#23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên đi đến một quán cà phê nhỏ mang tên MY LOVE .Nơi đây được trưng bày theo phong cách phương Tây. Những chiếc bàn gỗ như ánh lên được sự sang trọng, cuốn hút người nhìn. Xung quanh được treo những chậu hoa oải hương được nhập khẩu từ Pháp. Hương thơm nhẹ nhàng, tinh tế khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Vương Nguyên thuận tay đẩy cửa ra, bước vào quán. Một hương thơm dịu nhẹ, thanh thoát xộc vào mũi cậu . Người nhân viên nhìn thấy cậu thì cúi đầu chào hỏi :
-" Quý khách cần dùng gì ạ? ".

Vương Nguyên nghe người nhân viên hỏi thì lắp bắp :

-" Dạ..... à .....ờ...... Em..... em.....muốn xin việc ạ ".
Người nhân viên nghe vậy thì nhoẻ miệng cười, đáp :
-" Vậy em theo chị sang đây để gặp quản lý nhé! ".
Nói rồi chị nhân viên bước đi để cậu  lủi thủi theo sau.
----------------------Tại phòng --------------------
-" Cốc Cốc ".
-" Vào đi ".
Chị nhân viên bước vào phòng, ra hiệu cho Vương Nguyên đi theo sau.
-" Có chuyện gì vậy Nghi Đình? ".
-" Dạ có một cậu bạn  đến đây xin việc ạ! ".
Người quản lý đẩy gọng kính, đáp :
-" Được rồi, cô ra ngoài đi ".
Chị nhân viên có tên là Nghi Đình vỗ vỗ vai Vương Nguyên rồi bước ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại cậu với người quản lý.
Người quản lý hỏi :
-" Em bao nhiêu tuổi ?".
Vương Ngyên e ấp trả lời :
-" Dạ mười lăm ạ ".
Nghe vậy, anh ta gật đầu, mắt dán vào tờ giấy trên bàn :
-" Nhỏ quá. Không nhận ".
-" Không thể nhận em ạ? ". Vương Nguyên lo lắng hỏi.
-" Có chuyện gì sao? ".
-" À em chỉ xin.... a.....
- " Tôi nói là không nhận ". Người quản lý ngắt lời cậu .
-" Hết việc của em rồi, mời ra ngoài ".
Nghe anh ta nói vậy, Vương Nguyên chỉ biết cúi mặt rời khỏi phòng.
Nghi Đình đang tính toán sổ sách, nhìn thấy gương mặt buồn của cậu thì đoán quản lý của mình lại khó tính. Cô vỗ vỗ vai Vương Nguyên an ủi. Nhận được cái vỗ vai của Nghi Đình, Vương Nguyên chỉ cười nhẹ rồi bước ra khỏi quán.
------------------------------------------------------------
-" Aizzzzz làm sao đây. Người ta không chịu nhận mình, biết đi đâu xin bây giờ ". Vương Nguyên vừa đi vừa lầm bầm.
Mặt cậu cứ cúi xuống đất, chân thì đá đá vài viên sỏi.
-" Không được, vì cậu chủ mình phải quyết tâm. Không được nản lòng, phải đi xin việc tiếp đây ".
Nói rồi cậu nhanh chân chạy đi xung quanh.
---------------------QUÁN MÌ CAY--------------
- " Em muốn xin việc ạ ".
- " Nhìn em nhỏ quá, quán chị chỉ nhận người trưởng thành thôi em ạ ".
-" Nhưng em hứa sẽ làm tốt mọi chuyện mà, chị cho em vào làm nha".
-" Chị xin lỗi nhưng không được đâu em".
-" Vậy em cảm ơn chị ".
Vương Nguyên lại lủi thủi bước ra.
----------------------TRÀ SỮA----------------------
-" Chị ơi cho em xin việc ạ ".
-" Chỗ chị đủ người rồi em. Chị xin lỗi nha".
--------------QUÁN ĂN NHANH-----------------
-" Anh ơi ở đây còn tuyển người không? ".
-" Có nhưng mà anh chỉ tuyển 18 tuổi trở lên  thôi em".
-" Dạ........ ". Cậu kéo dài giọng.
-------------------------------------------------------------
-" Sao chỗ nào cũng không nhận mình hết vậy? Ông trời thiệt là bất công mà ahuhu. Tủi thân quá ". Vương Nguyên đau khổ khóc.
Cậu vừa đi vừa than vãn. Cậu đâu biết rằng những lời nói của cậu đã bị một người nghe thấy. Anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi xoay người rời đi.
Còn Vương Nguyên, xị mặt đi lang thang vài vòng rồi quay về bệnh viện.
------------------Bệnh viện -------------------------
-" Haizzzzzz mỏi chân quá đi mất ".
-" Em đi đâu giờ mới về ". Giọng Vương Tuấn Khải cất lên khiến cậu giật mình.

-" A cậu chủ, làm em giật mình. Em chỉ đi tham quan bệnh viện thôi ạ ".
-" Tham quan? ". Hắn nghi hoặc hỏi.
-" Dạ là đi tham quan ". Vương Nguyêngật đầu.
-" Bệnh viện có gì vui sao mà tham quan. Tôi nhớ ở đây chỉ có mỗi bệnh nhân ". Vương Tuấn Khải cười khẩy.
-" Dạ..... à...... ờ...... Em..... em..... đi ngắm cây cảnh ấy ạ ". Cậu lắp bắp nói.
Nghe câu nói của cậu, Vương Tuấn Khải ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu. Đáy mắt vài phần tỏ ra nghi hoặc.
Thấy hắn nhìn mình, Vương Nguyênchớp chớp mắt ngây thơ vô ((số)) tội.
Lúc nhìn vào mắt cậu, Vương Tuấn Khải chỉ thấy đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn hắn. Và hắn hắng giọng :
-" Xem như tôi tin em".
Vương Nguyên nghe hắn nói, cười hì hì.
-" Mau chuẩn bị đồ đi, chú Lý sắp đến rồi. Đứng đó cười cái gì? ". Hắn mắng.
-" À.... dạ. .....dạ ". Cậu cuốn quýt chạy đi soạn đồ khiến ai kia cười nhẹ một cái.
Sau khi soạn đồ xong thì chú Lý cũng vừa kịp tới, chú Lý giúp họ khiêng đồ ra xe và trở về biệt thự Du gia.
--------------------Ở biệt thự -----------------------
Vương Tuấn Khải một tay bó bột, lạnh lùng đi vào nhà. Nhìn thấy hắn, dì Tố Tố lo lắng hỏi :
-" Cậu chủ, cậu đã đỡ chưa. Sao lại xuất viện sớm như vậy? ".
-" Tôi không sao? Mọi chuyện ở nhà vẫn ổn chứ? ".
-" Tất cả đều ổn. Tôi đã giữ bí mật chuyện cậu bị tai nạn. Ông bà chủ không biết đâu ạ! ".
-" Ừm". Hắn gật đầu, khẽ nhìn sang hướng Vương Nguyên "Dì ra phụ Vương Nguyên  mang đồ vào ".
-" Vâng thưa cậu chủ ".
Nói rồi Vương Tuấn Khải sải  bước tiêu soái  vào nhà.
---------------------------------------------------------
Hắn vừa vào đến cửa đã nghe tiếng con trai từ phòng khách vọng ra:
-" Chị Đan Đan khi nào Vương Nguyên về ạ! ".
Đan Đan đang chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, nghe vậy thì đáp :
-" Chị không biết, chắc sắp về rồi á. Em ráng đợi chút nữa ".
-" Haizzzzzz ". Người đó thở dài.
Vương Tuấn Khải  nghe giọng nói, không đoán được là của ai, cậu nhanh chân bước vào phòng khách.
Nghe tiếng bước chân, Giản Thiếu Phàm cứ tưởng là Vương Nguyên nên cười tươi chạy ra. Lúc nhìn thấy Vương Tuấn Khải, anh như hóa đá.
Vương Tuấn Khải cũng bất ngờ không kém :
- " Sao lại là cậu / hội trưởng? ". Hai người cùng đồng thanh.
Hai người cùng nói, cùng nhìn nhau.
Bực bội, hắn đáp :
-" Đây là nhà tôi ".
-" Tôi biết nhưng Vương Nguyên  đâu ???". Giản Thiếu Phàm hỏi.
-" Không liên quan tới cậu. Cậu đến đây làm gì? ". Vương Tuấn Khải  nhăn mày nói.
-" Tôi đến tìm Vương Nguyên ".
-" Vương Nguyên không có ở đây, cậu về nhanh đi ".
Vương Tuấn Khải vừa nói xong thì một thanh âm trong trẻo cất lên :
-" Oa.... Chị Đan Đan, em đói bụng quá! ".
Nghe giọng nói mè nheo của cậu , Vương Tuấn Khải mặt tràn đầy hắc tuyến, Giản Thiếu Phàm thì bật cười. Còn chị Đan Đan thì nhào ra ôm cậu.
-" Chị nhớ em quá đi vương Nguyên ".
-" Em cũng nhớ chị nữa ".
Nhìn hai người, Giản Thiếu Phàm quay sang Vương Tuấn Khải cười châm chọc :
-" Không có ở đây vậy sao lại có giọng nói ".
Vương Tuấn Khải  nghe anh nói, biết là anh đang châm chọc hắn nên bực mình không đáp. 

Vương Nguyên lúc này mới để ý xung quanh, nhìn thấy Giản Thiếu Phàm, cậu tròn mắt hỏi:

-" Thiếu Phàm sao cậu ở đây? ".
Giản Thiếu Phàm cười nhẹ đáp lại:
-" Mình đến để thăm cậu. Lúc sáng cậu không đi học làm mình lo ".
Nghe đến đây, Vương Tuấn Khải hắng giọng khiến Vương Nguyên nhìn sang hướng cậu chủ mình. Thấy gương mặt tràn đầy hắc tuyến của hắn, cậu  ngây ngô hỏi :
-" Cậu chủ, ai chọc tức cậu vậy ạ? ".
vương Tuấn Khải lúc này tức đến đỏ mặt. Cậu còn dám hỏi ai chọc tức hắn. Ngoài cậu  ra hắn đâu dễ bị người khác chọc tức. Ashhhhh hắn không thèm đáp lời cậu xoay người đi về phòng.
Vương Nguyên  nhìn theo bóng lưng hắn rồi lắc đầu khó hiểu.   

hi! tui nè. sắp tết rồi ahihi

#MITOM

102.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro