Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diễn ngồi không xa, đem lời kia nghe được rõ ràng, giơ chén trà lên, nước trà hơi tràn ra. Hắn bất động thanh sắc, chậm rãi dùng ống tay áo phất đi vệt nước trên bàn.

Hứa Phong ngược lại có chút thất thần.

Y ở Cực Nhạc cung ngây ngốc mấy năm, biết dưới trướng của ngươi kia tổng cộng có bốn vị đường chủ, trong đó y chỉ quen biết Liễu Nguyệt, y lúc trước có thể chạy trốn Cực Nhạc cung, cũng là nhờ đến sự giúp đỡ của Liễu Nguyệt.

Hứa Phong tuyệt đối không phải ân oán mà không phần người, tuy rằng trong lòng rất hận Cực Nhạc cung, nhưng cũng không muốn thấy Liễu Nguyệt gặp nạn, liền hỏi: “Mộ Dung tiền bối bắt được người kia… Là nam hay nữ?”

“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Mộ Dung Phi nói, “Cha ta đề phòng người Cực Nhạc cung đến cứu người, liền đem người kia giam ở địa lao trong phủ. Ngươi nếu muốn biết, ngày khác ta lặng lẽ mang ngươi đi vào nhìn một cái.”

Hứa Phong ở Mộ Dung phủ một thời gian, biết việc trông coi phòng thủ trong phủ rất nghiêm mật, bình thường chẳng có ai có thể tiến vào, vội hỏi: “Này e rằng không được.”

Mộ Dung Phi cười nói: “Việc này đâu cần vội vàng? Ta cùng Hứa huynh ngươi giàu sinh ra tử, ta chẳng lẽ không tin tưởng được ngươi ?”

Vừa dứt lời, liền nghe Chu Diễn ở một bên hừ một tiếng, hiển nhiên đối với câu giàu sinh ra tử này không hài lòng lắm.

Mộ Dung Phi cũng không để ý đến hắn, lại cùng Hứa Phong nói vài câu, ước tính vài ngày sẽ đưa y đến xem đường chủ của Cực Nhạc cung. Hắn nguyên bản còn muốn lưu lại cọ cơm, bất quá vì Chu Diễn cứ nhìn chằm chằm không buông, cuối cùng đành phải lưu luyến rời đi.

Sắc trời dần tối, Hứa Phong dọn vài món cùng ăn với Chu Diễn. Y từ khi nghe Mộ Dung Phi nhắc đến Cực Nhạc cung, hồn vía cũng lơ lững trên mây, ban đêm mặc dù ngủ rất sớm, thế nhưng lúc ngủ cũng không maya an ổn.

Y mơ thấy ngày đó ở trên quan đạo, ánh mặt trời gắt đến mức không thể mở nổi mắt, y thoi thóp nằm trên đất, bị đánh gãy gân mạch tay phải máu chảy ồ ạt. Người trước mắt y thân ảnh mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng nõn như ngọc. Cái tay kia hạ xuống, nhẹ nhàng ấn ở trên cổ y.

Hứa Phong cảm thấy buồn nôn. Y biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, thế nhưng thân thể lại không thể động đậy, cái tay kia chậm rãi ở trên người y mơn trớn, như một con rắn độc bò qua thân thể. Tiếp đó độc xa kia vươn ra đầu lưỡi, tàn bạo mà tiến vào trong cơ thể y, cơ hồ muốn đem y xé thành hai nửa.

Hứa Phong đau đến không chịu nổi, “A” hét to một tiếng, từ trong mộng giật mình tỉnh lại.

Y mở mắt nhìn thấy một mảnh tăm tối, nhất thời nhớ không nổi chính mình đang ở Cực Nhạc cung, hay là ở nơi nào khác. Lúc này có người đưa một cánh tay qua, sờ sờ thái dương đã ướt đẫm mồ hôi của y, hỏi: “Phong đệ, ngươi làm sao vậy?"

Hứa Phong nghe thấy thanh âm quen thuộc, trái tim mới ổn đinh lại, nhưng dường như thân thể của y vẫn bị hãm trong giấc mộng vừa rồi, đau đến hơi run rẩy, nói: “Không có gì, ta… Gặp ác mộng mà thôi.”

Chu Diễn hỏi: “Ngươi mơ thấy cái gì?”

Hứa Phong nhớ tới bàn tay lạnh lẽo trong giấc mộng, lại nghĩ tới lúc y chịu nhục nhã trong Cực Nhạc cung ba năm, lời muốn nói lại nghẹn lại tại cổ họng, cuối cùng đè ép trở lại, nói: “Ta nhớ không rõ.”

Chu Diễn yên tĩnh một lát, sau đó trong chăn hất chăn lê, đem Hứa Phong kéo vào lồng ngực.

Hai người bọn họ mấy ngày tuy ngủ chung một giường, nhưng thường ngày Chu Diễn rất biết chừng mực, lúc ngủ liôn cách xa Hứa Phong mấy tấc, một bộ dáng thủ thân như ngọc. Lúc này đột nhiên phát lực, làm Hứa Phong ngẩn người, va đầu vào lồng ngực ấn áp của hắn.

Chu Diễn lúc đầu có chút cứng ngắc, sau đó liền thanh tĩnh lại, bàn tay mò tới sau gáy Hứa Phong, nhẹ nhàng xoa hai lần, sau đó thuận theo sống lưng của y trượt xuống. Như sợ con mèo nhỏ bị kinh hách do điều chỉnh lực đạo không tốt, đành phải sờ từng chút như có như không, động tác ngốc nghếch mà ôn nhu.

Hứa Phong nghe thấy hắn nói: “Canh giờ còn sớm, ngươi ngủ tiếp đi.”

Hứa Phong lúc trước gặp ác mộng, sau đó nửa đêm không thể ngủ được, nhưng vì bị Chu Diễn dụ dỗ như vậy, cũng bất tri bất giác thiếp đi.

Mấy ngày sau đó liền hạ xuống mấy trận mưa.

Hứa Phong cả ngày ngốc ở trong nhà, nghĩ đến việc Cực Nhạc cung cướp tân nương, tâm thần lại có chút không yên. Ai ngờ được khi vừa đè nén xuống chuyện này, thì Mộ Dung Phi liền tới tìm y.

Chu Diễn vừa thấy hắn liền cau mày, cố ý đâm hắn một câu: “Mộ Dung công tử lẽ nào không có bằng hữu khác sao?”

Mộ Dung Phi không để ý chút nào, cười sang sảng nói: “Bằng hữu ta tuy nhiều, lại không có người nào hợp ý như Hứa huynh.”

Nói xong cũng lôi kéo Hứa Phong đi.

Hứa Phong cùng hắn đi Mộ Dung phủ, mới biết hắn còn nhớ ước định mấy ngày trước, không biết dùng cách gì lấy được sự đồng ý của cha hắn, mang Hứa Phong đi vào trong địa lao gặp Cực Nhạc cung đường chủ kia một lần.

Địa lao nằm ở phía tây nam Mộ Dung phủ, vì niên đại xa xưa, đi vào hàn khí nhiều đến doạ người, bên trong âm u ẩm ướt, thỉnh thoảng còn truyền đến một hai tiếng kêu thảm thiết. Ở càng sâu trong địa lao thì càng đặc thù, có hai người canh gác, Mộ Dung Phi dù có sự đồng ý thì cũng không thể tới gần, chỉ có thể xa xa nhìn vài lần.

Hứa Phong dựa vào ánh đuốc nhàn nhạt nhìn sang, thấy người bên trong ngục kia nửa người ngâm ở trong nước, bả vai bị xiềng xích xuyên qua, xiêm y trên người bị mâu nhuộm đỏ nhìn không ra hình dáng ban đầu, nhưng chỉ cần nhìn thân hình hắn, chắc chắn là nam tử không thể nghi ngờ.

Hứa Phong thở phào nhẹ nhõm, lain nhìn kỹ dung mạo của hắn, tuy là máu me đầy mặt, nhưng bộ dáng lại yêu mị đến kì lạ. Hứa Phong mơ hồ nhận ra hắn là tay sai vị cung chủ kia họ Sở đường chủ, không chỉ tướng mạo tốt, phục vụ cũng coi như đắc lực, vô luận trên giường hay dưới giường đều rất được cung chủ tín nhiệm, bên trong Cực Nhạc cung có thể phân cao thấp với hắn, cũng chỉ có vị Lâm công tử kia.

Bây giờ hắn ở đây, cũng không biết người kia có đau lòng hay không ?

Hứa Phong nghĩ tới đây, trong lòng cảm thấy có chút khoái ý.

Y cùng Mộ Dung Phi dù sao cũng là trà trộn vào, chỉ đứng nhìn sau đó lập tức đi ra khỏi phòng giam. Biết người bị bắt không phải Liễu Nguyệt, Hứa Phong cũng không lo lắng, đang định cáo từ rời đi, lại bị Mộ Dung Phi kéo lấy một cái.

“Hứa huynh, ” Mộ Dung Phi thần thần bí bí nói, “Cha ta từ trong miệng tên đường chủ kia lấy không ít tin tức của Cực Nhạc cung, bây giờ ngài đang mưu đồ một việc lớn.”

“Chuyện gì?”

“Cực Nhạc cung làm nhiều việc ác, sớm nên diệt trừ, cha ta dự định triệu tập quần hùng khắp thiên hạ, một lần tiêu diệt Cực Nhạc cung.”

Hứa Phong lấy làm kinh hãi, lại nghe Mộ Dung Phi nói tiếp: “Lần này ta không đi không được. Ta biết Hứa huynh ngươi là người hiệp nghĩa, ngươi có nguyện cùng ta đi hay không?”

Ba năm. Hơn một ngàn ngày. Y không có ngày nào mà không nghĩ đến đâm chết kẻ thù. Lúc này cơ hội bày ra trước mắt, Hứa Phong lại chần chờ chốc lát, nói: “Việc này là việc trọng đại, ta nhất thời khó có thể quyết định…”

“Không sao.” Mộ Dung Phi khoát tay áo một cái, nói, “Ngược lại việc này cũng chỉ là dự định, cha ta còn muốn cùng mấy vị võ lâm tiền bối thương nghị một chút, ngươi có thể chậm rãi cân nhắc.”

Thời điểm hắn nói lời này tinh thần phấn chấn, thật giống hận không thể ngày lập tức đi diệt trừ Cực Nhạc cung, một kiếm giết chết ma đầu hại dân.

Nếu là ở ba năm trước, Hứa Phong tất nhiên cũng sẽ giống như hắn nhiệt huyết sôi trào, nhưng sau khi y trải qua rất nhiều chuyện, tâm tình cũng không thể nào so với năm đó, suy nghĩ cũng nhiều hơn chút. Lần này nhân sĩ chính đạo đi vây quét Cực Nhạc cung, tự nhiên phần thắng rất lớn, nhưng cũng hung hiểm cực kì. Đặc biệt là một tên vô danh tiểu tốt như y, thời điểm gặp nguy hiểm, sợ là chết như thế nào cũng không biết.

Hứa Phong cũng không phải hạng người tham sống sợ chết, nếu như chỉ có một y, tất nhiên y cũng muốn đổi mạng mà báo thù, mà bây giờ… Y đã không còn cô độc nữa.

Y cùng Chu Diễn tình ý tương thông, hơn nửa năm qua càng giống như hình với bóng, hiện tại gặp chuyện đại sự như vậy, Chu đại ca làm sao có thể cho y đơn độc đi một mình? Hoặc là ngăn cản y, hoặc là sẽ đi cùng nhau.

Chu Diễn võ công tuy tốt, nhưng vì áp chế cổ trùng trong cơ thể, tạm thời không thể triển khai chân khí, muốn đi Cực Nhạc cung, căn bản là không có sức tự bảo vệ. Hứa Phong nhớ tới việc Chu Diễn bị nhốt dưới đáy giếng, đến bây giờ lòng y vẫn còn sợ hãi cảm giác đó, nào dám tiếp tục để hắn đi mạo hiểm?

Hoặc là… Lừa gạt Chu Diễn ?

Nhưng Chu đại ca hắn trí tuệ hơn người, e rằng ngay lập tức sẽ phát hiện ra được.

Hứa Phong vì việc này mà phiền lòng, cũng không tiếp tục cùng Mộ Dung Phi tán gẫu, vội vã cáo từ. Y dọc đường đi suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cùng không thấy có phương pháp nào hiệu quả. Chỉ cần y vẫn cứ khăng khăng báo thù, liền khó tránh khỏi sẽ dính dáng đến Chu Diễn, trừ phi…

Hứa Phong trong lòng bỗng dưng nảy sinh ra một ý nghĩ, tự đem chính y làm sợ hết hồn. Vết thương cũ tay phải truyền đến một trận đau nhức xót ruột, y vội vàng dùng cái tay khác chặt chẽ đè lại, không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Hứa Phong ở trên đường đi dạo hơn nửa ngày, sau khi trở về mới phát hiện Chu Diễn không có ở nhà. Hắn thỉnh thoảng sẽ như vậy đi ra ngoài một chuyến, mỗi lần như vậy đều đến thời điểm dùng cơm mới trở về, Hứa Phong sớm đã tập thành thói quen, ngược lại không để ở trong lòng.

Quả nhiên đến thời điểm mặt trời ngã về tây, mới thấy Chu Diễn chắp tay sau lưng chậm rì rì thong thả trở về.

Tuy rằng trong lòng Hứa Phong có chút buồn phiền, nhưng khi thấy hắn vẫn lộ ra nụ cười, nói: “Chu đại ca trở về ? Ta đang định làm cơm, ngươi buổi tối muốn ăn cái gì?”

Chu Diễn không trả lời, chỉ từng bước đi tới trước mặt y, tay phải phía sau lưng duỗi ra, trên tay cầm một nhánh kẹo hồ lô đỏ au.

Hứa Phong ngẩn người.

Chu Diễn đem kẹo hồ lô nhét vào trong tay y, nói: “Cho ngươi.”

“Chu đại ca tại sao lại mua cái này?”

Chu Diễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Không mua được kẹo, đành phải mua tạm cái này.”

Hứa Phong nghĩ đến Chu Diễn nghiêm trang chen chúc với đám tiểu hài tử để mua kẹo hồ lô, sau dó một đường cầm cây kẹo này về nhà, không khỏi có chút buồn cười. Y khi còn bé cũng từng thèm ăn kẹo hồ lô, chỉ là khi đó bụng cũng không thể ăn no, làm sao có cơ hội nếm qua mùi vị. Lúc này nếu Chu Diễn đã mua, y cũng không khách khí, cúi đầu cắn lên một cái.

Y lần đầu tiên nếm qua một thứ ngọt đến như vậy, ngọt đến răng đều có chút đau, tiếp đến lại chua xót đến cả người run rẩy, không tự chủ được mà nheo mắt lại.

Chu Diễn mỉm cười nhìn y, đột nhiên hỏi: “Ngọt sao?”

Hứa Phong một miệng đầy vị chua ngọt, nhất thời nói không nên lời, chỉ gật gật đầu.

Chu Diễn liền nói: “Ta nếm thử.”

Hắn nói xong liền nghiêng người đến, lại không cắn đến kẹo hồ lô trong tay Hứa Phong, mà là cắn lên trên môi y.

Hứa Phong nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt của Chu Diễn, thiếu chút nữa quên cả hô hấp.

Hai người hôn nhau triền miên.

Cuối cùng, Chu Diễn liếm liếm khoé môi của Hứa Phong, chậm rãi lui ra, nói: “Đúng là rất ngọt.”

Hứa Phong cứng ngắc trong phút chốc, trên mặt bất tri bất giác nóng lên, buồn rầu đem viên kẹo hồ lô còn lại ăn hết. Chỉ là vị chua ăn vào trong miệng lại biến mất không thấy, tất cả đều biến thành hương vị ngọt.

Chu Diễn ngồi xuống ở bên cạnh y, hỏi: “Phong đệ, ngươi có việc gì giấu trong lòng ?”

“Chu đại ca sao lại nói như vậy ?”

“Ngươi liên tục gặp ác mộng mỗi đêm, giữa ban ngày cũng không có chút nào tinh thần, đặc biệt là thời điểm luyện kiếm, một bộ kiếm pháp lại luyện sai vài chỗ.”

Hứa Phong thế mới biết cái gì Chu Diễn cũng chú ý đến, nên mới mua kẹo trở về, cùng y thân cận, cũng chỉ vì muốn làm y cao hứng. Y tự biết mình không thể gạt được nữa, đành thở dài, nói: “Chu đại ca, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ta…” Y suy nghĩ một chút, nói, “Chúng ta trước tiên uống một chén rượu đi.”

Chu Diễn cũng không có dị nghị.

Chỉ là trong nhà không có sẵn rượu, Hứa Phong tìm một vòng, cuối cùng dùng rượu vốn dùng để nấu ăn rớt ra hai chén. Y đầu tiên đem chén của chính mình uống cạn, sau đó lại thấy Chu Diễn dường như không có ý định chạm vào chén rượu, liền thẳng thắn đoạt lấy uống.

Chu Diễn nhìn đến buồn cười, nói: “Cẩn thận uống say.”

Hứa Phong tửu lượng không tốt, chỉ hai chén liền có chút men say, nhờ vào men rượu nói: “Chu đại ca, trong lòng ta thường nghĩ, nếu như có thể sớm gặp ngươi thì tốt rồi.”

Chu Diễn sắc mặt hơi trầm xuống, tay trên bàn nắm chặt lại, sau đó liền giật mình buông lỏng ra, hỏi: “Bây giờ đã là quá muộn?”

“Không muộn.” Hứa Phong nói, “Thời điểm ta cùng Chu đại ca ở cùng nhau, mỗi ngày đều vui vẻ cực kì, chỉ là lúc trước…”

“Vậy thì đem sự việc lúc trước quên đi.”

Chu Diễn ngữ khí tỉnh táo dị thường, nói xong đưa tay kéo một cái, đem Hứa Phong kéo vào trong lồng ngực. Hứa Phong muốn ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị Chu Diễn vững vàng đè xuống.

“Phong đệ, ” Chu Diễn môi rơi xuống, kề sát bên tai Hứa Phong, tựa hồ mang theo một tia run rẩy nói, “Quên đi việc lúc trước đi.”

Thanh âm hắn trầm thấp đến cực điểm, lộ ra ý vị dụ dỗ mê hoặc, nói: “Sau đó mấy năm, chục năm sau, ta sẽ luôn ở bên cạnh bồi ngươi, so với bây giờ sống càng tốt hơn.”

“Chu đại ca…”

Hứa Phong bị hắn ôm như thế, có chút ý loạn tình mê.

Thế nhưng tay phải của y lại có chút mơ hồ đau.

Y biết đau đớn này xuất phát từ đâu. Y phảng phất như nhìn thấy chính mình lúc trước rơi vào vũng máu, khuôn mặt vì thống khổ mà vặn vẹo, giãy dụa gào thét muốn báo thù. Y đã chờ nhiều năm như vậy, rốt cục đợi được cơ hội trả thù…

Mà lúc này Chu đại ca cũng không ngăn được y.

Hứa Phong quyết tâm liều mạng, đem nỗi đau đớn trên cánh tay phải cùng sự tuyệt vọng của chính mình mạnh mẽ áp xuống, mở miệng nói: “Chu đại ca, ta muốn cùng ngươi thương lượng, chờ tay của ta chữa khỏi rồi, chúng ta có thể đi nơi khác không?”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Nghe danh Kim Lăng đã lâu, ta cũng chưa từng đi qua nơi đó.”

“Vậy thì đi Kim Lăng.”

Trong tưởng tượng con mắt kia của chính mình đỏ ngàu, gần như muốn sung huyết. Hứa Phong ôm thật chặt Chu Diễn, nhắm mắt lại không tiếp tục nhìn nữa.

Ma đầu kia tội ác tày trời, tự nhiên sẽ có người đi đối phó. Y hiện tại chỉ cần chữa lành vết thương sau đó rời khỏi Tô Châu thành. Không còn Cực Nhạc cung, cũng không còn cái gì báo thù rửa hận, chỉ có y cùng Chu Diễn hai người, dắt tay nhau làm bạn, vung kiếm khắp giang hồ.

Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản.

Hứa Phong đem chấp niệm báo thù buông xuống, một lòng chỉ muốn cùng Chu Diễn sống nương tựa lẫn nhau, sáng hôm sau Mộ Dung Phi lại tới tìm y, y liền cự tuyệt việc đi đến Cực Nhạc cung.

Mộ Dung Phi nghe xong liền thất vọng. Hắn cứ xem việc đi diệt trừ ma đạo này trở thành một cuộc du ngoạn, bây giờ ít đi một người bạn, hứng thú của hắn cũng giảm đi.

Hứa Phong cũng không dám nói chính mình vì Chu Diễn mà quyết định như vậy, chỉ nói vết thương tay phải còn chưa chữa khỏi, thực sự không thể nhập hàng ngũ.

Mộ Dung Phi lúc này mới nhớ tới thương tích trên tay y, ngược lại cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ bảo Hứa Phong dưỡng thương cho tốt. Hứa Phong cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, lại hỏi đến Sở đường chủ bị bắt kia.

Mộ Dung Phi nói: “Ngày ấy ta cũng chỉ gặp hắn một lần, sau đó cha ta cũng không cho ta đến gần nhà giam nữa. Mặc dù cha ta canh phòng rất nghiêm mật, nhưng tin tức Cực Nhạc cung đường chủ bị bắt vẫn bị lộ ra ngoài, hiện tại bên trong Tô Châu thành không phân biệt được địch ta, cũng không biết từ đâu mà xâm nhập rất nhiều mật thám từ Cực Nhạc cung.”

Hứa Phong trong lòng hơi động, nói: “Tên cung chủ kia… Sẽ không đích thân tới cứu người chứ?”

Lúc trước chỉ vì bắt một mình Mộ Dung Phi, người kia liền bày ra một thế trận lớn như thế, bây giờ thủ hạ đắc lực bị bắt, hắn làm sao có thể ngồi yên không để ý đến?

Mộ Dung Phi bình tĩnh không sợ, vỗ vỗ bội kiếm bên hông, nói: “Vậy cũng rất đúng lúc, nếu ta gặp hắn ở Tô Châu thành, đỡ phải xa xôi ngàn dặm đi tới Cực Nhạc cung.”

Hứa Phong cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, ngươi có thể còn không phải là đối thủ của hắn.

Bất quá Mộ Dung gia gia chủ tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, đối với điều này chắc cũng sớm có đề phòng, cho dù người kia có tự thân tới đây, sợ rằng cũng không dễ như vậy mà cứu người đi.

Hứa Phong đã quyết tâm không đếm xỉa đến, cũng không tiếp tục đề cập nhiều thêm đến việc này, chỉ cùng Mộ Dung Phi đi dạo một chút. Thời điểm đi ngang qua một cửa hàng vải vóc, bước chân của y dừng lại một chút, không tiếp tục đi.

Mộ Dung Phi đến gần nhìn, thấy cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, chỉ là bên trong phô bày một tấm vật liệu vải vóc thượng đẳng, tuy là một màu trắng trong thuần khiết, lại dùng sợi bạc thêu hoa văn cành hoa, sờ lên rất mềm mại, nếu làm thành xiêm y, nhất định rất phiêu dật tuyệt đẹp.

Hứa Phong đưa tay sờ mò, nói: “Tấm vải này rất xứng với Chu đại ca.”

Biểu tình trên mặt Dung Phi khó có thể hình dung, âm thầm líu lưỡi nói: ” Vải này xứng ta còn tạm được, xứng với hắn? Thực sự là phung phí của trời.”

Cũng may nhờ Hứa Phong không nghe thấy câu nói này, bằng không nhất định phải cùng hắn lý luận một phen.

Đối với Hứa Phong xem ra, Chu đại ca nhà y cái gì cũng tốt, bất quá một chút vải vóc, cũng chỉ miễn cưỡng tôn lên một chút khí khái của hắn mà thôi.

Lần trước mua một kiện xiêm y màu xanh kia, Chu Diễn đặc biệt yêu thích, nếu không phải tính cách yêu sạch sẽ của hắn, sợ là mỗi ngày đều mặc lên người. Bởi vậy Hứa Phong sớm nghĩ đến mua cho hắn thêm một bộ, bây giờ đã chọn được vật liệu thích hợp, nếu hỏi được giá thích hớp, liền thẳng thắn mua lại.

Hứa Phong sau khi trở về vẫn chưa nhắc đến việc này, chỉ lặng lẽ xin Chu Diễn chút tiền, ngày hôm sau liền đi tìm thợ may quần áo.

Vì Hứa Phong yêu cầu khá phức tạp, bộ xiêm y lúc bắt tay vào làm cũng phải tốn một ít công phu, liền ở lại tiệm may một hồi, lúc này mấy vị chưởng môn của các đại môn phái cũng lục tục đến Tô Châu thành. Hứa Phong bị Mộ Dung Phi kéo đi xem để mở man tầm mắt, nhưng đáng tiếc những ngôi sao sáng trong chốn giang hồ này một người y cũng không nhận ra, chỉ có một vị Lâm trang chủ nhìn có chút quen mặt, sau đó Hứa Phong mới biết, hắn chính là cha của Lâm công tử kia.

Không lâu sau đó, có một nhóm áo đen xâm nhập vào Mộ Dung phủ. Mục tiêu của bọn họ tất nhiên là địa lao phía tây nam, bất quá Mộ Dung gia từ trước đã bày sẵn thiên la địa võng, những người này không những không cứu được người, mà còn bị tổn thất mấy cao thủ.

Sáng hôm sau Mộ Dung Phi miêu tả lại trận chiến đêm đó, quả thực là kinh tâm động phách, ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng lại nói: “Bất quá mấy đường chủ của Cực Nhạc cung chưa xuất hiện, người kia càng không thấy bóng dáng.”

Hứa Phong trầm ngâm nói:” Xem ra nhóm người này đến cũng chỉ là để thăm dò, màn kịch chân chính quan trọng còn ở phía sau.”

“Cha ta cũng nghĩ như vậy, cho nên đã dự định đem Sở đường chủ giam ở nơi khác.”

“Động không bằng tĩnh, lúc này đổi địa phương… Mộ Dung tiền bối chắc chỉ dự định quăng mồi nhữ, câu đi con cá lớn ?”

Mộ Dung Phi cười nói: “Đúng là như thế.”

Hứa Phong ấn ấn tay phải, hận không thể tự mình đi xuất lực, cho dù chỉ làm chân chạy vặt cũng tốt. Nghĩ đến không thể tham gia việc này, trong lòng y dù sao cũng có chút tiếc hận, cũng may mấy ngày sau, bộ xiêm y mà y đặt làm theo yêu cầu để tặng Chu đại ca đã làm xong.

Thợ may tay nghề rất tốt, bộ xiêm y kia làm xong, có thể nhìn thấy được hoa văn màu bạc như ẩn như hiện, đường may tỉ mỉ, tinh xảo. Hứa Phong yêu thích không nỡ buông tay, cầm ở trong tay nhìn nhìn, nghĩ rằng Chu Diễn khi mặc vào chắc chắn rất dễ nhìn.

Lúc y ra của bầu trời vẫn còn trong trẻo, lấy xong xiêm y lại bắt đầu mưa. Mưa to giàn dụa che chắn cả bầu trời, Hứa Phong không mang dù, vì sợ mưa làm hư ướt xiêm y, liền đứng ở trước cửa tiệm chờ, đến khi dần nhỏ xuống mới đi trở về.

Nào ngờ mưa này càng rơi càng lớn, mãi không có chút dấu hiệu ngừng lại. Trên đường sớm đã không có người đi lại, mỗi một chỗ đều là màn mưa trải rộng, đến cảnh sắc phía xa cũng đều trở nên mông lung. Cũng không biết trải qua bao lâu, có một người che dù đi ngang qua. Trời mưa lớn như vậy, đa số người đều vội vã mà đi, chỉ có hắn là bình tĩnh tiêu sái, trên xiêm y màu xanh trên người bị mưa làm ướt hơn phân nửa.

Hứa Phong không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải Chu Diễn, đang muốn lên tiếng gọi hắn, đã thấy hắn đi tới một chiếc xe ngựa ven đường. Tấm màng chiếc xe ngựa kia hất lên, lộ ra nửa khuôn mặt như ngọc khắc.

Hứa Phong cách một màn mưa nhìn rõ gương mặt kia, cả người dường như bị người khác điểm trúng huyệt đạo, nhất thời không thể động đậy.

Là.. vị Lâm công tử trong Cực Nhạc cung?

Tại sao hắn lại ở này? Như thế nào lại quen biết với Chu Diễn?

Hứa Phong chỉ hoảng hốt một chút, Chu Diễn đã đi lên chiếc xe ngựa kia. Xe ngựa trong cơn mưa to chậm rãi đi về phía trước.

Hứa Phong trong đầu trống rỗng, chờ y phục hồi lại tinh thần, đã không tự chủ được mà đuổi theo. Y một mặt theo sát chiếc xe ngựa kia, một mặt không ngừng tự nhủ, chỉ là y hoa mắt nhìn lầm người, tuyệt đối không thể là Lâm công tử.

Chu đại ca… Chắc chắn sẽ không dính líu với Cực Nhạc cung.

Y vốn cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ là cùng Chu Diễn học võ công nửa năm, khinh công cùng thu liễm khí cũng học rất chuyên chú. Hơn nữa hôm nay trời mưa to, tiếng mưa ào ạt che lấp những âm thanh khác, nên cũng không bị người trên xe phát hiện.

Xe ngựa một đường chạy khỏi thành, đến một ngôi miếu bỏ hoang ở ngoài thành liền dừng lại.

Hứa Phong ẩn thân trên cây, xa xa nhìn Chu Diễn bước xuống xe, Lâm công tử kia cũng cùng đi xuống, nhưng đứng ở một bên bung dù cho hắn.

Hứa Phong trên người sớm đã bị nước mưa dính ướt, chỉ cảm thấy lạnh đến mức run rẩy, cái gì cũng không dám nghĩ tới. Lúc này trong miếu đổ nát có một người đi ra nghênh đón, cũng là người y không thể nào quen thuộc hơn.

Liễu Nguyệt vẫn là một bộ dáng yểu điệu ấy, phong tình vạn chủng vén váy thi lễ, mở miệng nói: “Thuộc hạ tham kiến cung chủ.”

Hứa Phong đột nhiên mở to hai mắt.

… Cái gì cung chủ?

Cực Nhạc cung ?

Thiên hạ rộng lớn, có thể được Liễu Nguyệt kêu một tiếng cung chủ cũng chỉ có một người , làm sao nàng có thể nói với Chu Diễn lời này?

Hứa Phong trong lòng hỗn loạn rồi mù, rõ ràng đã đoán ra đáp án, lại không muốn thừa nhận. Y điều chỉnh lại hô hấp, nhìn chằm chằm người mặt xiêm y xanh lam kia, thấy người kia khoát tay áo một cái, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Thanh âm này bình thản cực kì, ở trong cơn mưa tầm tả, quả thực nhỏ bé không đáng kể. Thế nhưng nghe vào tai Hứa Phong, lại như sét đánh ngang tai, chấn động đến mức bên tai của y ong ong một trận.

Thanh âm này từng vô số lần xuất hiện ở trong ác mộng của y, Hứa Phong đương nhiên sẽ không nhận sai. Mà nếu như người trước mắt này là Cực Nhạc cung cung chủ, vậy Chu đại ca của y đã đi nơi nào?

Là có người cố ý giả trang thành Chu Diễn, hay vẫn là… Chu đại ca của y vốn dĩ đã không tồn tại?

Hứa Phong tay chân đều trở nên cứng ngắc, không hề động đậy mà đứng yên ở trên cây, nhìn ba người kia lục tục đi vào trong ngôi miếu cũ nát. Ngoại trừ Liễu Nguyệt ở bên ngoài, bên trong miếu còn có mấy người khác đang chờ đợi, tựa hồ mấy vị đường chủ của Cực Nhạc cung đều đã đến đông đủ. Chỉ là cách quá xa, tiếng nói chuyện cũng có chút mơ hồ, nghe cũng không quá rõ ràng.

Nhưng dù có nghe được rõ ràng, Hứa Phong căn bản cũng không có tâm trạng đi nghe.

Y nhớ tới lần đầu tiên gặp được Chu Diễn, chính là ở dưới đoạn vực phía sau Cực Nhạc cung, sau y vô tình động vào cơ quan, hai người cùng lọt vào trong tàng thư của Cực Nhạc cung, cũng chính là Chu Diễn tìm ta lối thoát.

Bây giờ nghĩ lại, tại sao tất cả sự việc đều trùng hợp như vậy?

Y tự cho là chính mình tân tân khổ khổ thoát khỏi Cực Nhạc cung, từ về sau trời cao đất rộng, cách xa ngàn dặm, lại không nghĩ tới, từ đầu tới đuôi tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Buồn cười y một lòng muốn báo thù.

Buồn cười hơn chính là y lại trao cho người đó một tấm chân tình.

Hứa Phong nghĩ tới đây, cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lồng ngực y, đem ngũ tạng lục phủ của y càn quấy một trận. Y đau đến cuộn mình lại, khẩn trương cắn chặt hàm răng, mới không kêu ra tiếng. Y dùng tay ấn lại ngực, cảm giác được nơi đó hơi phập phồng, mới biết rằng mình vẫn còn sống.

Nhưng y hận chính mình không thể chết sớm đi một chút.

Chết ở dưới đáy vực Cực Nhạc cung, hoặc sớm hơn, chết ở trên quan đạo có ánh mặt trời chói chang kia.

Có lúc tựa hồ đã qua rất lâu, lúc lại chỉ như một cái thoáng chốc, mưa kia cũng dần nhỏ xuống. Tai Hứa Phong rất thính, nghe thấy trong ngôi miếu đổ nát kia truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng, lại nghe thấy một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ nói: “Sở Tích cũng không phải là người lỗ mãng, lần này bị Mộ Dung Thận bắt đi, nội tình bên trong quả thật có chút kỳ lạ.”

Mấy đường chủ kia lập tức quỳ xuống, rối rít nói: “Thuộc hạ đối với cung chủ một mảnh trung tâm…”

“Thôi, ” người kia khẽ cười một tiếng, như là cũng không quá tin tưởng, lại như là không quá để ý đến kẻ phản bội, nói, “Bây giờ cứu người quan trọng hơn, chuyện khác ngày sau lại nói.”

Liễu Nguyệt nói: “Chỉ là Mộ Dung phủ kia phòng thủ kiên cố, muốn cứu được Sở đường chủ quả thực không dễ dàng.”

Lâm công tử nói: “Mộ Dung phủ đến bí mật cũng khó giữ kín để cho nhiều người biết, làm sao có khả năng kín kẽ không một lỗ hổng? Cung chủ đã nghĩ đến biện pháp cứu người…”

Hứa Phong biết không có tiếng mưa che lấp, y nếu tiếp tục nghe thêm, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người Cực Nhạc cung phát hiện. Nhưng y nhất thời không muốn rời đi, hận không thể bị bọn họ phát hiện, cho người kia một kiếm giết chết mình mới tốt.

Trái tim y như bị rán trên chảo dầu, cắn đến môi đều sắp xung huyết, lúc sau mới chậm rãi ngồi dậy, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống cây, tùy tiện kiếm một con đường đi. Y vừa mới bắt đầu đi rất chậm, sau đó cũng dần dần đi mau lên, đến cuối cùng thì chạy hết tốc lực.

Hứa Phong không biết chính mình chạy bao lâu, xói hạ ở trên người, mỗi một chỗ đều đau đớn đến kì lạ. Y giơ tay lau mặt một cái, chỉ cảm thấy trên mặt đều đã bị nước mưa thắm ướt, không biết là nước mưa hay là thứ khác.

Đợi đến thời điểm mưa to ngừng lại, Hứa Phong đã chạy trốn đến cạn kiệt sức lực. Y thời điểm lúc lao nhanh đi căn bản không nhìn, hiện tại cũng không biết đã chạy tới nơi nào, đập vào mắt là mảnh ruộng rộng mênh mông, có mấy người đang làm việc trong ruộng, cả người y lúc này đã bị mưa làm ướt hết, bộ dạng vô cùng chật vật, như một người điên.

Hứa Phong cũng không để ý tới, chỉ hung hăng mà chạy về phía trước.

Bởi vì mới mới mưa lớn một trận, trên đất đều trở nên lầy lội, thỉnh thoảng có vài vũng nước nhỏ nhỏ, Hứa Phong đi một bước ngắn một bước dài, tựa như rất nhiều năm về trước, y cũng như thế đi phía sau huynh trưởng của mình.

Sau đó huynh trưởng tìm không thấy, y chỉ còn có một mình. Sau đó y lại gặp gỡ Chu Diễn, cho là tìm được tri kỷ đời mình, lại không nghĩ rằng, hết thảy đều là giả tạo.

Y vẫn không biết tại sao người kia lại giả trang thân phận để lừa gạt y, là vì để tiêu khiển, hay là thông qua y để tiếp cận Mộ Dung Phi?

Cả người y ngơ ngác, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Chu Diễn. Một phút chốc lại nhớ đến lễ hội hoa đăng kia, Chu Diễn đưa cho y cây đèn lưu ly, sau đó lại nghĩ đến ngày mưa hôm ấy, Chu Diễn ở trong cơn mưa to hôn y…

Hứa Phong nghĩ đến xuất thần, nhất thời không chú ý, bị cục đá phía dưới ngáng chân, té lộn nhào một cái trên mặt đất. Y ngã một lần này, thứ vẫn ôm trong người cũng quăng ra xa.

Là bộ xiêm y mới kia.

Hứa Phong lúc trước sợ mưa to làm hư xiêm y, liền dùng giấy dầu bọc lại, vẫn luôn vững vàng mà bảo hộ ở trong lòng, thời điểm lao nhanh đi cũng không bỏ lại. Bởi vậy trên người y tuy rằng ướt đẫm, nhưng giấy gói vẫn nguyên vẹn không dính nước, xiêm y bên trong cũng bình an vô sự.

Hứa Phong ngơ ngác liếc nhìn một chút, nghĩ đến thời điểm bản thân đặc biệt đặt may nó, tưởng tượng đến bộ dạng của Chu đại ca sau khi mặc vào, trong lòng không biết vui mừng cỡ nào.

Thế nhưng trên đời này lại không còn người nào tên Chu Diễn nữa.

Hứa Phong tim như bị đao cắt, giãy dụa từ mặt đất bò dậy. Y đưa mắt nhìn quanh, thấy cách đó không xa có một vũng bùn, nước đọng bên trên không nhìn ra sâu cạn. Y liền lảo đảo đi tới, đem kiện xiêm y kia mạnh mẽ ném vào bên trong vũng bùn.

Nước bùn đem kiện xiêm y kia nuốt sống.

Hứa Phong xiết chặt nắm đấm, trong lòng có một loại khoái ý nói không nên lời. Y đứng ở một bên nhìn một chút, sau đó quay người tiếp tục đi về phía trước. Nhưng chỉ đi mấy bước, y đột nhiên dừng lại, giống như phát điên, nhảy vào vũng bùn tìm kiếm kiện xiêm y kia.

Vũng bùn sâu đến tận eo, Hứa Phong nửa người đều ngâm ở trong nước bùn, nhưng y liều mạng tìm vẫn không tìm thấy.

… Cũng giống như tìm kiếm Chu đại ca của .

Chờ đến khi Hứa Phong cạn kiệt sức lực tìm thấy được, vải trắng thượng hạng đã bị ngâm đầy bùn, mà toàn thân y cũng đều nước bùn, bộ dáng càng không nhìn nổi.

Hứa Phong yên tĩnh một chút, bỗng nhiên thả nhẹ động tác, chậm rãi gạt đi bùn đất trên kiện xiêm y, thành khẩn mà ôm chặt vào lòng ngực. Thời điểm y tìm thấy kiện xiêm y liền nhỏ giọng kêu “Chu đại ca”, sau đó khàn khàn cười ha hả.

Y cảm thấy chính mình như một trò cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro