Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Phong nói xong câu đó, liền cảm thấy như đã dùng hết toàn thân khí lực, nếu không có tay Chu Diễn ôm eo y , y cơ hồ đứng thẳng không được.

Mà Chu Diễn rất nhanh liền thu hồi cái tay kia, ngón tay chạm vào nơi mà Chu Diễn vừa hôn qua, ngạc nhiên nói: “Đây là… Có ý gì?”

Hứa Phong biết mình không gạt được y nữa. Y cũng chưa từng dự định giấu hết cả đời, tuy rằng biết rõ không nên, nhưng y vẫn thích Chu Diễn, tuyệt không giả dối, cho dù là sai, y cũng chấp nhận.

Y nhìn thẳng hai mắt Chu Diễn, rốt cuộc nói: “Ta đối với Chu đại ca…”

“Phong đệ, ” Chu Diễn mạnh mẽ lau đi khoé miệng, xen lời y, "Ta xưa nay đều coi ngươi như đệ đệ."

Hứa Phong cắn răng, vẫn kiên trì, đứt quãng nói: “Ta biết, nhưng là ta… Thích Chu đại ca…”

Nghe vậy, Chu Diễn mạnh mẽ chấn động, bộ dáng có thêm mấy phần chật vật. Y và Hứa Phong cách rất gần, không khỏi phất tay một cái, đem y đẩy ra.

Hứa Phong không có phòng bị, bị hắn đẩy đến lùi lại một bước, đụng vào bàn đá phía sau. Lần đụng này cũng không nặng, nhưng y lại cảm thấy được từ chỗ nào dâng lên một luồng đau nhức, đau đến mặt mũi y trắng bệch.

Chu Diễn thần sắc hơi động, muốn đến dìu y, nhưng tay vừa mới đưa ra, một chút liền thu về. Hắn nhìn chăm chú Hứa Phong, trong con ngươi tâm tình thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng chỉ đều là lạnh lùng, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn băng tuyết: “Ngươi đang nói sảng cái gì? Như thế nào mà đệ đệ lại động tâm tư như thế với huynh trưởng?”

Hứa Phong như bị người dội một chậu nước lạnh, đến tâm cũng nguội lạnh.
Chu Diễn quay đầu đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt của y, nói: “Nếu kiếm pháp đã luyện xong, vậy ta về phòng trước. Ngươi…”

Hắn nhanh chóng liếc nhìn Hứa Phong một cái, rồi sau đó ngay lập thu hồi tầm mắt, nhìn đi nơi khác nói: “Ngươi cũng đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung.”

Dứt lời liền quay người đi ra khỏi đình.

Hứa Phong đuổi theo hai bước, sau đó chậm chậm dừng lại, tay chống lên mép bàn ngồi xuống. Bên ngoài mặt trời lên cao, vẫn là ý xuân hoà thuận vui vẻ, y lại một tia ấm áp cũng không cảm thấy được, chỉ nâng tay sờ sờ môi mình.

Hắn mặc dù nếm trải qua biết rõ tư vị đắng chát của thuốc, nhưng vẫn chưa giải độc tương tư này.

Hứa Phong ở trong vườn ngồi yên một buổi trưa, mãi đến tận khi sắc trời hoàn toàn chìm xuống, y mới giật mình tỉnh lại, thu lại tâm tình trở vào bên trong.

Mỗi ngày đến giờ ăn cơm, Chu Diễn chắc chắn sẽ không bỏ qua, ngày hôm nay lại chậm chạp không xuất hiện, Hứa Phong cùng Từ thần y hai người đành phải đứng ở ngoài cửa gọi ăn cơm. Từ thần y đều cảm thấy được có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi một câu.

Hứa Phong chắc chắn không thể nói rằng tật xấu đoạn tụ của mình hù doạ đến Chu đại ca đi? Nên tìm đại cái cớ nói qua loa cho qua.

Từ thần y suy tư, nhưng cũng không có hỏi nhiều, ngược lại Hứa Phong lại hỏi hắn việc cổ trùng . Việc này đã bị vạch trần, Từ thần y cũng không giấu giếm nữa, đàng hoàng đem sự tình nói qua một lần. Lời giải thích của hắn cùng Chu Diễn cũng không sai biệt lắm, đơn giản là cổ độc trong cơ thể Hứa Phong mỗi tháng sẽ phát tác một lần, chỉ có máu của Chu Diễn mới có thể áp chế được, mà Chu Diễn võ công cao cường, làm như vậy cũng không nguy hiểm đến tình mạng, nhiều lắm chỉ là tạm thời không sẽ dụng được võ công mà thôi.

Từ thần y nói có chút hời hợt, Hứa Phong lại biết đối với một cao thủ võ lâm mà nói, mất nội lực là chuyện cỡ nào nguy hiểm, vạn nhất kẻ thù của hắn tìm đến cửa, chẳng phải là không thể tự phòng thân sao ?

Hứa Phong trong lòng ngũ vị tạp trần, Chu Diễn càng đối đãi như vậy với y, y lại càng hãm sâu vào, thế nhưng Chu đại ca… Đối với y chỉ có tình thân.

Hứa Phong nghĩ tới đây, cảm thấy như bị cổ trùng xông vào lòng ngực quấy phá, y liền đem cảm xúc đau nhói này đè xuống, hỏi Từ thần y nói: “Hiện tại có thể lấy cổ trùng trong cơ thể Chu đại ca ra hay không?”

“A, muốn lấy ra cũng được, chỉ sợ Chu đại ca kia của ngươi không chịu.”

“Ta sẽ nghĩ cách thuyết phục hắn.” Hứa Phong tuy dự định như vậy, nhưng không ngờ qua mấy ngày sau, y căn bản không có cơ hội nói chuyện cùng Chu Diễn.

Trước đó vài ngày có thời điểm y tránh hắn, tốt xấu gì cũng tìm chút lí do, Chu Diễn lại quan minh chính đại mà trốn y. Y liền đến cửa phòng tìm gặp hắn, Chu Diễn cũng không đi ra mà ngốc trong phòng một ngày , rõ ràng không muốn gặp y.

Hai người ở dưới một mái nhà, lại cùng người dưng không khác biệt mấy.

Hứa Phong hồi tưởng lại ngày ấy, Chu Diễn phẩy tay áo bỏ đi, lộ ra vẻ tức giận không nhẹ, mà nếu chán ghét y như vậy, cần gì phải lưu lại Từ thần y cùng y trị thương? Cần gì phải dùng máu của mình để làm giải dược cho y, chết sống cũng không chịu lấy cổ trùng ra ?

Bộ kiếm pháp kia nguyên bản Hứa Phòng đã luyện được đến có thể xem như là thượng đẳng, nhưng đáng tiếc mấy ngày nay buồn bực nên mất tập trung, liền có chút trì hoãn lại. Ngày hôm đó y ở trong vườn lung tung vung lên mấy kiếm, chợt thấy tiểu đồng áo xanh thủ hạ của Từ thần y lại đây tìm y, nói là có một vị công tử đến nhà thăm, tự xưng là bằng hữu của y.

Hứa Phong sinh ra chút kỳ quái, nghĩ thầm y chỉ có một mình, ở Lâm An thành làm gì có bằng hữu nào?

Hắn theo tiểu đồng áo xanh đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy ngoài cửa là một vị công tử tuổi còn trẻ, ngồi ở trên lưng ngựa, trên người mặc một bộ xiêm y màu trắng, bên hông buộc một cái thắt lưng vàng ròng, tóc búi kim quan đính trên đó là viên dạ minh châu to bằng móng tay cái, phản chiếu dung mạo như ngọc của hắn, lúc này đang nhìn trời mà thất thần , vừa thấy Hứa Phong đi đến, liền cười dài mà nói: “Hứa huynh đệ, đã lâu không gặp.”

“Mộ Dung công tử.”

Hứa Phong mặc dù không phải người tham mê sắc đẹp, nhưng khi liếc thấy Mộ Dung Phi, vẫn cảm thấy mắt sáng lên, phiền muộn trong lòng cũng giảm đi một ít, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta ở trong nhà qua hết năm, dĩ nhiên là tới tìm ngươi.” Mộ Dung Phi tung người xuống ngựa, đi tới nói, “Ta đến nơi ở trước kia của các ngươi lại không thấy người đâu, phí hết bao nhiêu công sức mới tra ra được đến đây.”

Hai người nói chuyện một lát, Mộ Dung Phi liền lôi kéo Hứa Phong đi loanh quanh trên đường.

Hứa Phong vốn là không có ý định kết giao làm bạn với Mộ Dung Phi, nhưng thấy hắn nhiệt tình như thế, lại thịnh tình không thể từ chối. Y muốn cùng Chu Diễn thông báo một tiếng, bất quá nghĩ đến mình có đi gõ cửa người kia cũng sẽ không lên tiếng, cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, chỉ nói với tiểu đồng áo xanh vài câu, liền cùng Mộ Dung Phi đi.

Mới vừa khai năm, trong thành trấn đường xá đều náo nhiệt, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Mộ Dung Phi nghe nói Từ thần y dùng cổ trùng trị thương cho Hứa Phong, lập tức cảm thấy có chút vi diệu, nói: " Thần y này tính tình cổ quái kỳ lạ, cũng không biết có đáng tin. Kỳ thực Tô Châu thành cũng không thiếu danh y, ngươi không bằng cùng ta đi đến Tô Châu đi, ta đem danh y toàn thành bắt tới… Không, thỉnh đến trị bệnh cho ngươi."

Hứa Phong cười cảm ơn hảo ý của hắn, nói: “Không cần, Chu đại ca ta…”

Hắn nhắc tới mấy chữ Chu đại ca, nụ cười trên mặt liền phai nhạt xuống, không thể nói hết lời.

Ngược lại Mộ Dung Phi hỏi y: “Nói đến Chu đại ca kia của ngươi, hắn không phải cùng ngươi như hình với bóng sao? Hôm nay làm sao không thấy hắn?”

Hứa Phong miễn cưỡng cong cong khóe miệng, nói: “Dù là huynh đệ tốt, thì cũng chỉ là huynh đệ, làm sao có thể ngày ngày cùng ở chung một chỗ? Ta, ta hôm nay cũng chưa từng thấy hắn.”

Mộ Dung Phi không nghi ngờ y, nói: “Chu đại ca kia của ngươi lai lịch không rõ, chắc chắn bận rộn chút. Bất quá hắn không ở cũng tốt, đỡ phải động một chút liền lấy ánh mắt trừng ta.”

Nói nói, đi ngang qua một thư viện bên rìa đường, Hứa Phong muốn vào nhìn một chút, Mộ Dung lại dừng lại bước chân, nhẹ giọng nói: “Có gì đó không đúng.”

“Làm sao vậy?”

“Chúng ta hình như bị người theo dõi.”

Hứa Phong không cảm giác được, thế nhưng võ công Mộ Dung Phi cao hơn y một chút, nghĩ đến không phải không có lí.

“Là ai? Có phải hay không là…” Trong đầu y nghĩ đến ngay là người Cực Nhạc cung.

Mộ Dung Phi nhíu nhíu mày, chợt giãn ra, nói: “Đừng sợ, hẳn là người cha ta phái tới.”

“Cha ngươi?”

“Cha ta nhất định muốn ta phải thành thân, ta không đáp ứng, liền tự mình lén chạy đi.”

“Mộ Dung công tử còn chưa kết hôn sao? Ta nhớ lệnh muội của ngươi cũng sắp xuất giá.”

“Ta nếu muốn cưới, chỉ muốn cưới người ta yêu thương.” Mộ Dung Phi cùng Hứa Phong nháy mắt, nói, “Hứa huynh đệ, ngươi ở đây chờ, ta đi đuổi bọn họ đi.”

Nói xong toàn thân tựa như một trận gió lẫn vào trong đám người.

Hứa Phong sợ hắn gặp chuyện, liền vội vàng đuổi theo. Y đuổi theo Mộ Dung Phi chạy qua một cái ngã quẹo, liền thấy một cái cái hẻm nhỏ, bên trong hẻm nhỏ không có một bóng người, chỉ có Mộ Dung Phi một mình đứng ngơ ngác.

Hứa Phong tiến lên một bước, vỗ bả vai hắn, kêu lên: “Mộ Dung công tử.”

Mộ Dung Phi như bị làm cho sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy là y, mới coi như thở phào nhẹ nhõm, liền tựa hồ có chút thất vọng.

Hứa Phong sợ hắn bị làm sao, hỏi: “Mộ Dung công tử, ngươi không sao chứ?”

“Không có chuyện gì, ” Mộ Dung Phi vẫn có chút ngơ ngác, nhìn phía trước nói, “Ta vừa nãy… Tựa hồ nhìn thấy một cái người quen.”

“Người nào?”

“Là…” Mộ Dung Phi dừng một chút, tự lẩm bẩm, “Không, không thể, chắc chắn là ta nhìn lầm, hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây ?”

Trong miệng hắn nói như vậy, nhưng lại có chút mất tập trung. Hơn nữa trong bóng tối người của bọn họ vẫn không tìm thấy, cũng không biết là địch hay bằng hữu, hai người cũng không còn hứng thú đi dạo, tại bên đường tìm một tửu quán ăn bữa cơm, sau đó từng người trở về phủ của mình.

Thời điểm Hứa Phong trở lại thì sắc trời đã tối sầm, y suy nghĩ một chút, hay là trước tiên đi gõ cửa phòng Chu Diễn.

“Chu đại ca.”

Hứa Phong biết Chu Diễn đang ở trong phòng, nhưng trước sau lại không có người lên tiếng. Y lại gõ gõ cửa phòng, nói: “Ta mua chút điểm tâm trở về, ngươi có muốn nếm thử hay không ?”

Chu Diễn vẫn không lên tiếng.

Hứa Phong đợi đã lâu, lâu đến mức điểm tâm trong tay đều bị gió đêm thổi nguội, y sau đó mới khom lưng đem đồ đặt ở ngoài cửa, quay người hướng gian phòng của mình đi vào.

Lúc này lại nghe “Kèn kẹt” một tiếng, cửa phòng Chu Diễn mở ra.

Hứa Phong vừa mừng vừa sợ, quay đầu lại nói: “Chu đại ca!”

Trong phòng Chu Diễn không có đốt đèn, hắn đứng ở cửa, thân thể như ngọc, chỉ có ánh trăng chiếu sáng lên mặt của hắn.

Mấy ngày không gặp, Hứa Phong cảm thấy hắn có chút gầy đi, vì ở trong màn đêm, ánh mắt kia cũng là đặc biệt sâu thẳm, nhất thời gọi người nhìn không thấu. Hứa Phong nguyên bản có nhiều chuyện muốn nói, chân chính thấy mặt hắn, trái lại cũng không nói ra được.

Chu Diễn nhìn điểm tâm đặt dưới đất một chút, hỏi: “Ngươi hôm nay ra ngoài?”

“Vâng, Mộ Dung công tử tới tìm ta, ta cùng hắn đi ra bên ngoài dạo một chút.”

Chu Diễn gật gật đầu.

Hứa Phong đánh bạo hỏi: “Chu đại ca… Chịu nói chuyện cùng ta ?”

Chu Diễn im lặng một lát, đem Hứa Phong liếc nhìn một cái, bỗng nhiên sau đó đối với y nở nụ cười.

Hứa Phong nhất thời cảm thấy cái gì cũng không nhớ, chỉ gọi: “Chu đại ca…”

Chu Diễn nhẹ nhàng nắm chặt tay Hứa Phong, nói: “Phong đệ, mấy ngày nay đã suy nghĩ nghiêm túc, ngươi tuổi còn trẻ, hơn nửa năm nay đều cùng ta ở chung, khó tránh khỏi nghĩ lung tung, hiểu sai chính mình đối với ta… Cùng người khác bất đồng.”

Hắn cân nhắc một chút, mới nói: “Kỳ thực ta cùng Từ thần y, Mộ Dung Phi bọn họ cũng không có gì khác biệt.”

Không đúng! Ở trong mắt y, chỉ có Chu đại ca là độc nhất vô nhị.

Hứa Phong nghĩ như vậy, nhưng không có cách nào đem lời này nói ra.

Chu Diễn thấy y im lặng không lên tiếng, liền nói tiếp: “Chờ tương lai ngươi gặp được nữ tử mình thích, tự nhiên cũng rõ những suy nghĩ hiện tại cũng chỉ là hiểu lầm. Phong đệ, ngươi dứt bỏ suy nghĩ đó, chúng ta vẫn như xưa giống như anh em ruột, có được hay không?”

Hứa Phong còn có thể trả lời thể nào?

Y tình nguyện hôm nay thà rằng không đến gõ cửa phòng Chu Diễn còn hơn.

Trong lòng bàn tay y đổ mồ hôi, một cái tay ẩm ướt liền trượt, chậm rãi từ trong lòng Chu Diễn tuột ra. Y phí công cầm lấy, chung quy chỉ nắm chặt được ánh trăng mờ ảo trong bống tối vô tận.

Không biết qua bao lâu, y nghe được thanh âm mình trả lời: “… Được.”

Chu Diễn nghe xong như trút được gánh nặng, một lần nữa đến nắm lấy tay y, lại bị Hứa Phong tránh khỏi.

Trong lòng hắn ngẩn ra, cái tay kia cứng đờ giữa không trung, cũng không biết nên đặt ở nơi nào mới tốt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là rút về đặt phía sau lưng.

Hứa Phong cúi đầu nói: “Chu đại ca, thời điểm này đã không còn sớm nữa, ta về phòng nghĩ ngơi trước.”

Chu Diễn suy nghĩ nửa ngày, cũng không có lý do nào để giữ y lại, liền khoát tay áo một cái, để cho y đi.

Hứa Phong ngơ ngơ ngác ngác trở về phòng. Y vẫn mặc quần áo nằm trên giường một đêm, chính y cũng không biết mình có đang ngủ hay không, phảng phất như chỉ trong nháy mắt, thì trời đã sáng rồi. Y đứng dậy rửa mặt một phen, nhìn vào trong gương cảm thấy khí sắc của mình vẫn tốt, đẩy cửa phòng ra nhìn, lại đụng phải Chu Diễn ở sát vách đan đi ra .

Hai người hai mắt nhìn nhau, đều sửng sốt một chút.

Hứa Phong nhớ kỹ việc đã đáp ứng Chu Diễn đêm qua, muốn dứt khoát chôn vùi phần tâm ý kia, chỉ muốn coi hắn là huynh trưởng, lại không nhớ nổi lúc hai người ở chung thì như thế nào. Khi chạm mặt, có nên cười chao một tiến hay không?

Hắn đang do dự, Chu Diễn đã đi về trước, nói: “Đi thôi.”

Hứa Phong vội vã đi theo.

Ánh mặt trời hơi nghiêng, đem bóng của Chu Diễn kéo dài trên mặt tường. Hứa Phong cúi đầu nhìn, không nhịn được đưa tay ra, giả như nắm chặt lấy nó, như đang cùng Chu Diện tay trong tay.

Nhưng chỉ nháy mắt, y liền tỉnh táo lại, cuống quít thu tay về, lo lắng e sợ rằng sẽ bị người khác phát hiện.

Một đoạn đường này hai người không nói một lời nào, rất nhanh liền đến tiền sảnh. Từ thần y thức dậy rất sớm, đã ngồi ở  bên cạnh bàn dùng bữa, thức ăn buổi sáng cũng không phong phú, chỉ có một bát cháo hoa cùng phối cùng mấy món có thể ăn vào buổi sáng.

Hứa Phong cùng Chu Diễn khẩu vị giống nhau, thường ngày cũng thường gắp cùng một món ăn, lúc này lại không để ý, đũa hai người liền đụng vào nhau.

Lúc thường đều là Chu Diễn nhường cho Hứa Phong gắp trước, Hứa Phong biết hắn cưng chìu mình, nên từ trước đến giờ cũng không khách khí với hắn.

Lúc này lại không biết phản ứng như thế nào.

Nếu là huynh đệ bình thường, lúc nên nhường còn không phải nên nhường hay sao?

Hai đôi đũa gắp vào bát củ cải muối, nửa ngày cũng không có động tĩnh.

Cuối cùng đến cả Từ thần y cũng nhìn không nổi nữa, lại gần nói: “Một khối củ cải mà thôi, nếu thích đến như vậy, ta bảo đầu bếp bưng lên một dĩa nữa. Ân, không thu phí các ngươi nữa là được rồi.”

Hứa Phong mặt nóng lên, thu hồi đũa nói: “Không cần.”

Chu Diễn nhưng lại không nói một lời, trực tiếp gắp khối củ cải muối kia bỏ vào trong bát Hứa Phong.

Hứa Phong không dám nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào chén cháo nói: “Đa tạ Chu đại ca.”

Chu Diễn nhàn nhạt nói: “Khách khí.”

Giữa hai người tựa như người xa lạ.

Hứa Phong ăn chút cháo còn lại, nhưng ăn vào lại cảm thấy không có mùi vị gì.

Thật vất vả mới qua được một buổi sáng, theo thường lẹ vào giờ ngọ thì sẽ bắt đầu luyện kiếm. Chu Diễn làm như không có chuyện gì xảy ra, đem bộ kiếm pháp lúc trước dạy lại cho Hứa Phong một lần nữa.

Hứa Phong tránh không được, đơn giản đem những thứ suy nghĩ ngổn ngang kia vứt qua một bên, ổn định lại tâm trí chuyên tâm luyện kiếm.

Y vừa bắt đầu có chút luống cuống, sau đó tâm vô tạp niệm, hết sức chăm chú, ngược lại càng luyện càng tốt, một bộ kiếm pháp luyện đến nước chảy mây trôi, thời điểm cuối cùng thu chiêu liền vung ra một kiếm, mặc dù không giống như Chu Diễn một kiếm chém dứt cây, nhưng cũng chấn động đến mức lá trên cây rì rào rơi xuống.

Hứa Phong từ khi động tâm đối với Chu Diễn, võ công đã lâu không có tiến triển, lúc này trong lòng không khỏi vui mừng, sớm đã quên mất việc huynh đệ hay không huynh đệ kia, quay đầu lại đi tìm kiếm thân ảnh của Chu Diễn, cười nói: “Chu đại ca, ta luyện thế nào?”

Chu Diễn ôm cánh tay đứng ở phía sau y, nghe được một tiếng “Chu đại ca”, liền bất giác khẽ mỉm cười.

Nụ cười này đơn giản là như gió xuân hiu hiu, Hứa Phong kìm lòng không đặng tiến lên trước một bước.

Chu Diễn lại tựa bỗng nhiên thức tỉnh, lui về phía sau, nụ cười trên mặt cũng nhạt xuống, nghiêm mặt nói: “Luyện không tệ.”

Tâm trạng Hứa Phong chìm xuống, mới phát hiện chính mình thất thố, hai người bọn họ bất quá chỉ là huynh đệ kết nghĩa, tự nhiên không nên quá mức thân cận.

Chỉ là y đến tột cùng nên cách hắn bao xa? Một bước? Hai bước? Giả vờ làm huynh hữu đệ cung*, nguỵ trang đến mức chính y cảm thấy cực khổ vô cùng.

*Anh em hoà nhã tôn kính lẫn nhau.

Trên mặt Hứa Phong miễn cưỡng treo lên nụ cười, nói: “Vậy ta tiếp tục luyện lại một lần.”

Còn nói: “Ta đã luyện được thuần thục, Chu đại ca không cần ở bên cạnh nhìn.”

Chu Diễn như thở phào nhẹ nhõm, cũng không tiếp tục lưu lại, vội vàng rời đi. Hứa Phong nhấc kiếm nhìn theo bóng lưng hắn, mãi cho đến khi không còn thấy thân ảnh kia, mới quay người lại tiếp tục luyện kiếm.

Y cũng không biết chính mình đã luyện bao lâu, mãi đến tận khi Mộ Dung Phi đến nhà tìm y, mới dừng lại nghỉ ngơi. Mộ Dung Phi là tới tìm y ngoạn, chỉ là Hứa Phong đang buồn bực nên mất tập trung, không nhấc nổi tinh thần lên, chỉ mời hắn vào trong phòng uống chén trà nhỏ.

Mộ Dung Phi vừa uống trà vừa cười nói, nói về bên trong nhà hắn có bao nhiêu náo nhiệt, giao thừa đêm đó thả đốt pháo hoa, chiếu cả một chân trời đều hồng hồng đỏ đỏ.

Hứa Phong nghe vào tai, thế nhưng lại nghĩ đến đêm giao thừa hôm đó y cũng Chu đại ca cùng đốt pháo hoa, y lại trong tiếng pháo nổ ầm vang, hy vọng ngày này sang năm, vẫn có thể cùng Chu đại ca ăn Tết.

Nhất định là si tâm vọng tưởng.

Mộ Dung Phi nói: “Kỳ thực Tô Châu thành so với Lâm An cũng không kém, nếu ngươi nguyện ý ở lại nhà ta mấy ngày thì tốt rồi.”

“Được.”

Mộ Dung Phi ngẩn ngơ, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, ” Hứa Phong nâng chung trà lên uống một hớp, nói, “Ta nói đến phải quấy rầy quý phủ của Mộ Dung công tử mấy ngày rồi.”

“Muội tử ta hoa nhường nguyệt thẹn, quốc sắc thiên hương, nói là võ lâm đệ nhất mỹ nhân cũng không quá đáng, nhưng đáng tiếc lại là thanh mai trúc mã của Lâm gia tiểu tử kia, từ nhỏ đã sớm lập hôn ước.”

“Lâm gia nhị công tử tuổi trẻ tài cao, lại nghe nói tướng mạo tốt, phẩm tính cũng tốt, có cái gì mà đáng tiếc ?”

Mộ Dung Phi ngồi trên lưng ngựa, liếc mắt cười nhìn Hứa Phong một cái, nói: “Nếu ta lại có thêm một muội tử nữa, liền có thể đem nàng gả cho ngươi .”

Hứa Phong cùng y đi ngang nhau, nghe lời này, không khỏi có chút dở khóc dở cười, nói: “Mộ Dung công tử nói đùa."

“Ta cùng Hứa huynh ngươi vừa gặp như đã quen, lại từng nhận một cái đại ân của ngươi, ta là thật tâm muốn ngươi trở thành em rể.” Mộ Dung Phi nói, “Bất quá không quan trọng, ta còn có mấy người em họ chưa thành thân, dung mạo cũng chẳng kém muội tử ta, chờ đến khi ngươi đến nhà ta, ta dẫn ngươi đi gặp từng người”

Mộ Dung Phi toàn tâm toàn ý muốn mai mối cho y, nhưng Hứa Phong trong lòng nghĩ, Mộ Dung cô nương kia có đẹp đến đâu, cũng không bằng Chu đại ca của y.

Ngày ấy Mộ Dung Phi mời y ở lại nhà hắn, y đang nghĩ ngợi làm sao có thể tránh né được Chu Diễn, nên dựa vào thời thế, mà đáp ứng đi đến Tô Châu.

Chu Diễn xem y như thân đệ đệ, một lòng muốn gắn bó tình huynh đệ, chỉ là y đã động tâm, khó lòng kìm nén nổi, làm sao có thể nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt? Để tránh Chu đại ca làm khó dễ, y chỉ có thể tránh đi thật xa.

Trải qua một tháng hai tháng, một năm hai năm, hay một khoảng thời gian dài về sau, chờ đến khi y chân chính đem phần tình cảm này chôn sâu xuống, y cùng Chu đại ca… Có lẽ sẽ có một ngày gặp lại.

Hứa Phong không muốn đối mặt cùng Chu Diễn nói lời từ biệt, chỉ để lại một phong thư cho hắn, sau đó lặng lẽ mà ly khai Từ phủ. Mộ Dung Phi mặc dù cảm thấy kì quái vì sao Chu Diễn không cùng đi, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ngược lại Hứa Phong sợ gây thêm phiền phức cho hắn, hỏi: “Mộ Dung công tử không phải đào hôn trốn đi hay sao? Lần này trở lại, không phải là tự chui đầu vào lưới ?”

“Không sao, mức quá chỉ bị cha ta đánh một trận.”

“Mộ Dung công tử có người trong lòng ?”

“Ha ha, không có.” Mộ Dung Phi cũng không kiên dè, thản nhiên nói, “Thời điểm ta còn trẻ người non dạ, đã từng quý mến một cô gái, bất quá nàng lại cố tình chung tình với Lâm…”

Hắn tựa hồ cực kỳ chán ghét cái người kia, chuyển đề tài, đem cái danh từ kia nuốt xuống, nói: “Nói chung nàng đã đối với ta không có tâm ý, ta tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục mong nhớ nàng.”

“Mộ Dung công tử qua bao lâu mới quên đi vị cô nương kia?”

Roi ngựa trong tay Dung Phi rơi xuống, sau đó lại vững vàng lấy tay tiếp lấy, dáng dấp lỗi lạc, cười nói: “Ta khai mấy đàn rượu mạnh, say một trận rồi, sau đó liền đem nàng quên đi.”

Hứa Phong cũng cười theo.

Nếu như đơn giản như vậy buông tha một người, thì y cũng muốn mỗi ngày đều say không cần tỉnh táo nữa.

Tô Châu cách Lâm An không xa, hai người cưỡi ngựa mà đi, không đến mấy ngày liền đến nơi. Mộ Dung gia là võ lâm thế gia, ở trong thành rất có danh tiếng, nên nhân số thịnh vượng, chỉ có anh em họ của Mộ Dung Phi thôi thì cũng đã chừng mười người, bởi vậy tòa nhà cũng rất lớn. Mộ Dung Phi biết Hứa Phong không thích náo nhiệt, nên cố ý tìm một nơi yên tỉnh cho y.

Mộ Dung Phi nguyên bản chỉ lo lắng đến việc bị cha hắn ép hôn, không nghĩ tới cha hắn lại vừa vặn có việc đi ra ngoài, ngược lại hắn tiết kiệm được một phen công phu. Lúc trước Hứa Phong vì đã từng cứu Mộ Dung Phi, ở trong phủ cũng rất được đãi ngộ.

Mộ Dung Phi cho y nghỉ ngơi tốt một đêm, ngày hôm sau liền dẫn y đi du sơn ngoạn thủy.

Tô Châu thành cùng Lâm An khác biệt không lớn, thế nhưng tường trắng ngói đen, sơn thủy lâm viên, đặc biệt thanh tao lịch thiệp. Hứa Phong thấy cảnh đẹp ý vui. Cũng đem phiền muốn ném ra sau đầu.

Ngoạn như vậy mấy ngày, ngày này hai người về đến hơi trễ một chút, thời điểm hồi phủ trời cũng đã tối sầm. Mộ Dung Phi bị mẹ hắn kêu đến nói chuyện, Hứa Phong một mình trở về tiểu viện. Hắn đẩy cửa phòng ra, sờ soạng tìm nến trên bàn, cũng không biết bị cái gì ngáng chân một cái, đột nhiên nhào tới phía trước ——

Đầu y đụng vào trong lồng ngực của một người.

Hứa Phong đầu tiên là cả kinh, không biết là ai đột nhập vào trong phòng y, sau lại nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc kia, ngay lập tức liền thanh tĩnh lại, cảm thấy được đầu quả tim có chút run rẩy.

“Chu đại ca…”

Chu Diễn ở trong bóng tối trầm mặc dị thường. Hai tay hắn nắm lấy vai Hứa Phong, đem y nhẹ nhàng đẩy ra một chút.

Hứa Phong trong lòng còn tưởng rằng mình đang mơ, lúc này mới bình tĩnh lại, biết đó thật sự là Chu Diễn.

Chu đại ca trong giấc mộng của y, sẽ không như vậy mà đẩy ý ra.

Hứa Phong liền hỏi: “Chu đại ca sao lại ở đây?"

Chu Diễn đốt nến trên bàn, từ trong lồng ngực lấy ra một tờ giấy, nhẹ nhàng ném tới trước mặt Hứa Phong. Hứa Phong liếc mắt một cái, nhìn tới chữ viết quen thuộc, đúng là lá thư y thời điểm rời đi lưu lại.

Chu Diễn hỏi: “Đây là ý gì?”

Hứa Phong nói: “Ta ở trong thư đã viết rõ ràng, cái tốt nào cũng có kết thúc, ta cùng Chu đại ca nếu sớm muộn gì cũng tách ra, dù sớm hay muộn, thì cũng không có gì khác biệt.”

“Cho nên ngươi liền để lại thư sau đó trốn đi?”

“Ta sợ thấy Chu đại ca… Ta liền không nỡ đi.”

Khác với mấy ngày ngày trước, y đến lúc này mới đối mặt với Chu Diễn, ánh nến mờ nhạt, trong đôi con ngươi chỉ phản chiếu độc nhất một thân ảnh của Chu Diễn.

Chu Diễn thấy ánh mắt này, bất giác cả người chấn động, thần sắc cực kỳ khó coi. Hắn xoa xoa mi tâm, nói: “Phong đệ, ngươi ngồi xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút.”

Hứa Phong đứng không nhúc nhích, nói: “Nếu như vẫn là lời giải thích một bộ muốn làm huynh hữu đệ cung lời, ta không nghe cũng được.”

Chu Diễn cũng không ép y, chỉ bấm ngón tay, nhẹ nhàng gõ bàn một cái.

Hắn vừa bắt đầu gõ đến rất nhanh, như có vô hạn ưu phiền, lúc sau lại càng ngày càng chậm, chốc chốc đột ngột vang, cuối cùng triệt để ngừng lại, lặng im một lát sau, hỏi Hứa Phong nói: “Phong đệ, ngươi là thật tâm thích ta…”

Thanh âm hắn khô khốc, bỏ ra nhiều khí lực, mới nói ra vài chữ phía sau: “Yêu thích huynh trưởng của ngươi?”

“Việc này chẳng lẽ còn có thể làm bộ?” Hứa Phong nói, “Huống hồ ngươi và ta chỉ là kết bái huynh đệ.”

Chu Diễn muốn nói lại thôi, ngừng lại một chút, hỏi: “Lẽ nào không có biện pháp quay đầu lại ?”

“Không còn kịp rồi. Trừ phi…” Hứa Phong cắn chặt răng, dứt khoát nói, “Trừ phi thời gian đảo ngược, đem ta chưa từng quen biết với Chu đại ca.”

Chu Diễn nghe vậy, càng khẽ động khóe miệng, nở một nụ cười vô cùng quái lạ, nói: “Ngươi không biết, trong lòng ta cũng mong muốn việc này xảy ra."

Hứa Phong như bị dao đâm tứ chi, tay chân máu chảy ồ ạt, đau đến y muốn động cũng không nhúc nhích được.

Lời nói kia của y bất quá là giận hờn, không ngờ được Chu Diễn lại thật thực lòng mà ghét cay ghét đắng y, hận không sao lúc xưa lại gặp gỡ y.

Đầu lưỡi y có chút tê cứng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đã như vậy, ta đã tự mình rời đi, không phải đúng với tâm ý của Chủ đại ca sao? Ngươi cần gì phải tìm ta quay trở về ?”

Chu Diễn muốn nói tiếp, lại nghe vang lên hai tiếng “Đùng”, “Đùng” , có người gõ cửa phòng.

“Hứa huynh” âm thânh Mộ Dung Phi truyền từ ngoài cửa đến, “Ta nhớ đến còn có chuyện ta chưa nói cho ngươi.”

Hứa Phong không cần nghĩ cũng biết, Chu Diễn nhất định không phải từ cửa chính tiến vào, lúc này nếu như Mộ Dung Phi tiến vào thấy được, khó tránh khỏi có chút lúng túng, bởi vậy y lên tiếng trả lời: “Mộ Dung công tử, ta đã ngủ rồi, có việc gì ngày mai nói sau đi.”

Mộ Dung Phi thấy vốn không phải việc khẩn cấp gì, liền nhân tiện nói: “Được, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”

Hứa Phong “Ừ” một tiếng, bên tai nghe thấy tiếng thở dài như có như không. Trong lòng y căng thẳng, vội vã quay đầu nhìn lại, đã thấy bên trong phòng không có một bóng người, sớm không thấy thân ảnh Chu Diễn đâu. Ngược lại là một bên cửa sổ còn chưa đóng lại, bị gió thổi đến hơi lắc lư.

“Chu đại ca?”

Hứa Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen một màu, cũng không biết Chu Diễn đã đi chưa. Hắn nghĩ tới võ công của Chu Diễn đã hoàn toàn biến mất, không biết làm sao có thể ra khỏi phủ, lại càng không biết ban đêm nghỉ chân ở nơi nào? Lại nghĩ đến hai người đã đến nước này, Chu Diễn nhất định sẽ không muốn cùng y gặp mặt, nhất thời cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Lá thư y để lại cho Chu Diễn vứt ở trên bàn, Hứa Phong cầm lên nhìn một chút, chữ mở đầu là chữ Chu trong Chu đại ca, vì y lúc đó viết có chút chần chờ, nét mực có chút lan ra ngoài.

Hứa Phong bình tĩnh nhìn, cảm thấy tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Y dời cây nến lại đây, đem tờ giấy mỏng manh kia hơi trên lửa, chữ “Chu” kia từng chút một bị ngọn lửa kia cắn nuốt.

Y ban đêm ngủ quá trễ, nên ngày hôm sau vẫn là mộ Dung Phi đến kêu y.

Nguyên lai Mộ Dung phu nhân mấy ngày nữa muốn đi đến miếu dâng hương, mấy em họ của Mộ Dung Phi cũng sẽ đi theo, hắn liền tới mời Hứa Phong đi cùng.

Hứa Phong tinh thần không tốt, vốn không muốn ra ngoài, lại nghe hắn nói việc này, càng cảm thấy không thoả đáng: “Đều là nữ quyến, ta chỉ là người ngoài…”

“Chính là bởi vì đều là nữ quyến, ngươi mới cần đi chung với ta, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Huống hồ người nhà chúng ta đều là nữ nhi giang hồ, cũng không câu nệ tiểu tiết này nọ.” Mộ Dung Phi nói, cố ý tiến đến bên tai y nói, “Muội tử ta muốn ở trong nhà thêu đồ cưới, còn cố ý làm mấy bộ cho mấy người em họ ta, tất cả đều còn chưa đính hôn.”

Nói tới nói lui, vẫn là muốn mai mối cho y.

Hứa Phong không có ý tứ này, nhưng phải nói tuyệt chiêu làm nũng của Mộ Dung Phi thật sự là vô địch thiên hạ, Hứa Phong bị hắn quấn mấy ngày, thực sự không tiện tiếp tục cự tuyệt, tới ngày đó, đành phải theo Mộ Dung Phi ra ngoài.

Mộ Dung phu nhân cùng mấy vị tiểu thư đều đã lên ngồi xe ngựa, chỉ có Mộ Dung Phi cùng Hứa Phong cưỡi ngựa. Chùa miếu kia cách không xa, hai người cười cười nói nói, không bao lâu liền đến.

Ngày hôm đó bầu trời trong xanh, ánh mặt trời vô cùng tốt, cho nên không ít người tới dâng hương. Hứa Phong nghe nói trong miếu này bồ tát khá là linh nghiệm, ngày thường đèn nhang cường thịnh, nên cũng đi dập đầu mấy cái.

Y không cầu gì đặc biệt, chỉ cầu cho Chu đại ca bình an vui vẻ là tốt rồi.

Phía tây chùa miếu có một toà hồ, hồ nước xanh thẳm, bên hồ hoa cỏ mọc xanh mát, nơi tích hợp để du ngoạn.

Các vị tiểu thư bồi tiếp Mộ Dung phu nhân, kỳ thực cũng ở trong nhà đến ngộp ngạt rồi, nên muốn ra hóng mát một chút. Bởi vậy buổi trưa ăn cơm chay xong, mọi người liền đi đến bên hồ du ngoạn.

Bọn họ tới sớm một chút, lúc sau liền thấy mấy chiếc xe ngựa lục tục đi tới, nhìn từ xe ngựa cho tới tôi tớ, thì cũng biết là gia đình giàu có. Mộ Dung Phi dung mạo xuất chúng, vô luận đi đến đâu cũng đều bị người chú ý, hắn đã sớm quen với chuyện này, nằm một chút trên bãi cỏ, thích ý phơi nắng.

Hứa Phong không dám tùy tính như vậy, chỉ quy củ ở một bên trông coi, sợ có tên ngông cuồng nào đó đụng phải các nữ quyến. Ngược lại mấy vị Mộ Dung cô nương lại lén nhìn y, ghé vào tai nhau nói nhỏ, hi hi ha ha nhốn nháo một trận. Các nàng lần này để dự ngoạn, sớm chuẩn bị một con diều, lúc này đang được gió thả bay lên trời.

Từng con từng con diều bay trên bầu trời xanh lam, nhìn đến tâm thần người sảng khoái.

Chỉ là không qua bao lâu, trong số đó bỗng có một con diều hình bướm sặc sỡ bị lệch hướng, lúc rơi xuống bị gió thổi cuốn đi, rơi vào trong rừng cây.

“Nha, ” một cô nương mặc xiêm y màu vàng đứng dậm chân, hướng Mộ Dung Phi reo lên, “Thập nhị ca, con diều của ta rơi vào trong rừng, ngươi đi tìm về giúp ta đi”

Mộ Dung Phi trong dòng anh em họ đứng hàng thứ mười hai. Hắn trở mình một cái từ trên mặt đất nhảy lên, sau lại đẩy Hứa Phong một cái, cười hì hì nói: “Nhanh đi nhanh đi!”

Hứa Phong từ chối không được, đành phải đứng dậy đi. May mà rừng cây kia không lớn, con diều kia màu sắc sặc sỡ, y chỉ cần đi một vòng liền tìm thấy. Thời điểm y cúi người tìm kiếm con diều, ánh mắt của y liếc thấy một góc áo màu xanh. Màu sắc cực kỳ đặc biệt, cùng với kiện xiêm y mà Chu Diễn yêu thích vô cùng giống nhau, Hứa Phong trong lòng hơi động, thời điểm quay đầu nhìn kỹ lại, nhưng cái gì cũng không thấy.

“Chu đại ca?”

Hứa Phong nghi ngờ không thôi, không biết có phải hay khó do y hoa mắt. Lẽ nào do y tưởng niệm Chu Diễn, trong mộng còn thấy chưa đủ, nên vào ban ngày cũng xuất hiện ảo giác?

Y một mình đi lòng vòng trong rừng, thấy xác thựckhông có người nào khác, mới từ trong rừng đi ra, đem con diều trao trả lại cho Mộ Dung cô nương.

Mộ Dung cô nương yêu kiều cười khẽ, hướng y vén áo thi lễ, cách phút chốc liền sai người đem hộp điểm tâm lại đây. Điểm tâm kia được làm rất tinh xảo, đều là hình dạng cánh hoa, thơm đến nức mũi.

Hứa Phong đến cái tuổi này, còn chưa cùng nữ tử tiếp xúc qua, nhất thời cũng không biết có nên ăn hay không. Lại bị Mộ Dung Phi đoạt đi, cầm lên một khối điểm tâm nhét vào trong miệng y, hỏi: “Có ngon không?”

Hứa Phong chỉ mới nếm thử mà miệng đã đầy vị ngọt, còn có một chút hương vị của hoa anh đào, không khỏi gật gật đầu. Mộ Dung cô nương xa xa nhìn thấy, che khăn hướng y nở nụ cười.

Ngày hôm đó gió êm sóng lặng. Khi đến buổi trưa liền nổi lên một trận gió, trời dường như có dấu hiệu muốn mưa to, đoàn người liền sớm trở về phủ.

Mộ Dung Phi cố ý đi đến chỗ Hứa Phong uống chén trà, ánh mắt nghiêm túc hỏi y: “Ngươi cảm thấy em họ kia của ta như thế nào ?”

Hứa Phong mờ mịt nói: “Cái gì?”

“Chính là người đưa ngươi điểm tâm ấy. Nàng là nữ nhi của Lục thúc ta, từ nhỏ đã được Lục thẩm giáo dưỡng, việc bếp núc nữ công gia chánh tất cả đều không kém.”

Hứa Phong giờ mới hiểu được ý hắn, nói: “Mộ Dung công tử, ta, ta không có ý tứ này…”

Mộ Dung Phi hảo không kinh sợ: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, lẽ nào ngươi không muốn thú thê? A, hay là ngươi đã có người trong lòng?”

Hứa Phong nghĩ thầm y quả thật muốn thành thân với một người , nhưng đáng tiếc người kia lại không phải là nữ tử.

Lời này tất nhiên là không thể nói với Mộ Dung Phi, y tìm cớ nói: “Ta không cha không mẹ, không môn không phái, một thân một mình phiêu linh giang hồ, làm sao xứng với Mộ Dung cô nương? Mộ Dung công tử vẫn là không nên nói đến chuyện này.”

“Người trong giang hồ cũng không quan trọng quá vấn đề dòng dõi, đợi ngươi thành em rể ta, chúng ta chính là thân lại càng thêm thân.”

Hứa Phong bị hắn nói lời này chọc cười, nói: “Ta cùng Mộ Dung công tử không quen không biết, tại sao lại nói thân lại càng thêm thân?”

Mộ Dung Phi không phục, nói: “Ngươi cùng họ Chu kia cũng không quen không biết, không phải cũng thành huynh đệ kết nghĩa sao? Nói đến không phải là ta gặp ngươi trước sao, chỉ là không nghĩ tới chuyện kết bái thôi. Kiếm một ngày lành, ta xem hôm nay không sai biệt lắm, không bằng đôi ta cũng tới kết bái một chút đi ?”

Việc kết bái này cũng đâu phải trò đùa.

Hứa Phong đương nhiên không chịu.

Mộ Dung Phi vẫn cứ kiên trì, nói nửa ngày cũng chưa đá động được y, đành đứng dậy cáo từ. Bất quá lúc Hứa Phong đưa hắn ra cửa, hắn vẫn nhớ mãi không quên nói: “Ta nói hai việc kia, Hứa huynh ngươi suy nghĩ thật kỹ lại một chút. Coi như ngươi mắt cao hơn đầu, không vừa mắt em họ ta, cũng không nên không vừa mắt ta.”

Hứa Phong đang muốn lại khéo léo từ chối một lần nữa, ánh mắt quét qua, lại phát hiện một góc áo màu xanh lam, như ẩn như hiện giấu ở cách đó không xa trong bụi rậm.

Lúc này y nhìn ra chính xác trăm phần trăm, tuyệt đối không phải ảo giác của chính mình.

Hứa Phong tâm đều treo lên. Y nghĩ tới Chu Diễn nếu như đã ẩn nấp, tất nhiên sẽ thần không biết quỷ không hay, chỉ là bây giờ mất võ công, mới bị y phát hiện hai lần.

Trong lòng y một trận chua xót, nghĩ đến Chu đại ca lô lắng cho y, y lại chỉ lo đến chuyện tư tình, phá huỷ tình nghĩa huynh đệ giữa hai người.

Hắn chậm rãi xoay đầu lại, không nhìn đến nơi Chu Diễn ẩn thân nữa, đối với Mộung Phi nói: “Mộ Dung công tử nói có lý, ngươi sự viêc kia… Ta sẽ nghiêm túc cân nhắc.”

Hứa Phong không phải thật tâm muốn kết hôn với Mộ Dung cô nương, y chỉ mong nói ra lời này, có thể làm Chu Diễn an tâm một ít.

Mộ Dung Phi nghe xong hết sức hài lòng, khẽ vừa hát vừa đi, Hứa Phong cũng quay người vào phòng. Sắc trời âm trầm, như sắp mưa bất cứ lúc nào, y đóng cửa phòng lại sau đóng lại cửa sổ, vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu Diễn đang ẩn thân phía sau bụi rậm đi ra, ở xa xa đang nhìn y.

Chu Diễn quả nhiên mặc một bộ xiêm y tựa màu hồ nước xanh lam. Trên mặt hắn thần sắc thẫn thờ, nhìn không ra nửa điểm tâm tình, nhưng sâu trong con ngươi đen như mực kia, lại như cất giấu nhiều chuyện chưa nói ra.

Hứa Phong vừa thấy hắn, liền hận không thể mở cửa lao ra. Hai tay y nắm thật chặt, dùng móng tay ngắt lấy da thịt trong lòng bàn tay, mới mạnh mẽ nhịn được, chậm rãi đóng lại cửa sổ.

Canh giờ còn sớm, Hứa Phong ở trong phòng đi một vòng, tùy tiện tìm một quyển sách xem. Chỉ là y luôn một lòng nghĩ đến người ngoài cửa sổ kia, lật đi lật lại xem nửa ngày, ngay cả một tờ cũng không xem hết.

Y đang muốn dừng lại nghỉ một chút, lại chợt nghe tiếng mưa rơi.

Gió mạnh mẽ đánh vào cửa sổ, phát ra động tĩnh cực lớn. Hứa Phong lấy làm kinh hãi, vội vã đẩy cửa sổ ra xem, thấy Chu Diễn vẫn không nhúc nhích đứng ở trong mưa, vẫn cứ như vậy nhìn y.

Hứa Phong “Oành” một tiếng khép lại cửa sổ, tâm tình hoảng loạn, kém chút nữa đã kẹp trúng tay mình. Hắn hai ba bước đi tới cửa, tay đã đặt ở trên cửa, nhưng lại chậm chạp không dám đẩy cửa đi ra ngoài.

Y vừa mới nói muốn cân nhắc đến việc thành thân, lúc này đi gặp Chu Diễn, chẳng lẽ không phải liền phí công tốn sức hay sao?

Mưa càng rơi càng lớn.

Phảng phất trong đất trời, chỉ còn lại tiếng ào ào mưa rơi.

Hứa Phong nhắm mắt lại, rốt cục vẫn là đẩy cửa đi ra ngoài.

Chu Diễn vẫn đứng không nhúc nhích. Quần áo trên người hắn đã bị nước mưa làm ướt, bọt nước thuận tóc dài chảy xuống, mưa lớn đến mức, Hứa Phong cơ hồ không nhìn thấy rõ mặt mũi của hắn.

Hứa Phong từng bước một đi tới, chỉ trong chốc lát trên người cũng đã ướt sũng. Y cách Chu Diễn vài bước liền dừng lại, hai người dưới màn mưa, lặng im mà nhìn lẫn nhau, đều không nói chuyện.

Sau vẫn là Chu Diễn mở miệng trước nói: “Tại sao không mang dù?”

Hứa Phong hỏi ngược lại: “Của Chu đại ca đâu? Vì sao lại đứng ở chỗ này?”

Chu Diễn không đáp y, chỉ nói: “Phong đệ, cùng ta trở lại thôi.”

“Đi nơi nào?”

“Trở về tiếp tục trị tay, đừng quên, thương tổn tay phải ngươi còn chưa khỏi hẳn. Huống hồ nơi này dù sao cũng là Mộ Dung phủ, ngươi cùng Mộ Dung Phi lại không quen thuộc cũng không tiện ở lâu.”

Hứa Phong lắc đầu nói: “Trở về quý phủ của Từ thần y, cũng đều là ăn nhờ ở đậu. Thân nhân của ta sớm đã qua đời, thiên hạ to lớn, kỳ thực cũng không có chỗ để ta dung thân.”

Chu Diễn vai hơi rung động, càng giống như có chút sinh khí, nói: “Ngươi không phải còn có ta là huynh trưởng của ngươi hay sao?”

Hứa Phong cười khổ một tiếng, bỗng nhiên tiến lên một bước, hai tay đặt lên vai Chu Diễn, ngẩng đầu hôn vào môi hắn. Chu Diễn lấy làm kinh hãi, lúc này quay đầu tránh khỏi.

Cái hôn này của Hứa Phong thất bại, chỉ nhẹ nhàng hôn lên tóc mai hắn. Dù là như vậy, thân thể Chu Diễn vẫn cứng lại.

Hứa Phong cảm thấy vừa buồn cười liền lúng túng, không chờ đến khi Chu Diễn đẩy y ra, y liền tự chính mình lui về, nói: “Chu đại ca hẳn là cũng thấy đi? Ta lúc ở cùng Chu đại ca như thế này, đều sẽ khó kìm lòng nổi, ngươi chẳng lẽ không sợ sao?”

Chu Diễn chậm rãi quay đầu trở lại, sờ sờ thái dương chính mình, tiếp lại duỗi ra cái tay kia, tựa hồ muốn chạm vào mặt Hứa Phong. Cuối cùng chỉ gần đến bên má y liền dừng lại, khàn giọng nói: “Phong đệ, ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu.”

“Ta có gì cần phải hiểu?” Hứa Phong nắm chặt tay Chu Diễn, đem cái tay lạnh lẽo kia kề sát ở trên mặt mình, nói, “Ta chỉ biết là ta thích Chu đại ca, như vậy là đủ rồi.”

Đây là lần thứ hai y đối với Chu Diễn nói ra hết tình ý, thế nhưng Chu Diễn mâu sắc lại nặng nề, vẫn là thờ ơ không động lòng.

Mưa to vẫn không ngừng.

Nước mưa lọt vào trong đôi mắt Hứa Phong, y chỉ cảm thấy một trận nhói đau. Sau đó giọt nước kia liền theo gò má chảy xuống, chảy đến bên trong miệng y, nếm thử mùi vị đều là đắng chát.

Hứa Phong buông tay Chu Diễn ra, nói: “Đều là lỗi của ta, ta lại làm khó Chu đại ca. Bất quá đây là lần cuối cùng, về sau… Ta sẽ thích một người khác…”

Y vừa dứt lời liền xoay người rời đi, lại nghe Chu Diễn ở phía sau hỏi: “Thích ai? Mộ Dung Phi sao?”

Hứa Phong ngẩn ra, không hiểu làm sao lại kéo Mộ Dung Phi vào? Y nói muốn cân nhắc, cũng là cân nhắc Mộ Dung cô nương. Bất quá y đã quay người đi, tuyệt đối không thể quay đầu lại nữa, bởi vậy cũng không giải thích thêm, nhấc chân đi vào trong phòng.

Hắn mới vừa đi được hai bước, liền bị Chu Diễn bắt lấy cánh tay, lực đạo Chu Diễn rất lớn, thiếu chút nữa như muốn kéo y trở về.

Trong nháy mắt trong đầu Hứa Phong trống rỗng.

Chờ y phục hồi lại tinh thần, đã rơi vào trong lồng ngực Chu Diễn.

Chu Diễn một cái tay ôm lấy eo y, một tay khác không kiêng kị mà xoa mặt y. Hắn như là đang miêu tả một bức họa, từ cằm cho đến miệng môi, lại tới đôi mắt, từng điểm từng điểm tìm tòi đi lên, cuối cùng dừng lại ở bên khoé mắt Hứa Phong, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mưa trên đó, lấy ngón tay tại chỗ đó vuốt ve nhiều lần.

Hứa Phong trong lòng nóng lên, run giọng nói: “Chu đại ca…”

Chu Diễn tựa hồ đang chờ một tiếng này. Hắn nắm lấy cằm Hứa Phong, cúi đầu hôn xuống.

Hứa Phong lần đầu tiên biết đến hôn môi là như thế nào.

Y từng chủ động hôn qua Chu Diễn mấy lần, mỗi lần cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm qua, Chu Diễn lại như muốn cắn nuốt y, hôn y không kịp thở. Hắn cạy ra cái miệng của y, đầu lưỡi liếm qua răng miệng của y, đưa tới một trận run rẩy khó mà hình dung.

Hứa Phong sợ đến muốn chạy trốn, Chu Diễn lại trói lại eo y, họ y càng sâu, đầu lưỡi triền miên cuốn lấy môi lưỡi y. Sống lưng Hứa Phong ngứa ngáy một trận, cảm thấy cả người đều như nhuyễn ra.

Lúc này có một đạo sấm sét đánh xuống cách đó không xa, gần đến mức như là muốn đánh xuống bên cạnh hai người.

Hứa Phong sợ hết hồn, kêu một tiếng “Chu đại ca”.

Chu Diễn thần sắc bất biến, vẫn như vậy ôm y. Tay hắn vững vàng vòng qua eo Hứa Phong, liền không có chút nào muốn buông ra.

“Đừng sợ, ” môi của hắn đặt ở trên môi Hứa Phong, tiếng nói trầm thấp mà ôn nhu, “Có ta ở đây, cái gì cũng không cần sợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro