Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Hứa Phong trống rỗng, còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ câu nói kia, liền thấy ánh kiếm lóe lên, trên cổ tay phải truyền đến một cổ đau đớn kì lạ.

Vị cung chủ kia cười cười, vẫn là dung mạo vô song ấy.

Hứa Phong nhìn máu từ mũi kiếm chảy xuống, cuối cùng cũng biết rõ rằng gân mạch trên tay phải y đã đứt, từ nay... không còn có thể tiếp tục dùng kiếm được nữa.

Thủ hạ của vị cung chủ phái đi lúc này đã trở về, trong đó có hai người bị thương, ôm quyền bẩm báo nói:" Cung chủ, thuộc hạ vô năng, không tìm thấy Mộ Dung công tử."

Vị cung chủ kia liếc mắt nhìn vết thương trên người bọn họ một cái, nói:" Gặp phải người Mộ Dung gia ?"

" Vâng..."

" Mất đi mấy người ?"

" Ba người."

Vị cung chủ kia nhíu nhíu mày.

Liễu Nguyệt nói:" Cung chủ, cho phép thuộc hạ đi gặp gỡ bọn họ một chút."

" Không cần, người Mộ Dung gia người đông thế mạnh, chắc chắn đã tìm được Mộ Dung Phi, không cần thiết phải mạo hiểm bản thân."

" Thế nhưng..."

Vị cung chủ kia nhàn nhạt nói:" Việc không thể tiếp tục, rút lui thôi."

" Cung chủ khổ tâm bố trí, thật vất vả mới dẫn Mộ Dung Phi vào tròng, nếu cứ như vậy mà đi, không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội như vậy... "

Vị cung chủ kia không nói gì , thế nhưng trong con ngươi lại hơi trầm xuống, chậm rãi nở nụ cười.

Liễu Nguyệt vốn cũng biết rõ tính khí của vị cung chủ này, biết hắn trước nay hỉ nộ vô thường, mặc dù lúc này đang mỉm cười, nhưng kì thực đã sinh khí, lập tức không dám tiếp tục nói.

Vị cung chủ kia không dặn dò xử trí Hứa Phong như thế nào, tên nào dám cả gan thả hắn? Liễu Nguyệt suy nghĩ một chút, liền đem người thả lên lưng ngựa, mang theo hắn đi.

Hứa Phong mất không ít máu, thương tích trên người chết lặng, dọc dường đều hôn mê bất tỉnh, cũng không biết qua bao lâu, bọn họ mới dừng tại một tòa viện, Viện tử này nhìn như bình thường, bên trong lại bố trí trang hoàng như gia đình giàu có, vị cung chủ kia tiếp tục đi tới, trực tiếp đi vào nhà chính.

" Vứt ở ngoài cửa là được."

"Chỉ như vậy? Tiểu tử này làm hỏng đại sự của cung chủ."

Vị cung chủ kia đầu cũng không quay lại, dửng dưng như không, nói:" Hắn không phải bị thương sao ? Chờ máu chảy hết, tự nhiên cũng chết rồi."

Liễu Nguyệt thế mới biết, đây là muốn Hứa Phong tươi sống mà đau chết, thầm nghĩ cung chủ quả thật là tàn nhẫn, nhưng cũng không dám hướng hắn cầu xin, chỉ đành mang theo tiếc rẻ liếc nhìn Hứa Phong một cái, sau liền đem y ném trong sân ngoài phòng cung chủ. Sắc trời dần tối, Hứa Phong bị giằng co lâu như thế, trên người tự nhiên không có bao nhiêu khí lực, ngã trên mặt đất không bò dậy nổi. Nhưng y nhất thời sẽ không chết, chỉ cảm thấy thân thể có chút suy yếu, cùng với nằm chờ chết không khác bao nhiêu, so với một kiếm xuyên tim càng thống khổ hơn.

Y nghĩ tới thời thơ ấu được sư phụ thu dưỡng, còn chưa báo ân, y nghĩ tới ca ca thất lạc lúc nhỏ của mình, còn chưa kịp tìm thấy tung tích, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra sợ hãi. Sau lập tức nghĩ đến cố sự nào đó trong tiểu thuyết đại hiêp, không có chỗ nào là không quang minh lẫm liệt, thấy chết không sợ, chình mình tuy rằng bị phế võ công, nhưng cũng không thể bị chết uất ức như vậy, lúc này lại sinh ra một luồng khí lực, cũng không biết lấy từ đâu, liền hướng cửa phòng đóng chặt mắng to.

Y lúc đầu có chút không cam lòng, lăn qua lăn lại, chăm chăm mắng tên cung chủ kia hoang dâm vô sỉ, Cực Nhạc cung làm nhiều việc ác. Mắng người mắng đến 'quen tay hay việc', mắng mãi, số lần mắng cũng từ từ tăng lên, đem từ ngữ trong sách đã xem, sư huynh đồng môn quen mồm hay mắng, phàm là ngôn từ ô uế đều mắng hết ra.

Mắng đến không biết mình đã mắng cái gì, chỉ là nếu y sống không nổi, như vậy cho y mắng một phen, ngược lại cũng không tính là thiệt thòi.

Đúng lúc này, lại nghe " Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Vị cung chủ kia đã tắm rửa qua, lúc này đã thay một bộ huyền sắc xiêm y, mái tóc đen vẫn còn ướt nhẹp, tùy tiện vắt trên vai, đạp lên ánh trăng hướng trước người Hứa Phong đi đến, lấy mũi giày nâng cằm của y lên, hỏi:" Ngươi nói tướng mạo ai như nữ tử, thích nhất bị người đặt dưới thân ?"

Hứa Phong đầu óc choáng váng, cũng không nhớ rõ có mắng như thế hay không, nhưng y lại không chịu yếu thế, lập tức nói:" Ngươi quy động lực lượng đi bắt Mộ Dung công tử, không phải vì việc này sao? Thực sự không biết xấu hổ!"

Vị cung chủ kia liếc hắn một cái, thế nhưng lại không có nổi giận, nói:" Lá gan ngươi cũng thật lớn. Cứ như vậy, cho ngươi chết đi cũng thật tiện nghi cho ngươi rồi."

Nói xong, ra tay điểm trụ huyệt đạo của Hứa Phong, thay y tạm thời cầm máu, xách ngược chân y kéo vào phòng.

Hứa Phong suy nghĩ chắc là người này đang muốn dằn vặt mình bằng cách khác, lại không biết hắn muốn làm thế nào, trong lòng sợ hãi càng sâu. Không ngờ vị cung chủ này tha y vào phòng ngủ, đem hắn vứt lên trên giường

Hứa Phong biết người kia không tốt bụng cho y nghỉ ngơi, lưng tiếp xúc giường mềm mại, trong lòng lại lạnh lẽo, hàm răng có chút run:" Ngươi, ngươi muốn làm gì ?"

Vị cung chủ kia đối với y cười cười, hỏi ngược lại:" Ngươi nói ở trên giường, dâm tặc ta đây có thể làm gì?"

Vừa nói vừa cởi quần áo Hứa Phong

Hứa Phong đột nhiên giãy dụa, muốn cùng hắn liều mạng.

Mà võ công của y bị phế, lại bị trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của vị cung chủ này? Rất nhanh, tứ chi liền bị đè lại. Thân thể nóng rực của người kia đặt lên, ghé vào tai y liếm nhẹ nhàng một chút, làm y vừa e ngại vừa cảm thấy buồn nôn.

" Nếu ngươi là người để cho Mộ Dung Phi chạy thoát, vậy ta liền miễn cưỡng , cho ngươi thay hắn vậy."

Dứt lời, Hứa Phong cảm thấy hạ thân mát lạnh, hai chân cứng rắn dang ra, sau đó có một vật thể nóng bỏng tiến tới, mạnh mẽ xé rách thân thể y.

"A... a....."

Hứa Phong không khống chế được kêu thảm thiết, hạ thân như bị người càm đao cắt xuống, như bị luyện ngục. Đến thời điểm này, hắn mới hiểu được Mộ Dung Phi lại tình nguyện chết chứ không muốn rơi vào tay Cực Nhạc cung

"A..."

Hứa Phong kêu to một tiếng, cuối cùng trong cơn ác mộng tỉnh lại. Tuy là đầu thu, nhưng hắn lại một đầu đầy mồ hôi, vết thương trên cổ tay mơ hồ đau.

Cẩm Thư nghe thấy động tĩnh, đẩy cửa đi vào nói:" Công tử làm sao vậy? Sao cứ như trúng tà vậy ?"

Hứa Phong vung tay:" Không có gì." +

" Công tử có ra ngoài không? Ngày hôm nay bên ngoài náo nhiệt cực kì."

" Chuyện gì vậy ?"

Cẩm Thư cười hì hì, nói:" Cung chủ phái nhiều người tới đây, chờ hầu hạ công tử đấy."

Hứa Phong ngơ ngác, còn chưa hỏi rõ, đã nghe thấy bước chân nhỏ vụn, mấy thiếu nữa lục y nâng chậu nước khăn mặt cái thứ, nối đuôi nhau đi vào.

Dẫn đầu là nữ tử có đôi mắt sáng sủa , gọi là Tố Tâm, là đại nhà hoàn bên cạnh Hạ Đinh Châu, thường ngày đến tối phải dùng đến, sinh hoạt hằng ngày nhìn chung không thể thiếu nàng, không nghĩ lại phái tới nơi này.

Hứa Phong nhất thời hồ đồ, đoán không ra Hạ Đinh Châu là có ý gì.

Mấy thiếu nữ kia hướng y thi lễ, một tiếng ra mắt công tử, liền vây lên hầu hạ y rửa mặt.

Hứa Phong xưa nay chỉ có một người sai vặt là Cẩm Thư, sao từng gặp cách thức phô trương thế này? Luôn miệng nói:" Ta tự mình làm là được, không cần phiền hà mấy vị cô nương."

Tố Tâm mím môi một cái, cười nói:" Nhóm tỉ muội sau này sẽ là người hầu của Thúy Trúc hiên, công tử chớ cần khách khí."

Vừa nói vừa dùng khăn vắt một chút nước ấm, đưa tới tay cho Hứa Phong.

Hứa Phong không thể làm gì khác ngoài nhận mệnh, lại cảm thấy lòng bàn tay đau xót, không biết bị thứ gì đâm vào, cúi đầu nhìn, lòng bàn tay giờ đã đầy máu đỏ.

Tố Tâm liền nói đáng chết, vội đem khăn thu về, nói mình làm việc bất cẩn, thỉnh công tử trách phạt.

Hứa Phong vốn là người luyện võ, chút ít thương tổn này cũng không để vào mắt, càng sẽ không làm khó một cô gái, nói vài ba câu liền cho qua chuyện.

Tố Tâm thở ra một hơi, đem khăn mặt lặng lẽ giấu đi, gọi người lấy thuốc trị thương đắp cho Hứa Phong.

Rối ren một chút như vậy, cuối cùng cũng rửa mặt xong, Hứa Phong ăn mặc chỉnh tề đi tới chính phòng, vừa nhìn liền thấy điểm tâm hôm này so với ngày thường càng thêm phong phú .

Chuyện phát sinh trong hai ngày này, mọi điểm đều có chút quái lạ, thế nhưng hắn lại chả kinh ngạc mấy, nghĩ thầm cho dù trời có sập cũng phải lấp đầy cái bụng trước, liền ngồi xuống an tâm mà ăn.

Tuy chỉ là điểm tâm, nhưng cháo nấu vừa thơm vừa ngọt, còn có vài loại điểm tâm ngọt y yêu thích.

Đũa trong tay y không ngừng, ăn no mười phần. Sau khi ăn xong Tố Tâm cười nói:" Lời cung chủ nói quả nhiên không sai."

Hứa Phong khó hiểu nhìn qua.

Tố Tâm giải thích:" Cung chủ sáng sớm muốn luyện võ, không thể cùng công tử dùng bữa, liền bảo chúng ta đem chút đồ mà cung chủ thường ngày thích ăn đưa tới cho công tử. Xem ra cung chủ đoán không lầm, công tử quả nhiên cũng yêu thích."

Hứa Phong nghe khẩu vị của mình cùng người kia giống nhau, tâm lý như bị véo một cái. Bình thường ăn xong điểm tâm y sẽ ở trong sân luyện vài quyền, nhưng lúc này có một đống thiếu nữ ở một bên nhìn cười hì hì, luyện quyền cũng không tiện, đành phải lấy ra một quyển sách ngồi xem.

Đám người Tố Tâm đều tự tìm việc làm, cũng không đi quấy rầy y. Chỉ có Cẩm Thư là mắt sáng rỡ, ồn ào nói:" Khổ tận cam lai, công tử rốt cuộc cũng được cung chủ sủng ái."

Hứa Phong không tin mình đươc sủng ái, với tâm tính của Hạ Đinh Châu, e rằng là có âm mưu chờ y sụp bẫy.

Buổi sáng thoáng cái đã qua, đến buổi trưa, không ngờ Hạ Đinh Châu lại tự mình đến. Đi cùng hắn, còn có một văn sĩ trung niên bốn mươi tuổi. Người bên trong Cực Nhạc cung, tướng mạo tự nhiên cũng sẽ tốt, cằm hắn đặc biết có thêm ba sợi râu dài, mang theo chút hương vị tiên phong đạo cốt.

Hứa Phong không nhận ra người này, chỉ nghe Hạ Đinh Châu gọi gã là sư thúc. Được Hạ Đinh Châu gọi như thế, chỉ có duy nhất một người tên là Tống Văn trưởng lão, nghe nói người này y thuật cao minh, nhưng quanh năm bế quan, bình thường cũng không tìm thấy, không biết làm sao lại đến Thúy Trúc Hiên.

Hạ Đinh Châu cho tất cả người không liên quan lui ra, vẫn dùng ánh mắt kì lạ hôm qua nhìn Hứa Phong, hỏi Tống Văn:" Sư thúc, sự việc kia... xác định không thể nghi ngờ ?"

Tống Văn nghiêm mắt nói:" Nếu cung chủ đã không tin, thì cần gì phải tìm đến ta để xác nhận."

Hạ Đinh Châu không lên tiếng, tay phải nắm thật chặt.

Lúc này Hứa Phong mới thấy trên tay y quấn băng vải trắng, hình như là bị thương.

Hạ Đinh Châu bình tĩnh một phút mới nói:" Thỉnh sư thúc thay hắn chuẩn mạch."

Hứa Phong ngạc nhiên nói:" Chuẩn mạch cái gì ?"

Hạ Đinh Châu đối với Hứa Phong cười cười, nói:" Xem một chút mà thôi, không có gì đáng ngại."

Hứa Phông cảm thấy mình như miếng thịt trên thớt, đừng nói mạch môn, tính mạng của mình cũng nằm trong tay người khác, không thể làm gì hơn là ngồi bên bàn, duỗi tay phải ra cho Tống Văn chuẩn mạch.

Tống Văn mắt híp lại chuẩn trong chốc lát, vuốt ve râu dài nói, nói:" Khí huyết không đủ, kinh mạch không thông, đã dùng qua dược áp chế nội lực."

Hạ Đinh Châu nói:" Ta đã phối giải dược, mấy ngày nữa liền đem độc trên người y tẩy đi, cho y khôi phục nội lực."

Tống Văn gật đầu:" Người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh, những cái khác không có gì to tát, đáng lo ngại chính là thương tổn ở tay phải..."

Tâm trạng Hứa Phong căng thẳng, nên không chú ý Hạ Đinh Châu cũng hơi biến sắc, chờ Tống Văn nói ra đoạn sau.

Tống Văn thở dài, nói:" Gân mạch tay phải đã bị hủy, lại là vết thương cũ năm xưa, cho dù Hoa Đà tái thế,, cũng khó mà trị khỏi."

Một kiếm lúc trước của Hạ Đinh Châu vừa chuẩn vừa ngoan, mục đích chính là phế đi võ công của y, Hứa Phong đã sơm doắn được kết quả, cũng không có thất vọng bao nhiêu, ngược lại Hạ Đinh Châu đưa tay ấn trên bàn, hỏi:" Sư thúc không có cách nào cứu chữa?"

" Nếu khôi phục tốt, cầm đũa vẫn có thế, thế nhưng sử dụng kiếm...thì lại không thể."

Hạ Đinh Châu sững sờ một lát, chậm rãi quay đầu nhìn Hứa Phong.

Hứa Phong đụng phải ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy lòng run lên, hình dung không ra là thần sắc gì. Như là, như là bị người một kiếm đam xuyên ngực, đau đến không thể kiềm chế.

Nhưng vì sao ?

Không thể tái dùng kiếm là Hứa Phong y, không phải là Hạ Đinh Châu.

Hứa Phong hoảng hốt một chút, đem mắt nhìn lại, người kia đã khôi phục bộ dáng cười tự nhiên thường ngày.

Hứa Phong cười thầm chính mình hoa mắt, nhịn xuống tâm tình nghe Tống Văn càm ràm vài câu, sau đó gọi Cẩm Thư đi lấy thuốc, tuy rằng tay không thể cầm kiếm, nhưng cầm được đũa cũng đã tốt rồi.

Tống Văn chuẩn xong mạch liền cáo từ, Hạ Đinh Châu đưa gã ra cửa, hạ thấp giọng nói:" Sư thúc không còn biện pháp nào khác sao?"

Tống Văn bắt đắc dĩ nói:" Ta trở về tra lại sách, mà chuyện này cũng chút khó thành, cung chủ đừng bi thương quá."

Hạ Đinh Châu không có lên tiếng, tiễn Tống Văn đi, liền ở trong viện thất thần nhìn cây anh đào.

Tố Tâm đi tới hỏi:" Gần trưa rồi, cung chủ có ở lại dùng cơm không?"

Hạ Đinh Châu nhìn về phía Hứa Phong, thấy hắn cầm một quyển sách, mắt cũng lười liếc đến bên này, cười khổ nói:" Ta có việc đi trước, các ngươi chốc lát hầu hạ công tử dùng cơm đi."

Dừng một chút lại nói:" Ngươi hôm nay làm việc không tồi, ngày sau sẽ có thưởng."

Tố Tâm biết đến là việc nào, liền bận cảm ơn, tiễn Hạ Đinh Châu ra Thúy Trúc Hiên.

Hứa Phong nghe không cần cùng Hạ Đinh Châu dùng bữa, liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chỉ cần không có người này, cơm liền có thể ăn nhiều thêm hai bát.

Hạ Đinh Châu mới vừa đi, trong phòng liền truyền đến một tiếng "ba", cái bàn vừa dùng chuẩn mạch kia vỡ ra, chỉ cần đụng nhẹ thôi thì liền biến thành một đống vụn gỗ.

Cẩm Thư ngạc nhiên nói:" Đang yên đang lành, làm sao cái bàn này tự nhiên lại nát vụn?"

Tố Tâm nói:" Sợ là dùng lâu, bên trong sớm không còn tốt, một chút sai người đi đổi cái mới lại đây."

Hứa Phong là người luyên võ, vừa nhìn đã biết cái bàn này là do người dùng nội lực đánh nát, nếu như một chưởng này mà đánh vào người bình thường, e rằng đánh gãy luôn tâm mạch. Hạ Đinh Châu cố ý làm ra phương thức này, đến tột là muốn làm gì?

Hứa Phong nghĩ mãi không ra, liền dứt khoát không nghĩ nữa, sau khi cơm trưa như bình thường đi đến giàn nho hóng mát, trải qua vô cùng thích ý.

Ngắn ngủi hai ngày, địa vị của y trong Cực Nhạc cung phải nói là long trời lở đất. Hai, ba tháng trước cũng chưa thấy cung chủ sủng ái hắn như vậy, Thúy Trúc Hiên bị lạnh nhạt, chi phí ăn mặc cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng.

Bây giờ nô tỳ thân cận bên cung chủ cũng phái cho y, những thứ khác cũng như dòng nước tràn vào đưa tới phòng hắn, chuyện hứa Phong được sủng ái chưa tới một ngày đã lan truyền khắp nơi.

Đố kị có, ước ao có, đương nhiên cũng có cao hứng. Cẩm Thư mấy ngày nay bước đi cũng tựa trên không.

Hứa Phong biết chuyên này còn có nội tình, cho nên chuẩn bị sẵn tinh thần, chờ Hạ Đinh Châu ra tay. Trải qua mấy ngày, Hạ Đinh Châu quả nhiên phối dược khôi phục nội lực cho hắn, Hứa Phong vừa nuốt xong, liền cảm thấy bên trong đan điền xuất hiện từng tia nhiệt khí, theo công lực di chuyển tới toàn thân, ấm áp thoải mái

Hạ Đinh Châu hỏi tình hình, Hứa Phong lại cố ý che giấu, chỉ nói nội lực khôi phục rất chậm, chuẩn bị tốt cho sau này rời khỏi Cực Nhạc cung. Hạ Đinh Châu cũng không nghi ngờ y, thời gian không sai biệt liền mỗi ngày đi tới Thúy Trúc Hiên một chuyến, có lúc cùng y ăn một bữa cơm, có lúc nói cùng y mấy câu, có lúc chỉ đứng bên cạnh nhìn y chăm sóc cây cỏ. Chỉ có một chuyện đặc biệt lạ lùng, chính là Hạ Đinh Châu xưa này chưa từng ở lại Thúy Trúc Hiên ngủ, mỗi lần canh giờ không sai biệt lắm, liền vội vã đứng dậy rời đi.

Hứa Phong cầu còn không được, tự nhiên cũng để hắn đi.

Hôm nay Hạ Đinh Châu đến Thúy Trúc Hiên, trong phòng Hứa Phong trải qua một buổi chiều, sau khi ăn xong cơm tối, liền rảnh rỗi dựa vào giường nhỏ, lấy quyển sách Hứa Phong thường đọc ra xem. Hắn mấy ngày nay, chiếm tiện nghi Hứa Phong củng không sai biệt lắm.

Hứa Phong thấy, không nhịn được nói:" Cung chủ nếu như yêu thích, không bằng đem những quyển sách này toàn bộ đem về đi, cũng không cần tốn thời gian mỗi ngày đến chỗ ta."

Hạ Đinh Châu ngẩng đầu liếc hắn một cái, liền cúi đầu, nhàn nhạt nói:" Ngươi cho rằng ta tới đây mỗi ngày chỉ vì đọc sách ?"

Hứa Phong ngơ ngác, nhất thời trả lời không được.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt tuấn mỹ của Hạ Đinh Châu tựa như bức họa, mi mắt đen tuyền, như cánh bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, thấp giọng nói:" Ta đọc sách hay là để đến xem người, ngươi thật sự không biết ?"

Hứa Phong nghe hắn hỏi, nhất thời sợ hãi không dám nói tiếp.

Hạ Đinh Châu cũng không muốn làm y sợ hãi, lời chưa kịp nói ra liền nuốt trở về, đổi chủ đề nói:" Nội lực của ngươi khôi phục bao nhiêu phần rồi?"

Hứa Phong khôi phục lại, ngoài miệng nói:" Hai, ba phần đi."

" Việc này cần tiến từ từ, không nên sốt ruột."

"...Ân"

Hai người hàn huyên vài câu liền không nói lời nào. Hứa Phong tới lời vừa nãy của Hạ Đinh Châu, trong lòng đột nhiên thấp thỏm. Hạ Đinh Châu cũng mất tập trung, nhìn quyển tiểu thuyết hồi lâu cũng không lật qua.

Đúng lúc này, tiếng " tất lột" vang lên, ánh đèn lung lay một chút liền tắt đi.

Gian phòng đột nhiên tối lại.

Hứa Phong đứng dậy nói:" Ta gọi Cẩm Thư đến thắp đèn."

Trong bóng tối không thấy rõ vật, hắn vừa mới bước một bước, liền bị một cánh tay bắt được, Hạ Đinh Châu ghé vào tai hắn nói:" Chờ đã."

Hứa Phong dừng bước, chỉ cảm thấy ngón tay thon dài đang tìm tòi trên cổ tay hắn, cuối cùng đặt tại trên vết sẹo năm xưa, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, sau đó nghe giọng Hạ Đinh Châu giống như than thở:" Trong lòng ngươi vẫn còn hận ta đúng không?"

Hứa Phong mồ hôi lạnh chảy ròng

Hỏi đến vấn đề này, y làm thế nào có thể trả lời ?

Nếu y vẫn là tên tiểu tử mới vào giang hồ ba năm trước, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên mắng Hạ Đinh Châu một phen.

Đâu chỉ hận?

Y chính là hận không thể xé thịt lột da hắn.

Nhưng y trải qua ba năm dằn vặt, sớm đã mất đi nhuệ khí lúc trước, biết lời nào nên nói, lời nào không nên. Hắn còn muốn chạy trốn khỏi Cực Nhạc cung, cũng không muốn chết tại chỗ này.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của Cẩm Thư, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuyên qua khe cửa.

Hứa Phong cẩn thận giấu đi tâm tình mình, rũ mắt nói:" Cung chủ tại sao lại hỏi những thứ này? Bất luận làm sao, ta cũng đã là người của Cực Nhạc cung, cả đời ta, chỉ muốn ở bên cạnh cung chủ."

Lời này tuyệt đối không phải thật lòng, Hạ Đinh Châu cũng không muốn vạch trần, chỉ cười kẽ, trong lòng lại thêm một tầng bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro