Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Toàn bộ sơn động dường như muốn sụp xuống.

Hứa Phong không có kinh nghiệm giang hồ, đến lúc này mới biết mình sai lầm chạm vào cơ quan. Y muốn chạy trốn ra ngoài hang động nhưng đã không kịp, trong hoảng loạn chỉ biết vươn tay bảo vệ đầu mình. Trên vách núi từng vụn đá dồn dập rơi xuống, đập trên người, trên lưng y, từ trên xuống dưới đều bị đập đến phát đau.

Lúc Chu Diễn đi đến cửa động thấy một màn biến cố, liền xoay người người lại nhào tới chắn trên người Hứa Phong.

Hứa Phong cảm thấy có người đè lên mình, bên tai đều là tiếng tim đập của người đó.

Vụn đá rơi xuống "phốc", "phốc" nện lên người Chu Diễn, nhưng hắn rên một tiếng cũng không có.

Không biết qua bao lâu, động đất mới từ từ dừng lại.

Trong sơn động tối tăm không thấy mặt trời. Hứa Phong cảm thấy một cái tay mò tới bên cổ y, người nọ trong bóng tối hỏi y: " Hứa huynh đệ, ngươi có bị thương không?"

Hứa Phong trải qua ba năm có chút không thích ứng cùng người khác động chạm, nghiêng người tránh một chút, nói:" Không sao, đa tạ Chu huynh vừa rồi bảo vệ."

Chu Diễn bình tĩnh lại một chút mới nói:" Dễ như ăn cháo thôi."

Y lấy ra que diêm trên người đốt lên, khắp nơi sáng lên, chỉ thấy cái sơn động vốn nhỏ hẹp nay chất đầy đá vụn, lối thoát duy nhất lại bị một tảng đá to chặn lại.

Chu Diễn đẩy nó một cái, tảng đá kia vẫn không nhúc nhích.

Hứa Phong hỏi:" Thế nào? Không thể ra được sao?"

Chu Diễn trầm ngâm nói:" Nếu ta không bị thương, có thể dùng nội lực đánh vỡ tảng đá, đáng tiếc..."

Ánh lửa nhảy nhót chiếu lên người hắn, Hứa Phong lúc này mới phát hiện, quần áo trên người hắn rách nát đến đáng thương, có nhiều chỗ nhuộm đầy vết máu, chắc do đá rơi hỗn loạn khi nãy làm bị thương.

"Chu huynh vì cứu ta, nên bị thương nặng hơn?"

Chu Diễn không để ý lắm, nói:" Một chút vết thương da thịt mà thôi."

"Ngươi cùng ta bèo nước gặp nhau, hà tất gì Chu huynh lại đi bảo vệ ta như vậy ?"

"Ta..." Chu Diễn trong đôi mắt cũng tựa như có tia sáng nhàn nhạt, nhìn Hứa Phong nói, "Tuổi ta lớn hơn ngươi, võ công cao hơn ngươi, ta lại xem ngươi như đệ đệ ta, che chở ngươi cũng là việc nên làm."

Hứa Phong không ngờ hắn lại là người nghĩa hiệp như vậy, trong lòng cảm kích, có chút hối hận vì lúc trước hoài nghi thân phận cùng đề phòng hắn.

Chu Diễn thấy cửa động không ra được, liền hỏi nguyên nhân sơn động chấn động, Hứa Phong liền nhớ tới y mò trúng một khối ngọc thạch, dẫn Chu Diễn đến xem.

Chu Diễn thắp sáng đuốc, ngồi xổm xuống tỉ mỉ đánh giá khối ngọc thạch, sau đó đưa tay sờ lên, nhẹ nhàng xoay một cái.

"Khách, khách, khách."

Liền có tiếng vang khác thường truyền đến, lần này hang đá cũng không chấn động, mà mặt đất kế bên chậm rãi chấn động, lộ ra một cái cửa động tối đen.

Hứa Phong kinh hô:" Là mật đạo!"

Y nói xong quay đầu nhìn người kế bên, chỉ thấy biểu tình thờ ơ trên khuôn mặt vàng như nến của Chu Diễn, thần sắc không đổi, nghĩ thầm người này quả thật trải qua qua nhiều sóng gió, không khỏi âm thầm bội phục. Y lúc trước xem tiểu thuyết, thường xuyên thấy mấy vị đại hiệp khi đi vào mật đạo, tìm thấy không phải bí tịch võ công thì cũng là bảo tàng cổ xưa, giờ xảy ra trên người mình, có chút thích ứng không được, hỏi Chu Diễn nói:" Chu huynh, chúng ta có nên đi xuống tìm hiểu không?"

Chu Diễn nói:" Cửa động ngược lại bị chặn, thay vì ngồi đây bó tay chịu chết thì xuống thăm dò thử xem sao.

Nói xong, liền lấy ra chùy thủ bên người đưa cho Hứa Phong, " Trên người ngươi không mang binh khí, cầm cái này phòng thân đi."

Hứa Phong xử lý gà rừng đã dùng qua chủy thủ của hắn, biết là lưỡi dao sắc bén khó gặp, chỉ vì tình thế ép người, cũng không khước từ. Hắn đem chùy thủ nắm trong tay, muốn khom người tiến mật đạo, lại bị Chu Diễn giành trước một bước.

Chu Diễn giương cao đuốc nói:" Ta đi trước."

Cửa động chỉ đủ cho một người đi vào, khúc chiết uốn lượn không biết rõ phương hướng. Vừa mới bắt đầu hai người chỉ có thể khom người mà đi, càng đi về sau đường đi càng rộng rãi lên.

Hai bên vách mài vô cùng bằng phẳng, bởi vì đào bới mà thành, cùng với chỗ lõm bên trên đoạn vực kia như cùng một người tạo ra. Giọt nước từ đỉnh đầu nhỏ xuống, rơi trên cổ Hứa Phong, lạnh đến mức y rùng mình một cái. Y bỗng nghĩ đến, việc này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Ai lại vô duyên vô cớ phí nhiều tâm huyết, ở đoạn vực kia tạc ra một đoạn đường? Chắc chắn là có quan hệ đến mật đạo trong hang động này. Vô luận mật đạo này dẫn đến nơi nào, cũng không khỏi có quan hệ với Cực Nhạc cung.

Hứa Phong lấy lại bình tĩnh, đi đường cũng càng cẩn thận.

Trong mật đạo tự nhiên không thể thiếu cơ quan cạm bẫy, cũng may kinh nghiệm giang hồ của Chu Diễn lão làng, dọc theo đường hủy đi mấy cơ quan, chuyển nguy thành an. Hứa Phong đi theo phía sau hắn, nhiều lần cảm thấy kinh tâm động phách.

Đi hơn nửa canh giờ, Hứa Phong nghe thấy tiếng nước róc rách.

Chu Diễn quay đầu lại nói:" Này chắc đã đến đoạn sông ngầm, chúng ta hiện tại đã ở bên trong lòng núi."

" Không biết này khi nào mới đi xong mật đạo này ?"

" Cũng sắp rồi."

Chu Diễn đoán không lầm, bọn họ đi một lúc nữa sẽ đến phần cuối của mật đạo. Phần cuối nơi này là một bức tường đá, muốn đi qua phải đánh vỡ nó, một tia sáng cũng không thấy.

Hứa Phong thở dài, thất vọng nói: " Xem ra là một con đường chết."

Chu Diễn nói:" Không hẳn."

Hắn giơ đuốc chiếu bức tường đá kia.

Ánh lửa chiếu lên, Hứa Phong mới thấy trên tường là một bộ đông cung đồ* . Bởi vì thâm niên lâu ngày, màu sắc đã loang lổ, nhưng vẫn có thể thấy được là họa một đám nam nữ trần chuồng ôm nhau giao cấu.

* Hình vẽ cảnh cấm trẻ em dưới 18 :)))

Hứa Phong trong Cực Nhạc từng gặp qua những thứ dâm tà thế này, giờ khắc này thấy, mặt đỏ bừng, sau đó liền chuyển thành trắng bệch, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn.

Chu Diễn liếc nhìn y, đôi môi giật giật, nhưng không có lên tiếng, chỉ là đứng phía trước tỉ mỉ đánh giá bức họa.

Hắn chỉ nhìn một hồi, liền nhận ra điểm đặc biệt, trên bức họa có một người đầu nhũ đỏ sẫm như máu, hơi nhô ra hướng lên trên, cùng với những cái khác khác nhau.

Hắn liền phi thân lên ấn điểm hồng kia.

Lần này quả nhiên cơ quan rung động, tường đá chậm rãi mở ra.

Sau tường vẫn là một màu đen kịt.

Hứa Phong nghe được động tĩnh quay đầu lại, thấy bức họa màu kia từng mảnh rơi xuống, trên khe tường tràn ra một làn sương trắng.

Chu Diễn chỉ hít một hơi, lập tức kêu lên:" Hứa huynh đệ, nín thở!"

Hứa Phong phản ứng chậm một chút, vẫn hít phải mấy ngụm. Thân hình hắn thoắt một cái, chỉ cảm thấy chóp mũi có hương vị ngọt đến mê người, cực kỳ giống với thứ dược thúc tình mà vị cung chủ kia dùng trên người y.

Hứa Phong tay run lên.

Vị cung chủ kia tự cho là phong lưu, không thích dùng những thủ đoạn này, tình cờ lại dùng đến mấy lần, cũng là vì làm nhục y. Y chỉ cần vừa nhắm mắt, liền nhớ tới chính mình chịu khống chế của dược vật, chính minh mất kiểm soát ở dưới thân người kia cầu hoan.

Sương trắng dần dần tản đi, Chu Diễn thở phào, hỏi hắn: " Hứa huynh đệ, ngươi không sao chứ?"

Dược tính liền mãnh liệt ập tới, Hứa Phong đã cảm thấy được trên người nóng lên, cố ép xuống, nói:" Không có chuyện gì."

Y sợ Chu Diễn không tin, liền bỏ thêm một câu:" Đa tạ Chu huynh nhắc nhở, cũng không biết sương mù có phải có độc hay không?"

Chu Diễn ngừng lại một chút, mới nói:" Đều làm việc nên làm. Hành tẩu giang hồ, tốt nhất nên cẩn thận một chút."

Hắn sau khi nói xong, tiếp tục đi về phía trước, vẫn không để Hứa Phong đi trước.

Phía sau tường đá là một gian thạch thất, nơi này không lớn, bốn phía trên tường đều là đông cung đồ, đinh thêm mấy hàng giá gỗ, trên giá bày đủ loại bình sứ. Bị chữ viết trên bình sứ thú hút ánh mắt. Hứa Phong liếc mắt một cái, tất cả đều là "Xuân tình tán", "Hoa đào bộc lộ", không cần đoán cũng biết dụng làm gì.

Hứa Phong cảm thấy bản thân nghẹn một ngụm khí, thấy những thứ này liền cảm thấy bất kham, căn bản không muốn nhìn kỹ. Chu Diễn ngược lại nhìn đến tỉ mỉ, rất thoải mái nhìn mấy bức họa trên trên tường tìm cơ quan.

Khác với bức tường đá bị cơ quan mở ra, sau tường lại là một gian thạch thất, nội thất rực rỡ muôn màu, tất cả đều là dâm cụ được khắc tạc tinh xảo.

Hứa Phong vội vã nhìn lướt qua, có ngọc thế, có xa linh, những thứ đồ này hắn đã từng tự mình dùng, nhưng vài thứ chưa từng nhìn thấy.

Chu Diễn tìm cơ quan trên đông cung đồ.

Hứa Phong cảm thấy dược tính trên người đã triệt để phát tác, cả người khô nóng không chịu nổi, trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống, đứng ngồi không yên. Đồ vật trước mắt y đều trở nên mơ hồ,chỉ nghe tiếng hít thở của người khác , nghe càng ngày càng rõ ràng.

Y mò tới tới chùy thủ lạnh lẽo trong tay.

Y cắn răng, để tránh ở trước mặt người khác thất thố, lặng lẽ rút chủy thủ ra, đặt trên cánh tay phải vô lực của mình. Mặc dù tay phải y gân mạch đã bị phế bỏ, nhưng vẫn có cảm giác đau, chùy thủ sắc bén vô cùng, ở lòng bàn tay nhẹ nhàng vạch một cái, liền đau đớn một hồi.

Hứa Phong đau đến run rẩy, bàn tay bị máu thấm ướt, cũng thanh tỉnh được một ít. Bên kia Chu Diễn đã mở ra tiếp theo một gian thạch thất, y liền bước nhanh đi theo.

Bên trong gian thạch thất tỏa mùi hương nức mũi, bày đầy các loại sách, Chu Diễn tiện tay xem, thấy tất cả đều là công pháp song tu bí tịch. Hắn mặt không đổi sắc trả về, nói:" Xem ra nơi này quả thực là một bảo tàng, muốn tập hợp đủ những thứ đồ này, cũng không biết phí bao nhiêu tâm huyết."

Hứa Phong đã đoán được những thứ này đều là đồ của Cực Nhạc cung, cả giận:" Bất quá đều là vật dùng để hại người !"

Nói xong liền đoạt lấy đuốc trong tay Chu Diễn, đến gần giá sách đốt.

Chu Diễn duỗi tay, như là muốn cản y, "Hứa huynh đệ..."

Hứa Phong khàn cổ họng hỏi:" Cái gì?"

Trong mắt hận ý hừng hực như lửa

Chu Diễn liền đưa tay thu về, tựa than thở nói:" Chỉ cần ngươi cao hứng thì liền thiêu hết đi."

Hứa Phong tỉnh lại chút lý trí, sợ lửa đốt lên, đem gian thạch thất đều đốt sạch, bởi vậy chỉ thiêu hai ba quyển sách liền thôi. Đem đuốc hoàn trả cho Chu Diễn, chân y co chút tê liệt, liền ngã vào lòng Chu Diễn.

Chu Diễn bận đỡ lấy cánh tay y, hỏi: "Hứa huynh đệ, ngươi không sao chứ?"

Hứa Phong lúc này đã nói không ra lời, chỉ lắc lắc đầu, giữ đầu óc thanh tỉnh đỡ chính mình đứng lên.

Giờ khắc này cách nhau gần như vậy, Chu Diễn mới phát hiện sắc mặt y bất thường, hô hấp so với bình thường gấp gáp hơn. Hắn hơi suy nghĩ, liền biết chuyện gì xảy ra, hỏi:" Thời điểm tiến vào, ngươi hít phải sương trắng kia ?"

" Chính là chỉ..." Hứa Phong nói, "Một chút mà thôi..."

Y vừa nói, một bên dùng chùy thủ cắt vào bàn tay mình.

Chu Diễn kinh hãi biến sắc, vội vàng đem chùy thủ đoạt lại, lại nhìn vào tay y, lòng bàn tay lúc này đã bị lưỡi dao cắt tới máu thịt be bét. Ánh mắt Chu Diễn run lên, khàn giọng nói:" Ta đưa ngươi chủy thủ này, không phải để ngươi tổn thương chính mình."

Dứt lời liền đem chùy thủ ném ra xa. Như vậy một binh khí hiếm thấy, cứ như vậy bị vứt đi xem cũng không xem tới, xé vạt áo xuống băng bó vết thương cho Hứa Phong.

Nửa phút đồng hồ sau, Hứa Phong đưa tay nắm chặt tay hắn. Lòng bàn tay y nóng bỏng, lúc nói chuyện thở ra nhiệt khí nóng đến dọa người, đứt quãng nói:" Chu huynh... Ta thật khó chịu..."

Chu Diễn đuốc cũng ném đi, tay cứng ngắc vòng qua y, nói:" Không có chuyện gì, lập tức trôi qua."

Ngọn đuốc lăn mấy vòng trên đất, "Phụt" một tiếng dập tắt, trong thạch thất tối tăm cái gì cũng nhìn không rõ. Hứa Phong lại cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, ở trong bóng tối nói:" Nóng quá..."

Chu Diễn nói:" Ngươi bị dính xuân dược mạnh, giải dược tính liền không có việc gì."

Hứa Phong hỏi:" Làm sao giải?"

Chu Diễn nhất thời trở nên trầm mặc.

Hứa Phong tỉnh tỉnh mê mê, thời điểm còn hơi tỉnh táo, liền cầu hăbs nói: " Chu huynh, ngươi đem chùy thủ trả lại cho ta đi, ta không chịu nổi..."

Y rõ ràng là muốn dùng đau đớn để áp chế được tính, Chu Diễn làm sao cho hắn thực hiện?

Hắn không lên tiếng, chỉ là đem Hứa Phong ấn vào trong lồng ngực. Thân thể hai người dựa gần như vậy, Chu Diễn cảm thấy rõ rằng thân thể nóng rực của Hứa Phong, hắn nói:" Hứa huynh đệ, ngươi nhịn thêm một chút, rất nhanh liền qua."

Tiếp đến tiếng rì rào vang lên.

Thời điểm Hứa Phong bị Chu Diễn nắm chặt, chút lí trí cuối cùng cũng không cánh mà bay. Trên người y nóng lạnh đối lập, theo động tác của cánh tay kia, như nước với lửa hòa cùng một chỗ. Hắn chặt chẽ dựa vào người Chu Diễn, thất thần kêu lên: " Chu huynh... Ân, Chu đại ca..."

Chu Diễn đang ôm lấy cơ thể y, nghe một tiếng "Chu đại ca" này, như bị thứ gì mạnh mẽ đâm trúng, đột nhiên đẩy ra người trong lòng.

Hứa Phong vốn hai chân mềm nhũn, bị hắn đẩy một cái, rốt cuộc đứng thẳng không được, nhất thời ngã trên mặt đất. Chu Diễn cũng không nhìn y, chân chạy như bay, bước nhanh ly khai khỏi phòng đá.

Hứa Phong một mình nằm trên đất, khó nhịn mà cong người lên. Mặt đất băng lãnh làm y khôi phục lại một chút thần trí, nhưng trong thân thể nhiệt hỏa lại cuồn cuộn như sóng, hành hạ y đến chết đi sống lại. U biết làm thế nào để giảm bớt thống khổ này, không muốn bị dược vật chi phối, chỉ cắn chặt hàm răng gắt gao nhẫn nhịn.

Ánh mắt liền rơi trên chủy thủ mà y ném cách đó không xa, Hứa Phong động đậy thân thể, bò qua từng chút, cầm lấy chùy thủ. Đầu ngón tay mới vừa đụng tới lưỡi dao, chùy thủ liền bị người một cước đá bay.

Nguyên lai là Chu Diễn chẳng biết lúc nào đã quay trở về, trầm mặt đem y từ mặt đất ôm lấy.

Thời điểm ở một mình Hứa Phong còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, lúc này vừa bị Chu Diễn đụng vào, thân thể liền không tự chủ sáp qua. Y dựa vào trong lòng Chu Diễn, đôi môi nhẹ nhàng dán vào quần áo đơn bạc trước ngực của người kia, cùng hôn môi giống nhau.

Chu Diễn hô hấp có chút dồn dập, từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ ôm y đi qua qua mấy gian thạch thất, sau đó dừng bước.

Hứa Phong bị xuân dược đùa giỡn đến mơ mơ màng màng, cũng không biết đi tới nới nào, chỉ cảm thấy Chu Diễn bỗng buông lỏng tay ra. Thân thể của y liền trụy xuống, "Rầm" một tiếng, rơi vào dòng nước lạnh lẽo thấu sương.

Hứa Phong run run một chút, lạnh đến mức run lên. Kỹ năng bơi của y cũng không tồi, giãy dụa từ trong nước nhào lên, mới hít thở bầu không khí, Chu Diễn liền nhấn giữ vai y, đem y một lần nữa ấn vào trong nước. Hứa Phong liền uống hết mấy ngụm nước, cơ hồ đến thời điểm chính y muốn chìm xuống, hắn mới buông lỏng tay ra.

Như vậy nhiều lần, một thân nóng như lửa đốt của Hứa Phong, cũng đều bị nước lạnh dập tắt. Lần tiếp theo y nổi lên mặt nước, cả người đều đã ướt đẫm, giọt nước vươn trên đuôi tóc từ từ lăn vào mắt y. Y lau đi, xuyên qua hơi nước mông lung nhìn Chu Diễn.

Chẳng biết vì sao, bên trong thạch thất lại chẳng có một chút ánh sáng, thần sắc của Chu Diễn trong bóng tối lộ ra tối tăm không rõ. Nhưng chỉ nháy mắt, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, bình tĩnh rơi trên mặt Hứa Phong .

Hứa Phong kêu một tiếng:" Chu huynh..."

Chu Diễn như vừa thức tỉnh từ trong mộng, mang y từ trong nước kéo lên, hỏi:" Dược tính đã giải?"

Hứa Phong lạnh đến đôi môi tím bầm, chỉ là gật gật đầu.

Chu Diễn cởi áo ngoài khoác lên cho y, nói:" Xin lỗi, ta chỉ nghĩ tới biện pháp này."

Hứa Phong đương nhiên sẽ không trách hắn. "Là ta... Đa tạ Chu huynh mới phải..."

"Cảm ơn cái gì?" Chu Diễn cười khổ một tiếng, nói, "Cảm ơn ta đưa ngươi ném vào trong nước ?"

Hứa Phong không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ, cùng với bị xuân dược khống chế làm trò hề, y càng tình nguyện chết chìm ở trong nước. Y nguyên bản đối lai lịch của Chu Diễn có chút hoài nghi, bây giờ lòng nghi ngờ cũng bay hết sạch, chỉ cảm thấy y ngoại trừ tính tình quái lạ đôi chút, thực sự cũng coi như là chính nhân quân tử.

Chu Diễn bận rộn một hồi, thắp đến một ngọn lửa. Hứa Phong khoác y phục của hắn ngồi ở bên cạnh sưởi ấm, liếc mắt nhìn khắp nơi, thấy gian thạch thất này trống rỗng, cũng không có đông cung đồ đồi trị, còn có một chút ánh sáng mờ nhạt, là vì bốn cái sừng treo lơ lửng mấy viên dạ minh châu.

" Kỳ quái, bên trong gian thạch thất này làm sao chỉ có một cái đầm nước ?"

Chu Diễn dừng một chút, nói:" Nơi đây... là dành để tắm rửa thanh tịnh sau khi song tu."

Hứa Phong mặt ửng hồng lên, mắng:" Hoang dâm vô sỉ!"

Chu Diễn không có nói tiếp, chỉ nắm lấy tay phải của y. Thương tổn trên tay y vốn không băng bó tốt, lại ở trong nước ngâm một hồi, càng thêm đẫm máu dọa người. Có mấy vết thương sâu tận xương, Chu Diễn thấy, không khỏi cau mày nói:" Hứa huynh đệ tại sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?"

Hứa Phong không để ý lắm, nói:" Cái tay này từ lâu đã bị phế bỏ."

Chu Diễn tay nắm hắn không khỏi run lên. Hắn trên mặt tuy không có biểu tình gì, động tác lại hết sức nhẹ nhàng mà thoa thuốc cho y, lại một lần nữa lấy khăn vải băng bó vế thương.

Băng bó xong, ngón tay hắn liền mò vết sẹo cũ trên cổ tay Hứa Phong.

Hứa Phong lập tức rút tay trở về, nói: " Tay của ta không có gì đáng ngại, làm phiền Chu huynh phí tâm."

Chu Diễn tay vẫn cứng tại chỗ, cách một phút chốc, mới chậm rãi thu hồi, nói:" Kia là vết thương cũ?"

" Ân, mấy năm trước bị thương, giờ đã sớm tốt hơn."

" Nhưng tay ngươi..."

" Người hành tẩu giang hồ, trên người ai lại không mấy chỗ thương tổn? Tay phải của ta mặc dù không dùng được, tay trái vẫn có thể luyện kiếm." Hứa Phong không muốn nói thêm về chuyện trước kia, chỉ tùy tiện nói mấy câu qua loa rồi thôi.

Chu Diễn cũng không truy hỏi, hắn nhìn đống lửa trước mặt, ánh mắt cũng giống ánh lửa kia có chút đoán không được. Không biết qua bao lâu, y đột nhiên lên tiếng nói:" Hứa huynh đệ."

" Làm sao?"

" Nếu như một người, trong lúc vô tình làm một việc khiến cho chính mình hối hận cả đời, ngươi nói... Hắn có còn cơ hội bù đắp không ?"

Hứa Phong vừa nghe lời này, liền biết hắn có tâm sự trong lòng. Mà ở trong giang hồ, ai lại không có chút chuyện cũ? Ngay cả chính y, cũng có một đoạn thời gian kinh hãi. Bởi vậy y chẳng hề hỏi Chu Diễn làm chuyện gì, chỉ suy nghĩ một chút nói:" Sư phụ ta thường nói, biết sai có thể sửa . Nếu như vô tình làm sai, sau đó liền tận lực đền bù, sao lại không kịp?"

Bất quá y chỉ tùy tiện khuyên một chút. Ai biết Chu Diễn sau khi nghe, ánh mắt hơi động, đột ngột đứng lên.

Hứa Phong bị hắn làm sợ hết hồn.

Chu Diễn cũng tự biết chừng mực, thong thả lui hai bước, mới chậm rãi ngồi trở lại, nói:" Hứa huynh đệ, đa tạ ngươi."

Hắn cách ánh lửa nhìn về phía Hứa Phong, nói:" Nếu đệ đệ ta... Cũng giống ngươi thì tốt rồi."

Hứa Phong thật lòng nói:" Đệ đệ ngươi mạnh mẽ hơn ta nhiều." Lại có một vị huynh trưởng, mỗi khắc đều mong nhớ y .

Y tuy rằng cũng có ca ca, nhưng lại không biết sống chết thế nào, mặc dù có sư phụ, lại sợ liên lụy đến sư môn, nên không dám trở lại nhìn một chút. Thiên hạ rộng lớn y chỉ có một mình lẻ loi độc hành.

Hứa Phong ngồi ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm, không bao lâu quần áo đã khô một nửa. Y muốn đem kiện áo ngoài trả cho Chu Diễn, Chu Diễn lại không nhận, tiếp tục đi thẳng đến gian thạch thất môn tiếp theo.

Hứa Phong tuy rằng đã sớm chuẩn bị, nhưng chờ khi cửa thạch mở ra, hiện ra ngay chính giữa chính là một chiếc giường đá, hắn y mắng một tiếng "Vô liêm sỉ".

Giường đá được làm rất lớn, nằm bốn năm người cũng rộng rãi, mặt trên có chút lồi lõm. Hứa Phong đến gần nhìn, mới biết là điêu khắc một bức đông cung đồ. Cũng không biết người này tay nghề giỏi thế nào, đem thứ dùng để thượng người kia điêu khắc rất sống động, đến mấy dâm cụ trợ hứng cũng là cực kì tinh xảo.

Mặc dù xuân dược trên người Hứa Phong đã giải, nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ lên.

Chu Diễn không để ý, không chỉ tinh tế nhìn một lần, đưa tay ra sờ sờ, tiếp trầm tư chốc lát, trực tiếp vươn mình nằm lên.

Hứa Phong kêu lên:" Chu huynh!"

Chu Diễn thủ thế, nói:" Đừng lên tiếng."

Hai mắt hắn nhắm nghiền, con ngươi nhanh chóng đảo qua, cũng không biết đang suy tư cái gì. Một lát sau, liền ngồi dậy, ngón tay mò tới giường đá nơi nào đó, rất có quy luật gõ ba cái.

Hắn gõ xong liền nhảy xuống giường, sau đó chỉ nghe "khách" một tiếng, giường đá kia xoay ngược một vòng, hiện ra mấy thềm đá.

Hứa Phong ngạc nhiên nói:" Chu huynh làm sao đối với cơ quan ở chỗ này quen thuộc như thế?"

Chu Diễn cũng không quay đầu lại nhìn y, chỉ là thấp giọng nói:" Bất quá là chút thuật kỳ môn độn giáp, cơ quan các nơi đều không khác mấy."

Hứa Phong trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, mà cũng không kịp ngẫm nghĩ, đã nghe Chu Diễn hỏi hắn:" Hứa huynh đệ, ngươi nghĩ phải xuống tìm tòi không?"

Hứa Phong thấy này đó so với mấy gian thạch thất kia có điểm khác biệt, sợ tiếp tục đi, không biết sẽ xuất hiện thêm đồ vật hoang dâm gì. Nhưng hắn còn chưa tìm được cửa ra, cũng không thể bỏ dở nửa chừng, đành phải nhắm mắt nói:" Đi xuống xem một chút thôi."

Chu Diễn vẫn đi trước.

Thềm đá này so với thềm đá ở cửa mật đạo không khác biệt nhiều lắm, cũng đồng dạng uốn lượn khúc chiết, càng đi xuống càng cảm thấy lạnh lẽo, như từng trận hàn khí kéo tới.

Chẳng lẽ phía dưới là một hầm băng?

Hứa Phong nghĩ như thế, đã đi hết thềm đá. Hắn không thấy khối băng, chỉ có một toà bệ đá, trên đài đá cắm một thanh kiếm.

Kiếm kia không có vỏ, thân kiếm mỏng như cánh ve, trong ánh sáng mờ nhạt của dạ minh châu u, lưỡi kiếm như ẩn mang ánh sáng lưu chuyển, giống một dòng suốt trong suốt.

Vừa nhìn là biết ngay, đây là một chuôi bảo kiếm chém sắt như chém bùn.

Phàm là người luyện võ, thấy loại bảo vật này, liền không khỏi động tâm. Hứa Phong đương nhiên cũng là người phàm, nhưng khi y nghĩ tới nó là đồ vật của Cực Nhạc cung, liền đứt đoạn ( cắt) mất đi tâm tư này.

Chu Diễn ngược lại tiến lên vài bước, duỗi tay nắm lấy cán kiếm. Nhưng hắn mới vừa rút thanh kiếm kia ra, thì mũi tên từ bốn phía trên tường bắn ra.

Hứa Phong kêu một tiếng:" Chu huynh, cẩn thận!"

Chu Diễn phản ứng cực nhanh, lập tức vung kiếm chém xuống mũi tên. Hứa Phong sớm biết võ công hắn vô cùng tốt, giờ khắc này vừa nhìn thấy, quả nhiên là dáng người phiêu dật, thân pháp mau lẹ, thời điểm vung kiếm, giống như nước chảy mây trôi.

Cơ quan kia có chút quái lạ, mũi tên bắn ra không dứt, từ bốn phương tám hướng vót tới Chu Diễn, từ đầu đến cuối không dừng lại. Chu Diễn võ công rất tốt, nhưng khí lực hữu hạn, Hứa Phong không khỏi âm thầm thay hắn sốt ruột.

Chu Diễn cũng phát hiện huyền quan, hai chân điểm lên, đạp trên thạch đài, đem bảo kiếm cắm trở lại.

Cơ quan ngay lập tức ngừng lại.

Hứa Phong thở phào nhẹ nhõm, nói:" Xem ra kiếm này lấy không được."

Chu Diễn ngắm nhìn bốn phía, hừ nhẹ một tiếng, nói:" Cũng không hẳn."

Hắn đối với Hứa Phong nói:" Hứa huynh đệ, ngươi lui ra sau một chút."

Hứa Phong vốn đã cách khá xa, theo lời hắn lui trở về trên thềm đá.

Chu Diễn nhắm mắt lại, một lần nữa nắm chặt thanh kiếm kia, lần thứ hai rút ra. Giống như lúc nãy, lại có mũi tên phóng tới hắn. Chu Diễn không có né tránh, trái lại sử dụng khinh công, nghênh đón mũi tên bay vút qua, xoạt xoạt xoạt mấy kiếm, ỷ vào bảo kiếm sắc bén, trực tiếp đem cơ quan phá đi.

Hứa Phong chỉ thấy tay áo tung bay, kiếm ảnh tầng tầng, Chu Diễn nhẹ nhàng tiếp đất, mấy cơ quan đều đã bị phá. Y từ đáy lòng khen một tiếng:" Chu huynh quả nhiên võ công cao cường."

Chu Diễn khẽ động khóe miệng, gương mặt thẫn thờ lộ ra ý cười, đem thanh kiếm kia quăng cho y, nói:" Hứa huynh đệ, đón lấy."

Hứa Phong dùng tay trái nhận thanh kiếm kia, chỉ cảm thấy một tia hàn khí từ trên thân kiếm lộ ra. Y đang muốn nhìn kỹ, lại nghe Chu Diễn nói:" Bên cạnh ngươi không có binh khí phòng thân, trước tiên dùng thanh kiếm này đi."

Hứa Phong lấy làm kinh hãi, nói:" Đây là Chu huynh mạo hiểm lấy được, ta làm sao có thể đoạt của ngươi?"

" Ta thường ngày cũng không sử dụng kiếm, cầm cũng không có tác dụng gì." Chu Diễn hai tay chắp sau lưng, có chút thất vọng, " Hứa huynh đệ nếu không thích, ném đi cũng được."

Nào có ai đem bảo kiếm như vậy vứt đi ?

Hứa Phong vốn định khước từ, lại do dự một phen, vẫn là thu vào. Trong lòng y nghĩ, kiếm này chính là vật của Cực Nhạc cung, chờ y tương lai luyện tốt võ công, diệt đi Cực Nhạc cung, tự tay đem thanh kiếm này đâm vào lồng ngực tên cung chủ kia, nghĩ đến không biết có bao nhiêu sảng khoái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro