#24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giản Thiếu Phàm nhìn gương mặt khó hiểu của cậu thì phì cười.
Nghe tiếng cười của anh, Vương Nguyên  quay sang hỏi :
-" Cậu cười gì vậy? ".
-" À không có gì, hihi".
-" Cậu đến đây tìm mình có chuyện gì á ".
-" Không có gì quan trọng đâu, chỉ là muốn gặp cậu thôi ".
-" Gặp mình? ". Vương Nguyên  lấy ngón tay nhỏ bé chỉ vào mặt mình hỏi.
-" Đúng vậy, mình muốn gặp cậu ". Giản Thiếu Phàm gật gật đầu.
Vương Nguyên  cười xòa, cậu như nghĩ ra cái gì đó:
-" Đúng rồi! Mình quên trả cậu cuốn sách mình mượn hôm trước. Chắc cậu đến đây lấy lại sách à. Đợi mình một lát nha".
Nói rồi cậu phóng lên lầu cái vèo để lại Giản Thiếu Phàm chưa kịp ú ớ:
-" Ơ..... không phải đâu Vương Nguyên .... haizzzzz".
------------------------------------------------------
Vương Nguyên  lên lầu để tìm quyển sách sẵn tiện gọi cậu chủ  xuống ăn tối vì phòng hai người ở cạnh nhau.
Khi đứng trước cửa phòng hắn, cậu lấy tay gõ gõ cửa :
-" Cậu chủ, xuống ăn tối ạ ".
-" Biết rồi, em xuống trước đi ".
-" Vâng ạ ". Cậu kéo dài giọng rồi bước sang phòng mình tìm sách.

Với cái tính hậu đậu của mình thì đương nhiên là  lại để sách lung tung ở đâu đó. Cậu lục lọi hết nơi này đến nơi khác nhưng không thấy đâu. Cuối cùng, cậu tìm thấy nó trong gầm bàn học của mình.
Vương Nguyên vui vẻ chạy xuống khoe với Giản Thiếu Phàm :
-" Thiếu Phàm, mình tìm ra sách cho cậu rồi ".
Nhìn gương mặt bị dính chút bụi và tóc bị dính mạng nhện của cậu, Giản Thiếu Phàm không khỏi buồn cười. Anh ôn nhu lấy khăn giấy chùi mặt cho cậu, còn giúp cậu lấy mạng nhện ra khỏi đầu.
Khi ấy, Vương Tuấn Khải cũng vừa bước xuống lầu, nhìn hai người gần gũi như vậy đáy mắt hắn ánh lên tia khó chịu:
-" Hai người làm gì vậy? ".
Nghe giọng hắn, Vương Nguyên  vội cách xa Giản Thiếu Phàm, cậu đáp :
-" Em.... em tìm giúp sách của cậu ấy thôi á cậu ".
Vương Tuấn Khải lúc này mới nhìn mặt cậu, nhìn gương mặt lấm lem như con mèo nhỏ của Vương Nguyên  thì cố nén cười:
-" Mau đi rửa mặt rồi ăn tối ".
-" Dạ ". Vương Nguyên  trả sách cho Thiếu Phàm rồi nhanh đi rửa mặt.
Lúc này chỉ còn hai người, Vương Tuấn Khải nhìn thằng nhóc trước mặt, lạnh lùng hỏi :
-" Cậu lấy được sách rồi sao còn chưa về ?".
-" Không liên quan đến anh ".
-" Không liên quan?". Vương Tuấn Khải cười khẩy. " Cậu tốt nhất đừng có ý gì khác với Nguyên Nguyên  ".
-" Nếu có thì sao? Hội trưởng à! Anh có thể quản được cậu ấy nhưng anh không quản được tôi đâu ". Giản Thiếu Phàm nhìn thẳng vào mắt Vương Tuấn Khải.
-" Cậu ......Giản Thiếu Phàm, cậu tốt nhất nên yên phận một chút ".
-" Nếu tôi không yên phận thì sao? ".
-" Nếu vậy....... Tôi không biết tôi sẽ làm gì cậu đâu ". Vương Tuấn Khải cười nhếch mép một cái rồi đi vào phòng ăn. Trước khi đi còn nói vọng lại :
-" Cậu về cẩn thận, không tiễn ".
Giản Thiếu Phàm nhìn theo bóng lưng của Vương Tuấn Khải, tay nắm chặt. Gương mặt tuấn mĩ khẽ chau mày :
-" Hội trưởng, tôi sẽ đấu với anh".
Sau đó anh cũng rời khỏi biệt thự Vương  gia.
--------------------Sáng hôm sau-----------

Vương Nguyên đạp chăn ra khỏi người vươn vai ngáp một cái:
-" Oáp........phải sang gọi cậu chủ dậy thôi ".
Cậu làm vệ sinh cá nhân rồi chạy sang phòng cậu lấy tay gõ cửa :
-" Cậu chủ ơi, dậy đi ạ!

-  Im lặng

-" Sáng rồi đó ạ, cậu không dậy sẽ không ăn sáng kịp đâu "
-im lặng

-" CẬU CHỦ......CẬU KHÔNG DẬY EM SẼ...... EM.... SẼ......
-" Tôi ở đây ". Vương Tuấn Khải ngắt lời cậu.
Nghe giọng hắn , Vương Nguyên  lạnh sống lưng, cậu từ từ xoay người ra đằng sau.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của hắn đang ở ngay sau lưng mình, Vương Nguyên cười méo xệch, cậu miễn cưỡng giơ hai ngón tay lên :
-" Chào....... chào buổi sáng..... cậu chủ".
-" Em định làm gì vậy? ".
-" À..... không... không có gì đâu cậu. Mà sao cậu không đợi em gọi cậu dậy ạ ".
-" Đợi em chắc tôi bị trễ học, 7h rồi ".
-" Mới có 7h thôi mà..... Cái gì? Bảy......bảy......giờ? ".
Vương Tuấn Khải thong thả cho tay vào túi quần, gật đầu:
-" Đúng vậy ".
Vương Nguyên  hốt hoảng :
-" Cậu.......sao cậu không gọi em dậy. Em còn chưa ăn sáng mà, sẽ bị trễ đó".
Nói rồi cậu phóng xuống cầu thang để lại Vương Tuấn Khải cười mỉm một cái.
--------------Phòng ăn -----------------------
-" Dì Tố Tố, lấy cho con đồ ăn sáng nhanh đi ạ. Con đang gấp lắm ".
Cậu  hấp tấp cho tập sách vào trong cặp, vừa đi vừa nói.
Nhìn bộ dáng hấp tấp của cậu, dì Tố Tố định mở miệng nói thì cậu chen vào:
-" Dì à, dì đừng nói gì hết. Dì mau làm đồ ăn sáng cho con đi ạ. À mà dì có thấy quyển sách giáo khoa của con đâu không? Con nhớ là hôm qua để nó trên phòng khách mà bây giờ tìm không thấy? ".
-" Còn nữa, quyển sổ tay của con cũng biến đâu mất rồi ahuhu".

Chị Đan Đan từ nhà bếp bước ra, nghe giọng oang oang của cậu thì ngây ngô nói :
-" Mới có 6h mà Nguyên Nguyên, em làm gì mà gấp dữ vậy ".
Câu nói của chị Đan Đan làm Vương Nguyên  thộn mặt ra:
-" Sáu...... sáu ......giờ? ".
-" Mới 6h mà ". Đan Đan gật đầu.
-" Dì..... sao dì không nói cho con biết  là mới sáu giờ? ". Vương Nguyên  khóc không ra nước mắt.
-" Ơ hay, cái thằng nhóc này, dì định nói mà con có cho dì nói đâu ". Dì Tố Tố đáp.

Vương Nguyên lúc này mới biết mình bị cậu chủ lừa, giận dỗi bước lên cầu thang:
-" Cậu...... cậu......chủ, cậu dám lừa em".
Vương Tuấn Khải đứng khoanh tay tựa lưng vào thành cầu thang, nghe giọng cậu  thì khẽ cười :
-" Tôi có nói là không lừa em sao? ".
-" Cậu, tại cậu tại cậu ". Vương Nguyên  giận dỗi chu chu môi.
-" Tôi có nói là không phải tại tôi sao". Vương Tuấn Khải  cười khẽ.
-" Không nói với cậu nữa, em đi đây ". Nói rồi Vương Nguyên  xoay người bước xuống cầu thang để lại cậu chủ  với gương mặt đắc ý. Hí hí hí
-------------------Trường học ---------------

Vương Tuấn Khải bước xuống xe không quên quay sang nói với  Vương Nguyên  :
-" Ra chơi sang lớp tôi ".
-" Vâng ạ". Cậu gật đầu rồi cũng xuống xe đi vào lớp .
------------------------------------------------------

-" Hey chào buổi sáng hai cậu ". Vương Nguyên  cười tươi nói.
-" Chào buổi sáng Vương Nguyên đáng yêu ". Tử Kỳ đang đọc sách vẫy tay đáp.
-" Sao nay cậu đi sớm vậy? ". Khả Hân tò mò hỏi.
-" Cũng tại cậu chủ đáng ghét của mình thôi ". Vương Nguyên lẩm bẩm .
-" Cái gì mà có cậu chủ vậy? ".
-" À...... không có gì đâu hìhì ".
-" Bộ dạng cậu đáng nghi lắm nha". Khả Hân chống tay lên cằm nhìn cậu chăm chăm.
-" Thật.... thật là không có gì mà ". Vương Nguyên  mặt méo xệch.

-" Vậy mình không hỏi nữa . À mà sao cậu hay đi chung xe với thiếu gia Vương Tuấn Khải vậy ?".
-"À...... chuyện đó.........mình .......mình là thanh mai trúc mã của anh ấy ". Vương Nguyên  ấp úng nói.
-" CÁI GÌ".

______________ hết nha_____________

27/2/2018

Tui quay lại rồi nhá. Chỉ là ăn tết xong lo chơi rồi học rồi ngại viết í. Xin lỗi xin lỗi nha!!!!

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro