Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng tối không thấy rõ biểu tình của Hạ Đinh Châu. Hứa Phong thấy hắn trầm ngâm không nói gì, trái tim đập thình thình, biết hắn có vẻ không tin tưởng lời mình. Sau lưng đã sớm ướt một tầng mồ hôi, nghĩ đến kế hoạch nhiều năm qua của chính mình, sắp tìm thấy cơ hôi chạy đi , không thể vào lúc này trở thành công dã tràng.

Y quyết tâm, đơn giản quỳ xuống, mặt nhẹ nhàng dán lên vạt áo Hạ Đinh Châu.

Hạ Đinh Châu phục hồi tinh thần, ngạc nhiên nói:" Ngươi làm cái gì vậy ?"

Hứa Phong nhịn xuống chán ghét trong lòng, đem âm điệu hạ xuống mềm nhũn, nói:" Lâu rồi ta chưa hầu hạ cung chủ."

Vừa nói vừa cưỡi lên thắt lưng Hạ Đinh Châu.

Hạ Đinh Phong chê y trên giường như đầu gỗ, càng thích y dùng miệng để hầu hạ. Hứa Phong lúc đầu sống chết không chịu, sau đó liền bị Hạ Đinh Châu tháo khớp cằm, lúc này mới xong việc. Sau kết thúc liền nhổ mạnh ra, mấy ngày đều không muốn ăn cơm. Lúc này chịu chủ động hạ mình làm việc nhục nhã này thì đúng là một quyết định khó khăn.

Nào ngờ Hạ Đinh Châu sau khi nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi, thắt lưng vừa bị Hứa Phong chạm vào, liền như thiếu nữ băng thanh ngọc khiết bị kẻ xấu xa đùa giỡn, vừa giận vừa sợ, một cước đá Hứa Phong ra.

Một cước này đá trúng ngực, làm Hứa Phong lảo đảo lui ra phía sau mấy bước, "bộp" một tiếng va vào cạnh giường, gây ra động tĩnh lớn.

Hứa Phong ngồi bên giường, trong lòng khiếp sợ không thôi, thực sự khó có thể tin.

Cực Nhạc cung từ trên xuống dưới không ai không hoang dâm vô sỉ, lại càng không có ai thủ thân như ngọc. Bây giờ y tự chủ động hiến thân, lại bị cung chủ một cước đá ra ngoài, làm thế nào lại không kinh ngạc? Ngay cả Cẩm Thư đi đến đốt đèn cũng sợ đến ngây ra.

Hạ Đinh Châu dưới tình huống bất ngờ mới đem Hứa Phong đá văng ra, lúc này thấy sắc mặt y trắng bệch ngã bên giường, vừa hối hận vừa đau lòng, liền đi đến trước nói:" Ngươi sao rồi ? Có bị thương không ?"

Hứa Phong bị thái độ lúc nóng lúc lạnh của hắn dọa cho hồ đồ, nhất thời không lên tiếng.

Hạ Đinh Châu sợ Hứa Phong bị nội thương, liền đưa tay lên ngực, đem nội lực chậm rãi truyền vào.

Hứa Phong sau khi ăn giải dược, võ công đã khôi phục hơn phân nửa, lúc này cảm thấy một cổ chân khí truyền vào người, nhất thời đả thông những nơi không thể công phá, cả người không nói được thoải mái bao nhiêu.

Hạ Đinh Châu thấy sắc mặt y chuyện biến tốt, giờ mới yên lòng, đỡ y nằm xuống giường, nói:" Hiện tại không còn sớm, trước tiên ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác... Không cần suy nghĩ nhiều."

Hắn nói rất uyển chuyển, Hứa Phong nghe xong đầu óc mơ hồ, nghĩ thầm thường ngày ở phương diện kia cung chủ cũng không tiết chế, một buổi tối sủng hạnh đến hai, ba người cũng có, mấy tháng này ngay cả thượng hắn cũng không có, chẳng lẽ đổi tính rồi?

Hạ Đinh Châu không biết trong lòng y suy nghĩ hỗn tạp, thấy y nhìn chằm chằm mình, không khỏi nảy lên một trận chua xót, duỗi tay ra nhưng không dám chạm lên mặt y, chỉ thở dài nói:" Ngươi chờ thêm một thời gian nữa, hơn mấy ngày, ta sẽ nói tất cả cho ngươi nghe."

Nói cái gì ?

Nói hắn túng dục quá độ, cái kia đã không được nữa ?

Nếu thật như vậy, y nhất định sẽ đốt pháo ăn mừng.

Hứa Phong một lòng một dạ nghĩ trong lòng, Hạ Đinh Phong đi khi nào cũng không biết. Trái lại hại Cẩm Thư lo lắng y đắc tội cung chủ. Hứa Phong khuyên đủ kiểu, mới làm nàng yên tâm, chính mình thì nằm xuống ngủ.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, liền nghe cửa sổ " nhào " một tiếng, có người dùng đá ném vào cửa sổ.

Hứa Phong thoáng chốc tỉnh lại, trở mình bò dậy, đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng là một bóng người, váy bị gió lay động, tú lệ vô song.

Hứa Phong vui khôn tả, thấp giọng kêu:" Liễu đường chủ!"

Liễu Nguyệt nhẹ nhàng bước tới, yêu kiều đứng trước cửa sổ, cười tủm tỉm hỏi:" Tiểu tử ngốc, cung chủ không có ở phong ngươi đi ?"

Mặt Hứa Phong nóng lên, nói:" Đương nhiên không có."

" Ta nghe nói gần đây ngươi được sủng ái, cung chủ ngày ngày đến Thúy Trúc Hiên, ta sợ không cẩn thận gặp phải hắn, cũng không dám đến đây nhìn ngươi."

Liên quan đến chuyện sủng ái, Hứa Phong nhấc không nổi hứng thú, liền mơ hồ nói mấy câu cho qua.

Liểu Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:" Chuyện mà ngươi nhờ ta làm, ta đã làm xong rồi."

Hứa Phong vui vẻ nói:" Thật chứ?"

" Ngày mười năm tháng tám hôm ấy, chính là thời điểm lễ tế nguyệt diễn ra, những nơi canh gác cũng so với ngày thường thưa hơn nhiều, chỉ an bài hai người trông coi đoạn đường kia, ngươi nếu có bản lĩnh, thì có thể vòng qua họ mà đi."

Hứa Phong cảm tạ tận đáy lóng nói:" Đa tạ Liễu đường chủ giúp đỡ."

" Không cần cảm ơn. Chỉ có điều thời điểm nửa đêm canh ba, ngươi chạy đi đoạn đường đó làm gì ?"

Hứa Phong chịu đựng ở Cực Nhạc cung ba năm, cũng luyện ra một chút bản lĩnh, nói đối không biến sắc:" Ta không phải sớm đã cùng Liễu đường chủ nói qua sao? Năm đó gặp đại nạn, cha mẹ ta chính vào thời điểm này mất đi, ta muốn tìm chỗ yên tĩnh để cúng tế bọn họ."

Liễu Nguyệt cũng không biết có tin hay không, nháy mắt một cái, nửa thật nửa giả nói:" Ta chỉ sợ ngươi nghĩ quẩn nhảy xuống vực, ta ở đâu tìm mỹ nhân bồi trả cho cung chủ?"

Hứa Phong thần sắc hơi tối lại, nói:" Ta nếu như muốn chết, ba năm trước đã chết rồi, làm sao có thể sống đến giờ."

" Năm đó ngươi thật ngớ ngẩn, vì một tên Mộ Dung Phi không có quan hệ, mà đi đắc tội cung chủ của chúng ta. Bất quá cũng vì ngươi ngu ngốc như thế, ta mới không tiếc đặt cược mạng mình đi giúp ngươi."

Hứa Phong liền hướng nàng cảm tạ.

Liễu Nguyệt ánh mắt lưu chuyển, cười khanh khách nói:" Thế nào còn gọi ta Liễu đường chủ? Không thể gọi ta một tiếng hảo tỷ tỷ sao?"

Hứa Phong da mặt có dày thêm nữa, tiếng " Hảo tỷ tỷ " này cũng gọi không ra.

Liễu Nguyệt không tiếp tục đùa y, nghiêm mặt nói:" Ngươi bây giờ là người cung chủ sủng ái, ngày mười lăm tế nguyệt ấy, nói không chừng cung chủ sẽ chọn ngươi cùng song tu."

Cực Nhạc cung chính là môn phái song tu tà đạo, vào ngày mươi lăm tế nguyệt cùng nhau tụ tập, làm ít hiệu quả nhiều, có lợi vô cùng, cũng vì vậy từ các vị đường chủ cho đến cơ thiếp nô tỳ đều muốn được cung chủ sủng ái.

Chỉ là năm nay lại không giống.

Hứa Phong âm thầm buồn cười, nghĩ tới cung chủ bây giờ đã không được nữa rồi, thì lấy ai tới lâm hạnh đây?

Chỉ là nếu nói ra lời này, e rằng chưa tới ngày ấy, hắn đã giết hết người trong cung để diệt khẩu. Cho nên không đề cập đến, nói:" Ta chưa hề luyện võ công của Cực Nhạc cung, làm sao có thể song tu cùng cung chủ."

Liễu Nguyệt "nha" một tiếng, lúc này mới nhớ y bị cung chủ phế võ công, trong mắt không khỏi lộ ra thương hại.

Hứa Phong trực tiếp giả ngu đến cùng, im lặng không đề cập đến chuyện ăn giải dược, công lực đã khôi phục hơn phân nửa. Y lại càng không phải tên ngốc năm đó hành hiệp trượng nghĩa, cũng không dám tùy tiện cùng người khác có quan hệ quá sâu.

Liễu Nguyệt cười nói với y vài câu, liền như thời điểm đến đây, lén lút rời đi.

Thế nhưng giờ Hứa Phong có chút ngủ không được, mắt nhìn trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, vươn tay ra giả vờ nắm lấy. Y mỗi ngày tâm tâm niệm niệm chạy trốn ra khỏi Cực Nhạc cung, bây giờ, chỉ còn kém một bước nữa thôi.

Mặt trời thoáng cái đã lên, khí trời so với hôm qua càng thêm mát mẻ.

Hạ Đinh Châu như thường chạy đến Thúy Trúc Hiên, chính vì ngày đó bị Hứa Phong dọa cho một trận, liền không dám ở lại quá lâu. Hứa Phong biết hắn bị bệnh khó nói, không thể làm chuyện bất chính kia, nên khi ở cùng y cũng giảm đi mấy tầng phòng bị.

Nhắc đến cũng lạ, hắn chỉ hơi lộ ra một chút ôn hòa, vị cung chủ kia liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ vô cùng, nếu không phải Hứa Phong từng nếm qua thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, quả thực sẽ nghĩ hắn đối với mình tình cảm sâu đậm.

Thật vất vả chờ đến ngày mười lăm, một buổi sáng Hứa Phong nhìn đâu cũng thấy tốt đẹp. Cuối thu khí sảng, vạn dăm không mây, đến đêm ánh trăng cũng đặc biệt sáng.

Cẩm Thư ra khỏi cửa một chuyến, khi trở về lại liền có chuyện muốn nói.

Hứa Phong vừa hỏi ra mới biết, thì ra cung chủ hôm nay chọn Lâm công tử thị tẩm. Lâm công tử này vốn là con nhà thế gia, chỉ vì yêu quý phong thái của cung chủ nên nguyện ý vào Cực Nhạc cung làm nam sủng. Hứa Phong xa xa nhìn qua hắn mấy lần, dung mạo cùng khí chất xác thực hơn người, cung chủ chọn trúng hắn cũng không kì quái.

Cẩm Thư lại bất bình, nói công tử y vô tâm, đánh mất cơ hội tốt cho người khác hưởng. Hứa Phong chỉ nhớ việc buổi tối chạy trốn, nào có tâm tư tranh giành tình nhân với người ta? Liền chỉ trấn an nàng vài câu.

Ngày mười lăm tháng tám nguyên bản là đêm trung thu, nhưng ở Cực Nhạc cung lại mang ý nghĩa khác. Ban đêm là thời khắc diễn ra nghi lễ tế nguyệt, cung chủ sẽ chọn ra một người cùng song tu, những người khác sẽ thỏa thích hưởng lạc. Bất kể cơ thiếp của cung chủ thì cũng là đệ tử của Cực Nhạc cung, chỉ cần vừa mắt nhau liền có thể cùng nhau hoan hảo, cung chủ cũng không có ý kiến đến.

Hứa Phong cực hận cái lễ nghi tục tĩu này, trời chưa tối liền đem cửa đóng chặt, sớm đã đuổi Cẩm Thư đi, chính mình thì ngồi ở trong phòng chờ. Y đem đường chạy trốn hồi tưởng mấy lần, tự nhiên không có chút sơ hở nào, chỉ cần chờ thời điểm trăng lên liền hành động. Ai biết trời mới vừa tối, bên ngoài liền nghe tiếng gõ cửa.

Âm thanh gõ cửa" tùng tùng tùng" như đập vào lòng Hứa Phong, hắn cả kinh bật dậy, hỏi:" Ai?"

" Là ta."

Là âm thanh của Hạ Đinh Châu.

Hứa Phong thâm kêu khổ, nhưng cửa tuyệt đối không thể mở, đành phải giả âm thanh mông lung buồn ngủ, nói:" Ta ngủ rồi, thỉnh cung chủ ngày mai lại đến."

Hạ Đinh Châu yên lặng, nhẹ nhàng " Ừ" một tiếng, cũng không tái gõ cửa, sau lại nghe tiếng ầm ầm, thì ra là hắn trực tiếp đạp cửa xông vào.

Hứa Phong vì giả bộ ngủ, nên đã sớm tắt đèn trong phòng, đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi trên giương mặt của Hạ Đinh Châu, lông mi cong dài, tuấn mĩ vô thường. Y đi nhanh vào phòng, liếc mắt trầm tư nhìn Hứa Phong, hỏi: "Sao lại đi ngủ sớm như vậy?"

Lại đánh giá Hứa Phong một lượt, ngạc nhiên nói: "Vẫn còn mặc xiêm y trên người."

Toàn thân Hứa Phong chợt lạnh lẽo, nhắm mắt nói:" Ta nghĩ rằng cung chủ sẽ đến, nên một mực ở đây chờ đợi."

Lời này nói ra có chút mâu thuẫn, nhưng Hạ Đinh Châu cũng không nghi ngờ y, ngược lại đến gần một bước. Hứa Phong ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người hắn, mới biết hắn uống rượu.

" Cung chủ say rồi."

Hạ Đinh Châu khẽ mỉm cười, nói: "Nếu ta không uống ít rượu, cũng không dám tới đây tìm ngươi."

" Cung chủ đã chọn được người song tu, tại sao còn chạy tới chỗ ta?"

Hạ Đinh Châu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, bắt lấy tay Hứa Phong nói:" Trung thu là đêm đoàn viên, ta không đến gặp ngươi, thì đến gặp ai ?"

Nói xong liền vươn tay ra, đem Hứa Phong ôm chặt vào lòng.

Hứa Phong không hề phòng bị, bị đẩy lùi ra phía sau mấy bước, hắn liền thuận thế đè y xuống giường. Tiếp đến liền cảm thấy cánh tay của người nọ đặt lên mặt y, lẩm bẩm nói:" Tướng mạo của ngươi đúng là có phần giống như... Buồn cười chính là ta lại không nhận ra..."

Hắn giống người nào cơ ?

Hứa Phong đang nghi hoặc, Hạ Đinh Châu một bên ôm càng chặt hơn, ghé bên tai y nói:" Ta lúc nhỏ cùng người nhà thất lạc, bị sư phụ mang tới Cực Nhạc cung này, học quy củ trong cung, làm chuyện gì cũng tùy tâm sở dục, chỉ cần bản thân mình cao hứng là được."

"Ngày ấy trên quan đạo gặp ngươi, nếu ta dứt khoát một kiếm đem ngươi giết ..." hắn nói đến chữ giết, âm thanh mạnh mẽ run lên một cái, tưởng chừng không tiếp tục nói, thì một lát sau hắn lại tiếp tục:" Mấy việc sau này cũng không diễn ra."

Thanh âm hắn dần dần hạ thấp xuống:" Đáng tiếc..."

Hứa Phong đợi nửa ngày, cũng không thấy hắn nói đáng tiếc cái gì, quay đầu lại nhìn, đã thấy Hạ Đinh Châu tựa trên người hắn ngủ say, hô hấp mang theo hương rượu nhàn nhạt. Tay hắn vẫn đặt trên má Hứa Phong, cực kỳ giống với đôi tình nhân thân mật.

Trong lòng Hứa Phong dâng một trận căm hận, đem cái tay kia đẩy ra. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, đã đến thời điểm hành động, nhưng vì sợ Hạ Đinh Châu giở trò lừa bịp, nên không dám tùy tiện đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn hai lần, trong miệng kêu lên: "Cung chủ!"

Hạ Đinh Châu ngủ thật say, ánh trăng chiếu xuống mái tóc đen tuyền cùng cổ nhỏ dài trắng nõn của hắn. Hứa Phong nhìn hắn ngủ say, bỗng nảy ra một ý nghĩ, rằng sao không nhân cơ hội này giết chết cái tên dâm tặc bất lương này ?

Việc này nếu không thành, chờ y chỉ có con đường chết, cho dù may mắn thành công, sợ cũng không thoát được Cực Nhạc cung. Nhưng chỉ cần báo được đại thù này, y làm sao lại tiếc thân mình ?

Trong phòng không lưỡi dao, Hứa Phong đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến chân nến trên bàn. Hắn bước xuống giường, rút cây nến ra, đem chân nến cầm trong tay. Đầu chân nến nhọn hoát, nếu dùng nó để ám sát, cũng đủ lấy đi một mạng người.

Hứa Phong tim đập thình thịch, cũng không dám trì hoãn lâu, từng bước một đi đến bên giường. Tay phải hắn không có khí lực buông thả bên người, tay trái vung cao lên, hướng ngực Hạ Đinh Châu đâm tới...

Đúng lúc này, Hạ Đinh Châu đột nhiên mở mắt.

Tay Hứa Phong nhất thời cứng đờ ở giữa không trung.

Hạ Đinh Châu ánh mắt liêm diêm, mang theo vài phần men say, đem Hứa Phong nhìn từ trên xuống dưới.

Hắn nhìn thấy rõ ràng lợi khí trong tay Hứa Phong, một câu cũng không nói, chỉ chầm chậm nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là vẻ ôn nhu. Sau đó khép lại hai con mắt, tiếp tục ngủ say.

Trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động.

Hứa Phong không phân biệt ra Hạ Đinh Châu là đang say thật hay giả, trong tay nắm chặt chân nến, lại không thể đâm xuống. Một giọt mồ hôi từ chóp mũi hắn lăn xuống, rơi trên thái dương Hạ Đinh Châu, dưới ánh trăng rực rỡ, tựa như là giọt nước mắt.

Hứa Phong lòng run lên, chân nến trong tay rơi xuống, ngã bên góc giường, tiếng "Khách" giòn tan phát ra.

Hắn sợ đến mặt tái mét, giương mắt nhìn người trên giường, thì thấy Hạ Đinh Châu như cũ ngủ say chưa tỉnh, mí mắt cũng không nâng một chút.

Phàm là người luyện võ, cực kì nhạy bén đối với âm thanh, say thành cái dạng gì mới đem hắn một chút cũng không phát giác?

Hứa Phong càng cảm thấy việc này quái lạ, chân nến dưới chân cũng không nhặt lên, cách giường hai ba bước, liền hốt hoảng chạy ra cửa. Hắn đoán nếu vị cung chủ kia giả say, nhất định sẽ phái người đến bắt hắn ngay lập tức, nhưng dọc theo đường ngoại trừ mấy đôi uyên ương bị kinh sợ, thì chuyện gì cũng không phát sinh.

Hắn tới bên đường nhỏ ở vách núi, giống như Liễu Nguyệt nói, chỉ có hai người trông coi. Mà vì buổi tối yên tĩnh, hai người này cũng có chút buồn ngủ, canh gác cũng không nghiêm cẩn

Hứa Phong đến lúc này thì trấn định lại, kiếm một cục đá, dùng thân thủ ném ra ngoài, thừa dịp hai người kia thất thần, liền triển khai khinh công tránh đi.

Võ công của y vốn chỉ thường thường, còn bị hoang phế ba năm trời, nên không thể tính là điêu luyện, cũng may hai người kia võ công cũng bình thường, càng không có phát hiện thân ảnh của hắn.

Hứa Phong xông ra cửa ải cuối cùng này, lập tức chạy như điên, chốc lát đã đến bên đoạn vực kia. Lúc này ánh trăng nhu hòa, gió núi gào thét, trong vách núi tràn ngập vài làn trắng tựa sương mù, phong cảnh mênh mông rộng lớn.

Cực Nhạc cung xây dựng dựa lưng vào núi và vách đá cheo leo, ra vào chỉ có một con đường, ngày thường luôn trông coi nghiêm mật, dù có trốn cũng không ra được. Nhưng Hứa Phong cũng có tính toán qua, hai năm trước giao hảo được với lão bộc bệnh nặng, từ trong miệng lão biết được, bên dưới vực này có một cái đường đi nhỏ nối thẳng đến bên dưới ngọn núi. Nói là đường nhỏ, kỳ thực lại là tạc một chút hố cạn bên trên vách núi, đủ cho người đặt chân mà thôi.

Nếu là người có khinh công cao cường, thì có thể tự đạp lên vết tích này mà đi xuống, nhưng đối với Hứa Phong mà nói là ngàn cân treo sợi tóc, chỉ một chút bất cẩn, liền tan xương nát thịt. Chỉ là nếu phải trở về bên người tên cung chủ dâm dục kia, hắn tình nguyện mạo hiểm một phen.

Hắn thả dây thắt lưng xuống, một đầu thắt ở một tảng đá lớn trên vách núi, một đầu khác vòng quanh tay trái, hạ người xuống vực.

Bên dưới vách núi gió thổi lớn đến mức dây thắt lưng run run, Hứa Phong tìm tòi hồi lâu, mới tìm được một chỗ nhô ra ở vách đá, đem chân bước lên. Đáng tiếc thắt lưng không đủ dài, không có cách nào mượn ngoại lực, đành phải dựa vào chính hắn. Tay phải y không có sức lực, thời điểm đi xuống, chỉ có thể dựa vào cánh tay trái chống đỡ thân thể, tất nhiên không cần phải nói cũng biết có bao nhiêu nguy hiểm. Vách đá ít người đi qua, rất nhiều nơi đều mọc đầy rêu xanh, ẩm ướt đến có thể trượt chân bất cứ lúc nào, mỗi một bước đều kinh tâm động phách.

Hứa Phong cắn chặt hàm răng, một lòng thăm dò bên dưới tìm đường đi xuống.

Đỉnh núi cách càng ngày càng xa, dưới chân vẫn sâu không thấy đáy, bên trên không trời bên dưới không đất, chỉ có tiếng gió thổi góc áo phần phật vang lên. Trong lúc này, mặt trăng dần ngả về tây, chân trời xuất hiện một tia ánh sáng nhàn nhạt.

Hứa Phong một đêm không ngủ, lúc này đã là mệt đến bơ phờ, chỉ dựa vào hận ý trong lòng, cứng rắn chống đỡ xuống dưới. Y một mặt nghĩ sau này luyện tốt võ công, nhất định phải trở về giết tên cung chủ kia báo thù, một mặt tìm chỗ đặt chân đi xuống, ai ngờ chân trượt một cái, liền đạp vào một khoảng không.

"A..."

Hắn lúc trước cũng đã trải qua bao nhiêu lần hiểm cảnh giống như vậy, cũng đều một lượt giải quyết ổn thỏa, nhưng lúc này khí lực cũng không thể so với lúc trước, tay trái hơi phát run, rốt cuộc không bắt được hòn đá trên vách núi.

Đáng ghét!

Nếu như ... nếu như tay phải của y không bị phế...

Y nỗ lực giật giật cánh tay buông thả bên người, chỉ cảm thấy một trận đau xót, mà tay trái cũng không kiên trì được bao lâu, liền muốn buông thả.

Hứa Phong ngẩng đầu lên, cuối cùng liếc mắt về phía chân trời, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Y nhẹ buông tay, thân thể liền rơi thẳng xuống. Phảng phất không biết đã qua bao lâu, y cảm giác được một lực đạo mạnh mẽ va vào eo y. Y rơi xuống theo lực đạo này, tiếp tục lại tiếp tục rơi xuống, cuối cùng hình như rơi vào trong nước, phần lưng đập vào hòn đá cứng rắn, chấn động đến lục phũ ngũ tạng của hắn đều muốn vỡ ra.

Nghe nói con người trước khi chết, đều sẽ nhớ lại những chuyện lúc trước, Hứa Phong cũng không phải là ngoại lệ. Ý thức y mơ hồ, phảng phất lại trở về mùa hạ nhiều năm về trước. Khi đó chạy nạn trên đường, chung quanh đều là dân đói, mấy ngày liền đều không tìm ra thứ để ăn, bụng hắn đói đến đáng sợ, hai ba ngày đã không đụng dến thức ăn, nửa đêm liền khóc nháo, ôm bụng kêu đói bụng không ngừng.

Lúc đó cha mẹ của y đã vì bệnh mà qua đời, chỉ là y khi đó không hiểu chết là gì, nên cũng không quá bi thương. Ngược lại huynh trưởng bên người y, đưa tay qua ôm chặt lấy y.

Qua nhiều năm như vậy, Hứa Phong đã không rõ dáng dấp của huynh trưởng ra sao, chỉ nhớ tướng mạo của hắn thanh tú, lớn lên rất giống mẫu thân. Trời nóng như thế, thiếu niên lớn hơn hắn sáu tuổi ôm chặt y như vậy, ghé vào tai hắn thấp giọng hát một bài ca.

"Dương liễu sống, đánh con quay... Dương liễu thanh..."

Hứa Phong nghe thấy, lòng liền cảm thấy đau đớn, cảm thấy cái ôm kia thật yên bình, tựa như có thể ngăn cản tất cả mưa bão trên thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro