#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải vì đỏ mặt mà xấu hổ, hắn  ngang nhiên kéo tay Vương Nguyên đi xuống phòng ăn trưa.Vương Nguyên ngốc nghếch chưa hiểu gì thì đã bị lôi đi.
~~~~~~~~~~Tại nhà ăn ~~~~~~~~~~~~~
Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế, trước mặt là một bàn dài đầy thức ăn, bên cạnh là Vương Nguyên vẻ mặt đầy bất mãn .
Chị Đan Đan cùng những người hầu khác như dì Tố Tố, chị Thiên Linh, chị Mỹ An,... đều có mặt ở đó.
Dì Tố Tố cùng với những người khác đều đã biết tin bà chủ của mình nhận nuôi Vương Nguyên và cậu bé còn là người hầu riêng của cậu chủ nhỏ nên mọi người ai ai cũng yêu quý cậu.
Mọi người sau khi dọn xong thức ăn cho Vương Tuấn Khải thì cúi đầu chào rồi lui ra ngoài. Vương Nguyên thấy mọi người lần lượt rời đi thì cũng đi theo họ. Nhưng cậu vừa nhấc chân lên chưa kịp bước thì Vương Tuấn Khải đã lên tiếng :
-" Muốn đi đâu? ".
Vương Nguyên nghe cậu chủ hỏi thì ngây ngô trả lời :
-" Dạ em đi theo họ".
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, khóe miệng giật giật:
-" Em là người hầu của tôi hay của bọn họ ".
Vương Nguyên vẫn vô tư trả lời :
-" Của cậu ạ ".
-" Vậy nhiệm vụ của người hầu là gì ?". Vương Tuấn Khải hỏi.
-" Thì là chăm sóc cậu chủ ạ ".Vương Nguyên đáp.
Vương Tuấn Khải nhận được câu trả lời, cánh môi khẽ cong lên, cất giọng lãnh đạm :
-" Vậy ngồi xuống đây ăn cho tôi".
Vương Nguyên vẫn ngu ngơ không hiểu, cau lấy hai ngón tay xinh xinh của mình trỏ trỏ vào nhau, cái miệng nhỏ nhắn chu chu ra:
-" Cậu chủ! Em là người hầu thì sao có thể ngồi cùng bàn với cậu ạ? ".
Vương Nguyên lấy dĩa cho đồ ăn vào miệng, hờ hững nói :
-" Tôi bảo em ngồi đó gắp đồ ăn cho tôi ".
Vương Nguyên thộn mặt ra, miệng lẩm bẩm :" Tưởng cậu chủ tốt bụng cho mình ăn cùng, hóa ra là gắp đồ ăn".
Vương Tuấn Khải đợi không thấy Vương Nguyên ngồi xuống, quay đầu sang thì thấy cậu đang lảm nhảm nói xấu mình, Vương Tuấn Khải trầm mặt:
-" Em mau ngồi xuống cho tôi, còn đứng đó lảm nhảm ".
Vương Nguyên nghe giọng nói của Vương Tuấn Khải thì vội chạy đến ngồi vào ghế. Cậu cười ngọt ngào, cất giọng nịnh nọt :
-" Cậu chủ... cậu thích ăn cái gì em gắp cho ạ! ".
Vương Tuấn Khải lườm nguýt cậu, mới nãy còn nói xấu  vậy mà bây giờ miệng còn ngọt hơn mía đường.
Vương Nguyên thấy hắn  lườm thì cười hờ hờ, lấy bàn tay nhỏ nhắn gắp cho hắn  cái đùi gà vàng ươm.
Vương Tuấn Khải nhìn thành ý của cậu thì nhếch mép cười nham hiểm, hắn bảo :
-" Xé thịt gà ra cho tôi ".
Vương Nguyên biết hắn giận, ngoan ngoãn nghe theo lời cậu chủ, lấy hai tay tròn tròn trắng trẻo của mình xé thịt gà cho cậu chủ. 


Cậu cứ chăm chú làm công việc của mình mà không để ý có một ánh mắt quan sát cậu. Đôi mắt màu hổ phách ấy cứ dán chặt vào người cậu, quan sát từng hành động, từng cử chỉ của cậu. Vương Tuấn Khải nhìn cậu, đáy mắt không khỏi lộ ra ý cười.
Vương Nguyên sau một hồi xé thịt gà, cậu lấy đũa gắp sang chén của Vương Tuấn Khải rồi cười lấy lòng :
-" Cậu chủ.... cậu ăn đi ạ ".
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, lấy đũa cho thịt gà vào miệng rồi hỏi :
-" Em tên gì? ".
Vương Nguyên nghe hắn hỏi thì cười tươi, đáp :
-" Vương Nguyên ạ. Em bảy tuổi, nhỏ hơn cậu ba tuổi ạ hìhì ".
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi tiếp tục hỏi :
-" Mẹ tôi nhận nuôi em?".
Vương Nguyên nghe đến đây thì gật đầu, mắt đỏ lên :
-" Đúng vậy, dì Vi Vi thật tốt bụng. Bà em không còn nữa, dì ấy đã nhận nuôi em".
Vương Tuấn Khải nhìn cậu rồi nói :
-" Vậy sao lại làm người hầu riêng cho tôi? ".
Vương Nguyên lúc lắc cái đầu tròn của mình trả lời:
-" Dì Vi Vi có lòng tốt nhận nuôi em, em phải làm gì đó cho dì ấy để dì ấy không bị lỗ vốn a~".
Nghe lời giải thích của cậu,Vương Tuấn Khải suýt sặc. Mẹ hắn mà lỗ vốn cái gì chứ? Bà có cả một công ty thời trang mà. Không lẽ bà mẹ yêu quái của hắn lại suy tính điều gì sao? Hắn ra vẻ trầm tư.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì  nghe tiếng :
-" Ọt.... ọt..... ".
Bụng Vương Nguyên đột nhiên phát ra tiếng kêu khiến cậu xấu hổ cúi gằm mặt, gương mặt phúng phính cũng vì thế mà ửng hồng.
Vương Tuấn Khải  bấy giờ mới định thần lại, nhận ra tiếng kêu ấy phát ra từ bụng của cậu, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn giả ngơ hỏi :
-" Tiếng gì vậy? ".
Vương Nguyên mặt đã chuyển sang màu đỏ, cậu lắp bắp :
-" Tiếng... tiếng gì.... cậu. Em.... em... có nghe thấy gì đâu. Chắc ....chắc... cậu nghe nhầm ạ ".
Vương Tuấn Khải khẽ cười, cất giọng lãnh đạm:
-" Tôi mà nghe nhầm thì em chết đói rồi. Mau ăn đi ".
Vương Nguyên ngu ngơ hỏi lại :
-" Em được ăn thiệt ạ? ".
Vương Tuấn ?Khải lười nhác trả lời :
-" Ừ ".
Nghe được ăn, mắt Vương Nguyên sáng rỡ như đèn pha ô tô, cậu gắp thức ăn lia lịa bỏ vào miệng. Cái miệng nhỏ nhắn vì chứa đầy thức ăn mà phồng lên.
Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng của cậu, buồn cười. Cậu nhóc này quả là ham ăn. Có ai giành đồ ăn của nó đâu mà ăn như vậy chứ? Lỡ bị nghẹn thì sao? Thật là...
Nghĩ rồi hắn bảo :
-" Ăn từ từ thôi. Tôi có dành đồ ăn của em đâu mà sợ ".
Vương Nguyên miệng đầy thức ăn, nghe hắn nói vậy thì ngước mặt lên trả lời :
-" Âng... ạ ".Cậu  nói không rõ lời.
Vương Tuấn Khải  nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu nhíu mày, hắn vớ tay rót cho cậu  ly nước rồi nói :
-" Lát nữa cùng tôi đi mua đồ".
Như biết đượcVương Nguyên sẽ thắc mắc nên hắn nói tiếp :
-" Không cần hỏi, lát chuẩn bị đi cùng tôi. Cấm cãi ".
Vương Nguyên bị câu nói của cậu chủ làm cho ngu ngơ. Haizzzz...Vương Nguyên  của chúng ta thật ngốc .

2.12.2017

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro