#8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nguyên  xoay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy người tốt lúc nãy, cậu mỉm cười :
-" Cảm ơn cậu lúc nãy giúp tớ nha hìhì".
Giản Thiếu Phàm cũng cười nhìn cậu để lộ hai má lúm đồng tiền thật đáng yêu. Anh cất giọng nói :
-" Hìhì không có gì đâu. Mình có ý tốt muốn giúp cậu thôi. À mà cậu tên gì vậy? ".
Vương Nguyên  nghe Giản Thiếu Phàm hỏi thì cất lên thanh âm trong trẻo :
-" Mình là Vương Nguyên  còn cậu tên gì? ".
Giản Thiếu Phàm trả lời :
-" À mình là....
Anh chưa kịp nói xong thì Vương Tuấn Khải  từ đâu xuất hiện cắt ngang lời nói của anh:
-"Vương Nguyên  !".
Vương Nguyên đang chăm chú nhìn Giản Thiếu Phàm, nghe giọng nói của cậu chủ thì ngoái đầu lại, ngây thơ nói :
-" Cậu chủ, cậu đi đâu nãy giờ vậy? ".
Vương Tuấn Khải bỏ lơ câu nói của cậu, mặt hầm hầm nhìn Giản Thiếu Phàm, lạnh lùng nói :
-" Cậu là ai? ".
Giản Thiếu Phàm nghe Vương Tuấn Khải hỏi thì nở nụ cười, cất lên thanh âm trầm ấm :
-" Tôi là ai không liên quan tới anh. Mà thôi tôi phải đi rồi. Hẹn ngày gặp lại".
Nói rồi anh quay sang nhìn gương mặt đang ngu ngơ của Vương Nguyên , cười dịu dàng :
-" Tạm biệt cậu quả cầu nhỏ ".
Sau đó thì anh xoay gót bước đi. Vương Nguyên  nhìn theo bóng anh nhăn mày khó hiểu, đang ngây ngô chưa biết gì thì Vương Tuấn Khải  một bên gằn giọng :
-" Nhìn gì mà nhìn, cậu ta đến đây khi nào? ".
Nghe giọng nói tức giận của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên  run run nói khẽ :
-" Dạ lúc nãy ạ ".
-" Lâu chưa? ".
-" Được một lúc thôi ạ ".
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói vậy, chân mày giãn ra:
-" Cậu ta nói gì? ".
Nghe đến đây Vương Nguyên  nhỏ giọng đáp :
-" Cậu ấy hỏi tên em , thôi không nói gì nữa đâu ".
Vương Tuấn Khải  nghe cậu nói, tức giận hỏi :
-" Em nói tên cho cậu ta? ".
Vương Nguyên  ngốc nghếch gật đầu.
Vương Tuấn Khải  thấy cậu gật đầu, giận dỗi bỏ đi. Cậu nhóc ngốc này, ai cho phép nó nói chuyện với người lạ chứ . Đúng là muốn chọc tức hắn mà.
Vương Nguyên  thấy hắn bỏ đi, vội vàng chạy theo . Nước mắt vì thế không tự chủ mà rơi ra, cậu cất giọng nghèn nghẹn :
-" Cậu.... cậu... hức... cậu chủ.... ".
Nghe tiếng cậu khóc, Vương Tuấn Khải  không đành lòng, xoay người lại nhìn cậu.

Thấy hắn không đi nữa Vương Nguyên  chạy lại chỗ hắn, chân không may bị trợt một lần nữa. Cậu cứ nghĩ mình sẽ đáp đất an toàn nào ngờ chưa kịp để cậu chạm vào nền đất Vương Tuấn Khải  đã nhanh tay đỡ cậu.
Vương Nguyên  thấy hắn đỡ mình, cánh môi hồng nhuận nở nụ cười, cái miệng nhỏ nhắn nhõng nhẽo :
-" Cậu... em sai rồi. Cậu đừng giận ".
Vương Tuấn Khải nhìn cậu , mới lúc nãy còn mít ướt vậy mà bây giờ đã cười toe toét. Hắn  cất giọng lãnh đạm :

-" Biết sai? ".

Vương Nguyên nghe hắn hỏi thì gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của cậu, hắn  hỏi tiếp :
-" Vậy sai chỗ nào? ".
Vương Nguyên  đang cười tươi nghe cậu nói thì thộn mặt ra, lắp bắp :
-" À... ờ... em sai.... sai ở chỗ.... à ở chỗ... à em quên mất rồi cậu ".
Vương Tuấn Khải khóe miệng giật giật. Cậu nhóc này, tưởng nó biết sai ai ngờ.... Đúng là ngốc.
Hắn  đành giải thích với cậu:
-" Không được nói chuyện với người lạ".
Vương Nguyên một bên không để ý đến Vương. Tuấn Khải nói, cứ nhìn chăm chú cái gì đó khiến hắn  nhíu mày. Hắn  khẽ đảo đôi mắt màu hổ phách sang hướng cậu đang nhìn. Thì ra cậu đang nhìn cửa hàng bán đồ ăn. Đúng là bó tay với cậu, lúc nào cũng ăn được.
Vương Tuấn Khải giả vờ hỏi :
-" Đói không? "
Vương Nguyên  nghe hắn hỏi thì gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của cậu, hắn  khẽ cười nắm tay cậu đi đến cửa hàng đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong khi chờ đợi đồ ăn, Vương Tuấn Khải nhìn chăm chú vào vết thương ở chân Vương Nguyên . Thấy hắn  nhìn cậu, Vương  Nguyên  ngốc nghếch hỏi :
-" Cậu chủ, cậu nhìn gì vậy ạ ?".
Vương Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của cậu, cất giọng lãnh đạm :
-" Đau không? ".
Vương Nguyên  ngu ngơ :
-" À... ờ... đau ".
Nghe câu trả lời của cậu, hắn rời khỏi ghế, bước đến cạnh rồi cúi người xuống  lấy trong tay ra cái băng cá nhân khi nãy đi mua, nhẹ nhàng dán vào chân cho cậu.

Vương Nguyên  nhìn hắn  há hốc mồm. Đây là cậu chủ của cậu sao, không thể tin được a~
Vương Tuấn Khải sau khi dán băng cho cậu, quay lại vị trí ngồi không quên lấy tay gõ vào đầu của Vương Nguyên. Vương Nguyên  lại ôm đầu, ủy khuất nhìn hắn  :
-" Cậu chủ, cậu mà cứ đánh như vậy em sẽ kém thông minh".
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói khẽ cười :
-" Tôi có lòng tốt muốn giúp em thông minh lên thôi ".
Vương Nguyên  nhìn hắn  bĩu môi. Cậu rõ ràng là đang trêu chọc mình. Cậu thông minh như vậy mà dám nói cậu ngốc. Nếu như cậu hỏi cậu chủ cái này cậu chủ chắc chắn sẽ không biết.

Nghĩ rồi Vương Nguyên  nói :
-" Cậu chủ vậy em hỏi cậu, cậu có biết Tiểu Thiên không ?".
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói thì hờ hững đáp :
-" Không biết ".
-" Thấy chưa, cậu không biết kìa. Như vậy thì em thông minh hơn cậu bởi vì em biết Tiểu Thiên ". Vương Nguyên  tự hào nói.
Vừa nói xong thì cậu nhận ngay cái "cốp " vào đầu.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu rồi đánh trống lãng như mình vô tội :
-" Đồ ăn có rồi kìa. Mau ăn đi ".
Vương Nguyên  đang ủy khuất vì bị hắn đánh, nghe đến đồ ăn thì mắt sáng rỡ như sao. Cậu gắp đồ ăn lia lịa cho vào cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Trái ngược với Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải điềm nhiên cho đồ ăn vào miệng, cử chỉ nhẹ nhàng không kém phần tao nhã. Hắn khẽ liếc mắt sang nhìn cậu hầu của mình. Đúng thật là bó tay với cậu rồi.

Còn nữa ~~~~~
Tập đầu tiên của tuần này...
7.12.2017

#MITOM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro