CHƯƠNG 4: THƯƠNG LƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói lạnh lùng một lần nữa cất lên :

“Ngô tiểu thư, cô muốn bao nhiêu, ra giá đi”.

Ngô Đồng im lặng không lên tiếng.

Lệ Trọng Mưu nhìn Ngô Đồng, thấy trong mắt cô thoáng qua một tia tia kinh ngạc, rồi lập tức biến thành giận dữ, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy áy náy cùng thương hại. Cô không có đủ tư cách để làm đối thủ đàm phán của hắn, đến việc che giấu cảm xúc cô cũng không làm được. Muốn trở thành một người đàm phán giỏi  trước hết phải biết cách kiềm chế cảm xúc, phải cho đối phương thấy được thực lực của mình chứ không phải là cầu xin lòng thương hại từ họ.

” Cô muốn điều kiện gì, tôi cũng sẽ tận lực thỏa mãn.”

Cô vẫn trầm mặc cắn chặt môi, giọng run run: “Tôi chỉ cần con trai.”

Lệ Trọng Mưu mặt không đổi sắc, ánh mắt buồn bã:

“Ngoài cái này ra, điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng .”

“Vậy chúng ta không còn gì để nói”.

Ngô Đồng cất giọng kiên quyết, dứt khoát xoay người bỏ đi, còn chưa ra đến cửa đã bị một bàn tay giữ chặt lại. Thanh âm của hắn vẫn rất lạnh lùng, bình tĩnh.

“Ngô tiểu thư, bình tĩnh một chút. Chúng ta ngồi xuống tiếp tục bàn bạc.”

Cô không  biết cách kiềm chế cảm xúc  như hắn, nghĩ đến phải rời xa con cô không cách nào mà bình tĩnh cho được.

“Thời gian không còn sớm, Đồng Đồng  còn phải về nhà làm bài tập”.

Cô nghĩ hắn rất yêu quý Đồng Đồng nên đã lấy Đồng Đồng ra để đối phó với hắn, quả nhiên là biết tính toán. Lệ Trọng Mưu giương ánh mắt thâm sâu nhìn cô. Chính hắn cũng không nghĩ tại sao lại phải dây dưa với cô như vậy. Nhưng rồi hắn cũng không muốn  đi tìm hiểu cái lý do tại sao ấy, dây dưa thì cứ dây dưa thôi. Chỉ là nếu cô muốn đấu với hắn, vậy thì hắn sẽ tiếp cô đến cùng. Nghĩ vậy hắn liền cất giọng lạnh như băng:

“Tôi kì thực rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng tới tìm tôi, tại sao đột nhiên lại nghĩ thông….”.

Hơn nữa lại dùng phương thức cao minh như vậy,  dàn dựng một vụ tai nạn để khiến hắn, khiến tất cả mọi người  đều biết đến sự tồn tại của Đồng Đồng….. Lòng dạ đàn bà thật là quá đáng sợ.

Ngô Đồng hiểu hắn đang nói đến điều gì. Cô cảm thấy thật bi ai, tại sao hắn có thể nghĩ cô là người như vậy.

Cô thực sự muốn cười, bất đắc dĩ khóe miệng nhếch lên một cách cứng nhắc.

Thấy biểu hiện của cô như vậy hắn càng thêm tức giận. Cô thực sự xem thường câu hỏi của hắn.

Giải thích?  Hắn tin tưởng cô sao? Nếu tin tưởng thì sự việc ngày hôm nay cũng không đi đến bước này.

Cô cắn răng nói:” Tôi ước rằng cả đời này anh cũng không biết”

“Thật không?”

Rốt cục từ khuôn mặt không chút biểu cảm ấy cũng nở ra một nụ cười, như là cười nhẹ, như là giễu cợt, cũng như là xem thường. Ánh mắt hắn ngày càng thâm sâu, nhìn cô chằm chằm, dường như không muốn bỏ qua bất cứ biểu hiện  nào trên khuôn mặt cô.

” Vậy tại sao cô để cho Đồng Đồng xuất hiện ở sân bay?”

Ngô Đồng cắn răng, không nói một lời nào. Thà hắn cứ lớn tiếng chất vấn, còn hơn như bây giờ, khinh miệt, thản nhiên đùa cợt với cô.

Ngô Đồng biết  Lê Trọng Mưu hắn sẽ không bao giờ từ bỏ quyền nuôi con bằng bất cứ giá nào. Hắn nhẹ nhàng gán cho cô một tội danh, cũng không muốn cho cô một con đường sống.

Ở trên tòa luật sư của hắn không từ thủ đoạn, nói cô từng mắc hội chứng hậu sản , nói cô không đủ tiền bạc nuôi dưỡng đứa trẻ, từng bước dồn ép cô vào chân tường để cướp Đồng Đồng – niềm an ủi và cũng là lẽ sống của cô.

Hắn không cho cô phản kháng, cũng không ngừng hoài nghi cô.

Thậm chí hắn khiến cho cha mẹ không nhận cô.

Vậy mà, giờ khắc này, ở trong này, hắn lại có thể ngồi phán đoán động cơ của cô.

Hắn nghĩ cô muốn cái gì?

Tiền? Danh phận?  Hay là một thứ gì xa xỉ khác?

Nếu đúng là như vậy, cô việc gì phải lặng lẽ biến mất suốt sáu năm qua.

Chợt ngữ khí bình thản, gần như khen ngợi của Lê Trọng Mưu vang lên đã cắt đứt  dòng suy nghĩ của Ngô Đồng :

” Cũng thật vất vả cho cô đã phải cố gắng diễn một vở tuồng hay như vậy trước mặt tôi, cả trước mặt đám truyền thông.

 “Khiến dư luận xôn xao ầm ĩ suốt thời gian qua, cô hẳn đang  rất hài lòng?”.

Hắn nói gì?

Diễn trò?

Dư luận xôn xao?

Hài lòng?

Cô quả thật nên hài lòng. Hắn nghĩ cô thông minh như vậy, liệu cô có nên cảm tạ  hắn đã xem trọng hay không đây ?

Hô hấp của cô càng ngày càng dồn dập, uất hận biến thành hơi ước, dâng lên mi mắt khiến mọi vật xung quanh trở nên mờ ảo. Nếu tương lai chẳng còn chút hi vọng xa vời gì nữa, vậy hiện tại hãy kết thúc luôn đi.

Ngô Đồng ngồi xuống suy sụp nói:” Xin anh đừng nói nữa…”

Giờ đây cô đã quá mệt mỏi, còn hắn thì vẫn mang khí thế bức người. Hắn đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo một tấm chi phiếu, kí tên rồi vứt cho cô :

” Muốn bao nhiêu, cô tự điền đi”.

“….”

” Mọi thủ tục thỏa thuận tôi sẽ cho người làm ổn thỏa. Nếu muốn, cô có thể xuất ngoại, tìm một trường tốt để du học”.

“….”

“Hoặc là, đi thăm cha mẹ cô. Tóm lại…..”

Lệ Trọng  Mưu còn chưa có nói xong, đã nghe “rẹt” một tiếng . Tờ chi phiếu vừa rồi chao nghiêng, rớt xuống thảm không một tiếng động. Ngô Đồng thản nhiên xé bỏ tờ chi phiếu ngay trước mặt hắn.

Thân thể Lệ Trọng Mưu hơi run lên, thấy cô đã đi tới cửa, chuẩn bị bước ra ngoài, hắn cũng không hề có ý định ngăn cản. Lệ Trọng Mưu thất thần trầm tư  ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm những mảnh chi phiếu trên thảm hồi lâu, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn tựa vào hành lang, nhìn xuống phía dưới. Hai mắt dán chặt vào bóng dáng thất hồn lạc phách của cô đang từng bước xuống lầu, còn đâu bộ dạng mạnh mẽ như ban nãy. Trong đầu hắn lúc này không hiểu sao lại xuất hiện hai chữ ” cô đơn”.

Hắn đã nhờ thám tử tư điều tra mọi tư liệu về cô. Ngô Đồng năm nay 27 tuổi, đã làm công việc phân tích cổ phiếu nửa năm. Sau lại làm ở phòng kế hoạch tiêu thụ của một công ty trong nước, thành tích rất tốt nhưng không được trọng dụng.

Bởi vì con, cô thăng tiến rất chậm, hơn nữa quan hệ với người nhà  cũng không được tốt. Tài khoản trong ngân hàng của cô còn chưa tới 10 vạn, mỗi thàng lại còn phải đóng tiền  nhà,  tiền xe, tiền học cho con... (như là sửa xe, tiền xăng…)

Cha cô vốn là kế toán viên cao cấp, mẹ là giáo sư, từ nhỏ cuộc sống ở Giang Tô có thể nói là khá đầy đủ. Năm đó cô thi đậu đại học, lấy được học bổng. Giáo sư từng rất coi trọng cô, cho rằng tương lai cô sẽ đứng vững một chân trong giới tài chính.

Mà hiện tại cô ngay cả năng lực nuôi nấng một đứa trẻ cũng không có .

Nhưng muốn hắn lấy cô, điều này không thể được.

Hắn trước nay vẫn luôn xác định rõ mục tiêu của mình.

Hắn chỉ cần Đồng Đồng.

Nửa tháng trước đó, nữ nhân này trên người đầy vết máu ngã về phía hắn, khiến hắn choáng váng, còn cả hình ảnh Đồng Đồng được đưa đến bệnh viện khi ấy cũng lọt vào mắt hắn không thiếu một chi tiết.

Lúc ấy trái tim hắn bỗng dưng có cảm giác nhói đau, ánh mắt thật lâu vẫn dừng lại ở một chỗ ấy. Đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu sao lại có cảm giác đó.

Là lòng thương hại trong hắn bỗng dưng trỗi dậy đối với một người xa lạ?

Là thần giao cách cảm giữa cha và con?

Hay đơn thuần chỉ là một hành động, một cảm giác vô nghĩa?

Giờ phút này nghĩ lại, tất cả như một thước phim quay chậm, từng hình ảnh, từng chi tiết cứ thế ùa về khiến hắn muốn dừng mà không dừng được.

Lệ Trọng Mưu không chỉ một lần tưởng tượng hình ảnh của cô gái này lúc hai mươi tuổi. Nhưng dù làm cách nào hắn cũng không thể  nhớ lại được. Nhưng mà cô cũng thật to gan, chỉ mới hai mươi tuổi mà đã dám mang thai đứa con của hắn, lại còn tự bươn chải một thân một mình.

Thật là nực cười! Lệ Trọng Mưu cười khẽ, khẽ xoa mi tâm rồi lắc đầu.

Ngô Đồng lúc này cảm giác hai chân lạnh như băng, cố vịn hai tay vào cầu thang rồi bước xuống lầu.

Lúc này, Đồng Đồng đang được một đám người hầu vây quanh trong phòng bếp với rất nhiều điểm tâm đang được đặt trên bàn.

Đồng Đồng nhìn đám đồ ăn mà hoa hết cả mắt. Chắc do vui sướng quá nên ngay cả ánh mắt cũng hiện ý cười.

Là ăn bánh này? Bánh này? Hay là ăn bánh kia? Chọn vị hạnh nhân, dâu tây, hay sôcôla, tất cả đều ngon. Đồng Đồng đang vô cùng phân vân. Dường như cậu bé muốn ăn tất cả những thứ bánh đó.

Đúng lúc này Ngô Đồng bước vào, nói:” Đồng Đồng, về nhà với mẹ thôi”

Đứa nhỏ đang vui đến quên cả trời đất, quay đầu nhìn Ngô Đồng với bộ dáng không hài lòng.

Ngô Đồng nhìn đám đồ ăn trên bàn, lại nhìn gương mặt của con, cô cảm thấy hắn thật hậu đãi với Đồng Đồng. Lúc này cô quyết định để Đồng Đồng tự lựa chọn.

Ở lại đây, hoặc là, cùng cô về nhà.

Đồng Đồng do dự một chút, nhưng rồi vẫn từ trên ghế nhảy xuống, giữ chặt lấy Ngô Đồng.

Ngô Đồng dang tay ôm chặt lấy con trai như giấu kín một thứ bảo bối, sợ người ta giành mất, còn Đồng Đồng thì lưu luyến nhìn về phía bàn ăn rồi rụt rè hỏi:” Con có thể mang một chút bánh về nhà không ạ?”

Ngô Đồng ngồi xuống, mắt nhìn thẳng vào Đồng Đồng:

Lát nữa về mẹ sẽ mua cho con được không?”

Cậu bé trong lòng đang cân nhắc, đoán chừng đến nửa ngày cũng không thể đưa ra được quyết định. Lệ Trọng Mưu không biết đã xuống dưới từ lúc nào, đang trầm mặc nhìn hai người bọn họ.

Đồng Đồng còn nhỏ, nháy mắt liền muốn cái này, nháy mắt lại muốn cái kia nên xem chừng không có chủ ý. Lệ Trọng Mưu nhì thấy một màn này, trong lòng chợt mềm lại, cất giọng ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra:

“Dì Lưu, gói tất cả những thứ này lại, mang ra xe, rồi kêu lái xe đưa tiểu thiếu gia về nhà.”

Lệ trạch nhiều năm qua cũng chưa từng náo nhiệt như vậy, cậu bé Đồng Đồng đó đã đến đây quấy rầy hết thảy, cũng quấy rầy nam nhân mặt lạnh vô tình này. Dì Lưu  rất ít khi nhìn thấy Lệ Trọng Mưu với bộ dáng như vậy nên khó tránh khỏi ngạc nhiên, dường như đến nửa ngày mới tiêu hóa hết lời nói vừa rồi, lại mất nửa ngày mới lắp bắp:

“Dạ… thiếu gia”

Sắc mặt Ngô Đồng lúc này vô cùng không tốt.

Đồng Đồng nhìn mẹ rồi quay lại nhìn Lệ Trọng Mưu với ánh mắt ngưỡng mộ, thanh âm tinh tế ngọt ngào như sôcôla cất lên: ” Cám ơn chú”.

Lệ Trọng Mưu khi nghe một tiếng “chú”, lông mày  chợt nhíu lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khéo léo kéo Đồng Đồng ra khỏi Ngô Đồng rồi một tay  nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng còn một tay xoa đầu cậu bé và nói:” Không cần cám ơn”.

Ngô Đồng ngồi ở một bên, lòng bàn tay cảm thấy hụt hẫng.

Cô cảm thấy nam nhân trước mặt như biến thành một người hoàn toàn khác – khác với người mà cô vừa nói chuyện. Ánh mắt lãnh khốc vô tình ấy, lời nói như muốn khiến tim cô rỉ máu ấy, giờ đã được thay bằng một ánh mắt tràn ngập tình thương, bằng những lời nói tràn đầy sủng nịnh.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?

Là một ác ma? Hay là một thiên sứ?

Ngô Đồng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng làm ba của hắn, cũng chưa bao giờ đứng từ góc độ này để quan sát hắn. Bởi  hắn trước nay luôn cao cao tại thượng,  cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.

Đối với cô là khuôn mặt lãnh khốc. Nhưng đối với Đồng Đồng lại là một khuôn mặt anh tuấn, nhu hòa khiến người ta tránh không khỏi si mê.

Lệ Trọng Mưu dường như cảm thấy bị quấy rầy khi cô nhìn hắn nên ngẩng đầu lên nhìn lại.

Ngô Đồng lúc này không kịp thu hồi ánh mắt.

Và rất nhanh thế là  “Bốn mắt chạm nhau”.

Và cũng rất nhanh như có một dòng điện xuyên thẳng vào trái tim cô, nhanh đến nỗi chính cô cũng không kịp tránh né.

Cuối cùng, cô kích động quay mặt đi.

HẾT TẬP 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro