Chương 3: Lạm phát (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà chủ đi rồi, Tô Hàn nhanh chóng chạy đến siêu thị. Chỉ là lúc cô tới, kệ hàng chứa đồ ăn và vật dụng hàng ngày trong siêu thị đã trống trơn.

Trên giá còn có một số đồ dùng cho trẻ em và đồ gia vị, bởi vì không thể dùng để lấp đầy bụng, cho nên còn thừa lại.

Tô Hàn ngẫm nghĩ, chậm rãi dạo bước dọc theo đường cái —— cô tính đi dạo khắp nơi tìm xem, quanh đây có cửa hàng tiện lợi, quầy bán quà vặt, tiệm thuốc, vân vân không.

Đi hơn mười phút, cô tìm được một cửa hàng tiện lợi. Đi vào xem, kệ để hàng trống không hơn phân nửa, quả thực như là bị thổ phỉ cướp sạch vậy.

Tiếp tục đi về phía trước, có một tiệm thuốc lớn. Cô đi vào xem, toàn bộ kệ hàng rỗng tuếch.

Tô Hàn suýt chút nữa cho rằng cửa hàng này định đóng cửa không buôn bán. Sau khi hỏi thăm, cô mới biết vì dân chúng cướp đoạt quá điên cuồng nên mọi đồ vật đều bị mua hết.

Tô Hàn tựa như có cảm giác. Cô khẽ lẩm bẩm, "Nhìn tình cảm này so sánh với việc tiền bị giảm giá trị, vấn đề lượng hàng tồn kho không đủ có vẻ còn nghiêm trọng hơn."

Tiền bị giảm giá trị, giảm thì giảm, ít nhất còn có thể mua được một số đồ vật. Hàng hoá tồn kho không đủ, đúng là cầm ít tiền lẻ này cũng không mua được vật tư.

Tô Hàn đi dạo khắp nơi, chỉ coi như tản bộ buổi tối. Đi khoảng 40 phút, cô cuối cùng phát hiện một quầy bán quà vặt ở góc xó xỉnh may mắn thoát nạn.

"Cô cần gì?" Chủ tiệm chủ động hô.

Tô Hàn lập tức ngạc nhiên. Thật ra cô đã tích trữ không ít hàng, nhưng mà vật tư hữu dụng có ai chê nhiều đâu? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Cẩn thận tính toán, cô đã có 100 bánh xà phòng, 100 chai nước khoáng, 10 miếng bánh mì bơ ruốc, 10 cuộn băng gạc y tế, 5 hộp thuốc hạ sốt, 70 túi bi thép (một túi 100 viên), 2 cây súng cao su. Còn có 1 chai sữa bò, 1 miếng bánh mì đen.

"Cần mười bánh xà phòng." Ngẫm lại thức ăn nước uống có thể đạt được dựa nghề nghiệp thiên phú, dược phẩm lại không mua được, Tô Hàn quyết định tiếp tục tích trữ vật dụng hàng ngày.

Chủ tiệm nhanh nhẹn vứt ra xà phòng, "Một bánh xà phòng 8 bối, tổng cộng 80."

Tô Hàn bỏ tiền thanh toán, đồng thời nảy sinh lòng than thở. Buổi sáng thời điểm cô đi siêu thị, một bánh xà phòng mới có 5 bối. Tới buổi tối, giá cả lập tức biến thành 8 bối. Mà không ngờ cô còn cảm thấy may mắn, có chỗ mua được vật dụng hàng ngày thật tốt......

Có lẽ là điên rồi.

Suy nghĩ như vậy, ngay sau đó Tô Hàn lại mua kem đánh răng, bàn chải đánh răng cùng khăn lông, tiêu sạch tiền.

Mệt nhọc cả ngày, độ sạch sẽ từ 100 một đường trượt xuống 53, mắt thấy lập tức sắp biến thành màu vàng. Có điều, sau khi sử dụng kem đánh răng, bàn chải đánh răng và khăn lông, độ sạch sẽ lập tức khôi phục thành 98.

Nấu bát mì, khi ăn xong một bữa hoàn chỉnh, Tô Hàn đổ vật xuống giường, nhanh chóng đi vào giấc mộng đẹp.

Ngày mai lại là một ngày mới tinh.

**

Ngày hôm sau 8 giờ rưỡi sáng, Tô Hàn đúng giờ bắt đầu đi làm. Bởi vì thời gian còn sớm, khách hàng trong tiệm không nhiều lắm, không quá bận. Cô một bên tiếp đón khách hàng, một bên lưu tâm nghe người ta bàn luận.

Một bàn bên cạnh có mấy bác gái đang ngồi, lúc này họ vừa ăn mì vừa kể khổ với nhau.

"Ngày hôm qua tan tầm tôi không màng cơm nước, trực tiếp đi siêu thị tranh mua. May mắn tôi đi sớm, bằng không chẳng cướp được gì cả."

"Tôi cũng đi siêu thị mua sắm, có lẽ đợi gần một tiếng đồng hồ mới đến lượt tôi tính tiền."

"Những người bạn tôi quen đều liều mạng đổi tiền mặt thành vật dụng thực tế, cả đám người hốt hoảng hại tôi cũng lo lắng đề phòng theo. Không được, tôi lập tức đi mua một số vật tư tích trữ ở nhà."

"Nghe nói sáng nay kệ để hàng ở siêu thị lại được lấp đầy, tôi phải nhanh chóng tranh cướp một số đồ ăn, mang về dùng. Hôm qua kệ để hàng để không hơn phân nửa làm tôi bị hoảng sợ."

Kệ để hàng ở siêu thị lại đầy sao? Tô Hàn thầm nghĩ, đúng là tin tức tốt.

Nhưng mà an tâm chưa đến vài phút, đúng 9 giờ, tiếng máy móc của hệ thống lần thứ hai vang lên, "Ngày thứ Hai, giá hàng tiếp tục tăng lên 50%."

Nhưng lúc này, số lượng sữa bò và bánh mì đen trong kho hàng tùy thân không gia tăng.

Đột nhiên, bác gái ăn mì vẫy vẫy tay, "Cô bé, bát mì này ăn không tồi, giúp tôi gói về một bát."

Tô Hàn còn chưa trả lời, bà chủ đã mở miệng trước, "Mua về cũng được, nhưng mà 23 bối một bát."

Bác gái rất bất mãn, "Tôi vừa ăn một bát, không phải 15 bối à?"

Vẻ bà chủ mặt thờ ơ, "Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại, giá hàng không giống nhau."

Bác gái á khẩu, đành hậm hực từ bỏ.

Các bác gái đi rồi, bà chủ bỏ xuống một câu, "Tôi đi nhập hàng, cháu ở lại trông cửa hàng." Sau đó bà vội vàng đi mất.

Tô Hàn đánh giá, có lẽ bà chủ sợ một lúc nữa bột mì tiếp tục tăng giá, cho nên vội vã nhập hàng. Không biết bà có thể mua được nhiều hay ít.

Thẳng đến 3 giờ chiều, bà chủ mới trở lại quán mì, nhưng sắc mặt rất khó xem, "Tôi mua hai túi bột mì, tạm chấp nhận dùng trước, sau đó tôi lại nghĩ cách khác."

Một túi bột mì có thể làm hai trăm bát mì, hai túi...... Có lẽ có thể chống đỡ quán mì tiếp tục kinh doanh 5, 6 ngày.

"Vâng." Tô Hàn đáp lời, trong lòng lại suy nghĩ, hệ thống quy định muốn ác tính lạm phát, mọi người có thể có biện pháp nào?

Buổi tối sau khi cầm tiền lương, Tô Hàn phát hiện siêu thị lớn lại rỗng tuếch. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi quầy bán quà vặt. Chỉ là lúc này, quầy bán quà vặt ở góc xó xỉnh cũng thoát khỏi. Chẳng biết những người khác phát hiện như thế nào, chờ thời điểm cô đuổi tới, hàng hoá đã trống không hơn phân nửa.

"Xà phòng 13 bối một khối, tổng cộng chỉ còn lại mười lăm khối. Nhưng mà tôi phải giữ lại năm khối tự dùng, nhiều nhất bán mười khối." Chủ tiệm chủ động tỏ thái độ.

Vẻ mặt Tô Hàn hờ hững, nhìn giống như cô mua mười bánh xà phòng!

"Tôi muốn 7 bánh xà phòng. Dư lại......" Tô Hàn nhìn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được tìm kiếm trợ giúp, "Ở chỗ anh có cái gì dưới 9 bối?"

Chủ tiệm bĩu môi, "Chai sữa bò, không nhiều không ít vừa vặn 9 bối."

"Vậy bảy bánh xà phòng, một chai sữa bò!" Tô Hàn gõ nhịp quyết định.

Ăn qua cơm chiều, sử dụng hai bánh xà phòng đẩy độ sạch sẽ tăng lên đến 100, Tô Hàn lăn qua lộn lại không ngủ yên. Dường như mức độ khó khăn của trò chơi cao hơn sự tưởng tượng của cô, cô luôn cảm thấy mỗi ngày qua đi, khó khăn đều gia tăng theo cấp số nhân.

Hôm sau đúng 9 giờ, hệ thống đúng giờ vang lên, "Ngày thứ 3, giá hàng tiếp tục dâng lên 50%."

Động tác Tô Hàn tạm dừng. Giá hàng tiếp tục dâng lên 50% là khái niệm gì? Hiện tại quán mì bán 23 bối một bát, lại lần nữa tăng giá phải 35 bối một bát.

Nói cách khác, cô làm một ngày ở quán mì, tiền lương cầm tới tay không bằng đáng giá bằng ba bữa ăn mì.

Đương nhiên suy nghĩ lạc quan, một ngày bao ba bữa cơm, tương đương với cô hưởng hai phần......

"Muốn chết! Đây là không cho người ta con đường sống nữa!" Bà chủ sốt ruột miệng nổi nhọt. Bà nói muốn suy nghĩ biện pháp, nhưng suy nghĩ nửa ngày đều không có biện pháp. Có thể mua được một túi bột mì đã là chuyện vô cùng không dễ dàng.

Tô Hàn không nói lời nào, chỉ an tĩnh làm công việc của mình. Đợi đến khi quán mì không chống đỡ nổi, cô nên rời đi.

Buổi tối, tuy rằng cảm thấy quầy bán quà vặt sẽ không còn hàng dư lại, cô vẫn ôm một tia hy vọng chạy một chuyến.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, chủ tiệm đáp lời, "Xà phòng 20 bối một khối, sớm bán hết."

"Trong tiệm còn có cái gì?" Tô Hàn muốn tiêu hết tiền.

"Ăn, uống, đồ dùng, không còn gì cả." Chủ tiệm hồi phục cực kỳ dứt khoát.

Tô Hàn, "......"

Cô còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nhận mệnh.

"Hàng hóa đã bán hết từ giữa trưa. Cô tới trễ như vậy, đương nhiên là tay trắng." Chủ tiệm không nhịn được lắm miệng vài câu.

Tô Hàn buông tay, bất đắc dĩ, "Không có cách nào, tôi phải đi làm từ buổi sáng đến tối muộn, vừa có thời gian nhàn rỗi."

Chủ tiệm nhìn là một cô gái trẻ, trong lòng không đành lòng, cuối cùng chỉ ra một con đường sáng, "Biết siêu thị không? Mỗi 6 giờ sáng họ sẽ bỏ thêm hàng hóa lên kệ. Nếu cô dậy sớm có lẽ sẽ mua được vật dụng hàng ngày."

Dừng một chút, anh không nhịn được buồn bực, "Lại nói tiếp, cô mua nhiều xà phòng như vậy làm gì?"

"Tích trữ mà." Tô Hàn chớp chớp mắt, nghiêm mặt nói, "Tôi sợ sau này ngừng cung cấp, cho nên muốn để dành ở nhà nhiều một chút." Tuy rằng ở trong mắt, NPC một bánh xà phòng có thể sử dụng nửa tháng, nhưng đối với người chơi, một lần dùng một khối, một chút là hết.

"Chính là bởi vì có quá nhiều người cùng suy nghĩ này, cho nên vật dụng hàng ngày mới hết hàng!" Chủ tiệm lắc lắc đầu, cảm thấy tích trữ hàng là hành vi không tốt.

Tô Hàn cũng không nói nhiều, cười sau đó bỏ đi.

Ngày thứ tư trong trò chơi, cô đặc biệt dậy thật sớm, chạy đến siêu thị mua sắm.

Ai ngờ người có ý tưởng tương đồng không phải số ít. Mới sáng ting mơ, biển người ở siêu thị đã tấp nập, không chen nổi. Người bán hàng vừa đặt hàng hoá lên quầy, khách hàng như một tổ ong đã cướp sạch đồ.

Tô Hàn nhanh tay nhanh mắt cuối cùng là cướp được 5 bánh xà phòng. Cô lao lực chen ra ngoài biển người, tiến đến quầy thu ngân thanh toán. Sau đó...... cô thấy một hàng dài hơn mười mét.

Trong nháy mắt, ở sâu trong nội tâm Tô Hàn suýt nữa sụp đổ. Nhưng cô không có biện pháp, nếu muốn mua xà phòng chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng. Một giờ hai mươi phút sau, Tô Hàn xách theo 5 bánh xà phòng đi ra khỏi cửa siêu thị.

Trở lại quán mì, bà chủ lo lắng sốt ruột, trong miệng thỉnh thoảng nhắc gì đó.

Tô Hàn cũng mặc kệ bà, làm bát mì coi như bữa sáng, sau đó bắt đầu làm việc.

9 giờ, tiếng máy móc của hệ thống như chuông tang vang lên, "Ngày thứ 4, giá hàng dâng lên 75%." Tốc độ lạm phát không những không chậm lại, ngược lại nhanh hơn.

Tô Hàn quét mắt kho hàng tùy thân, phát hiện thu được phần ăn sữa bò + bánh mì đen.

Bà chủ hít sâu một hơi, trầm giọng nói, "Tôi muốn nói nói chuyện với cháu."

"Ngài nói đi." Trên mặt Tô Hàn tỏ vẻ ngoan ngoãn. Nhưng trên thực tế muốn nói chuyện gì, trong lòng cô đã mơ hồ có dự cảm —— một bát mì 61 bối, lấy tiền lương một ngày của cô sắp không ăn nổi.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, bà chủ vẫn rất phúc hậu. Bà dùng giọng thương lượng nói, "Tiền lương không thanh toán, mỗi ngày bao hai bữa giữa trưa và buổi tối, cháu thấy thế nào?"

"Không thành vấn đề." Tô Hàn cười đồng ý, dáng vẻ rất dễ nói chuyện. Nhưng trên thực tế trong lòng cô rõ ràng, tìm công việc không dễ dàng, vất vả kiếm lấy tiền lương cũng rất khó mua được đồ ăn thích hợp. Liên tưởng như vậy, bà chủ chịu bao hai bữa cơm đã là đãi ngộ rất tốt.

"Nhanh chóng khôi phục bình thường đi, cuộc sống này sắp không qua nổi nữa." Bà chủ nói mãi.

Nhưng mà......

Ngày thứ 5, giá hàng tăng lên 75%.

Ngày thứ 6, giá hàng tăng lên 75%.

Ngày thứ 7, giá hàng tăng lên 100%.

Ngắn ngủn ba ngày, giá cả một bát mì đã dâng lên 375 bối.

Mà lúc này, tin tức tồi tệ truyền đến, "Bởi vì thiếu hụt nguyên vật liệu, rất nhiều công ty sản xuất chỉ có thể đóng cửa, các công nhân đồng loạt mất việc."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mỗi ngày trừ bớt 50 điểm vệ sinh, cần hai bánh xà phòng thơm để khôi phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro