Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Phong nhìn đến hoảng sợ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Diễn giết người. Đương nhiên người trong giang hồ, cũng khó tránh khỏi đánh đánh giết giết, huống hồ nhóm hắc y này cướp nữ tử, lại giết chừng mười người làm trong nhà, vốn có tội thì phải chịu. Chỉ là thủ đoạn giết người của Chu Diễn, khó tránh khỏi có chút tàn nhẫn.

Đất đầy máu đỏ tươi quá mức chói mắt, Chu Diễn đạp lên máu đỏ hướng tới hắn đi tới, Hứa Phong không khỏi lui một bước.

Chu Diễn dừng một chút, hỏi: “Làm sao vậy?”

Liền cúi đầu nhìn một chút quần áo của mình, nói: “Là xiêm y ngươi đưa cho ta, ta động thủ có chừng mực, không bị máu làm bẩn.”

Hứa Phong trong lòng nóng lên, thấy một thân quần áo của y không nhiễm chút bụi trần, lộ vẻ yêu quý cực kì, nhất thời mù mịt trong mắt liền tan thành mây khói, nghênh đón nói: “Chu đại ca làm sao lại đến đây?”

“Ngươi không nói tiếng nào liền chạy đi, ta làm sao có thể không đến ? Nếu đến muộn một bước…” Y chuyển tầm mắt, liếc nhìn thi thể trên mặt đất, không nói thêm gì.

Hứa Phong tự biết đuối lý, vâng lời nói: “Ta cũng chỉ là gấp gáp đi cứu người.”

Nói tới đây thì bỗng nhiên lại nhớ tới Lý tiểu thư bị ném trên mặt đất, vội đi nhìn tình hình của nàng, đem người một lượt kiểm tra, liền thấy trên vạt áo của nàng dính một mảng máu lớn,đem tâm Hứa Phong sợ đến nhảy dựng lên. Thời điểm thăm dò hơi thở của nàng, thế nhưng may mắn hô hấp vẫn đều đặn, chỉ là bị ngất đi mà thôi.

Hứa Phong thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, chẳng lẽ Chu đại ca dùng Lý tiểu thư để chắn máu?

Chu Diễn vừa ra tay đã giết một người áo đen, cục diện nhất thời thay đổi. Một người áo đen khác ham chiến, vừa đánh cừa chạy thoát thân, kết quả lại lộ kẽ hở, hai người thủ hạ của Mộ Dung Phi mỗi người một kiếm, đem gã chọc thủng.

Ngược lại người mang mặt nạ kia lâm nguy không loạn, lúc đồng bạn thảm thiết kêu lên, gã một chút cũng không ảnh hưởng, chỉ một lòng cùng Mộ Dung Phi đấu kiếm. Mộ Dung Phi lúc đầu còn có thể đánh ngang tay với gã, hai bên giành co hồi lâu, nội lực của hắn cũng dần dần có chút không ổn, chậm rãi rơi xuống thế hạ phong.

Mộ Dung Phi ỷ vào chính mình, không chịu gọi thuộc hạ đến giúp đỡ, những người kia không thể làm gì khác hơn là vây ở một bên. Người mang mặt nạ kia nhìn bốn phía, cấp tốc thấy rõ tình thế trước mắt, biết là đã bị bao vây, hắn cũng không có chút hoang mang, xoạt xoạt xoạt công lên mấy kiếm, đột nhiên cười ha ha, đem kiếm trong tay quăng về phía Mộ Dung Phi.

Mộ Dung Phi chỉ học qua kiếm pháp chính đạo, làm sao có thể gặp qua kiểu đấu pháp? Giật mình một lúc, mới chắn kiếm kia đẩy ra.

Chỉ là trong nháy mắt chần chờ, người đeo mặt nạ kia đã nghiêng người xông đến, một chưởng vỗ hướng lồng ngực của hắn. Mộ Dung Phi dưới tình thế cấp bách không kịp phản ứng, không thể làm gì khác hơn ngoài dùng tay trái đỡ một chưởng của gã.

Hai bên cùng xuất chưởng, chính là so về nội lực, chân khí trong cơ thể Mộ Dung Phi rung động, thân hình lung lay một cái.

Mấy tên thủ hạ sốt ruột thay hắn, dồn dập kêu lên: “Công tử!”

Người mang mặt nạ tùy thời chuyển động, lập tức rút tay về, thân hình vụt lên từ mặt đất,đạp lên bả vai mấy thuộc hạ của Mộ Dung Phi, xông ra ngoài. Thuật khinh công của gã hết sức kỳ lạ, thân pháp nhanh chóng, khó có thế tưởng tượng.

Chu Diễn hừ một tiếng nở nụ cười, lúc này liền đuổi theo. Dáng người y uyển chuyển, tay áo tung bay, không lâu sau liền đuổi kịp tên đeo mặt nạ kia, từ trên lưng gã nhẹ nhàng vỗ một cái.

Chỉ một lần, đã khiến gã đứng không vững, nhào tới trước, ngã xuống trên mặt đất. Bất quá gã cũng không phải người tầm thường, thuận thế lăn hai vòng, sau đó vẫn tiếp tục lao nhanh đi.

Chu Diễn xa xa nhìn theo bóng lưng hắn, không tiếp tục đuổi theo.

Mộ Dung Phi lúc này đã đuổi đến, xông lên nói: “Làm sao không đuổi?”

Hứa Phong cũng tiến lên phía trước nói: “Chu đại ca, ngươi không bị thương chứ?”

Chu Diễn nói: “Vô sự.”

Ánh mắt y dừng trên người Mộ Dung Phi, Mộ Dung Phi cũng đang lườm y, Hứa Phong liền giới thiệu hai người với nhau.

Mộ Dung Phi nghe Hứa Phong nói Chu Diễn là nghĩa huynh của hắn, lập tức khách khí, ôm quyền nói: “Chu huynh.”

Chu Diễn chỉ “Ừ” một tiếng, dùng một loại ánh mắt xoi mói quan sát Mộ Dung Phi , cuối cùng thấy Hứa Phong cùng y đứng sát gần nhau, liền đem hắn kéo đến bên cạnh mình, hỏi: “Ngươi làm sao quen biết hắn ?”

Hứa Phong nói: “Nói ra rất dài dòng, Mộ Dung công tử cùng ta chỉ mới kết giao bằng hữu.”

Hắn không muốn nói thêm về việc này, liền nói tránh sang chuyện khác: “Chu đại ca vừa nãy sao không tiếp tục truy đuổi theo người kia?”

“Muốn ta bắt gã cũng rất dễ dàng. Nhưng vạn nhất không cạy được miệng của gã, chỉ sợ cũng không biết được người đứng sau gã là ai.”

Mộ Dung Phi vốn chỉ mới biết hắn là đại ca của Hứa Phong, thấy tính y lãnh đạm, cũng không có tâm tư thân cận, nói: “Việc này nhất định là Cực Nhạc cung gây nên,chủ sự sau màn chắc chắn là tên cung chủ tội ác đầy trời kia, còn có cái gì để mà điều tra ?”

Chu Diễn hỏi hắn: “Mấy nữ tử mất tích gần đây, có điểm chung gì?”

“Đều là tân nương chuẩn bị gả đi.”

“Cũng có thể Cực Nhạc cung tu luyện phương pháp song tu, từ người đứng đầu cho đến đệ tử bình thường, không người không thích chưng diện. Nhưng nhóm tân nương này… Không phải ai cũng đều là mỹ nhân đi?”

Mộ Dung Phi hơi khựng lại. Hắn đương nhiên cũng biết nữ tử trên thế gian có đẹp có xấu, không phải ai cũng đều là quốc sắc thiên hương, chỉ nói riêng Lý gia tiểu thư kia, tướng mạo cũng chỉ ở mức tầm thường. Bất quá hắn một lòng nghĩ Cực Nhạc cung kia chuyện ác gì cũng làm, nhất thời quay lại, nói: “Mặc dù việc này còn có nội tình khác, nhưng Cực Nhạc cung cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi. Huống hồ chúng ta nói chuyện nửa ngày, người đeo mặt nạ kia từ lâu đã chạy xa rồi, làm sao có thể tra ra được kẻ đứng sau màn?”

“Ta trên thân thể người kia vấy một ít bột phấn không mùi không vị, chỉ có một loại hồ điệp có thể ngửi thấy mùi vị này, lần theo nó hướng nó bay, liền có thể tìm ra tung tích của gã .” Chu Diễn nói, gỡ xuống ống trúc đeo bên người, thả ra một con bướm.

Cánh hồ điệp nhẹ nhàng bay đi, dưới ánh trăng màu xanh nhạt, càng lóa lên màu vàng rực rỡ.

“Hồ điệp cánh vàng? Ngươi dùng đến ‘Ngàn dặm tìm hương’ ?” Mộ Dung Phi không khỏi nhìn Chu Diễn vài lần, nói, “Các hạ ra tay cũng thật hào phóng.”

Hứa Phong chưa từng gặp qua loại hồ điệp này, hỏi: “Vật này rất hiếm lạ ?”

Chu Diễn nói: “Dùng tiền có thể mua được, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Mộ Dung Phi lại nói: “Là đồ vật từ Linh Lung các, có tiền cũng chưa chắc mua được.”

Thất khiếu tâm*, Linh Lung các.

*Chỉ người thông minh tài giỏi , xuất phát từ truyện " Phong thần diễn nghĩa "

Tên tuổi Linh Lung các Hứa Phong đã từng nghe qua, nghe nói người đứng đầu nơi đó giỏi nhất là cơ quan thuật số, thất khiếu tâm cũng chính là nói hắn. Linh lung các có nhiều những thứ kì lạ, quá thật khó dùng tiền mà mua được.

Hứa Phong suy nghĩ một chút nói: “Trước đây cũng không thấy Chu đại ca mang theo ống trúc bên người.”

“Xế chiều hôm nay mới vừa làm ra.”

Chu Diễn đem hồ điệp canh vàng thu vào bên trong, sau đó ném cho Mộ Dung Phi, “Đem con hồ điệp này đi tìm người đi, đừng đuổi bắt quá chặt chẽ, miễn cho đánh rắn động cỏ.”

Mộ Dung Phi lấy tay tiếp lấy, hướng y nói một tiếng cám ơn.

Chu Diễn không phản ứng hắn, chỉ đối với Hứa Phong nói: “Đi.”

Hứa Phong kinh ngạc nói: “Chúng ta không đuổi theo sao?”

“Đuổi cái gì ?” Chu Diễn có chút không vui, theo dõi hắn nói, “Cơm tối ta còn chưa ăn.”

Lúc này Hứa Phong mới nhớ tới mình lo canh giữ ở tú lâu, từ giờ ngọ đến bây giờ cái gì cũng chưa ăn, Chu Diễn vội vàng đến tìm hắn, tự nhiên cũng giống như vậy. Trong lòng hắn có chút hổ thẹn, nói: “Đều là lỗi của ta, chỉ vì một lòng muốn cứu người, mà liên lụy đến Chu đại ca .”

Chu Diễn nói: “Ngươi muốn cứu người cũng được, muốn giết người cũng được, chỉ cần nói một tiếng với ta là được, không cần lại lừa gạt ta mà chạy đi lung tung khắp nơi.”

Hứa Phong tự biết mình có lỗi, vội vội vàng vàng đáp lại.

Chu Diễn lúc này sắc mắt mới hơi hòa hoãn lại.

Đầu kia bên trong Lý phủ đi ra mấy người, đem Lý tiểu thư vẫn hôn mê bất tỉnh nâng tiến vào, liên tục hướng Mộ Dung Phi nói cám ơn. Chu Diễn tránh ở một bên, Hứa Phong tự giác biết mình không giúp đỡ gì nhiều, có chút ngượng ngùng, Mộ Dung Phi ngược lại ứng đối thong dong, đuổi đám người Lý phủ kia đi xong, lại quay về nói chuyện với Hứa Phong. Biết được y phải đi, Mộ Dung Phi khó tránh khỏi có chút thất vọng, lôi kéo Hứa Phong nói rất nhiều, lại hỏi hắn ở khách điếm đâu, chờ y tra được người, liền tới tìm hắn nói chuyện.

Hứa Phong cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác ngoài đáp ứng.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy thủ hạ của Mộ Dung Phi đã dắt ngựa lại đây. Mộ Dung Phi liền kéo xuống kiện hỉ phục trên người, lộ ra bộ xiêm y màu thạch anh cùng với hoa văn họa tiết, tóc đen cài cây trâm màu ngọc bích, khuôn mặt tuấn nhã tuyệt luân, so với lúc trước càng thêm phong lưu.

Hắn phiên thân lên lưng ngựa, ngoái đầu nhìn Hứa Phong nở nụ cười, nói: “Hứa huynh, chúng ta ngày khác lại gặp.”

Dứt lời liền đánh ngựa đi.

Hứa Phong mặc dù không phải người tham thích sắc đẹp, nhưng cũng có chút không dời nổi mắt, liếc nhìn bóng lưng xa xa một hồi. Cuối cùng vẫn là Chu Diễn một mặt bình tĩnh, đem hắn kéo về khách điếm.

Giờ này đã sớm không còn cơm nóng để ăn, Hứa Phong liền hỏi mượn lão bản phòng bếp, tự mình động thủ nấu hai bát mì. Bất quá chỉ hai bát mì phổ thông, ở trên mặt trải vài miếng hành lá thái nhỏ, Chu Diễn vẫn ăn sạch sành sanh, sau khi ăn xong liền đem đũa để qua một bên, hỏi tới việc của Mộ Dung Phi.

Hứa Phong không muốn nói tới nhiều, chỉ nói lúc trước từng gặp Mộ Dung Phi một lần, lúc này chỉ trùng hợp gặp gỡ mà thôi. Hắn liếc nhìn sắc mặt của Chu Diễn, hỏi: “Chu đại ca có vẻ không thích Mộ Dung công tử cho lắm?”

Chu Diễn dừng một chút, nói: “Cũng không có gì, chỉ là nhìn hắn không vừa mắt thôi.”

“Vì sao? Chu đại ca không cảm thấy Mộ Dung công tử đẹp mắt sao?”

“Có cái gì tốt mà nhìn ?” Chu Diễn hừ hừ nói, “Mộ Dung Phi kìa cũng có chút thanh danh, hôm nay gặp mặt mới biết, tướng mạo kia còn kém xa ta.”

“Khụ khục…”

Hứa Phong ăn hết mì đang ngồi uống trà, nghe lời này, thiếu chút nữa bị sặc.

Chu Diễn nghiêm trang hỏi hắn: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Hứa Phong nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt.

Đại ca nhà hắn mọi thứ đều rất tốt, chỉ là… Đối với tướng mạo chính mình có chút tự phụ.

Hứa Phong dung mạo không xấu cũng không đẹp của hắn hồi lâu, rốt cục miễn cưỡng nói: “Chu đại ca cùng Mộ Dung công tử mỗi người mỗi vẻ, thực sự… Khó có thể so sánh…”

Chu Diễn nhíu nhíu mày, dường như không hài lòng lắm, cùng Hứa Phong nói vài câu, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Hứa Phong mệt mỏi một ngày, lúc này cũng đã buồn ngủ muốn chết, vừa dính lên gối liền ngủ. Hắn đêm đó ngủ rất say, ngày thứ hai bị Chu Diễn đánh thức, vừa tỉnh đã phát hiện Chu Diễn đem hành lí thu thập xong xuôi.

“Chu đại ca, hôm nay chúng ta lên đường sao?”

“Ân, Lâm An thành gần ngay trước mắt, trước tiên tìm thần y, chữa khỏi tay cho ngươi mới quan trọng.”

Cứ như vậy, đợi đến khi Mộ Dung Phi trở về, chắc chắn sẽ nháo một trận.

Hứa Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng tốt. Hắn cùng Mộ Dung Phi càng thân cận, càng dễ nhớ tới sự việc lúc trước. Huống hồ Mộ Dung Phi làm việc không câu nệ tiểu tiết, nếu như Chu Diễn tìm được đầu mối sự việc năm đó.

Vạn nhất Chu Diễn biết đến việc hắn từng bị Cực Nhạc cung hãm hại …

Hứa Phong nghĩ tới đây, không khỏi sợ hết hồn. Không biết là bị ý niệm này doạ hay là bị chính mình nghĩ ra ý niệm này doạ sợ, hắn không dám nghĩ tiếp nữa, đuổi theo Chu Diễn ra khỏi cửa.

Lần đi đến Lâm An này cũng không xa, Chu Diễn trên đường đi rất nhanh, như sợ vị thần y kia chạy mất. Bọn họ đi một ngày đường, ban đêm liền tìm một thôn nhỏ tá túc qua đêm, ngày thứ hai thời điểm lên đường, đã nhìn thấy Lâm An thành ở đằng xa.

Chính là lúc đi hết nửa đường, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, hai con tuấn mã từ phía trước chạy tới. Con ngựa kia chạy nhanh như chớp, vung lên từng trận bụi bặm, Hứa Phong tránh qua một bên, lập tức cùng người cưỡi ngựa đối mặt, song phương đều “Ồ” một tiếng.

Hứa Phong nhận ra hai người này là thủ hạ của Mộ Dung Phi, đối phương cũng ghìm dây cương ngừng lại, kêu một tiếng: “Hứa thiếu hiệp!”

Hứa Phong hỏi:”Công tử nhà các người đâu? Tìm được người đeo mặt nạ kia rồi sao?”

Hai người kia lộ vẻ mặt lo lắng, một người trong đó nói: “Ngày hôm đó chúng ta đuổi theo hồ điệp cánh vàng tiến vào Lâm An thành, còn tưởng rằng sắp cháy nhà lòi ra mặt chuột, không nghĩ tới… Công tử nhà ta lại không thấy đâu!”

Hứa Phong trong lòng cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ lại là Cực Nhạc cung, tới bắt đi Mộ Dung Phi? Hắn đối với người kia vừa sợ vừa hận, nghĩ đến đây, không khỏi cầm lấy tay phải chính mình.

Thế nhưng Chu Diễn lại không chút hoang mang, hỏi hai người kia: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Dung Phi thủ hạ kia nói: “Ngày hôm đó chúng ta đuổi theo hồ điệp cánh vàng tìm người đeo mặt nạ kia, vì sợ bị gã phát hiện, cũng không dám đuổi quá gấp, đến ngày thứ hai mới tiến vào Lâm An thành. Người kia rất xảo trá, dọc theo đường đi gặp không biết bao nhiêu khó khăn, chúng ta nhiều lần đều thiếu chút nữa mất mạng, sau đó liền thấy gã tiến vào thanh lâu. Công tử nhà ta sợ gã chạy mất,lại không dám cường ngạnh xông vào, liền giả trang thành khách nhân bình thường tiến vào tìm kiếm. Ai ngờ vừa đi vào, một đám nữ tử liền chạy đến, đem công tử nhà ta vây lấy.”

“Sau đó thì sao?” Chu Diễn mị đôi mắt một chút, suy đoán nói, “Các ngươi không lập tức theo sau?”

Hai người thủ hạ kia liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc ảo não:" Công tử nhà ta tướng mạo xuất chúng, từ trước đến giờ vẫn luôn được nữ tử ưu ái, chuyện này cũng thường xảy ra. Huống hồ chỉ là một đám nữ tử yếu đuối, chúng ta cũng không lường trước được chuyện này sẽ xảy ra…"

Chu Diễn hừ nhẹ nói: “Quá khinh địch.”

Hai người kia liền lúng túng.

Hứa Phong nói: “Nói như thế, thanh lâu kia xác thực có chút cổ quái.”

“Không sai, chúng ta sau đó đem nơi ấy lật tung cả lên, cũng không tìm thấy được công tử. Không thể làm gì khác liền để lại mấy người ở bên ngoài trong coi, hai chúng ta trở về Giang phủ báo tin.”

Mộ Dung gia nằm ở Giang phủ, bọn họ là sợ Mộ Dung Phi bị Cực Nhạc cũng bắt đi, nên quay trở về tìm viện binh.

Chu Diễn đưa tay chỉ vào một người trong đó nói: “Ngươi trở về báo tin.”

Tiếp liền chỉ vào người còn lại nói: “Mang chúng ta đi tới thanh lâu kia.”

Y cùng hai người này bất quá chỉ gặp mặt đúng một lần, lúc này sai sử bọn họ ngược lại rất tự nhiên, mà hai người kia đều càng tin phục, thương lượng vài câu, một người lên ngựa giơ roi mà đi, người còn lại thì cùng Hứa Phong bọn họ đi đến Lâm An thành.

Trên đường Hứa Phong đối với Chu Diễn nói: “Không nghĩ tới Chu đại ca lại để bụng đối với việc của Mộ Dung Phi.”

“Mộ Dung Phi sống chết không có quan hệ gì với ta, mà nếu gặp được, ngươi chắc chắn sẽ ra tay giúp hắn, không phải sao?”

Hứa Phong bị hắn đoán trúng tim đen.

Nghĩ đến Chu Diễn lúc nào cũng nhân nhượng mình, Hứa Phong cảm thấy rất băn khoăn, nhưng lại mơ hồ có chút vui mừng.

Bọn họ vừa nói vừa đi, không lâu sau đã đến Lâm An thành. Vì cuối năm đã kề, trong thành khắp nơi đều tràn ngập không khí Tết, thị trấn phía đông tây lại càng thêm náo nhiệt, người đến người đi, nối liền không dứt. Hứa Phong nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, nhưng vì quan tâm đến tung tích của Mộ Dung Phi, nên chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa một lần.

Bọn họ tìm đến thanh lâu vốn nên là nơi phong nguyệt trăng hoa, thế mà nơi đây lại rất yên tỉnh, tường trắng ngói đen, phản chiếu trên mặt hồ, đặc biệt có chút tình thơ ý hoạ.

Hứa Phong đến gần nhìn lên, thấy trên bảng hiệu viết ba chữ “Nghênh Hương quán”. Giữa ban ngày lại đóng chặt cửa, ngoài cửa vắng ngắt, chỉ thấy mấy thụ hạ của Mộ Dung Phi ở trong góc tối trong coi.

Chu Diễn cùng bọn họ gặp mặt một lần, tra rõ địa hình bốn phía, lại bố trí một phen. Những người kia không tìm thấy công tử, sớm đã gấp đến độ xoay quanh, thấy Chu Diễn tính trước kỹ càng, lại có tư thế phân phó của người bề trên, rất tự nhiên mà nghe hắn dặn dò. Mọi người ước định làm ám hiệu, chờ sắc trời tối lại, Nghênh Hương quán mở cửa đón khách, Chu Diễn cùng Hứa Phong liền nghênh ngang đi vào.

Kiện xiêm y trên người Chu Diễn thật sự rất gây chú ý,  vừa vào cửa thì tú bà đã tiến lên nghênh đón, hắn quen thuộc nhanh chóng đặt một sương phòng, sau liền chọn hai hoa nương* đến hầu hạ.

Hai cô gái kia đều chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt thoa một lớp son phấn mỏng, nhìn khá xinh đẹp, một người trong đó theo sát bên Hứa Phong ngồi xuống, nhiệt tình rót rượu cho hắn.

*Kỹ nữ.

Hứa Phong không quen cùng người thân cận, bị nàng đụng vào như vậy, sắc mặt đã có chút trắng.

Chu Diễn duỗi tay một cái, liền đem hắn xách đến bên cạnh mình, nói: “Đệ đệ của ta tửu lượng kém, hay để ta thay y uống đi.” Dứt lời liền đem ly rượu trên tay hoa nương uống vào.

Hắn sảng khoái như vậy, trêu đến hai hoa nương cười khanh khách không ngừng, liền đem Hứa Phong quăng qua một bên, chỉ để ý rót rượu cho hắn uống. Chu Diễn ai mời cũng không cự tuyệt, một chén lại một chén uống vào, trên mặt lại không có chút men say nào. Ngược lại hai hoa nương kia, cũng không biết say thật hay giả say, thân thể tựa như không xương tựa vào người hắn, thiếu chút nữa đem Hứa Phong chen ra bên ngoài.

Hứa Phong đứng lên nói: “Ta đi ra ngoài hóng mát một chút.”

Chu Diễn lại hướng hắn nháy mắt, lôi kéo tay hắn nói: “Bên ngoài loạn cực kì, ngươi đừng một mình chạy loạn.”

Hứa Phong nghĩ đến việc của Mộ Dung Phi , không thể làm gì khác hơn là buồn bực ngồi trở về.

Hoa nương kia cười trêu nói: “Nha, đây là sợ tiểu công tử đi lạc sao?”

“Đệ đệ nhà ta tuổi còn trẻ kiến thức nông cạn, cho nên dẫn y vào đây va chạm với xã hội.” Chu Diễn giống như lơ đãng hỏi, “Hắn đến tuổi này rồi mà da mặt vẫn mỏng, sợ là làm không được nhiều việc đi?”

Hai hoa nương kia nhất thời không nhịn được cười.

“Làm sao có thể? Nhiều người so với hắn còn nhỏ tuổi hơn.”

Chu Diễn liền nhìn Hứa Phong nói: “Mà e rằng cũng không đến lượt đệ đệ ta .”

Hoa nương kia nịnh nọt nói: “Tiểu công tử tướng mạo đoan chính, quả thật là nhân tài, bất quá hôm qua có một vị công tử đến đây, tướng mạo thật sự phong lưu tuấn tú. Bọn tỷ muội thấy, mà phát thèm, nhưng đáng tiếc sau đólại tiến vào trong phòng mụ mụ…”

Một người khác cũng say rượu, nghe nàng nói tới chỗ này, nhanh chóng kêu lên: “Lệ Nương!”

Người kêu Lệ Nương khó khăn ngừng miệng, che miệng cười nói: “Ta làm sao lại nhắc tới người khác rồi? Thực sự là mất hứng! Phạt ta uông một chén rượu đi?”

Chu Diễn nói: “Ba chén.”

Lệ nương cũng không từ chối, quả nhiên một hơi uống hết ba chén rượu.

Chu Diễn nói một tiếng “Hảo”, như cũ nói nói cười cười, cùng các nàng nói một chút chuyện lý thú phong tình.

Rượu quá ba tuần, hai hoa nương đều có chút say rồi, Chu Diễn lúc này mới đem đề tài nhắc trở lại, hỏi gian phòng tú bà kia ở đâu.

Lệ Nương say đến lợi hại, thuận miệng nói: “Phía đông đi đến gian phòng thứ nhất là tới rồi.”

Chu Diễn khẽ mỉm cười, cùng Hứa Phong liếc mắt nhìn nhau. Hứa Phong lập tức hiểu ý, cùng hắn đồng thời ra tay, hai bên trái phải điểm vào huyệt đạo của hai hoa nương. Hai cô gái không một tiếng động ngã xuống, Hứa Phong như được đại xá, vội vã đi ra khỏi phòng nhỏ, tìm nơi ở của tú bà kia.

Chu Diễn cười trêu nói: “Dáng vẻ Phong đệ lúc nãy, thực sự giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.”

Hứa Phong chẳng hề nhìn y, chỉ buồn bực nói: “Chu đại ca am hiểu phong nguyệt như vậy, nhất định là một tay lão làng trong việc này rồi.”

Chu Diễn ngẩn người, nói: “Lúc trước cũng khó tránh khỏi vui đùa một chút, nếu Phong đệ không thích, ta sau này tuyệt đối sẽ không đặt chân tới những nơi như thế này nữa.”

Hứa Phong nghe y ôn tồn dụ dỗ, liền cảm thấy chính mình có chút nặng lời. Hắn không biết tại sao mình lại tức giận, hoặc do chịu dằn vặt ở Cực Nhạc cung, nên đâm ra chán ghét những chuyện này, hay là do quen với việc Chu Diễn đối xử tốt với mình, nên hắn không tự chủ được mà kiêu ngạo.

Hứa Phong tự suy xét một phen, nói: “Là lỗi của ta, quản nhiều đến chuyện của đại ca.”

Chu Diễn thầm nghĩ, ta cầu còn không được.

Nhưng y chỉ nở nụ cười, không có nói ra.

Dọc theo đường đi trải qua mấy phòng nhỏ, không đâu là không truyền ra chút tiếng rên tiếng gầm nhẹ, Hứa Phong tận lực không nghe đến, chân càng đi nhanh hơn, cuối cùng cũng tìm đến gian phòng ở góc khuất phía đông.

Chu Diễn nghiêng tai nghe ngóng, nói: “Trong phòng không có ai.”

Y bắt đầu mân mê hai lần, liền đem ổ khóa mở ra, đẩy cửa đi vào. Phòng này bố trí hoa mỹ dị thường, trang trí hết sức tinh xảo, mà mùi hương nơi đây lại có chút giống với khuê phòng của thiếu nữ khuê các khác. Chỉ là nơi này không lớn, bên trong có thứ gì nhìn qua đều thấy ngay, Mộ Dung Phi cũng không nhốt ở nơi này.

“Có phải hay không sẽ có cơ quan mật đạo?”

“Trước tiên tìm một chút.”

Hai người phân công ra tìm một phen, nhưng lại không thu hoạch được gì, lúc này Chu Diễn bỗng nhiên ngừng lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nói: “Có người đến, một người trong đó võ công không kém.”

Hứa Phong nhìn bốn phía một chút, không tìm thấy được chỗ ẩn thân, nghĩ một chút liền muốn nhảy  ra ngoài cửa sổ, Chu Diễn đi đến bên giường hoa gấm, ngoắc nói: “Phong đệ, tới.”

Hứa Phong dừng lại một khắc.

Chu Diễn không đợi hắn thêm, trực tiếp đem người kéo lên giường, sau đó màn vừa buông xuống, nệm gấm hất lên, đem hai người che đậy chặt chẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro