#13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc này trong lớp học chỉ còn lại Vương Nguyên và Giản Thiếu Phàm. Anh chăm chú ngắm gương mặt trẻ con đáng yêu của cậu.
Vương Nguyên sau một hồi nằm trườn trên bàn ngủ thì tỉnh dậy, mi mắt khẽ chớp chớp. Cậu vươn vai ngáp một cái rõ dài khiến Thiếu Phàm bật cười.
Nhận thấy có ai đó đang ngồi cạnh mình, cậu hướng mắt nhìn sang thì thấy Thiếu Phàm. Giật mình, cậu giơ tay lên đề phòng. Nhìn hành động của cậu, anh chỉ khẽ cười, cánh môi hé mở :
-" Quả cầu nhỏ, cậu quên mình rồi sao? ".
Vương Nguyên ngây ngốc nhìn anh:
-" Cậu là ai? ".
Thiếu Phàm bật cười, cậu nhóc này, mới gặp anh cách đây vài hôm mà đã quên rồi sao. Thật là hết nói nổi mà:
-" Mình là người gặp cậu ở trung tâm thương mại, cậu bị té ".

Lúc này Vương Nguyên mới nhớ ra, cậu cười tươi tắn à một cái sau đó cất giọng véo von:
-" Mình nhớ ra cậu rồi, hìhì ".
Thiếu Phàm cười cười nhìn cậu :
-" Cậu có đói không? ".
-" Đương nhiên mình đói a~ sáng giờ không ăn gì rồi ". Mặt  tiu nghỉu luôn.
Thiếu Phàm nhìn cậu phì cười rồi lấy trong balô ra một cái bánh ngọt phủ kem dâu thơm ngát. Anh đưa cho cậu rồi nói dịu dàng :
-" Nè cho cậu, ăn đi ".
Vương Nguyên  nhìn thấy cái bánh dâu thì mắt sáng rỡ. Cậu cười híp mắt :
-" Cậu cho tớ thật à? ".
-*gật gật *
-" Vậy mình không khách sáo đâu ".
Nói rồi cậu lấy tay cho một muỗng vào miệng mình. Cảm nhận vị ngọt của dâu tan đều ở đầu lưỡi thì thích thú. Lúc này Giản Thiếu Phàm vẫn chăm chú nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt của anh, cậu cứ tưởng là anh muốn ăn nên thuận tay đút cho anh một muỗng bánh. Bất ngờ trước hành động của cậu, anh khẽ đỏ mặt nhưng vẫn há miệng ra cho Vương Nguyên  đút. Hai người cùng ăn cùng cười vui vẻ mà không hay biết có một ánh mắt đang tối lại.

Vương Tuấn Khải đứng ở cửa nhìn vào góc lớp tay nắm chặt thành quyền. Hắn  sợ cậu đói nên ra chơi đã chạy xuống canteen mua cho cậu một hộp sữa. Ai ngờ lại chứng kiến một màn tình cảm cậu một miếng tớ một miếng  khiến hắn chướng tai gai mắt. Nắm chặt hộp sữa trong tay, hắn vứt nó vào thùng rác rồi mặt không biểu cảm rời khỏi đó.
Giờ ra chơi cũng nhanh chóng kết thúc để bắt đầu cho hai tiết học cuối cùng. Vương Nguyên lúc này cũng đã chăm chú vào bài học mà không hay biết núi lửa đang sắp phun trào.

Tùng...... Tùng...... Tùng

Tiếng trống báo hiệu giờ học kết thúc, cậu nhanh chóng thu xếp đồ đạc vào balô, vẫy tay chào Hân Hân, Tử Kỳ rồi quay sang Thiếu Phàm :
-" Chào cậu nha bạn tốt bụng ".
Thiếu Phàm nghe cậu gọi mình thì bật cười để lộ hai má lúm đồng tiền:
-" Sau này cứ gọi mình là Thiếu Phàm ".
Vương Nguyên  cười tươi, lúc lắc cái đầu tròn của mình rồi chạy đi tìm cậu chủ.
Trên sân trường, cậu bắt gặp một thân ảnh cao, gầy, gương mặt tiêu soái đang bước về phía mình. Nhận ra là cậu chủ, cậu vẫy vẫy tay rồi chạy sang. Khi khoảng cách được rút ngắn, cứ tưởng cậu chủ sẽ dừng lại nhưng không ngờ  lại lướt ngang qua mình . Nụ cười trên môi  trở nên cứng ngắt. Cậu chủ của cậu  bị sao vậy cà? Lúc sáng vẫn bình thường mà sao bây giờ lạ vậy. Không lẽ cậu bị ốm.

Nghĩ rồi cậu chạy lon ton đến chỗ hắn, cất giọng véo von:
-" Cậu chủ, cậu làm sao vậy ạ? ".
...
mặt lạnh bước tiếp.

Bước nhanh theo cậu, chạy sang bên trái  : " Cậu chủ cậu bị ốm ạ? ".
Nói rồi cậu nhón chân lấy tay định sờ trán Vương Tuấn Khải nhưng hắn gạt phăng tay cậu ra.
Vương Nguyên rất bất ngờ với hành động của hắn, hốc mắt đỏ lên :
-" Hức...Cậu..... cậu chủ ".
Vương Tuấn Khải không nhìn cậu, mặt vô cảm tiến ra chỗ chú Lý.
Vương Nguyên lúc này chỉ biết im lặng, cúi đầu đi theo sau . Khi hai người lên xe thì chú Lý lái xe về nhà.

***********Tại nhà**********

Vương Tuấn Khải tức giận ném balô xuống đất rồi đi vào phòng đóng cửa cái rầm.
Vì hôm nay ông chủ và bà chủ đi vắng nên không gian rất im lặng. Dì Tố Tố nghe tiếng đóng cửa của cậu chủ nhỏ mà giật mình. Bà quay sang nhìn Vương Nguyên  hỏi nhỏ :
-" Nguyên Nguyên, cậu chủ con bị làm sao vậy? ".
Vương Nguyên ngây ngốc nhìn cửa phòng rồi quay sang nhìn bà lắc đầu. Dì Tố Tố nhận được cái lắc đầu của cậu thì thở dài. Chắc cậu chủ nhỏ lại giận dỗi gì rồi. Bà nhìn cậu rồi nói :
-" Con lên phòng xem cậu chủ con đi, phải kêu được cậu xuống ăn trưa. Bà chủ mà biết cậu chủ không ăn sẽ giận chúng ta đó ".
Vương Nguyên nghe dì Tố Tố nói vậy thì gật đầu, bước chân nặng nề lên phòng hắn.
Đứng trước cửa phòng cậu, cậu gọi :
-" Cậu chủ, cậu xuống ăn trưa ạ ".
- ......
-" Cậu chủ, cậu mau xuống đi ạ, không xuống ăn sẽ đói bụng ".
- ...
-" Cậu chủ, nếu cậu không xuống thì mở cửa ra để em mang đồ ăn lên cho cậu. Được không ạ?.

- ..... (Hẳn bị câm rồi con
          VN: chính đó *liếc mắt đưa hăm dọa)

Vương Nguyên  bất lực ngồi khuỵu xuống cửa, giọng thút thít :
-" Cậu chủ, cậu không mở cửa em sẽ ngồi đây tới khi nào cậu mở cửa ra".
Khi cậu nói xong câu đó thì cửa phòng bật mở, Vương Nguyên thấy vậy thì cười tươi chạy vào.  

24.12.2017

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro