Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ban đêm mưa mới từ từ nhỏ xuống.

Chu Diễn không có xiêm y để thay, liền lấy một bộ quần áo của Hứa Phong, đến căn phòng cách vách thay ra. Hứa Phong cũng đem quần áo ướt sũng thay đi, ngồi ở bên giường, dùng khăn lau chùi mái tóc ướt nhẹp.

Chu Diễn... Tại trong cơn mưa rào tầm tả hôn y.

Hứa Phong đến lúc này vẫn có chút hoảng hốt, cảm thấy được hết thảy đều không chân thực. Chu đại ca đối với y rõ ràng chỉ có tình huynh đệ, vì sao...

Y nghĩ đến xuất thần, liền thấy Chu Diễn đẩy cửa phòng đi vào. Vì mặc xiêm y cũ của y, có chút không vừa vặn, nên Chu Diễn chỉ mặc một cái áo lót , Hứa Phong liếc mắt nhìn, sau đó liền quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Ngược lại thái độ của Chu Diễn lại rất tự nhiên, đi tới nói: "Làm sao không đem đầu tóc lau khô? Gió thổi vào coi chừng bị cảm lạnh."

Nói xong liền rút đi khăn trong tay y, hơi cúi người lau tóc cho y. Động tác của hắn đặc biệt cẩn thận, đem tóc của Hứa Phong nâng ở trong tay, dụng tay chậm rãi xoa lau.

Hứa Phong trên mặt ửng đỏ, phía sau gáy có thể rõ ràng cảm giác đụng chạm của hắn. Y lúc trước cũng được Chu Diễn cưng chìu như vậy, vẫn không cảm thấy có gì không thích hợp, lúc này vạch trần tâm ý, trái lại không được tự nhiên, liền tìm đề tài phá vỡ trầm mặc: "Chu đại ca mấy ngày nay ở nơi nào?"

"Ta ở toà nhà phụ cận." Chu Diễn nói, "Chúng ta ngày mai liền chuyển tới đó đi? Ở trong phủ người khác, dù sao cũng hơi bất tiện. Huống hồ Mộ Dung Phi kia..."

Hắn còn chưa nói hết lời, liền hừ một tiếng.

Hứa Phong lúc này mới nhớ tới việc hắn hiểu lầm, nói: "Ta cùng Mộ Dung công tử chỉ là bằng hữu bình thường, Chu đại ca làm sao có thể nói ta đối với hắn, đối với hắn có ý định kia?"

Chu Diễn cũng ngẩn ra, kể rằng hắn ở phía sau cây nghe được: "Nói cái gì không lọt mắt em họ hắn, cũng không nên không lọt mắt hắn? Hừ, tướng mạo của hắn cũng đáng giá khoe khoang ?"

Hứa Phong thầm nghĩ nếu ngay cả dung mạo của Mộ Dung công tử cũng không đáng nhắc tới, vậy người nào mới thật sự dễ nhìn ? Bất quá Mộ Dung Phi cũng thật lạ, nhất định phải đem việc kết bái với việc kết hôn nói thành một chỗ, cũng khó trách làm người khác hiểu lầm.

Hứa Phong bận đem việc này giải thích một phen.

Chu Diễn nghe xong, động tác trên tay ngừng lại một chút, lạnh lùng nói: "Không được."

"Không được cái gì?" Hứa Phong ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, "Là không đuợc kết hôn? Hay không được kết bái?"

Chu Diễn trầm mặc chốc lát, nhìn y nói: "Cũng không được."

Hứa Phong tâm kịch liệt nhảy lên một cái. Y không khỏi đưa tay tới, nắm chặt tay Chu Diễn.

Hai người bỗng nhiên đều yên tĩnh lại.

Hứa Phong đè nén hô hấp của mình, thuận thế sờ lên tay Chu Diễn, nói: "Chu đại ca tay lạnh như vậy."

Chu Diễn rút tay mình về một chút, đem khăn ném qua một bên, nói: "Tóc đã lau khô, ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi."

Nói xong liền quay người đi, chỉ là hắn còn chưa cất bước, Hứa Phong đã từ phía sau ôm tới. Y đem mặt kề sát ở trên lưng Chu Diễn, phát giác sống lưng hắn đều căng thẳng, liền thấp giọng nói: "Chu đại ca không cần sợ ta, ta biết, tâm ý của ngươi... Cùng ta bất đồng. Ngươi mới vừa hôn ta, chỉ vì coi trọng đệ đệ là ta, nên mới muốn làm ta cao hứng, đúng hay không?"

Chu Diễn giống như bị y nói trúng, nhất thời không có lên tiếng.

Trong lòng Hứa Phong thất vọng một trận, nhưng lại biết đây mới là chuyện đương nhiên. Y dựa vào trên lưng Chu Diễn, nói tiếp: "Ta chưa bao giờ hy vọng xa vời với việc cùng Chu đại ca hai bên tình nguyện, chỉ cần... Chỉ cần Chu đại ca đừng tiếp tục xả cách ta như vậy, cùng ngươi giống như huynh đệ ở chung, ta liền đủ hài lòng."

Chu Diễn nghe xong vẫn cứ không có lên tiếng, chỉ là đẩy ra Hứa Phong vòng qua tại hắn trên eo tay, nhấc chân đi mở ra.

Hứa Phong ôm khoảng không, cảm thấy được trong lòng chính mình trống rỗng, loại cảm giac vui mừng khi được Chu Diễn hôn môi, hiện tại biến mất không thấy một mảnh. Y nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, còn tưởng rằng hắn muốn đẩy cửa đi ra ngoài, lại nghe thấy "Xì" một tiếng, hắn thổi tắt cây nến trên bàn.

Trong phòng nhất thời tối tăm đến không nhìn thấy gì.

Hứa Phong ở trong bóng tối gọi: "Chu đại ca?"

Tiếng bước chân của Chu Diễn quay ngược trở về.

Cho dù đen kịt một màu, hắn cũng men theo khí tức của Hứa Phong tìm được y, hai tay bắt lấy cánh tay y, đem y ấn ngã xuống giường.

Chu Diễn như vậy cảm giác thật rất xa lạ.

Hứa Phong vùng vẫy một hồi, lại gọi một lần nữa: "Chu đại ca?"

Chu Diễn không lên tiếng, chỉ nắm lấy tay y, đưa vào trong vạt áo hắn.

Tay Hứa Phong chạm vào lồng ngực trần trụi của hắn. Y như bị nung nóng mà vội vã rút tay về, Chu Diễn lại ấn chặt không tha.

Hứa Phong không thể làm gì khác đành hỏi: "Chu đại ca, ngươi làm cái gì vậy?"

Trong đêm tối, âm thanh Chu Diễn khàn khàn dị thường, nói: "Cho ngươi càm nhận trái tim của ta."

Tiếng tim đập kiên định mạnh mẽ,truyền qua một lớp da thịt. Lòng bàn tay Hứa Phong nóng rực, tuy rằng mắt không thể thấy, nhưng lại như tận mắt nhìn thấy trái tim của Chu Diễn.

Chu Diễn cúi người, ghé vào lỗ tai y hỏi: "Ta nhớ tới ngươi đã nói, chỉ có ta mới là giải dược của ngươi, có đúng hay không?"

Hứa Phong lúc trước nhất thời nóng nảy, đúng là có đánh bạo nói ra lời này, bây giờ muốn chống chế cũng không kịp, đành phải nhỏ giọng nói: "... Phải "

"Vậy là đủ rồi." Chu Diễn môi sát qua tai y, tựa như thì thầm nói, "Cái gì thiên lý luân thường, tất cả đều không thể làm ngươi vui mừng."

Câu nói này tựa như có thâm ý khác, nhưng Hứa Phong còn không kịp nghĩ tới, Chu Diễn đã kéo tay y hôn lên.

Hắn hôn lên vết thương ở tay phải Hứa Phong.

Đôi môi dán lên vết thương dữ tợn, từng chút từng chút hôn lên, thời điểm đến cổ tay thì dừng lại, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp. Hứa Phong có cảm giác như bị hắn khai mở miệng vết thương, hút hết máu thịt trong tay y.

Toàn bộ tay y đều tê dại, một điểm lực khí cũng không có, chỉ có thể đem hai chân đá lung tung, kêu lên: "Chu đại ca..."

Chu Diễn đè lên chân của y, chậm rãi nằm sấp trên người y, triệt để che chắn ở phía trên.

Tình cảnh này giống như đã từng gặp qua.

Hứa Phong rùng mình một cái, trong phút chốc bỗng giật mình nhớ lại đêm đó, y bị cái tên ma đầu kia đặt dưới thân...

Thân thể phảng phất nhớ lại cái cảm giác bị xé rách đau đớn ấy, bàn tay Hứa Phong đẩy ra lồng ngực Chu Diễn, hấp tấp nói: "Chu đại ca, cây nến... Có thể đốt nến lên hay không?"

Chu Diễn ở trong bóng tối nhẹ nhàng thở dốc hai tiếng. Ngón tay hắn chạm đến khóe mắt y, khí trời đã vào đầu xuân, nhưng đầu ngón tay kia vẫn cứ giống như cơn mưa lạnh lẽo. Thanh âm hắn ôn hòa êm tai, dụ dỗ Hứa Phong nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì."

Chu Diễn dùng dùng cánh tay lạnh lẽo kia vén vạt áo của Hứa Phong lên, cúi đầu hôn lên cổ y. Hắn cố ý hôn thật chậm, đầu lưỡi lướt qua yết hầu của Hứa Phong, dùng hàm răng dò xét cắn lên một cái.

"A..."

Hứa Phong kiềm chế không được mà than nhẹ một tiếng.

Chu Diễn tiếp tục hôn y, một cánh tay trượt xuống, ở trên lồng ngực y xoa nắn.

Hứa Phong cảm thấy được trong cơ thể dâng lên một cổ nhiệt khí, không tự chủ được mà vặn vèo thân thể. Chu Diễn hơi ngồi dậy, hai ba lần cởi quần y ra, dùng đầu gối ngăn hai chân y khép lại.

Hứa Phong run run một chút, hai mắt nhắm chặt.

Vì lúc trước từng trải qua, nên y đối với chuyện này vô cùng chống cự, nhưng nếu là Chu đại ca... Hứa Phong cắn chặt hàm răng, cảm thấy những thứ này cũng có thể nhẫn nại được.

Y đợi rất lâu, thế nhưng loại đau đớn trong tưởng tượng lại không ập tới.

Hắn chỉ cúi người hôn lên.

Môi hắn đặt trên bắp đùi, như khắc lên dấu ấn nóng đến dọa người, gây nên một loại cảm giác ngọt ngào đến run rẩy. Eo y run rẫy một hồi liền nhuyễn ra, hơi chóng người dậy, kêu lên: "Chu đại ca, đừng... Đừng đụng nơi đó..."

Chu Diễn cười nhẹ một tiếng, chỉ đem hai chân của y cứng rắn mở ra, dùng môi lưỡi chà đạp nơi thịt non yếu mềm, hàm răng cắn xuống, sau đó hơi dùng sức kéo ra.

Hứa Phong cảm thấy một trận đau nhói, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác vui sướng khó tả bằng lời, nhiệt khí lúc này đi chuyển xuống phía dưới. Sảng khoái đến ngón chân y đều cong cả lên, năn nỉ nói: "Chu đại ca... Ân, không muốn..."

Thanh âm lúc này cũng đều thay đổi.

Chu Diễn lúc này mới buông tha cho y.

Hứa Phong mới thở ra một hơi, sau đó lại cảm thấy hạ thân nóng lên, rơi vào một nơi ấm nóng. Hai mắt y từ từ thích nghi với bóng tối, có thể nhìn thấy một ít đường nét mơ hồ, lại nhìn thấy Chu Diễn vùi đầu giữa hai chân y, há mồm đem vật kia ngậm vào.

Hứa Phong thoáng chốc da đầu tê rần, hoảng sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng ra khỏi giường, xoay eo giãy giụa nói: "Chu đại ca, mau buông ra! A, không được..."

Chu Diễn ngặm lấy thứ kia của y, nhất thời không phát ra âm thanh nào, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn y.

Hứa Phong mặc dù nhìn không rõ thần sắc hắn, nhưng vẫn có thể đoán được có bao nhiêu phong tình, nhất thời eo liền mềm nhũn ra, nằm quay trở lại, vật bên dưới trướng càng lớn.

Chu Diễn vững vàng đè lại hai chân y, ngậm lấy vật kia mút vào.

Hứa Phong chưa bao giờ chịu qua kích thích như vậy, phần đỉnh chảy ra một chút chất lỏng dính dáp ẩm ướt, càng làm cho động tác của Chu Diễn trở nên dễ dàng. Y bên tai nghe thấy tiếng nước "Chà chà", xấu hổ đến cả người phát run, hai chân nhịn không được run lên, lời nói ra khỏi miệng đều biến thành giọng mũi dày đặc cùng tiếng khóc nức nở: "Đừng, đừng liếm, rất bẩn... A, Chu đại ca, tha ta..."

Mọi chuyện lúc thường Chu Diễn đều thuận theo ý y, nhưng vào thời điểm này lại phảng phất như không nghe thấy, đầu lưỡi cuốn lấy lỗ nhỏ trên phần đỉnh.

Hứa Phong kêu lên một tiếng thật dài, thắt lưng liền tê dại một trận. Y đưa tay muốn ngăn lại động tác của hắn, nhưng sau đó liền bị Chu Diễn bắt được, cầm tay y mò xuống phía dưới.

Hứa Phong chạm tới một mảnh ướt át, liền sợ đến mức rút tay về.

Chu Diễn cười cười, rốt cục buông vật kia ra, hôn lên vật đang dựng thẳng kia một chút, sau đó liền lấy tay nắm lấy hai quả cầu phía dưới, bắt đầu xoa nắn.

Hứa Phong lần đầu tiên nếm trải qua tư vị này, cơ thể liền thoải mái đến khó chịu đựng được, rốt cuộc đã không còn khí lực để giãy dụa, chỉ lấy cánh tay che mặt, loạn kêu Chu đại ca.

Chu Diễn đáp một tiếng, lại tiếp tục ngậm lấy vật thể cứng rắn kia, đem vật kia đâm sâu vào trong cổ họng, bắt chước động tác giao hợp phun ra nuốt vào.

Hứa Phong chỉ có thể há miệng thở dốc, nhịn không được kêu lên: "Chu đại ca, ta không chịu nổi... Mau buông ra..."

Chu Diễn hơi lui ra một chút, dùng đầu lưỡi đảo qua phần đỉnh yếu đuối, sau đó mạnh mẽ hút một cái.

"A -- "

Hứa Phong kêu lên một tiếng, rốt cuộc nhẫn nại không được, ở trong miệng Chu Diễn bắn ra.

Sau khi phát tiết, y thất thần mở to hai mắt, chỉ trong nháy mắt, cơ hồ đã quên mất chính mình đang ở nơi nào. Qua một hồi lâu, hồn phách đang lơ lững cũng trở lại thân thể.

Chu Diễn một lần nữa nằm lên người ôm y, hỏi: "Thích không?"

Hứa Phong nào chịu trả lời? Thở hổn hển không nói lời nào.

Chu Diễn liền ngắt lấy đầu vú y, đem chất lỏng mới vừa xuất ra thoa ở trên người y. Hứa Phong bị hắn làm như thế, thân thể liền có chút mẫn cảm co giật một trận, lúc này mới nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.

Chu Diễn cảm thấy khoái ý, hôn một cái lên tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi của y.

Hứa Phong ngửi thấy một mùi vị tanh nồng, nghĩ đến Chu Diễn vừa mới làm cho y thỏa mãn, liền nói: "Chu đại ca vẫn chưa..."

Chu Diễn ngừng lại một chút, nói: "Không sao. Hôm nay ngươi đã mệt rồi, chờ đến lần sau cũng được."

Hứa Phong sợ không biết lần tới là đến khi nào, thừa dịp Chu Diễn không nhìn đến, liền đưa tay sờ xuống, cách lớp quần mò đến nơi kia của hắn. Chỗ kia vốn đã có chút cứng rắn, bị Hứa Phong đụng vào như thế, liền nhanh chóng trướng lên, biến to ra một vòng.

Hứa Phong lúc trước cực hận việc này, thế nhưng nếu cùng Chu Diễn, việc này cũng không đến nổi chán ghét, trái lại có chút động tình. Y học Chu Diễn xoa xoa vật kia.

Chu Diễn ấn lại tay y nói: "Phong đệ, đừng như vậy, không..."

Hứa Phong ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Ta cũng muốn Chu đại ca."

Chu Diễn hít một hơi thật sâu.

Cách một phút chốc, Hứa Phong lại nghe thấy hắn than thở một tiếng, mở ra đai lưng của chính mình, đem vật thể nóng rực đâm vào giữa hai chân y.

"Chu đại ca!" Hứa Phong bị nóng một chút, kìm lòng không được khẽ hô một tiếng.

Chu Diễn chẳng hề tiến vào thân thể y, chỉ như thế cọ sát giữa hai chân y, ôm eo y đánh động.

Động tác của hắn lúc ban đầu rất chậm, về sau càng lúc càng nhanh hơn, đỉnh đến thân thể Hứa Phong không tự giác cong lên. Hắn bên tai Hứa Phong nói: "Phong đệ, chân khép vào một chút."

Âm thanh ám muội làm tai của Hứa Phong nóng lên, nghe lời mà khép lại hai chân. Chu Diễn nắm lấy cằm y hôn xuống, vật kia ở giữa hai chân y ra vào, như cuồng phong bão tố.

Hứa Phong bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, hạ thân lại có dấu hiệu ngẩng đầu, bất tri bất giác đã có chút cứng rắn, kề sát ở bụng dưới của hai người. Có lúc Chu Diễn động hơi dùng sức , lông mao cọ xát ở trên, chọc đến Hứa Phong không ngừng run rẩy.

"Chu đại ca, quá nhanh..." Thanh âm y run rẩy, "A a... Chậm một chút......"

Chu Diễn hôn y nói: "Ngoan, lập tức sẽ ổn."

Hạ thân vẫn rung động không nghỉ.

Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Phong thực sự không chịu đựng được nữa, hạ thân thư sướng một hồi, bạch trọc phun ra dính vào bụng hai người, làm cho nơi đó một mảnh ướt át.

Chu Diễn lấy ngón tay dính vào một ít, nhét vào trong miệng Hứa Phong càn quấy. Hứa Phong cả người hư nhuyễn, chủ động liếm láp ngón tay của hắn.

Động tác của Chu Diễn càng thêm kịch liệt, bỗng nhiên đem Hứa Phong lật lại, từ sau lưng ôm lấy y, vật thể thô to như trước chen vào giữa hai chân y đỉnh lộng.

Hứa Phong bị hắn đỉnh đến lăn tới bên giường, hai chân đều nóng lên, bị cọ sát đến hưng phấn mất tri giác, trong miệng hung hăng cầu xin tha thứ: "Chu đại ca, ta thật không được... Ân, ca ca..."

Chu Diễn nghe được câu này, không khỏi rên lên một tiếng, hạ thân liền trướng lớn thêm một vòng. Hắn giữ chặt eo Hứa Phong, hung ác tàn sát cắm rút mấy chục lần, sau đó mới bắn ra giữa hai chân Hứa Phong.

Ngày hôm sau Hứa Phong tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn sáng.

Chu Diễn so với y thức dậy sớm hơn một chút, đã đổi lại y phục của chính mình, một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở bên cửa sổ, như thưởng thức một thứ gì đó. Hứa Phong khoác quần áo đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới liếc nhìn, thấy trong tay hắn cầm một chiếc gương, ngón tay chầm chập trên mặt gương lướt qua.

Hứa Phong trong lòng hiếu kỳ, đến gần hỏi: "Chu đại ca đang nhìn cái gì?"

Chu Diễn không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không phát hiện y tiếp cận, liền bị y doạ sợ hết hồn, "Cạch" một tiếng đem gương đặt trên bàn, xoay người lại nói: "Không có gì."

Hứa Phong cầm tấm gương lên nhìn, là thứ đặt sẵn ở trong phòng, xác thực rất bình thường, cũng không có chỗ hiếm lạ. Y suy nghĩ một chút, bỗng nhớ lại một chuyện. Lúc trước Chu Diễn bị nhốt dưới giếng, lúc đi ra trên mặt tựa hồ sưng lên, trải qua mấy ngày liền khôi phục như lúc ban đầu, y cũng không quá để ý, lẽ nào...

Hắn vội vàng quay đầu nhìn Chu Diễn, hỏi: "Mặt Chu đại ca không sao chứ?"

Chu Diễn nói: "Không có chuyện gì."

Hứa Phong bán tín bán nghi, đang muốn đem hắn nhìn tỉ mỉ lại một lần, Chu Diễn lại đưa tay kéo một cái, đem y tiến vào trong lồng ngực, một cái tay đặt lên con mắt y, cười nhẹ nói: "Đêm qua còn nhìn không đủ ?"

Thời điểm hắn nói chuyện, khí tức ấm áp thổi qua bên tai Hứa Phong, làm cho y mặt đỏ tới mang tai. Kỳ thực tối hôm qua một cảnh tối lửa tắt đèn, y căn bản cái gì cũng không thấy, thế nhưng hai người da thịt kết thân, so với lúc bình thường thân mật hơn rất nhiều.

Hứa Phong nhớ tới cảnh tượng kiều diễm đêm qua, trên người lại cảm thấy có chút nhũn ra, nằm ở trong lồng ngực Chu Diễn không lên tiếng nữa.

Chu Diễn cũng an tĩnh một phút chốc, trước sau đều không rút tay về, che đi ánh nhìn của y hỏi: "Phong đệ, ngươi thật sự thích chính là khuôn mặt này của ta?"

Hứa Phong ngẩn ra, không biết hắn sao lại nói lời này? Người y thích tất nhiên chính là Chu Diễn, cùng với tướng mạo đẹp xấu có liên quan gì?

Bất quá y nghĩ đến thời điểm Mộ Dung Phi lôi kéo y cùng kết bái, ngược lại có chút hiểu rõ ra. Y xưa nay biết rõ tính khí của Chu Diễn, liền nói mấy lời yêu thương với hắn, nói: "Đương nhiên. Ở trong lòng ta, Chu đại ca so với Mộ Dung công tử dễ nhìn hơn rất nhiều."

Vừa dứt lời, liền cảm thấy ánh sáng chiếu rọi vào mắt, nguyên lai là Chu Diễn dời tay đi .

Mưa tạnh trời trong, Hứa Phong bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm cho lung lay chói mắt, Chu Diễn ngồi ở bên trong một mảnh hào quang, thần sắc dưới đáy mắt không người nào nhìn thấu, thấp giọng tự nói: "Đã như vậy, ta -- "

Ngữ khí hắn nặng nề, sau lại không nói thêm nữa, chỉ hướng Hứa Phong cười cười.

Hứa Phong không hiểu hắn đang làm chuyện bí hiểm, chỉ cảm thấy hôm nay hắn rất cổ quái, luôn bày ra dáng vẻ tâm trạng nặng nề. Y lại nghĩ đến phần tình ý của Chu Diễn cùng y chẳng hề giống nhau, chẳng lẽ trải qua một đêm, hắn liền hối hận rồi?

Hứa Phong trong lòng loạn hết cả lên, vừa định hỏi cho rõ, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Vào canh giờ này đến gõ cửa chỉ có Mộ Dung Phi, Hứa Phong có chút quên đi chuyện lúc trước, sau đó lại lo lắng làm sao đem Chu Diễn giấu đi. Đảo mắt vừa nhìn, đã thấy Chu Diễn vẫn quang minh chính đại ngồi ở chỗ đó, hiển nhiên là không có ý định ẩn đi.

Hứa Phong không thể làm gì, đành phải đi ra mở cửa.

Mộ Dung Phi vốn là tới hỏi y suy tính như thế nào rồi, khi liếc thấy trong phòng y lại xuất hiện thêm một người, lại có chút ngẩn ngơ.

Hứa Phong lúng túng, vội vã giải thích một phen. Y đương nhiên không thể nhắc đến chuyện đêm qua, chỉ nói Chu Diễn là sáng sớm hôm nay tìm tới. Mộ Dung Phi nhìn vẻ mặt Hứa Phong, liền không tính toán việc Chu Diễn tự ý tiến vào phủ.

Hai người hàn huyên vài câu, Mộ Dung Phi liền nhắc đến lên em họ của hắn.

Đương nhiên Hứa Phong ở trước mặt Chu Diễn, nào dám có chút chần chờ ? Lập tức khéo léo từ chối hảo ý của Mộ Dung Phi, đến chuyện kết bái kia, cũng cự tuyệt.

Mộ Dung Phi có chút thất vọng, bất quá vẫn làm ra dáng điệu của vị chủ nhà, nói: "Nếu Chu đại ca của ngươi đã đến, vậy ta sai người quét dọn căn phòng cách vách làm cho hắn ở lại."

"Không cần." Chu Diễn ở bên đạo, "Ta ở bên ngoài đã tìm xong nhà, ta cùng Phong đệ chuyển đến đó ở."

"Như vậy sao được? Hứa huynh hiếm khi đến Tô Châu một chuyến, lại nói đây cũng xem như là ở nhà ta. Hứa huynh, ngươi nói có đúng hay không?"

Chu Diễn chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng: "Phong đệ."

Hứa Phong bị hai mặt làm khó dễ, bất quá đối với việc này, y vẫn luôn thuận theo Chu Diễn, liền hướng Mộ Dung Phi làm lễ, nói: "Mấy ngày nay làm phiền đênz Mộ Dung công tử, ta cũng không tiện tiếp tục ở đây quấy rầy."

Mộ Dung Phi khuyên y không được, liền đem bất mãn đặt lên đầu Chu Diễn, mạnh mẽ nhìn chằm chằm hai mắt hắn.

Chu Diễn đem Hứa Phong kéo đến bên người, căn bản không thèm để ý đến hắn.

Hứa Phong buổi chiều cố ý đi trên đường mua chút trái cây, để cám ơn Mộ Dung Phi đoạn thời gian qua đã quan tâm chăm sóc, ngày hôm sau mới cùng Chu Diễn dời ra ngoài.

Chu Diễn nói hắn ở tại một căn nhà phụ cận, quả nhiên chỉ cách Mộ Dung phủ một con đường. Nơi này so với gian nhà ở Lâm An thành càng lớn hơn một chút, bên cửa sổ có hồ nước, phong cảnh vô cùng tốt, tiện lợi nhất vẫn là gian nhà bếp, thuận tiện cho Hứa Phong xuống bếp.

Gian nhà vẫn là hai phòng. Hứa Phong đẩy ra một gian phòng trong đó, thấy hai cửa sổ trong phòng đều dán hoa văn trang trí trên song cửa, một bên là một tấm vui xuân, được cắt khéo léo tinh xảo, rất sống động, một cái khác là hai viên tròn đầu hơi nhô, nhìn có chút ngớ ngẩn.

Hứa Phong không ngờ được Chu Diễn lại mang những thứ này đến đây, nhất thời khóe mắt đỏ lên, như sợ làm rơi những hoa văn trang trí kề sát nhau, nên cước bộ có chút thả nhẹ đi, sau đó đưa tay sờ lên.

Chu Diễn đi tới hỏi: "Cảm thấy nơi này thế nào?"

"Rất tốt."

"So với Mộ Dung phủ thì thế nào?"

Hứa Phong thấy hắn tất cả mọi thứ đều đem Mộ Dung Phi ra so sánh, không nhịn cười được nở nụ cười, ngoái đầu nhìn lại nói: "Ở cùng một nhà với Chu đại ca, nơi khác làm sao có thể so sánh ?"

Chu Diễn ánh mắt hơi động, cũng đưa qua tay đến, nhẹ nhàng đè lên tay Hứa Phong, nói: "Ngươi nếu đã thích như vậy, chúng ta liền ở lại đây."

"Ở lâu dài?"

Hứa Phong ngơ ngác, y lang thang trong chốn giang hồ, trú ở đâu cũng tốt, nhưng Chu Diễn lại không như thế."Chu đại ca không dự định quay trở về sao?"

"Ta nguyên bản... Nguyên bản chỉ là thừa kế gia nghiệp của nghĩa phụ, giao cho người khác quản lý cũng không hề gì"

"Nhưng ta nhớ Chu đại ca xuất môn lần này là để tìm người, ngươi không tiếp tục tìm đệ đệ thất lạc của ngươi ?"

Chu Diễn lồng ngực kịch liệt phập phồng một chút, đan xen nắm lấy bàn tay Hứa Phong, nói: "Nếu đã định là vô duyên, thì có tìm thế nào cũng tìm không ra, nếu có duyên, nói không chừng rất lâu về trước đã tìm thấy được rồi."

Nói xong liếc nhìn Hứa Phong một cái, nói: "Vẫn là thuận theo tự nhiên đi."

Hứa Phong nghĩ đến biển người mênh mông, muốn tìm một người xác thực không phải dễ dàng, nhưng cũng không thể vì y, mà làm lỡ việc tìm người thân của Chu Diễn, liền nói: "Thật ra ta rất muốn đi du ngoạn khắp nơi, không bằng chờ sau này tay của ta tốt hơn rồi, Chu đại ca theo ta đ dung ngoạn khắp nơi, cũng thuận tiền tìm kiếm đệ đệ của ngươi."

Chu Diễn vuốt cằm nói: "Như vậy cũng được."

Vết thương trên tay Hứa Phong chưa lành, cõ công của Chu Diễn cũng tạm thời mất đi, việc này cũng không ai muốn đề cập tới, hai người an tĩnh ở lại trong nhà.

Kể từ đêm đó, Hứa Phong liền cùng Chu Diễn ở cùng một phòng. Chỉ là việc thân mật kia, lại chưa từng xảy ra lần nào nữa, có lúc Hứa Phong chủ động dán lên, Chu Diễn cũng chỉ lấy tay an ủi y một phen. Hứa Phong lường trước được trong lòng Chu Diễn vẫn có do dự, cũng không dám làm quá mức.

Vì chỗ ở của bọn họ cách Mộ Dung phủ, nên Mộ Dung Phi cơ hồ ngày nào cũng đến la cà.Chu Diễn vừa thấy hắn liền cau mày, nếu không phải Hứa Phong vừa ý căn nhà này, hắn đã sớm chuyển đi nơi khác.

Mộ Dung Phi ngoại trừ đến ăn trực, đều là bồi so mấy chiêu kiếm pháp với Hứa Phong. Võ công của Hứa Phong lúc trước cùng hắn đã có chút chêch lệch, bây giờ tuy rằng vẫn đánh không lại hắn, nhưng vẫn có thể tiếp được nhiều hơn mấy chiêu.

Mộ Dung Phi cũng thay y vui mừng, nói: "Hứa huynh thực sự tiến bộ không ít."

Hứa Phong cười cười, nói: "Là Chu đại ca chỉ dạy tốt."

Y chăm chỉ khổ luyện như vậy, thứ nhất là vì báo thù, thứ hai là vì Chu Diễn. Theo lời giải thích của Từ thần y, Chu Diễn nhất định phải dùng nội lực áp chế cổ trùng, một khi vọng động chân khí, sẽ làm cổ trùng tiến vào bên trong chân mạch, muốn lấy ra cũng không được. Hứa Phong cũng không dám mạo hiểm như vậy, y lúc này khổ luyện võ công, sau này nếu có gặp chuyện gì, cũng có cái để phòng vệ trước.

Phần tâm tư này của y chưa bào giờ đề cập với đối Chu Diễn, chỉ đứng ở xa xa nhìn người, sau đó xoay người tiếp tục luyện kiếm.

Mấy ngày nay Mộ Dung Phi bồi Hứa Phong luyện tập kiếm pháp, cũng chẳng biết vì sao, mấy ngày tiếp theo lại chẳng thấy đâu. Chu Diễn cầu cũng không được, thừa dịp khí trời quang đãng, đưa Hứa Phong đi dạo Tô Châu thành một lần. Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng hai người đi dạo một hồi, lại cảm thấy có chút hứng thú.

Ngoạn như vậy mấy ngày, đến một ngày, Mộ Dung Phi liền mang điểm tâm tìm tới cửa. Điểm tâm hắn mang đến khéo léo tinh xảo vô cùng, ngửi đến một cỗ mùi hương kia, quả thực là do vị Mộ Dung cô nương kia làm.

Hứa Phong sớm cự tuyệt hôn sự này, bây giờ có Chu Diễn ở đây, tất nhiên lại càng không dám nhận.

Mộ Dung Phi cười nói: "Yên tâm, em họ ta không có ý tứ gì khác, chỉ là cám ơn ngày đó ngươi thay nàng nhặt con diều."

Hứa Phong đang nghĩ ngợi có nên ăn hay không, Chu Diễn đã lấy ra trước một khối, ăn thử mùi vị, quay đầu đối với y nói: "Không bằng Phong đệ ngươi làm."

Hứa Phong nghe được sững sờ, một bên cảm thấy trong lòng ngọt một trận, một bên lại cảm thấy khó xử với Mộ Dung cô nương, nên có chút ngượng ngùng.

Mộ Dung Phi bị hắn chọc tức đến nghiến răng. Bất quá hắn cũng biết tíh khí của Chu Diễn, liền đem người quăng qua một bên, lôi kéo Hứa Phong nhỏ giọng nói chuyện.

"Hứa huynh, ta mấy ngày nay không đến tìm ngươi, quả thật có chút nguyên do."

Chu Diễn bên cạnh nghe thấy được, lành lạnh nói: "Mộ Dung công tử đến hay không, kỳ thực cũng không quan trọng lắm."

Mộ Dung Phi nguýt hắn một cái, nói tiếp: "Ngươi cũng biết cha ta mấy ngày trước xuất môn xử lí công việc, cho nên ta phải đi hòa giải mấy vụ tranh chấp, không nghĩ tới cha ta xứ lí cong việc lần này thật là một chuyện đúng đắn."

Hứa Phong buồn cười nói: "Mộ Dung tiền bối đức cao vọng trọng, trên giang hồ ai mà không kính phục, ngài ra tay xử lí công việc tất nhiên đều là chuyện đứng đắn."

"Vậy cũng chưa chắc." Mộ Dung Phi lẩm bẩm một câu, nói, "Ngươi còn nhớ vụ tân nương mất tích vài ngày trước không? Tự Nghênh Hương các bị thiêu cháy làm tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Chúng ta mặc dù cứu được mấy vị nữ tử trở về, nhưng vẫn có một vài tung tích không rõ ràng, cha ta chính là luôn điều tra chuyện này."

Việc này không thoát khỏi có quan hệ với Cực nhạc cung, Hứa Phong trong lòng căng thẳng, vội hỏi: "Kết quả thế nào?"

"Kết quả..." Mộ Dung Phi ghé vào tai Hứa Phong, nhẹ giọng nói, "Cha ta men theo tấm lệnh bài kia truy ra được, bắt nhốt được một đường chủ của Cực Nhạc cung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro