Chương 14: Vụ án trên xe tốc hành (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chẳng lẽ hai vị cảnh sát đây cho rằng, tôi là đồng phạm?”

“Không thể loại trừ……” Vừa bị Đổng Thạc lườm một cái, Xa Nhuệ lập tức hậm hực ngậm miệng lại.

Lư Linh Vận cười nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt: “Hay là, cảnh sát cho rằng, tôi có liên quan đến người chết mà các anh đề cập đến? Cái chết của người đó liên quan đến tôi? Tôi…… giết……”

“Không phải.” Giọng của Đổng Thạc rất trầm, chứa chút cảm xúc khó tả: “Hoàn toàn ngược lại, cô không phải đồng phạm, mà là một nạn nhân khác.”

Một nạn nhân khác. Ngón tay đặt trên bàn của Lư Linh Vân run lên mất kiểm soát, tầm nhìn mắt phải hơi mờ, mí mắt giật không ngừng, tựa như nhãn cầu có thể bật ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào.

“Cô nói mình không nhớ gì về tối hôm đó, nhưng lại có thái độ bình thản về chuyện mất trí nhớ của mình. Sự bình thản này thường chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, cô mắc bệnh tâm thần, đã quen với việc mất trí nhớ; thứ hai, cô đang nói dối. Tôi nghiêng về khả năng cô đang nói dối hơn.”

“Tương tự, nếu đêm đó cô có mặt ở hiện trường nhưng chọn giấu giếm, đại khái có hai lý do: Một, cô bị uy hiếp, không thể nói ra sự thật; hai, sự thật liên quan đến một số bí mật mà cô không muốn người khác biết. Về điểm này, tôi nghiêng về khả năng thứ hai hơn. Cô đoán không sai, mấy ngày nay quanh cô thật sự có cảnh sát chìm. Theo quan sát gần đây của bọn họ, cô không giống bị uy hiếp.”

“Cô chỉ bắt đầu hợp tác điều tra khi tôi đề cập đến vết máu tại hiện trường và kết quả xét nghiệm DNA. Sau khi cô gặp tôi, điều đầu tiên cô làm là kiểm chứng sự thật về vết máu và kết quả xét nghiệm, điều này chứng tỏ, cô biết về sự tồn tại của vết máu, biết chủ nhân của vết máu là ai, mà một khi danh tính của người đó được xác định, sự hiện diện của cô tại hiện trường đêm đó sẽ trở thành sự thật không thể chối cãi.”

“Khi chúng tôi đề cập đến ‘một người chết’, biểu cảm của cô là ngạc nhiên chứ không phải giật mình sửng sốt. Nói cách khác, trong tiềm thức của cô, cô không sợ ‘người chết’ bị chúng tôi phát hiện, vì vậy, cái chết của người đó không liên quan đến cô. Vậy, người đó là ai? Một người quen biết cô, có thể khiến cảnh sát lần ra nguồn gốc của cô, hoặc là, chính bản thân cô?”

Lư Linh Vận siết chặt bàn tay giấu sau lưng.

“Nếu giám định vết máu không sai, thì lượng máu gây tử vong và phiếu kiểm tra sức khỏe sau khi cô được cứu ngày đó đã loại trừ khả năng sau. Nhưng……” Đổng Thạc gõ tay lên mặt bàn, suy nghĩ rồi tiếp tục nói: “Tôi vốn tưởng rằng đọc giấc mơ vốn chỉ là cách nói lừa bịp của cô, nhưng từ phản ứng của cô tối qua và sáng nay, cô đã cung cấp manh mối trong phạm vi cho phép, mong muốn bắt hung thủ của cô không kém hơn chúng tôi.”

“Tối qua khi khuôn mặt mờ ảo của hung thủ được thu thập, não bộ của cô chìm trong đau khổ, giận dữ, căm thù. Mà trước đó, cảm xúc của cô giống như lo lắng. Tuy rằng suy luận dựa trên công nghệ này có độ sai lệch lớn và không có cơ sở pháp lý, nhưng ở một mức độ nào đó, có thể loại trừ khả năng cô là đồng phạm. Mặc dù giấc mơ chỉ là giấc mơ, nhưng khi mơ thấy cảnh tương tự với hiện thực, cảm xúc không thể lừa người.”

Thậm chí có thể đo lường được cảm xúc…… Trong thoáng chốc, Lư Linh Vận hơi hối hận với việc đồng ý đọc giấc mơ lúc đầu.

“Tất nhiên,” Đổng Thạc lại bổ sung một câu: “Điều này phải được xác định sau khi chắc chắn được nghi phạm thật sự là hung thủ, chứ không phải do xem quá nhiều phim kinh dị nên não của cô đã tạo ra manh mối giả bằng cách sử dụng khuôn mặt của diễn viên.”

Nếu có thể, cô thật sự mong rằng đó là do mình xem quá nhiều phim ảnh. Lư Linh Vận tự giễu trong lòng.

“Tuy nhiên, qua điều tra của chúng tôi, ngoài việc chuyên ngành học của cô là khoa học máy tính, cô không có nửa điểm tương đồng hay giao thoa nào với chân dung của hung thủ. Từ miêu tả của Đổng Sương về tình hình đêm đó, có vẻ như không có đồng phạm, đặc biệt là đồng phạm nữ.”

“Khoan khoan.” Xa Nhuệ không nhịn được mà xen vào: “Cô ấy không phải đồng phạm, nhưng lại xuất hiện tại hiện trường hẻo lánh, thì chỉ có thể là một nạn nhân khác thôi, đúng không? Nói cách khác, cô ấy bị trói tay trói chân rồi bị ném xuống sông Thúy, là do cùng một hung thủ làm. Cùng một hung thủ gây án, tại sao đến lượt cô ấy, lại thay đổi hoàn toàn phương thức gây án?”

Bởi vì lúc ấy gã không phải giết người, mà là giấu “xác”. Ánh mắt của Lư Linh Vận trở nên hơi ảm đạm.

“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến người chết không rõ danh tính?” Xa Nhuệ vẫn đang miệt mài băn khoăn: “Chẳng lẽ người chết là hung thủ? Nhưng mà……”

“Đêm hôm đó,” Sau một hồi im lặng, Lư Linh Vận cuối cùng cũng lên tiếng, cô rụt bàn tay đang đặt trên bàn lại rồi giấu sau lưng, thở dài lắc đầu: “Tôi chỉ biết đêm đó không có ai chết cả, hung thủ vẫn còn sống, cũng không hề có người bị hại thứ tư. Những điều khác tôi không thể nói rõ, nhưng ít nhất điều này, tôi có thể chắc chắn. Còn khuôn mặt mosaic (*) này,” Cô chỉ vào màn hình: “Thật sự là manh mối duy nhất tôi có thể cung cấp.”

(*) Mosaic: là hình ảnh hoặc mô hình được ghép bằng nhiều mảnh nhỏ.

Hít một hơi thật sâu, Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dò xét của hai người kia: “Xin hãy tin tưởng tôi.”

Lông mày hơi nhíu lại, đôi môi hơi mím chặt, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt thanh tú của một cô gái tuổi đôi mươi, nhưng lại như mang một trái tim bị sóng gió cuộc đời tàn phá. Không biết tại sao, khi nhìn thấy một Lư Linh Vận như thế, Đổng Thạc lại không thể thốt ra những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu. Đồng thời, một suy đoán vô căn cứ khiến người ta rợn cả tóc gáy, bắt nguồn từ một giấc mơ, lớn dần trong lòng anh.

“Thời gian không còn sớm nữa,” Đổng Thạc thu hồi suy nghĩ, nhìn đồng hồ trên màn hình: “Cô còn phải luyện tập, về nhanh đi.”

Lư Linh Vận do dự nhìn Đổng Thạc, không nhúc nhích, cứ như sợ rằng anh sẽ đổi ý.

Bị ánh mắt vô tội đáng thương ấy nhìn chằm chằm, trong lòng Đổng Thạc nhất thời tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Đúng vậy, cô ấy chỉ là một sinh viên không lớn hơn em gái mình là bao, đã trải qua những chuyện đáng sợ như thế, lại còn cứu mạng em gái mình, sao mình có thể đối xử với cô ấy như vậy?

Đổng Thạc tránh né ánh mắt của Lư Linh Vận, lấy điện thoại ra: “Ờm, nếu không phiền, cô cho tôi số điện thoại và kết bạn WeChat nhé. Nếu nghĩ ra điều gì, hãy nói ngay cho tôi biết trước tiên. Ngược lại, nếu bên tôi tra được điều gì đáng lưu ý, trong phạm vi cho phép, tôi sẽ nói cho cô biết.” Cứ như làm thế sẽ bù đắp được điều gì đó.

Trót lọt rồi sao? Trong lòng Lư Linh Vận vừa mừng vừa ngạc nhiên. Đổng Thạc này, đúng là một báu vật ngoài ý muốn mà.

Để lại số điện thoại, kết bạn WeChat, Lư Linh Vận không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi tòa nhà.

——

Sau khi Lư Linh Vận rời khỏi, Đổng Thạc và Xa Nhuệ cùng đi về phía bãi đậu xe.

“Sếp Đổng, hôm nay cứ để cô ta đi như thế này, sau này có chuẩn bị rồi, liệu có hỏi được gì không? Anh biết rõ cô ta có vấn đề mà.” Xa Nhuệ vẫn nhớ mãi không quên: “Nào là đa nhân cách, mất trí nhớ, không nhớ những gì đã xảy ra tối hôm đó, cần phải dựa vào giấc mơ để cung cấp manh mối, bịa chuyện y chang như trong tiểu thuyết, vừa làm người ta cảm thấy không thoải mái mà lại không tìm ra được kẽ hở. Cô ta rõ ràng đã lợi dụng tính chất không cưỡng chế trong xét hỏi để làm khó chúng ta.”

Cậu ta bực bội giậm chân xuống đất, sau đó nói tiếp: “Nếu để tôi đoán, phỏng chừng cô ta đã giết ngược hung thủ, sau đó hủy thi diệt tích suốt đêm, rồi vì sợ bị phát hiện, nên mới giả vờ nhảy sông tự sát, đánh lạc hướng cảnh sát.”

Đổng Thạc dừng bước: “Cậu nghĩ vậy à?”

“Không thì sao? Anh nhìn cô ta vừa rồi xem, giả vờ tội nghiệp, lẽ thẳng khí hùng xoay chúng ta vòng vòng, nói dối không cần lên kịch bản. Sếp Đổng, anh đừng vì ảo giác của em gái mà thật sự tin rằng cô ta cứu em gái anh nhé, cô ta……”

“Chủ nghĩa vị tha thuần túy.” Đổng Thạc đột nhiên nhắc đến một khái niệm xa lạ.

“Hả?”

“Chủ nghĩa vị tha thuần túy, phục vụ người khác mà không cầu mong điều gì, giúp đỡ người khác thậm chí hy sinh bản thân. Cậu nghĩ, trên đời này thực sự có người như vậy không? Chủ nghĩa vị tha có thực sự tồn tại không?” Đổng Thạc đứng dựa vào cửa xe, hai tay đút vào túi quần.

“Giúp đỡ người khác mà không cầu mong điều gì, thậm chí hy sinh bản thân mình……” Xa Nhuệ nhíu chặt mày suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ một lúc lâu sau đó mới ấp úng trả lời: “Chắc là, có lẽ, hoặc giả, không…… không tồn tại? Nói chung tôi không thể tưởng tượng ra được. Tôi cảm thấy, giúp đỡ người khác bất kể là có mục đích hay theo tiềm thức, nhất định đều có chút mong muốn gì đó, hoặc là có thúc ép? Như danh vọng, lợi ích, trách nhiệm, vinh dự gì đó chẳng hạn.”

“Mặc dù không muốn nói như vậy, nhưng đúng là tôi cũng nghĩ như thế.” Đổng Thạc nói: “Trước kia tôi từng đọc một tác phẩm liên quan đến chủ đề này, trong đó viết rằng, cảnh tượng người khác rơi vào hoàn cảnh khó khăn và tìm kiếm sự giúp đỡ sẽ xáo trộn thăng bằng nào đó trong tiềm thức cá nhân của chúng ta theo nhiều cách khác nhau, khiến chúng ta cảm thấy xao động, bứt rứt không yên, mà cách để làm dịu sự bứt rứt không yên ấy, chính là ra tay giúp đỡ.”

“Lấy một ví dụ không tốt lắm, giống như một đứa trẻ lạc đường khóc lóc om sòm khiến cậu cảm thấy rất phiền. Nếu cậu giúp nó, tiếng khóc ấy sẽ dừng lại, hơn nữa còn nhận được lòng biết ơn của đứa bé đó; nếu không giúp, đứa bé đó sẽ tiếp tục khóc, mà một người lớn như cậu, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy lương tâm áy náy. Cuối cùng, sau khi đại não tự động cân nhắc lợi và hại, cậu sẽ giúp đỡ đứa bé một cách vô tư.”

“Nhưng trên thực tế, động cơ của cậu lại không ‘vô tư’, cậu giúp để không bị làm phiền, không cảm thấy áy náy, đồng thời nhận được sự biết ơn của đứa bé kia. Đương nhiên, những cân nhắc lợi và hại này đều diễn ra trong tiềm thức của cậu, cậu không cân nhắc cụ thể về chúng, cho nên sẽ không vì loại cân nhắc ‘vị kỷ’ này mà hạ thấp hình ảnh của mình.”

“Nhưng có một điều rất quan trọng, đó là cân nhắc lợi và hại.” Đổng Thạc nhìn về phía lối ra của bãi đậu xe, có lẽ ai tinh ý thì sẽ nhận ra đó là hướng Lư Linh Vận rời đi: “Sự xao động hình thành do người khác gặp nạn, ý nghĩa của giúp đỡ, lợi ích sau khi giúp đỡ và rủi ro tiềm ẩn của hành vi giúp đỡ, lợi và hại. Nếu rủi ro lớn hơn xao động và lợi ích, thì hành vi giúp đỡ ấy thường sẽ không xảy ra, hoặc nói cách khác, sẽ không xảy ra theo cách chứa rủi ro cao. Giống như nếu đứa bé đang khóc lóc cầu cứu ở dưới sông, một người không biết bơi sẽ không chọn nhảy xuống sông cứu, mà sẽ báo cảnh sát.”

“Ừm, cái này thì tôi hiểu, nên…..” Cuộc thảo luận đột ngột về nhân tính khiến Xa Nhuệ hơi giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (*).

(*) Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì.

“Cho nên vấn đề nằm ở chỗ, giả sử bỏ qua thời gian, địa điểm và những điểm đáng ngờ khác, đối phương là sát nhân cưỡng gian giết người hàng loạt, nhưng cô ấy cùng lắm chỉ là một nữ sinh viên đại học chạy nhanh hơn người bình thường một chút, Đổng Sương cũng chỉ là một đàn em quen biết hời hợt của cô ấy, cô ấy báo cảnh sát đã là tận tâm rồi, tại sao lại đến hiện trường?”

“Vậy nên cô ta có vấn…..”

“Chờ cảnh sát đến sẽ không kịp, cho nên cô ấy mới tự mình đi cứu người.” Đổng Thạc lại một lần nữa không khách khí ngắt lời Xa Nhuệ: “Lý do này là điều kiện tiên quyết, cô ấy nắm chắc mình nhanh hơn cảnh sát, có năng lực chế phục kẻ bắt cóc cứu Đổng Sương, hoặc ít nhất, cô ấy vững tin rằng mình sẽ không……” Sẽ không chết? Đột nhiên trong đầu Đổng Thạc nảy ra suy nghĩ đáng sợ này.

“Chắc là tôi đã nghĩ lệch hướng rồi.” Sau khi suy nghĩ trong đầu biến mất, anh hơi ảo não xoa ấn đường: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi, chuyện trong mơ sao có thể đánh đồng với hiện thực chứ?”

Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ mà thôi. Trong mơ có hai thi thể, Đổng Sương và Lư Linh Vận, mà Lư Linh Vận cô ấy……

Lắc đầu xua đi hình ảnh mơ hồ trong đầu, Đổng Thạc mở cửa xe, vài giây sau lại đóng lại: “Cậu về cục trước đi, tôi còn có việc phải làm. Nhớ mang hình ảnh hôm nay đến cho bọn lão Hoàng xem, sau khi có phác họa thì đối chiếu với các nghi phạm trước, sau đó phát cho mọi người mỗi người một bản, mang đến cho công ty xe công nghệ, triệu tập các nghi phạm và đến nơi bán xe trái pháp luật xem có thu hoạch được gì không.”

“Vâng!”

“Còn nữa, nhắc nhở mọi người không được lơ là cảnh giác, nên theo dõi thì phải theo dõi, nên giám sát thì phải giám sát. Đổng Sương và Lư Linh Vận dù sao cũng có khả năng đã thấy mặt hung thủ, bây giờ hắn không xuất hiện không có nghĩa sau này hắn sẽ không ra tay với hai người họ.”

“Rõ!”

Chờ Xa Nhuệ đi xa, Đổng Thạc mới lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, chuyển đến giao diện vừa thao tác, đó là thông tin bạn bè trên WeChat, thông tin của Lư Linh Vận: một ảnh đại diện trắng tinh với chút hoa văn, giống như tuyết đọng, nickname “Bông tuyết sợ lạnh”; mô tả cá nhân “Dễ tan, tan rồi lại sinh, sinh rồi lại tan”; phần ghi chú đã được đổi thành……

“Bánh trôi nước nhân ớt”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro