Chương 4: Lạm phát (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có công việc có thể duy trì gia đình ăn lửng dạ, sau khi mất việc, không có nguồn thu vào, dân chúng đành lấy vật phẩm đáng giá trong nhà đi đổi lấy lương thực và đồ dùng. Chợ đen đúng thời cơ sinh ra.

Rất nhiều người đều thất nghiệp, còn đang công tác chỉ là số ít người. Rất nhanh, Tô Hàn cũng trở thành một phần tử của đại quân thất nghiệp.

Giữa trưa ngày thứ 7, chờ công nhân ăn cơm xong, bà chủ tuyên bố, "Quán mì đóng cửa, mọi người tự tìm cách mưu sinh đi thôi."

Không được cung cấp miễn phí đồ ăn nữa à? Tô Hàn có chút thất vọng. Phải biết rằng sau khi tiến vào trò chơi 7 ngày, bởi vì ở quán mì cọ ăn cọ uống, chẳng những không tiêu hao hàng dự trữ ở kho hàng tùy thân, ngược lại cô tích cóp chút của cải (sữa bò + bánh mì đen + tiền lương mua sắm xà phòng).

Mặc dù là từ bao ba bữa cơm sửa thành hai bữa, cũng không làm cô ăn vào đồ của chính mình ——độ chắc bụng mỗi ngày tiêu hao khoảng 50, ăn hai bữa là hồi phục. Cô điều chỉnh thời gian ăn cơm, một bữa vào 8 giờ sáng, một bữa vào ba giờ chiều thuận lợi giải quyết vấn đề tiêu hao mỗi ngày.

Hiện giờ thất nghiệp, nên làm như thế nào trải qua ngày tháng kế tiếp? Tô Hàn không khỏi rơi vào trầm tư.

Đầu bếp không nói gì, yên lặng về phòng bếp thu dọn đồ đạc.

Thấy Tô Hàn ngồi bất động, bà chủ thở dài, vạn phần phiền muộn nói, "Xin lỗi, tôi cũng hết cách. Quán mì thật sự không mở nổi nữa, tôi cũng giữ lại cho mình một con đường lui."

Tô Hàn hơi giật mình, ngay sau đó nở nụ cười, "Không quan trọng, cháu có thể lý giải." Trên thực tế có thể ngốc ở quán mì đến ngày thứ 7, cô đã cảm thấy kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng).

Phất tay từ biệt, Tô Hàn không lấy gì cả, cứ như vậy rời đi.

Sau khi tự hỏi, cô quyết định đi dạo ở chợ. Chưa biết chừng có người nguyện ý lấy ra đồ gia truyền đổi miếng ăn thì sao?

Nhưng mà ở trên đường đi, ngắn ngủn mười phút, Tô Hàn đã lấy ba vụ cướp.

Lần đầu tiên, có một người trung niên mặt đầy râu ria khoảng 40 tuổi cướp kẹo que trong tay bé gái ở nhà sau đó xoay người bỏ chạy.

Lần thứ hai, có một cụ ông hơn 70 tuổi đi ở trên đường, đột nhiên bị người đẩy ngã trên mặt đất. Bọn cướp lục lọi tất cả trên người ông cụ, sờ túi tiền kết quả nhảy ra một chồng tiền giấy, sau đó hùng hổ mắng rồi bỏ đi.

"Điên rồi, điên cả rồi." Tô Hàn phát hiện mình vẫn xem nhẹ trình độ nguy hiểm ở bên ngoài. Vì thế khi cô đi đường bắt đầu có ý thức lẩn tránh, cố gắng đi đường lớn.

Chỉ là dù vậy, cô vẫn bị người ta theo dõi.

Tô Hàn lẳng lặng nhìn một nữ và hai nam đang bao vây cô, suy nghĩ có lẽ cô gái trẻ độc thân thoạt nhìn có vẻ rất dễ gây chú ý, dễ bị bắt nạt, cho nên cô mới bị chặn lại.

Cô gái duy nhất trong bọn cướp nói to, "Trên người có cái gì ăn? Giao ra đây tao sẽ thả mày đi."

Tô Hàn yên lặng móc túi tiền, thực tế là lấy súng cao su và bi thép từ kho hàng tùy thân.

Tên cướp nữ mừng to, cho rằng con mồi sẽ ngoan ngoãn cống nạp, ai ngờ giây tiếp theo, con mồi kéo ra súng cao su, bắn bi thép.

"Bộp" một tiếng, lon Coca trong tay một người thủng một lỗ, Coca chảy tràn ra bên ngoài.

Ba người tròn mắt há hốc mồm.

Tô Hàn chậm rãi lại lấy ra một viên bi thép, cũng lắp xong đạn. Tiếp theo cô nói, "Từ trước đến nay tôi đánh người thích vả mặt."

Tên cướp nữ xanh cả mặt. Bi thép có thể bắn xuyên qua lon vạn nhất bắn vào mặt mình......

"Đi mau!" Vừa nói cô ta vừa chạy trốn đầu tiên.

Hai gã đàn ông theo sát đằng sau. Ba người chạy như điên, không dám quay đầu.

Tô Hàn buông súng cao su, lại thả bi thép vào kho hàng tùy thân, lẩm bẩm, "Mình phải nghĩ biện pháp kiếm được ba lô, kho hàng tùy thân sắp không bỏ được nữa."

Bi thép một túi 100 viên, một khi mở ra chỉ có thể tính theo viên, mà không thể tính bằng túi. Nói cách khác, nó chiếm thêm một ô vuông.

"Nếu có ba lô, bi thép xé ra khỏi túi có thể bỏ vào trong đó." Tô Hàn đầy cõi lòng chờ mong, tiếp tục đi về phía chợ.

Chẳng biết có phải bọn cướp khác nhìn thấy quá trình phòng vệ vừa rồi hay không, biết cô không dễ chọc, dù sao sau đó không gặp tên nào chẳng biết điều chắn trước mặt cô nữa.

Rất nhanh, Tô Hàn đi vào chợ.

Đây là công viên loại nhỏ, nơi nơi đều có người bày quán ở vỉa hè rao hàng.

"Ngọn nến, ngọn nến dùng tốt! Đi ngang qua, dạo ngang qua ngàn vạn lần đừng bỏ qua!"

"Hộp diêm, bật lửa, đá đánh lửa, cái gì cũng có! Muốn đổi đồ ăn, mau đến xem này!"

"Chăn bông siêu nhẹ, đặc biệt giữ ấm! Ai cố tình tìm mua mau tới."

"Ba lô nylon! Tuyệt đối dùng bền lâu! Mua không đến nửa tháng, ít nhất mới chín phần!"

Ba lô nylon? Tô Hàn theo tiếng đi đến, thấy chủ quán đang phét lác với người khác, "Chất liệu nylon, tuyệt đối chịu cọ sát, lúc đeo lên vô cùng nhẹ! Co dãn cũng tốt, không dễ dàng để lại mùi mồ hôi."

Người mua rõ ràng động lòng, có điều do dự, "Giá hai miếng quá đắt! Một miếng đi, một miếng tôi sẽ mua."

Chủ quán lập tức nóng nảy, "Đắt chỗ nào? Lúc trước tôi tốn hơn một trăm bối mua túi! Hai miếng bánh mì mới giá trị mấy đồng tiền? Có hai mươi không?"

"Giá cả không phải tính như vậy." Người mua không bị lừa gạt, anh ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Hiện tại là lúc nào? Ba lô có giá, anh có lấy ra đổi bánh mì không? Vàng bạc có giá, lương thực vô giá!"

Tô Hàn liếc mắt nhìn ba lô nilon, thoạt nhìn có vẻ khá mới, cô chen miệng, "Hai miếng bánh mì đúng không? Tôi mua."

Chủ quán ngạc nhiên, ngay sau đó mừng to, "Tôi biết ngay có người biết hàng!!"

Người mua rất không vui quay đầu, "Thời điểm người khác trả giá đột nhiên xen mồm, không tốt lắm đâu?"

"Vậy anh trả hai miếng bánh mì để mua đi, tôi không cướp." Tô Hàn nhàn nhã nhìn khắp nơi, "Anh vẫn luôn hạ giá, dáng vẻ không giống như là thành tâm muốn mua, tôi mới lên tiếng."

"Đúng! Anh ta liều mạng hạ giá, căn bản không phải thành tâm tưởng mua!" Chủ quán liên tục gật đầu, nỗ lực phụ họa, "Cô gái, cô cứ mua đi? Giá cả không quý, chỉ cần hai miếng bánh mì là được."

Trong lòng người mua khó chịu. Anh ta nhận định chính mình có thể sử dụng một cái bánh mì tóm được balo, ngờ đâu đột nhiên nhảy ra một kẻ quấy rối.

Bỗng nhiên, trong lòng anh ta lóe sáng, tầm mắt đánh giá qua lại giữa Tô Hàn và chủ quán chi gian, nửa ngày sau cười lạnh một tiếng, "Xem như tôi đã nhìn ra, cô gái này chính là người nâng giá đúng không? Như thế nào, hai vị quen biết?"

Tô Hàn cạn lời, "Anh suy nghĩ nhiều."

"Vậy cô mua đi, tôi nhường cơ hội cho cô." Người mua chủ động đứng sang bên cạnh, cười lạnh nói, "Tôi không mắc lừa, vốn dĩ ba lô này chỉ giá trị một cái bánh mì!"

Chủ quán cười nịnh nọt, thật cẩn thận hỏi, "Ngài xem......"

"Nếu anh ta không cần, tôi mua." Tô Hàn móc từ trong túi ra hai miếng bánh mì đen, thuận tay đưa cho chủ quán.

Chủ quán mừng to, "Tốt quá, ba lô cho ngài, cầm đi!"

Tô Hàn thuận tay đeo ba lô trên lưng, tiếp tục đi dạo quầy hàng khác.

Người mua lúc trước hoàn toàn há hốc mồm, miệng mở thật to, thật lâu không khép được.

Tô Hàn dùng một miếng bánh mì đen cuối cùng đổi năm cây nến, sau đó đi đến quầy hàng bên cạnh, dò hỏi, "Bật lửa, đá đánh lửa bán thế nào?"

Chủ quán mừng rỡ —— đây chính là vị kim chủ! Đổi mấy miếng bánh mì, đôi mắt không nháy mắt chút nào!

Anh ta dõng dạc hùng hồn nói, "Vị khách hàng này, ngài thực sự có ánh mắt! Bật lửa ở đây của tôi chính là phiên bản giới hạn, đặc biệt quý báu!"

Tô Hàn cạn lời, "Đừng nháo. Tôi mua bật lửa vì muốn đốt lửa, mặc kệ nó có phải phiên bản giới hạn hay không."

Cuối cùng phiên bản giới hạn chỉ là vẻ ngoài đẹp, có ý nghĩa kỷ niệm, lượng gas bên trong không quá nhiều.

Chủ quán ngay lập tức nghẹn lời.

"Bật lửa bình thường là được, báo cái giá. Mặt khác còn có đá đánh lửa, tôi cũng muốn." Tô Hàn lạnh nhạt nói.

Phải biết rằng, đá đánh lửa chính là đồ tốt. Thành phần chủ yếu của nó là Cerium và Lantan cùng với sắt chế tạo thành hợp kim cứng rắn không dễ bể, một khi chịu ma sát sẽ xuất hiện tia lửa. Nếu có thêm thanh Magie, nó dễ dàng có thể đánh lửa hơn.

Bật lửa tốt thì tốt, chính là nhiên liệu ít, không dùng được vài lần. Đá đánh lửa thì khác, có thể sử dụng rất nhiều lần.

Môi chủ quán giật giật, hỏi, "Đá đánh lửa bán cho cô không phải không thể, vấn đề là cô có thể trả giá nào?"

Tô Hàn hỏi lại, "Anh muốn bao nhiêu?"

Tuy rằng vật tư ở kho hàng rất nhiều, nhưng cô không muốn bị người ta coi là con dê béo để thịt.

"Cô nói trước xem cô có cái gì." Chủ quán chấp nhất hỏi đến cùng.

Tô Hàn trả lời, "Anh báo giá trước, thích hợp thì tiếp tục nói, không được tôi tìm người khác."

Không được tìm người khác...... Câu này có sức sát thương quá lớn. Vị chủ quán này ngồi ở đây đã lâu, người cảm thấy hứng thú với đá đánh lửa không nhiều.

Trên thực tế, thời điểm lấy vật đổi vật mọi người đã không còn quá coi trọng giá cả vốn có của vật phẩm. Nhiều khi mọi người càng nguyện ý xem có mấy người yêu cầu. Đồ vật đắt hàng tự nhiên dễ dàng có cái giá tốt. Đồ vật không ai hỏi thăm, có đắt đến mấy cũng không đổi được

Chủ quán liếm liếm mồm mép, nói ra giá trong lòng, "5 cái bật lửa bình thường, 1 hòn đá đánh lửa, đưa thêm thanh Magie, trao đổi hai miếng bánh mì, không thể ít hơn!"

Tô Hàn quét mắt kho hàng tùy thân, có chút bất đắc dĩ, "Tôi không còn bánh mì đen." Bánh mì bơ ruốc thật ra có, nhưng cô không tính toán đổi ra ngoài.

Không có cô nói cái rắm! Chủ quán lập tức lườm ngúyt khinh bỉ.

Tô Hàn nói tiếp, "1 bánh xà phòng, 1 chai sữa bò có thể chứ?"

Xà phòng?! Chủ quán bỗng nhiên mở to mắt. Anh ta biết, giá xà phòng ở chợ đen bị đẩy lên rất cao, 1 bánh xà phòng đủ để đổi 2 miếng, thậm chí 3 miếng bánh mì đen!

"Thành giao!" Chủ quán gấp không chờ nổi đồng ý.

Giao dịch thành công, Tô Hàn bỏ đá đánh lửa, bật lửa vào ba lô, sau đó rời khỏi chợ.

Đương nhiên, sự hào phóng của cô khiến cho người nào đó chú ý. Một số tên trộm theo đuôi, ý đồ tìm chỗ khuất sẽ tiến hành đánh cướp.

Tô Hàn không nhanh không chậm bước đi, khóe miệng toát ra ý cười. Cô đương nhiên biết tiền tài động lòng người, cô càng biết, ở thế đạo hiện giờ, đồ ăn, vật dụng hàng ngày còn trân quý hơn tiền tài.

Đổi thành cô gái khác, đương nhiên sẽ muốn tránh đầu sóng ngọn gió, đi từng khu chợ, từng khu, không dấu vết gom đủ đồ mình cần. Chỉ là...... Cô không phải cô gái bình thường.

Cô từng tập võ thuật phòng thân, chuyên môn luyện tập xạ kích súng cao su, có cơ bụng, thường xuyên ra ngoài cắm trại dã ngoại, là nữ hán tử không hơn không kém.

Tô Hàn tự nhủ, cô ở quán mì quá lâu, nhìn thấy khách hàng phần lớn tình cảnh tốt đẹp, không có bị giá trị tham khảo. Đã đến lúc cô tìm cá nhân tán gẫu một chút, dò hỏi tình hình của dân chúng ở tầng dưới cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro