#7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hú hú hú

Do mình sắp thi rồi nên  lịch up sẽ là 2 ngày 1 tập  nha ( chưa chắc). 1 tuần  4 tập được không, đầu tiên là thi Anh rồi sau đó ôn 1 tuần rồi sau đó biết làm gì không. Thi học kì 1 chứ làm gì. Rồi sau đó đợi điểm lúc đó sẽ có nhiều thời gian đăng nha. NHƯNG............................ hiện tại thì cứ thế nhá 1 tuần 4 tập đi nha, 4  tập là nhiều rồi còn hơn 1 tuần 1 tập. nhề!!!!!!!!!

.............................................................................

Sau khi ăn trưa xong thì Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải dẫn đi.
~~~~~~~~~~~~~~~Trên xe~~~~~~~~~~
Vương Nguyên lần đầu được đi xe hơi, thích quá nên cứ cười suốt. Vương Tuấn Khải nhìn cậu rồi bảo tài xế :
-" Chú Lý, chở cháu đến trung tâm thương mại ".
Lý Tân nghe cậu chủ gọi thì gật đầu :
-" Dạ thưa cậu chủ ".
Thế rồi chiếc xe từ từ lăn bánh, chạy băng băng trên đường. 


Vương Nguyên áp gương mặt bầu bĩnh của mình vào cửa kính, tròn mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Quả thật hai bên đường cảnh vật rất đẹp. Hai hàng cây tử đằng cứ đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời. Hoa tử đằng màu tím dịu dàng,hiện hữu một vẻ đẹp huyền bí nhưng lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt. Nó khiến cho người ta yêu mến khi khoác lên mình những bộ váy tím kiêu sa. Không cầu kì, không rực rỡ nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác dễ chịu.
Vương Tuấn Khải  ngồi bên ngắm Vương Nguyên, khẽ cười. Cậu nhóc này quả thật rất đơn thuần.


~~~~~Tại trung tâm thương mại ~~~~~
Vương Tuấn Khải mở cửa xe đi ra, phong thái ung dung, kiêu ngạo của một vị thiếu gia trẻ tuổi.
Vương Nguyên một bên không mở được cửa xe, đôi bàn tay nhỏ nhắn vì đập cửa mà đỏ lên.
Lý Tân thấy vậy không đành lòng, rời khỏi vị trí mở cửa xe cho cậu. Vương Nguyên sau khi được giải thoát khỏi xe, cười hì hì cảm ơn Lý Tân :
-" Cháu cảm ơn chú ạ ".
Lý Tân phì cười, cậu  bé này quá dễ thương, nhịn không được anh lấy tay xoa đầu con bé.
Vương Tuấn Khải nhìn bác tài xế nhíu mày, lạnh lùng nói :
-" Lát nữa cháu về sẽ gọi chú, không cần đợi ".
Nói xong hắn thản nhiên bước đi để lại Vương Nguyên ngu ngơ, vội tạm biệt chú Lý Tân rồi lon ton chạy theo cậu chủ.
Lý Tân nhìn bóng dáng hai đứa trẻ rồi lắc đầu cười, lái xe đi mất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Nguyên với dáng người tròn tròn đuổi theo cậu chủ. Nhưng khổ nỗi cậu chủ cậu đi quá nhanh khiến cậu chạy theo không kịp. Đang chạy thì cậu bị trượt chân té.
Sau khi định thần lại, Vương Nguyên  oa oa khóc :
-" Đau..... uuuuu huhu... hức.... hức....". Chân cậu  bị chảy máu a~ Cậu vì thế mà khóc đến đỏ cả mắt.
Đang khóc thì đột nhiên có một cánh tay chìa ra, một giọng nói dịu dàng cất lên :
-" Cậu đừng khóc nữa mà, đưa tay đây mình kéo cậu đứng dậy ".



Vương Nguyên ngước đôi mắt ngập nước của mình nhìn người trước mặt. Người đó tầm tuổi cậu, làn da trắng như em bé, gương mặt baby búng ra sữa. Cái mũi cao, cánh môi anh đào đo đỏ. Mái tóc màu vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Đôi mắt màu xanh ngọc với hai hàng lông mi cong vút. Hình như là con lai. Vương Nguyên định nắm lấy tay người đó để đứng lên thì một bàn tay khác đã nắm lấy đôi tay trắng trẻo của cô.
Vương Tuấn Khải khi nãy đang đi, nghe tiếng cậu khóc thì vội dừng bước. Thấy cậu té, hắn định đi lại đỡ cậu dậy nhưng ai ngờ cái tên tóc vàng da trắng kia từ đâu đi ra đứng cạnh cậu. Không cam tâm, hắn đã đi đến nắm lấy tay cậu kéo cậu đứng lên.
Vương Nguyên nhìn thấy cậu chủ thì mừng như bắt được vàng, cất giọng véo von:
-" Cậu chủ, em đuổi kịp cậu rồi hìhì ".
Người kia nghe giọng nói trong trẻo của cậu, cánh môi anh đào khẽ cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Anh cũng cất giọng dịu dàng :
-" Cậu tên là gì vậy quả cầu nhỏ? ".
Vương Nguyên nghe anh hỏi, quay sang nhìn anh, cười ngọt ngào, định cất giọng trả lời thì đã nghe một thanh âm lạnh lẽo :
-"Nguyên Nguyên, đi thôi ".
Nói rồi Vương Tuấn Khải lạnh lùng kéo tay Vương Nguyên đi.
Vương Nguyên chưa hiểu gì thì đã bị kéo đi. Cậu ngoái đầu lại, ái ngại nhìn người tốt trước mặt rồi vẫy vẫy cánh tay trắng trẻo của mình.
Người kia nhìn bóng dáng cậu bị kéo đi, mỉm cười dịu dàng. Nguyên Nguyên sao? Tên cậu đáng yêu thật. Ngay cả cậu cũng đáng yêu nữa quả cầu nhỏ ạ.
Người đó không ai khác chính là đại thiếu gia của gia tộc họ Giản - Giản Thiếu Phàm. Anh bảy tuổi, cùng tuổi với cô, là con lai. Ba anh là người Trung, còn mẹ anh là người Pháp. Pháp là xứ sở của hoa oải hương. Loài hoa mang tên Lavender có hương thơm nồng nàn, êm dịu. Loài hoa này tượng trưng cho sự chờ đợi của tình yêu. Nó là sự thủy chung, là niềm mong nhớ của một ai đó dành cho người mà họ yêu thương. Đó cũng chính là lí do mà màu sắc chủ đạo của loài hoa này là màu tím.
Phải chăng vì sống ở một đất nước tràn ngập Lavender nên tính cách của anh cũng dịu dàng, tao nhã như cánh hoa Lavender mỏng manh?
~~~~~~~~~~~~~~~~Tại chỗ Mộc Nhiên Nhiên ~~~~~
Vương Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyên chạm đến vết thương lúc nãy do cậu đập cửa khiến cậu đau rát. Cậu nhỏ giọng kêu :
-" Cậu chủ ơi, tay em đau ".
Vương Tuấn Khải  nghe vậy thì buông tay cậu ra, lạnh lùng nói :
-" Ngồi đây đợi tôi, cấm chạy lung tung".
Nói rồi hắn đi đâu mất để lại Vương Nguyên tủi thân ngồi ở ghế một mình. Cậu buồn chán không biết làm gì nên cất giọng hát :
-" Con mèo con lông trắng tinh..... ".
Đang hát thì giọng nói dịu dàng lúc nãy vang lên :
-" Quả cầu nhỏ mình lại gặp cậu rồi ".


ahihi thế nhá, mị đi đây . bai bai ............


3.12.2017

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro