặt phụng phịu. Cậu bắt đầu chu chu môi :
-" Cậu..... cậu đừng trêu em nữa . Cậu chủ XINH ĐẸP  dẫn em đi tìm lớp nha".
Vương Tuấn Khải gật đầu, nói :
-" Ở trường không được gọi tôi là cậu chủ. Em phải gọi tôi là Tuấn Khải. Còn nữa nếu có ai hỏi em là gì của tôi thì em nói em là thanh mai trúc mã của tôi. Cấm không được để người khác biết em là người hầu riêng của tôi. Đã nhớ chưa ".
Nghe cậu nói thì Vương Nguyên gật gật đầu. Sau đó hắn đi phía trước, còn cậu thì lủi thủi theo sau cùng hắn tìm lớp. Lớp của Vương Nguyên  nằm ở tầng 1, cùng tầng với cậu. Chỉ khác là hắn ở dãy A còn cậu cở dãy B. Lớp cậu học là 1A1 vip, nơi đây huy tụ những công tử, tiểu thư nhà giàu.
Vương Tuấn Khải dẫn cậu vào lớp rồi xoay người thong thả rời đi. Mấy cô tiểu thư trong lớp thấy Vương Tuấn Khải thì mắt hình trái tim, miệng thì há hốc vì cậu chủ của cậu quá đẹp trai.(mới lớp 1 đã trai rồi không biết lớn xíu nữa thì sao đây....)

Vương Nguyên nhìn theo bóng dáng cậu chủ rồi bước từng bước vào lớp. Cậu  không quen với việc tiếp xúc với nhiều người nên cậu rất ngại. Vì vậy mà cậu cứ cúi đầu mà đi. Do cúi đầu nên cậu không chú ý đã va vào một người và té xuống đất.  
.
.
Biết ai chưa???? Ta cũng không biết.....😏
Hẹn tuần sau.bai
10.12.2017
#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro