#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên- cậu
Vương Tuấn Khải-hắn
---------------

Sau khi ăn xong, Vương Nguyên lấy tay xoa xoa cái bụng căng tròn của mình. Hạ Tường Vi nhìn cậu thì phì cười, lấy khăn giấy lau miệng cho Vương Nguyên . Vương Nguyên cười hì hì, nói :
-" Dì Vi Vi, khi nào chúng ta đi gặp cậu chủ ạ?".
Hạ Tường Vi vừa lau miệng cho Vương Nguyên vừa cất giọng dịu dàng:
-" Bây giờ chúng ta đi gặp cậu chủ có chịu không? ".
Vương Nguyên nghe vậy thì cười ngọt ngào, cái miệng nhỏ nhắn phát ra những âm thanh trong trẻo:
-" Dạ chịu ạ ".
Hạ Tường Vi nghe cậu nói vậy thì mỉm cười, dắt tay cậu đi đến phòng cậu chủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-" Nguyên Nguyên à đây là phòng của cậu chủ con đó, con vào đi ". Hạ Tường Vi nói.

Vương Nguyên tròn mắt nhìn:
-" Con sẽ chăm sóc cậu chủ ạ? ".
Hạ Tường Vi xoa xoa đầu cậu :
-" Đúng vậy nhớ những gì hôm qua dì dặn con không? ".
Vương Nguyên lúc lắc cái đầu, nói khẽ :
-" Dạ nhớ ạ ".
Nghe được câu trả lời của cậu, Hạ Tường Vi mỉm cười lấy hai tay bẹo má cậu dặn dò :
-" Cậu chủ của con tên là Vương Tuấn Khải , năm nay 10 tuổi. Vương Nguyên à, con nhớ là phải vâng lời đó".
Vương Nguyên gật gật đầu, cười tươi nói:
-" Vâng ạ ".
Sau khi dặn dò Vương Nguyên xong , Hạ Tường Vi bảo :
-" Bây giờ con vào phòng kêu cậu chủ dậy ăn sáng đi nha. Dì có việc phải ra ngoài. Tạm biệt Nguyên Nguyên ".

Nói rồi Hạ Tường Vi hôn chụt lên má Vương Nguyên sau đó bước ra ngoài.
Vương Nguyên nhìn theo dáng Hạ Tường Vi vẫy vẫy tay chào. Sau đó cậu bước đến cửa phòng của Vương Tuấn Khải. Nhìn cánh cửa to lớn trước mắt, Vương Nguyên không khỏi trầm trồ:
-" Oa cánh cửa to quá đi. Làm sao để mở ra đây ta".
Cậu nhìn cánh cửa rồi gãi gãi đầu. Gương mặt phúng phính vì suy nghĩ mà nhăn lại. Cái miệng nhỏ nhắn cũng vì thế mà chu chu ra. Bộ dáng lúc này của cậu thật khiến người ta cưng chiều .

Vương Nguyên không biết làm cách nào để mở cửa. Cậu giơ bàn tay trắng trẻo, mập mạp của mình sờ xung quanh cánh cửa rồi tự mình lảm nhảm:
-" Cứng như vậy làm sao mở được, như vậy làm sao mình gọi cậu chủ dậy được đây".

Vương Nguyên đứng dựa lưng vào cửa cắn cắn môi, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Cậu tức giận nhìn cánh cửa đáng ghét kia. Nghĩ thế nào, cậu bước đi một khoảng xa cánh cửa. Sau đó co chân chạy đâm sầm vào cánh cửa trước mặt. Khoảng cách giữa cậu với cánh cửa ngày càng gần, tưởng như sắp chạm vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Vương Nguyên theo đà mà lăn vào phòng.
Vương Tuấn Khải vừa ngủ dậy, mở cửa định đi ra ngoài. Đột nhiên nhận thấy có một vật thể lạ lăn vào phòng mình. Gương mặt không biểu cảm nhìn chăm chú vật thể lạ đó.
Vương Nguyên như quả cầu nhỏ lăn vào phòng, mặt tái mét vì sợ. Nước mắt cũng vì thế mà rơi ra.
Vương Tuấn Khải lấy chân ngăn Vương Nguyên lại. Do chạm vào chân Vương Tuấn Khải nên Vương Nguyên không lăn nữa. Cậu như con mèo nhỏ oa oa khóc :
-" Huhu đau..... Hức..... ".
Vương Nguyên lấy hai tay chùi chùi nước mắt, gương mặt ửng hồng. Chiếc mũi cao thanh thoát vì thế mà đỏ lên. Cái miệng nhỏ nhắn meo meo như con mèo nhỏ.
Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên một chút. Cất giọng :
-" Im lặng ".
Nghe giọng nói của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ngước đôi mắt tròn xoe nhìn , im bặt không dám khóc, nói khẽ :
-" Cậu..... chủ ".
Vương Tuấn Khải nghe giọng nói trong trẻo của Vương Nguyên , bản thân vì thế mà dễ chịu, cất giọng lãnh đạm :
-" Ai là cậu chủ của em".
Vương Nguyên cười ngọt ngào, lấy ngón tay bé nhỏ của mình chỉ vào Vương Tuấn Khải:
-" Cậu ạ ".
Vương Tuấn Khải không nói gì, cúi xuống nhìn Vương Nguyên . Hắn thấy cậu có gương mặt tròn bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe long lanh như ngọc lưu ly. Làn da trắng mịn màng như đóa huệ tây, và đặc biệt là y như con gái. Cái mái tóc ngố ngố thật đáng yêu. Vương Tuấn Khải nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của cậu . Cánh môi mỏng hồng nhuận khiến hắn cưng chiều muốn HÔN một cái.

Trong khi Vương Tuấn quan sát Vương Nguyên thì cậu cũng chăm chú nhìn hắn . Cậu chủ của cậu quả là một hài tử siêu soái. Con trai gì đâu mà da trắng còn hơn con gái. Nhìn kìa, đôi mắt màu hổ phách của cậu tuy hơi lạnh lùng nhưng lại rất cuốn hút. Đôi mày cương nghị một cách quyết đoán. Cái mũi cao thanh tú. Đôi môi đỏ hồng tự nhiên như con gái. Mái tóc của cậu màu nâu đen óng ánh. Nhìn cậu lạnh lùng nhưng cũng thật cao lãnh. Vương Nguyên nghĩ thầm:" Nếu cậu cười lên thì sẽ càng đẹp trai".
Cậu cứ nhìn chăm chăm Vương Tuấn Khải mà không để ý đáy mắt hắn cũng đang lộ ra ý cười.
Vương Nguyên đột ngột thốt lên :
-" Cậu chủ! Cậu thật đẹp trai a~".
Nghe câu nói của cậu, Vương Tuấn Khải khẽ cười. Cậu nhóc này sao lại đem đến cho hắn cảm giác yêu thích. Thật dẻo miệng.
Vương Nguyên thấy nụ cười khẽ của Vương Tuấn Khải, cậu bất động:" Mình biết là cậu chủ cười rất đẹp nhưng không nghĩ là nó lại đẹp vậy đâu. A... tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi".
Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên bất động thì bảo :
-" Đi theo tôi ".
Nói rồi cậu kéo tay cậu đi.

.
.
. vội nên chưa kiểm tra lại đâu. Sai thì bảo nhé.

19:13
30.11.2017

Vote đi

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro