Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diễn cũng không biết Hứa Phong trong lòng suy nghĩ cái gì, nhìn thanh kiếm kia nói:" Đáng tiếc kiếm này không có vỏ, Hứa huynh đệ tay trái sử dụng kiếm, e rằng không tiện lắm. Chờ ra bên ngoài, tìm cho ngươi một một cái hợp với kiếm."

Hứa Phong cảm thấy biết ơn, nói:" Đã có bảo kiếm này trong tay, chúng ta cũng không không cần tìm lối ra, quay trở lại cửa động đánh phá tảng đá kia, có thể thoát khỏi đi."

Chu Diễn nghĩ đến bảo kiếm sắc bén, muốn đối phó với mấy khối đá xác thực không khó, bất quá vẫn chần chờ một chút, nói:" Ta coi nơi còn nhiều điều khác lạ, Hứa huynh đệ không nghĩ tiếp túc nhìn một chút sao?"

Hứa Phong nói:" Bất quá chỉ là những đồ vật hoang dâm, không nhìn cũng được."

Y đã nói như vậy, Chu Diễn đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, hai người liền dọc theo thềm đá đi trở về. Bọn họ sáng sớm động đến cơ quan sơn động, đi dọc theo mật đạo đến đây, đã mấy canh giờ, chưa ăn uống gì, cho dù thân mang võ công, cũng có chút không chống đỡ được.

Đặc biệt là Hứa Phong vừa bị trúng xuân dược, lại bị ném vào trong nước, đã sớm mệt không chịu được. Nhưng y không chịu ngủ trên cái giường đông cung đồ khoa trương kia, cuối cùng đành nhịn xuống, hai người liền ở tường đá nghỉ ngơi một đêm.

Hứa Phong lưng đặt trên tường, vừa nhắm mắt liền ngủ.

Một đêm vô mộng.

Lúc y tỉnh lại, bốn phía vẫn âm u, cũng không biết qua bao lâu. Đống lửa lúc trước vẫn còn cháy, Chu Diễn ngồi ở một bên, trong lồng ngực ôm miếng gỗ, lấy chùy thủ khắc.

Hứa Phong ngủ dậy có chút mơ hồ, hỏi hắn:" Chu huynh một đêm không ngủ?"

Chu Diễn ngẩng đầu lên nói:" Đã không ngủ nữa, so với ngươi tỉnh sớm hơn mà thôi."

Nói xong liền cúi đầu, tiếp tục tước khối gỗ.

Hứa Phong lúc này mới nhìn rõ, thấy gỗ kia là từ giá gỗ của thạch thất kia lấy xuống, đã bị hắn chẻ thành hình dáng vỏ kiếm. Hứa Phong trong lòng hơi động, hỏi:" Chu huynh làm thế nào lại làm cái này?"

Chu Diễn không có đáp lời y chỉ nói là: " Đợi thêm một chút, rất nhanh liền xong."

Tay nắm chùy thủ của hắn rất vững vàng, trên cổ tay hạ xuống dứt khoát, quả nhiên một hồi sau, liền gọt xong võ kiếm. Hắn đưa cho Hứa Phong, nói: " Trong mật đạo tối tăm cực kì, ngươi trước tiên dùng tạm cái này, miễn cho lúc đi lại cắt trúng tay."

Hứa Phong tiếp nhận vỏ kiếm, trên ngón tay hắn bị cắt thêm vài vết thương nhỏ. Cách ăn nói của hắn không tầm thường, nhìn là biết xuất thân phú quý, đương nhiên không quen làm việc của thợ mộc.

Hứa Phong đem thanh kiếm kia tra vào vỏ kiếm, vừa vặn thích hợp, y vừa muốn nói cám ơn, Chu Diễn đã khoát tay áo một cái, nói:" Chốc lát ra bên ngoài, Hứa huynh đệ nướng một con gà rừng cho ta, coi như là lời cảm ơn."

Hứa Phong đã một ngày một đêm chưa ăn gì, lúc này nghe Chu Diễn nhắc đến, không khỏi cảm thấy có chút đói bụng. Bọn họ qua loa thu thập một chút đồ vật, liền đứng dậy đi tiếp. Cơ quan trong mật đạo đều đã bị Chu Diễn phá, bởi vậy lúc trở về trở nên thuận lợi hơn nhiều, dọc theo đường đi cũng không xảy ra tình huống gì.

Chỗ hang núi vẫn như cũ bị đá lấp lấy, tối tăm đến không thấy ánh mặt trời. Chu Diễn cầm bảo kiếm, đem một tia nội lực đưa vào mũi kiếm, sau đó vung kiếm ra.

Chiêu kiếm này biến nặng thành nhẹ, Hứa Phong chỉ đứng ở bên cạnh, đã cảm nhận được kiếm khí khiếp người.

Mũi kiếm đụng vào tảng đá, tảng đá lại như đậu phụ, vỡ nát tan tành. Chỉ là một kiếm, trên tảng đá đã bị phá một lỗ hổng to. Chuyện tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều. Hứa Phong cũng tới trước hỗ trợ, hai người rất nhanh liền dời đi tảng đá, đi ra khỏi sơn động.

Ngày hôm đó trời quang mây tạnh, dương quang đặc biệt sáng.

Hai người bọn họ ở trong sơn động không phát hiện, lúc này dưới ánh mặt trời, mới phát hiện mặt mũi cả hai đều xám xịt, dáng dấp vô cùng chật vật.

Hai người không khỏi nhìn nhau cười.

Hứa Phong đã lâu không thoải mái cười qua. Chu Diễn chỉ là giương khóe miệng, lộ ra nụ cười cứng ngắc. Hứa Phong cùng hắn sống chung mấy ngày, ngược lại cảm thấy được thân cận hơn không ít, không nhịn được nói:" Chu huynh thường ngày nhất định là cười rất ít."

Chu Diễn không lên tiếng, chỉ là như vậy nhìn y, đáy mắt ý cười tựa hồ sâu thêm mấy phần.

Hứa Phong lại nghĩ, đôi mắt người này quả nhiên dễ nhìn.

Y nghỉ ngơi một hồi, mới đi đến suối nước thanh tẩy một phen, mà Chu Diễn không để ý tới rửa mặt, đi săn hai con gà rừng trở về. Hứa Phong như cũ dùng lửa nướng gà, xì xì tỏa ra mùi hương ngây ngất. Vì biểu lộ lòng biết ơn, y đem hai cái đùi gà để lại cho Chu Diễn, Chu Diễn cũng không khách khí, tất cả đều ăn sạch sành sanh, sau khi ăn xong lại khích lệ Hứa Phong một phen, nói:" Hứa huynh đệ tay nghề quả thật tuyệt đẳng, nếu mỗi ngày đều được ăn cơm ngươi làm..."

Hắn nói đến một nửa, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên dừng lại.

Hứa Phong không phát hiện khác thường, hơi mỉm cười nói:" Chu huynh là muốn thuê ta làm đầu bếp ? Đáng tiếc chuyện tốt thế nào đều đến lúc phải kết thúc, chờ qua hôm nay, chúng ta cũng nên tách ra rồi."

Chu Diễn vội hỏi:" Hứa huynh đệ muốn đi đâu? Nói không chừng đôi ta có thể thuận đường cùng đi?"

Hứa Phong nghe lời này, nhất thời có chút chần chừ.

Y sống trong Cực Nhạc cung ba năm, lúc nào cũng nghĩ đến việc chay trốn, cũng không dám cùng người khác thổ lộ tâm tình. Đến ngay cả Cẩm Thư bên người y, cũng ít có lời nào thật lòng. Không ngờ lúc trốn ra được, trong rừng sâu gặp gỡ một quái nhân, lại hợp ý với y như vậy.

Y liên tưởng cùng Chu Diễn kết bạn đồng hành, nghĩ đi nghĩ lại, chính mình từ Cực Nhạc cung trốn ra, cũng không biết vị cung chủ kia có phải người đuổi theo hay không, cũng không thể liên lụy đến người vô tội.

Hứa Phong nghĩ tới đây, chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, nói:" Ta cùng với Chu huynh không phải người đi cùng một con đường. Vô luận ta đi nơi nào, cũng không cùng Chu huynh cùng đường."

Chu Diễn ngơ ngác, lẩm bẩm nói:
"Phải không?"

Trong giọng nói có chút thất lạc.

Hứa Phong làm như không biết, ăn gà rừng xong, liền vào hang núi bên trong nghỉ ngơi. Bồi dưỡng tinh thần, ngày mai mới có thể tiếp tục đi.

Y một đêm ngủ không yên ổn, lúc tỉnh lại sắc trời vẫn mờ mịt, Chu Diễn ngồi ở ngoài cửa động hóng mát, ngược lại ngủ rất say.

Hứa Phong sờ sờ vỏ kiếm tự tay hắn tước, nhớ tới hắn thích ăn những món mình làm, liền leo lên cây bắt mấy viên trứng chim, chôn dưới đất thiêu, sau đó lấy ra nhét vào quần áo, cho hắn trên đường thuận tiện ăn.

Chu Diễn sau khi tỉnh lại, thấy Hứa Phong từ lâu đã chuẩn bị xong tất cả, liền có chút thất vọng. Hắn tựa hồ có ý tứ muốn giữ lại, Hứa Phong lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, ôm quyền nói:" Mấy ngày nay đa tạ Chu huynh khắp nơi bảo vệ, tại hạ không biết làm sao báo đáp, chỉ mong Chu huynh sớm ngày tìm được đệ đệ, huynh đệ đoàn tụ, được đền bù mong muốn."

Chu Diễn hai mắt nhìn hắn, cười khổ nói:" Chỉ hy vọng như thế."

Lại nói:" Hứa huynh đệ đơn độc ra đi, nên cẩn thận nhiều hơn."

Hứa Phong gật đầu một cái nói:" Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Chu huynh, chúng ta như vậy liền cáo từ."

Chu Diễn cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể gồng cứng người nói:" Ân, sau này còn gặp lại."

Hứa Phong cũng không dư thừa, chống chuôi bảo kiếm, một mình quạnh quẽ mà đi. Y dọc theo suối nước mà đi, đi một lát, bỗng nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy Chu Diễn vẫn cứ đứng ở chỗ cũ, xa xa ngưng tụ thành một điểm nhỏ, thấy không rõ khuôn mặt.

Hứa Phong dùng sức hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước, khiến chính mình không tiếp tục quay đầu lại.

Y cứ như thế ăn gió nằm sương mấy ngày, cuối cùng đi ra khỏi sơn cốc.

Lúc bât đầu, nhìn đâu cũng là cảnh sắc hoang vu, sau đó dần dần có người ở, có lúc còn có thể thấy một tiểu thôn mấy chục hộ gia đình.

Hứa Phong sợ hành tung bại lộ, ban ngày chuyên kiếm đường nhỏ gồ ghề mà đi, buổi tối đều ngủ qua đêm trong rừng núi hoang vắng.

Lo lắng đề phòng hơn một tháng, trước sau không gặp người Cực Nhạc cung đuổi theo. Hoặc là vị cung chủ kia tưởng rằng y nhảy từ vách núi xuống té chết, hoặc là một tên nam sủng như y không đáng cho hắn huy động lực lượng đi tìm, nói chung nỗi lo lắng của Hứa Phong cũng vơi đi một chút.

Y tính toán tách ra khỏi thế lực của Cực Nhạc cung, trên đường gặp thành trấn, cũng dám tiến vào dạo một vòng, làm việc kiếm chút tiền.

Kỳ thực trong ba năm này, ngươi y mong nhớ nhất chính là sư phụ. Chỉ là vị cung chủ đa mưu túc trí kia, nói không chừng đã phái người đến sư môn hắn trong coi, để tránh liên lụy người vô tội, Hứa Phong không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn.

đi ngang qua một thôn trấn, thấy bên chân núi có một cái gian nhà của một thợ săn thú, như bị hoang phế đã lâu, hắn liền bỏ vài đồng tiền thuê nó, một mình ở trong một căn nhà gỗ đơn sơ.

Y một mặt vào núi săn thú, một mặt đem kiếm pháp hoang phế đã lâu bắt đầu một lần nữa luyện lại.

Hứa Phong thiên phú học võ cũng không cao, nhưng y tin chắc chỉ cần kiên trì là có thể bù đắp được, bắt đầu từ đó chuyên cần không ngừng nghỉ. Bây giờ một lòng muốn báo thù, luyện kiếm càng thêm khắc khổ, một ngày mười hai canh giờ, một nửa đều là đi luyện kiếm.

Tay trái y không quen sử dụng kiếm, tất cả như quay về điểm xuất phát, qua mấy ngày liền có chút không thuần thục. Y cũng không coi đây là chuyện đáng kể, lấy vải quấn lấy, tiếp tục luyện tập.

Hứa Phong trong trấn trú hơn nửa tháng, dựa vào săn thú mà sống, miễn cưỡng có thể ăn no mặc ấm. Vào một ngày y như cũ ở trước nhà luyện kiểm, giữa bầu trời vang lên từng trận sấm, như là sắp mưa to. Y kiếm pháp chưa luyện xong, cũng không vội vào nhà tránh mưa, nề nếp mà đem kiếm chiêu còn lại múa xong.

Quả nhiên không lâu sau mưa liền rơi xuống.

Trận mưa này rất lớn, rơi trên mặt Hứa Phong, có chút đau.

Hứa Phong nhắm mắt lại, cầm thật chặt kiếm trong tay.

Hắn nhớ tới năm đó trên quan đạo gặp phải Cực Nhạc cung cung, đôi tay người kia trắng loáng như ngọc, thế nhưng chỉ một chiêu, liền đem chính mình lật tung trên mặt đất. Sau này y chưa bao giờ thấy hắn động thủ qua, bất quá chỉ nhìn mấy vị đường chủ dưới chướng y, liền biết võ công của người kia sâu không lường được.

Không được, y không thể kém quá xa như vậy.

Hứa Phong đứng ở trong mưa, đem bộ kiếm pháp từ đầu đến cuối luyện lại. Y tưởng tượng chính mình cùng với vị cung chủ kia so chiêu,chỉ cần ba chiêu, liền thua dưới chướng của người kia.

Trong lòng y hận ý dâng lên khó mà bình tĩnh được, trong lúc vô tình liền khiến nội lực phát ra. Một cỗ chân khí ở trong cơ thể y luân chuyển, đi tới nơi nào đó, bỗng nhiên trùy trệ ngưng lại, như gặp phải trở ngại. Hứa Phong không coi đó là chuyện lớn lao, cường ngạnh nhấc kiếm, đột ngột vung ra một kiếm.

Chân khí thoáng chốc liền rối loạn, ở trong cơ thể y loạn một đoàn, cuối cùng vọt tới trên ngực. Y chợt cảm thấy đau đớn một hồi, kiếm trong tay cũng không giữ nổi, "cheng" một tiếng rơi trên mặt đất.

Hứa Phong khá yêu quý chuôi bảo kiếm này, vội vã khom người nhặt kiếm lên, ai biết lại cảm giác choáng váng hoa mắt, làm sao cũng không nhặt nổi kiếm. Ngực hắn đau đớn, há mồm hộc ra một ngụm máu.

Dòng máu lẫn vào nước mưa chảy rơi xuống, Hứa Phong lảo đảo hai bước, cũng nhịn không được nữa, mắt thấy muốn ngã trên mặt đất, thì có một người đến bên cạnh y, thân thủ ôm lấy eo y.

Hứa Phong lấy làm kinh hãi, nỗ lực mở mắt ra, thấy một khuôn mặt vàng như nghệ, chính là Chu Diễn đã không nhiều ngày.

Chu Diễn một cái tay khác mò tới bắt mạch cho y, chỉ đè xuống một lát, mày cau lại nói:" Kinh mạch đi ngược chiều, chân khí đại loạn... Đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma."

Phàm là người luyện võ, nghe được bốn chữ tẩu hỏa nhập ma, không khỏi như gặp đại địch. Hứa Phong lại không phản ứng gì, chỉ cảm thấy chính mình như đang nằm mơ, hỏi Chu Diễn nói:" Chu huynh tại sao lại ở chỗ này?"

Chu Diễn nói:" Ta trùng hợp gặp được."

Lời này gạt được ai?

Hứa Phong tất nhiên là không tin.

Chu Diễn không thể làm gì khác hơn nói:" Việc này nói sau, thân thể ngươi quan trọng hơn."

Hắn vừa nói vừa lau vết máu bên môi Hứa Phong. Có thể là do nước mưa quá lạnh, Hứa Phong cảm thấy được ngón tay của hắn có điểm run rẩy.

Chu Diễn đem Hứa Phong ôm vào phòng, trước tiên dùng chăn bao lấy thân mình ướt đẫm của hắn, vội vàng đốt lửa.

Hứa Phong đầu óc choáng váng dựa trên giường, cảm thấy được cỗ chân khí trong người hỗn loạn vô cùng, chấn động đến mức làm cho xương cốt y cũng mơ hồ đau đớn. Chân khí bên trong không bị ràng buộc, bên trong người hắn va chạm một phen, liền hội tụ đến ngực y. Ngực y như bị lửa thiêu đốt, phảng phất một khắc sau liền muốn nổ tung.

Hứa Phong lần đầu tiên nếm trải tư vị tẩu hỏa nhập ma, rốt cục không nhịn được, " A" kêu một tiếng đau đớn.

Chu Diễn nhanh chóng vọt tới bên giường, dò mạch tượng y, lông mày càng cau chặt lại. Tay hắn đưa tới bên cổ áo Hứa Phong, ngừng một chút, mới thấp giọng nói:" Hứa huynh đệ, đắc tội."

Nói xong liền cởi xiêm y của Hứa Phong ra.

Hứa Phong đã có chút mơ hồ, lại còn băn khoăn thanh kiếm kia, nói:" Chu huynh, ta đem kiếm vứt ở bên ngoài."

Chu Diễn nói:" Không có chuyện gì, không mất được."

Hắn hai ba lần liền thoát quần áo Hứa Phong ra, lấy khăn lau qua, sau đó chính mình cũng ngồi lên giường, đỡ Hứa Phong dựa vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng để phía sau lưng .

Hứa Phong chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí từ sau lưng truyền tới, tán loạn xung quanh nơi chân khí hỗn loạn, hai nguồn sức mạnh giành co lẫn nhau, làm cho y so với khi nãy càng thêm khó chịu. Y đau đến mặt trắng bệch, trên người lúc lạnh lúc nóng, một nửa như hỏa thiêu, một nửa như ngâm trong nước lạnh.

Thần tri y bắt đầu tan rã, trước mắt không ngừng hiện lên một íthồi ức mơ hồ. Có lúc trở về lúc y đang chạy nạn, từng bước đi theo phía sau ca ca, lúc lại là thời điểm sư phụ cứu y trở về núi, y cùng các sư huynh đệ học nghệ, chốc lại là trời nắng chang chang, y ở trên quan đạo kia đi mãi không có điểm dừng, bên tai truyền đến tiếng vó ngựa "đến ", "đến".

Cuối cùng là y bị người khác đè xuống giường, ngón tay thon dài trắng noãn của vị cung chủ kia bắt được cằm của hắn. Y liền khuất nhục phẫn hận, chân khí trong cơ thể đang rung động như muốn tìm thấy lối thoát, y há miệng cắn vào tay người kia.

Người kia cũng không giãy dụa, vẫn cầm lấy tay y không buông.

Hứa Phong hai mắt đỏ lên, cắn xuống càng sâu càng ác liệt, không lâu lắm liền nếm trải vị ngọt huyết tanh.

Người kia không nói tiếng nào, chỉ là như vậy ôm chặt y, một cái tay khác để trên lưng y, nội lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể hắn.

Cỗ nội lực thuận theo kinh mạch của y đi đến đan điền khí hải, đem chân khí nguyên bản còn hỗn loạn từng cái gom trở về.

Hứa Phong cảm thấy tay chân trống rỗng không có khí lực, trong đan điền lại dâng lên một luồng ấm áp, ngực đau đớn cũng giảm bớt không ít, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Chu Diễn hao tổn quá nhiều nội lực, cũng có chút lực bất tòng tâm, đem Hứa Phong một lần nữa nhét vào trong chăn, sau đó trông coi y ngủ.

Hứa Phong ngày thứ hai liền phát bệnh. Thứ nhất là bởi vì mắc mưa, thứ hai là vì tẩu hỏa nhập ma. Tuy có Chu Diễn giúp hắn khai thông chân khí, nhưng dù sao kinh mạch bị tổn hại, tổn thương đến phế phủ, cả người xương cốt như bị đánh nát, nhúc nhích liền vô cùng đau đớn.

Y mấy ngày đều là tỉnh tỉnh mê mê. Thời điểm lúc ngủ liền mơ thấy mấy giấc mơ kì lạ quái dị, tỉnh lại thì lại nhìn thấy Chu Diễn bận rộn trong phòng nhỏ.

Chu Diễn thấy y tỉnh rồi, liền đem thìa canh đưa đến bên miệng y, cho y ăn chút cháo thanh đạm. Cháo kia vừa mặn vừa ngọt, mùi vị thực sự không tốt, hiển nhiên là Chu Diễn tự mình nấu.

Hứa Phong mông lung mà nghĩ, để bệnh của y tốt hơn liền tự mình đi làm cơm.

Như vậy trải qua mấy ngày, thương tổn của y cuối cùng cũng coi như dần tốt lên, chỉ là ngủ rất nhiều, có lúc nói sảng trong mơ. Ngày hôm đó Chu Diễn đang trong phòng nấu cháo, liền nghe y ở trong mộng một tiếng hô lên: "Cha! Nương!"

Trong thanh âm mang theo chút tiếng khóc nức nở, như tan nát cõi lòng.

Chu Diễn đi tới bên giường, lấy ống tay áo của hắn lau nước mắt cho y.

Hứa Phong hai mắt nhắm nghiền, không biết mơ tới cái gì, bỗng nhiên lại kêu một tiếng:" Ca ca..."

Chu Diễn giật mình trong lòng, kìm lòng được nắm chặt tay y, dùng thanh âm cực thấp đáp:" Đệ đệ..."

Hứa Phong dường như nghe được thanh âm này, phút chốc mở mắt ra.

Y lúc đầu còn có chút mờ mịt, tinh tế nhìn Chu Diễn một phút, thần sắc mới thanh tỉnh lại, trong mắt ánh sáng nhàn nhạt lấp lóe, thở dài nói: "Chu huynh, nguyên lai là ngươi."

Chu Diễn thấy thần sắc này của y, chỉ cảm thấy trong miệng khàn khàn, nửa ngày nói không ra lời.

Hứa Phong cũng không cùng hắn nói chuyện, rất nhanh lại nhắm mắt ngủ say. Y một giấc ngủ thẳng đến tối, lúc tỉnh cảm thấy được trên người có chút khí lực, liền chậm rãi ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Chu Diễn vẫn luôn trông coi ở bên cạnh, thấy y tỉnh dậy, liền bưng cháo lại đây cho y ăn.

Hứa Phong dùng tay trái tiếp nhận thìa, nói:" Làm phiền Chu huynh, ta tự mình ăn là được."

Cháo thịt bằm này, mùi vị vẫn có chút quái lạ. Hứa Phong nhíu nhíu mày, từng muỗng từng muỗng ăn, vừa ăn vừa hỏi:" Chu huynh tại sao lại ở nơi này?"

Hắn mặc dù bị bệnh, nhưng vẫn còn nhớ đến việc Chu Diễn bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này. Chu Diễn ngược lại không giấu giếm nữa, nói ra sự thật:" Ngày ấy ta cùng ngươi sau khi tách ra, ta vẫn luôn đi theo phí sau Hứa huynh đệ."

Hứa Phong nghe được kinh ngạc, trong lòng kinh sợ.

Chu Diễn nói tiếp:" Hứa huynh đệ có lẽ quên mất, ban đầu ta xông vào trong rừng rậm, là vì tránh né truy sát."

Hứa Phong lúc này mới nhớ hắn từng đề cập tới việc này, " Ngươi thắng luận võ, đối phương tâm không phục, cho nên phái người đến giết ngươi?"

" Chính là như thế." Chu Diễn vuốt cằm nói, " Trên người ta có thương tích, sợ đi đại lộ gặp bọn họ, Hứa huynh đệ ngươi lại chuyên kiếm đường nhỏ mà đi, nên đơn giản liền đi theo phía sau ngươi. Thứ nhất là vì khôi phục chút khí lực, thứ hai nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

" Sau đó ta ở lại trong trấn... Ta thấy thôn trấn này non xanh nước biếc, không tranh với đời, là địa phương dưỡng thương thích hợp, nên cũng ở lại."

Tuy lí do của hắn có chút gượng ép, coi như là tự bào chữa.

Hứa Phong vừa được hắn cứu mạng, đương nhiên sẽ không nghi ngờ y, nói:" Chu huynh vết thương cũ chưa lành, lại vì cứu ta hao phí nội lực, chẳng lẽ không phải..."

Chu Diễn nhàn nhạt nói: "Không sao."

Mắt chỉ theo dõi hắn ăn cháo.

Hứa Phong nói chuyện nửa ngày, lúc này chỉ mới uống nửa chén cháo, lúc này bị y nhìn chằm chằm, không còn cách nào khác đem cháo ăn hết.

Chu Diễn khóe miệng khẽ nhếch, như là khá cao hứng.

Hứa Phong chợt cảm thấy cháo kia cũng không quá khó nuốt. Hắn sau khi ăn xong, liền thử vận may, không ngờ bên trong đan điền dâng lên một trận đau đớn, một tia nội lực cũng không có.

Hắn tâm trạng chìm xuống, thầm nghĩ chính mình tẩu hỏa nhập ma, một thân võ công liền bị phế đi ?

Nghĩ tới đây, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chu Diễn biết hắn nghĩ gì, nắm chặt tay hăbs, đem một luồng nội lực nhu hòa chậm rãi đưa vào trong cơ thể hắn, nói:" Hứa huynh đệ lần này bị thương không nhẹ, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, ít nhất trong vòng nửa tháng không được luyện võ." +

Nội lực vừa truyền vào cơ thể, Hứa Phong liền cảm thấy bên trong đan điền nổi lên một luồng chân khí, không nói nên lời. Hắn biết mình võ công chưa phế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Hắn bây giờ đã trải nghiệm tư vị tẩu hỏa nhập ma, hiểu được ngày ấy tình thế hung hiểm, nếu không có Chu Diễn xuất thủ cứu hắn, hắn một thân một mình ở ngoài cửa, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nhẹ thì mất đi võ công, nặng thì... Ngay cả tính mệnh cũng không giữ được.

Hắn cũng không phải là sợ chết, chỉ là không muốn chính mình lặng lẽ chết đi ở trấn nhỏ quạnh quẽ này, mà tên cung chủ kia lại sống một cuộc sống khoái hoạt, nói hắn làm sao có thể cam tâm?

Chu Diễn một mặt giúp hắn điều trị nội lực, một mặt nói:" Học võ kiêng kỵ nhất chính là luôn vì cái lợi trước mắt, ta coi ngươi luyện công luyện đến quá mức chuyên cần, cứ thế mãi, nói không chừng lại lầm đường lạc lối."

Hứa Phong cũng biết là chính mình quá vội vàng, nói:" Thực không dám giấu giếm, ta đối đầu cùng một người vô cùng lợi hại, võ phu của ta cùng y so ra, thật sự là khác nhau một trời một vực. Ta nếu không chăm học khổ luyện, e sợ đến một, hai mươi năm sau, cũng chưa chắc là đối thủ của y."

Chu Diễn cúi đầu hỏi:" Người đối đầu với ngươi có lai lịch gì?"

Hứa Phong há miệng, lại nói không ra lời.

Cực Nhạc cung ba chữ, trên giang hồ không ai không biết, không người không hiểu, nếu hắn đem lời nói ra, việc hắn bị cưỡng đoạt cũng không thể giấu nữa. Việc này đối với sư phụ hắn cũng không dám nói ra, huống hồ là Chu Diễn vừa quen không lâu?

Nhưng y cũng không muốn nói dối về chuyện quá khứ, bởi vậy nói:" Người ta đối đầu không những võ công cao cường, mà còn lòng dạ độc ác, tay phải của ta là do chính tay y hủy, Chu huynh vẫn là biết được càng ít càng tốt."

Chu Diễn quả nhiên không có hỏi tới, chỉ nói là:" Ngươi một lòng khổ luyện võ công, là vì tìm y báo thù ?"

" Ta nếu như muốn sống an nhàn,từ nay trong trần nhỏ ẩn cư, thiên hạ rộng lớn, người kia cũng không nhất định tìm đến ta."

Hứa Phong tay phải không có sức, tay trái nắm thật chặt, nói: " Thế nhưng mà... một mối thâm cừu đại hận, lẽ nào cứ tính như vậy cho qua? Cứ sống trốn tránh hết đời, ta tình nguyện đánh cược tính mạng liều mạng một phen. Ta tự biết bản lĩnh chính mình không tính là gì, nhưng nếu mười năm không thành thì hai mươi năm ba mươi năm sau, cuối cùng sẽ có một ngày có thể luyện tốt võ công, tự tay giết người kia báo thù."

Hứa Phong vì bị bệnh, đôi tay lạnh như băng, Chu Diễn cùng y nắm tay nhau, lại càng cảm thấy lạnh đi mấy phần. Thanh âm hắn khàn khàn, thập giọng đem lời hứa Phong lặp lại:" Ân, ngươi không thể không giết hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro