Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Hứa Phong tỉnh lại, mặt trời đã ngã về tây, ánh tà dương dừng trên người hắn, có một sự hoà thuận ấm áp kì lạ. Y giơ tay che mắt, nhất thời còn tưởng nằm mơ, qua một hồi lâu, mới xác định chính mình gặp đại nạn không mà chết, còn sống trên cõi đời.

Toàn thân Hứa Phong đau dữ dội, một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể tiếp tục nằm bệt trên đất. Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở một thung lũng, bên người là một dòng suối nhỏ, nước chảy rất xiết. Y nhớ chính mình rơi từ vách núi xuống nước, bị dòng hạ lưu cuốn tới nơi này.

Lúc đó phần lưng của y đập vào hòn đá, lục phủ ngũ tạng đều đau đến phát rung, theo lý thuyết thì sẽ bị nội thương rất nặng. Vậy mà lại may mắn vận chuyển được chân khí như thường, cũng không cảm thấy bị cản trở chỗ nào, tựa như trong lúc hôn mê tự mình đả thông gân mạch, chuyện này thật sự có chút kì quái.

Hứa Phong mệt mỏi cực kì, mắt thấy sắc trời dần tối, cũng không nghĩ nhiều, nằm trên đất ngủ say.

Một đêm qua đi, khí lực của y khôi phục hơn một nửa, từ mặt đất bò dậy, đi đến bên suối rửa mặt. Mặt y bẩn hề hề, trên cằm mọc một vòng râu, tay cùng mặt đều chằng chịt vết thương nho nhỏ do bị đá xướt qua, từ trên xuống dưới không một chỗ nào lành lặng.

Hứa Phong ngơ ngác nhìn ảnh phản chiếu trong nước, nhìn nhìn một hồi, liền đem cánh tay che mắt mình, không tiếng động mà nở nụ cười.

Từ nay về sau trời cao đất rộng, một cái Cực Nhạc cung, cũng không thể trói nổi hắn.

Hứa Phong cũng không dám thư giản quá mức, rửa mặt xong, liền lập tức đứng dậy rời khỏi dòng suối. Một ngày một đêm y đã không ăn gì, thời điểm này liền cảm thấy đói bụng, nhưng đáng tiếc bên trong sơn cốc lại không tìm thấy thứ gì ăn được, hắn đi vài vòng, mới thấy trên cây có một ít quả dại xanh. Lúc đó có một con chim đến mổ quả, thì biết là không có độc, Hứa Phong liền hái mấy quả xuống nếm trải, chỉ cảm thấy một trận chua xót ập đến, nhưng là vì lót dạ, không còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng ăn.

Mặt trời càng lên cao, bên trong sương mù bên trong thung lũng cũng tản dần đi. Hứa Phong nhìn đến nhìn lui, thấy Cực Nhạc cung tại trên ngọn núi kia sừng sững vững vàng, vách núi cheo leo như một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng xuống đất, khiến người ta nhìn tới phát lạnh.

Tâm y nhảy dựng một cái, không biết chính mình lúc đó lấy đâu ra bản lĩnh, chỉ dựa vào cánh tay trái mà bò xuống.

Trên đường ngã từ vách núi xuống, cứ như có hữu thần phù hộ, mà trực tiếp ngã vào trong nước, thương tổn cũng không tính là nhiều.

Hứa Phong trong lòng tự vui vẻ, nghĩ thầm tất cả may mắn trong đời y, có khả năng đều dùng hết ở nơi này.

Trong rừng núi khó phân biệt được phương hướng, y chỉ một lòng nghĩ đến cách Cực Nhạc cung càng xa càng tốt, liền tùy tiện kiếm con đường mà đi. Trong sơn cốc này đừng nói là người, đến chim thú cũng cũng chưa thấy đến, y một mình lẻ loi độc hành trong rừng, không biết có bao nhiêu gian nan. Cũng may nhờ y huở nhỏ từng chạy nạn, ăn quen vị đắng, mỗi ngày ăn gió nằm sương, ngược lại cũng không khổ sở bao nhiêu.

Hứa Phong lúc đầu chỉ ăn trái cây để no bụng, sau tự mình đặt cạm bẫy, săn một ít gà rừng thỏ rừng, nhóm lửa nướng ăn, tư vị cũng không tồi.

Nhưng qua mấy ngày sau, lúc đó Hứa Phong đến sông bắt cá, đang muốn nhóm lửa nướng ăn, thì đột nhiên cảm giác thấy không đúng. Ở sâu trong rừng, y nghe được tiếng hít thở của một người!

Khí tức ẩn giấu tốt vô cùng, nếu không phải nội lực của Hứa Phong mấy ngày nay khôi phục được một ít, tuyệt đối sẽ không phát hiện được.

Là ai núp trong rừng?

Ý niệm đầu tiên trong đầu Hứa Phong đó chính là người Cực Nhạc cung phái đến bắt hắn. Tuy nói y trong Cực Nhạc cung chỉ là một nhân vật không quan trọng, nhưng dù sao ngày đó cũng ở dưới mí mắt cung chủ trốn đi, nói không chừng vị cung chủ kia thẹn quá hóa giận, muốn bắt y về dằn vặt.

Lúc trước để tiện cho việc đi đứng, liền bẻ một nhánh cây coi như gậy mà chóng, lúc này liền đem cành cây nắm thật chặt, đề phòng cảnh giác nhìn bốn phía. Đáng tiếc võ công của y có chút chênh lệch, nhìn không ra người kia đến tột cùng ẩn núp ở nơi nào.

Nhưng nếu đối phương đã chậm chạp không hiện thân, liền chứng minh hắn cũng không phải là đến để bắt mình.

Tâm tư trong lòng Hứa Phong liền chuyển, trên mặt làm bộ như không có để ý đến, động tác nhanh nhẹn đem con cá đặt lên trên giá nướng.

Y mấy ngày nay làm việc này đến quen tay, động tác khá thuần thục, không lâu sau, con cá đã được đưa lên nướng trên lửa, phát ra tiếng vang xì xì .

Trong lòng Hứa Phong liền đánh ra chủ ý, nghĩ nếu chính mình bị người khác theo dõi, chung quy không tránh được một hồi ác chiến, thay vì ngày ngày đề phòng hiện tại bây giờ một lời thẳng thắng, sau đó hảo hảo đánh một trận.

Y thản nhiên nướng cá trên lửa, ánh mắt nhìn bốn phía, cất giọng nói:" Cá đã nướng xong rồi, các hạ không ra nếm thử thưởng thức ?"

Người kia khí tức nhất thời rối loạn, sau đó liền khôi phục lại bình thường.

Hứa Phong lẳng lặng đợi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cá đều sắp nướng cháy, y mới nghe thấy bụi rậm bên trái truyền đến tiếng vang nho nhỏ.

Hứa Phong không khỏi nín thở. Y lúc này đang âm thầm đoán, đây là người phương nào. Là đệ tử bình thường của Cực Nhạc cung, hay là một vị đường chủ nào đó? Dù thế nào thì cũng không phải là cung chủ tự đích thân đến đi?

Nếu người đến là Liễu Nguyệt, có lẽ hắn còn có thể trao đổi một chút.

Lúc đang nghĩ ngợi, đối phương đã đẩy cành cây ra đi.

Hứa Phong nhìn thấy tướng mạo của hắn, bất giác ngẩn người.

Người đến vóc dáng rất cao, khuôn mặt khô vàng, nhìn qua như bị bệnh tật quấn lấy, ước chừng bốn mươi tuổi, nhìn kỹ thì chỉ mới ba mươi, ngũ quan bình thường cũng không coi là xấu, nhưng cũng không thể nói là tuấn tú.

Tướng mạo như vậy, chắc chắn không phải người của Cực Nhạc cung.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Phong liền phát hiện ánh mắt người này rất đẹp.

Y lập tức cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm chính mình ở lâu trong Cực Nhạc cung liền cũng nhiễm tật xấu nhìn mặt mà bắt hình dong. Y kết luận người này cũng không phải xuất thân từ Cực Nhạc cung, cũng chính là vì vị cung chủ kia mắt luôn cao hơn đầu, không thích người có tướng mạo xấu xí như vậy đi lại trước mặt mình, đến người hầu Cẩm Thư tướng mạo cũng phải thanh tú lanh lợi, làm sao có thể lọt mắt một quỷ bệnh tật thế này.

Hứa Phong đang xuất thần, liền nghe người kia ho nhẹ một tiếng, nói:" Cá nướng khét."

Thanh âm hắn nói chuyện khàn giọng, quả nhiên là một bộ dạng bệnh nặng. Tâm tư Hứa Phong không còn đặt trên con cá nướng kia, nghe hắn nói như thế, mới đưa cá từ trên giá lấy xuống.

Người kia cũng không lên tiếng, đi thẳng tới trước mặt Hứa Phong, kiếm chỗ ngồi xuống.

Hứa Phong mặc dù đoán hăbs không phải người của Cực Nhạc cung, nhưng cũng không dám thả xuống phòng bị trong lòng, một mặt đánh giá tướng mạo hắn, một mặt hỏi:" Các hạ một đường cùng ta đến đây, không biết có gì chỉ giáo?"

"Khụ khụ..." Người kia liền ho khan vài tiếng, giơ tay ấn nhấn ngực, xoa, "Ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua đây này."

Hứa Phong tự nhiên không tin lời của hắn:" Đúng lúc như vậy, các hạ cũng không cần phải ẩn núp như thế?"

Người kia nói:" Ta vừa mới đi ngang qua nơi này, liền thấy ngươi trong sông bắt được cá..."

Nói xong, đôi mắt nhìn chằm chằm con cá nướng trong tay Hứa Phong.

Hứa Phong từng trải qua cảm giác đói khát, vừa nhìn vẻ mặt hắn liền hiểu, y cũng không phải kẻ hẹp hòi, liền cầm cá nướng trong tay đưa tới, nói:" Ăn đi."

Người kia cũng không khách khí, nhận lấy liền ăn. Hắn một thân quần áo xám xịt, ăn mặc thô sơ, không ngờ lúc ăn cũng có chút lễ giáo, nhìn như công tử xuất thân từ gia đình giàu có.

Hứa Phong quái lạ nhìn, trong lòng lại nhiều hơn mấy phần đề phòng.

Người kia cũng không hề hay biết, đảo mắt liền đem một con cá ăn sạch sành sanh, những nơi bị cháy khét cũng không bỏ qua. Hắn sau khi ăn xong, mới đột nhiên nhớ Hứa Phong chưa ăn gì, nói:" Xin lỗi, đã đem phần của ngươi ăn hết rồi, không bằng ta lại bắt một con đến đền ngươi? Chỉ là ta không biết nướng cá, vẫn là lại làm phiền ngươi."

Hứa Phong không muốn cùng hắn có quan hệ, khoát tay một cái nói: "Bất quá chỉ là một con cá thôi, ngược lại ta cũng không đói bụng."

Người kia ăn uống no đủ, ngược lại cùng Hứa Phong có chút giao tình, nói:" Tại hạ họ Chu, tên chỉ có một chữ Diễn, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?"

Hứa Phong làm sao dám cùng một cái người không quen biết báo ra? Huống hồ trong chốn rừng sâu rậm rạp này đột nhiên lại xuất hiện một người, không biết là địch hay là bạn.

Y nhặt nhánh cây gậy gỗ kia lên, đứng lên nói:" Thời điểm không còn sớm, ta còn có việc gấp rút muốn lên đường, xin các hạ tự nhiên."

Người kia ngồi bất động, ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời, nói:" Ta xem hôm nay sẽ có một trận mưa, không bằng tìm một nơi trú một chút trước?"

Hứa Phong cũng không để ý tới, tự mình đi.

Y đi một khỏang xa, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, đã thấy người kia vẫn ngồi ở chỗ cũ, giương mắt nhìn về phía chân trời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bóng lưng cô tịch ngồi đó.

Dọc theo đường đi Hứa Phong cũng lưu ý nhiều hơn, thấy người kia không đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, hắn rất nhanh liền đem người này ném ra sau đầu, chỉ toàn tâm toàn ý gấp rút lên đường.

Ai ngờ mới đi gần nửa canh giờ, trời liền tối đi, tích tí tách lịch một hồi liền bắt đầu mưa.

Lúc đầu mưa nhỏ Hứa Phong vẫn có thể gấp rút lên đường, sau đó mưa càng rơi càng lớn, hắn chỉ lo bị bệnh trong rừng núi hoang vắng, không thể làm gì khác đành phải tìm chỗ tránh mưa. Cũng là số y may mắn, đi một vòng, ở phụ cận liền tìm ra một cái sơn động.

Cửa động có chút nhỏ hẹp, Hứa Phong khom người đi vào, phát hiện bên trong khá là rộng rãi, trong đó có một đốm lửa sáng, có người đến sớm hơn so với y.

Chỗ này làm sao lại xuất hiện thêm một người thứ hai?

Người gọi Chu Diễn kia ngồi ở bên cạnh đống lửa, hướng Hứa Phong cười cười, nói:" Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt."

Hắn hướng trên đất chỉ chỉ, nói:" Ta mới săn được một con gà rừng, nhưng không biết chế biến, ngươi đến rất đúng lúc."

Hứa Phong nhìn bên ngoài, mưa to trút xuống. Không ở nơi lửa ấm, lại chạy ra bên ngoài, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt. Y thở dài một hơi, ôm quyền nói:" Làm phiền."

Nhận mệnh mà đi tới xử lý con gà rừng kia.

Chu Diễn nhìn y vài lần, nói:" Xiêm y trên người ngươi đều ướt cả rồi, ngồi xuống hong khô trước đi."

"Không cần, chờ gà nướng xong, xiêm y cũng đã khô rồi."

Chu Diễn liền không nói nhiều, chỉ ném cây chủy thủ cho y làm gà, chính mình tay cũng không dính vào, thật giống bộ dạng của một đại thiếu gia.

Hứa Phong đoán lai lịch của người này thật khộng đơn giản, một bên đem bụng con gà kia mổ ra, một bên thăm dò hắn:" Các hạ cũng là người luyện võ?"

Chu Diễn nói:" Học qua một ít công phu quyền cước."

"Xem sắc mặt của các hạ, hình như trên người có thương tích?"

Chu Diễn bình tĩnh, nói:" Ta mấy ngày trước cùng một người luận võ, chịu một chút nội thương."

Hắn thấy Hứa Phong nhìn mình chằm chằm, liền giải thích:" Bất quá chỉ là thương tổn nhỏ, dưỡng mấy ngày sẽ khỏi."

Hứa Phong nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chính mình cũng không muốn biết thương thế người này, thế nhưng hắn lại nghĩ rằng mình quan tâm hắn.

Không moi được manh mối nào từ trong miệng hắn, Hứa Phong liền hỏi:" Các hạ cùng một người trong vùng núi thẳm này luận võ ?"

" Ta thắng tỷ thí, đối phương lại không phục, phái người đuổi giết ta, ta nhất thời hoảng loạn không biết đi nơi đâu, mới trốn trong ngọn núi này."

Lời hắn nói kín kẽ không một lỗ hổng, Hứa Phong cùng hắn quen chưa được bao lâu, cũng không tiện hỏi nhiều, hết sức chuyên chú mà xử lý con gà kia.

Bên ngoài cuồng phong gào thét, mưa rơi tầm tã, càng làm cho cái sơn động nhỏ này thêm ấm áp.

Chu Diễn cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bình tĩnh nhìn ánh lửa, bỗng nhiên nói:" Kỳ thực lần này ta xuất môn, là vì đi tìm đệ đệ."

Hứa Phong đem gà rừng xử lý ổn thỏa, đang định đưa lên giá nướng, nghe lời này, liền thuận miệng nói:" Đệ đệ ngươi lúc nhỏ ham chơi, chạy ra ngoài lạc mất?"

" Không phải." Chu Diễn nói "Ta khi còn bé gặp đại nạn, từ nhỏ đã cùng đệ đệ thất lạc. Sau đó ta bị... Bị người thu dưỡng, ngược lại ăn không ít quả đắng, nhưng đệ đệ kia của ta lưu lạc giang hồ, đến nay không biết người ở phương nào."

Hắn ngừng lại một chút, nói: "Ta từ khi bắt đầu ly biệt, không một ngày nào mà ta không tìm y. Sau đó ta luyện thành võ nghệ, thừa kế gia nghiệp, liền phái thuộc hạ đi tìm hắn."

Hứa Phong trong lòng nghĩ làm sao nướng con gà rừng kia, đầu cũng không ngẩng đầu lên một chút, nói:" Chân thành sở chí, kiên định, chắc chắn các hạ có thể toại nguyện."

Chu Diễn sâu sắc nhìn y một cái, nói:" Như lời của ngươi, chỉ mong có thể có ngày đó."

Hứa Phong chỉ lo chuyên tâm quay gà, không cùng hắn tiếp lời. Y bận rộn một hồi, không qua bao lâu, liền đem con gà rừng nướng vàng óng ánh, mùi thơm toả ra.

Vì là Chu Diễn săn được, nên Hứa Phong cũng không muốn chiếm tiện nghi của hắn, liền đem hai cái đùi gà đưa cho hắn. Chu Diễn kia hiển nhiên có thói quen ăn ngon mặc đẹp, cũng không có ý kiến gì, thống khoái ăn. Sau khi ăn xong, còn khen Hứa Phong một hồi.

Hứa Phong cũng không nhận ra trù nghệ của mình có gì đặc biệt, nghĩ là người này gặm quả chua mấy ngày, ăn cái gì cũng đều cảm thấy thơm ngọt.

Bất quá y từ nhỏ đến lớn, ít được người khen qua, tuy rằng chỉ khen trù nghệ, vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Hai người mỗi người một miếng liền xử lí xong gà quay, cuối cùng có chút giao tình, Chu Diễn liền hỏi lại tên hắn, Hứa Phong cũng không thể tiếp tục giả ngu, đành phải theo tình hình thực tế nói ra.

Họ Chu kia ngược lại có chút quen thuộc, lập tức gọi y "Hứa huynh đệ", lại hỏi hắn bao nhiêu tuổi, sư thừa môn phái nào, trong nhà còn có những người nào.

Hứa Phong cũng chưa hoàn toàn buông xuống cảnh giác, đương nhiên không dám nói thật, chỉ bịa đại lời nói dối tùy tiện đáp.

Chu Diễn thở dài, nói:" Đệ đệ kia của ta... y cũng sấp sỉ ngươi."

" Vậy sao ?"

"Y sinh năm rồng, năm nay hai mươi hai tuổi."

Hứa Phong tâm nhảy một cái.

Y nhớ chính mình cũng thuộc tuổi rồng, cũng có một huynh trưởng bị thất lạc...

Bất quá ý niệm này chỉ thoáng qua một cái, liền lập tức bị bác bỏ, cõi đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy ?

Chu Diễn tiếp tục nói:" Huynh đệ chúng ta thời điểm thất tán, đệ đệ bất quá chỉ mới bốn, năm tuổi, tướng mạo còn chưa nảy nở, cũng không biết sau khi lớn lên là cái bộ dạng gì? Nếu có một ngày gặp nhau, ta cũng không nhận ra y hay không."

Hứa Phong cười cười, nói:" Là thân sinh huynh đệ, làm sao mà đến tướng mạo cũng không nhận ra? Cho dù tách ra thật lâu, một khi thấy mặt, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy bất đồng."

Chu Diễn ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Phong, nói:" Hứa huynh đệ, ta hôm nay lần đầu nhìn thấy ngươi, liền đặc biệt muốn cùng ngươi thân cận, nói không chừng... Ngươi lại chính là đệ đệ thất lạc của ta."

Hứa Phong nghe xong ngẩn người, không ngờ được người này lại loạn nhận đệ đệ thế này. Y tuy cũng tưởng niệm huynh trưởng, nhưng cũng không mất lý trí, loạn đi nhận người thân. Y khêu đống lửa trước mặt, nói:" Ta mặc dù có một vị huynh trưởng, nhưng hắn chỉ lớn hơn ta sáu tuổi, e rằng niên kỉ của các hạ có chút không phù hợp?"

Chu Diễn ngẩn ra một chút, há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó. Thì Hứa Phong đã nói tiếp:" Ta mặc dù nhớ không rõ tướng mạo huynh trưởng, nhưng lại nhớ hắn khá giống mẫu thân, mà tướng mạo của mẫu thân ta lại cực kì đẹp, cùng các hạ..."

Hứa Phong liếc Chu Diễn một cái, tận lực đem lời nói ra uyển chuyển:" Có hơi kém quá xa."

Chu Diễn nhất thời á khẩu không trả lời được.

Hắn sờ sờ mặt chính mình, cười khổ một cái, nhỏ giọng nói:" Kỳ thực tuổi của ta cũng không lớn như vậy."

Tiếng mưa rơi quá lớn, đem lời hắn nói nhòa đi, Hứa Phong nghe không được.

Chu Diễn không nhận thức được đệ đệ, không khỏi có chút phiền muộn, nhìn mưa to bên ngoài sơn động nói:" Ta nhớ đệ đệ ta gan rất nhỏ, khi còn bé bị người khi dễ, liền nhào vào lồng ngực ta. Y bây giờ lưu lạc ở bên ngoài, cũng không biết chịu bao nhiêu oan ức. Trong lòng ta thường xuyên nghĩ, chờ đến khi ta tìm được y nhất định phải hảo hảo che chở y, không bao giờ để y bị tổn thương cùng chịu cực khổ."

Hứa Phong thấy hắn bảo vệ đệ đệ như vậy, trong lòng khá là xúc động, không nhịn được khuyên nhủ:" Chu huynh không cần phải lo lắng, có huynh trưởng như ngươi, đệ đệ ngươi quả là người có phúc."

Chu Diễn ánh mắt lấp lóe, hơi lộ ra vẻ khổ sở, như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không nói ra được.

Mưa to hạ xuống một đêm.

Hứa Phong không còn cách nào ngoài nghỉ ngơi ở trong sơn động. Bên cạnh có người xa lạ, y tưởng rằng sẽ khó mà ngủ được, không ngờ lại ngủ một giấc đến không biết trời trăng, ngày thứ hai mặt trời chiếu lên mặt, y mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Sáng sớm Chu Diễn đã đi ra ngoài một chuyến, trên người còn dính một ít sương sớm, trong lồng ngực nâng mấy viên trứng chim, đi vào trong hang núi.

"Hứa huynh đệ, ngươi đã tỉnh."

Hắn cười chào hỏi Hứa Phong, sau đó đem trứng chim đến trước mặt Hứa Phong, mắt nhìn y chằm chằm.

Làm sao người ta lại đem y thành đầu bếp rồi?

Hứa Phong có chút dở khóc dở cười.

Bất quá nghĩ đến mấy ngày nay y ăn nhiều cá nướng thỏ nướng, quả thật có chút chán ngấy, liền đào cái hố đất, đem trứng chim chôn vào trong đất, sau đó đốt lửa thiêu, không lâu lắm trứng chim đào ra nóng hổi, mùi vị càng ngon miệng.

Chu Diễn ăn đến khen không dứt miệng.

Trời quang mây tạnh, bên ngoài nắng đẹp rực rỡ.

Hứa Phong đơn giản thu thập một chút, dự định tiếp tục gấp rút lên đường, Chu Diễn nói:" Chúng ta không bằng kết bạn đồng hành đi, trên đường cũng có thể giúp đỡ nhau."

Hứa Phong suy nghĩ một chút, vẫn là cự tuyệt. Thứ nhất y không biết gia cảnh Chu Diễn như thế nào, cũng không muốn gặp rắc rối, thứ hai cũng không biết người của Cực Nhạc cung có theo bắt y hay không, cũng không muốn làm phiền người ta.

Hắn hôm qua đem cành cây gậy quăng sang một bên, thời điểm ra ngoài sơn động mới nhớ tới, quay trở vào bên trong tìm. Mò một hồi, lại mò trúng một khối đá tròn vo, sáng bóng êm dịu, không giống với vật của tạo hóa, trái lại như là được người mài duỗi.

Hứa Phong thử đẩy một chút, nhưng nó lại bất động, sau nhẹ nhàng xoay một cái, hòn đá kia thế mà lại động.

Nhất thời đất rung núi chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro