Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Phong ăn xong cơm trưa liền nằm xuống ghế tre, tùy ý lật xem một quyển bản thoại. Ngày thu tiết trời vẫn oi nóng, mặt trời có chút gay gắt, chỉ ở xưới giàn nho mới coi như mát mẻ chút. Y tay trái lật sách, tay phải buông thõng bên người, lộ ra vết sẹo như con rết trên cổ tay.

Lúc đọc tới phần đặc sắc, thấy Cẩm Thư thường ngày vẫn hầu hạ y vội vàng chạy tới, trong miệng kêu: " Công tử, công tử, Cung chủ đến Quý Trúc Hiên!"

Hứa Phong đầu cũng không ngẩng lên, chậm rì rì lật trang sách, cười nói: " Ngươi chớ đem mấy lời này hống ( trêu đùa/ dỗ) ta, trời còn chưa tối, cung chủ làm sao sẽ đến ?".

Cẩm Thư cả người gấp gáp: " Cung chủ đã qua cửa tròn, đang tại tiền viện xem gốc Phù Tang hoa kia.".

Hứa Phong thế mới biết là thật, ý cười trên mặt dần nhạt, tay phải không còn khí lực cuộn lại, co vào trong ống tay áo lớn. Y tính toán thời gian, nghĩ thầm cái tên cung chủ kia đã hai, ba tháng không bước vào Thúy Trúc Hiên. Hôm nay đột nhiên sao lại tới?

Y hận không thể để người kia cả đời đừng đến mới tốt, nhưng lại không có bản lĩnh để đem người đuổi ra ngoài, chỉ có thể đứng dậy đi nghênh đón.

Cẩm Thư ở bên nói:" Công Tử không thay xiêm y sao? Ôi, cây trâm trên đầu hẳn là cũng nên đổi, ta nhớ ngài còn có một cây trâm ngọc bích...".

Hứa Phong không khỏi cười khổ. Người kia đem y tướng mạo thường thường về làm nam sủng, bất quá là làm nhục y mà thôi, há sẽ quan tâm y mặc gì, cài trâm gì? Chỉ là Cẩm Thư một mảnh ý tốt, y không muốn trách cứ, liền sửa sang quần áo trên người, thằng hướng về tiền viện mà đi.

Gốc Phù Tang hoa ở Tiền viện là năm trước vừa trồng, bởi vì chăm chút cẩm thận, hoa nở càng diễm lệ, hồng thắm mà không chói, Cực Nhạc cung chủ liền ở trước cây, hết sức chuyên chú mà ngắm một đóa hoa còn chưa nở.

Cực Nhạc cung ở trên giang hồ bị coi là bàng môn tả đạo. Công phu lợi hại nhất của Cực Lạc cung cần song tu mới có thể luyện thành, bởi vậy từ xưa đến nay đệ tử được tuyển chọn đều là tuấn mỹ chi nhân, mà trong đó kiệt suất nhất, tự nhiên là vị cung chủ này. Chỉ thấy hắn xuyên một bộ thanh y nhàn nhạt, bên trong nội y tử sắc, tóc búi kim quan, đồng mâu huyền sắc, lông mi cong dài. Đứng cạnh Phù Tang hoa kiều diễm như lửa, lại càng nổi bật dung nhan như ngọc, cho dù chỉ cười một cái, cũng đã tự chiếm hết phong lưu.

Hứa Phong đối với người này chán ghét cực điểm, đi tới cách hắn ba bước liền dừng lại, thở ơ kêu một tiếng: " Cung chủ.

Hạ Đinh Châu chẳng hề để ý tới y, chỉ đem đóa Phù Tang hoa kia xem đi ngắm lại, Hứa Phong đợi nửa khắc, hăbs mới quay đầu tỉ mỉ đánh giá y.

Hạ Đinh Châu bình thường đều là đêm tối mới đến, đè y làm mấy chuyện xấu hổ, trời chưa sáng đã rời đi, có lẽ là vì không thích dung mạo y, hắn chưa từng liếc mắt nhiều thêm một cái. Lúc này không biết trúng tà gì, nhìn y tựa như nhìn đóa Phù Tang hoa kia.

Hứa Phong tựa như con mồi bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, chỉ đành phải nói:" Cung chủ nếu như yêu thích hoa này, cho người đào đi là được rồi.".

Hạ Đinh Châu khẽ cười nói: " Muốn là chuyển đi nơi khác, chỉ sợ không sống được."

Lời này tựa là có thâm ý, Hứa Phong còn chưa nghĩ ra, Hạ Đinh Châu đã phất tay áo: " Tiến vào phòng của ngươi lại nói."

Cẩm Thư cực kỳ lanh lợi, đã sớm lấy lá trà ngon đem ngâm, chờ Hạ Đinh Châu vào nhà nhồi xuống, vừa vặn phụng dâng trà thơm.

Hứa Phong biết thân phận mình, tại trước mặt cung chủ không dám ngồi, đàng hoàng đứng bên cạnh. Không ngờ Hạ Đinh Châu lại hướng y vẫy tay, nói:" Ngồi xuống."

Hứa Phong mang theo trái tim lửng lơ ngồi xuống, nghĩ thầm đây cũng coi như là một trong những đại bản lĩnh của người này, lúc nào cũng cười híp mắt, lại khiến người khác đoán không ra hắn nghĩ gì.

Như ngày ấy, thời điểm Hạ Đinh Châu phế đi tay phải của y, lợi kiếm trong tay lóe hàn quang, huyết châu một giọt lại một giọt theo thân kiếm chảy xuống, trên mặt hắn ẩn ẩn mang ý cười, so với bất cứ lúc nào cũng đều động nhân.

Hứa Phong không phải hạng người tham sống sợ chết, nhưng thời điểm đối mặt Hạ Định Châu, luôn có một phần sợ hãi không thể nói rõ. Chỉ vì thời điểm niên thiếu khí thịnh, đắc tội người này, y mới có thể rơi xuống hoàn cảnh vừa hoang đường vừa nực cười.

Hạ Đinh Châu nhìn quanh phòng, cau mày nói: " Phòng này rất sạch sẽ, chính là quá mức quạnh quẽ."

Hứa Phong chắc chắn sẽ không đáp lời, Cẩm Thư âm thầm thay y sốt ruột, vội nói :" Công tử vốn thích thanh tĩnh như vậy càng tự tại, nếu là cung chủ thường xuyên tới, vậy sẽ náo nhiệt hơn nhiều."

Lời này có chút trắng trợn mà làm càn, Hạ Đinh Châu nghe thấy nhưng cũng không thèm quan tâm, chỉ đối Hứa Phong nói:" Ta hỏi qua ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hứa Phong cảm thấy rất kỳ quái, không biết hắn hỏi là có dụng ý gì, nói:" Ta sinh năm rồng, năm nay hai mươi hai."

Hạ Đinh Châu gật đầu, lộ ra nụ cười cổ quái:" Vậy ta lớn hơn hơn ngươi sáu tuổi."

Lại nói:" Sinh thần ( sinh nhật) của ngươi là vào ngày nào?"

" Ta từ nhỏ được sư phụ nuôi nấng, cũng không biết sinh thần là ngày nào. Sư phụ nhặt ta vào ngày mười hai tháng bảy, liền xem như sinh thần."

" Thân sinh phụ mẫu đâu?"

" Đại nạn hai mươi năm trước họ dẫn ta chạy nạn, trên đường nhiễm dịch bệnh đã lần lượt qua đời. Ta một mình lang bạt một thời gian mới gặp sư phụ."

Hạ Đinh Châu thần sắc hơi động:"  Ngoài ra ngươi không có bất kỳ một thân nhân nào khác?"

Hứa Phong bị hắn hỏi như vậy, trong lòng đã sớm đề phòng, châm chước đáp:" Ta nguyên bản còn có một ca ca, nhưng trên đường chạy lại thì thất lạc, nhiều năm rồi không có tin tức, cũng không biết hắn còn sống hay đã chết."

Hạ Đinh Châu nghe lời này, chỉ nhìn y không chớp mắt, nhẹ nhàng than thở một tiếng:" Nói như thế, người còn có một vị huynh trưởng."

Hứa Phong thầm nghĩ ta có huynh trưởng hay không thì liên quan gì tới ngươi? Chẳng lẽ người này còn muốn bắt huynh trưởng thất lạc nhiều năm đến uy hiếp y? Lại nghĩ tới tình cảm hiện giờ, Hạ Đinh Châu nếu muốn khó dễ y, so với giết một con kiến còn đơn giản hơn, căn bản không cần phí sức lớn như vậy.

Tuy là vậy nhưng y không dám tùy ý nói chuyện, Hạ Đinh Châu lại hỏi về thân thế, y đều hàm hàm hồ hồ mà đáp.

Hạ Đinh Châu cũng không truy cứu, về mặt ôn hòa cùng y nói chuyện một hồi, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đối Cẩm Thư nói:" Ta xem canh giờ cũng không sai biệt lắm, người gọi người bày cơm đi."

Cẩm Thư mừng tít mắt, khom người đáp lời, chạy ra ngoài.

Cực Nhạc Cung từ trên xuống dưới ai cũng biết cung chủ không thích cùng bàn ăn cơm với người khác. Mấy đường chủ tối tâm phúc của hắn, cũng chỉ có cơ hội cùng hắn cộng ẩm ( cùng uống rượu) vài lần, cơ thiếp cùng nam sủng dĩ nhiên là cầu cũng chưa tới lượt. Hôm nay sai người đem bữa tối dọn tới Thúy Trrúc Hiên, còn không phải thời vận chuyển mình của công tử nhà mình sao.

Cẩm Thư đầu kia phân phó, không lâu lắm liền có vài lục y thiếu nữ mang theo thực hạp lại đây. Dọn bát đũa xong, liền đứng bên cạnh hầu hạ.

Hứa Phong nhìn bàn cơm, năm món thì có đến bốn món y thích, đặc biệt là món cá lựu chua ngọt, rất tươi.  trước giờ thích ăn đuôi cá, lúc này Hạ Đinh Châu đã có lời, y liền không khách khí, nhấc đũa hướng đuôi cá mà gắp.

Không ngờ chưa đụng tới con cá kia,  liền "ba" một tiếng, cùng Hạ Đinh Châu đụng đũa.

Hứa Phong đều sững sờ.

Hứa Phong rút đũa về, giả cười nói:" Cung chủ chậm dùng."

Lùi một bước mà cầu việc, chuyển qua tứ hỉ thang viên.

Kết quả liền "ba" một tiếng, hai đôi đũa lần thứ hai vững vàng chạm nhau.

Cẩm Thư một bên nhíu lông mày, một nha hoàn nhịn không được "xì xì" một tiếng bật cười.

Hứa Phong không đoán được Hạ Đinh Châu có phải cố ý hay không, thẳng thắn ngừng đũa. Hạ Đinh Châu ngơ ngác nhìn bàn đồ ăn, trầm ngâm nói:" Nguyên lai ( hóa ra) ngươi cũng thích những thứ này."

Sau đó liền gắp đuôi cá kia, bỏ vào bát Hứa Phong.

Hứa Phong kinh hãi, cầm bát như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, ăn không được, mà không ăn cũng không được. Hắn thường ngày sức ăn khá lớn, lại bởi vì Hạ Đinh Châu ngồi đối diện, chỉ ăn non nửa bát liền no.

Hạ Đinh Châu ăn cũng không nhiều, trong bữa cơm lại liên tục nhìn Hứa Phong, nhưng khi Hứa Phong nhìn sang, liền làm như không có chuyện gì dời đi ánh mắt.

Hứa Phong chỉ cảm thấy người này toàn thân phát ra sự kỳ quái, lại không nói được quái ở chỗ nào. Hắn tuy là làm nam sủng đã ba năm, kỳ thực đối Hạ Đinh Châu chẳng hề quen thuộc. Chỉ biết người này tham dâm háo sắc, phong lưu thành tính, chỉ biết gặp được mỹ nhân vừa ý, dùng hết thủ đoạn cũng phải bắt đến tay.

Năm đó cũng vì làm hỏng việc tốt của y, cứu đi mỹ nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm, mới có thể bị phế võ công, tại Cực Nhạc cung này nhận hết nhục nhã.

Hứa Phong sờ sờ vết sẹo trên cổ tay, lặng lẽ che giấu căm ghét dưới đáy lòng, không thể hiện lộ ra.

Y đã không còn là thiếu niên hăng hái, vung kiếm đi khắp giang hồ như trước.

Y biết nhiều lúc, chỉ có nhẫn lại mới có thể đổi được cơ hội.

Hai người ăn cơm xong, mấy lục y thiếu nữ kia từng người lui xuống. Hạ Đinh Châu khoanh tay, thong thả đi một vòng trong phòng, cuối cùng lấy ra bản thoại ở trên giường, cười nói:" Ngươi thường ngày xem chính là những cuốn sách này?"

Hứa Phong trên mặt nóng lên, nói:" Hứa mỗ là kẻ thô lỗ, tự nhiên sẽ xem mấy loại đồ vật tầm thường này."

" Ta ngược lại thấy rất thú vị."

Hạ Đinh Châu vừa nói vừa ngồi xuống giường, lại gọi Cẩm Thư dời đèn qua, say sưa mà xem sách.

Hứa Phong cũng không tiện quấy rối, liền ở bên cạnh ngồi xuống. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng muộn, Cẩm Thư nháy mắt với y, ý là nên hầu hạ cung chủ đi ngủ.

Hứa Phong làm bộ không nhìn thấy,  hận không thể biến thành gỗ, hồ lí hồ đồ quên đi quá khứ mới tốt. Nhưng y cũng biết thân phận nam sủng của mình, Hạ Đinh Châu tới đây, bất quá chỉ là muốn ngủ với y mà thôi. Không quản y có đồng ý hay không, sự tình dằn vặt người kia tóm lại hắn chạy không thoát. Cứ coi như chịu cực hình, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ qua.

Đối với chủ ý của Cẩm Thư lúc trước, Hứa Phong gật gật đầu.

Cẩm Thư tiến lại dặn dò, liền tiến vào đinh sửa sang giường chiếu.

Hạ Đinh Châu công phu cao, những thứ này hiển nhiên chạy không thoát con mắt hắn, ngẩng đầu nói:" Chủ tớ các ngươi đánh chủ ý gì?"

" Thời gian không còn sớm, ta nhượng Cẩm Thư đi vào trải giường chiếu."

" Ân, là thời điểm nghỉ ngơi."

Hứa Phong tiến lên một bước, có chút cứng nhắc nói: " Ta tới hầu hạ cung chủ nghỉ ngơi."

Hạ Đinh Châu đầu tiên là sững sờ, sau đó lông mày giương lên, có chút kinh ngạc hỏi:" Ngươi nói cái gì?"

Hứa Phong càng thêm kinh ngạc, hỏi ngược lại:" Cung chủ không muốn ta hầu hạ?"

" Đương nhiên không được!"

Hạ Đinh Châu sau khi nghe rõ ràng ý tứ của y, cơ hồ từ giường nhảy lên một chút, động tác lớn đến mức đem Hứa Phong dọa sợ hết hồn. Hắn cũng biết mình thất thố, nhìn thanh niên trước mặt ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cảm thấy một trần phập phồng thấp thỏm.

Hắn mơ hồ nhớ tới bộ dạng Hứa Phong trước kia, rõ ràng là một tiểu tử mới vào giang hồ vắt mũi chưa sạch, lại dám nhảy ra cầm kiếm chĩa vào hắn. Song, thiếu niên tinh thần phấn chấn kia, đã bị hắn tự tay phá hủy.

Hạ Đinh Châu hít sâu một hơi, bụng đầy tâm sự, muốn nói ra lại sợ dọa Hứa Phong, chỉ hòa nhã nói:" Ngươi ngủ trước đi, ta ngày khác lại qua thăm ngươi."

Hứa Phong không nghĩ tới dễ dàng như vậy mà qua được một kiếp, vẫn  không thể tin được:" Cung chủ không ở lại qua đêm?"

" Không ở lại, không ở lại."

Hạ Đinh Châu vung tay, đi cũng không quay đầu lại, không có chút khí độ thong dong như thường ngày.

Bộ dáng chạy chối chết, giống như Hứa Phong là đại dâm tặc hạ lưu vô sỉ, e là lưu lại lâu một chút sẽ bị y làm bẩn.

Hứa Phong nghi ngờ không thôi, không biết đến cùng, ai mới là nam sủng.

Ngược lại Cẩm Thư trải giường đi ra, thấy công tử nhà mình không thể lưu lại cung chủ, đau đớn hồi lâu. Mãi đến tận lúc y chuẩn bị ngủ, đều bày ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành kim.

Hứa Phong cũng không để ý đến nàng, lên giường đi ngủ. Y tránh được một phen dày vò, ngược lại ngủ say sưa, không lâu lắm liền đi vào mộng.

Trong mộng nghe thấy tiếng " đến", " đến" , tiếng móng ngựa vang lên, phảng phất về thời điểm mười chín tuổi năm đó, y vừa hạ sơn, một mình trên quan đạo Lạc Dương.

Trời nắng chang chang, trên người, trên mặt đều là mồ hôi. Hứa Phong một bên lau mồ hôi, một bên nhỏ giọng oán giận. Y ở trên núi đã đọc rất nhiều tiểu bản thoại, một lòng đều nghĩ đến hành hiệp trượng nghĩa, tiêu dao giang hồ, xuống núi mới biết không phải như vậy.

Thứ nhất là không thể mặc bạch y, trên đường bão cát lớn, mặc một hai ngày liền biến thành xám xịt, giặt quần áo có thể giặt đến chết người.  Nữa là không thể ăn miếng thịt lớn, uống ngụm rượu to, bằng không chưa tới hai ngày đến hết lộ phí, chỉ có thể bán thân làm việc. Bội kiếm thép bên người, liền bị hắn dùng để chẻ củi săn thú.

Chỗ đáng chết nhất là y không có tiền mua ngựa, thấy người khác giục nhựa mà đi, y ước ao không thôi.

Lúc này trên quan đạo liền vang lên tiếng vó ngựa, Hứa Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc mã xa lao nhanh đến, hai con tuấn mã kéo xe toàn thân trắng như tuyết không tạp sắc, trên xe trang sức hoa lệ, có vẻ xuất từ gia đình phú quý. Hiếm thấy chính là trên xe không có người, mặc hai con ngựa đấu đá lung tung, vung lên từng trận cát bụi.

Đợi lúc mã xa đến gần, Hứa Phong mới nhìn rõ trên mông ngựa cắm một cây chủy thủ, máu tương ròng ròng, con ngựa đau quá mới lao nhanh như vậy. Vội không tìm lộ, mã xa li khai quan lộ, không bao lâu liền muốn va vào đại thụ phía trước.

Hứa Phong thầm kêu không ổn, thi triển khinh công đuổi theo, quyết đoán rút bội kiếm, chặt đứt dây cương, tùy ý hai con tuấn mã chạy như điên, mã xa chậm rãi dừng lại.

Y thấy nháo loạn hồi lâu, trong xe một chút động tĩnh cũng không có, trong lòng không khỏi kỳ quái, vén rèm lên nhìn. Vừa nhìn liền giật nảy cả mình.

Trong xe rối tung giống như vừa bị đánh cướp, một người nằm bên trong, mặt hướng xuống dưới, cũng không biết là sống hay chết.

Hứa Phong nếu đã quản việc này, liền quản đến cùng, đi tới lật thân thể người kia, thăm dò hơi thở của hắn.

Kia là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, một thân quý khí, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, cũng may chưa tắt thở. Hứa Phong đang muốn nhìn xem hắn có bị thương không, hắn lại đột nhiên mở mắt, "phốc" một tiếng phun ra một cây ngân châm.

Lần này ngoài dự đoán, nếu không phải Hứa Phong phản ứng nhanh, liền bị y đâm mù mắt. Dù là vậy, ngân châm kia vẫn sượt qua má y, vẽ ra một vệt máu dài.

Hứa phong vội đem người đẩy ra , quát lên:" Ngươi vì sao ám hại ta?"

Sắc mặt thanh niên càng tái nhợt, thấp giọng nói:" Ác tặc, ta tình nguyện chết cũng không đi cùng ngươi."

Hứa Phong ngạc nhiên:" Ngươi nói ai là ác tặc?"

" Ngươi không phải người Cực Nhạc Cung?"

Hứa Phong hành tẩu giang hồ, tự nhiên cũng nghe qua tên tuổi Cực Nhạc cung, liền nói ngay: " Cực Nhạc Cung hiếp đáp đàn ông, tròng ghẹo đàn bà, làm hết chuyện ác, ta làm người hiệp nghĩa, há có thể cùng tà ma ngoại đạo làm bằng hữu?"

Than niên lộ vẻ hoài nghi, nhất thời chẳng hề tin y.

Hứa Phong liền đen chuyện làm sao thấy xe ngựa trên quan đạo lao nhanh, làm sao ra tay ngăn cản từng chuyện nói, phỏng chừng thanh niên chưa tin, liền báo danh môn phái. Sư môn y trên giang hồ mặc dù không nổi tiếng lẫy lừng, nhưng cũng là danh môn chính phái, thanh niên nghe xong quả nhiên yên lòng.

" Tiểu huynh đệ." thanh niên hổn hển thở dốc, trong đôi mắt lộ ra tia sáng kì dị:" Ngươi ta bèo nước gặp nhau, vốn không nên phiền hà ngươi, nhưng tình thế khẩn cấp, ta nghĩ cầu ngươi một chuyện."

Hứa Phong không dám tùy ý đáp ứng  chỉ nói:" Cứ nói đừng ngại."

Ánh mắt thanh niên rơi trên bội kiếm Hứa Phong, cắn răng nói:" Ta cầu ngươi một kiếm kết liễu tính mạng ta, miễn cho rơi vào tay Cực Nhạc Cung, bị ác tặc dâm nhục."

Hứa Phong kinh ngạc không thôi. Y tuyệt không ngờ thanh niên này lại bảo y giết hắn, đừng nói đến y chưa từng giết người, nếu có giết, cũng không thể lạm sát người vô tội. Y dù sao tuổi đời còn trẻ, nhất thời tay chân luống cuống, luôn mồm nói:" Này, cũng không cần phải như thế..."

Thanh niên kia liền quyết đoán, không nói nhiều lập tức nhào lên cướp thanh kiếm của Hứa Phong. Thế nhưng hắn không biết là do bị thương hay trúng độc gì, trên người không có một tia khí lực, hai ba lượt liền bị Hứa Phong chế trụ.

Hứa Phong nói:" Ngươi sợ bị người Cực Nhạc Cung bắt, thì trốn đi là được rồi, hà tất chi phải tự sát."

" Ngươi không biết sự lợi hại của Cực Nhạc cung, huống hồ lần này lại bị vị cung chủ kia đích thân đến đón, chốc lát sẽ đuổi đến đây, căn bản trốn không thoát."

" Ta xem ngựa của ngươi cũng thật là trung tâm, con không bị thương kia liền quay trở về, chúng ta vứt xe cưỡi ngựa, chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều."

Thanh niên kia chỉ lắc đầu, cười thảm nói:" Không được, ta nếu như rơi vào tay vị cung chủ kia, tự bản thân cảm thụ nhục nhã cũng thôi đi, chỉ sợ làm bẩn danh tiếng của gia tộc, huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng không thể ngóc đầu lên nhìn người."

Hứa Phong nghe hắn nói, lường trước xuất thân của hắn nhất định bất phàm, thấy hắn kiên cường như thế, cũng không khỏi động lòng nghĩa hiệp, hơi trầm ngâm, liền dịnh ra chủ ý, đem hắn bế lên.

Thanh niên cả kinh nói:" Ngươi làm cái gì ? Mau buông ra !"

Hứa Phong ôm hắn ra xe ngựa, thả người nhảy lên cây đại thụ, đem người đặt ở thân cây kiên cố, dựa vào cành lá sum xuê che chở, trái lại không lộ ra một chút vết tích.

Thanh niên nói:" Ngươi thế này là có ý gì?"

Hứa Phong hướng hắn chớp chớp mắt, nói:"  Người Cực Nhạc cung đuổi theo, nhất định là men theo vết xe ngựa, chỉ cần ta thúc xe ngựa tiếp tục chạy hướng phía trước, bọn họ tuyệt không ngờ ngươi trốn ở nơi này."

Thanh niên rất thông minh, liền lập tức minh bạch ý y:" Tiểu huynh đệ, như thế cũng quá mức nguy hiểm rồi, ngươi cùng người Cực Nhạc cung không phải là đối thủ..."

" Yên tâm, ta tự biết mình, sẽ không cùng bọn họ liều mạng. Tuy võ công ta còn nhỏ yếu, nhưng để thoát thân thì có thể."

Theo y suy đoán thanh niên kia xảy ra chuyện, người nhà cùng thủ hạ chắc chắn sẽ vội vã tìm kiếm, chỉ mong có thể kéo dài chút canh giờ, để giúp hắn tránh được một kiếp.

Hứa Phong nói lời này cũng không quản thanh niên khuyên bảo, bỏ lại một câu "Sau này còn gặp lại", liền nhẹ nhàng nhảy xuống cây, đem con ngựa không bị thương buộc trở lại xe, roi giương lên, nhanh chóng lái xe đi.

Vì ánh mặt trời ác liệt, trên quan đạo không có một bóng người, Hứa Phong điều khiển xe ngựa đi gần nửa giờ , chợt nghe phía một trận tiếng vó ngựa cuồn cuộn, ước chừng có mười mấy người cưỡi ngựa đi đến. Trong lòng hắn kinh hoàng, biết là người của Cực Nhạc cung đuổi tới, liền bận rộn đem roi vung càng nhanh. Bên tai đột nhiên lại vang lên một đạo tiếng cười tựa chuông bạc:" Mộ Dung công tử, cung chủ nhà ta có lòng thỉnh ngươi về Cực Nhạc cung làm khách, ngươi làm sao lại không chịu cấp chút mặt mũi?"

Tiếng nói của nữ tử vừa kiều vừa nhuyễn, yêu mị đến tận xương tủy, rõ ràng là từ đằng xa truyền đến nhưng lại tựa như gần bên tai, làm cho nhân tâm ngứa ngáy, nắm bắt không được.

Hứa Phong thế mới biết thanh niên kia họ Mộ Dung, cũng không biết có phải là Mộ Dung thế gia kia không. Y ngựa non háu đá, nghe tiếng cười của nữ tử phía sau, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn ra sau một cái.

Quả nhiên theo hắn phía sau có mười mấy người, mơ hồ trong đó một người áo xanh dẫn đầu, người áo xanh kia đầu đội nón vành rộng, xa xa không thấy dung mạo, chỉ lộ ra đôi tay nắm dây cương. Ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, dây cương đen làm ánh lên đôi bàn tay trắng loáng như ngọc.

Người áo xanh kia vung tay lên, lúc này có một kỵ vượt ra khỏi đám người, hướng thẳng về phía Hứa Phong đuổi tới. Ngồi trên lưng ngựa là một nữ tử, tuổi tác không tính là nhỏ nhưng không tính là già, tướng mạo cực đẹp, cười hì hì nói:" Tiểu huynh đệ, trời nóng như vậy, ngươi đánh xe có mệt không? Để tỷ tỷ thay ngươi lau một chút nha."

Âm thanh câu nhân này, đích xác chính là chủ nhân của tiếng cười lúc nãy.

Hứa Phong trong lòng rung động, bỏ qua lời nàng, trấn định lại tinh thần cắn răng tiếp tục đánh xe.

Nữ tử kia thuật cưỡi ngựa cao cường, không lâu sau liền đuổi tới, không biết ở đâu lấy ra một cái roi, cười nói:" Tiểu huynh đệ sao lại chạy trốn rồi? Đừng sợ, tỷ tỷ thương ngươi."

Nàng khi nói chuyện giọng điệu yểu điệu, thế nhưng ra tay lại không lưu tình, "bá" một tiếng roi hướng Hứa Phong đánh tới.

Hứa Phong đã rút sẵn bội kiếm, một mặt nghiêng người tránh né, một mặt vung kiếm đánh trả. Mà võ công y vốn chỉ thường thường, lại không có bao nhiêu kinh nghiệm đối địch, khi nữ tử kia xuất ra mười chiêu, trường kiếm liền bị roi cuốn, cả người lẫn kiếm liền bị quăng xuống xe.

Nhân vật nhỏ như y, nữ tử kia cũng không tốn nhiều tâm tư, chỉ hướng y xinh đẹp nở nụ cười, phi thân lên xe, nói :" Mộ Dung công tử, thỉnh."

Nói xong liền vén rèm lên, sau đó "Ô" một tiếng, kêu lên:" Mộ Dung Phi không có trong xe !"

Hứa Phong rơi trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mãi cho đến khi nữ tử kia kêu lên, liền bật dậy, triển khai kinh công hướng phía trước phóng đi. Nguyên lai y tự biết mình không phải đối thủ của người Cực Nhạc cung, liền thi hành biện pháp bảo mệnh, thừa dịp bọn họ bị xe ngựa hấp dẫn, tìm cơ hội chạy thoát.

Chủ ý của y tuy tốt, thế nhưng thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân ( bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn), vừa mới chạy được trăm dặm, liền nghe có tiếng người hừ một tiếng nở nụ cười. Tiếng cười kia gần trong gang tấc, phảng phất như dán vào tai y, trái tim Hứa Phong run lên, còn chưa kịp quay đầu, liền bị người ta một phát kéo áo, xách ngược trở về.

Hứa Phong chỉ cảm thấy trời đất lẫn lộn, một lát sau liền bị người ném xuống đất, lần này bị ngã rất nặng, y chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mới phát hiện là người áo xanh kia bắt y trở về. Người kia đã tháo xuống nón vành rộng, sau khi Hứa Phong thấy dung mạo của hắn, liền không tránh khỏi rung động.

Y nghe ác danh Cực Nhạc cung đã lâu, thầm nghĩ tà môn ngoại đạo, tướng mạo tự nhiên xấu xí ghê tởm, nào ngờ người áo xanh này mi thanh mục tú, môi mỏng mỉm cười, so với bộ dạng cùa người khác càng thêm dễ nhìn hơn không biết bao nhiêu lần.

Hứa Phong sững sờ, nữ tử lúc trước đã tiến lên vén áo thi lễ, nói:" Cung chủ, không tìm thấy bóng dáng của Mộ Dung công tử, sợ rằng... hắn đã chạy trốn."

Vị cung chủ kia cười cười:" Mộ Dung Phi trúng độc 'Xuân Triền', chắc chắn trốn không xa."

Hắn chỉ hơi trầm ngâm, nói:" Phái người quay lại tìm dọc theo quan đạo, đặc biệt chú ý những chỗ kín đáo ven đường, ngàn vạn lần không thể buông tha ."

Hứa Phong thấy hắn đoán không lầm, không khỏi liếc mắt nhìn, thì thấy vị cung chủ kia cũng đang nhìn y, đối với nữ tử kia nói:" Liễu Nguyệt, ngươi đến tra hỏi tên tiểu tử lái xe này."

Liễu Nguyệt đáp một tiếng, liền nhấc roi đi tới trước mặt Hứa Phong, nói :" Tiểu huynh đệ, ngươi tuổi còn nhỏ,  sao tỷ tỷ nỡ giết ngươi. Chỉ cần người làm bé ngoan nói ra tung tích của Mộ Dung Phi, ta liền hướng cung chủ cầu xin, tha cho ngươi một mạng, thế nào ? "

Hứa Phong " phi " một tiếng, mắng:" Đồ vô sỉ  ai muốn ngươi tha mạng !"

"Thực sự là tính khí bướng bỉnh."

Liễu Nguyệt không những không nổi giận, trái lại cười đến hoa cũng run rẩy. Cười cười, rung cổ tay, roi đột nhiên đánh tới trên người Hứa Phong. Nàng khống chế chính xác được lực, không hề làm bị tổn thương những nơi yếu hại, nhưng lại khiến người ta đau đến chết đi sống lại.

Hứa Phong mới vào giang hồ, nào có chịu qua cực hình tàn khốc như thế? Lập tức rên lên một tiếng " A" , y lại không chịu yếu thế, liền cắn răng chịu đựng.

Liễu Nguyệt lại không cho y cơ hội thở lấy một hơi, thống khoái vung một roi lại một roi, rơi xuống như tật phong sậu vũ (như là mưa to gió lớn).

Hứa Phong không chống đỡ được nữa, đau đến lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết cũng kiếm nén không được , liên tục bật ra. Trên người y quần áo xám xịt, bị nhiễm một tầng máu tươi hỗn loạn cùng đất bụi, thân mình thê thẩm không chịu nổi.

Liễu Nguyệt lúc này mới ngừng lại, hỏi:" Nói đi, Mộ Dung Phi ở nơi nào ?"

" Ta, ta không biết!"

Liễu Nguyệt tự nhiên không tin y:" Ngươi cùng Mộ Dung Phi có quan hệ như thế nào, mà chịu vì hắn bán mạng như thế? Chẳng lẽ nhìn thấy hắn tuấn mĩ nên để ý đến ?"

Hứa Phong cố gắng chống đỡ, nói:" Ta cùng Mộ Dung công tử chỉ là bèo nước gặp nhau, không có quan hệ gì."

" Vậy ngươi vì sao không chịu nói ra tung tích của hắn ? "

Vết thương trên người Hứa Phong đau rát, thật vất vả mới nhếch khóe miệng, nói từng chữ từng chữ :" Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ."

Liễu Nguyệt nghe được ngạc nhiên , quay sang vị cung chủ kia nói:" Tiểu tử này, y là một tên ngốc đi ? "

Vị cung chủ kia thế nhưng lại vỗ tay cười:" Tốt nha, hay cho gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ. "

Dứt lời, liền nhặt chuôi kiếm của Hứa Phong lên, cười như không cười nhìn y.

Hứa Phong đụng phải ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng một trận lạnh lẽo, thân thể không tự chủ được run rẩy, sau liền nghe vị cung chủ kia dùng giọng trầm thấp mà êm tai nói:" Ta ngược lại muốn xem xem, nếu phế bỏ tay phải cầm kiếm của ngươi, ngươi làm sao tiếp tục hành hiệp trượng nghĩa."

------------
Vốn dĩ mình đã có full bản QT edit thô và cả bản edit kỹ đến chương 33/36 của Vi huynh ở acc @maingocbiog trước đó, mà mình dùng điện thoại để đăng truyện, các phần truyện đã chuẩn bị đều lưu trong bản thảo của Wattpad chứ không giữ bản word bên ngoài. Thực sự rất tiếc nuối, rất không cam lòng, mình hận không thể bopa chết chính mình trước giây phút mình nhất nút gỡ cài đặt Wattpad sáng nay. Giờ thì tất cả nỗ lực của mình đều không còn, mọi thứ quay trở lại vạch suất phát. Lỗi là ở mình, mình không thể trách được ai.

Chỉ mong các bạn hãy kiên nhẫn với Vi huynh, mình sẽ cố gắng hoàn thiện lại nhanh chóng.

Nếu các bạn phát hiện chỗ nào chưa rõ ý hoặc mình để sai ngôi nhân vật thì cứ comment cho mình nhé. Cảm ơn các bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro