Chương 10, Lạm phát (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy phút sau, Tô Hàn kéo người vào phòng, ngồi trên sàn nhà. Cô cầm lấy dao phẫu thuật, nghiêm túc nói, "Tôi nói rõ trước, tôi không có kinh nghiệm về y học."

"Động tác nhanh chút là được." Chung Duệ cắn răng cố chống đỡ.

Vì thế Tô Hàn nhanh nhẹn dùng dao phẫu thuật rạch miệng vết thương, đôi mắt không nháy cái nào.

Lông mày Chung Duệ nhíu lại, anh muốn khiếu nại cảm giác đau của Vô Hạn Trò Chơi Sinh Tồn quá chân thật.

"Tại sao anh lại bị bắn?" Tô Hàn một bên làm phẫu thuật, một bên lấy thù lao.

"Hôm nay là ngày bày quán cuối cùng, có người không nhịn được." Chung Duệ nỗ lực di chuyển sự chú ý của mình, "Vốn tưởng rằng bảo vệ trước cửa siêu thị sẽ giúp đỡ, ai ngờ bọn họ vẫn không nhúc nhích, trơ mắt đứng ở bên cạnh nhìn. Tê ——"

Tô Hàn thuận lợi lấy ra viên đạn, tiếp tục hỏi, "Ý của anh là, người nào đó cướp của anh kiềm giữ súng ống?"

"Đúng." Chung Duệ cố nặn một chữ từ kẽ răng.

Tô Hàn cau mày, vậy thì phiền toái. Có điều mặc dù suy nghĩ, tay cô cũng không dừng lại, sau khi rắc bột cầm máu, cô cầm lấy băng gạc y tế bắt đầu băng bó.

Chung Duệ thở hổn hển, dò hỏi, "Cô muốn thù lao như thế nào?"

Tô Hàn nghĩ bụng, nếu cô nói mình không muốn gì, có thể cô nhân từ quá không? Nghĩ thế, cô hỏi, "Anh có thuốc hạ sốt không?"

Chung Duệ nhìn kĩ cô gái trước mặt, đột nhiên hỏi, "Người chơi?"

"Ừ." Tô Hàn trả lời.

"Tên?"

"Tô Hàn."

"Có kho hàng tùy thân, cái gì cũng không thiếu?"

Tô Hàn quay đầu đi, giọng đầy thâm ý, "Tiếp tục tổng điều tra dân số, anh sẽ cách bị diệt khẩu không xa."

Chung Duệ á khẩu. Nếu người này nguyện ý hỗ trợ, như vậy khả năng đạo đức tồi tệ rất thấp. Nói cái gì bị diệt khẩu, chỉ là không muốn trả lời vấn đề thôi.

Chung Duệ biết điều im tiếng, cũng lấy ra ba hộp thuốc hạ sốt từ kho hàng, "Này."

Biểu cảm Tô Hàn có phần khác thường. Trời mới biết cô chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới người này thật sự có, anh ta còn cam lòng lấy ra. Chẳng lẽ anh ta cướp cả tiệm thuốc à?

Đôi mắt cụp xuống, cuối cùng cô không hỏi gì cả.

"Đã xong việc, nhận thù lao, thanh toán xong, kế tiếp tự bản thân anh làm đi." Nói xong, Tô Hàn không chút do dự lựa chọn rời đi. Trước khi đi, cô thuận tay đóng cửa.

Chung Duệ nằm trên mặt đất giả vờ làm thi thể, thật lâu sau cười khổ thành tiếng, "Sơ suất lớn."

Mấy ai nghĩ đến bọn cướp không theo lẽ thường, đánh không lại trực tiếp rút súng? Sớm biết thế anh trực tiếp chạy trốn, tuyệt đối không đánh nhau với đối phương.

**

Ngày thứ 14, giá hàng tăng lên 100%. Mỗi ngày khu dân cư ngắt điện 4 giờ, buổi tối sau 8 giờ hoàn toàn ngừng cung cấp điện.

Ngày thứ 15, giá hàng hàng tăng lên 100%. Cả ngày ở thị trấn bị cắt điện, đồng thời hoàn toàn cắt nước.

Liên tục ba ngày, Tô Hàn làm tổ trong phòng, không đi nửa bước. Đói bụng thì đun mì ăn liền, khát thì uống sữa bò.

6 giờ tối, sắc trời vừa tối dần cô đã bắt đầu ngủ, buổi tối thường xuyên bị tiếng súng làm bừng tỉnh. Có điều dần dần cô tập mãi thành thói quen, nghe được tiếng súng cũng có phản ứng y như nghe thấy tiếng pháo nổ.

Đương nhiên, mỗi ngày đều phải thông gió để thở, có điều thời gian đều chọn vào buổi tối. Bởi vì một khi màn đêm buông xuống, bốn phía đen kịt, căn bản không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh như thế nào. Cho dù ngửi được mùi mì ăn liền, người khác cũng không tìm ra nó lan truyền từ đâu.

Nhưng mà tới ngày thứ 16, tình hình càng thêm tồi tệ. Giá hàng tăng lên 100%, khí thiên nhiên đình chỉ cung ứng.

Nói cách khác, dù muốn nấu mì gói bạn phải nhóm lửa, tìm nhiên liệu.

Tô Hàn tìm trong phòng một lượt, vô cùng may mắn nhà này rất có tiền. Chẳng những ghế dựa làm bằng gỗ thô, sô pha cũng thế, dùng để làm củi có thể đốt vài ngày.

Nhưng mà lúc này, cô đột nhiên phát hiện có chút không đúng lắm —— tại sao dưới lầu bốc lên khói đen??

Cửa chính bị gõ vang, Tô Hàn xuyên qua mắt mèo thấy là Chung Duệ, vì thế hé mở 1 khe cửa, dò hỏi, "Chuyện gì?"

Sắc mặt Chung Duệ nặng nề, "Lầu ba có tên đồng đội ngu như heo, ban ngày ban mặt đốt củi nấu mì ăn liền, khói đen bốc lên cao. Tôi định rút lui, nể tình cô từng giúp tôi, trước khi đi báo cho cô một tiếng."

"Cảm ơn." Trong lòng Tô Hàn trào lên cảm giác bất lực, chẳng biết là ai, ngu ngốc gây ra động tĩnh lớn như thế chứ? E là sợ không gây cho người khác chú ý à?

"Hẳn là." Chung Duệ cũng không dừng lại lâu, nói xong xoay người vội vàng rời đi.

Vật phẩm đều đặt ở kho hàng tùy thân, không cần thu dọn, vì thế Tô Hàn nhanh chóng chạy ra ngoài. Thật là khéo, chân trước cô vừa bỏ đi, sau lưng đã có gần 30 người khí thế rào rạt chạy về phía chung cư, hiển nhiên người tới không có ý tốt.

"Thật vất vả tìm được chỗ ở giờ không có." May mắn tránh thoát một kiếp đồng thời Tô Hàn rất phiền não.

Nghĩ thế, cô lang thang 40 phút, tùy tiện chọn bừa một chung cư cách đó khá xa, tính toán một lần nữa tìm phòng trống để làm tổ.

Chỉ là vừa đi lên lầu ba, cô đã nghe thấy dưới tầng truyền đến tiếng bước chân vội vàng, có vẻ không ít người.

Trong lòng Tô Hàn căng thẳng, mơ hồ có dự cảm không ổn. Cô trốn kĩ, trộm ngó xuống xem.

Chỉ thấy năm thanh niên trai tráng tụ tập cạnh nhau, một người thô lỗ gõ cửa, trong miệng kêu la, "Mở cửa!"

Một người nắm rìu trong tay, không kiên nhẫn chờ ở bên cạnh. Chờ mấy giây, phát hiện không ai mở cửa, anh ta nhổ ngụm nước miếng vào tay, sau đó dùng rìu phá cửa xông vào.

Mí mắt Tô Hàn giựt giựt, nhóm người này là giặc cướp à!

Một người phá cửa, bốn người khác ở bên cạnh thoải mái chuyện trò, "Đừng nhìn không ít người không ăn không uống, đoạn thời gian trước tích trữ hàng, ở nhà thoải mái lắm!"

"Lục soát từng căn một đi, đừng buông tha cái nào! Chờ điều tra xong hết, chúng ta lại đi khu chung cư khác."

"Tôi thấy thằng nhóc nhuộm vàng dẫn theo nhóm anh em đi khu chung cư bên cạnh, động tác của chúng ta nhanh lên! Đến muộn không còn canh đâu!"

Tô Hàn âm thầm kinh hãi. Cô nghĩ, khu dân cư đã không an toàn. Một nhóm người không ngừng phát động phương thức trải thảm để lục soát, vài đám người thay phiên phá phách cướp bóc! Không có cách nào làm ổ ở một chỗ!

Chỉ là...... Hiện tại cô nên thoát thân như thế nào?

Sớm biết thế đã không đi vào, Tô Hàn chán nản. Trước mắt thang máy đã ngừng chạy, muốn xuống lầu chỉ có cách đi qua cầu thang, phía dưới lại có người chặn đường.

Hơn nữa trong lòng cô rõ ràng, vừa rồi tiếng bước chân rất hỗn độn, ít nhất có hơn mười người. Đối phương sợ rằng tách thành năm người một tổ, chia nhau hành động, đề cao hiệu suất tìm tòi.

Làm sao bây giờ?

Tô Hàn trầm tư một lát, sau đó ánh mắt sáng lên. Cô không mạnh mẽ phá vòng vây, ngược lại tìm kiếm ở tầng ba.

Mỗi tầng có khoảng một nửa phòng trống rỗng. Cô nhanh chóng vào nhà, sau đó tiến vào phòng ngủ xem xét. Vài phút sau, cuối cùng cô phát hiện một phòng ngủ trong góc có rèm cửa chấm đất!

Tô Hàn mừng rỡ, nhanh nhẹn đóng cửa lại, sử dụng bàn ghế chặn đường. Sau đó cô gỡ tấm rèm xuống, xoa thành một đống, cột vào nhau.

"Mở cửa! Mở cửa!" Tiếng gào hung ác vang lên ngoài phòng.

Tô Hàn không để ý tới, ngược lại động tác nhanh hơn vài phần.

"Loảng xoảng! Loảng xoảng!" Tiếng phá cửa vang lên.

Tô Hàn bớt thời giờ liếc mắt một cái, rất bất đắc dĩ. Nhà này không lắp cửa chống trộm, bị rìu bổ một nhát đã có vụn gỗ vẩy ra, hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu. May mắn, tấm rèm đã được kết thành một sợi dây.

Cô cột chặt một đầu ở khung cửa sổ, một đầu khác thả xuống mặt đất, sau đó leo dây đi xuống.

Sợi dây chung quy vẫn hơi ngắn, không thể chạm đất, có điều cách mặt đất chỉ tầm 2 mét. Tô Hàn không quan tâm, buông tay nhảy xuống, chân lập tức đau nhói.

Cô quét mắt thuộc tính, ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra ——giá trị thể lực chỉ giảm đi 16, không tính nhiều, có thể chạy trốn là tốt.

"Mau đi lầu một ngăn lại! Có người chạy!" Bọn cướp cuối cùng xông vào, thấy dây thừng ở cửa sổ.

Tô Hàn quay đầu bỏ chạy, một đường chạy như điên.

Vì thế chờ đến bọn cướp chạy xuống lầu một, người sớm đã biến mất không có bóng dáng.

**

"Hô —— hô ——" Tô Hàn chạy đã lâu, không dám quay đầu. Chờ cảm thấy đã chạy đủ xa, cô mới dựa lưng vào vách tường, một bên thở hổn hển, một bên nghỉ ngơi.

Tô Hàn nghiêm túc tỉnh lại, cô sơ sót! Ở chung cư an ổn qua mấy ngày, hoàn toàn không biết bên ngoài đã là phạm tội tập thể. Chẳng những lấy người đàn ông thanh niên sung sức là chủ lực, còn trang bị vũ khí, tùy tùy tiện tiện hai ba mươi người tụ họp với nhau, căn bản không phải một người chống đỡ được.

Cô thầm nghĩ, khó trách chịu đựng đến ngày thứ 20 sẽ tự động thông quan. Tới mấy ngày cuối cùng, khó khăn tăng lên gấp bội, giai đoạn trước không thể so sánh.

Hiện tại cô nên đi nơi nào? Tô Hàn trong nháy mắt mờ mịt.

"Hắc, một người à?" Đột nhiên, bên cạnh có người sán lại đáp lời.

Tô Hàn âm thầm cảnh giác, một mực đề phòng. Người đến là người đàn ông hơn 50 tuổi, bụng bia, hói đầu. Ánh mắt...... cực kì làm người khác phản cảm.

"Đừng khẩn trương, anh không phải người xấu." Người cố ưỡn cái bụng tròn vo, nỗ lực nở nụ cười hiền lành, "Có phải rất đói bụng không? Bồi anh cả đêm, anh cho em chút đồ ăn thì sao?"

Tô Hàn, "......"

Cô cuối cùng hiểu cảm giác phản cảm này đến từ đâu. Giờ phút này, Tô Hàn rất muốn vứt cho người này ít đồ, sau đó thống thống khoái khoái đánh anh một trận.

"Tránh ra, không cần." Tô Hàn lạnh mặt từ chối.

"Đừng ngượng ngùng mà." Người đàn ông một bên nói chuyện, một bên đặt tay lên bả vai Tô Hàn, nghiễm nhiên định cường mua cường bán.

Chân phải Tô Hàn đột nhiên đá ra, mục tiêu nhắm ngay chỗ khớp xương, không khách sáo chút nào. Cô một bên tàn nhẫn đá, một bên táo bạo nói, "Ngượng ngùng? Bà đây xấu hổ nên mới không dám đánh mày! Được một tấc lại muốn tiến một thước à? Bảo mày đi thì mày không chịu đi!"

"Ôi, đau." Người đàn ông ngã quay cuồng trên mặt đất, đau đến mức ứa nước mắt.

Lo lắng tiếng động quá lớn sẽ đưa những người khác tới, Tô Hàn lại đạp một chân, sau đó vội vàng bỏ đi.

Tùy tiện đi dạo một lúc, Tô Hàn rất có cảm giác "Bản đồ phó bản đồ tuy lớn, lại không có chỗ dung thân".

Trên đường có một đám lưu manh du côn, trông thấy ai cũng xông lên vòi tiền, thu phí bảo hộ. Nếu không lấy ra sẽ bị đánh một trận. Nhưng nếu lấy ra được thì sẽ bị ngăn lại, càng đòi nhiều đến cuối cùng bị ép khô, mới thả người.

Ngõ nhỏ có hai đám người đang sống mái với nhau. "lạch cạch" tiếng súng vang không ngừng, nơi nơi đều có viên đạn bắn ra. Tô Hàn không lưu ý đã bị đạn lạc làm cánh tay trầy xước.

Còn có nhóm người to gan lớn mật, ỷ vào tụ tập một nhóm đông đảo, trong tay lại có súng ống, dám ra tay cướp siêu thị! Bảo vệ rút súng, dùng dùi cui đập, sau đó hỗn chiến với nhau.

Tô Hàn phát hiện đi đến đâu cũng có chiến đấu, không có chỗ trú tạm.

Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể truyền tống rời đi?

Trong lúc vô ý thoáng nhìn vết trầy da ở cánh tay, cô bỗng nhiên chợt lóe lên ý tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro