#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nguyên  đang ngu ngơ chưa hiểu gì thì đã bị Vương Tuấn Khải kéo tay đi.

Nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vương Nguyên     , Vương Tuấn Khải  cảm thấy thật ấm áp. Vương Tuấn Khải khẽ cười, nụ cười hiếm hoi khi tiếp xúc với người lạ. Vương Tuấn Khải nắm tay dẫn   Vương Nguyên đến cạnh giường, đỡ cậu bé ngồi lên rồi rời đi.

Sau khi định thần lại thì   Vương Nguyên mới biết mình đã yên vị trên chiếc giường của cậu chủ. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Phòng của cậu chủ  màu lục a~ Có vẻ gì đó rất huyền bí. Căn phòng có một cái bàn học, ba kệ chứa toàn sách, một tủ quần áo, một cái giường,.....và có một cái tivi to bự chảng. Vương Nguyên thích thú nhìn xung quanh. Cậu đứng trên chiếc giường êm ái của cậu chủ vừa nhảy vừa thán phục :

-" Oa giường của cậu chủ thật thích, nó êm quá đi. Nhưng mà nhưng mà mình buồn ngủ quá a~".

Hai mắt Vương Nguyên cứ nhíu lại, đầu cậu gật gà gật gù rồi sau đó..... nhịn không được cậu đành nằm trên giường của cậu chủ đánh một giấc say.

Vương Tuấn Khải sau khi rời đi lấy thuốc giảm đau cho Vương Nguyên, quay lại thấy một cục bông tròn ngủ trên giường mình thì khẽ cười. Cậu nhóc này thật đáng yêu a~ Mới nãy còn lanh chanh phá cửa phòng hắn mà bây giờ đã nằm ngủ ngon lành. Cậu nhóc thật ngốc. Nếu muốn gọi hắn  dậy chỉ cần gõ cửa là được rồi, cần gì phải xông thẳng vào như vậy chứ ?

Vương Tuấn Khải bước lại gần Vương Nguyên, ngắm nhìn gương mặt cậu đang ngủ say.Vương Tuấn Khải   tỉ mỉ quan sát. Hai bàn tay tròn tròn trắng trẻo của Vương Nguyên  đang ôm thật chặt cái gối ôm của hắn . Gương mặt ngủ say của cậu thuần khiết tựa thiên thần. Đôi môi mỏng cứ chu chu ra theo từng nhịp thở nhìn rất đáng yêu. Thỉnh thoảng, một vài tia nắng nghịch ngợm lướt nhẹ qua gương mặt thuần khiết của cậu khiến cậu nhíu mày.

Vương Tuấn Khảingắm nhìn   Vương Nguyênrồi bất giác nở nụ cười. Cậu nhóc này thật đáng yêu, thật khiến người ta cưng chiều.

Sau một hồi quan sát Vương Nguyên , Vương Tuấn Khải lấy thuốc giảm đau bôi lên tay cậu không khỏi tức giận. Cậu nhóc này thật ngốc. Bản thân rõ ràng là bị thương vậy mà lại không hề quan tâm. Sau khi bôi thuốc xong, hắn lấy một cái băng cá nhân dán vào tay cho Vương Nguyên   rồi cậu rời khỏi phòng đi ăn sáng.

~~~~~~~~~~~~~~~10h~~~~~~~~~~~~~~

 Vương Nguyênsau khi đánh một giấc thì ngồi dậy vươn vai, ngáp một cái không để ý Vương Tuấn Khải ngồi ghế bên cạnh nhìn cậu chăm chăm. Như nhận thấy có ai đó đang nhìn mình, cậu đảo mắt nhìn thì thấy gương mặt đẹp trai của cậu chủ. Vương Nguyên  vội định thần lại, cười cười nhìn Vương Tuấn Khải :

-" Cậu chủ....cậu..... à dì Vi Vi kêu em gọi cậu dậy ăn sáng ".

Vương Tuấn Khải mặt đầy hắc tuyến,  gằng giọng hỏi:

-" Bây giờ là mấy giờ ".

Vương Nguyên ngớ người, lẩm bẩm:" Lúc nãy.... mình dậy ăn sáng hình như là 8h sau đó... gọi cậu chủ chắc là khoảng 8h30 sau đó.... sau đó.... thì ngủ một xíu... à chắc bây giờ là 9h... vẫn chưa muộn quá để ăn sáng a~".

Lẩm bẩm một hồi rồi cậu quay sang nói vớiVương Tuấn Khải :

-" Cậu chủ! Bây giờ là 9h vẫn chưa muộn quá để ăn sáng hihi".

Vương Tuấn Khảimặt lúc này đã đen như đít nồi, hắn lấy tay gõ đầuVương Nguyên  một cái.

 Vương Nguyênđang cười tươi thì lấy hai tay ôm đầu, mặt oán trách nhìn Vương Nguyên :

-" Huhu sao cậu đánh em, em nói đúng mà hức.... ".

    Vương Tuấn Khải nhìn cậu rồi bảo :

-" Em mà đúng thì bây giờ chắc tôi chết đói rồi. Còn khóc được hả? ".

  Vương Nguyên Nhi không cam tâm, cậu lí sự :

-" Cậu chủ... Em.... em... bây giờ là 9h mà, không tin cậu xem đi nè ".

Nói rồi  Vương Nguyên  vớ tay lấy cái đồng hồ trên cạnh giường. Cậu lấy ngón tay nhỏ xinh của mình chỉ vào :

-" Đây này.... cậu nhìn đi... kim dài chỉ số ...số... à... số 9 nè".

Vừa nói xong thì Vương Nguyên  hạnh phúc nhận ngay một cái cốp vào đầu. Cậu một lần nữa ôm đầu oán trách :

-" Đau.... uuu... Sao cậu cứ đánh em huhu... ".

Vương Tuấn Khải  nhìn cậu, mặt lạnh tanh giải thích :

-" Xem giờ phải xem bằng kim ngắn trước. Em sao lại ngốc như vậy. Bản thân còn chưa biết đếm số vậy mà cứ lanh chanh".

Vương Nguyênmột bên giận dỗi bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn cũng vì thế mà chu ra cất lên những thanh âm trong trẻo :

-" Cậu chủ.... không phải là em chưa biết đếm mà là em chưa đi học ".

Vương Tuấn Khải  nghe cậu nói, đáy mắt như lộ ra ý cười, hắn thản nhiên nói :

-" Ngày mai cùng tôi đi học ".

Vương Nguyên  đang xoa xoa chỗ đau trên đầu, nghe Vương Tuấn Khải nói vậy thì mặt nghệt ra:

-" Đi học ạ? ".

 Vương Tuấn Khảikhông đáp, chỉ nhẹ gật đầu .

 Vương Nguyênnghe được đi học thì nhảy cẫng lên. Cậu đột nhiên bay lại hôn chụt một cái lên má Vương Tuấn Khải:

-" Vui quá đi. Ngày mai em được đi học rồi hìhì ".

Vương Nguyên cứ lo vui mừng mà không để ý, má của cậu chủ  đang đỏ lên rồi.

Vương Tuấn Khải sau khi bị  Vương Nguyênhôn thì bất động, hai má cũng vì thế mà đỏ lên.

Cậu chủ  chưa bao giờ được con trai hôn nhé . Mà nhỏ ngốc này cũng thiệt là.... Haizzzz... hại cậu chủ bị bất động rồi kìa... Nhưng mà Vương Nguyên  của chúng ta lại rất vô tư, không thèm để ý tới ai kia cứ ngồi cười suốt .Tội cho ai kia haizzzzz..................

1.12.2017

*VOTE

*SAI ĐÂU BẢO SỬA NHÁ



#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro