#14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Tuấn Khải ngồi trên giường, mặt vô cảm nhìn cái tivi.
Vương Nguyên  thấy cậu thì đi lại gần, cái miệng nhỏ nhắn luyên thuyên :
-" Cậu chủ, cậu xuống nhà ăn trưa đi ạ".
*nhìn tivi, không trả lời *.
-" Cậu chủ ". Cậu lay lay tay Vương Tuấn Khải, mặt ủy khuất. " Cậu giận ".
Nghe đến đây, Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn cậu, khẽ cau mày, nói :
-" Tôi giận...... cái gì ".
Vương Nguyên  cắn cắn môi ủy khuất :
-" Cậu .....cậu giận ......em".
-" Em làm gì để tôi giận ".
-"Cậu...... em..... em.... không..... nhớ ". Cậu gãi gãi đầu.
Hắn hừ lạnh, không thèm nhìn cậu luôn :
-" Không nhớ vậy sao nói tôi giận ".
-" Tại cậu không thèm nói chuyện với em ".
-" Mặc tôi ".
Vương Nguyên  rơm rớm nước mắt, khóc òa lên :
-" Cậu chủ...... hức...... em xin lỗi..... em sai..... sai cơ ".
Vương Tuấn Khải nhìn cậu khóc, thở dài một cái, nói :
-" Tôi không giận nữa. Tôi hỏi em, lúc ra chơi em làm gì? ".
-" Em ăn bánh dâu ".
-" Của ai? ".
-" Dạ của Thiếu Phàm ".
-" Em còn làm gì nữa? ".
-" Em.... em..... ". Vương Nguyên  quên mất việc mình đút bánh cho Giản Thiếu Phàm.
Vương Tuấn Khải  gằn giọng :
-" Em là người hầu của tôi hay của cậu ta? ".
-" Dạ..... của cậu ạ ".
-" Lần sau tôi còn thấy em như vậy đừng hòng tôi tha".

Vương Tuấn Khải  nói không rõ ràng khiến Vương Nguyên  ngây ngốc :
-" Em như nào à cậu? ".
Thấy cậu không hiểu, hắn bực bội :
-" Không gì. Đem đồ ăn trưa lên đây ".
Nghe hắn nói, Vương Nguyên   hí hửng chạy xuống nhà mang thức ăn lên cho hắn.
Cậu bưng một khay đồ ăn thơm lừng, cất giọng trong trẻo :
-" Cậu ăn đi ạ ".
Vương Tuấn Khải  nhìn cậu :
-" Xé thịt gà cho tôi ".
Vương Nguyên  vâng lời, ngồi im xé cho hắn. Sau khi  xé xong :
-" Em xé xong rồi, cậu ăn đi ạ ".
Vương Tuấn Khải nhăn mày :
-" Em.... đút cho tôi ăn ".
-" Dạ...?? ". Vương Nguyên ngây ngốc.
-" Tôi bảo em đút cho tôi ăn ".
-" À.... dạ dạ ". Lúc này Vương Nguyên  mới hiểu ra ý hắn. Cậu dùng bàn tay búp măng của mình đút đồ ăn cho Vương Tuấn Khải. 
Cậu chủ  há miệng ra, cảm nhận vị ngọt ngào từ tay nhỏ đang tan dần trong miệng, tròng mắt không khỏi ánh lên vài tia vui vẻ.
Sau khi ăn xong thì trời đã xế chiều. Vương Tuấn Khải  nhìn cậu rồi hỏi:
-" Có làm bài tập không? ".
Vương Nguyên cười cười :
-" Không ạ? ".
Nghe cậu nói vậy, hắn dắt tay cậu đi.

Thấy cậu chủ  nắm tay mình, Vương Nguyên khó hiểu :
- "Đi đâu vậy cậu? ".
Vương Tuấn Khải không nói gì chỉ bước đi. Hắn dẫn cậu ra khỏi nhà, đi đến con đường tràn ngập hoa tử đằng. Vương Nguyên  ngây thơ đi theo  cho đến khi trước mắt hiện ra một cánh đồng hoa hướng dương tuyệt đẹp. Những bông hoa hướng dương rực rỡ khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời, kiều diễm vươn mình đón lấy cái nắng dịu của buổi chiều.
Vương Tuấn Khải buông tay cậu ra, đi lại cạnh một đám cỏ ngồi xuống rồi vẫy tay với cậu :
-" Lại đây ".
Thấy Vương Tuấn Khải  gọi mình, cậu tiến lại, ngồi xuống cạnh bên hắn
-" Đẹp không? ".
-"Đẹp ạ ".
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn ngắm những bông hoa khiến hắn phì cười.
-" Em thích hoa? ".
-" Vâng ạ hìhì ". Vương Nguyên cười tít cả mắt.
Vương Tuấn Khải  nghe vậy, đi lại ngắt một bông hoa hướng dương vàng rực chìa ra trước mặt cậu :
-" Tặng em".
Vương Nguyên  ngu ngơ :
-" Tặng..... tặng em.... thật ạ? ".
-" Lấy không? ". Vương Tuấn  Khải  nghiêm nghị.
-" Lấy... lấy ạ ". Vương Nguyên phì cười rồi cầm lấy bông hoa.
Hai người họ vui vẻ trên cánh đồng hoa hướng dương. Ánh nắng chiều tà chiếu rọi lên bóng hai người một cao một thấp trong thật đáng yêu. Hoàng hôn đỏ rực như nhuốm màu hạnh phúc.

********** 7 năm sau**********

-" Cậu chủ ơi cậu chủ, trễ giờ rồi cậu mau dậy đi ạ! ". Vương Nguyên từ ngoài cửa nói vọng vào.
-" Oáp.... biết rồi ". Giọng ngáy ngủ của ai kia.

Vương Nguyên nghe giọng cậu chủ, mặt méo xệch lếch thân xuống cầu thang. Cậu bây giờ đã là nam sinh trung học . Càng lớn cậu càng xinh đẹp, không còn mũm mỉm như xưa nhưng vẫn vô cùng khả ái. Mái tóc ngắn , mượt. Đôi mắt vẫn long lanh ánh lên tia tinh nghịch như ngày nào.
Cậu bước xuống nhà, cánh môi anh đào chu ra oang oang :
-" Dì Tố Tố, Nguyên Nguyên  đói bụng ".
Nghe giọng nói làm nũng của cậu, dì Tố Tố lấy tay cốc đầu cậu một cái, mắng yêu:
-" Mười lăm tuổi đầu rồi mà cứ nhõng nhẽo như con nít. Con xem có ai như con hông? ".
Cậu xị mặt, bễu môi :
-" Nguyên Nguyên vẫn còn con nít chứ bộ? ".
-" Thôi đi tiểu bánh trôi của tôi ơi, cậu chủ con đâu rồi ".
-" Đang xuống ạ ".
-" Con ra bàn chuẩn bị dọn đồ ăn sáng lên cho cậu chủ đi ".
-" Vâng ạ ".
Vương Nguyên  xoay người đi để lại dì Tố Tố cười tủm tỉm.

---------------------Lát sau---------------------

Vương Tuấn Khải từ cầu thang bước xuống. Hắn bây giờ đã mười tám tuổi. Dáng người cao, gương mặt góc cạnh lộ rõ vẻ nam tính. Đôi mắt vẫn ánh lên tia sắc bén, cánh môi mỏng quyến rũ khẽ nhếch lên một chút khi nhìn thấy Vương Nguyên .
Hắn  bước đến bàn ăn nhìn ai kia đang chạy lăn xăn mà phì cười. Nụ cười của hắn vẫn đẹp, vẫn khiến người khác chìm đắm nhưng nay lại có thêm cái răng khểnh cực duyên. Nó khiến người ta càng bị cậu cuốn hút.

Vương Nguyên đang gấp gáp chạy xung quanh nhà bếp, thấy cậu chủ  thì cười một cái rõ tươi, miệng lại oang oang:
-" Cậu chủ dậy rồi à, em đi lấy đồ ăn cho cậu chủ nha".
Vương Tuấn Khải đang cười, nghe giọng nói của ai kia thì thu nụ cười lại, mặt lạnh như ban đầu :
-" Mới sáng sớm mà em chạy lăn xăn làm gì vậy? ".
Vương Nguyên  vẫn ngây ngô :
-" Em giúp dì Tố Tố dọn đồ ăn cho cậu".
Nghe cậu nói vậy, hắn nhìn sang dì Tố Tố. Thấy cậu chủ nhìn mình, dì Tố Tố hiểu ý nên vội nói :
-" À Nguyên Nguyên , con ngồi ăn sáng với cậu chủ đi để dì mang thức ăn lên cho".
Vương Nguyên  đang lau bàn ăn, nghe thấy giọng của dì thì hớn hở nói :
-" Để Nguyên Nguyên  giúp dì một tay".

Nói rồi cậu chạy cái ào vào nhà bếp khiến ai kia khẽ cười. Còn dì Tố Tố thì lắc đầu cười khổ.  

24.12.2017

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro