Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn sau khi nói xong, lập tức nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Hứa Phong nói:" Nói như thế, Hứa huynh đệ thật là có chút ngớ ngẩn."

" Chu huynh cũng cảm thấy ta không biết tự lượng sức mình ?"

" Cũng không phải. Chỉ có điều võ học uyên bác tinh thâm, chỉ dựa vào chăm chỉ khổ luyện, không hẳn có thể tiến bộ. Ta xem Hứa huynh đệ nội công căn cơ đánh đến không sai, chỉ có điều ngươi luyện bộ kiếm pháp kia..." Chu Diễn tận lực uyển chuyển nói, "Mặc dù cũng có chỗ thích hợp, nhưng không tính là cao minh."

Kiếm pháp mà Hứa Phong luyện chính là sư phụ truyền cho. Y mặc dù xuất thân danh môn chính phái, nhưng sư môn ở trên giang hồ không có danh tiếng lẫy lừng, cũng chưa từng có nhân vật đứng đầu, bản môn công pháp xác thực có không ít khuyết điểm.

Ý tứ của Chu Diễn, chính là kêu y gia nhập vào môn phái khác?

Hứa Phong trầm tư chốc lát, nói: "Công ơn sư phụ tựa như núi, ta tuyệt không thể vì báo thù mà ruồng bỏ sư môn, gia nhập môn hạ khác. Huống hồ bái sư học nghệ phải nói đến cơ duyên, ta tư chất thường thường, sợ môn phái khác cũng nhìn ta không lọt mắt."

"Hứa huynh đệ hiểu lầm." Chu Diễn nói, "Công phu luyện đến cuối thời điểm, dùng đến cây cỏ cũng có thể hại người, cũng không câu nệ môn phái nào, từng chiêu thức nào. Cho nên ngươi sau khi khỏi bệnh, không bằng dùng nhiều chút tâm tư tu tập nội công, ít hôm luyện tốt rồi, kiếm chiêu dù có kẽ hở, cũng không ảnh hưởng quá đến toàn cục."

Chu Diễn kiến thức võ học hơn xa y, Hứa Phong nghe xong liền tán thành, nói: "Nhưng ta lúc trước bởi vì một chuyện, võ công hoang phế mấy năm, không lâu lại bị tẩu hỏa nhập ma..."

Chu Diễn lập tức nói: "Ta vốn phải ở chỗ này dưỡng thương, Hứa huynh đệ nếu không chê, có thể cùng ta luyện công, hai người tỷ thí với nhau, nói không chừng tiến bộ càng mau hơn."

Hứa Phong trong lòng biết Chu Diễn võ công hơn xa mình, nơi nào cần cùng y luận bàn? Nói là hữu tâm chỉ điểm hắn còn tạm được. Bất quá hắn có ý tốt, Hứa Phong cũng không từ chối.

Chu Diễn từ đó danh chính ngôn thuận ở lại.

Gian phòng của Hứa Phong nhỏ hẹp, hai người cùng ở có chút chen lấn, Chu Diễn tại bên cạnh xây lên một căn nhà nhỏ khác, đặt mua chút nồi bát muôi chậu, xem như là cùng y láng giềng qua lại.

Thừa dịp Hứa Phong dưỡng bệnh, Chu Diễn thay y đả thông mấy chỗ tụ huyết, dạy y một ít công pháp. Hứa Phong được lợi, nhiều chỗ lúc trước không công phá được liền qua ải, tương lai cũng càng rộng mở sáng sủa, khiến y sau khi khỏi bệnh, võ công ngược lại là cao hơn một tầng.

Thân thể Hứa Phong tốt lên, việc làm cơm mỗi ngày liền trở thành của y. Chu Diễn khởi điểm còn khen tay nghề y tốt, sau đó ăn quen rồi, lại vẫn tiếp túc muốn ăn. Hứa Phong thuận theo hắn, cách mấy ngày liền đi lên núi săn bắn, lại lấy con mồi lên trấn đổi lấy một chút lương thực.

Một tháng thoáng qua đi.

Hứa Phong cùng Chu Diễn vài lần giao thủ, biết đến hắn không dùng binh khí, chỉ dùng chưởng pháp. Hắn khinh công cực cao, chưởng pháp xuất ra, không nói ra được có bao nhiêu tiêu sái phiêu dật, nếu như tướng mạo hắn tuấn tú một chút, có thể coi như là một vị công tử văn nhã. Hứa Phong tuy có trong tay bảo kiếm, nhưng dưới tay y không đánh được mấy chiêu, Chu Diễn mỗi lần đều hạ thủ lưu tình, chỉ đem y quăng xuống đất liền thôi.

Chu Diễn chưa từng nhắc môn phái của chính mình, Hứa Phong cũng chưa bao giờ tìm hiểu qua, trái lại hắn lại cực kì thành thật, ngoại trừ mấy chuyện kia, Chu Diễn hỏi cái gì y liền đáp cái đó, không tới một tháng, Chu Diễn đã đem nội tình của y hỏi đến rõ ràng, mấy việc này đến sư huynh đệ của y cũng biết.

Ngày hôm đó khí trời rất tốt, Hứa Phong ở ngoài cửa luyện kiếm, Chu Diễn ôm cánh tay ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng nói ra mấy điểm sai trong đường kiếm của y.

Hứa Phong khiêm tốn thụ giáo, lại trước mặt hắn luyện lại một lần.

Chu Diễn ngưng thần nhìn, không biết nghĩ đến cái gì, đối với Hứa Phong nói: "Hứa huynh đệ, kiếm của ngươi ta mượn dùng một chút."

Hứa Phong liền ném kiếm qua cho hắn.

Chu Diễn tay tiếp kiếm, đi vài bước đến trước một thân cây, mũi kiếm chỉ vào mặt đất, tùy ý đảo cái vòng. Kiếm thế liên miên chưa dứt, ngay sau đó lại thêm một vòng. Đại quyển bên trong trùm vào chuồng, chuồng sau liền là đại quyển*, vừa bắt đầu tốc độ thật chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh hơn, Hứa Phong chỉ thấy được ánh kiếm chớp nhoáng, cơ hồ liền bị hoa mắt.

*Câu này không hiểu là gì nên ta để nguyên luôn. Có ai biết ý nghĩa của nó là gì , thì thông não giúp ta đi ( TT ^ TT )

Nhưng vào lúc này, Chu Diễn xuất ra một kiếm.

Một kiếm này mau lẹ cực kì.

Hứa Phong không thấy rõ hắn ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy nếu mình đứng trước mặt hắn, tuyệt đối không thể tránh né chiêu kiếm này. Mà cái cây kia càng không thể tránh né, bị Chu Diễn một kiếm đâm trúng, cây nguyên bản cao lớn liền một phát bị chẻ thành đôi, ầm ầm ngã trên mặt đất.

Hứa Phong nhìn mà choáng váng.

Chu Diễn như không có chuyện gì xảy ra mà rũ tay xuống, mũi kiếm vẫn hướng dưới mặt đất, quay đầu lại hỏi y nói: "Hứa huynh đệ, ngươi nhìn một chiêu thế nào?"

Hứa Phong nói: "Chu huynh kiếm pháp của ngươi...quá lợi hại."

"Hứa huynh đệ tâm địa thuần lương, kiếm pháp luyện ra tuy tốt, nhưng lại không phải thủ đoạn tốt để giết người." Chu Diễn đứng cách một khoảng nhìn Hứa Phong, hơi mỉm cười nói, "Ngươi nếu muốn đem kẻ thù đâm chết, có phải nên cùng ta học kiếm pháp này?"

Hứa Phong tâm nhảy lên một cái.

Y đến lúc này mới phát giác, Chu Diễn xuất kiếm đâm tới không phải là vị trí tim của kẻ địch sao? Một kiếm này lấy đi tính mạng một người, kiếm pháp này chính là dùng để đoạt mệnh. So sánh với bộ kiếm pháp y luyện, bất quá chỉ là khoa chân múa tay .

Hứa Phong có chút rung động, nhưng chỉ một phút sau, y liền bình tĩnh lại, nói: " Đa tạ ý tốt của Chu huynh. Đáng tiếc ta không phải là người của môn phái ngươi, lại không hiểu rõ bộ công pháp quý giá này."

Chu Diễn không ngờ được y lại cổ hủ như vậy, suy nghĩ một chút nói: "Này là võ công gia truyền, cũng không thuộc môn phái lớn nào. Huống hồ ta chỉ chỉ giáo Hứa huynh đệ mấy chiêu kiếm pháp thôi, không coi là chuyện đại sự gì."

Hứa Phong vẫn có chút do dự, Chu Diễn liền chuyển động kiếm trong tay, nói: "Xem ra Hứa huynh đệ nói gấp rút báo thù, cũng chỉ là nói xuông mà thôi."

Hứa Phong biết Chu Diễn là đem lời kích y, nhưng vẫn bị hắn nói trúng tim đen. Y gần đây được Chu Diễn chỉ điểm, nội công có thể nói là tăng nhanh như gió, nhưng y tầm mắt trống trải, lại càng rõ thiên phú chính mình có hạn. Nếu như chỉ lo vùi đầu khổ luyện, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể giết Cực Nhạc cung cung chủ.

Hứa Phong nghĩ tới đây, rốt cục vẫn là ôm quyền nói: "Vậy liền cảm ơn Chu huynh."

Chu Diễn lẳng lặng liếc mắt nhìn y một cái, chỉ nói câu: "Nếu như muốn cảm ơn ta, buổi trưa hôm nay làm thêm vài món thức ăn là được."

Nói xong đảo ngược cán kiếm, đem kiếm trả lại cho Hứa Phong.

Hứa Phong tiếp kiếm, thoáng thấy tay phải hắn bên trên có một vết thương nhàn nhạt, đã sớm vảy kết, chỉ mơ hồ nhìn ra được là mấy cái dấu răng người.

Hứa Phong hơi động lòng, nhớ tới thời điểm y tẩu hỏa nhập ma, xác thực có bất chấp cắn tay của một người. Lúc đó chỉ có Chu Diễn trông coi bên cạnh hắn, bị y cắn còn có thể là ai? Y nhớ đến mình nếm qua huyết vị, chắc chắn là cắn không nhẹ, mà Chu Diễn nhưng lại một chút cũng không đề cập đến.

Hứa Phong mài dũa ở trong Cực Nhạc cung ba năm, đối với bất kỳ người nào cũng sinh lòng phòng bị, không dám tiếp tục dễ dàng tin người. Nhưng đối với cái người tên Chu Diễn khắp nơi đều bảo vệ y, cứu tính mạng y, dạy võ công cho y, y cho dù là một tảng đá, cũng khó tránh khỏi bị làm cho cảm động.

Hắn không khỏi hỏi: "Ta cùng Chu huynh quen biết chưa lâu, Chu huynh sao lại đối xử tốt với ta như vậy?"

"Ta không phải đã sớm nói rồi? Ngươi cùng đệ đệ thất lạc của ta tuổi tác xấp xỉ, ta liền xem ngươi là đệ đệ.."

Hứa Phong đầu óc nóng lên, bật thốt lên: "Nói như vậy, ngươi cùng ta kết nghĩa huynh đệ, huynh đệ khác họ?"

Chu Diễn không nghĩ tới y nói ra câu này, nhất thời giật mình, một phút chốc, mới lên tiếng nói: "Hứa huynh đệ, ngươi nói cái gì?"

Hứa Phong lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, lui về sau một bước, cụp mắt nói: "Là ta đường đột, Chu huynh võ công cao cường, ở trên giang hồ xác định không phải hạng người tầm thường, sao lại cùng một tên vô danh tiểu tốt như ta kết bái?"

Chu Diễn theo một bước, không khỏi cầm tay y nói: "Hứa huynh đệ nếu như đã có ý đó, ta tất nhiên... Cầu còn không được."

"Chu đại ca là đồng ý?"

Chu Diễn liền ngẩn ngơ, hỏi:" Ngươi kêu ta cái gì?"

Hứa Phong cười nói:" Là huynh đệ kết nghĩa, ta không phải nên gọi ngươi là đại ca sao ?"

Chu Diễn trên mặt vẫn là biểu tình hờ hững, chỉ có ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói:" Đúng là nên như thế."

Hắn đem tay Hứa Phong nắm đến chặt chẽ, nhưng chỉ nháy mắt liền lập tức buông lỏng ra, hai tay để phía sau, thở một hơi thật dài.

Hứa Phong đoán không ra hắn có cao hứng hay không, nhưng nghĩ tới từ nay nhiều hơn một vị nghĩa huynh, trong lòng vô cùng khoái hoạt, nói:" Ta buổi chiều đi lên trấn tìm người đoán mệnh, kếu hắn xem khi nào ngày giờ tốt lành..."

" Chúng ta là người trong giang hồ, làm gì cần chú ý đến phương diện đó? Ta xem hôm nay chính là ngày tốt."

Chu Diễn nhìn bốn phía, liền thấy cái cây bị đánh mất một đoạn khi nãy, nhìn không quá may mắn, liền đến một cây đại thụ khác, dưới tàng cây bốc đất làm hương, sau lôi kéo Hứa Phong quỳ xuống bái lạy.

Hứa Phong buồn cười nói:" Chu đại ca làm sao nóng ruột như vậy, là sợ ta đổi ý ?"

Chu Diễn thân hình ngưng lại, chỉ duy trì mặt than, không hề tiếp lời của hắn.

Hứa Phong trong lòng biết hắn tính tình cổ quái, sợ chọc giận vị nghĩa huynh này, liền không tiếp tục chế nhạo.

Hai người chấp tay quỳ xuống, thành tâm thành ý mà bái tám bái, thiên địa chứng giám, từ nay xem như huynh đệ kết nghĩa.

Hứa Phong vì còn phải đối đầu với một người lợi hại, không dám nói lời thề đồng sinh cộng tử, Chu Diễn không biết vì duyên cớ gì, cũng chưa từng nhắc đến.

Hai người kết bái xong, Chu Diễn đem Hứa Phong từ trên mặt đất đỡ dậy, kêu một tiếng: " Phong đệ."

Hứa Phong không ngờ được hắn lại gọi thân mật như vậy, mặc dù có điểm khộng được tự nhiện, nhưng vẫn đáp: " Ân, Chu đại ca."

Chu Diễn tiếp lời y, trong miệng nói "Hảo", "Hảo", "Hảo", nói liên tục ba chữ "hảo", tiếp giơ tay lên, lấy bàn tay che đi hai lỗ tai của y.

Hứa Phong không rõ ý nghĩa, hỏi: " Chu đại ca?"

Chu Diễn nhìn y cười cười, bỗng dưng hét dài một tiếng. Hắn nội công thâm hậu, tiếng hét phảng phất như vụt từ mặt đất, kéo dài vang đến tận mây xanh, chấn động đến lá cây rì rào rơi xuống.

Hứa Phong mặc dù được hắn che lại hai tai, nhưng màng nhĩ vẫn bị chấn đồng đến phát đau, đến tâm cũng cùng run rẩy. Y sinh lòng kỳ quái, không hiểu Chu Diễn này là có ý gì, trong lòng mơ hồ cảm thấy được, vị nghĩa huynh này của y làm việc cuồng ngạo, e rằng cũng không phải là người trong chính đạo. Bất quá Chu Diễn nhiều lần cứu mạng y, tự nhiên cũng là người nghĩa hiệp, hai người vừa kết nghĩa, cũng không cần thiết lưu ý thân phận hắn.

Chu Diễn khí tức lâu dài, qua một hồi lâu, mới thu hồi tay, đem Hứa Phong xem đi xem lại, gọi y:" Phong đệ."

Hứa Phong không thể làm gì khác hơn là đáp lại một tiếng "Chu đại ca".

Chu Diễn lúc này mới thoả mãn, gật đầu nói: "Tốt, ngươi nhanh đi làm cơm đi."

"A?"

"Nhớ hôm nay phải làm thêm vài món."

Nói xong chắp hai tay sau lưng, ung dung đi.

Hôm nay kết nghĩa ngày vui, chẳng lẽ không phải nên đến tửu lâu kêu lên một bàn đồ ăn nhắm rượu sao? Tại sao vẫn cứ muốn y làm cơm?

Chu Diễn sảng khoái như vậy cùng hắn kết bái, đến tột cùng là vì nhận thức được một đệ đệ, hay là vì tìm được một đầu bếp?

Hứa Phong đứng tại chỗ cũ một chốc lát, nhìn mặt trời lên tới trung thiên ( giữa trời) , cũng không thể để Chu đại ca của y bụng đói, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh về nhà nhóm lửa nấu cơm, mà làm thêm vài món phong phú.

Chu Diễn ăn đến vô cùng tận hứng.

Hai người vừa định ra danh phận huynh đệ, Chu Diễn dạy võ công cho Hứa Phong cũng không kiêng kỵ gì, ngoại trừ chiêu kiếm pháp kia, liền truyền cho y bộ pháp khinh công.

Hứa Phong đối với khinh công rất có thiên phú, không đến mấy ngày liền bắt được bí quyết, chính y chịu khó tự luyện, ngược lại so với luyện chiêu kiếm kia thì lại càng để bụng hơn.

Hắn nguyên bản tuổi còn trẻ, tại Cực Nhạc cung sống ba năm, vì tình thế bức bách nên tính tình có chút thụ liệm lại, bây giờ không những chạy trốn được, lại có thêm một vị huynh trưởng kết nghĩa, liền dần dần lộ ra tính tình hoạt bát.

Y sau khi luyện thành khinh công, liền chạy khắp núi đồi, bắt một ít tiểu thỏ, chim nhỏ trở về, chờ chơi chán rồi liền trả về.

Chu Diễn mỗi khi thấy, đều không vui rên một tiếng, nói: "Phải nướng lên ăn mới phải."

Hứa Phong cũng không cùng hắn tranh luận, chỉ hỏi: "Chu đại ca võ công ta luyện thế nào?"

Chu Diễn ánh mắt từ trên mặt y đảo qua, nhàn nhạt nói: "Qua loa, thoát thân vẫn có thể."

Hứa Phong nghĩ là đang khen ngợi, liền vui vẻ vô cùng.

Chu Diễn hỏi tiếp y: "Chiêu kiếm pháp kia ngươi luyện thế nào rồi?"

Hứa Phong vội hỏi: "Buổi chiều tiếp tục luyện."

Cũng không phải là y không để tâm, mà thật sự y luyện qua mấy lần, liền phát hiện một chiêu Chu Diễn xuất ra uy lực vô cùng, cần phải phối hợp cùng nội công tâm pháp mà xuất ra, phải bỏ ra nửa ngày mới có đủ lực, trừ phi mục tiêu tươi sống đứng yên nơi đó, bằng không làm sao có thể đâm tới? Tương lai y đi tìm vị cung chủ kia báo thù, nói không chừng đối phương một chiêu liền đem y quật ngã, sao có thể đứng bất động, mặc cho hắn đâm một lỗ?

Hứa Phong suy nghĩ hồi lâu, vẫn là đem lo lắng nói ra cho Chu Diễn.

Chu Diễn nghe xong liền chỉ "Ừ" một tiếng, nói: "Cho nên một chiêu kiếm pháp này, ngươi lúc bình thường đối địch ngàn vạn lần không thể dùng tới, chỉ có thời điểm đối đầu với người kia, mới có thể sử dụng đến."

"Tại sao?"

"Chiêu thức dù lợi hại tới đâu đi nữa, dùng nhiều cũng có điểm không tốt."

"Nhưng đối đầu với người có võ công cao cường, ta lo lắng..."

Lời còn chưa dứt, Chu Diễn đã đoạt kiếm trong tay của y, hai mắt nhìn lưỡi kiếm mỏng như cánh ve kia, thấp giọng nói: "Kiếm pháp này tự nhiên có chỗ tinh diệu, bằng không ta cũng sẽ không dạy ngươi. Ngươi bây giờ chỉ cần chú ý luyện tốt chiêu kiếm, còn biệt... Ngày sau sẽ biết được."

Dứt lời, đem kiếm ném trở về, đối Hứa Phong nói: "Ngươi luyện mấy ngày nay, cũng nên có chút tiến bộ, liền xuất vài chiêu cho ta xem một chút."

Hứa Phong đối lời của hắn bán tín bán nghi, nhưng nghĩ tới đây là kiếm pháp gia truyền của Chu Diễn, hắn tự phụ như vậy cũng đúng, ngược lại không tiện làm xấu mặt hắn, bởi vậy cầm bảo kiếm trong tay, liền đem chiêu thức mà Chu Diễn dạy cho xuất ra một lần.

Căn cơ nội công của y còn thấp, một chiêu này xuất ra, chỉ có hình dáng mà không có thần, cùng Chu Diễn ngày đó không thể sánh bằng.

Chu Diễn ở bên cạnh nhìn ra liền cau mày, nói: "Không thành."

Hứa Phong khiêm tốn thỉnh giáo, hỏi: "Chu đại ca cảm thấy ta luyện không tốt chỗ nào?"

"Tạm thời không đề cập tới, vị trí ngươi xuất kiếm không đúng. Nếu như đứng trước mặt ngươi là đầu của đối thủ, ngươi lại đi đâm vào gan vào phổi của hắn? Hắn võ công so với ngươi xa hơn, ngươi nếu muốn lấy tính mệnh của hắn, liền chỉ có một cơ hội xuất thủ, chỉ có thể hướng tâm của hắn đâm tới."

Chu Diễn sau khi nói xong, thấy Hứa Phong thẳng tắp nhìn chính mình, liền thân thủ kéo một cái, nắm tay phải của hắn đặt tại trên lồng ngực của chính mình. Hứa Phong tay phải vẫn còn tri giác, cách lớp quần áo mỏng manh, cảm nhận nhịp đập nơi quả tim hắn.

Chu Diễn hỏi hắn: "Chạm tới chưa?"

Hứa Phong có chút hồ đồ, hỏi ngược lại: "Cái gì?"

"Tâm hắn đặt tại nơi này." Chu Diễn chặt chẽ ấn lấy tay y, từng chữ từng chữ nói, "Nhớ kỹ, thời điểm đó người chỉ cần một kiếm đâm ở nơi này, tuyệt đối đừng đâm lệch."

Bàn tay y ấn lên chính là vị trí quả tim của Chu Diễn.

Hứa Phong đầu ngón tay ngứa ngáy, vào lúc này liền xuất thần, mãi đến tận khi Chu Diễn gọi y một tiếng, y mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Chu đại ca, ta nhớ rồi."

Chu Diễn trên mặt không chút biểu tình, trong mắt chỉ phản chiếu hình dáng của Hứa Phong, ánh mắt làm người ta không thể nhì thấu, một lát sau, mới chậm rãi buông tay hắn ra.

Hứa Phong không biết lý do gì lại thở phào nhẹ nhõm.

Chu Diễn nói: "Luyện tiếp đi."

Hứa Phong liền cầm kiếm lên lung tung khoa tay mấy lần, hắn lúc trước hoàn toàn làm cho ra dáng, lúc này trái lại một chút kết cấu cũng không còn. Y thừa dịp Chu Diễn không chú ý, lặng lẽ xoa xoa tay phải của chính mình.

Y từ khi ở bên trong Cực Nhạc cung chịu bao nhiêu khuất nhục, vẫn luôn sợ sệt cùng người khác thân cận, chính là vào thời điểm tẩu hỏa nhập ma liền có thể đem người cắn đến bị thương, nhưng là vừa nãy... hắn lại không tránh đi tay của Chu Diễn.

Trong lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại một điểm ấm áp.

Hứa Phong không yên lòng vung ra một kiếm, nội lực cái gì đều không dùng đến, nếu lúc này người cung chủ kia đứng trước mặt y, đừng nói là đâm vào ngực hắn, sợ rằng đến cả một góc áo cũng không đâm được.

Mãi đến khi Chu Diễn ở một bên ho khan vài tiếng, y mới lấy lại bình tĩnh, tiếp tục luyện kiếm.

Sau lần đó Chu Diễn liền nhìn chằm chằm Hứa Phong luyện kiếm đến nguyên ngày, nếu hắn thu đồ đệ, nhất định sẽ là vị sư phụ nghiêm khắc nhất trên đời. Cũng may nhờ Hứa Phong chăm học khổ luyện, đem một chiêu kiếm pháp luyện lại nhiều lần, dần dần luyện đến quen thuộc, thời điểm xuất kiếm vừa nhanh vừa độc, mặc dù đuổi không tới uy lực khi Chu Diễn xuất kiếm, nhưng cũng miễn cưỡng khiến hắn hài lòng.

Trong núi hết ngày lại đêm.

Hứa Phong thời điểm chạy ra Cực Nhạc cung là vào rằm tháng tám Trung thu, bây giờ đã đến mùa đông, qua một tháng nữa là đến Tết. Hắn những năm qua đều ở trong Thúy Trúc Hiên vắng lặng, cùng Cẩm Thư hai người thức đêm ba mươi đón giao thừa, hiện tại nhiều thêm một vị nghĩa huynh, có thể càng thêm náo nhiệt mà ăn tết.

Y đã sớm suy nghĩ đến làm những món nào mà Chu Diễn thích ăn, vừa nghĩ chính mình đi săn thú lấy tiền, đi mua cho Chu Diễn một bộ quần áo mới.

Ngày hôm đó Hứa Phong như cũ đi lên núi săn thú, vì trời đông giá rét, nên vẫn chưa săn được thứ gì, lúc trở về đã thấy Chu Diễn đã đứng dợi ngoài cửa, trên tay nâng một con chim bồ câu có bộ lông trắng muốt.

Hứa Phong bước nhanh đi tới, ngạc nhiên nói: "Chu đại ca nơi nào bắt được chim bồ câu này?"

Chu Diễn nói: "Chính nó tự bay đến bên tay ta."

Vừa nói vừa nắm cánh chim bồ câu, đưa cho Hứa Phong nói: "Buổi tối liền nướng chim bồ câu ăn đi."

Hứa Phong có chút dở khóc dở cười, tiếp nhận chim bồ câu nhìn một chút, nói: "Ta thấy con chim bồ câu này vô cùng ôn thuần, như là chuyên môn nuôi để dùng truyền thư."

Chu Diễn chỉ "Ồ" một tiếng, phảng phất thờ ơ đối với chuyện này, chỉ muốn biết làm thế nào để nướng chim bồ câu.

Hứa Phong đem con chim bồ câu kia tỉ mỉ kiểm tra một lần, dù không thấy ống truyền tin, nhưng vẫn là nói: " Chu đại ca, chúng ta vẫn là thả chim bồ câu này đi đi. Trên giang hồ có nhiều người dùng bồ câu đưa tin lan truyền tin tức, nếu như bị chúng ta bắt lại ăn, nói không chừng lại làm chậm trễ việc khẩn cấp của người khác."

Chu Diễn nhăn chau mày, trừng con chim bồ câu kia chốc lát, mới nói: " Theo ngươi."

Nói xong liền quay người vào phòng.

Hứa Phong sờ sờ con chim bồ câu tránh được một kiếp trong tay, đem nó phóng sanh. Ngay sau đó đi vào bên trong nhà, nói: " Chu đại ca buổi tối muốn ăn cái gì? Ta xào thêm nhiều vài món."

Hăbs vừa mới vào nhà, liền nghe Chu Diễn nói: " Há miệng."

Hứa Phong nghe lời mà hé miệng.

Chu Diễn đem một thứ nhét vào trong miệng hắn.

Hứa Phong nếm thử mùi vị, ngọt đến mặt mày đều cong lên, cười nói: " Nga, là kẹo mạch nha."

Chu Diễn hướng trên đầu y gõ một cái, nói: " Hỏi cũng không hỏi liền nuốt xuống?"

" Hỏi cái gì? Chu đại ca cũng không hạ độc hại ta." Hứa Phong đem kẹo ngậm ở trong miệng, âm thanh có chút hàm hồ, " Chu đại ca tại sao lại đi mua kẹo ?"

" Nhìn thấy trên trấn có người bán, liền tiện tay mua." Chu Diễn đem một bao kẹo đặt ở trên bàn, nói, " Cầm ăn đi."

Hứa Phong nhất thời phức tạp.

Chu Diễn ở bên nhìn, nói: " Đệ đệ ta lúc còn bé đặc biệt ngoan, cha mẹ không còn, y cùng ta chịu đói chịu khổ, nhưng lại hiếm khi nào khóc. Chỉ một thời gian, y thấy hài tử nhà người ta đang ăn kẹo, liền khóc nháo đòi ăn."

Hứa Phong nghe được tâm đều nhuyễn xuống, hỏi: " Chu đại ca liền mua cho y ăn?"

" Không có." Chu Diễn nói, " Lúc đó đến bụng còn không ăn no, nơi nào có tiền mua kẹo cho hắn ăn ?"

Hứa Phong trong tay nâng chừng túi kẹo kia, nói: " Chờ Chu đại ca sau này tìm được đệ đệ, liền có thể mua cho hắn ăn."

Chu Diễn không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Hứa Phong.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, trong phòng đặc biệt tối tăm, Hứa Phong bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, kêu một tiếng: " Chu đại ca?"

Chu Diễn ngừng lại một chút, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: " Phong đệ, ngươi ngày sau có tính toán gì?"

" Chu đại ca không biết sao? Ta muốn luyện tốt võ công, đi tìm đối thủ của ta báo thù."

" Vẫn muốn lưu lại ở thị trấn nhỏ này sao? Có nghĩ tới việc rời đi nơi này hay không?"

Hứa Phong ngẩn người, chỉ nghe Chu Diễn nói: " Ta hôm nay hỏi thăm được một tin tức, bên trong Lâm An thành có một vị thần y, có lẽ có phương pháp có thể trị khỏi được cho tay phải ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro