Chương 2: Lạm phát (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian không đợi người. Tô Hàn nhanh chóng hành động, tính toán tìm kiếm siêu thị gần nhất ở đây, sau đó tiêu hết toàn bộ tiền —— chờ đến sau 9 giờ, giá trị của tiền không còn là sức mua hiện tại nữa.

Không biết có phải hệ thống thiết kế tốt quá hay không, đi không đến hai phút, cô đã trông thấy một siêu thị bách hóa hoạt động 24 giờ.

Tô Hàn vội vàng tiến vào, hi vọng có thể dùng 1000 bối đổi được mua kha khá hàng hóa. Sau khi đi đến kệ hàng trong siêu thị, cô phát hiện dưới tình hình trước mắt, tiền vẫn rất đáng tiền. Một chai nước khoáng 2 bối, một bánh xà phòng thơm 5 bối, 1000 bối có thể mua rất nhiều thứ.

Tô Hàn cảm giác hơi tiếc nuối, nếu đổi thêm một ít tiền tệ thì tốt quá. Có điều cô nhanh chóng khôi phục bình tĩnh —— cô đâu phải thần tiên, làm sao tính chuẩn hết mọi chuyện.

Tùy tiện đi dạo, Tô Hàn ngạc nhiên phát hiện, không chỉ xà phòng thơm, khăn mặt, kem đánh răng, sữa rửa mặt, sữa tắm, thậm chí bình xịt làm sạch không khí, nước hoa, bàn chải đánh răng, đều có thể nâng cao độ sạch sẽ. Nhưng mà tất cả đều là vật phẩm dùng một lần, sau khi sử dụng hết sẽ biến mất.

Về phần đồ ăn, sô cô la, các loại bánh kẹo, bánh bích quy, bánh kem, mì ăn liền, đều nâng cao độ chắc bụng.

Bởi vì ô vuông trong nhà kho tùy thân chỉ có thể chứa 100 kiện vật phẩm cùng loại, cho nên Tô Hàn không chút nghĩ ngợi cầm 90 bánh xà phòng thơm và 90 chai nước khoáng, sau đó ra quầy thu ngân tính tiền.

Số người xếp hàng không nhiều, rất nhanh đến lượt Tô Hàn.

Xà phòng thơm 450 bối, nước khoáng 180 bối, tổng cộng 630 bối. Chỉ là sắc mặt nhân viên thu ngân khó tránh khỏi khác thường —— Tại sao phải tích trữ nhiều xà phòng thơm và nước khoáng như vậy? Người này điên rồi à?

Tô Hàn cũng không giải thích, trực tiếp thanh toán rồi đi mất.

Thế nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa siêu thị, đã có gần ba mươi người vẻ mặt vội vàng, đồng loạt chạy vào trong siêu thị.

Trong đầu Tô Hàn bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩa, "Có một lượng lớn người chơi đang nhanh chóng chạy đến siêu thị."

Cô đặc biệt đứng tránh ở bên cạnh, chờ những người này đi khuất mới tìm một góc khuất bỏ xà phòng thơm cùng với nước khoáng vào nhà kho tùy thân.

"Một bước trễ, từng bước trễ." Tô Hàn nhỏ giọng nhắc tới, "Nếu như ban đầu chậm một bước, sau khi vào cửa hàng, số hàng hóa được chọn lựa sẽ ít đi rất nhiều. Nếu như lại lãng phí không ít thời gian trong cửa hàng, như vậy sau khi vào trò chơi sẽ phải tranh cướp với người khác, thậm chí thời gian đứng xếp hàng tính tiền sẽ rất tốn thời gian."

Xui xẻo hơn là, có khả năng một số người chơi không thể tranh giành được vật tư. Tô Hàn nhớ rất rõ, ban nãy lúc cô mua 90 bánh xà phòng thơm đã gần như bỏ trống cả kệ hàng, không rõ siêu thị còn có hàng tồn để bổ sung không nữa.

Bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi đeo kính, một hơi cầm 100 gói mì ăn liền, mắt không nháy chút nào.

Lắc đầu, Tô Hàn bước nhanh về trạm tiếp theo —— tiệm thuốc.

Vừa vào cửa, cô đã gặp cô gái bán hàng trợn mắt há hốc mồm đứng xem tầm mười vị khách hàng càn quét hàng hóa. Tô Hàn căng thẳng trong lòng, tranh thủ thời gian gia nhập đội quân càn quét.

Thành quả của trận chiến như sau: 5 cuộn băng vải chữa bệnh, 5 hộp thuốc chống viêm, tổng cộng tiêu hết 170 bối.

Thuốc chống viêm: Sau khi sử dụng, giá trị thể lực + 20, trạng thái "lây nhiễm" biến mất.

Cũng không phải tới muộn, hàng hóa bị cướp hết mà thật sự là Tô Hàn xấu hổ khi ví tiền rỗng tuếch. Hơn nữa, cô cần tài chính để mua vật phẩm khác, cho nên không thể tiêu hết toàn bộ.

Tiếc nuối liếc nhìn kệ hàng, Tô Hàn lưu luyến rời đi. Lúc gần đi, cô còn nghe thấy cô gái bán hàng NPC lẩm bẩm, "Nếu không phải đưa tiền, mình thật sự cho rằng những người này đến ăn cướp. . ."

Tô Hàn quét mắt nhìn thời gian, phát hiện đã 8 giờ 38, hết lần này tới lần khác không biết cửa hàng cô muốn tìm ở đâu. Không có cách nào khác, cô chỉ có thể áp dụng biện pháp ngốc nghếch, đi xem từng cửa hàng một.

8 giờ 57, trải qua 20 phút lục soát, cô cuối cùng tìm được mục tiêu —— tiệm tạp hóa!

Súng cao su 30 bối một cái, bi thép 2 bối một túi, một túi 100 viên.

Tô Hàn mua hai cây súng cao su, toàn bộ tiền còn lại để mua bi thép. Trong nháy mắt, cô đã tiêu sạch sành sanh 200 bối.

"Cháu muốn nhiều bi thép như vậy làm gì?" Ông chủ tiệm tạp hóa hoang mang không hiểu.

Tô Hàn cười cười, thuận miệng nói, "Cháu đi săn."

Ông chủ tiệm tạp hóa lập tức cạn lời. Ông biết có một số khách hàng thích dùng súng cao su săn bắn chim. Nhưng mà ông không ngờ cô gái trẻ tuổi trước mặt, thoạt nhìn gầy gò yếu ớt mà cũng có sở thích này.

"Cháu đi đây." Tô Hàn biết trí thông minh của NPC bên trong game online 3D cực kì cao, tư duy, phương thức hành động không khác gì người bình thường, bởi vậy thuận miệng lên tiếng chào hỏi.

Cô vừa bước ra khỏi tiệm tạp hóa, tiếng máy móc của hệ thống đúng lúc vang lên, "9 giờ, trò chơi chính thức bắt đầu. Ngày thứ nhất, giá hàng hóa tăng lên 50%."

Vừa dứt lời, Tô Hàn phát hiện trong kho hàng tùy thân có thêm đồ vật. Nhìn kỹ, hóa ra là một chai sữa bò và một miếng bánh mì đen.

Sữa bò: chứa 250ml, sau khi sử dụng độ chắc bụng +15.

Bánh mì đen: Sau khi sử dụng độ chắc bụng +15.

Quét mắt thuộc tính độ chắc bụng trong bảng vẫn là màu xanh lá cây đậm, không cần ăn bổ sung năng lượng, cô tùy ý vứt sữa bò, bánh mì đen vào kho hàng tùy thân.

Chậm rãi lắc lư đến công viên đối diện trung tâm thương mại, ngồi ở trên băng ghế dài, lúc này Tô Hàn mới có thời gian chỉnh trang lại suy nghĩ.

Cái gọi là ác tính lạm phát, thật ra chính là sức mua của tiền tệ giảm mạnh. Tiền vốn dĩ có thể mua nguyên một con heo dần dần rút lại, trở nên chỉ mua được nửa con. Sau đó, tiền chỉ có thể mua một con gà, tiếp đó chỉ có thể mua cái đùi gà, cuối cùng toàn bộ tiền biến thành giấy lộn.

Bởi vậy, càng tiêu tiền sớm càng mua được nhiều đồ vật.

Thật vất vả đuổi kịp việc tiêu sạch tiền trước khi lạm phát, bước tiếp theo nên làm gì, thật ra thì cô chưa nghĩ ra.

Bỗng nhiên, Tô Hàn khẽ giật mình, nhớ ra một điều, "Lúc mình bước ra khỏi siêu thị, người mình gặp có lẽ là người chơi. Hiện tại mới nhận được tin tức đến siêu thị có lẽ là NPC. Nhưng vì sao khi nhìn thấy họ lại nhận được tin tức tương tự nhau?"

Như lúc này, có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc âu phục vội vàng chạy tới siêu thị. Cô quan sát đối phương, trông thấy chính là, "Độ chắc bụng: 85%, độ sạch sẽ: 70%, giá trị thể lực 90%. Trạng thái: Tốt đẹp."

Bên cạnh có một cô bé tầm năm, sáu tuổi, đang được phụ huynh ôm trong ngực. Dò xét đối phương, cô trông thấy, "Độ chắc bụng: 80%, độ sạch sẽ: 85%, giá trị thể lực 70%. Trạng thái: đang bị sốt."

Tô Hàn như vỡ lẽ, "Chẳng lẽ bên trong trò chơi này, không có cách nào phân biệt người chơi và NPC?"

Suy tư một lát, cô có chủ ý.

Trong một cửa hàng đang dán giấy tuyển nhân viên, trong lúc bà chủ đang suy nghĩ linh tinh, "Tại sao đột nhiên giá cả hàng hóa tăng nhanh nhỉ? Thời gian này làm sao sống qua được?"

"Chào bác, cháu đến xin việc làm nhân viên phục vụ." Trong lúc bà suy nghĩ, Tô Hàn đi vào tiệm mì, cong cong khóe miệng, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ hai bên.

Trên mặt bà chủ lộ ra vẻ do dự. Cô bé trước mặt này có mái tóc ngắn, tướng mạo thanh tú, nhìn qua là người nhanh nhẹn. Chỉ là. . .

"Tiền lương 3000 bối, tạm thời sẽ không tăng lương." Bà chủ nói rõ.

Trong tình cảnh giá cả tăng cao, không tăng lương cho người ta dường như không thỏa đáng lắm. Nhưng mà công việc làm ăn trong cửa hàng chỉ bình bình, quả thực không đủ sức trả tiền lương cho nhân viên quá cao.

"Bao ba bữa cơm, còn bao ở, tiền lương 3000 bối cũng không phải không chấp nhận được." Nghĩ vậy, Tô Hàn hỏi, "Tiền lương có thể thanh toán theo ngày không ạ?"

"Được!" Bà chủ cũng là người thoải mái, lúc này dứt khoát đồng ý, "Lương ngày 100 bối, mỗi lúc trời tối sau khi cửa hàng đóng cửa sẽ trả cho cháu."

"Được, cần cháu làm những gì ạ?" Tô Hàn bắt đầu vén tay áo, chuẩn bị làm việc.

Bà chủ nói, "Phòng bếp có đầu bếp làm mì. Cháu chỉ cần khi khách hàng đến thì chào hỏi họ, lúc vắng khách thì có thể nghỉ ngơi."

"Được." Tô Hàn đồng ý.

Buổi sáng vừa hơn mười giờ, trong quán không có ai, Tô Hàn ngẩn người ở bên cạnh. Đợi đến giờ cơm trưa, khách hàng trong quán đông hơn.

Chỉ là không đợi Tô Hàn tiến lên chào hỏi, khách hàng đã kêu gào thảm thiết, "Một tô mì 15 bối?? Hôm qua vẫn là 10 bối mà!"

"Cướp tiền à!"

"Làm sao đắt như thế?"

Bà chủ thở dài một tiếng, phàn nàn theo, "Giá hàng tăng nhanh, tôi còn cách nào khác đâu? Đành phải tăng giá món ăn trong tiệm."

"Tùy bà! Ông đây không ăn!" Lúc này có người giận dữ rời đi.

Mấy người khác cũng rục rịch, như thể định đi theo.

Bà chủ tiếp tục tố khổ, "Ở bên ngoài có đồ vật nào không tăng giá? Đi đâu chẳng thế."

Lời này như một chậu nước lạnh dội xuống, những vị khách khác lập tức dập tắt ý định, dồn dập gọi một phần ăn trưa rẻ nhất. Suy nghĩ trong lòng họ, hơn một nửa có lẽ là ngày mai định tự mang cơm trưa.

Tô Hàn lúc này đến ghi món.

Một lát sau, khách hàng nói câu "Ông đây không ăn" lặng lẽ trở về.

Tô Hàn chỉ coi như không biết, tiếp tục ghi món ăn, bê thức ăn.

Một giờ chiều, khách hàng đi hết, trong quán dần dần trở nên vắng vẻ. Đầu bếp đặc biệt xuống bếp, bưng bát mì thịt bò tới.

"Cảm ơn." Nói tiếng cám ơn, Tô Hàn bắt đầu ăn.

Mì thịt bò, sau khi sử dụng độ chắc bụng + 25, sau khi ăn xong trực tiếp đẩy độ chắc bụng của Tô Hàn lên tới 100.

"Tuổi cháu còn quá trẻ, tại sao lại đi làm nhân viên phục vụ?" Bà chủ rất tò mò.

Tô Hàn nghiêm túc nói, "Có thể ăn cơm no, có chỗ ở, còn có tiền xài, làm nhân viên phục vụ rất tốt."

Bà chủ xuất phát từ nội tâm cảm thấy, cô bé này yêu cầu thật thấp. Nhưng thật vất vả bà mới tuyển được một nhân viên không chê tiền lương thấp, cũng không thể khuyên người ta nghỉ việc. Nghĩ vậy, bà chủ nghiêm túc cổ vũ nhân viên mới, "Cháu cố gắng tiết kiệm tiền, thời gian sau sẽ khá hơn."

"Vâng." Tô Hàn cười đồng tình, trong lòng lại nghĩ, tiền không thể để nguyên, vừa đến tay cô sẽ tiêu hết toàn bộ.

Đến giờ cơm tối, cửa hàng lại bận rộn, đến 7 giờ tối mới xong việc.

Bà chủ định đóng cửa về nhà. Bà chỉ vào một phòng ngủ nhỏ không đầy năm mét vuông, dặn dò: "Cháu ngủ ở đây."

Tô Hàn quan sát tỉ mỉ, cảm thấy không tệ lắm, tối thiểu có giường có chăn mền.

Có lẽ là cảm thấy điều kiện ở lại quá keo kiệt, bà chủ cười ngượng ngùng, móc ra 100 bối, "Cho cháu này, tiền lương ngày hôm nay. Ban đêm nếu cảm thấy đói bụng, cháu có thể vào bếp nấu bát mì ăn, không thu tiền."

Tô Hàn chẳng những không ngại, ngược lại rất vui mừng, "Quá tốt rồi."

Bà chủ im lặng trong chớp mắt, trong lòng tự nhủ, cô bé này. . . Thật khờ.

Bà không ngờ nhân viên mới nhậm chức có nơi ở miễn phí, ăn cơm không cần bỏ ra tiền, mỗi ngày còn có tiền lương trợ cấp, Tô Hàn tự giác cảm thấy chiếm tiện nghi lớn.

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện này đơn thuần là hư cấu, xin miễn truy cứu đến vấn đề logic.

Từ 8 giờ đến 9 giờ, thời gian trong trò chơi đồng bộ với hiện thực. Sau 9 giờ, thời gian chơi tăng nhanh N lần. Cho nên sau khi phó bản thứ nhất kết thúc, các người chơi ra khỏi cabin trò chơi thì có thể kịp ăn cơm trưa. (vui vẻ quyết định như vậy)

**

Xà phòng thơm là vật dùng một lần, một lần dùng hết một bánh, có thể gia tăng 20 độ sạch sẽ. Không phải như trong hiện thực, một bánh xà phòng thơm có thể xài nửa tháng!

Thuốc men cũng là vật dùng một lần, dùng xong sẽ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro