#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ~~~~~~~Ở nhà dưới ~~~~~~~~~
Người phụ nữ xinh đẹp thấy Vương Nguyên xuống thì cười hiền từ. Cô nhẹ nhàng bảo:
-" Cậu bé con ngồi đi ".
Vương Nguyên nhìn thấy người phụ nữ ấy thì nhoẻ miệng cười :
-" Cô xinh như tiên nữ vậy a~".
Nghe giọng nói trong trẻo của Vương  Nguyên, người phụ nữ ấy khẽ cười. Nụ cười dịu dàng như đóa lưu ly đang nở rộ. Cô nói khẽ :
-" Chào con, cô tên là Hạ Tường Vi. Con tên là gì? ".
Vương Nguyên nghe vậy vội nói:
-" Dạ con tên là Vương Nguyên ạ. Cô ơi sao Nguyên Nguyên lại ở nhà của cô vậy? ".
Hạ Tường Vi cưng chiều nhìn cậu, cất giọng dịu dàng:
-" À hôm qua cô thấy con ngất xỉu trên đường nên đưa con về nhà. Mà Nguyên Nguyên  nè ba mẹ con là ai? Nói đi cô đưa con về nhà".
Vương Nguyên  nghe đến ba mẹ, đáy mắt không tránh khỏi một tia đau thương. Cậu cúi gằm mặt trả lời :
-" Ba mẹ không thương Nguyên Nguyên . Họ bỏ Nguyên Nguyên đi lúc Nguyên Nguyên  vừa sinh ra. Nguyên Nguyên không có ba mẹ hức.... hức..... ".

Hai hàng nước mắt của cậu không tự chủ mà rơi xuống. Gương mặt phúng phính vì khóc mà đỏ lên.
Hạ Tường Vi nhìn Vương Nguyên khóc mà đau lòng, khẽ ôm cậu  vào lòng cô nói :
-" Nguyên Nguyên  ngoan đừng khóc . Nói cô nghe con sống với ai".
Vương Nguyên  nín khóc, lấy tay chùi chùi nước mắt. Biểu cảm của cậu thật đáng yêu. Cậu nói khẽ :
-" Con sống với bà nhưng hôm qua bà mất rồi, bà xa Nguyên Nguyên rồi huhu.... hức".
Nói đến bà một lần nữa nước mắt cậu trào ra.
Hạ Tường Vi nghe đến đây hốc mắt đỏ lên. Đứa trẻ này thật đáng thương, cô không thể để nó sống một mình được. Nó còn quá nhỏ. Cô không đành lòng bỏ rơi nó. Nghĩ thế nào Hạ Tường Vi nói :
-" Nguyên Nguyên nè! Con có muốn sống cùng cô không ?".
Vương Nguyên nghe vậy, ngừng khóc. Ngước đôi mắt to tròn còn đọng vài giọt lệ nhìn người phụ nữ. Cánh môi mỏng khẽ mấp máy :
-" Nguyên Nguyên được ở cùng cô thật sao ạ! ".
Hạ Tường Vi phì cười, đứa trẻ nhỏ này thật đáng yêu a~. Cô thật thích rồi a~
-" Đương nhiên là được rồi. Từ bây giờ con phải gọi cô là dì Vi Vi biết chưa hả?".
Vương Nguyên  nhảy cẫng lên vì vui, giọng nói ngọt ngào được cất lên:
-" Nguyên Nguyên  có nhà rồi. Sau này con hông sợ bị đói nữa. Dì Vi Vi thật xinh đẹp, thật tốt. Hìhì".
Hạ Tường Vi nghe giọng nịnh nọt của Vương Nguyên  thì buồn cười. Đứa nhỏ này thật khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ đây là phúc tinh của cô rồi. Vương Nguyên đang vui bất chợt ra vẻ suy tư. Cậu lấy tay gãi gãi đầu rồi quay sang nói với Hạ Tường Vi:
-" Dì Vi Vi ơi! Nhiên ở nhà dì Nguyên Nguyên sẽ làm việc nhà cho dì a~. Như vậy dì sẽ hông bị lỗ vốn khi nuôi Nguyên Nguyên đâu hihi".
Nghe câu nói vô tư của Vương Nguyên, Hạ Tường Vi phì cười . Thằng  bé này rất biết phép tắc. Chả bù cho cậu quý tử nhà mình haizzzzz....

Hạ Tường Vi như vạch ra một ý tưởng trong đầu mình. Cô khẽ cười nhìn Vương Nguyên đang vô tư ăn bánh. Thằng bé có lẽ sẽ làm quý tử nhà cô thay đổi đây. Nghĩ rồi Hạ Tường Vi nói :
-" Nguyên Nguyên à! Từ bây giờ con sẽ trở thành người hầu riêng của con trai dì, có chịu không? ".
Vương Nguyên  đang ngặm bánh, nghe Hạ Tường Vi nói vậy thì ngước đôi mắt tròn xoe nhìn. Cậu lúc lắc cái đầu tròn tròn của mình :
-" Người hầu riêng ạ? ".
Hạ Tường Vi lấy hai tay bẹo má cậu, cười cười nói:
-" Đúng vậy. Là người hầu riêng".
Vương Nguyên khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hạ Tường Vi. Gương mặt ngơ ngác của cậu lúc này thật đáng yêu khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Nhìn dáng vẻ của cậu, Hạ Tường Vi đoán chắc rằng cậu không biết người hầu riêng là gì nên vội giải thích:
-" Nguyên Nguyên à! Người hầu riêng nghĩa là lúc nào cũng phải tuân lệnh cậu chủ. Phải ở bên cạnh chăm sóc cho cậu chủ. Mệnh lệnh của cậu chủ phải tuân theo. Mạng sống của cậu chủ cũng chính là mạng sống của con. Có hiểu không? ".
Vương Nguyên nghe vậy thì gật gù. Cậu cười tươi nói:
-" Dạ Nguyên Nguyên  sẽ vâng lời cậu chủ ạ! Nhưng mà dì Vi Vi,Nguyên Nguyên  vẫn chưa biết cậu chủ là ai thì làm sao chăm sóc cậu được ạ".
Hạ Tường Vi lấy tay xoa đầu cậu, cười cười nói :
-" Nguyên Nguyên ngoan, mau ăn đi. Lát nữa dì dẫn con đi gặp cậu chủ chịu không? ".
Vương Nguyên nghe vậy thì gật gật đầu, cậu cặm cụi ăn bữa sáng của mình.
Hạ Tường Vi ngắm nhìn cậu mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng cũng có người thuần phục được quý tử nhà cô rồi. Cô tin chắc thằng  bé ngốc đáng yêu này sẽ làm được.
Kì thực người hầu riêng chỉ có nghĩa vụ chăm sóc cậu chủ thôi. Nhưng Hạ Tường Vi lại muốn cậu phải ở cạnh cậu chủ nên mới nói mạng sống của cậu chủ cũng là mạng sống của mình ( Vương Nguyên ) . Haizzzz.... Cuộc sống sau này của Vương Nguyên  đáng yêu sẽ ra sao đây???   



Từ bây giờ ngày nào cũng phải hơn 12 giờ mới up được đấy. Bận quá mà... Biết sao giờ.

VOTE đi.

VOTE . VOTE. VOTE. VOTE.
Đọc chùa không tốt...

30.11.2017

#MTIOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro