#9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi ăn xong thì Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi mua sách vở, một số đồ dùng học tập rồi lên xe trở về nhà. Vương Nguyên vì một ngày bận rộn nên đã ngủ gật trên xe. Bộ dáng ngủ gật của cậu thật sự rất đáng yêu. Cái đầu tròn cứ gật lên gật xuống khiến người khác cảm thấy buồn cười.
Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ của cậu khóe miệng khẽ cong lên. Cậu nhóc ngốc này sao lại đáng yêu vậy chứ? Nghĩ rồi hắn lấy tay dìu đầu cậu dựa vào vai mình sau đó nhắm hờ mắt.
Sau một hồi ngủ trên vai của cậu chủ mình, Vương Nguyên cựa quậy, lấy hai tay dụi dụi mắt. Cảm nhận được cái đầu tròn của cậu chuyển động, Vương Tuấn Khải lạnh giọng :
-" Ngủ đủ chưa? ".
Giọng nói của hắn khiến Vương Nguyên giật mình. Cậu bây giờ mới định thần lại. Không phải chứ? Cậu ngủ trên vai cậu chủ sao? Ai da lần này biết nói sao đây? Ông trời là đang trêu cậu đây mà huhu.
Cậu khóc không ra nước mắt, chân mày khẽ chau lại, hai mắt long lanh nhìn cậu chủ. Cậu giơ hai ngón tay trắng trẻo của mình lên, miệng méo xệch :
-" À... chào.... chào... buổi ...tối cậu.... cậu... chủ ".
Vương Tuấn Khải không nhìn cậu, mắt vẫn nhắm hờ. Chỉ có cánh môi  mỏng là hé mở :
-" Còn muốn ngủ không? ".
Vương Nguyên nhất thời cứng ngắt, cậu cắn cắn môi, cái miệng nhỏ nhắn lí sự :
-" Cậu chủ, em không cố ý dựa vào vai cậu đâu. Tại...tại đầu của em ....nó... nó hình như thích vai của cậu á. Tại nó không phải tại em cơ ".
Vương Tuấn Khải nghe lí sự cùn của cậu, rất muốn bật cười nhưng vì hình tượng của mình nên đành cố nhịn. Hắn giả vờ nhăn mặt, hai mắt tỏ vẻ mệt mỏi, cất giọng lãnh đạm :
-" Vương Nguyên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, mặt như sắp mếu, cậu run run:
-" Cậu..... cậu.... chủ.... em xin lỗi. Để em bóp vai cho cậu nha".
Nói rồi cậu dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình bóp bóp vai cho Vương Tuấn Khải mà không hay biết ai đó đang mỉm cười hạnh phúc.
~~~~~~~~~~~~~~~18h~~~~~~~~~~~~~
Tại biệt thự nhà Vương gia
-" Ông xã anh đang làm cái gì vậy hả? Em kêu là cắt móng tay cho em mà!!! ".
Tiếng nói oanh vàng của phu nhân Hạ Tường Vi khiến người hầu trong nhà cười khúc khích. Bà chủ và ông chủ lúc nào cũng như vợ chồng son vậy. Ngay cả họ đôi lúc cũng phải bó tay với hai người.
Vương Tuấn Hạo một bên quỳ dưới sàn nhà một bên cầm tay cắt móng tay cho Hạ Tường Vi, mặt ủy khuất :
-" Bà xã à em phải ngồi yên thì anh mới cắt được chứ ? Cứ lắc qua lắc lại như vậy anh làm sao cắt được đây? ".
Hạ Tường Vi xụ mặt, cãi lý :
-" Còn không phải tại con trai quý tử của anh hay sao? Nó dẫn Nguyên Nguyên bé nhỏ của em đi đâu đến giờ vẫn chưa thấy về ".  

  Vương Tuấn Hạo lắc đầu cười khổ với cô:
-" Anh cũng đang rất nóng lòng muốn gặp cậu bé đó đây. Không biết cậu bé đó như thế nào mà lọt được vào mắt xanh của em".
-" Anh nói gì vậy chứ? Làm như em khó tính lắm không bằng? ". Hạ Tường Vi cau mày nói.
Hai người cứ chí chóe với nhau không ngừng cho đến khi một người hầu chạy vào nói :
-" Ông chủ, bà chủ, cậu chủ đã về ".
Hạ Tường Vi nghe vậy thì vội chạy ra không quên kéo theo ông xã của mình .
Khi về đến biệt thự  Vương gia, Vương Tuấn Khải - một thân ảnh nhỏ nhắn bước xuống khiến người hầu trong nhà ai nấy đều phải cúi đầu. Còn Vương Nguyên  thì vẫn loay hoay mở cửa.
Thấy con trai mình trở về, Hạ Tường Vi chạy ra hỏi:
"Nguyên Nguyên của mẹ đâu?" Vương Tuấn Khải không nói gì, miễn cưỡng chỉ tay vào xe. Sau đó hắn thong thả bước vào nhà.
Hạ Tường Vi nhìn đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra, tức anh ách. Nó có cần lạnh lùng với mẹ nó vậy không? Số cô khổ quá mà.
Vương Tuấn  Hạo vừa nhìn gương mặt lạnh của quý tử nhà mình vừa quay sang nhìn gương mặt tức giận của Hạ Tường Vi, ra vẻ suy tư :
-" Không biết nó phải con em không ha? ".
Anh đâu biết rằng câu nói của anh khiến người phụ nữ bên cạnh anh nổi giận. Hạ Tường Vi lấy chân đạp vào chân anh rồi chạy ra đón Nguyên Nguyên  của mình để lại một người với vẻ mặt đau đớn.
Vương Nguyên sau khi được dì Vi Vi mở cửa thì lon ton chạy vào nhà. Vương Tuấn  Hạo nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của cậu trong đáy mắt cũng tỏ ra yêu mến. Anh cười giả lã khoác tay vợ rồi đi vào nhà.
~~~~~~~Tại phòng ăn ~~~~~~~~~~
Hạ Tường Vi và Vương Tuấn  Hạo đã có mặt ở đó. Vương Tuấn Khải sau khi thay quần áo xong thì bước xuống phòng ăn và dĩ nhiên là Vương Nguyên  của chúng ta vẫn đi theo sau hắn. Vương Tuấn Khải giơ tay kéo ghế mình ra rồi thản nhiên ngồi xuống. Còn Hạ Tường Vi lúc này chỉ chăm chú nhìn Vương Nguyên, cô nở nụ cười dịu dàng :
-" Nguyên Nguyên  à! Cháu ngồi xuống ăn cùng gia đình dì nha".
Vương Nguyên  nghe dì Vi Vi nói thì ngần ngại :
-" Cháu.....cháu... không....
-" Không nhưng nhị gì hết, ngồi xuống mau đi ". Cậu chưa nói hết thì dì Vi Vi đã cướp lời. Thế là cậu miễn cưỡng ngồi xuống cạnh cậu chủ.
Sau khi tất cả cùng ngồi xuống thì mọi người cùng nhau ăn tối, dì Vi Vi giới thiệu Vương Tuấn  Hạo cho Nhiên Nhiên. Và.... bữa cơm diễn ra trong sự hạnh phúc của mọi người, duy chỉ có một người vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng. Nhưng trong lòng thì len lỏi chút ấm áp.  

Tập thứ 2.
Vote⭐
9.12.2017
#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro